Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau
-
Chương 30: Một đêm thôi
Việc tôi có lỗi duy nhất đối với em là đã yêu em bằng cả trái tim mình. Yêu em bằng cả trái tim mình. Yêu em...Trình Ngạn Thâm đi rồi. Anh đi từ khi nào Chương Hiểu không rõ. Trong đầu cô giờ phút này chỉ có câu nói đó. Nó lặp đi, lặplại như một lời nguyền. Cô không biết mình có cảm xúc gì khi nghe câu nói đó. Một nỗi đau mơ hồ, một sự quặn thắt, một ý nghĩ...Tất cả đều mờ ảo...Tất cả dày vò trái tim cô, ngự trị đầu óc cô. Trước khi đến đây cô không biết đã tự nói với mình bao nhiêu ngàn lần phải mạnh mẽ, mạnh mẽ để không tổn thương. Bao nhiêu đó chưa đủ sao? Nhưng bây giờ thì sao, chỉ một câu nói của anh làm tan biến mọi cố gắng của cô. Bức tường được cô xây dựng bao lâu nay đang dần dần sụp đỗ. Năm năm rồi, cô làm mọi cách để có thể kiêu ngạo đứng trước mặt anh, có thể sánh ngang cùng anh nhưng bây giờ thì. Dường như tất cả đều vô nghĩa. Đã có không biết bao lần cô tự hỏi mình mãi không quên được con người ấy là vì điều gì. Tình yêu hay là vốn dĩ không có được nên cảm thấy luyến tiếc. Nhưng giờ đi, dù cố phủ nhận nhưng cô đang có dần cho mình đáp án. Đắng ay thay, đó là đáp án nghiệt ngã nhất.
Chương Hiểu ngồi đó rất lâu, rất lâu, đến khi có tiếng nói vọng lại:
- Thưa cô, nhà hàng tôi chuẩn bị đóng cửa.
- Sao chứ?
Cô quay lại nhìn người nhân viên ấy. Sự bỡ ngỡ hiện rõ trong đôi mắt của chàng trai. Anhvội lấy trong túi ra đưa cho cô một tờ khăn giấy:
- Trên đời luôn có những chuyện khiến người ta không vui. Dũng cảm bước qua mới có thể tìm thấy thiên đường.
Cô không đưa tay ra nhận cũng không từ chối. Chỉ ngồi đó và nhìn chàng trai ấy đi xa. Không biết ai đó đã từng nói khi gặp những con người xa lạ, hãy đưa cho họ viên kẹo và bước đi.
Chương Hiểu bước ra khỏi nhà hàng, cô không về nhà ngay mà ghé vào một quán lề đường. Điều mà cô chưa bao giờ làm trong suốt hai mươi tám năm qua.
Ting, ting...
-Mở cửa. Trình Ngạn Thâm, anh ra đây cho tôi. Anh mà không ra tôi xông vào đó. Anh ra đây, ra đây đi.
Cửa mở ra, xuất hiện trước mặt Trình Ngạn Thâm chính là hình ảnh Chương Hiểu say mèm, gương mặt đẫm nước mắt, đôi chân đi không vững, có thể vấp té bất cứ lúc nào:
- Anh cuối cùng cũng ra rồi. Anh nói đi anhlà ai chứ, là ai mà có quyền đối xử với tôi như vậy. Anh là ...
Có vô vàn những điều cần nói. Năm năm rồi. Nhưng tất cả đều hóa hư vô bởi một hành động. Một vòng tay xiết chặt vai cô, hai trái tim cùng một nhịp đập. Bắc Kinh, một buổi tối buốt lạnh, một vòng tay, hai trái tim và một tình yêu chưa bao giờ tắt.
- Chương Hiểu à. Sao lại say thế này?
Đã rất lâu rồi, rất lâu rồi cô mới nghe được một câu nói mà khiến trái tim cô rung động. Có thể, đối với ai đó sự ấm áp là một điều xa vời nhưng với một con người như cô thì như thế đã là quá đủ.
Chương Hiểu đứng im, không giãy giụa cũng không đáp lại. Đơn giản là lặng im và cảm nhận trái tim mình. Đêm nay , chỉ đêm nay thôi. Cô tự hứa với mình như thế.
Anh dìu cô vào nhà và vào bếp pha trà giải rượu.
- Nào, ngoan, uống chút đi, nếu khôngsáng mai sẽ khó chịu lắm đấy.
Cô nhăn mặt, tỏ vẻ bất bình
- Không thích. Không muốn. Chỉ muốn ngủ thôi.
- Ngoan đi.
- Không thích mà. Anh là ai? Xem bà chị đây dễ dãi lắm sao? Nói cho cưng biết, chị có bạn trai rồi. Anh ấy , anh ấy,
- Anh ấy làm sao. Anh dịu dàng hỏi, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp như mùa xuân
- Anh ấy là một người cực kỳ, cực kỳ giỏi và và sau nữa sau nữa ta.
Vẻ mặt cô tỏ ra nghiền ngẫm. Sau nữa, tại sao bây giờ chỉ có hình ảnh một người con traimặc áo blue trắng và khám nghiệm tử thi. Gương mặt đó, động tác đó. Và không còn gì nữa
- Thôi được rồi. Vậy ngoan đi ngủ đi.
Trăng đã lên cao, ánh trăng chiếu rọi vào gian phòng, nơi một người con gái đang yên giấc trong ánh nhìn chăm chú và dịu dàng của người đàn ông. Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô , ánh mắt ngập tràn sự yêu thương
- Chương Hiểu à, có những việc cả cuộc đời cũng không nên nghe, nên hiểu. Tôi xin em đó.
Cũng trong lúc ấy, một nơi rất gần, ngay trong lòng Bắc Kinh, tại một căn phòng với ngọn đèn neong treo giữa phòng, một bóng người đang đổ từ từ, từng giọt, từng giọt axit lên một thi thể. Tiếng xèo, xèo do axit ăn mòn da vang lên trong không gian u tối. Từng mảnh da, từng ngách nhỏ của cơ thể...
- Đến lúc gặp nhau rồi. Những người bạn của tôi.....
Chương Hiểu ngồi đó rất lâu, rất lâu, đến khi có tiếng nói vọng lại:
- Thưa cô, nhà hàng tôi chuẩn bị đóng cửa.
- Sao chứ?
Cô quay lại nhìn người nhân viên ấy. Sự bỡ ngỡ hiện rõ trong đôi mắt của chàng trai. Anhvội lấy trong túi ra đưa cho cô một tờ khăn giấy:
- Trên đời luôn có những chuyện khiến người ta không vui. Dũng cảm bước qua mới có thể tìm thấy thiên đường.
Cô không đưa tay ra nhận cũng không từ chối. Chỉ ngồi đó và nhìn chàng trai ấy đi xa. Không biết ai đó đã từng nói khi gặp những con người xa lạ, hãy đưa cho họ viên kẹo và bước đi.
Chương Hiểu bước ra khỏi nhà hàng, cô không về nhà ngay mà ghé vào một quán lề đường. Điều mà cô chưa bao giờ làm trong suốt hai mươi tám năm qua.
Ting, ting...
-Mở cửa. Trình Ngạn Thâm, anh ra đây cho tôi. Anh mà không ra tôi xông vào đó. Anh ra đây, ra đây đi.
Cửa mở ra, xuất hiện trước mặt Trình Ngạn Thâm chính là hình ảnh Chương Hiểu say mèm, gương mặt đẫm nước mắt, đôi chân đi không vững, có thể vấp té bất cứ lúc nào:
- Anh cuối cùng cũng ra rồi. Anh nói đi anhlà ai chứ, là ai mà có quyền đối xử với tôi như vậy. Anh là ...
Có vô vàn những điều cần nói. Năm năm rồi. Nhưng tất cả đều hóa hư vô bởi một hành động. Một vòng tay xiết chặt vai cô, hai trái tim cùng một nhịp đập. Bắc Kinh, một buổi tối buốt lạnh, một vòng tay, hai trái tim và một tình yêu chưa bao giờ tắt.
- Chương Hiểu à. Sao lại say thế này?
Đã rất lâu rồi, rất lâu rồi cô mới nghe được một câu nói mà khiến trái tim cô rung động. Có thể, đối với ai đó sự ấm áp là một điều xa vời nhưng với một con người như cô thì như thế đã là quá đủ.
Chương Hiểu đứng im, không giãy giụa cũng không đáp lại. Đơn giản là lặng im và cảm nhận trái tim mình. Đêm nay , chỉ đêm nay thôi. Cô tự hứa với mình như thế.
Anh dìu cô vào nhà và vào bếp pha trà giải rượu.
- Nào, ngoan, uống chút đi, nếu khôngsáng mai sẽ khó chịu lắm đấy.
Cô nhăn mặt, tỏ vẻ bất bình
- Không thích. Không muốn. Chỉ muốn ngủ thôi.
- Ngoan đi.
- Không thích mà. Anh là ai? Xem bà chị đây dễ dãi lắm sao? Nói cho cưng biết, chị có bạn trai rồi. Anh ấy , anh ấy,
- Anh ấy làm sao. Anh dịu dàng hỏi, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp như mùa xuân
- Anh ấy là một người cực kỳ, cực kỳ giỏi và và sau nữa sau nữa ta.
Vẻ mặt cô tỏ ra nghiền ngẫm. Sau nữa, tại sao bây giờ chỉ có hình ảnh một người con traimặc áo blue trắng và khám nghiệm tử thi. Gương mặt đó, động tác đó. Và không còn gì nữa
- Thôi được rồi. Vậy ngoan đi ngủ đi.
Trăng đã lên cao, ánh trăng chiếu rọi vào gian phòng, nơi một người con gái đang yên giấc trong ánh nhìn chăm chú và dịu dàng của người đàn ông. Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô , ánh mắt ngập tràn sự yêu thương
- Chương Hiểu à, có những việc cả cuộc đời cũng không nên nghe, nên hiểu. Tôi xin em đó.
Cũng trong lúc ấy, một nơi rất gần, ngay trong lòng Bắc Kinh, tại một căn phòng với ngọn đèn neong treo giữa phòng, một bóng người đang đổ từ từ, từng giọt, từng giọt axit lên một thi thể. Tiếng xèo, xèo do axit ăn mòn da vang lên trong không gian u tối. Từng mảnh da, từng ngách nhỏ của cơ thể...
- Đến lúc gặp nhau rồi. Những người bạn của tôi.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook