7.

"Cơ mà, nói gì thì nói, kỹ năng diễn xuất của em chắc chắn rất tốt nên mới có thể lừa dối tất cả mọi người, kể cả em."

"Em có biết, lúc anh hỏi cưới em, cái biểu cảm lúc đó của em dễ thương đến thế nào không? Mà quên đi, anh lại nói nhiều rồi.”

"Thật ra, anh vẫn luôn muốn hỏi em——"

Hạ Vấn Tân ho một tiếng, anh luôn lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng vào lúc này, giọng nói của anh hiếm khi mang theo sự nhút nhát của một chàng trai trẻ:

"Tống Đường Âm, em có thích anh chút nào không?”

"Kiếp này, có khả năng anh thể nghe được rồi, nhưng kiếp sau, thời điểm anh tìm thấy em, em nhất định phải nói cho anh nhé.”

Với tiếng xe phanh gấp và tiếng la hét ầm ĩ của đám đông, tôi nghe rõ những lời cuối cùng của anh.

Anh ấy nói:

"Tống Đường Âm, anh thực sự, thực sự, thực sự thích em rất nhiều."

Âm điệu cuối cùng còn mang theo một chút niềm vui.

Những cảm xúc vốn bị đè nén vào lúc này đột nhiên sụp đổ.

(Edit: FB Kim Giai Linh Lung)

Trong phòng khách trống rỗng, những bông hoa bách hợp mà Hạ Vấn Tân mang về nhà vài ngày trước vẫn được đặt trên bàn.

Tôi vẫn luôn thích bách hợp.


Anh đã ôm nó tựa như một món bảo bối mà mang tới trước mặt tôi:

"A Âm, mùi có thơm không? Anh đã cố ý đi hái từng bông hoa một đó."

"A Âm, từ nay trở đi hoa trong nhà cứ anh thay nhé.”

Lúc đó, nụ cười nhỏ trong mắt anh như ánh sao dịu dàng, làm sao tôi có thể nói được nửa chữ “không”.

Nhưng người hứa hẹn lại không thực hiện được lời hứa.

Anh rời đi trước, mang theo tia sinh lực cuối cùng của những đóa bách hợp đi luôn rồi.

Qua khung cửa kính suốt, ánh nắng ấm áp chiếu lên vai tôi, tôi giơ tay định chạm nhưng chỉ thấy lạnh lẽo.

Cho đến ngày nay, cuối cùng tôi cũng thấy được tình yêu cao thượng và bí mật ẩn dưới lớp băng của Hạ Vấn Tân.

Nhưng có vẻ đã quá muộn rồi.

8.

Lần tiếp theo Trần luật sư gặp lại Hạ phu nhân đã là một tuần sau đó.

Anh đến để lấy giấy chuyển nhượng tài sản thừa kế.

Anh đã theo Hạ Vấn Tân nhiều năm và gặp Hạ phu nhân nhiều lần.

Trong ấn tượng của anh, Hạ phu nhân luôn điềm đạm, cao quý với nụ cười hiền lành, giống như tượng phật ngọc, thờ ơ lạnh nhạt với những rối loạn của thế gian.

Không vui, không giận, không cảm động.


Ngay cả khi biết tin Hà Vấn Tân đã chết, cô ấy cũng chỉ choáng váng trong giây lát, mắt cũng không hề đỏ lên.

Hạ Vấn Tân rất tốt với cô ấy.

Nhưng tôi đã thấy được giọt nước mắt của cô ấy.

Trần luật sư từng cảm thấy cô ấy không xứng đáng với Hạ Vấn Tân.

Nhưng lần này khi bước vào phòng khách, Trần luật sư không ngờ nhìn thấy Hạ phu nhân cầm mấy bó bách hợp héo khô, sắc mặt trắng so với tuyết còn trắng hơn.

(Edit: FB Kim Giai Linh Lung)

Khi nhìn thấy anh, cô thậm chí còn không mỉm cười lịch sự mà lạnh lùng nói:

“Trần luật sư, hãy quyên góp tài sản của anh ấy cho trại trẻ mồ côi.”

“Tôi không cần.”

Hoàn toàn không có ý định thương lượng.

Trước khi rời đi, Trần luật sư không khỏi quay lại hỏi:

"Phu nhân, cô có từng thích Hạ tổng không?"

Hạ phu nhân chỉ cười chứ không trả lời.

Nhiều năm sau, Hạ phụ nhân đã trở thành một nhà từ thiện được giới truyền thông đưa tin và đã bảo trợ cho vô số trẻ mồ côi.

Lần tiếp theo tôi gặp bà ấy là ở trước giường bệnh.

Rõ ràng bà mới bốn mươi lăm tuổi nhưng đầu đã bạc trắng.

Lúc đó, bà ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như nhìn thấy ai đó, trên khuôn mặt có một chút nét ngây thơ của thiếu nữ, bà ấy nói:

"Thích.”

"Vẫn luôn rất thích."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương