Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại
Chương 45: Hoàn chính văn

Ngày 23 tháng 6, Vọng Thư và Lăng Việt cùng đi đến Đông Sơn chơi flycam, chụp ảnh.

Kể lúc có chiếc flycam đầu tiên trong đời, mấy ngày liên tiếp Lăng Việt đều mang theo nó ra ngoài chơi. Cậu đã chụp được một vài ngọn núi, sông và một ít kiến trúc tiêu biểu, cũng có thể quay được vài đoạn video về sự hùng vỹ ấy.

Ban đầu còn có Lưu Bác Văn ngây ngốc bình luận ở phía dưới: “Wow, mày có flycam à? Ngầu thật!! Hâm mộ quá!!!”

Lăng Việt đang chờ câu này, lập tức rụt rè trả lời: “Là quà sinh nhật của bạn gái.”

Quần chúng quây xem thấy bình luận này liền lập tức bị choáng váng.

Mặt trời đã ngả về phía tây, nắng vàng tan chảy. Lăng Việt cất đi chiếc flycam, tay trong tay với Vọng Thư, cả hai cùng nhau đi xuống núi, đột nhiên điện thoại cậu lại vang lên: “À, chào cậu, cho hỏi cậu là bạn học Lăng Việt đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Tôi là phóng viên của báo chiều Giang Thành. Theo tin tức của bộ giáo dục, cậu thi đại học 436 điểm, đứng đầu khối khoa học tự nhiên. Tôi rất chúc mừng cậu, chúc mừng trạng nguyên khối khoa học tự nhiên Giang thành!”

“Xin hỏi bây giờ cậu có rảnh không, chúng tôi muốn phỏng vấn cậu một chút?”

Lăng Việt lễ phép cảm ơn sau đó nói: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi đang ở Đông Sơn…..”

“Không sao không sao, bây giờ chúng tôi sẽ đến Đông Sơn tìm cậu!”

“……”

“Chuyện là như thế này, bởi vì đây là tin tức thời sự hơn nữa, hôm đó cũng phải in báo cho hôm sau. Cho nên thời gian tương đối gấp gáp, nếu không tôi cũng không muốn làm phiền chuyến nghỉ dưỡng của cậu.”

Điện thoại còn chưa cúp thì lại có mấy số lạ khác gọi đến. Lăng Việt biết chuyện này thật sự khá gấp nên chỉ đành đồng ý.

Đúng lúc Vọng Thư cũng vừa nhận xong điện thoại. Lăng Việt rõ ràng nghe được tiếng ở đầu dây bên kia: “Cô cũng ở Đông Sơn sao? Được! Chúng tôi lập tức tới!”

“436?” Cậu hỏi Vọng Thư

Vọng Thư gật đầu.

Hai người thế mà lại cùng đứng nhất.

Chờ hai vị phóng viên ấy cùng mang theo nhiếp ảnh gia đuổi đến dưới chân núi Đông Sơn thì thấy một cô gái đang ngắm cảnh trên đài cao, chàng trai đứng phía trước, hai tay hơi bảo vệ cô, cả hai nói chuyện với nhau.

Lúc trước khi thi đại học, bọn họ đã ở ngoài trường học phỏng vấn một chút.

“Bọn họ không phải….?”

Môn thi cuối của ngày thi cuối cùng, bọn hộ nộp bài trước khi đến giờ. Còn ở ngoài phòng thi lớn tiếng tỏ tình, nhanh chóng từ người xa lạ biến thành người yêu đúng không?

Bộ dáng hai người họ nắm tay nhau vội chạy đi, nếu mang theo một chiếc kính thì chắc là sẽ giống với một bộ phim thanh xuân thần tượng.

Bởi vì quá đẹp cho nên người phóng viên đã hỏi nhiếp ảnh gia, còn giữa bức ảnh ấy không?

Cô ấy thử tiến lên hỏi:

“Lăng Việt?”

“Vọng Thư?”

Hai người gật đầu.

Người phóng viên hít một ngụm khí lạnh.

Cô không ngừng nhắc nhở chính mình là một phóng viên đúng đắn, tuyệt đối không thể thốt lên câu “Rất xứng đôi” “tình yêu thành đôi”, cố gắng không làm não bị tổn thương bởi những lời ấy: “……Chuyện đó, chúng tôi có thể phỏng vấn từng người không?”

“Được.”

Ngày hôm sau, hai bài báo cứ bình tĩnh xuất hiện ở hai tiêu đề chính trên báo chiều.

Mọi người mang theo sự kinh ngạc, cảm thán và sùng bái khi đọc bài báo này. Vào đoạn cuối cùng khi phỏng vấn Lăng Việt, phóng viên đã viết:

【Khi chúng tôi hỏi Lăng Việt tại sao lại có thể gặp được một vị trạng nguyên khác của khối khoa học tự nhiên-Vọng Thư khi đi nghỉ dưỡng, cậu ta đáp: “Cậu ấy là bạn gái tôi.”】

Các độc giả:!!!

Trời cho lương duyên, kim đồng ngọc nữ, tài giỏi chung sức, hâm mộ quá!!!

Tất nhiên tin tức “Song Trạng Nguyên Khối Khoa Học Tự Nhiên Giang Thành Là Một Đôi!” bay khắp trời hôm đó, tâm tình Vọng Thư lại có chút phức tạp.

Cô nhìn những dòng chữ giữa tờ báo, sau đó gọi cho Lăng Việt: “Alo?”

“Alo, làm sao vậy?”

“Anh chuẩn bị báo danh ngành hàng không vũ trụ ở Đại học Bắc Hoa sao? Anh không phải là….” Vẫn luôn muốn đi Trường Đại học Công nghệ Quốc Phòng sao?

Có thể cùng Lăng Việt học chung một trường đại học, đương nhiên cô rất vui vẻ nhưng nếu Lăng Việt vì cô mà từ bỏ đi lý tưởng của mình, Vọng Thư cảm thấy rất tội lỗi.

Lăng Việt nghiêm túc giải thích với cô: “Anh đã cùng ba mẹ nói về chuyện này rồi.”

“Tương lai của anh tất nhiên sẽ nghiên cứu trong lĩnh vực máy bay không người lái, nghiên cứu cách cứu viện, vẽ bản đồ trong núi, ứng dụng chuyển phát nhanh mà không phải lĩnh vực máy bay không người lái ở quân đội.”

“Nếu muốn đem những kỹ thuật hàng đầu của khoa học thương mại hóa thì tài nguyên và nhân lực của Bắc Kinh tốt hơn nhiều so với Trường Sa.”

“Cho nên anh liền báo danh đến Bắc Hoa.”

“Thật sao!?” Vọng Thư bị thuyết phục.

“Em muốn báo danh vào khoa luật của Đại học Bắc Hoa, sau đó năm hai sẽ chuyển đến học xã hội sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy tương lai chúng ta lại là bạn học, hân hạnh được gặp bạn, Vọng Thư bạn cường ạ!”

Lý do quan trọng mà Lăng Việt không nói ra là cậu không muốn sau một năm “như người lạ” của cả hai lại có thêm bốn năm xa cách với Vọng Thư ở nơi đất khách quê người nữa.

Huống chi trường Đại học Công nghệ Quốc Phòng chỉ cho sinh viên nghỉ vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, những hôm có tiết vào ngày thường cũng tuyệt đối không được nghỉ.

Không thể ở bên cạnh cô, không thể ôm cô một cái lúc cô cần.

Cậu rất luyến tiếc.

==

Đầu tháng 7, ngay lúc đăng ký xong đơn, Vọng Thư liền tìm cho mình hai công việc làm gia sư bán thời gian.

Mặc dù Hà Nguyệt bây giờ không còn cố chấp, cường ngạnh như trước nữa nhưng Vọng Thư vẫn muốn mình có thể độc lập kinh tế. Nếu ở bất kỳ thời điểm nào, cô cũng có thể lựa chọn và nêu điều kiện bất cứ lúc nào.

Việc làm hai gia sư cùng lúc nên một ca sáng, một ca chiều. Do vậy mà cô và Lăng Việt chỉ có thể gặp nhau vào buổi tối.

Vọng Thư cảm thấy có chút áy náy. Mỗi buổi tối đều cùng Lăng Việt đi xem phim hoặc là nắm tay nhau đi dạo ở sân vận động hay công viên mới xây ở Giang Thành.

Trẻ em xung quanh đang chơi đùa và la hét, có một nhóm dì đang nhảy ở quảng trường nhỏ, còn có một nhóm người trẻ tuổi đang dắt chó đi dạo.

Hai người họ vẫn thường xuyên gặp một anh trai 25-26 tuổi, dắt chú chó Corgi nhà mình đi dạo.

Mỗi lần đi đến đây Vọng Thư đều nhìn chằm chằm gương mặt bụ bẫm và đáng yêu của nó từ xa. Nhìn nó lúc thè lưỡi, hơi dựng lỗ tai lên, cười chậm chậm chạy đến, dễ thương đến mức có thể làm tim cô tan chảy. Ánh mắt Vọng Thư liền nhìn theo nó chạy về phía sau, nhìn cái mông nhỏ của nó uốn éo mượt mà chạy về phía xa, mãi cho đến lúc không nhìn thấy nữa.

Nếu không phải Lăng Việt vẫn luôn nắm tay cô trong suốt cả quá trình, chắc có thể cô đã chạy theo nó rồi.

Chờ mãi mà cô vẫn chưa thèm quay đầu lại, Lăng Việt còn có chút ghen: “Con chó đó còn xinh đẹp hơn cả anh sao?”

Vọng Thư kinh ngạc: “Sao anh lại đánh đồng mình với con chó vậy?”

Lăng Việt: “….”

Cô an ủi cậu: “Anh yên tâm, người trên thế giới này nhiều như vậy nhưng mà em chỉ thích mỗi anh.”

Tuy rằng đây là một câu tỏ tình nhưng Lăng Việt lại nghe ra có gì đó không đúng: “Em thích loại chó nào nhất?”

“Chó Shiba? Chắc là chó Shiba có tính cách quật cường nhưng mà em sợ huấn luyện không tốt. Samoyed cũng  rất đáng yêu nhưng dạ dày lại yếu ớt, dễ dàng sinh bệnh. Nếu sinh bệnh thì em rất buồn….”

Vọng Thư lải nhải, ở trước mặt Lăng Việt là lúc cô thoải mái hơn bao giờ hết: “Còn có chó chăn cừu, Husky, Alaska…”

“Dù sao em cũng rất thích, giống như Lòng Đỏ Trứng Muối vậy. Chó điền viên Trung Quốc cũng rất đáng yêu!”

Lăng Việt nhìn cô đang nghiêm túc nói, giống như đang chuẩn bị mua chó: “Em thích đến vậy à?”

“Vâng, rất dễ nuôi.” Nếu lúc đầu Hà Nguyệt không muốn nuôi, Vọng Thư cũng không dám đòi hỏi.

Lúc trước cô chưa trưởng thành, cũng chưa làm ra kinh tế. Nếu muốn nuôi chó, chắc chắn Hà Nguyệt phải cố gắng nhiều tinh lực hơn, cho nên ý niệm muốn nuôi chó chắc chắn Hà Nguyệt không đồng ý.

Lăng Việt suy nghĩ một chút, nói: “Vậy chờ chúng ta tốt nghiệp đại học, công việc ổn định thì có thể nuôi một con.”

Lời cậu nói như đây là điều đương nhiên, giống như chắc chắn họ sẽ làm bạn cả đời, cùng nắm tay nhau đi đến già.

Vọng Thư mỉm cười, ôm lấy cánh tay của Lăng Việt: “Được!”

Đang nói thì điện thoại Lăng Việt lại kêu lên. Là Lưu Bác Văn tag Lăng Việt trong nhóm:

【 Chơi bóng không? Đang ở sân vận động này.】

Lăng Việt vừa định từ chối thì Vọng Thư ở bên cạnh kéo cậu:

“Anh đi đánh không?”

“Em ở bên cạnh xem anh!”

“Không chán chứ?” Lăng Việt xác nhận đã lâu không đánh nên có chút ngứa tay.

“Không đâu.”

Vì vậy Lăng Việt dẫn cô đến khán đài ở trên sân bóng. Đi đến máy bán hàng tự động mua Sprite cho cô, còn sờ đầu cô: “Chán nhớ nói anh!”

“Vâng.”

Vọng Thư nhìn cậu đang di chuyển trên sân bóng, chạy, chuyền bóng, nhảy cao sau đó ném bóng vào rổ. Cậu giống như một thanh kiếm, chỉ tiến chứ không lùi.

Chiếc áo thun thấm đẫm mồ hôi, lộ ra những vết sẹo sâu dưới lớp áo, nó làm lộ rõ những cơ ngực săn chắc.

Lúc này, vẻ dịu dàng của cậu trước mặt Vọng Thư đã phai nhạt, cậu trở nên dứt khoát và phù phiếm giống như ánh sáng chói lóa ở trên cao.

Đẹp trai quá.

Tần suất trái tim của Vọng Thư đập lại giống như lần nhất kiến chung tình ấy. Nhưng lần này, cô rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại, không hề cố kỵ điều gì mà nhìn bạn trai của mình.

Trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Lăng Việt đi về phía khán đái, vừa đi vừa vén áo lau mồ hôi, lộ ra một đoạn eo thon và cơ bụng săn chắc. Mồ hôi chậm rãi uốn lượn rơi xuống, đột nhiên lại nhanh chóng trượt xuống vào ngay cạp quần, cảm giác ái muội tràn lan.

Vọng Thư cảm thấy chính mình giống như giọt mồ hôi kia, sờ soạng vào cơ bụng của Lăng Việt.

Suy nghĩ như vậy làm lỗ tai cô nóng lên, chờ đến khi Lăng Việt đến gần thì cô lại vội vàng dời mắt đi.

Lăng Việt đi đến lan can của khán đài, nơi Vọng Thư đang ngồi. Trong biển người mênh mông, rất nhiều người đang nhìn đến đây. Người con trai vừa thành thục, ngây ngô và tràn đầy hormone nam tính nói: “Nhìn chằm chằm anh làm cái gì?”

Vọng Thư nhìn cậu, trong lòng hơi ngứa ngáy vì thế nên ghé vào lan can, vẫy tay với cậu: “Nói cho biết một bí mật.”

“Cái gì?” Lăng Việt hơi cúi người, theo bản năng lại gần.

Môi Vọng Thư nhanh chóng chạm vào, còn cố tình cắn một cái rất thân mật, bên tai truyền đến tiếng cười nỉ non: “Lúc bạn trai em chơi bóng thật đẹp trai!”

Lăng Việt giống như không khống chế được mà âm thầm nói một câu thô tục. Cậu duỗi tay nắm chặt eo Vọng Thư, ôm cô xuống phía dưới.

Vọng Thư không cảnh giác nên vội vàng ôm lấy cổ cậu. Cảm nhận được sức từ cánh tay cậu, động mạch trên gáy cậu còn đang điên cuồng đập, còn có nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể.

“Đi trước!”

Lăng Việt nắm lấy cổ tay cô đi về phía cánh cửa. Vừa ra khỏi sân bóng liền đẩy cô ra sau cánh cửa. Vọng Thư cảm thấy sau lưng mình có hơi xốc nhẹ, giây tiếp theo một đôi môi nóng bóng của cậu bao bọc lấy môi cô. Giống như vào giữa trưa của những ngày mùa hè, ánh mắt trời bao phủ, làm cả người cô nóng lên, không có một chút sức lực.

Tiếng cười sau lưng dần dần tắt đi, bên tai chỉ có thể nghe tiếng thở dố.

Vọng Thư bám vào lưng cậu kêu cứu, giống như sắp chết chìm ở đám cháy.

Thích anh ấy quá đi!!!

………

[Hoàn Chính Văn]

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chính văn kết thúc!

Tung hoa! Tung hoa! Tung hoa!

Rất cảm ơn mọi người đã thích!!! Yêu mọi người!

Chắc là sẽ nghỉ ngơi hai ngày rồi quay lại ngoại truyện!!!

———————Hoàn Chính Văn———————

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương