5.

"Hạ phu nhân, Hạ tiên sinh đã qua đời do một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng vào lúc ba giờ sáng hôm qua, nỗ lực cứu hộ đã thất bại."

"Xin gửi lời chia buồn đến cô và gia quyến."

Đẩy cửa đến nhà xác, cha mẹ Hạ đã bật khóc.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Vấn Tân, tôi thầm nghĩ:

Ông trời đã ưu ái và ban cho anh một gia thế, ngoại hình và khả năng mà không ai sánh được, nhưng cớ sao lại keo kiệt chỉ cho anh ba mươi, bốn mươi năm tuổi đời.

Thật đáng tiếc!

Quá đáng tiếc!

(Edit: FB Kim Giai Linh Lung)

Tôi đã đích thân tổ chức tang lễ cho Hạ Vấn Tân.

Sau 5 năm chung sống, nhiều người vẫn không mấy coi trọng cuộc hôn nhân của tôi và anh. Tống Như lại càng vì yêu sinh hận, luôn chờ xem những trò cười của tôi.

Nhưng không ai có thể ngờ rằng, Hạ Vấn Tân đã để lại cho tôi toàn bộ tài sản và cổ phần của anh ấy.

Cha mẹ Hạ không phản đối. Chỉ là lúc rời đi, họ khom lưng, thần thái có vài phần không phục.

Một tuần sau, luật sư của Hạ Vấn Tấn, Trần luật sư mang đến cho tôi lá thư chuyển nhượng tài sản thừa kế, trước khi rời đi, anh ấy đưa cho tôi một chiếc máy ghi âm:


"Đây là di vật của Hạ tiên sinh, nó đã được khôi phục. Tôi nghĩ phu nhân sẽ cần nó."

6.

“Tống Đường Âm.”

Trong máy ghi âm, giọng người đàn ông trong trẻo lạnh lùng, xen lẫn một chút âm thanh rè rè khiến nó càng trở nên khàn hơn:

“Anh chưa bao giờ cưới em vì giận dỗi Tống Như, anh làm vậy là vì anh thích em.”

Tôi choáng váng một lúc, nhưng trong lòng lại yên ổn đến lạ. Dường như đó là điều đã được dự đoán từ trước.

Hạ Vấn Tân mỉm cười nhẹ nhàng:

"Có lẽ em đã quên rằng chúng ta đã gặp nhau từ lâu rồi."

"Lúc đó em là hoa khôi của trường, lại cực kỳ thông minh, được thầy cô yêu quý. Giáo viên của anh thường xuyên nhắc đến em, mỗi lần ông ấy tám chuyện với giáo viên của em xong, ông ấy lại tức giận nói với anh——”

“Hạ Vấn Tân, bây giờ tôi đang không ưa cậu, tránh xa tôi ra một chút.”

Anh ấy bắt chước lời của giọng điệu thầy giáo, nghe có vẻ đặc biệt dễ thương.

Tôi vô thức bật cười.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói của anh từ từ trở lại.


Hạ Vấn Tân tiếp tục:

"Lúc đó anh rất ghét em, nhưng anh lại không nhịn được mà chú ý đến em. Hình như anh có chút đê tiện nhỉ, hehe."

"Sau đó, em vào tù, với cái lý do gọi là cố ý đả thương người.”

"Anh không tin, muốn phải tìm hiểu cho rõ, nhưng đáng tiếc là nhà họ Tống đã dọn dẹp sạch sẽ mọi manh mối, vậy nên anh nhắm vào Tống Như.”

(Edit: FB Kim Giai Linh Lung)

Hóa ra là vậy.

Chuyện tình giữa Hạ Vấn Tân và Tống Như mà mọi người nhắc đến chỉ là cái cớ để anh tìm ra sự thật đằng sau việc tôi bị giam cầm.

Nhưng Hạ Vấn Tân không ngờ rằng Tống Như lại cứng miệng đến vậy. May mắn cuối cùng anh vẫn tìm ra manh mối.

Tôi chợt nhớ rằng trước khi kết hôn, có một ngày Hạ Vấn Tân rất hào hứng hỏi tôi:

"A Âm, em có muốn trả thù không?"

"Không muốn."

Tôi lắc đầu đầu.

"Đã thanh toán xong hết rồi.”

Sau nhiều năm, cuối cùng tôi cũng hiểu rằng có lẽ ngày hôm đó anh ấy đã tìm ra sự thật.

Anh ấy vì tôi mà tìm ra chân tướng, cũng vì tôi mà che giấu sự thật.

Hóa ra tất cả là vì tôi.

Cảm xúc trong đáy mắt tôi kịch liệt run rẩy, toàn thân không khỏi run lên, nước mắt từng giọt rơi xuống

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương