Chiều hôm đó
Lúc này Phong đang rất cô đơn
1 mình ngồi trong phòng, 1 mình tương tư
Nhớ lại lúc anh và nó đã từng vui vẻ với nhau, ko lo nghĩ gì cả thất nhớ quá
- Nhìn lại, chúng ta đã đi đc khá dài rồi em nhỉ - Phong nói 1 mình, tự an ủi mình
- Anh nhớ em, ko biết em có nhớ anh ko Băng hay em luôn nhớ về hắn - Phong nói
Bỗng " Rầm "
1 tiếng đẩy mạnh phá tan ko khí tĩnh lặng của căn phòng
- các anh là ai - Phong giật mình nói
- là ai ko cần biết, mau làm cho hắn bất tỉnh đi - 1 tên cầm đầu nói
- Ukm...Mau...th..ả,,,,,tôi....ra...c..ca....các. a...anh...l...là...a...ai - Phong nói rồi ngất lịm đi
Tại 1 nhà kho hoang vắng ở vùng ngoại ô thành phố
" Rào "
1 sô nước lạnh bị dội lên người Phong
- A - Phong hét lên
- Tỉnh rồi à - 1 giọng nói quen thuộc cất lên
- Dương là mày phải ko, tại sao mày làm thế - Phong ko lo lắng cho bản thân hỏi hắn luôn
- Mày ko lo mày sẽ bị j sao - hắn khinh bỉ nhìn Phong
- Vô liêm sỉ mày làm thế nay thì đc ích lợi gì chứ - Phong căm phẫn nhìn hắn như muốn giết chết hắn

- Hừ, đánh hắn cho tao - hắn nói
- Vâng thưa lão đại - 1 tên đầu đàn nói
" Bịch....bộp....bịch...bốp...."
Những tên to cao rắn rỏi xông vào đánh Phong, anh đã bệnh cũ chưa khỏi giợ lại thêm những cú đánh trọng thương như thế này e rằng anh lành ít giữ nhiều rồi
- Dừng lại - hắn ra lệnh
- Mau rừng lại -1 tên hét to
cả bọn đầu gấu dừng hết mọi hành động của mình lại xếp thành 2 hàng, hắn đi tới chỗ Phong nâng cằm hắn lên
- Hừ, mày cảm thấy thể nào, đó là cái giá mà phải trả khi giám cướp người phụ nữ của tao - hắn lạnh giọng nói
- Ha ha ha ha của mày nực cười, em ấy yêu mày trắc haha haha haha - Phong cười anh ko phải cười hắn mà là cười chính bản thân mình
- Hừ mày thật ko biết điều - hắn rút 1 khẩu súng từ trong túi ra chĩa thẳng lên đàu Phong
- Cho mày chọn 1 là rời xa cô ấy mãi mãi 2 là chết đi - hắn đe doại nói
- Tao sẽ ko bao giờ rời xa em ấy ko bao giờ - Phong hét lên
- Vậy thì Chết đi - hắn nói
"Rầm"
- Màu dừng lại cho tôi Nhật Bảo Hoàng Dương - nó hét lên đông thời chạy lãi chỗ Phong, nó đẩy hắn ra 1 bên mà đỡ Phong dậy nước mắt rơi, nó đau lòng nhìn Phong, vì nó mà anh chịu khổ nhiều rồi
- Tai sao cô tới đc đây - hắn tức giận hỏi nó, tại sao nó ko đau lòng khi hắn bị thương, mà giờ khi Phong bị như thế , nó khóc và đau lòng thế kia, nó ko quan tâm hắn sao
- Hừ đồ vô lại, nếu ko phải tôi hỏi mấy người đi đường và các chị y tá thì giờ này ko biết anh Phong sẽ như thế nào - nó khóc rống lên nói
- Sao cơ vô lại...hahahaha....nực cười vậy lúc cô gây ra thương tổn cho tôi cô ko nghĩ mình vô lại à - hắn cười chua chát nói
- Anh...Anh.....ko nói nữa gờ anh muốn j - nó cứng họng ko nói đc j, đỡ Phong đứng dậy, lấy tay lau vết máu trên mặt Phong rồi nhìn hắn nói
- Giết hắn đi - hắn chỉ vào Phong nói, giờ chỉ có thể là hắn chết đi thì em mới yêu tôi thôi Băng à, em ko biết tôi yêu em nhiều tới như thế nào đâu, tao khao khát em, nhớ em vô cùng nhưng tại sao em lại luôn luôn nhìn hắn mà ko nhìn tôi, quan tâm tôi như thế nào mà em chỉ đối tốt với hắn, em lạnh nhạt với tôi
- Anh điên rồi - nó hét lên, nó ko tin vào tai mình nữa, hắn đã trở nên như vậy từ lúc náo, tán bạo
- Tôi điên đó vừa lòng cô chưa - hắn nói như quát
- Tôi thực sự ko biết tại sao anh lại trở nên như thế này, nhưng tôi van anh đừng là tổn thương Phong nữa - nó cầu xin hắn
- Băng à - Phong yêu ớt lên tiếng
- Anh à - nó nhìn Phong mà thương
- Anh à em đưa anh đi bệnh viện nha cố gắng lên - nó lo lắng cho Phong
- Cô ko đc đi - hắn cho đàn em chặn cửa lại
" Rầm"
1 lần nữa cảnh cửa bị đạp tới đổ luôn
- Xông lên - 1 giọng nam lạnh lùng vang lên sau tiếng vang đó hàng loạt người của 2 bên giao chiến với nhau, duy nhất chỉ có 4 người ko động j đó là nó, Phong, hắn và Minh
- Anh hai anh tới muộn - nó hét lên
- Băng mau đưa Phong tới bệnh viện, anh xin lỗi - Lâm nhìn Phong lo lắng

- Vâng - nó ko nói gì dìu Phong đi từ từ
- Minh tại sao mày lại làm thế - hắn thốt lên
- Dương mày đi quá đà rồi đó - Minh nói
- Quá ư, vì người tao yêu ko có j là quá cả - hắn nói rồi giơ khẩu súng lên mực tiêu là Phong
- Dừng lại - Minh xông lên đánh hắn nhưng bị 2 cao thủ lên chặn đường thế là phải giao đấu
- Mày sẽ chết Phong ạ - hắn giơ khẩu súng và
"Bằng "
Viên đạn đã lao đi
- Anh Phong cẩn thận - nó nhìn thấy hắn giơ khẩu sung lên thì đẩy Phong ra nhưng lại ko kịp lé viên đạn và nó bị trúng đạn
- A - nó kêu lên, mau chảy ra thành vũng nước
- Băng tại sao em lại làm thế - Phong lao tới chỗ nó
- Băng - Minh hét lên rồi cũng chạy ra chỗ nó
- Ko anh ko muốn như vậy - hắn khuỵ chân xuống
Tất cả những j đang diễn ra dừng lại hết
- Băng em có sao ko - Minh hỏi
- Băng tỉnh lại tỉnh lại đi - Phong giờ quên hết mnhj bị thương nặng tới mức nào, lòng anh đau nhói, anh sợ nó sẽ xảy ra chuyện gì ko may
- Mau đưa em ấy tới bệnh viện - hắn hét lên , có lẽ hắn chỉ có thể nói đc thế này
Phong bế nó lên rồi đưa vào se phóng đi
"Bộp"
Minh đấm ăn 1 phát rồi túm cổ áo hắn lên
- Mày biết là mày đã làm gì ko hả nhỡ may em tao có mệnh hệ j mày chết với tao - Minh tức giận nói, ko có j quý bằng em của anh cả, anh đã hứa với bản thân, với mẹ và với ba mình rằng sẽ ko để nó xảy ra bất kì thương tổn nào cả
- Tao cũng hận chính bản thân tao lắm mày có biết ko, tao rất yêu cô ấy nhưng cô ấy chưa từng 1 lần nào yêu tao cả - hắn nói, nước mắt nóng hổi lăn trên 2 gò má hắn
- Mày yêu em tao mà lại làm vậy ư, mày chỉ muốn nó là của mày, chỉ muốn chiếm đoạt nó, mày chưa từng nghĩ mày quá ích kỉ sao, nếu là yêu nó, phải biết hi sinh vì nó để nó đến với người nó yêu mày hiểu ko chứ ko phải cứ chiếm đâu lấy nó là yêu đâu, mày sẽ chỉ có thể xác của nó mà ko bao giờ có trai tim nó cả ! Yêu là phải biết hi sinh cho người mình yêu bây giờ mày hiểu chưa - Minh xô 1 tràng vào mặt hắn

- Tao...tao....ko....xứng để yêu cô ấy - hắn tuyệt vọng, cuối cùng thì hắn là người gây thương tổn cho nó nhiều nhất, chính hắn đã làm cho tình yêu này trở nên rạn nứt và ko thể cứu vãn đc nữa, giờ hắn ko hy vọng nó tha thứ cho hắn nhưng ít nhất hãy sống......bởi vì ít ra nó còn có ở trên đời, hắn còn có thế gặp đc nó....đừng rời khỏi cuộc đời hắn dù em hận anh bao nhiêu cũng đc nhưng anh xin em đừng rời bỏ anh.....
Tại bệnh viện
Nó đã đc cấp cứu khoảng 1 tiếng trước
" Tinh "
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, Phong như ngột thở trong suốt 1 tiếng qua, anh sốn sẽ rời bỏ anh
- Băng thế nào rồi - Minh chạy đến chỗ Phong hỏi
- Bác sĩ ra rồi cùng hỏi - Phong nói
Đúng lúc bác sĩ ra và hỏi
- Ai là người nhà của bệnh nhân Hàn Lệ Băng
- Tôi - Minh và Phong đồng loạt trả lời
- May là viên đạn chưa trúng tim chỉ cách tim 1cm nữa thôi đó là tin mừng cho các cháu nhưng mà chúng tối rất buồn thông báo, bệnh nhân bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối - Bác sĩ lắc đầu nói :
- Trong thời gian này hãy cố gắng quan tâm chăm sóc bệnh nhân khi còn có thể - nói xong bác sĩ rời đi
" Bịch"
Minh hoàn toàn ngã xuống đất
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA..........hư hư tại sao.......huhuhu - Minh gào thét trong đau đớn, anh lại ko thể bảo vệ em gái mình anh vô dụng quá đã tự hứa với mẹ và ba, rằng chăm sóc cho em thật tốt, ko để em xảy ra chuyện gì cả nhwung tại sao ông trời lại nhẫn tâm cướp mất đứa em gái bẻ bỏng của anh vậy
- Ko ko thể nào - trong lòng Phong hoàn toàn sụp đổ điều ko may anh nghĩ tới đã xảy ra
Trong đau khổ tột cùng Minh và Phong như nghĩ rằng đay là 1 giấc mơ nhưng sự thật luôn trớ trêu, dù ko muốn nhưng điều đó đã xảy ra..............

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương