Khi ban ngày đang dần nhường chỗ cho tối đêm, khi nhiệt độ ngoài trời đang lạnh dần, đêm hội mừng năm mới trong trường sắp diễn ra, ban Văn hóa và Thể thao của hội sinh viên bận đến tối tăm mặt này

Tổng dượt và hoàn thiện tất cả các tiết mục, điều chỉnh sân khấu để khắc phục lỗi ánh đèn, nhạc chuyển tiếp và nền màn hình không ăn khớp với các tiết mục; chế tạo hoặc tìm mua đạo cụ cho mỗi chương trình; sắp xếp trang phục, trang điểm, dẫn đường cho khán giả…

Hội trưởng ban Văn hóa và Thể thao ngày nào cũng làm việc quần quật, căng thẳng đến nỗi hai tuần nay trên trán nổi rất nhiều mụn. Mãi sau này, khi các lớp khác tham gia hỗ trợ, áp lực công việc của cô mới giảm đi phần nào.

Vọng Thư và một nam sinh lớp 10 khác được chọn làm MC cho đêm hội năm mới, họ cũng tham gia vào ba bữa tiệc lớn của ba ngày trước đêm hội. Do phải đi qua đi lại liên tục như thế, cả hai người họ đều mệt lử.

Vào đêm hội, hai người dẫn chương trình thay quần áo và trang điểm từ sớm rồi ngồi đợi ở chỗ trống nhỏ cạnh sân khấu.

Vọng Thư nhắm mắt dựa lưng vào ghế rồi đọc nhẩm lời dẫn sân khấu. Chút ánh sáng trắng từ sân khấu bên cạnh chiếu vào người cô, mang đến cho cô một cảm giác an tĩnh khó tả.

Vị MC còn lại vẫn còn non nớt nên vừa mới bắt đầu đã bồn chồn lo lắng. Một lúc sau, cậu lắp bắp với Vọng Thư: “Chị ơi, em lo lắng quá.”

“Không sao, chỉ cần nhớ vài câu trong kịch bản là được.” Vọng Thư có ấn tượng khá tốt về cậu ta, thực tế, trầm tĩnh lại chắc chắn. Người dẫn chương trình thông thường chỉ đọc qua kịch bản rồi thôi, nhưng cậu ta lại khác. Cậu ta nhớ kỹ từng câu, thậm chí nghĩ ra những tình huống đặc biệt sẽ phát sinh và thảo luận với Vọng Thư cách giải quyết chúng.

Cô an ủi: “Trong buổi tổng duyệt lần trước, cậu đã thể hiện rất tốt mà.”

Đàn em hít một hơi thật sâu: “Em sợ, nhỡ em nói sai, thì xấu hổ lắm.”

“Vậy thì video của bạn chắc chắn sẽ bị các bạn cùng lớp cắt ghép thành vô số phiên bản ma quái hài hước khác. Nó cũng sẽ ghi lại những khoảnh khắc khó quên trong đêm hội mừng năm mới của trường trung học cơ sở số 1 Giang Thành qua nhiều năm, được lưu danh trong lịch sử của nhà trường.”

Đàn em khóc không ra nước mắt: “Em không chịu mang danh đấy đâu T.T.”

Đêm hội bắt đầu!

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vọng Thư đi phía trước, đàn em đi sau, cả hai đứng bên trái sân khấu và bắt đầu phát biểu khai mạc.

Hôm nay, Vọng Thư mặc chiếc váy dài thắt eo màu xanh nước biển. Màu sắc dịu nhẹ tinh tế của bộ váy khiến chủ nhân xinh đẹp bội phần, thanh tao và đầy cao quý. Người bên cạnh cũng rất đẹp trai, anh ta mặc bộ vest đen với những đường kẻ sẫm màu phối với áo sơ mi và cà vạt cùng màu với váy của Vọng Thư.

Cả hai đứng cùng nhau khiến học sinh dưới sân khấu gọi đây là bữa tiệc của sắc đẹp.

Sau khi giới thiệu chương trình đầu tiên, đàn em lùi lại một bước và vươn tay phải ra hiệu Vọng Thư đi trước.

Chiếc váy hơi dài, Vọng Thư tập trung bước vào trong, mặc kệ những lời hú hét đầy thích thú của những khán giả đã bị hạ gục trước vẻ đẹp của cô.

Đang ngồi trên khán đài, Lăng Việt nghe thấy mọi người xung quanh đang bàn tán về cặp MC “rất xứng đôi”, trong đó không ít người trong lớp anh đã nhìn họ với ánh mắt sáng lấp lánh như sao đêm, an lập tức im bặt rồi từ từ hưởng trọn cả một tấn dấm.

Đêm hội kết thúc, tất cả các thành viên biểu diễn và nhân viên ùa lên sân khấu, họ ôm nhau, cười nói và nồng nhiệt chúc mừng cho một đêm hội kết thúc thành công tốt đẹp.

Vọng Thư đi vào phòng vệ sinh. Lúc đi ra, cô vòng qua cửa hông của hội trường, thấy Lăng Việt đang đứng trong góc và đút tay vào túi quần. Cô dừng lại đôi chút rồi đi về phía cậu ấy.

Lăng Việt đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích. Cậu quay qua nhìn Vọng Thư đang tiến về phía mình. Cô mặc một chiếc váy tuyệt đẹp, đầu hơi cúi, vừa vén tà váy dài vừa thản nhiên đi về phía anh. Mỗi lần cô bước đi, chiếc váy xoè ra và kết lại như những cánh hoa, trông như đang diễn tả câu nói “bộ bộ sinh liên”. Mỗi bước chân của thiếu nữ sinh ra mỗi bông hoa sen xinh đẹp.

Cô của lúc đang đi về phía cậu lúc này khác hoàn toàn với cô dưới ánh đèn rực rỡ của sân khấu. Cô bây giờ như thể đang thuộc về cậu vậy.

Vọng Thư đứng ở trước mặt cậu, ngẩng đầu, thấy cậu ấy nhìn mình, nghi ngờ hỏi: “Nhìn mình chằm chằm như thế làm gì?”

Đuôi mắt Lăng Việt hơi nheo lại, cậu không dám nhìn xuống, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nhất thời chỉ có thể để mắt lên vai cô.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu  nhận ra vai Vọng Thư vai cũng rất đẹp. Bờ vai thẳng tắp, làn da căng bóng mềm mịn, xương quai xanh mờ ảo khiến vai cô như hai vịnh nước chứa đầy ánh trăng, mang đến cảm giác mong manh khiến người khác phải lo sợ.

Ánh mắt của Lăng Việt trông như con chim nhỏ thấy cây cung gặp cành cong cũng sợ, vì quá sợ hãi mà mất phương hướng mà bay tới trước mắt Vọng Thư.

Lần này, tai cậu đỏ hết cả lên.

Yết hầu dù cố đè nén thế nào cũng phải cử động nhẹ, cậu đáp với giọng khàn khàn: “Có nhìn gì đâu.”

Vọng Thư muốn bật cười, cô không ngờ chỉ mỗi việc mặc váy cũng đủ khiến anh ngượng ngùng. Lăng Việt trong sáng quá.

Cô cố tình rướn người về phía trước một chút rồi nói đùa: “Cậu mắc cỡ à?”

Cô thầm thấy hả hê trong lòng – hứ, ai bảo lúc trước cậu toàn trêu chọc mình.

Chưa kịp nói tiếp, một chiếc áo khoác có nhiệt độ vượt quá cơ thể cô đáp xuống trên vai cô, cảm giác ấm áp tràn đến trong tích tắc. Cả cơ thể lạnh cóng của cô dường như đang đắm chìm trong ánh nắng mềm mại như bông, và có một cảm giác thỏa mãn khó tả. Chàng trai to cao đứng cạnh vừa cởi áo khoác ngoài kia lo nhìn xung quanh chứ không nhìn cô.

“Vọng Thư, Vọng Thư!” Một học sinh biểu diễn đánh đàn tranh chạy từ cửa hông của rạp hát: “Qua đây, qua đây, qua đây! Chúng ta chụp chung một tấm đi!”

Cô mỉm cười hỏi Lăng Việt bên cạnh: “Anh chàng đẹp trai, anh có thể chụp một tấm giúp chúng tôi được không?”

Lăng Việt gật đầu và nhận điện thoại của cô.

Liếc nhìn hai người họ qua camera, anh đặt điện thoại xuống, bước tới, cúi đầu, cẩn thận chỉnh lại góc váy có phần xộc xệch của Vọng Thư.

Nhiều năm sau, khi mọi thứ bị thời gian quay ngược trở lại, khi nhớ lại đêm hội năm mới này, Vọng Thư vẫn nhớ đến vẻ dịu dàng, ân cần của chàng trai đã cúi xuống chỉnh sửa váy cho cô.

==

Thời gian trôi nhanh như một cơn gió. Trong suốt kỳ nghỉ đông, Vọng Thư đều phải chuẩn bị cho bài kiểm tra đầu vào của trại hè Bắc Hoa, bắt đầu từ bảy giờ sáng và và nghỉ ngơi vào mười một giờ đêm. Học hết một lượt, cô lại bắt đầu học lại, gạch bỏ những điểm kiến ​​thức đã nắm vững, ôn lại những kiến thức còn cảm thấy lạ lẫm, thời gian biểu sắp xếp tương tự như khi đi học.

Ngay cả Hà Nguyệt, một người mẹ luôn thích thúc giục Vọng Thư học tập thật chăm chỉ, cũng cảm thấy cô học hành khá vất vả nên đã chủ động hỏi thăm cô trong bữa ăn: “Nghỉ đông đến rồi, con không đi chơi với bạn bè cho vui?”

“Ngày nào cũng ở nhà thì chán lắm, cũng không tốt cho thân thể.”

Tuy vậy, Vọng Thư cảm thấy cô hiếm khi có một khoảng thời gian lớn liên tục để sắp xếp học tập như thế, nên cô muốn bắt tay vào học ngay và luô.

Kỳ nghỉ đông chỉ có hơn mười ngày, việc chơi bời lêu lổng sẽ có thể ảnh hưởng đến kết quả học tập sau này

Lúc vào học, khi thông báo đăng ký chính thức của trại hè Bắc Hoa cũng đã được thông báo trên trang web chính thức, Vọng Thư đã mau chóng sao lưu tất cả các thành tích và giải thưởng của cô.

“Con chuẩn bị kỹ càng chưa?”

“Đừng bỏ lỡ bất cứ điều gì quan trọng đấy.”

Hà Nguyệt nói với cô qua điện thoại.

“Kiểm tra kỹ càng rồi ạ.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Mẹ mang hồ sơ ra tiệm in bên ngoài để in offset và làm bìa nhé?”

Vọng Thư không nghĩ tới bước này: “Được ạ!”

Hai ngày nay trông cô rất vui, niềm vui ấy hiếm khi hiện hữu trên gương mặt của cô, ngay cả Lưu Bác Văn, người trước đây không nhìn ra tình cảm thầm kín giữa cô và Lăng Việt, cũng phát hiện ra: “Vọng Thư, mấy nay trông cậu vui vẻ hẳn lên đấy? Có chuyện gì vui à?”

“Tớ đang đăng ký tham dự Trại hè Xã hội học và Nhân loại học của Bắc Hoa, tớ hy vọng tớ sẽ được tham gia!”

“Chuyện đấy là hiển nhiên rồi!” Lưu Bác Văn trả lời không chút do dự, một cô gái tài giỏi như Vọng Thư chắc chắn sẽ ứng tuyển thành công.

“Tớ xem kĩ rồi,” Lăng Việt tiến lại gần và nói: “Những người đăng ký tham gia trại hè lần này chỉ cần giành được giải nhất của một cuộc thi viết văn cấp quốc gia là sẽ vượt qua vòng sơ khảo dễ dàng, chắc ăn sẽ được vào; chưa kể cậu có tận hai giải đặc biệt nữa.”

Vọng Thư cười tươi, cô rất cảm kích: “Hôm nay tớ sẽ khao các cậu uống trà sữa.”

“Nhất trí!”

==

Hai ngày trước kỳ thi hàng tháng, tài khoản chính thức của Bắc Hoa sẽ đăng danh sách các thí sinh lọt vào vòng thi sơ loại.

Vọng Thư bận ôn tập đến nỗi đến đêm tự học đầu tiên, cô mới có thời gian bấm vào web kiểm tra và tải tập tin đính kèm trong thông báo.

Danh sách được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái, cô lướt đến trang cuối cùng, tìm tên bắt đầu bằng chữ V và xem đi xem lại.

Không có tên cô… Sao lại thế được… Cô đặt tay phải lên bàn tay trái đang run rẩy đến mất kiểm soát và đọc danh sách lần lượt từ trên xuống dưới. Vẫn không có…

Một cơn ớn lạnh trào ngược từ trong bụng cô, quấn chặt lấy trái tim cô, rồi theo đường máu chảy đến lục phủ ngũ tạng khiến đầu ngón tay cô lạnh ngắt. Cô đột ngột đứng dậy và bước ra khỏi lớp mà không nói một lời.

Tiếng nước chảy ào ào vọng ra từ nhà vệ sinh. Vọng Thư nắm chặt hai bàn tay vào thành bồn rửa mặt, sắc mặt cô trắng bệch.

Cơn ớn lạnh trong bụng khiến cơ thể cô đảo lộn. Cô cố gắng hết sức chịu đựng hết lần này đến lần khác, cuối cùng nôn mửa dữ dội xuống bồn rửa mặt, các cơ bắp co rút ngay lập tức, mồ hôi lạnh liên tục túa ra trên lưng cô.

Sao lại không có chứ?

Cô thở hồng hộc, nước mắt trực trào ra, cô cố hết sức để không phải bật khóc.

Một suy đoán táo bạo hiện lên trong đầu cô, cô muốn phủ nhận nó bằng đủ mọi lý do, nhưng chẳng có lý do nào có thể thuyết phục bản thân cô cả.

Bên ngoài có tiếng bước chân đang đến gần, cô hứng một nắm nước đầu xuân vẫn còn se lạnh hất lên mặt để cái sự lạnh lẽo đến đỏ cả mặt che phủ dáng vẻ yếu đuối của hiện tại.

Hôm sau, khi tiết học đầu tiên kết thúc, vừa qua chín giờ, cô trốn trong một góc trên hành lang của tòa nhà dạy học và gọi điện đến văn phòng tuyển sinh của Bắc Hoa: “Dạ a lô, xin chào, em tên Vọng Thư, là học sinh, đã đăng ký tham gia trại hè của ngành Xã hội học và Nhân loại học của Đại học Bắc Hoa. Em có một thắc mắc, không biết là hồ sơ của em có vấn đề gì mà không qua được danh sách thi tuyển vòng sơ khảo ạ?”

“Theo như em từng tìm hiểu, nếu hồ sơ không phạm phải lỗi nhỏ nhặt nào, người dự tuyển đều đủ khả năng tham gia sơ khảo.”

“Em vui lòng đợi trong giây lát, tôi sẽ kiểm tra lại cho em.” Giọng nói ở đầu bên kia có chút ngập ngừng: “Cho thầy hỏi là ‘Vọng’ nào và ‘Thư’ nào?”

“ ‘Vọng’ trong hi vọng, ‘Thư’ trong thư thái ạ.”

“Rất xin lỗi, có vẻ như bên thầy chưa nhận được hồ sơ của em.”

Cô bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Vọng Thư trèo lên lan can, cúi người rồi lại bắt đầu nôn thốc nôn tháo đến không kiểm soát được.

==

“Vọng Thư, mấy nay tâm trạng em không ổn lắm. Có chuyện gì đã xảy ra thế? Nói cô nghe được không?” Viên Thịnh Dung không gọi cô đến văn phòng, mà chọn hành lang vắng người để trò chuyện với cô.

Vọng Thư im lặng một hồi, sau đó mới nói: “Cô Viên, em xin lỗi cô, kết quả thi tháng này của em kém quá.”

Không chỉ là kém mà là rất kém. Điểm số giảm từ 436 xuống 337. Khi biết điểm, các giáo viên và các bạn cùng lớp khác cho rằng lúc làm câu hỏi trắc nghiệm, có khi cây bút chì 2B của Vọng Thư có vấn đề gì rồi. Thậm chí cô chủ nhiệm lớp còn lật lại tất cả các bài kiểm tra của cô và kiểm tra lại thật kĩ.

Viên Thịnh Dung lắc đầu: “Em biết cô không hỏi em về chuyện này mà.”

Vọng Thư cúi đầu: “Thưa cô, mấy nay trong người em không được khoẻ. Cô cho em xin nghỉ buổi tự học tối nay nhé? Em muốn về ký túc xá nghỉ ngơi một lát.”

“Được rồi,” Viên Thịnh Dung vỗ vai cô: “Trên đời này không có việc gì là không vượt qua được. Nếu đụng phải chuyện ngoài tầm kiểm soát của mình, vậy trước mắt em cần tập trung cao độ và thi vào đại học với số điểm thật tốt, có thế em mới có đủ tự tin để nắm chắc tương lai của mình.”

Vọng Thư trở về ký túc xá của mình, thấy đèn sáng, cô nghi ngờ trong giây lát rồi nhẹ nhàng mở cửa và thấy Hà Nguyệt quả thật đang ở bên trong.

Cô ấy đang đứng trước bàn học và đọc lướt một cuốn sách.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Mẹ đang làm gì vậy?” Vọng Thư cảm thấy bình tĩnh chưa từng có.

Hà Nguyệt sửng sốt, cả người cô ấy run lên. Cô ấy vội vàng xoay người, đóng sách lại, đẩy xuống bàn: “Vọng Thư? Sao con về sớm thế? Cái con bé này, kết quả kiểm tra hàng tháng không tốt mà cũng không nhắn với mẹ, làm mẹ lo con gặp chuyện gì rồi đấy.”

Hà Nguyệt dừng một chút, nhìn cô vài lần rồi lo lắng bước về phía trước: “Sao sắc mặt con kém thế? Con bị bệnh à?”

Vọng Thư đẩy cô ấy ra rồi bước vào phòng. Nhìn đồ đạc bị lật tung hết lên, cô gặng hỏi lại: “Mẹ đang làm cái gì vậy?”

“Con thi xong nhưng không báo với mẹ tiếng nào, mẹ thấy lo quá nên mới muốn đến đây thăm con.”

“Thăm con? Thăm thế này mà bảo là thăm à? Con đã nói biết bao nhiêu lần là đừng lục đồ của con? Con đã bảo mẹ rằng xin mẹ hãy tôn trọng con một chút cơ mà!”

Hai câu cuối giống như quả bom nổ chậm được châm ngòi nổ, thổi bùng lên tất cả những tức giận và bất bình mà Vọng Thư đã tích tụ trong lòng.

“Con đang nói chuyện với mẹ bằng thái độ gì thế hả? Xem đồ của con thì làm sao? Trước giờ con chưa từng như thế này cả. Con đang giấu mẹ chuyện gì đấy, đúng không?”

Lại một cái tát quen thuộc xuất hiện.

“Thế chẳng lẽ mẹ không giấu con chuyện gì à?” Vọng Thư cố hết sức không để tiếng khóc của cô phá hỏng những điều cô muốn nói ra: “Tại sao mẹ không gửi hồ sơ ứng tuyển của con?”

Hà Nguyệt đột nhiên hoảng sợ: “hả? Đâu có, mẹ gửi rồi, mẹ gửi qua SF Express.”

Vọng Thư chán nản nhắm mắt lại: “Thế mã chuyển phát nhanh là gì? Con muốn kiểm tra.”

Hà Nguyệt im lặng, nhưng cô ấy nhanh chóng tìm ra được lý lẽ khác để phản pháo lại: “Con yêu thằng nào ở trường rồi đúng không? Con muốn tham gia trại hè của Bắc Hoa với cái thằng tên Lăng Việt đó chứ gì?”

Nghe thấy tên Lăng Việt từ miệng Hà Nguyệt, Vọng Thư cảm thấy khó chịu: “Câu ấy không đăng ký tham dự trại hè của Bắc Hoa! Ai nói với mẹ như vậy? Ai là người bịa ra tin đồn đấy?”

“Một trong những người bạn của con đấy.”

“Đứa nào?”

Bị Vọng Thư hung hăng hỏi như vậy, Hắc Nguyệt cũng tức giận, cô ấy lấy điện thoại di động ra bấm vào WeChat: “Con nhìn mấy tấm hình này đi, như thế mà còn bảo không yêu đương gì à?”

Vọng Thư cầm điện thoại và đọc được tin nhắn mới nhất mà bên kia gửi đến:“Con gái cô và Lăng Việt định tham gia trại hè Bắc Hoa với nhau, cô có chắc cô sẽ để mặc hai người họ không?”

Cô kìm chế cơn tức giận và quay lại. Trong đó có những bức ảnh Lăng Việt đang ăn cơm cùng cô trong phòng thu radio và Lăng Việt đang chỉnh váy giúp cô, có cả hình cái áo khoác của Lăng Việt trên vai cô. Người chụp đã canh được góc đẹp nhất tránh được cả những em học sinh nữ khác đang chụp ảnh bên cạnh cô. Và bức ảnh đầu tiên là hình họ đang dùng bữa tại một nhà hàng kiểu Hồng Kông.

Sự vô lý và lố bịch hiện rõ trong cả câu chuyện khiến cô bị sốc: “Chỉ vì những tin nhắn thế nào mà mẹ không gửi hồ sơ cho con?”

Hà Nguyệt dường như vẫn chưa cảm nhận được có điều bất thường: “Cái trại hè đó chẳng có gì hay ho cả đâu. Nó sẽ ảnh hưởng đến việc học hiện tại của con. Tới khi con đậu đại học, con muốn tham gia bao nhiêu chả được?”

“Mẹ nghi ngờ con yêu đương nhăng nhít nhưng không thèm hỏi con lấy một lời mà cứ nghi thần nghi quỷ như thế trong suốt ba bốn tháng qua sao? Mẹ không đồng ý cho con tham gia trại hè, vậy sao không nói thẳng ra luôn? Mẹ nói dối con. Mẹ bảo sẽ gửi giúp con nhưng mẹ không hề làm thế. Mẹ làm mẹ mà lại như thế à?”

Vọng Thư ném điện thoại lên bàn và đá vào ghế một cách thô bạo khiến Hà Nguyệt giật mình.

Con gái bà xưa giờ đâu có trút giận lên đồ đạc theo cách thô bạo như thế?

“Thế bây giờ con đang trách mẹ à?”

“Con nào có tư cách để trách mẹ!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mọi áp lực, uất ức kìm nén bấy lâu nay đã có dịp được bộc phát. Vọng Thư rất giỏi sử dụng ngôn từ, những lời cô kìm nén trong lòng bấy lâu nay chẳng khác gì một lưỡi dao sắc bén mà xưa nay cô thường dùng để tự tổn thương chính mình. Nhưng giờ đây, cuối cùng cô đã quay mũi dao ấy vào mẹ cô:

“Con chỉ trách bản thân, rằng con đã quá tin tưởng vào mẹ!”

Thật nực cười. Mẹ của những người khác là bến đỗ ấm áp và bao dung, nhưng mẹ của cô lại là vực thẳm không đáy.

Thêm một cái tát hằn rõ trên mặt Vọng Thư. Hà Nguyệt lúc này một như sư tử đang bị kẻ khác uy hiếp xâm chiếm lãnh địa của mình, cô ấy tức giận xen lẫn xấu hổ và cả tổn thương vì bị chỉ trích bởi một đứa trẻ như thế.

Vọng Thư dù biết những gì cô vừa thốt ra rất nặng, nhưng sự hối hận ấy xen lẫn sự vui sướng hả hê vô cùng. Cứ thế, cô cũng nhận ra. Cô lạnh lùng liếc nhìn Hà Nguyệt rồi chạy ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương