Nếu Còn Không Được Thì Ta Sẽ Đi Ngay Đấy
-
Chương 6: Đây là trái tim yêu huynh của ta
Không ngờ có một ngày lại nghe thấy từ "quyến rũ" từ miệng trích tiên, Thịnh Ý ngơ ngác một hồi, cố gắng bình tĩnh: "Sao lại nói thế?"
"Cô có gan đêm khuya đi vứt xác, sao có thể nhát gan đến mức không dám ngủ một mình?" Hề Khanh Trần hỏi ngược lại.
... Quả thật chỉ chuyện điều này, cô không có cách nào để bác bỏ. Trong đầu Thịnh Ý hiện lên vô số phương án khẩn cấp, cuối cùng thốt lên: "Đúng vậy, ta đang quyến rũ huynh đấy."
Hề Khanh Trần thấy cô thẳng thắn thừa nhận, đáy mắt nổi lên một tia hoang mang: "Vì sao?"
"Bởi vì ta thích huynh, muốn song tu với huynh, cái gì mà đệ tử ưu tú của Phùng Nguyên nguyên chứ, ta chẳng thích thú gì. Ta chỉ thích huynh thôi, ta muốn ở với huynh." Tiếng gió vù vù, giọng nói của Thịnh Ý tiêu tan trong gió.
Hề Khanh Trần nhíu mày: "Thịnh cô nương, chỉ sợ ta không thể đồng ý với cô."
"Tại sao? Huynh tu vô tình à?" Thịnh Ý vòng tay.
Hề Khanh Trần: "Không phải."
"Vậy tại sao không thể đồng ý với ta?" Thịnh Ý truy hỏi. Có lẽ là bởi vì quá hợp lý, chỉ trong một lúc ngắn ngủi đã đảo ngược tình thế, Hề Khanh Trần trở thành người bị ép hỏi.
Hề Khanh Trần không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể đắn đo nói: "Ta một lòng hướng đạo, vạn vật trong mắt ta không khác gì nhau, ta không song tu với cỏ cây chim thú, cũng không song tu với cô, vậy cô có thể hiểu không?"
"Hiểu rồi." Thịnh Ý gật đầu.
Hề Khanh Trần thoáng thở phào nhẹ nhõm, khóe môi vừa xuất hiện ý cười, vành mắt Thịnh Ý đã đỏ lên: "Huynh so ta với cỏ cây chim thú."
Hề Khanh Trần: "..."
"Ta với huynh sớm chiều bên nhau lâu như vậy, nhưng huynh lại xem ta như cỏ cây chim thú." Thịnh Ý nức nở.
Hề Khanh Trần nhìn khóe mắt óng ánh của cô, lần đầu tiên cảm thấy luống cuống: "Ta, ta không có ý đó."
"Huynh không song tu với ta thì thôi, còn sỉ nhục ta." Thịnh Ý che mặt khóc.
Hề Khanh Trần vội vàng tiến lên một bước: "Thịnh cô nương, ta thật sự không có ý đó."
Thịnh Ý nước mắt lưng tròng ngẩng đầu: "Vậy huynh song tu với ta đi."
"Không được."
"Hu hu hu..."
Hề Khanh Trần: "..."
Tiếng gió ồn ào náo động, Thịnh Ý khóc còn ồn hơn cả gió, yết hầu Hề Khanh Trần di chuyển, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ, cũng may Thịnh Ý không làm khó hắn quá lâu, đột nhiên nín khóc.
"Huynh sẽ vì chuyện này mà ghét ta ư?" Câu nói này của cô không đầu không đuôi, Hề Khanh Trần lại hiểu.
"Không."
"Sẽ không nói lời từ biệt chứ?"
"Ta đã hứa với cô sẽ ở lại đến khi cơ thể khỏi hắn." Hề Khanh Trần không trả lời trực tiếp.
Thịnh Ý không bị hắn lừa: "Chẳng phải là sẽ sớm đi sao?"
"Thịnh Ý..."
"Ta muốn huynh hứa với ta ba điều." Thịnh Ý ngắt lời hắn: "Đầu tiên không được phép đuổi ta ra khỏi giường, ta sẽ tiếp tục ngủ với huynh. Huynh yên tâm, trước khi huynh đồng ý thì ta sẽ không làm gì huynh. Thứ hai, cho dù sức khỏe tốt cũng không được đi, càng không được nói lời từ biệt. Thứ ba, không cho phép huynh cố ý cách xa ta chỉ vì ta muốn song tu với huynh."
Hề Khanh Trần im lặng một lúc, không trả lời ngay.
Thịnh Ý bĩu môi, nước mắt lại rơi xuống: "Huynh sỉ nhục ta, nhưng ngay cả yêu cầu này cũng không đồng ý..."
"... Ta chỉ có thể ở thêm nhiều nhất là nửa năm nữa." Hề Khanh Trần bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Tốt quá, trong nguyên văn chữa thương hết nửa năm, sau đó bắt đầu ngao du. Thịnh Ý lau mắt, vui mừng: "Vậy chúng ta một lời đã định."
Thấy cô từ đau khổ đến vui vẻ, trong đôi mắt đen đầy sương mù của Hề Khanh Trần cũng nổi lên ý cười nhạt.
"Tiên sĩ, chúng ta về nhà thôi." Thịnh Ý đẩy xe ba gác đến trước mặt hắn: "Huynh lên đi, ta kéo huynh."
Hề Khanh Trần nhìn chiếc xe ba gác vừa đẩy thi thể, im lặng xoay người đi xuống chân núi, Thịnh Ý vội vàng đuổi theo: "Không lên thật à? Ta kéo êm lắm, huynh thử xem..."
"Cô tìm đại một chỗ ném xác, không sợ bị người khác phát hiện à?" Hề Khanh Trần ngắt lời cô.
Quả nhiên Thịnh Ý không còn để ý chuyện ngồi xe ba gác nữa: "Sao lại tìm đại một chỗ chứ? Ta thường đi với huynh đến sau núi, ta nắm chắc từng ngóc ngách nơi đây. Dưới vách đá vừa ném xác có một con kênh ngầm tối tăm, không bao lâu nữa thi thể sẽ bị cuốn trôi xuống sông Hoàng Hà."
Nói xong đột nhiên nhặt gánh nặng hình tượng lên: "Tiên sĩ, huynh có cảm thấy ta ác độc không?" Dù sao cũng không có nữ chính thánh mẫu nào lại làm chuyện ném xác lúc nửa đêm, còn làm thành thạo như thế, giống như có mười năm kinh nghiệm vậy.
Ngay khi cô nghĩ rằng Hề Khanh Trần sẽ không ủng hộ mình, cô nghe hắn nói: "Cô làm rất tốt."
Thịnh Ý bỗng vui vẻ, kéo xe ba gác vui vẻ đi xuống núi, Hề Khanh Trần im lặng đi sau cô, nhìn bóng lưng thoải mái vui vẻ của cô, không hiểu sao tâm trạng khá tốt.
Đọc ở wattpad để ủng hộ editor, những chỗ khác đều là ăn cắp.
Khi hai người về nhà, Thịnh Ý lập tức trèo lên giường, vẻ mặt lấy lòng nhìn hắn.
Hề Khanh Trần bỗng dưng nhớ tới chuyện cô sờ yết hầu mình lúc hai người ngủ cùng lần đầu tiên, yết hầu bỗng ngứa ngáy. Hắn im lặng một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Không được phép quyến rũ ta."
"Không quyến rũ, tuyệt đối không." Thịnh Ý vội vàng nói.
Lúc này Hề Khanh Trần mới nằm xuống bên cạnh cô, Thịnh Ý giả ngoan nên cố ý dán chặt vào vách tường, để lại một khoảng trống giữa hai người.
"Vậy ngủ ngon nha Hề đại ca." Mắt cô cong cong.
Vẻ mặt Hề Khanh Trần dịu lại: "Ngủ ngon."
Đêm lạnh như nước, gió bên ngoài dần dần ngừng lại, Thịnh Ý yên lặng tựa tường ngủ.
Một khắc sau, cô lại dán lên người Hề Khanh Trần lần nữa, ôm eo hắn ngủ không biết trời trăng gì, lúc trước Hề Khanh Trần không hề buồn ngủ nay cũng cảm thấy mệt mỏi.
Sau lần thẳng thắn đêm nay, hai người ở chung dường như không có bất kỳ tiến triển gì. Thịnh Ý cẩn thận mấy ngày, sau khi phát hiện Hề Khanh Trần vẫn giống như trước kia thì càn rỡ trở lại, nắm chặt từng cơ hội khuyên Hề Khanh Trần song tu với mình
"Tiên sĩ, huynh nhanh đến đây." Một buổi sáng sớm, cô đặt mấy thứ vừa mua lên bàn.
Hề Khanh Trần nghe tiếng mà đến, ngồi đối diện cô.
"Đây là củi, đó là đồ ăn sáng." Thịnh Ý đặt trước hai thứ mặt hắn, và sau đó đột nhiên dùng tay tạo hình trái mình: "Đây là trái tim yêu huynh của ta."
Hề Khanh Trần: "..."
"Thế nào, cảm động không?" Ánh mắt Thịnh Ý sáng lấp lánh: "Có muốn thích ta không?"
Hề Khanh Trần không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô làm loại chuyện này, ban đầu có thể không nói gì nửa ngày, bây giờ đã có thể điềm tĩnh như thường, đáp: "Không muốn."
"... Ôi đàn ông, huynh đúng là khó lừa." Thịnh Ý bĩu môi, ôm củi bó củi mới mua đi nấu cơm.
Hề Khanh Trần nhìn bóng lưng hậm hực của cô, đáy mắt hiện lên ý cười.
Một trận tuyết rơi, mùa đông đã đến thật rồi, người dân thôn Thịnh Gia bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho mùa đông, Thịnh Ý cũng không ngoại lệ. Trong khoảng thời gian này Hề Khanh Trần dưỡng thương khá tốt, đã có thể thỉnh thoảng sử dụng linh lực, vết thương trên người cũng hoàn toàn khỏi hẳn, vì thế mỗi lần Thịnh Ý đi chợ đều dẫn hắn theo.
"Không thể cứ ru rú ở nhà mãi được, phải ra ngoài đi dạo nhiều hơn, tâm trạng vui vẻ thì cơ thể cũng tốt hơn." Đã đến mùa đông, Thịnh Ý chuẩn bị mua một bộ quần áo bông, cho nên đưa hắn đến chợ gần đó dạo quanh.
Gần đây cô làm đủ mọi cách để giúp hắn vượt qua giai đoạn u uất, mặc dù khi rời đi hắn sẽ khôi phục bản tính dối trá như trong nguyên văn, nhưng ít nhất về mặt tình cảm cũng có tiến triển.
"Hề đại ca, ta mua cho huynh một bộ y phục mới nha." Cô đặt quần áo bông trong tay xuống: "Mặc mãi một bộ cũng chán mà."
Hề Khanh Trần khựng lại, định nói không cần mà Thịnh Ý đã bắt đầu chọn. Ông chủ tiệm may nhìn ra phong thái bất phàm của Hề Khanh Trần, lúc này cầm bảo vật tọa trấn tới: "Tiểu nương tử có thể xem cái này, dùng loại bông tốt nhất để may đấy, rất hợp với tướng công của cô."
"Thật sao? Cho ta xem thử." Thịnh Ý lập tức hứng thú.
Hề Khanh Trần nhìn cô nhiệt tình tán gẫu với ông chủ, thỉnh thoảng còn cầm xiêm y đo lên người hắn, động tác quen thuộc tựa như đã sống với nhau ngàn vạn năm.
Không hiểu vì sao tim bỗng lệch nhịp.
"Hề đại ca, huynh thấy cái này thế nào?" Thịnh Ý quay đầu lại hỏi.
Hề Khanh Trần nhìn y phục màu xanh đen trong tay cô.
Đồ vật dưới phàm trần dù là tơ lụa gấm vóc cũng không bằng xiêm y bình thường của giới tu tiên, cách nhau một trời một vực, huống chi bộ xiêm y trong tay Thịnh Ý chỉ làm bằng vải bông bình thường.
"Cũng được." Hắn nói.
Thịnh Ý vui vẻ, lập tức đi trả tiền, sau đó tay xách nách mang đi về nhà với hắn. Cả hai đều có vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất của Hề Khanh Trần lại càng thoát tục, dọc đường đi thu hút không ít ánh nhìn.
Khi người qua đường đánh giá Hề Khanh Trần, Hề Khanh Trần cũng đang đánh giá người qua đường. Hôm nay là ngày họp chợ, trên đường người qua kẻ lại, có vài cặp nam nữ sánh vai nhau mà đi, tay nữ tử đều trống trơn, đồ đạc đều nằm trên tay nam tử.
Hề Khanh Trần im lặng một lúc, cầm đồ trong tay Thịnh Ý.
Thịnh Ý sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Sao thế?"
"Để ta cầm." Hề Khanh Trần không giải thích.
Thịnh Ý khó hiểu nhìn hắn, mãi đến khi bóng dáng của hắn sắp biến mất trong đám đông mới vội vàng đuổi theo: "Hề đại ca, huynh chờ ta với, ta không đi nhanh được."
Hề Khanh Trần giảm tốc độ lại.
Thịnh Ý không nhịn được cười: "Hề đại ca, có phải huynh đã thích ta rồi không, nếu không sao lại nghe lời như vậy." Dù sao cũng khác cỏ cây chim thú.
"Thịnh cô nương, cô là ân nhân cứu mạng của ta." Hề Khanh Trần nghiêm túc nói, xem như giải thích vì sao lại đối xử khác với cô.
Thịnh Ý đột nhiên dừng lại, thất vọng nhìn hắn.
Hề Khanh Trần nhìn đôi mắt ướt sũng của nàng, không hiểu sao lại cảm thấy hơi áy náy: "Thịnh cô nương..."
Thịnh Ý tủi thân đi đến trước mặt hắn, đưa tay vào túi tìm một lát, sau đó dưới ánh mắt chuyên chú của hắn, đưa ngón tay tạo hình trái tìm ra: "Trái tim yêu huynh của ta nè."
Hề Khanh Trần: "..."
Hắn cầm theo hai túi y phục đi thẳng về phía trước, Thịnh Ý cười lớn đuổi theo: "Cảm động không Hề đại ca? Có phải đã thay đổi ý định không?"
Hề Khanh Trần im lặng bước nhanh hơn.
Hai người vừa về đến nhà, Thịnh Ý đã thúc giục Hề Khanh Trần thử y phục mới, Hề Khanh Trần vốn không muốn thử, nhưng đối diện với ánh mắt niềm nở của cô, đành phải gật đầu đồng ý, sau đó đưa tay lên thắt lưng.
Khi hắn định cởi thì nhớ ra điều gì đó, ngước mắt lên nhìn cô.
"Sao lại dừng?" Thịnh Ý khó hiểu.
Hề Khanh Trần im lặng một lúc, nói: "Thịnh cô nương, cô nên đi ra ngoài."
"Người tu tiên không câu nệ tiểu tiết, huynh còn quan tâm cái này?" Thịnh Ý giả vờ khó hiểu.
Hề Khanh Trần im lặng.
Thịnh Ý tiến đến đưa xiêm y cho hắn.
Sau khi ra khỏi phòng, cô đi vào nhà bếp, vừa nấu ăn vừa ngâm nga bài hát dân gian. Hôm nay đi chợ một chuyến mua rất nhiều đồ, cô định nấu cháo, lại nấu thêm hai món, xem như cải thiện cuộc sống.
Đang bận rộn, một bóng tối đột nhiên bao phủ trên đỉnh đầu, cô nghĩ rằng Hề Khanh Trần đến, thuận miệng nói một câu: "Tiên sĩ, đưa trứng cho ta."
Người phía sau chậm chạp không có động tĩnh, Thịnh Ý cảm thấy không ổn, vội vàng xoay người lại, bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt đen thui béo ú, bỗng hoảng sợ: "Thịnh lão tam?"
"Đã lâu không gặp, Ý muội muội còn nhớ ta không?" Sắc mặt Thịnh lão tam u ám nói.
Thịnh Ý im lặng nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh: "Muốn quên cũng khó."
Người trước mắt này chính là Thịnh lão tam mà Thịnh Thiến Nhi đã nói lúc trước, cũng là hung thần ác sát nhất trong thôn Thịnh Gia, ỷ vào vẻ ngoài dữ tợn mà chỉ tay năm ngón với nữ chính. Nếu không phải nữ chính may nắm thì từ năm mười bốn đã bị gã làm nhục. Khi Thịnh Ý vừa xuyên qua cũng bị gã cợt nhả, nếu không phải chạy nhanh thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nếu với mẹ kế Thịnh Ý chỉ cảm thấy ác cảm thì với gã chỉ cảm thấy chán ghét: "Ngươi về khi nào thế, tìm ta có chuyện gì?"
"Ta nghe nói ngươi nuôi một tên nam nhân lạ?" Thịnh lão Tam cười nhạo một tiếng: "Ta tưởng ngươi cao quý thế nào, thì ra cũng chỉ là loại thấp hèn, ngay cả nam nhân không rõ lai lịch cũng dám đưa về nhà, Thịnh Ý, ngươi đói khát đến vậy à?"
Thịnh Ý nắm chặt con dao trong tay, bỗng nở nụ cười: "Đúng đấy, không được à?"
Thịnh lão tam không ngờ cô sẽ thừa nhận, bỗng ngây ngẩn cả người.
"Muốn khiến ta nhục nhã ư? Ngươi tỉnh lại đi." Thịnh Ý đánh giá gã từ đầu đến chân một lần, ánh mắt khinh thường gần như không che giấu được: "Đáng tiếc, dù ta chọn bừa thì không phải cái gì cũng nuốt được."
"Thịnh Ý! Xem ra trước kia ta quá khách khí với ngươi, mới khiến ngươi quên mất ai là nam nhân của mình!" Thịnh lão Tam giận dữ bật cười, xắn tay áo lên muốn động thủ với cô.
Gần như cùng một lúc, căn phòng chỉ cách nhà bếp hai mét bỗng mở cửa, cánh cửa lâu năm không được sửa phát ra tiếng kẽo kẹt khá lớn, hai người trong bếp khựng lại, đồng thời quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Một giây, hai giây, ba giây... năm giây sau Hề Khanh Trần xuất hiện ở cửa phòng bếp, sau khi nhìn thấy Thịnh lão tam thì tim hơi lệch nhịp.
Trong thôn khá ồn ào, gần đây hắn phục hồi khá nhanh, thường bị mấy động tĩnh quấy rầy, vì vậy hai ngày trước đã áp chế năm giác quan về trạng thái giống người phàm, cũng vì vậy nên hắn không biết có ai đến. Ban đầu thay y phục để Thịnh Ý xem thử, thấy phòng bếp có người nên hắn lùi lại.
"Hai người nói chuyện trước đi." Hắn bình thản nói.
Thịnh Ý: "..."
Hai người trong phòng bếp vẫn nhìn hắn chằm chằm, Hề Khanh Trần xoay người định trở về phòng, vừa mới đi được hai bước đã nghe thấy Thịnh Ý nhỏ giọng uy hiếp: "Thịnh lão tam, ta khuyên ngươi đi mau, nếu không tướng công của ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa đâu."
Nghe thấy cái tên này, Hề Khanh Trần dừng bước.
Trong phòng bếp, Thịnh lão tam nghe vậy cười đầy khinh thường: "Tên công tử bột mặt được hai miếng thịt đó, ngươi thật sự cho rằng vừa rồi hắn không nhìn thấy ta à? Chạy nhanh hơn ai hết, có thể làm gì ta chứ?"
Thịnh Ý cười lạnh, đang định nói gì đó, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hề Khanh Trần đứng ở cửa, phía sau Thịnh lão tam: "Hề đại ca."
Thịnh lão tam quay đầu lại, thấy Hề Khanh Trần thì lộ cái răng vàng ra: "Thằng công tử bột này còn dám quay lại, không sợ chết à?"
Hề Khanh Trần không để ý đến gã, nhìn thẳng về phía Thịnh Ý: "Hắn là Thịnh lão tam?"
Thịnh Ý gật đầu.
Hề Khanh Trần ngước mắt nhìn về phía gã nam nhân cao to vạn vỡ kia, đôi mắt đen vốn trong suốt tựa như có làn sương mù dày đặc nổi lên, ánh mắt đầy phán xét của kẻ bề trên. Đây là lần đầu tiên Thịnh Ý thấy dáng vẻ này của hắn, bỗng cảm thấy sau lưng rét run, khi lấy lại tinh thần thì Thịnh lão tam đã ngã trên mặt đất.
Thịnh Ý: "... Hắn sao thế?"
"Chết rồi." Hề Khanh Trần dùng linh lực, tuy rằng không khó chịu, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ mệt mỏi, trong chớp mắt hơi thở bộc phát và sức ép ban nãy biến mất như chưa từng xuất hiện, hắn vẫn là mỹ nhân bệnh tật suy yếu kia.
Thịnh Ý: "..." Đây là có lẽ phản diện lên sân ngắn nhất cô từng thấy.
Hai người nhìn nhau không nói gì hồi lâu, Thịnh Ý thăm dò: "Sao lại giết hắn...?"
Tuy rằng Thịnh lão tam tội ác tày trời, nhưng trước khi giết gã cũng nên có lí do chứ, hay vì gã nói Hề Khanh Trần là công tử bột?
Không đến nỗi đó nhỉ?
Thịnh Ý đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy Hề Khanh Trần nói: "Ta nhớ tên hắn, là người ức hiếp cô."
Thịnh Ý ngẩn người.
"Sau này cô sẽ không bị ai ức hiếp nữa." Hề Khanh Trần nói rõ từng từ.
Thịnh Ý kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng bỗng thấy chua xót.
Cô lúng túng ho một cái: "Lần này ném xác có lẽ huynh phải giúp một tay rồi." Cô thực sự không thể kéo một gã cao to vạm vỡ như vậy.
Hề Khanh Trần im lặng trong giây lát, bấm tay niệm chú, ống tay áo tung bay, thi thể đã biến mất không thấy.
Thịnh Ý vẫn biết mình đang ở trong tiểu thuyết tu tiên, cũng biết người trước mặt là nam chính tu tiên, mặc dù hắn đã giết hai người trước mặt mình, cô cũng không cảm thấy gì. Đến bây giờ thi thể Thịnh lão tam biến mất cô mới nhận ra thế giới mình đang ở... đúng là kì diệu.
Cô đạp đạp chỗ Thịnh lão tam ngã xuống, xác định chỉ có không khí thì tấm tắc: "Đáng thương thật, cứ thế mà chết rồi."
Cô vốn đang hả hê khi thấy người gặp họa, kết quả Hề Khanh Trần nghiêm túc nói: "Chỉ có kẻ ác mới thương hại kẻ ác."
"... Ta là người tốt, ta không thương hại gã, gã đáng mà." Thịnh Ý lập tức thể hiện thái độ.
Lúc này Hề Khanh Trần mới hài lòng, khóe môi cũng bất giác cong lên. Gần đây khí sắc của hắn không tệ, gò má cũng không gầy như lúc trước, lúc này mặc y phục xanh đen, nhìn thiếu vài phần tiên khí, thêm vài phần mẫu mực.
Thịnh Ý nhìn hắn chằm chằm một lúc, đột nhiên kiễng chân hôn hắn một cái. Đôi mắt vốn bình tĩnh của Hề Khanh Trần bỗng chấn động, vẻ mặt thay đổi một chút, ý cười biến mất, lại thêm vài phần hoang mang.
"Huynh lại cứu ta lần nữa, đây là phần thưởng." Thịnh Ý lùi lại một bước, đôi mắt lấp lánh, nói xong lập tức chạy ra ngoài.
Hề Khanh Trần vẫn đang kinh ngạc đứng ở cửa phòng bếp, đầu óc trống rỗng, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của cô: "Tiên sĩ!"
Hề Khanh Trần quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy nụ cười của cô.
"Hôm nay huynh mặc bộ y phục này rất đẹp." Cô khen ngợi.
Ầm...
Đáy lòng vốn bình lặng bỗng trở nên nhốn nháo.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nhanh nhanh, sắp tới rồi, mọi người đừng gấp, cứ hưởng thụ yêu đương ngọt ngào đã đi, sau này sẽ phát triển đề tài hiện thực keke.
"Cô có gan đêm khuya đi vứt xác, sao có thể nhát gan đến mức không dám ngủ một mình?" Hề Khanh Trần hỏi ngược lại.
... Quả thật chỉ chuyện điều này, cô không có cách nào để bác bỏ. Trong đầu Thịnh Ý hiện lên vô số phương án khẩn cấp, cuối cùng thốt lên: "Đúng vậy, ta đang quyến rũ huynh đấy."
Hề Khanh Trần thấy cô thẳng thắn thừa nhận, đáy mắt nổi lên một tia hoang mang: "Vì sao?"
"Bởi vì ta thích huynh, muốn song tu với huynh, cái gì mà đệ tử ưu tú của Phùng Nguyên nguyên chứ, ta chẳng thích thú gì. Ta chỉ thích huynh thôi, ta muốn ở với huynh." Tiếng gió vù vù, giọng nói của Thịnh Ý tiêu tan trong gió.
Hề Khanh Trần nhíu mày: "Thịnh cô nương, chỉ sợ ta không thể đồng ý với cô."
"Tại sao? Huynh tu vô tình à?" Thịnh Ý vòng tay.
Hề Khanh Trần: "Không phải."
"Vậy tại sao không thể đồng ý với ta?" Thịnh Ý truy hỏi. Có lẽ là bởi vì quá hợp lý, chỉ trong một lúc ngắn ngủi đã đảo ngược tình thế, Hề Khanh Trần trở thành người bị ép hỏi.
Hề Khanh Trần không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể đắn đo nói: "Ta một lòng hướng đạo, vạn vật trong mắt ta không khác gì nhau, ta không song tu với cỏ cây chim thú, cũng không song tu với cô, vậy cô có thể hiểu không?"
"Hiểu rồi." Thịnh Ý gật đầu.
Hề Khanh Trần thoáng thở phào nhẹ nhõm, khóe môi vừa xuất hiện ý cười, vành mắt Thịnh Ý đã đỏ lên: "Huynh so ta với cỏ cây chim thú."
Hề Khanh Trần: "..."
"Ta với huynh sớm chiều bên nhau lâu như vậy, nhưng huynh lại xem ta như cỏ cây chim thú." Thịnh Ý nức nở.
Hề Khanh Trần nhìn khóe mắt óng ánh của cô, lần đầu tiên cảm thấy luống cuống: "Ta, ta không có ý đó."
"Huynh không song tu với ta thì thôi, còn sỉ nhục ta." Thịnh Ý che mặt khóc.
Hề Khanh Trần vội vàng tiến lên một bước: "Thịnh cô nương, ta thật sự không có ý đó."
Thịnh Ý nước mắt lưng tròng ngẩng đầu: "Vậy huynh song tu với ta đi."
"Không được."
"Hu hu hu..."
Hề Khanh Trần: "..."
Tiếng gió ồn ào náo động, Thịnh Ý khóc còn ồn hơn cả gió, yết hầu Hề Khanh Trần di chuyển, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ, cũng may Thịnh Ý không làm khó hắn quá lâu, đột nhiên nín khóc.
"Huynh sẽ vì chuyện này mà ghét ta ư?" Câu nói này của cô không đầu không đuôi, Hề Khanh Trần lại hiểu.
"Không."
"Sẽ không nói lời từ biệt chứ?"
"Ta đã hứa với cô sẽ ở lại đến khi cơ thể khỏi hắn." Hề Khanh Trần không trả lời trực tiếp.
Thịnh Ý không bị hắn lừa: "Chẳng phải là sẽ sớm đi sao?"
"Thịnh Ý..."
"Ta muốn huynh hứa với ta ba điều." Thịnh Ý ngắt lời hắn: "Đầu tiên không được phép đuổi ta ra khỏi giường, ta sẽ tiếp tục ngủ với huynh. Huynh yên tâm, trước khi huynh đồng ý thì ta sẽ không làm gì huynh. Thứ hai, cho dù sức khỏe tốt cũng không được đi, càng không được nói lời từ biệt. Thứ ba, không cho phép huynh cố ý cách xa ta chỉ vì ta muốn song tu với huynh."
Hề Khanh Trần im lặng một lúc, không trả lời ngay.
Thịnh Ý bĩu môi, nước mắt lại rơi xuống: "Huynh sỉ nhục ta, nhưng ngay cả yêu cầu này cũng không đồng ý..."
"... Ta chỉ có thể ở thêm nhiều nhất là nửa năm nữa." Hề Khanh Trần bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Tốt quá, trong nguyên văn chữa thương hết nửa năm, sau đó bắt đầu ngao du. Thịnh Ý lau mắt, vui mừng: "Vậy chúng ta một lời đã định."
Thấy cô từ đau khổ đến vui vẻ, trong đôi mắt đen đầy sương mù của Hề Khanh Trần cũng nổi lên ý cười nhạt.
"Tiên sĩ, chúng ta về nhà thôi." Thịnh Ý đẩy xe ba gác đến trước mặt hắn: "Huynh lên đi, ta kéo huynh."
Hề Khanh Trần nhìn chiếc xe ba gác vừa đẩy thi thể, im lặng xoay người đi xuống chân núi, Thịnh Ý vội vàng đuổi theo: "Không lên thật à? Ta kéo êm lắm, huynh thử xem..."
"Cô tìm đại một chỗ ném xác, không sợ bị người khác phát hiện à?" Hề Khanh Trần ngắt lời cô.
Quả nhiên Thịnh Ý không còn để ý chuyện ngồi xe ba gác nữa: "Sao lại tìm đại một chỗ chứ? Ta thường đi với huynh đến sau núi, ta nắm chắc từng ngóc ngách nơi đây. Dưới vách đá vừa ném xác có một con kênh ngầm tối tăm, không bao lâu nữa thi thể sẽ bị cuốn trôi xuống sông Hoàng Hà."
Nói xong đột nhiên nhặt gánh nặng hình tượng lên: "Tiên sĩ, huynh có cảm thấy ta ác độc không?" Dù sao cũng không có nữ chính thánh mẫu nào lại làm chuyện ném xác lúc nửa đêm, còn làm thành thạo như thế, giống như có mười năm kinh nghiệm vậy.
Ngay khi cô nghĩ rằng Hề Khanh Trần sẽ không ủng hộ mình, cô nghe hắn nói: "Cô làm rất tốt."
Thịnh Ý bỗng vui vẻ, kéo xe ba gác vui vẻ đi xuống núi, Hề Khanh Trần im lặng đi sau cô, nhìn bóng lưng thoải mái vui vẻ của cô, không hiểu sao tâm trạng khá tốt.
Đọc ở wattpad để ủng hộ editor, những chỗ khác đều là ăn cắp.
Khi hai người về nhà, Thịnh Ý lập tức trèo lên giường, vẻ mặt lấy lòng nhìn hắn.
Hề Khanh Trần bỗng dưng nhớ tới chuyện cô sờ yết hầu mình lúc hai người ngủ cùng lần đầu tiên, yết hầu bỗng ngứa ngáy. Hắn im lặng một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Không được phép quyến rũ ta."
"Không quyến rũ, tuyệt đối không." Thịnh Ý vội vàng nói.
Lúc này Hề Khanh Trần mới nằm xuống bên cạnh cô, Thịnh Ý giả ngoan nên cố ý dán chặt vào vách tường, để lại một khoảng trống giữa hai người.
"Vậy ngủ ngon nha Hề đại ca." Mắt cô cong cong.
Vẻ mặt Hề Khanh Trần dịu lại: "Ngủ ngon."
Đêm lạnh như nước, gió bên ngoài dần dần ngừng lại, Thịnh Ý yên lặng tựa tường ngủ.
Một khắc sau, cô lại dán lên người Hề Khanh Trần lần nữa, ôm eo hắn ngủ không biết trời trăng gì, lúc trước Hề Khanh Trần không hề buồn ngủ nay cũng cảm thấy mệt mỏi.
Sau lần thẳng thắn đêm nay, hai người ở chung dường như không có bất kỳ tiến triển gì. Thịnh Ý cẩn thận mấy ngày, sau khi phát hiện Hề Khanh Trần vẫn giống như trước kia thì càn rỡ trở lại, nắm chặt từng cơ hội khuyên Hề Khanh Trần song tu với mình
"Tiên sĩ, huynh nhanh đến đây." Một buổi sáng sớm, cô đặt mấy thứ vừa mua lên bàn.
Hề Khanh Trần nghe tiếng mà đến, ngồi đối diện cô.
"Đây là củi, đó là đồ ăn sáng." Thịnh Ý đặt trước hai thứ mặt hắn, và sau đó đột nhiên dùng tay tạo hình trái mình: "Đây là trái tim yêu huynh của ta."
Hề Khanh Trần: "..."
"Thế nào, cảm động không?" Ánh mắt Thịnh Ý sáng lấp lánh: "Có muốn thích ta không?"
Hề Khanh Trần không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô làm loại chuyện này, ban đầu có thể không nói gì nửa ngày, bây giờ đã có thể điềm tĩnh như thường, đáp: "Không muốn."
"... Ôi đàn ông, huynh đúng là khó lừa." Thịnh Ý bĩu môi, ôm củi bó củi mới mua đi nấu cơm.
Hề Khanh Trần nhìn bóng lưng hậm hực của cô, đáy mắt hiện lên ý cười.
Một trận tuyết rơi, mùa đông đã đến thật rồi, người dân thôn Thịnh Gia bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho mùa đông, Thịnh Ý cũng không ngoại lệ. Trong khoảng thời gian này Hề Khanh Trần dưỡng thương khá tốt, đã có thể thỉnh thoảng sử dụng linh lực, vết thương trên người cũng hoàn toàn khỏi hẳn, vì thế mỗi lần Thịnh Ý đi chợ đều dẫn hắn theo.
"Không thể cứ ru rú ở nhà mãi được, phải ra ngoài đi dạo nhiều hơn, tâm trạng vui vẻ thì cơ thể cũng tốt hơn." Đã đến mùa đông, Thịnh Ý chuẩn bị mua một bộ quần áo bông, cho nên đưa hắn đến chợ gần đó dạo quanh.
Gần đây cô làm đủ mọi cách để giúp hắn vượt qua giai đoạn u uất, mặc dù khi rời đi hắn sẽ khôi phục bản tính dối trá như trong nguyên văn, nhưng ít nhất về mặt tình cảm cũng có tiến triển.
"Hề đại ca, ta mua cho huynh một bộ y phục mới nha." Cô đặt quần áo bông trong tay xuống: "Mặc mãi một bộ cũng chán mà."
Hề Khanh Trần khựng lại, định nói không cần mà Thịnh Ý đã bắt đầu chọn. Ông chủ tiệm may nhìn ra phong thái bất phàm của Hề Khanh Trần, lúc này cầm bảo vật tọa trấn tới: "Tiểu nương tử có thể xem cái này, dùng loại bông tốt nhất để may đấy, rất hợp với tướng công của cô."
"Thật sao? Cho ta xem thử." Thịnh Ý lập tức hứng thú.
Hề Khanh Trần nhìn cô nhiệt tình tán gẫu với ông chủ, thỉnh thoảng còn cầm xiêm y đo lên người hắn, động tác quen thuộc tựa như đã sống với nhau ngàn vạn năm.
Không hiểu vì sao tim bỗng lệch nhịp.
"Hề đại ca, huynh thấy cái này thế nào?" Thịnh Ý quay đầu lại hỏi.
Hề Khanh Trần nhìn y phục màu xanh đen trong tay cô.
Đồ vật dưới phàm trần dù là tơ lụa gấm vóc cũng không bằng xiêm y bình thường của giới tu tiên, cách nhau một trời một vực, huống chi bộ xiêm y trong tay Thịnh Ý chỉ làm bằng vải bông bình thường.
"Cũng được." Hắn nói.
Thịnh Ý vui vẻ, lập tức đi trả tiền, sau đó tay xách nách mang đi về nhà với hắn. Cả hai đều có vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất của Hề Khanh Trần lại càng thoát tục, dọc đường đi thu hút không ít ánh nhìn.
Khi người qua đường đánh giá Hề Khanh Trần, Hề Khanh Trần cũng đang đánh giá người qua đường. Hôm nay là ngày họp chợ, trên đường người qua kẻ lại, có vài cặp nam nữ sánh vai nhau mà đi, tay nữ tử đều trống trơn, đồ đạc đều nằm trên tay nam tử.
Hề Khanh Trần im lặng một lúc, cầm đồ trong tay Thịnh Ý.
Thịnh Ý sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Sao thế?"
"Để ta cầm." Hề Khanh Trần không giải thích.
Thịnh Ý khó hiểu nhìn hắn, mãi đến khi bóng dáng của hắn sắp biến mất trong đám đông mới vội vàng đuổi theo: "Hề đại ca, huynh chờ ta với, ta không đi nhanh được."
Hề Khanh Trần giảm tốc độ lại.
Thịnh Ý không nhịn được cười: "Hề đại ca, có phải huynh đã thích ta rồi không, nếu không sao lại nghe lời như vậy." Dù sao cũng khác cỏ cây chim thú.
"Thịnh cô nương, cô là ân nhân cứu mạng của ta." Hề Khanh Trần nghiêm túc nói, xem như giải thích vì sao lại đối xử khác với cô.
Thịnh Ý đột nhiên dừng lại, thất vọng nhìn hắn.
Hề Khanh Trần nhìn đôi mắt ướt sũng của nàng, không hiểu sao lại cảm thấy hơi áy náy: "Thịnh cô nương..."
Thịnh Ý tủi thân đi đến trước mặt hắn, đưa tay vào túi tìm một lát, sau đó dưới ánh mắt chuyên chú của hắn, đưa ngón tay tạo hình trái tìm ra: "Trái tim yêu huynh của ta nè."
Hề Khanh Trần: "..."
Hắn cầm theo hai túi y phục đi thẳng về phía trước, Thịnh Ý cười lớn đuổi theo: "Cảm động không Hề đại ca? Có phải đã thay đổi ý định không?"
Hề Khanh Trần im lặng bước nhanh hơn.
Hai người vừa về đến nhà, Thịnh Ý đã thúc giục Hề Khanh Trần thử y phục mới, Hề Khanh Trần vốn không muốn thử, nhưng đối diện với ánh mắt niềm nở của cô, đành phải gật đầu đồng ý, sau đó đưa tay lên thắt lưng.
Khi hắn định cởi thì nhớ ra điều gì đó, ngước mắt lên nhìn cô.
"Sao lại dừng?" Thịnh Ý khó hiểu.
Hề Khanh Trần im lặng một lúc, nói: "Thịnh cô nương, cô nên đi ra ngoài."
"Người tu tiên không câu nệ tiểu tiết, huynh còn quan tâm cái này?" Thịnh Ý giả vờ khó hiểu.
Hề Khanh Trần im lặng.
Thịnh Ý tiến đến đưa xiêm y cho hắn.
Sau khi ra khỏi phòng, cô đi vào nhà bếp, vừa nấu ăn vừa ngâm nga bài hát dân gian. Hôm nay đi chợ một chuyến mua rất nhiều đồ, cô định nấu cháo, lại nấu thêm hai món, xem như cải thiện cuộc sống.
Đang bận rộn, một bóng tối đột nhiên bao phủ trên đỉnh đầu, cô nghĩ rằng Hề Khanh Trần đến, thuận miệng nói một câu: "Tiên sĩ, đưa trứng cho ta."
Người phía sau chậm chạp không có động tĩnh, Thịnh Ý cảm thấy không ổn, vội vàng xoay người lại, bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt đen thui béo ú, bỗng hoảng sợ: "Thịnh lão tam?"
"Đã lâu không gặp, Ý muội muội còn nhớ ta không?" Sắc mặt Thịnh lão tam u ám nói.
Thịnh Ý im lặng nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh: "Muốn quên cũng khó."
Người trước mắt này chính là Thịnh lão tam mà Thịnh Thiến Nhi đã nói lúc trước, cũng là hung thần ác sát nhất trong thôn Thịnh Gia, ỷ vào vẻ ngoài dữ tợn mà chỉ tay năm ngón với nữ chính. Nếu không phải nữ chính may nắm thì từ năm mười bốn đã bị gã làm nhục. Khi Thịnh Ý vừa xuyên qua cũng bị gã cợt nhả, nếu không phải chạy nhanh thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nếu với mẹ kế Thịnh Ý chỉ cảm thấy ác cảm thì với gã chỉ cảm thấy chán ghét: "Ngươi về khi nào thế, tìm ta có chuyện gì?"
"Ta nghe nói ngươi nuôi một tên nam nhân lạ?" Thịnh lão Tam cười nhạo một tiếng: "Ta tưởng ngươi cao quý thế nào, thì ra cũng chỉ là loại thấp hèn, ngay cả nam nhân không rõ lai lịch cũng dám đưa về nhà, Thịnh Ý, ngươi đói khát đến vậy à?"
Thịnh Ý nắm chặt con dao trong tay, bỗng nở nụ cười: "Đúng đấy, không được à?"
Thịnh lão tam không ngờ cô sẽ thừa nhận, bỗng ngây ngẩn cả người.
"Muốn khiến ta nhục nhã ư? Ngươi tỉnh lại đi." Thịnh Ý đánh giá gã từ đầu đến chân một lần, ánh mắt khinh thường gần như không che giấu được: "Đáng tiếc, dù ta chọn bừa thì không phải cái gì cũng nuốt được."
"Thịnh Ý! Xem ra trước kia ta quá khách khí với ngươi, mới khiến ngươi quên mất ai là nam nhân của mình!" Thịnh lão Tam giận dữ bật cười, xắn tay áo lên muốn động thủ với cô.
Gần như cùng một lúc, căn phòng chỉ cách nhà bếp hai mét bỗng mở cửa, cánh cửa lâu năm không được sửa phát ra tiếng kẽo kẹt khá lớn, hai người trong bếp khựng lại, đồng thời quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Một giây, hai giây, ba giây... năm giây sau Hề Khanh Trần xuất hiện ở cửa phòng bếp, sau khi nhìn thấy Thịnh lão tam thì tim hơi lệch nhịp.
Trong thôn khá ồn ào, gần đây hắn phục hồi khá nhanh, thường bị mấy động tĩnh quấy rầy, vì vậy hai ngày trước đã áp chế năm giác quan về trạng thái giống người phàm, cũng vì vậy nên hắn không biết có ai đến. Ban đầu thay y phục để Thịnh Ý xem thử, thấy phòng bếp có người nên hắn lùi lại.
"Hai người nói chuyện trước đi." Hắn bình thản nói.
Thịnh Ý: "..."
Hai người trong phòng bếp vẫn nhìn hắn chằm chằm, Hề Khanh Trần xoay người định trở về phòng, vừa mới đi được hai bước đã nghe thấy Thịnh Ý nhỏ giọng uy hiếp: "Thịnh lão tam, ta khuyên ngươi đi mau, nếu không tướng công của ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa đâu."
Nghe thấy cái tên này, Hề Khanh Trần dừng bước.
Trong phòng bếp, Thịnh lão tam nghe vậy cười đầy khinh thường: "Tên công tử bột mặt được hai miếng thịt đó, ngươi thật sự cho rằng vừa rồi hắn không nhìn thấy ta à? Chạy nhanh hơn ai hết, có thể làm gì ta chứ?"
Thịnh Ý cười lạnh, đang định nói gì đó, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hề Khanh Trần đứng ở cửa, phía sau Thịnh lão tam: "Hề đại ca."
Thịnh lão tam quay đầu lại, thấy Hề Khanh Trần thì lộ cái răng vàng ra: "Thằng công tử bột này còn dám quay lại, không sợ chết à?"
Hề Khanh Trần không để ý đến gã, nhìn thẳng về phía Thịnh Ý: "Hắn là Thịnh lão tam?"
Thịnh Ý gật đầu.
Hề Khanh Trần ngước mắt nhìn về phía gã nam nhân cao to vạn vỡ kia, đôi mắt đen vốn trong suốt tựa như có làn sương mù dày đặc nổi lên, ánh mắt đầy phán xét của kẻ bề trên. Đây là lần đầu tiên Thịnh Ý thấy dáng vẻ này của hắn, bỗng cảm thấy sau lưng rét run, khi lấy lại tinh thần thì Thịnh lão tam đã ngã trên mặt đất.
Thịnh Ý: "... Hắn sao thế?"
"Chết rồi." Hề Khanh Trần dùng linh lực, tuy rằng không khó chịu, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ mệt mỏi, trong chớp mắt hơi thở bộc phát và sức ép ban nãy biến mất như chưa từng xuất hiện, hắn vẫn là mỹ nhân bệnh tật suy yếu kia.
Thịnh Ý: "..." Đây là có lẽ phản diện lên sân ngắn nhất cô từng thấy.
Hai người nhìn nhau không nói gì hồi lâu, Thịnh Ý thăm dò: "Sao lại giết hắn...?"
Tuy rằng Thịnh lão tam tội ác tày trời, nhưng trước khi giết gã cũng nên có lí do chứ, hay vì gã nói Hề Khanh Trần là công tử bột?
Không đến nỗi đó nhỉ?
Thịnh Ý đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy Hề Khanh Trần nói: "Ta nhớ tên hắn, là người ức hiếp cô."
Thịnh Ý ngẩn người.
"Sau này cô sẽ không bị ai ức hiếp nữa." Hề Khanh Trần nói rõ từng từ.
Thịnh Ý kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng bỗng thấy chua xót.
Cô lúng túng ho một cái: "Lần này ném xác có lẽ huynh phải giúp một tay rồi." Cô thực sự không thể kéo một gã cao to vạm vỡ như vậy.
Hề Khanh Trần im lặng trong giây lát, bấm tay niệm chú, ống tay áo tung bay, thi thể đã biến mất không thấy.
Thịnh Ý vẫn biết mình đang ở trong tiểu thuyết tu tiên, cũng biết người trước mặt là nam chính tu tiên, mặc dù hắn đã giết hai người trước mặt mình, cô cũng không cảm thấy gì. Đến bây giờ thi thể Thịnh lão tam biến mất cô mới nhận ra thế giới mình đang ở... đúng là kì diệu.
Cô đạp đạp chỗ Thịnh lão tam ngã xuống, xác định chỉ có không khí thì tấm tắc: "Đáng thương thật, cứ thế mà chết rồi."
Cô vốn đang hả hê khi thấy người gặp họa, kết quả Hề Khanh Trần nghiêm túc nói: "Chỉ có kẻ ác mới thương hại kẻ ác."
"... Ta là người tốt, ta không thương hại gã, gã đáng mà." Thịnh Ý lập tức thể hiện thái độ.
Lúc này Hề Khanh Trần mới hài lòng, khóe môi cũng bất giác cong lên. Gần đây khí sắc của hắn không tệ, gò má cũng không gầy như lúc trước, lúc này mặc y phục xanh đen, nhìn thiếu vài phần tiên khí, thêm vài phần mẫu mực.
Thịnh Ý nhìn hắn chằm chằm một lúc, đột nhiên kiễng chân hôn hắn một cái. Đôi mắt vốn bình tĩnh của Hề Khanh Trần bỗng chấn động, vẻ mặt thay đổi một chút, ý cười biến mất, lại thêm vài phần hoang mang.
"Huynh lại cứu ta lần nữa, đây là phần thưởng." Thịnh Ý lùi lại một bước, đôi mắt lấp lánh, nói xong lập tức chạy ra ngoài.
Hề Khanh Trần vẫn đang kinh ngạc đứng ở cửa phòng bếp, đầu óc trống rỗng, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của cô: "Tiên sĩ!"
Hề Khanh Trần quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy nụ cười của cô.
"Hôm nay huynh mặc bộ y phục này rất đẹp." Cô khen ngợi.
Ầm...
Đáy lòng vốn bình lặng bỗng trở nên nhốn nháo.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nhanh nhanh, sắp tới rồi, mọi người đừng gấp, cứ hưởng thụ yêu đương ngọt ngào đã đi, sau này sẽ phát triển đề tài hiện thực keke.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook