Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại
-
Chương 28
Người ngoài cuộc là Lưu Bác Văn kêu to: “Tại sao câu hỏi của người khác đều lãng mạn, đến lượt mình lại bị sỉ nhục như vậy?”
Quý Ngâm Thu khinh bỉ nhìn cậu ta: “Vậy cậu phải xem lại mình rồi.”
Lưu Bác Văn: “……..”
Khi mọi người rời đi, Quý Ngâm Thu gọi cậu ta lại: “Lưu Bác Văn, cùng mình dắt chó đi dạo đi.”
Lưu Bác Văn hoảng sợ: “Không phải mình đã chọn nói thật rồi sao? Tại sao bắt mình làm việc của mạo hiểm vậy?”
“Cậu đừng lo, mình sẽ không để cậu sạn phân đâu! Lòng Đỏ Trứng Muối hay chạy loạn lúc mình dẫn đi dạo, mình kéo không nổi nó. Mấy hôm trước đều là đi cùng với ba mình, hôm nay ba mình không ở nhà, cậu giúp một chút nhé!”
Lưu Bác Văn cười gian: “Thì ra cậu để mình là ba cậu, được thôi!”
Quý Ngâm Thu: “…..”
Đợi lát nữa cô sẽ xử lý tên “trúa hề” này, cô quay đầu nói với Lăng Việt: “Lăng Việt, lúc nhỏ cậu ở đây nên chắc khá quen đường, phiền cậu dẫn Vọng Thư đến trạm xe buýt được không?”
Vọng Thư co quắp người lại: “Ừm, mình có thể dẫn chó đi dạo với cậu.”
Quý Ngâm Thu hận sắt không thể rèn thành thép, nhìn cô một cái: “Không sao đâu, Lưu Bác Văn nói là sẽ đi cùng mình rồi, hơn nữa nhà cậu ấy cũng ở gần đây, rất tiện.”
“Hai người ở xa nơi này nên đi về trước đi.”
Cô nhẹ nhàng đẩy Vọng Thư về phía Lăng Việt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lăng Việt vội vàng dùng cánh tay ôm Vọng Thư đang bối rối, nói là cho cô mượn người để đứng vững. Cậu cau mày nhìn Quý Ngâm Thu, có vẻ không thích hành vi đẩy người này của Quý Ngâm Thu.
Quý Ngâm Thu không nói nên lời, cô đã tạo cơ hội cho người ở cạnh nhau như vậy: “Binh chia thành hai đường, xuất phát, xuất phát đi!”
Đi trên con đường của tiểu khu, hai người dẫm lên bóng của nhau, không ai nói câu nào nhưng không khí vẫn rất tốt.
Bọn họ đi đến trạm xe buýt, từ xa xa có xe buýt số 331 đang chậm rãi chạy đến. Vọng Thư vẫy tay với Lăng Việt, lên xe ngồi nhưng không nghĩ rằng cậu cũng lên theo.
Lăng Việt vội vàng quét mã trả tiền, nhỏ giọng nói với Vọng Thư: “Hôm nay ba mình tiện đường, có thể đón mình ở cổng trường.”
Hai người ngồi một trước một sau, Vọng Thư ngồi ghế đơn ở dãy cuối cùng, Lăng Việt ngồi phía trước cô.
Ỷ vào Lăng Việt không thấy mình, Vọng Thư không kiêng nể gì mà nhìn chăm chú cái ót của cậu. Cô phát hiện cậu ấy hình như cũng đang rất khẩn trương, cậu ngồi thẳng lưng nhưng không dựa vào ghế, cổ và bả vai căng thẳng giống như là nam chính của một bộ phim kinh dị, không dám quay đầu lại xem.”
Vọng Thư trộm cười một chút.
Hôm nay, Lăng Việt chơi trò chơi, cậu ấy nói mình đã có người thích.
Vọng Thư cảm thấy, người mà cậu thích, chính là mình.
Cách cậu ấy thích rất rõ ràng, không hề có ý che dấu hay do dự. Từ lúc cậu ấy lén nhắn tin với Quý Ngâm Thu cách an ủi cô ở thi đấu đông, Vọng Thư đã có một cảm giác chắc chắn là mình bị thiên vị.
Làm cho cô có cảm giác an toàn.
Đúng lúc này, điện thoại Vọng Thư rung lên vài cái, đó là tin nhắn từ WeChat của Hà Nguyệt.
【Con không suy nghĩ lại sao?】
【Nếu không thì mẹ sẽ nói chuyện với chủ nhiệm vào tuần tới.】
Tuy rằng Hà Nguyện cho thời gian để Vọng Thư “suy nghĩ” học ban tự nhiên hay xã hội. Nhưng Vọng Thư biết, nếu cô lựa chọn mà không vừa ý bà ấy, bà ấy sẽ tìm đủ mọi cách để mình vừa ý.
Đến thuyết phục giáo viên, tìm họ hàng đến phụ họa, tất cả mọi người đều bị bà ấy làm cho kiệt sức, đến khi có được kết quả bà ấy muốn thì mới thôi.
Vọng Thư nắm chặt bàn tay, tâm trạng vừa mới được Lăng Việt làm cho ổn định lại bắt đầu loạn cả lên.
Nhiều năm như vậy, cô chưa từng nói xấu ba mẹ của mình trước mặc người ngoài. Nhưng có lẽ hôm nay Lăng Việt đối xử với cô quá mức dịu dàng, giống như sẽ không bao giờ từ bỏ cô cho nên cô muốn hỏi ý cậu ấy.
Vọng Thư bám lấy lưng ghế phía trước, nghiêng người về phía trước, ngón tay khẽ chạm vào vai cậu: “Lăng Việt.”
Tuy rằng hai người họ không gần nhau lắm nhưng nếu nhìn từ phía trước hay phía sau, hai người bọn họ như một cặp đôi đang thì thầm vào tai nhau.
Vượt rào.
Trong lòng Vọng Thư biết rất rõ ràng, cô biết đang là hành vi vượt rào đầu tiên cô làm trước mặt Lăng Việt.
Một loại cảm giác phản nghịch đang nổi lên trong lòng.
Nếu bây giờ yêu đương cũng khá tốt.
Tại sao cái gì cô cũng phải nghe lời Hà Nguyệt chứ?
Nghe thấy giọng nói, Lăng Việt quay đầu lại, ngón tay Vọng Thư đang chạm vào lưng cậu lại ra sức ngăn cản. Cậu liền ngoan ngoãn ngồi yên, chỉ là hơi nghiêng người, vểnh lỗ tai lên nghe Vọng Thư nói.
Vọng Thư nói: “Lăng Việt, mình muốn vào ban tự nhiên.”
“Ừm.” Lăng Việt có hơi bất ngờ, trong lòng tràn đầy câu hỏi, có phải vì thích cậu nên mới thay đổi, nhưng giây tiếp theo lý trí cậu đã phủ nhận câu hỏi này.
Cậu đoán ra được trong chuyện này chắc chắn có nội tình gì đó nhưng cậu vẫn cẩn thận tránh đi, xác nhận với Vọng Thư: “Cậu vẫn muốn học ngành xã hội hay một chuyên ngành gì đó khác không?”
“Vẫn muốn.”
Lăng Việt im lặng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vào ban tự nhiên nhưng ngành học lại là xã hội hình như có chút mâu thuẫn.
Hình như cậu đã hiểu ý của Vọng Thư rồi.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu ba mẹ cậu không muốn cậu báo danh vào trường quân đội, có lẽ cậu sẽ không phụ lòng họ. Nhưng những buồn rầu khi phải thỏa hiệp đó sẽ trở thành vết thương trong lòng, khúc mắc đó vẫn sẽ tồn tại.
Nếu người thân của mình không thể ủng hộ ước mơ của mình, có lẽ sẽ rất cô đơn.
Lăng Việt cũng không biết an ủi cô như thế nào.
Vọng Thư buông tay ra khỏi lưng ghế, ngả người về phía sau, không nói gì.
Tự phơi bày hành vi xấu của gia đình khiến cô có chút lo sợ. Cô không biết chính mình đang mong đợi Lăng Việt điều gì nhưng cùng với sự chờ mong, là sự sợ hãi.
Đèn đường lên ngoài chiếu vào cửa sổ, lúc lên lúc xuống, sau đó lại bị ném ra xa.
Tiếng thông báo sắp đến trạm vang lên làm tăng sự vắng vẻ ở nơi này.
Điện thoại di động lại rung lên, Vọng Thư ngả người tựa lưng vào ghế ngồi, không mở ra kiểm tra,
Cô bây giờ không muốn trả lời Hà Nguyệt.
Chờ đến trạm xe buýt ở trường học, hai người một trước một sau xuống xe. Vọng Thư muốn đi bộ từ trạm xe đến cổng trường nhưng lại bị người phía sau nhẹ nhàng kéo mũ hoodie lại.
Cô dừng bước, xoay người nhìn Lăng Việt.
“Mình vừa mới gửi cậu một link trong QQ, lát nữa cậu về xem một chút nhé!”
“Nếu thật sự không còn cách nào khác, vậy thì trước hết đi Bắc Hoa đi.”
“Mình đã hỏi anh họ học ở đấy rồi, anh ấy nói đổi chuyên ngành ở Bắc Hoa rất đơn giản. Cậu chỉ cần đủ tín chỉ một học kỳ là xin được.”
“Chỉ là sẽ vất vả một chút.”
Vọng Thư ngẩn ra, không ngờ cậu ấy đã tính cả rồi, tính từ con đường xuất phát cực đoan nhất, tính cả đường lui ổn thỏa nhất cho cô.
Lăng Việt hơi do dự một chút, vẫn nói tiếp: “Nhưng mình vẫn cảm thấy đây là cuộc sống của cậu, chuyện phân ban quan trọng như vậy thì cậu vẫn nên làm theo lựa chọn của mình đi.”
Trong nháy mắt, nước mắt không thể nào kìm được, giống như sóng biển, thiếu chút nữa đã phá tan con đạp, mãnh liệt trào ra.
Vọng Thư không thể nào hình dung ra sự ủng hộ của cậu ấy có ý nghĩa như thế nào đối với cô.
Lăng Việt tâm lý đội lại chiếc mũ hoodie cho cô, giống như một cậu bé, cô bé nghịch ngợm. Cậu dùng sức che đi khuôn mặt của cô, như thể cậu không nhận ra vành mắt đỏ và chiếc mũi phiếm hồng: “Trở về thôi.”
Trên đường đi về, Vọng Thư mở điện thoại, thì ra tiếng thông báo lúc nãy không phải của Hà Nguyệt, mà là của Lăng Việt. Cậu gửi cho đường link đi đến cái chuyên ngành của Bắc Hoa, còn có đoạn chat của cậu và anh họ cậu ấy.
Vọng Thư đang tỉ mỉ nhìn các điều kiện một lần thì lại có thông báo của Hà Nguyệt.
【 Mẹ đăng ký ban tự nhiên rồi. 】
==
Tháng 4 tháng 5, cuộc thi tự nhiên cũng bắt đầu rồi, vòng bán kết của cuộc thi Viết Sáng Tạo cũng muốn tổ chức.
Các học bá của hai lớp thực nghiệm đều cảm nhận được áp lực và sự gấp gáp. Dựa theo kế hoạch của từng người, từng người cố gắng giành giật từng giây để nâng cấp chính mình.
Hết tiếp, mỗi người đều lấy những đề mình chưa làm xong mà trầm tư suy nghĩ. Họ sẽ lén làm bài tập ở những môn phụ, cũng dùng những tiết tự học để làm để, buổi tối trở về ký túc xá vẫn làm tiếp.
Hôm nay có một buổi đọc tiếng anh, rất nhiều người giống như đã bị hút hết tinh khí, khốn đốn chống mí mắt để đọc sách. Đọc được mấy tiếng liền không phát ra âm thanh nào nữa, trong phòng đều tràn đầy cảm giác ì ạch.
Giáo viên tiếng anh-Cát Dĩnh cau mày, đi tới đi lui ở trong lớp, hối thúc mọi người, thúc giục mọi người nhanh lên nhưng một người trong đó lại la lên.
Giáo viên chú ý đến Lưu Bác Văn đang gục đầu lên bàn, không nhúc nhích, không biết là đang đọc sách hay đang ngủ.
Vì vậy người nọ nghiêng người, từ độ cao của bàn học nhìn mặt cậu ta. Lưu Bác Văn, người vừa ngủ đã tỉnh, vừa mở mắt đã nhìn thấy ánh mắt đang âm thầm nhìn trộm của Cát Dĩnh, ngay lập tức sợ muốn thăng thiên, nhanh chóng làm ra bộ dáng đang đọc từ vựng.
Cát Dĩnh vừa ngồi dậy, định đi lên phía trước thì đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói vừa yếu ớt, vừa buồn rầu phát ra: “Độ cao rơi tự do h bằng một phần hai gt bình…..”
Hóa ra công thức vật lý.
Quay đầu lại nhìn, người nọ đang chống cằm, đôi mắt nhắm nghiền giống như đang nói mớ.
Khả năng cao ở trong phòng đọc ngày hôm nay, đôi mắt đang nhắm đến vẫn nhớ đến ngày hôm qua giải đề vật lý.
Xung quanh nghe thấy thì cười đến buồn ngủ cũng chạy mất.
………
Tiết đầu tiên là tiết tiếng anh, trước tiết học, Cát Dĩnh đứng trên bục giảng dặn dò bọn họ một câu thấm thía: “các bạn học, kiến thức chính là nền tảng, còn thi đua chỉ là chất phụ gia.”
“Thi đại học ở Giang Tô chỉ có ba môn toán văn anh, đây mới là quan trọng nhất, các em không được buông lỏng.”
“Nếu dư sức trong việc học thì hãy đi thi, tuyệt đối không thể hy sinh thời gian ngủ của mình để làm đề, để rồi ảnh hưởng đến việc đi học vào ban ngày.”
“Các em nghĩ, nếu có thể làm nhiều đề thì áp lực thi đại học sẽ nhỏ hơn sao?”
“Nhưng các em phải biết rằng, từ sau khi Giang Tô cải cách cách chiêu sinh, muốn đậu đại học còn khó hơn lúc trước rất nhiều!”
“các em không thể được cái này mà mất cái khác.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cát Dĩnh biết các lớp thực nghiệm, đa số học sinh đều trọng lý khinh văn, vì vậy mà cường điệu nói:
“Đặc biệt là ngữ văn và tiếng anh, tôi biết các người các em ai cũng là học bá. Lấy điểm tuyệt đối môn toán đều dễ như trở bàn tay nhưng đối với kỳ thi này, môn ngữ văn và tiếng anh mới kéo hạng cho các em, đó là môn mà các em nên có gắng thể hiện hết mức.”
“Giống như Thẩm Tiệp Cầm.” Lấy cậu ấy làm ví dụ: “Tiệp Cầm thi toán lần này phát huy không tốt lắm, chỉ có 121 điểm nhưng các em nhìn điểm ngữ văn và tiếng anh của em ấy đi, một cái 138, một cái 116, đứng thứ bảy trong lớp đấy!”
“Mà các em được điểm tối đa môn toán, tổng điểm nhiều hay ít?”
“Phát triển cân bằng chính là quan trọng nhất, chắc hẳn trong lòng mọi người đều đã có đáp án rồi đúng không?”
Thẩm Tiệp nhỏ giọng nói: “Lời này nói ra rất giống khen em, nhưng thực tế lại có cảm giác đang mắng em.”
Cát Dĩnh liếc nhìn cậu ấy: “Em biết thì tốt, em nghĩ điểm toán của em cứ như lần này thì em có đậu đại học Bắc Hoa không? Như bây giờ, em chỉ đậu Nam Hoa thôi.”
Các bạn học cười vang lên: “Nam Hoa, thật sự sao?”
“Versailles! Versailles[1]!”
[1]là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả “sự khoe khoang khiêm tốn”, dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị, tiếng Việt có thể dịch là “tự sướng”.
Cát Dĩnh vỗ vỗ bục giảng: “Được rồi! Lấy tờ giấy của ngày hôm qua phát ra, lát nữa sẽ giải đề này.”
Mọi người sôi nổi lấy bài thi.
“Lấy hết rồi đúng không?”
Tiết Trình hoảng loạn, vội vàng lật từng quyển sách trên bàn, lật qua lật lại vẫn không thấy, vì vậy vội tìm trong hộc bàn, tìm nữa ngày vẫn không thấy bóng dáng đâu. Lại vội vàng chạy đến hộc tủ, mở cánh cửa tủ ra, sau đó lại quay trở về bàn học.
Tìm không thấy.
Cát Dĩnh lạnh lùng điểm danh: “Tiết Trình, không phải đã yêu cầu đóng thành một tập đề cương rồi sao? Em đây có phải là không tôn trọng môn tiếng anh đúng không?”
Tiết trình vô tội liền lên tiếng: “Thầy, bài thi toán phát ra em cũng thường xuyên không thấy.”
Mọi người cười ầm lên.
Cát Dĩnh đang bày ra vẻ mặt nghiêm túc cũng phải phì cười, mỉm cười gõ nhẹ vào đầu cậu ta: “Không tìm thấy là có ý gì?”
Tác giả có chuyện muốn nói.
Sáng sớm ai đã lỡ miệng đọc ra công thức vật lý mà thần không biết, quỷ không hay vậy? Là tôi!
Ai là người ngủ gật thì bị chủ nhiệm nhìn thấy, bị dọa sợ vậy? Là tôi!
Ai là người không tìm thấy tờ giấy mới phát vậy? Cùng là tôi.
Lúc học cấp ba, haiz haiz haiz, hoài niệm quá!
==
Cuối chương có chút spoil.
Nhắc nhở trước: Con trai có lẽ sẽ biết người con gái đó có thích mình không.
Bạn tuyệt đối không biết họ phát hiện ra khi nào đâu.
Ngoại truyện sẽ là góc nhìn của nam chính.
Quý Ngâm Thu khinh bỉ nhìn cậu ta: “Vậy cậu phải xem lại mình rồi.”
Lưu Bác Văn: “……..”
Khi mọi người rời đi, Quý Ngâm Thu gọi cậu ta lại: “Lưu Bác Văn, cùng mình dắt chó đi dạo đi.”
Lưu Bác Văn hoảng sợ: “Không phải mình đã chọn nói thật rồi sao? Tại sao bắt mình làm việc của mạo hiểm vậy?”
“Cậu đừng lo, mình sẽ không để cậu sạn phân đâu! Lòng Đỏ Trứng Muối hay chạy loạn lúc mình dẫn đi dạo, mình kéo không nổi nó. Mấy hôm trước đều là đi cùng với ba mình, hôm nay ba mình không ở nhà, cậu giúp một chút nhé!”
Lưu Bác Văn cười gian: “Thì ra cậu để mình là ba cậu, được thôi!”
Quý Ngâm Thu: “…..”
Đợi lát nữa cô sẽ xử lý tên “trúa hề” này, cô quay đầu nói với Lăng Việt: “Lăng Việt, lúc nhỏ cậu ở đây nên chắc khá quen đường, phiền cậu dẫn Vọng Thư đến trạm xe buýt được không?”
Vọng Thư co quắp người lại: “Ừm, mình có thể dẫn chó đi dạo với cậu.”
Quý Ngâm Thu hận sắt không thể rèn thành thép, nhìn cô một cái: “Không sao đâu, Lưu Bác Văn nói là sẽ đi cùng mình rồi, hơn nữa nhà cậu ấy cũng ở gần đây, rất tiện.”
“Hai người ở xa nơi này nên đi về trước đi.”
Cô nhẹ nhàng đẩy Vọng Thư về phía Lăng Việt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lăng Việt vội vàng dùng cánh tay ôm Vọng Thư đang bối rối, nói là cho cô mượn người để đứng vững. Cậu cau mày nhìn Quý Ngâm Thu, có vẻ không thích hành vi đẩy người này của Quý Ngâm Thu.
Quý Ngâm Thu không nói nên lời, cô đã tạo cơ hội cho người ở cạnh nhau như vậy: “Binh chia thành hai đường, xuất phát, xuất phát đi!”
Đi trên con đường của tiểu khu, hai người dẫm lên bóng của nhau, không ai nói câu nào nhưng không khí vẫn rất tốt.
Bọn họ đi đến trạm xe buýt, từ xa xa có xe buýt số 331 đang chậm rãi chạy đến. Vọng Thư vẫy tay với Lăng Việt, lên xe ngồi nhưng không nghĩ rằng cậu cũng lên theo.
Lăng Việt vội vàng quét mã trả tiền, nhỏ giọng nói với Vọng Thư: “Hôm nay ba mình tiện đường, có thể đón mình ở cổng trường.”
Hai người ngồi một trước một sau, Vọng Thư ngồi ghế đơn ở dãy cuối cùng, Lăng Việt ngồi phía trước cô.
Ỷ vào Lăng Việt không thấy mình, Vọng Thư không kiêng nể gì mà nhìn chăm chú cái ót của cậu. Cô phát hiện cậu ấy hình như cũng đang rất khẩn trương, cậu ngồi thẳng lưng nhưng không dựa vào ghế, cổ và bả vai căng thẳng giống như là nam chính của một bộ phim kinh dị, không dám quay đầu lại xem.”
Vọng Thư trộm cười một chút.
Hôm nay, Lăng Việt chơi trò chơi, cậu ấy nói mình đã có người thích.
Vọng Thư cảm thấy, người mà cậu thích, chính là mình.
Cách cậu ấy thích rất rõ ràng, không hề có ý che dấu hay do dự. Từ lúc cậu ấy lén nhắn tin với Quý Ngâm Thu cách an ủi cô ở thi đấu đông, Vọng Thư đã có một cảm giác chắc chắn là mình bị thiên vị.
Làm cho cô có cảm giác an toàn.
Đúng lúc này, điện thoại Vọng Thư rung lên vài cái, đó là tin nhắn từ WeChat của Hà Nguyệt.
【Con không suy nghĩ lại sao?】
【Nếu không thì mẹ sẽ nói chuyện với chủ nhiệm vào tuần tới.】
Tuy rằng Hà Nguyện cho thời gian để Vọng Thư “suy nghĩ” học ban tự nhiên hay xã hội. Nhưng Vọng Thư biết, nếu cô lựa chọn mà không vừa ý bà ấy, bà ấy sẽ tìm đủ mọi cách để mình vừa ý.
Đến thuyết phục giáo viên, tìm họ hàng đến phụ họa, tất cả mọi người đều bị bà ấy làm cho kiệt sức, đến khi có được kết quả bà ấy muốn thì mới thôi.
Vọng Thư nắm chặt bàn tay, tâm trạng vừa mới được Lăng Việt làm cho ổn định lại bắt đầu loạn cả lên.
Nhiều năm như vậy, cô chưa từng nói xấu ba mẹ của mình trước mặc người ngoài. Nhưng có lẽ hôm nay Lăng Việt đối xử với cô quá mức dịu dàng, giống như sẽ không bao giờ từ bỏ cô cho nên cô muốn hỏi ý cậu ấy.
Vọng Thư bám lấy lưng ghế phía trước, nghiêng người về phía trước, ngón tay khẽ chạm vào vai cậu: “Lăng Việt.”
Tuy rằng hai người họ không gần nhau lắm nhưng nếu nhìn từ phía trước hay phía sau, hai người bọn họ như một cặp đôi đang thì thầm vào tai nhau.
Vượt rào.
Trong lòng Vọng Thư biết rất rõ ràng, cô biết đang là hành vi vượt rào đầu tiên cô làm trước mặt Lăng Việt.
Một loại cảm giác phản nghịch đang nổi lên trong lòng.
Nếu bây giờ yêu đương cũng khá tốt.
Tại sao cái gì cô cũng phải nghe lời Hà Nguyệt chứ?
Nghe thấy giọng nói, Lăng Việt quay đầu lại, ngón tay Vọng Thư đang chạm vào lưng cậu lại ra sức ngăn cản. Cậu liền ngoan ngoãn ngồi yên, chỉ là hơi nghiêng người, vểnh lỗ tai lên nghe Vọng Thư nói.
Vọng Thư nói: “Lăng Việt, mình muốn vào ban tự nhiên.”
“Ừm.” Lăng Việt có hơi bất ngờ, trong lòng tràn đầy câu hỏi, có phải vì thích cậu nên mới thay đổi, nhưng giây tiếp theo lý trí cậu đã phủ nhận câu hỏi này.
Cậu đoán ra được trong chuyện này chắc chắn có nội tình gì đó nhưng cậu vẫn cẩn thận tránh đi, xác nhận với Vọng Thư: “Cậu vẫn muốn học ngành xã hội hay một chuyên ngành gì đó khác không?”
“Vẫn muốn.”
Lăng Việt im lặng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vào ban tự nhiên nhưng ngành học lại là xã hội hình như có chút mâu thuẫn.
Hình như cậu đã hiểu ý của Vọng Thư rồi.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu ba mẹ cậu không muốn cậu báo danh vào trường quân đội, có lẽ cậu sẽ không phụ lòng họ. Nhưng những buồn rầu khi phải thỏa hiệp đó sẽ trở thành vết thương trong lòng, khúc mắc đó vẫn sẽ tồn tại.
Nếu người thân của mình không thể ủng hộ ước mơ của mình, có lẽ sẽ rất cô đơn.
Lăng Việt cũng không biết an ủi cô như thế nào.
Vọng Thư buông tay ra khỏi lưng ghế, ngả người về phía sau, không nói gì.
Tự phơi bày hành vi xấu của gia đình khiến cô có chút lo sợ. Cô không biết chính mình đang mong đợi Lăng Việt điều gì nhưng cùng với sự chờ mong, là sự sợ hãi.
Đèn đường lên ngoài chiếu vào cửa sổ, lúc lên lúc xuống, sau đó lại bị ném ra xa.
Tiếng thông báo sắp đến trạm vang lên làm tăng sự vắng vẻ ở nơi này.
Điện thoại di động lại rung lên, Vọng Thư ngả người tựa lưng vào ghế ngồi, không mở ra kiểm tra,
Cô bây giờ không muốn trả lời Hà Nguyệt.
Chờ đến trạm xe buýt ở trường học, hai người một trước một sau xuống xe. Vọng Thư muốn đi bộ từ trạm xe đến cổng trường nhưng lại bị người phía sau nhẹ nhàng kéo mũ hoodie lại.
Cô dừng bước, xoay người nhìn Lăng Việt.
“Mình vừa mới gửi cậu một link trong QQ, lát nữa cậu về xem một chút nhé!”
“Nếu thật sự không còn cách nào khác, vậy thì trước hết đi Bắc Hoa đi.”
“Mình đã hỏi anh họ học ở đấy rồi, anh ấy nói đổi chuyên ngành ở Bắc Hoa rất đơn giản. Cậu chỉ cần đủ tín chỉ một học kỳ là xin được.”
“Chỉ là sẽ vất vả một chút.”
Vọng Thư ngẩn ra, không ngờ cậu ấy đã tính cả rồi, tính từ con đường xuất phát cực đoan nhất, tính cả đường lui ổn thỏa nhất cho cô.
Lăng Việt hơi do dự một chút, vẫn nói tiếp: “Nhưng mình vẫn cảm thấy đây là cuộc sống của cậu, chuyện phân ban quan trọng như vậy thì cậu vẫn nên làm theo lựa chọn của mình đi.”
Trong nháy mắt, nước mắt không thể nào kìm được, giống như sóng biển, thiếu chút nữa đã phá tan con đạp, mãnh liệt trào ra.
Vọng Thư không thể nào hình dung ra sự ủng hộ của cậu ấy có ý nghĩa như thế nào đối với cô.
Lăng Việt tâm lý đội lại chiếc mũ hoodie cho cô, giống như một cậu bé, cô bé nghịch ngợm. Cậu dùng sức che đi khuôn mặt của cô, như thể cậu không nhận ra vành mắt đỏ và chiếc mũi phiếm hồng: “Trở về thôi.”
Trên đường đi về, Vọng Thư mở điện thoại, thì ra tiếng thông báo lúc nãy không phải của Hà Nguyệt, mà là của Lăng Việt. Cậu gửi cho đường link đi đến cái chuyên ngành của Bắc Hoa, còn có đoạn chat của cậu và anh họ cậu ấy.
Vọng Thư đang tỉ mỉ nhìn các điều kiện một lần thì lại có thông báo của Hà Nguyệt.
【 Mẹ đăng ký ban tự nhiên rồi. 】
==
Tháng 4 tháng 5, cuộc thi tự nhiên cũng bắt đầu rồi, vòng bán kết của cuộc thi Viết Sáng Tạo cũng muốn tổ chức.
Các học bá của hai lớp thực nghiệm đều cảm nhận được áp lực và sự gấp gáp. Dựa theo kế hoạch của từng người, từng người cố gắng giành giật từng giây để nâng cấp chính mình.
Hết tiếp, mỗi người đều lấy những đề mình chưa làm xong mà trầm tư suy nghĩ. Họ sẽ lén làm bài tập ở những môn phụ, cũng dùng những tiết tự học để làm để, buổi tối trở về ký túc xá vẫn làm tiếp.
Hôm nay có một buổi đọc tiếng anh, rất nhiều người giống như đã bị hút hết tinh khí, khốn đốn chống mí mắt để đọc sách. Đọc được mấy tiếng liền không phát ra âm thanh nào nữa, trong phòng đều tràn đầy cảm giác ì ạch.
Giáo viên tiếng anh-Cát Dĩnh cau mày, đi tới đi lui ở trong lớp, hối thúc mọi người, thúc giục mọi người nhanh lên nhưng một người trong đó lại la lên.
Giáo viên chú ý đến Lưu Bác Văn đang gục đầu lên bàn, không nhúc nhích, không biết là đang đọc sách hay đang ngủ.
Vì vậy người nọ nghiêng người, từ độ cao của bàn học nhìn mặt cậu ta. Lưu Bác Văn, người vừa ngủ đã tỉnh, vừa mở mắt đã nhìn thấy ánh mắt đang âm thầm nhìn trộm của Cát Dĩnh, ngay lập tức sợ muốn thăng thiên, nhanh chóng làm ra bộ dáng đang đọc từ vựng.
Cát Dĩnh vừa ngồi dậy, định đi lên phía trước thì đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói vừa yếu ớt, vừa buồn rầu phát ra: “Độ cao rơi tự do h bằng một phần hai gt bình…..”
Hóa ra công thức vật lý.
Quay đầu lại nhìn, người nọ đang chống cằm, đôi mắt nhắm nghiền giống như đang nói mớ.
Khả năng cao ở trong phòng đọc ngày hôm nay, đôi mắt đang nhắm đến vẫn nhớ đến ngày hôm qua giải đề vật lý.
Xung quanh nghe thấy thì cười đến buồn ngủ cũng chạy mất.
………
Tiết đầu tiên là tiết tiếng anh, trước tiết học, Cát Dĩnh đứng trên bục giảng dặn dò bọn họ một câu thấm thía: “các bạn học, kiến thức chính là nền tảng, còn thi đua chỉ là chất phụ gia.”
“Thi đại học ở Giang Tô chỉ có ba môn toán văn anh, đây mới là quan trọng nhất, các em không được buông lỏng.”
“Nếu dư sức trong việc học thì hãy đi thi, tuyệt đối không thể hy sinh thời gian ngủ của mình để làm đề, để rồi ảnh hưởng đến việc đi học vào ban ngày.”
“Các em nghĩ, nếu có thể làm nhiều đề thì áp lực thi đại học sẽ nhỏ hơn sao?”
“Nhưng các em phải biết rằng, từ sau khi Giang Tô cải cách cách chiêu sinh, muốn đậu đại học còn khó hơn lúc trước rất nhiều!”
“các em không thể được cái này mà mất cái khác.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cát Dĩnh biết các lớp thực nghiệm, đa số học sinh đều trọng lý khinh văn, vì vậy mà cường điệu nói:
“Đặc biệt là ngữ văn và tiếng anh, tôi biết các người các em ai cũng là học bá. Lấy điểm tuyệt đối môn toán đều dễ như trở bàn tay nhưng đối với kỳ thi này, môn ngữ văn và tiếng anh mới kéo hạng cho các em, đó là môn mà các em nên có gắng thể hiện hết mức.”
“Giống như Thẩm Tiệp Cầm.” Lấy cậu ấy làm ví dụ: “Tiệp Cầm thi toán lần này phát huy không tốt lắm, chỉ có 121 điểm nhưng các em nhìn điểm ngữ văn và tiếng anh của em ấy đi, một cái 138, một cái 116, đứng thứ bảy trong lớp đấy!”
“Mà các em được điểm tối đa môn toán, tổng điểm nhiều hay ít?”
“Phát triển cân bằng chính là quan trọng nhất, chắc hẳn trong lòng mọi người đều đã có đáp án rồi đúng không?”
Thẩm Tiệp nhỏ giọng nói: “Lời này nói ra rất giống khen em, nhưng thực tế lại có cảm giác đang mắng em.”
Cát Dĩnh liếc nhìn cậu ấy: “Em biết thì tốt, em nghĩ điểm toán của em cứ như lần này thì em có đậu đại học Bắc Hoa không? Như bây giờ, em chỉ đậu Nam Hoa thôi.”
Các bạn học cười vang lên: “Nam Hoa, thật sự sao?”
“Versailles! Versailles[1]!”
[1]là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả “sự khoe khoang khiêm tốn”, dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị, tiếng Việt có thể dịch là “tự sướng”.
Cát Dĩnh vỗ vỗ bục giảng: “Được rồi! Lấy tờ giấy của ngày hôm qua phát ra, lát nữa sẽ giải đề này.”
Mọi người sôi nổi lấy bài thi.
“Lấy hết rồi đúng không?”
Tiết Trình hoảng loạn, vội vàng lật từng quyển sách trên bàn, lật qua lật lại vẫn không thấy, vì vậy vội tìm trong hộc bàn, tìm nữa ngày vẫn không thấy bóng dáng đâu. Lại vội vàng chạy đến hộc tủ, mở cánh cửa tủ ra, sau đó lại quay trở về bàn học.
Tìm không thấy.
Cát Dĩnh lạnh lùng điểm danh: “Tiết Trình, không phải đã yêu cầu đóng thành một tập đề cương rồi sao? Em đây có phải là không tôn trọng môn tiếng anh đúng không?”
Tiết trình vô tội liền lên tiếng: “Thầy, bài thi toán phát ra em cũng thường xuyên không thấy.”
Mọi người cười ầm lên.
Cát Dĩnh đang bày ra vẻ mặt nghiêm túc cũng phải phì cười, mỉm cười gõ nhẹ vào đầu cậu ta: “Không tìm thấy là có ý gì?”
Tác giả có chuyện muốn nói.
Sáng sớm ai đã lỡ miệng đọc ra công thức vật lý mà thần không biết, quỷ không hay vậy? Là tôi!
Ai là người ngủ gật thì bị chủ nhiệm nhìn thấy, bị dọa sợ vậy? Là tôi!
Ai là người không tìm thấy tờ giấy mới phát vậy? Cùng là tôi.
Lúc học cấp ba, haiz haiz haiz, hoài niệm quá!
==
Cuối chương có chút spoil.
Nhắc nhở trước: Con trai có lẽ sẽ biết người con gái đó có thích mình không.
Bạn tuyệt đối không biết họ phát hiện ra khi nào đâu.
Ngoại truyện sẽ là góc nhìn của nam chính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook