Ngay khi mọi người đang ngạc nhiên trước sự táo bạo và liều lĩnh của cô gái, họ nhìn thấy người chàng trai trước mặt đang cười rất tươi, trông cậu như một đoá hoa hướng dương rạng rỡ trong một bức tranh sơn dầu nổi tiếng vậy. Cậu đáp lại đầy mạnh mẽ: “Được.”

Vọng Thư nhìn cậu cười với đôi mắt cong veo. Lúc này cậu mới nhận ra có vô số gương mặt đang hóng chuyện xung quanh mình, bất giác thấy ngượng ngùng.

Cô vội vàng dụi đầu vào ngực Lăng Việt, núp vào vai cậu rồi túm lấy góc áo của cậu, hốt hoảng nói: “Đi thôi, đi thôi!”

Má ơi, cô dám tỏ tình lớn tiếng như thế trước mặt bao nhiêu giáo viên và phụ huynh, cả báo chí nữa. Hình như cô còn nhìn thấy gương mặt sửng sốt của thầy dạy hoá Phan Nãi Thành trong đám đông. 

Cứu!

Liệu cô có thể trốn khỏi Trái đất một đêm không?

Vừa rồi táo bạo là thế, vậy mà bây giờ cô lại trở về với dáng vẻ nhút nhát rụt rè.

Lăng Việt bật cười làm lộ chiếc răng khểnh.

Cậu cầm cổ tay cô, thuận đà trượt xuống mu bàn tay, tìm thấy năm ngón tay mảnh khảnh của cô, quấn chặt lấy rồi thì thào bên tai: “Chạy.”

Cả hai băng qua đám đông, giắt giò chạy thật nhanh, đến mức mọi người phải rối rít tản ra, đưa mắt nhìn hai người dắt nhau chạy.

Lúc chạy ra khỏi khu vực cấm và đến chỗ đậu xe, hai người họ họ dừng lại, thở hổn hển rồi mỉm cười.

Đôi bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, lòng bàn tay đổ mồ hôi cũng không chịu buông ra.

Lúc này, cửa ghế lái của xe bên cạnh đột nhiên mở ra, một người chậm rãi bước ra.

—— Là ba của Lăng Việt, Lăng Thế Thanh.

Bỗng chốc da đầu của Lăng Việt căng lên. Vọng Thư cảm thấy cả người nóng như bị sốt, cô muốn buông tay Lăng Việt ra, nhưng không ngờ lại bị cậu vô thức siết chặt hơn, khó mà buông ra được.

Điều tuyệt vọng hơn nữa là cửa sổ của ghế phụ cũng từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt mẹ Lăng Việt.

Bà nhìn vào đôi tay đang nắm chặt của hai người, nhướng mày, mỉm cười rồi nói: “Ui, Lăng Việt, theo đuổi người ta cả hai năm, giờ mới bắt về được à?”

Chỉ gói gọn trong một câu mà bà đã đặt hết trách nhiệm “thể hiện tình cảm trước mặt ba mẹ” cho con trai mình, điều này khiến Vọng Thư bớt bối rối và lo lắng hơn chút.

Bây giờ Lăng Việt đang rất tự hào đắc ý: “Đúng vậy ạ.”

Vọng Thư tiến lên một bước, chủ động lên tiếng chào hỏi: “Cháu chào cô chú.”

Mẹ Lăng cười, bà được ba Lăng chiều chuộng như con nít, nên bình thường rất thích trêu ghẹo bọn trẻ: “ y cha, có con gái vẫn sướng nhất, vừa ngoan vừa hiền thế này cơ mà.”

Bà nói đùa với Vọng Thư: “Con có muốn đổi xưng hô trước không, cô không ngại đâu.”

Cổ Vọng Thư đỏ bừng.

Cuối cùng cô cũng biết tại sao ba Lăng trông hiền lành hòa nhã, khiêm tốn phong độ là vậy, nhưng có lúc Lăng Việt lại hay bày trò trêu chọc người khác, hóa ra cậu thừa hưởng tính cách ấy từ mẹ.

Lăng Việt không đành lòng nhìn bạn gái bị “bắt nạt”, cậu quay nghiêng người che Vọng Thư lại: “Mẹ à, con theo đuổi mãi người ta mới ưng đấy, mẹ đừng làm người ta sợ như thế chứ.”

“Tên nhóc kia, mẹ dữ đến vậy hả?”

Đang nói chuyện thì có một giọng nói mà Vọng Thư không thể quen thuộc hơn đột nhiên vang lên phía sau: “Vọng Thư”.

Cô khựng lại, quay đầu nhìn, liền thấy sắc mặt Hà Nguyệt không tốt lắm. Trong lòng lập tức thấy không yên, sợ bà dạy dỗ cô trước mặt ba mẹ Lăng, cũng sợ ba má Lăng nhìn ra được chút manh mối, rồi cho rằng cô là con sói mắt trắng (*) không hiếu thảo. 

(*) Sói mắt trắng (bạch nhãn lang): là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Thế là cô vội vàng lên tiếng chào hai cô chú rồi chuẩn bị rời đi.

Lăng Việt vẫn không chịu buông tay, cậu cảnh giác nhìn Hà Nguyệt. Cậu không muốn Vọng Thư phải một mình đối mặt với sự trách móc của Hà Nguyệt.

“Lăng Việt”, ba Lăng trầm giọng nhắc nhở, lúc này cậu mới thả tay.

Vọng Thư lùi về sau một bước, định rời đi thì ba Lăng gọi cô một tiếng, đằng sau cặp kính là một ánh mắt trải đời và bao dung: “Vọng Thư, trong bất kỳ mối quan hệ nào, nếu như nó luôn đem đến cho cháu cảm xúc tiêu cực, thì có thể tránh xa một cách thích đáng.”

“Dù là người thân nhất cũng thế.” Câu này của ông có ý ám chỉ.

“Đây là hành động tự vệ, không có gì đáng trách, cũng không cần tự trách mình.”

Vọng Thư khựng lại, trịnh trọng gật đầu: “Cảm ơn chú ạ.”

Tuy nhiên sau khi về nhà, Hà Nguyệt chưa từng hỏi một câu nào về Lăng Việt, như thể bà đã ngầm cho phép mối quan hệ yêu đương của bọn họ vậy.

==

Trong thời gian chờ kết quả thi đại học, Vọng Thư sống ở nhà ông bà ngoại, ba năm cấp ba bận rộn học hành nên cô không có thời gian bên cạnh họ.

Mặc dù vẫn chưa đến ngày 18 tháng 6 (*), song không khí sắm sửa đã bắt đầu rộn ràng ở các con phố lớn nhỏ, các thương hiệu mặt hàng tiêu dùng nhanh (**), công ty thức ăn nhanh cũng đã bắt đầu tăng ca từ lâu, nào là tổ chức sự kiện, phát quà, giành trang đầu, quảng cáo,… Chưa từng ngơi nghỉ một giây nào.

(*) Lễ hội mua sắm 618 – 18/06: Khác với Alibaba, 618 là viết tắt của ngày 18 tháng 6 – ngày của lễ hội mua sắm JD và cũng là ngày kỷ niệm thành lập tập đoàn. Kéo dài trong hai tuần rưỡi kể từ ngày đầu tiên của tháng 6.

(**) Hàng tiêu dùng nhanh (Fast moving consumer goods) là những sản phẩm bán nhanh đi kèm với mức giá thấp và tính tiện dụng cao. Những hàng hóa này còn được gọi là hàng tiêu dùng đóng gói.

Vọng Thư đi bộ từ nhà ông ngoại đến khu chợ thị trấn để mua rau, cô trông thấy ngay cả cái  “Siêu thị Hồng Ngọc” nhỏ của dì cô mở trong thôn cũng hợp tác với thương nghiệp, bên ngoài treo tấm banner ghi “ 618 khuyến mãi lớn”.

Dùng bữa tối xong, lúc ngồi trong sân vừa dùng quạt đuổi muỗi vừa ngắm sao, cô gọi video cho Hà Nguyệt.

Từ khi Hà Nguyệt bán cái siêu thị nhỏ đi hồi cô còn học tiểu học, bà đã quay lại làm công việc cũ ở bộ phận marketing của một công ty hàng tiêu dùng nhanh, dựa vào năng lực làm việc xuất sắc, năm nay bà đã được đề cử làm giám đốc bộ phận thị trường.

Những năm gần đây thuận theo sự phát triển của thương mại điện tử, 618, 1111 trở nên thịnh hành, gần đây bà ấy bận tối mày tối mặt.

Âm thanh cuộc gọi mới vang một lần Hà Nguyệt đã bắt máy rồi, nhưng chỉ nhận cuộc gọi chứ không mở camera. Rõ ràng là lúc nào Hà Nguyệt gọi cho Vọng Thư cũng bắt phải mở camera lên.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

“Mẹ đăng tăng ca ở công ty, còn con?”

Vọng Thư vừa định lên tiếng thì cô nghe thấy một giọng nói xa lạ phát ra từ đầu dây bên kia: “Này, haizz, ngại quá, tôi đang ở bệnh viện đây, bụng của chồng tôi hôm nay không thoải mái, đang truyền nước.”

Ấn đường cô lập tức nhíu lại: “Mẹ đang ở bệnh viện? Sao thế?”

Bên kia truyền tới giọng nói xấu hổ của Hà Nguyệt: “Hơi đau bao tử thôi, truyền hai chai nước biển là ổn rồi.”

“Mẹ mở video con xem xem.”

Màn hình cuộc gọi nhảy ra khung video, mới đầu camera hướng xuống đất, sau đó lắc lư một hồi mới chuyển sang camera trước, để lộ khuôn mặt tái nhợt của Hà Nguyệt, bà không còn bộ dạng sắc bén và gọn gàng ngày thường, chỉ còn lại nét mệt mỏi.

Vọng Thư đau lòng: “Bác sĩ nói mẹ bị bệnh gì?”

“Viêm dạ dày cấp tính.” Khó có dịp Hà Nguyệt lộ ra vẻ yếu đuối và có lỗi trước mặt Vọng Thư, khiến người khác nhìn thấy phải bối rối.

“Ngày thường mẹ nhắc con ăn uống đàng hoàng, giờ mẹ lại không làm được.” Vọng Thư vào phòng lấy chìa khóa với sạc điện thoại, chuẩn bị ra ngoài.

Hà Nguyệt bên kia sốt ruột: “Con làm gì đấy? Con đừng tới đây, xem thử coi bây giờ khuya cỡ nào rồi!”

“Con gọi xe lỡ đâu gặp nguy hiểm thì sao?”

“Mẹ ở bệnh viện truyền nước xong nhanh thôi.”

“Đừng làm mẹ lo lắng cho con.”

Vọng Thư dừng bước: “Mẹ mới nhập viện hôm nay? Phải truyền nước mấy ngày?”

“Sáng mai truyền xong là xuất viện, ngày kia đến truyền thêm lần nữa là được.”

“Vậy sáng mai con đem bữa sáng đến bệnh viện cho mẹ.”

5 giờ rưỡi sáng hôm sau Vọng Thư đã dậy rồi, bắt một chiếc taxi, cô đi mua một phần mì nước, một quả trứng luộc còn có một đĩa món ăn kèm trước; rồi mua cho mình một cái bánh bao, xong xuôi vội vàng chạy đến bệnh viện.

Bệnh viện cách đây khá xa, 7 giờ Vọng Thư mới tới phòng bệnh, cô nhìn Hà Nguyệt đang nằm nghiêng chưa dậy, nên yên lặng ngồi trên chiếc ghế nhỏ ngây người.

Ước chừng 20 phút thì Hà Nguyệt tỉnh lại, Vọng Thư giúp bà rửa mặt rồi đưa bữa sáng cho bà, “Ba đâu?”

“Hôm nay ông ấy phải đi làm, tối qua về nhà rồi.”

Vọng Thư cau mày: “Hôm qua ba không chăm sóc mẹ?”

Bà phải nhập viện truyền nước, làm việc gì cũng bất tiện, cần phải có người nhà chăm sóc mới được.

Vọng Thư luôn cho rằng tối qua Vọng Dự ở bệnh viện. Không ngờ ông ấy lại chạy về nhà.

“Đúng vậy,” Hà Nguyệt không lạ lẫm gì, “ Ông ấy à, không thể trông cậy nổi.”

Lúc này, tình cờ dì chăm sóc chồng ở giường bên cạnh bưng ấm nước vào, cười nói với Hà Nguyệt: “Dậy rồi à? Cô bé này là con gái cô hả?”

“Ừm, đúng vậy.”

“Đúng là hiếu thảo. Mới 7 giờ đã đến rồi, vừa đến đã yên tĩnh ngồi đợi cô, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện.”

Khuôn mặt Hà Nguyệt đầy ý cười, song ngoài mặt vẫn khiêm tốn: “Làm gì có làm gì có, con trai cô cũng tuấn tú lịch sự mà, lại làm công chức, tiền đồ rộng mở đấy.”

“Thằng con đó của tôi rất cẩu thả, không trông cậy vào nó được.”

“Vẫn là con gái thân thiết hơn.”

“Đúng vậy, sau này phải dựa vào con bé rồi.”

Hai người mỉm cười nhìn sang Vọng Thư, như thể lúc này cô nên thuận theo lời bọn họ mà nói gì đó, để thể hiện mình một cô con gái vừa hiếu thảo vừa ngoan ngoãn.

Nhưng Vọng Thư không nói nên lời.

Cô tựa như một vị khán giả lạnh nhạt và tỉnh táo, lại như một diễn viên hạng ba đang trong một cuộc chơi nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể hòa nhập, ngay cả việc nở một nụ cười ấm áp giả tạo cô cũng không làm được.

Thế nên cô cong môi cho có, đi ra ngoài lấy nước.

Đợi đến khi Hà Nguyệt xuất viện, Vọng Dự cuối cùng cũng về nhà, Vọng Thư gọi hai người ngồi lại, hỏi thẳng vào vấn đề: “Khi nào hai người ly hôn?”

Hà Nguyệt choáng váng.

Vọng Dự cũng sững sờ.

“Con nhóc này, nói gì đó?”

“Sao phải ly hôn?”

“Con chỉ muốn bày tỏ thái độ của mình một cách rõ ràng với hai người thôi.”

Câu nói này cô đã giữ trong lòng từ rất lâu, cuối cùng khi nói ra rồi, tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm khiến cô rơi nước mắt: “Đối với con, dù cho hai người có ly hôn hay không ly hôn, con đều vui vẻ chấp nhận.”

“Vậy nên, bắt đầu từ bây giờ, thời điểm hai người suy nghĩ vấn đề hôn nhân, xin hãy xem xét chỉ từ góc độ của hai người thôi. Dù cho hai người có niệm tình cũ hoặc cố kỵ ánh mắt của người đời mà lựa chọn không ly hôn, hoặc vì tình cảm tan vỡ dẫn đến ly hôn, tất cả đều không được nói là vì con.”

“Thứ hai,” Vọng Thư nhìn về phía Hà Nguyệt: “Khi đó mẹ cố ý không gửi đơn đăng ký tham gia trại hè cho con, mẹ không chỉ nghĩ con với Lăng Việt đang yêu đương thôi đúng không?”

“Mẹ chỉ không muốn con học xã hội học thôi.”

“Cái gì?” Hà Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng, Vọng Dự đã hét lên. Ông ấy giống như vất vả lắm mới nắm được đằng chuôi của Hà Nguyệt, có vẻ ông đã xem mình đang đứng cùng phe với Vọng Thư, cảm giác như cùng chung kẻ thù: “Mẹ con lại dám làm ra chuyện như vậy!”

“Tại sao không nói với ba?” 

“Đáng lẽ lúc đó con nên tới nhờ ba gửi cho”

Vọng Thư cười lạnh một tiếng, “Nhưng ba cũng không thể nói vậy đâu.”

ặc dù Hà Nguyệt bắt ép và không tôn trọng ý nguyện của cô, nhưng cũng thật lòng lao tâm khổ tứ nuôi cô lớn lên, tựa như hầu hết các bà mẹ trên đời này, tình nguyện để bản thân chịu khổ, cũng muốn dành cho con cái những thứ tốt đẹp nhất.

Còn Vọng Dự thì sao?

Đối với Vọng Thư mà nói, ông còn không quen thuộc bằng chú bảo vệ ở cổng tiểu khu.

Ông giống như một kẻ qua đường, tối thì về ngủ, có lúc về ăn cơm, như thể ông không có bất cứ trách nhiệm và nghĩa vụ gì đối với căn nhà này.

Kỳ thực so với hà Nguyệt, Vọng Thư còn ghét Vọng Dự hơn.

Hà Nguyệt đổi đề tại lại: “Mẹ chỉ thấy sau khi học xã hội học con sẽ không có việc làm ổn định, sẽ làm lãng phí thành tích của con.”

“Nếu như con học Sư Phạm Ngoại Ngữ, hay học Y gì đó, rồi trở thành giáo viên hoặc bác sĩ, sau này con sẽ có địa vị ngoài xã hội hơn nhiều.”

Vọng Thư đáp: “Ý tưởng của mẹ con sẽ xem xét, nhưng cuộc sống của con sẽ do con làm chủ, chuyên ngành đại học con nhất định sẽ học Xã hội học.”

“Sinh viên khoa tự nhiên không thể báo danh ngành Xã hội học Bắc Hoa, trước tiên con sẽ vào học Bắc Hoa rồi đổi chuyên ngành sau, đổi chuyên ngành không được thì sau khi tốt nghiệp con sẽ đăng ký học nghiên cứu sinh trái ngành.”

“Sẽ có lúc con học được nó.”

Hà Nguyệt nhíu mày, muốn nổi giận nhưng lại nén xuống, bà biết Vọng Thư có thể làm tới mức nào.

Lúc trước khi Vọng Thư nộp đơn xin xét tuyển đại học, cô phát hiện Đại học Bắc Hoa có quy định: Nếu được nhập học thông qua hình thức xét tuyển, trong thời gian học đại học sẽ không được chuyển chuyên ngành.

Bắc Hoa không có mục đăng ký xét tuyển ngành Xã hội học cho sinh viên học tự nhiên.

Vì điều này nên khi đó Vọng Thư trực tiếp bỏ hết các đơn đăng ký xét tuyển, tương đương với việc từ chối tất cả khả năng trúng tuyển với điểm số thấp. Cô dốc toàn lực dùng điểm thi để đậu vào Đại học Bắc Hoa, sau đó vào năm hai sẽ chuyển sang ngành Xã hội học.

Đương nhiên lúc đó Hà Nguyệt đã nổi trận lôi đình, cật lực phản đối.

Tuy nhiên, kể từ sau vụ việc Hà Nguyệt không gửi tài liệu, Vọng Thư trở nên cứng rắn hơn, chỉ cần bản thân có thể kiên trì, cô tuyệt sẽ không nhượng bộ.

Cũng từ lúc đó, Hà Nguyệt đã có thể cảm nhận được sự bất lực của bản thân, bà còn cảm nhận được sự “thù địch” của Vọng Thư đối với bà.

Là bà sai rồi sao?

Bà từ từ suy xét lại.

____

“Cuộc họp gia đình” do Vọng Thư chủ trì kết thúc, cô như trút được gánh nặng suốt 18 năm qua, cảm thấy cả người cực kỳ nhẹ nhàng.

Lúc vui vẻ, cô rất hay nhớ đến Lăng Việt.

Cô nhắn QQ cho cậu:

【Bạn gái anh muốn xin anh một cuộc hẹn】

Bên kia nhắn lại rất nhanh, dấu chấm câu cũng để lộ sự hài lòng của cậu:

【 Bằng lòng! 】

【Sau này tất cả mong muốn của em anh đều bằng lòng.】

Vọng Thư đã về quê được hơn một tuần, Lăng Việt tủi thân muốn chết, làm gì có cặp đôi nào vừa mới bắt đầu quen mà đã phải ‘yêu xa’, mặt còn không được nhìn thì làm sao mà hẹn hò được chứ?

Nhưng vừa mới ở bên nhau thôi, cậu không thể mặt dày nói như thế với Vọng Thư được, cậu sợ cô cảm thấy mình quá dính người.

Nhưng mà cậu thật sự rất muốn nắm tay cô, ôm cô vào lòng.

Còn muốn giống như trong mơ, hôn cô.

Hôn cô thật lâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương