Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại
-
Chương 23
Trong học kỳ mới, lớp trưởng phải đảm nhiệm rất nhiều việc, cộng thêm câu lạc bộ đang trong giai đoạn tuyển thành viên và đào tạo sơ bộ. Mấy việc này chiếm hết khoảng thời gian rảnh ít ỏi của Vọng Thư rồi.
Nhưng bận rộn cũng có cái lợi của bận rộn.
Bởi vì chỉ có như vậy cô thỉnh thoảng mới nhớ tới Lăng Việt, cũng tự nghĩ thầm nhìn cậu có vẻ cũng thích cô nhưng lại mau chóng gạt nó đi.
Ngày thứ bảy đầu tiên của tuần thứ nhất, sau tiết tự học buổi tối, Vọng Thư không về kí túc xá liền mà đến sạp báo trước cổng trường, mua số mới của tờ “Tuần san cuộc sống Tam Liên”.
Cổng sau của trường trung học số 1 Giang Thành vẫn luôn đông đúc náo nhiệt.
Cổng sau lại không được rộng lắm nên các phụ huynh chở con đi học bằng xe hơi đều bị kẹt lại ở ngoài, còn những phụ huynh đưa đón con em bằng xe đạp điện thì lại nhanh nhẹn lượn trái lách phải giữa các khe hở rồi phóng đi, còn đắc ý ném lại một câu: “Úi xời, kẹt dữ vậy, may mà mình nhanh trí sạc đầy bình điện rồi.”
Trong con hẻm nhỏ bên cạnh, một hàng dài các gian hàng ăn vặt như thịt nướng, đậu hũ thối, bánh xèo nối tiếp nhau, treo lên những bóng đèn nhỏ sáng trưng. Một nhóm lại một nhóm học sinh vây đông ở các gian hàng, tiếng cười nói vang lên không ngớt. Phía mỗi gian hàng đều có hơi nóng bốc lên nghi ngút, cuối cùng tan biến hết vào bầu không khí se lạnh của đầu xuân, khiến không gian nơi đây tràn ngập vẻ yên bình.
Vọng Thư đột nhiên thèm ăn lẩu Oden.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Húp một ngụm nước lèo nóng hổi, nhai hai cục cá viên nhúng trong nước lẩu vài ba cái rồi vội vàng nuốt xuống, vị cá viên mềm mềm thơm quyện với nước lẩu nóng hổi truyền từ lưỡi đến tận dạ dày. Cảm giác ngon miệng quả nhiên là cách xua tan muộn phiền tốt nhất.
Vọng Thư ăn hai xiên, híp mắt mãn nguyện, xoay người liền thấy ba Lăng đang đứng ở cách đó không xa, bên cạnh còn có một người phụ nữ tuổi tầm 40, nhìn cử chỉ của hai người, chắc kia là mẹ của Lăng Việt.
Bà mặc một chiếc áo khoác dài màu đỏ bưởi rất đẹp làm tôn lên nước da hồng hào, thắt nơ bướm ở eo, vạt áo dài lộ ra chiếc váy nhung đen ở bên trong, gọn gàng thanh lịch, dáng người thẳng tắp, khiến khí chất càng thêm ưu nhã.
Màu bưởi này càng tôn lên vẻ đẹp thùy mị, nước da mịn màng hồng nhuận, đôi mắt sáng trong như một cô gái trẻ được nuông chiều mà lớn của bà.
Ba Lăng thì cả người âu phục và mang một chiếc kính gọng bạc, cử chỉ nho nhã, thành thục còn mang theo một chút khí chất thư sinh đặc biệt.
Hai người như vừa mới đi tham dự một hội nghị khoa học quan trọng về, nhìn có vẻ không hòa hợp với không khí xung quanh.
Vọng Thư nhìn thấy mẹ Lăng cầm trong tay một xiên bánh gạo chiên rưới sốt, vui mừng ngạc nhiên nói với ba Lăng: “Món này ngon thật. Vỏ bên ngoài thì được chiên giòn rụm, nhân bên trong thì mềm dẻo lại thơm.”
“Anh ăn thử đi.”
Ba Lăng đỡ cánh tay đang cầm xiên bánh của bà, có ý muốn từ chối.
“Anh ăn thử chút đi mà.”
Vì vậy, ông bất đắc dĩ nghiêng đầu cắn một miếng nhỏ: “Cũng được.”
Vest nam đi cùng với xiên bánh gạo chiên, màn kết hợp này nhìn có chút vi diệu.
Mẹ Lăng có chút đắc ý: “Em vừa nói muốn ăn cái này anh đã ngăn cản.”
“Bây giờ có phải thấy nó rất ngon không.”
“Em ăn lẹ đi, lát nữa Lăng Việt mà thấy là lại cười nhạo em đấy.”
“Anh cũng ăn mà, anh với em là cùng một giuộc đó.”
…
Đoạn đối thoại bình thường nhưng lại tràn đầy tình cảm ấm áp và bao dung, cả hai người nhìn giống như đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương thắm thiết. Không hề giống như cặp vợ chồng đã kết hôn gần 20 năm chút nào.
Vọng Thư thất thần trong giây lát.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô đã hiểu tại sao Lăng Việt luôn giống như mặt trời, ấm áp sôi nổi, trong mắt đều tràn ngập ánh sáng rồi.
Cho con lớn lên trong hạnh phúc là món quà họ dành cho con mình chứ không phải là nằm trong khả năng của họ.
Khả năng là cái phải cố gắng nỗ lực mới có được, còn món quà là thứ vốn dĩ họ đã có ngay từ ban đầu.
Thật ra thì Hà Nguyệt với Vọng Dự cũng đã từng yêu nhau.
Hai người kết hôn sau một thời gian yêu đương mặn nồng, còn về quá khứ ngọt ngào đó thì Vọng Thư không biết được.
Cô chỉ nhớ một chi tiết nhỏ khi còn học mẫu giáo. Thời đó xe hơi còn chưa phổ biến, đèn đường mờ mờ lúc có lúc không.
Trong đêm tối, khi ba người đi dạo siêu thị về hay tan làm về nhà, Hà Nguyệt đi xe đạp điện, còn Vọng Dự thì chạy xe máy chở Vọng Thư về.
Tốc độ của xe đạp điện rất chậm nên lần nào Vọng Dự cũng chạy chậm lại, tà tà đi chéo ở phía sau Hà Nguyệt, chạy trong làn dành cho xe máy, bật đèn pha xe để soi đường phía trước cho bà, tận tâm hộ tống ở phía sau cho đến khi về tới nhà.
Vọng Dự là người được sinh ra và lớn lên ở nông thôn vào những năm 70-80, ông không phải là một quý ông lãng mạn gì sất cho nên nếu làm được như vậy thì chắc chắn người đó phải là người trong lòng của ông.
Nhưng sự dịu dàng và tình yêu chân thành ấy cuối cùng vẫn dần tiêu tan hết trong những cuộc cãi vã vặt vãnh hàng ngày, thay vào đó là những nhàm chán và thậm chí là cả sự chán ghét.
Sau này Hà Nguyệt khai trương một siêu thị nhỏ, thường phải vận chuyển rất nhiều hàng hóa, nhưng rất hiếm khi thấy Vọng Dự chủ động tới phụ giúp.
Mối quan hệ giữa người với người rất đáng quý nhưng cũng rất nhanh phai nhạt.
Vọng Thư hiểu rõ điều này.
Cho nên, cô có thể hiểu được sự lạnh nhạt của Lăng Việt vào lúc này.
Cô chắc chắn 9 trên 10, bởi vì cái ngày cô quay lại trường sau kì nghỉ đông, để tránh cho Hà Nguyệt sinh nghi nên cô luôn trốn tránh cậu, chắc đã khiến cậu thất vọng.
Chung quy lại là cô vẫn luôn làm cậu thất vọng.
==
Đoạn dạo đầu quen thuộc của buổi phát thanh buổi tối vang lên, Lưu Bác Văn đang dang hết hai tay ra nhìn chằm chặp vào Lăng Việt đang dẫn bóng.
Người đối diện rất bình tĩnh, khí thế vững vàng, hai mắt khóa chặt lấy cậu ta, chỉ cần nghiêng người làm một hai cú rê bóng đơn giản thôi cũng đủ làm cho cậu ta cảm thấy áp lực rất lớn, giống như đang bị một con sói nhìn chằm chặp con mồi của mình.
“Bang, bang, bang…” Mỗi một tiếng đập bóng như đánh thẳng vào tim cậu ta, khiến tinh thần của cậu ta trở nên cực kỳ căng thẳng, cơ bắp căng chặt, mồ hôi chảy đầy trên trán Lưu Bác Văn.
Rất ít người nào có thể chiếm được ưu thế khi đánh đối kháng với Lăng Việt.
“Hoan nghênh mọi người đến nghe chương trình buổi tối của câu lạc bộ phát thanh, hôm nay là ngày 16 tháng 3 năm 2015…”
Vẻ mặt Lăng Việt cứng đờ, động tác tay chậm lại, bị Lưu Bác Văn nắm cơ hội cướp bóng thành công.
“A!!!” Cậu ta cũng không lại úp rổ mà ôm bóng đứng đó hớn hở: “Trời má, tao lại có thể cướp bóng của Lăng Việt này!”
“Tao có thể đem chuyện này khoe cả năm luôn đấy!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nếu như là bình thường thì Lăng Việt đã kéo cậu ta lại thách đấu 1v1 để xem ai mạnh hơn rồi.
Nhưng lần này cậu lại phớt lờ cậu ta, bĩu môi đi tới góc sân, cầm chai nước, mở nắp và uống ừng ực.
Như còn chưa đủ, cậu còn trực tiếp ngẩng đầu đổ cả chai nước lên, nước chảy ào ào xuống ngũ quan ưu tú, vượt qua xương quai hàm sắc nét, không xuống được vòm ngực vì bị cổ áo thấm hết. Các nữ sinh đang đứng xem bên ngoài sân bóng không khỏi khẽ kêu lên.
Từ Diệc Minh ngăn cản đối thủ và mấy đồng đội muốn lại gần cậu, để lại không gian riêng tư yên tĩnh cho Lăng Việt.
Trong loa phát thanh là giọng của Vọng Thư. Là âm thanh khiến cậu thất thần mỗi khi nghe thấy, khiến cậu nhớ đến đôi mắt cong veo của cô mỗi khi cười.
Sau hai tuần, mấy nam sinh chơi bóng rổ cũng tìm ra quy luật phát sóng của Vọng Thư. Sáu ngày một tuần từ thứ hai tới thứ bảy, Vọng Thư phát sóng vào thứ hai và thứ năm, thứ ba và thứ sáu là một bạn nam còn thứ tư và thứ bảy là một bạn nữ.
Trong lúc nghỉ giải lao, một bạn nam nói: “Tao thấy chất giọng của đàn chị thứ tư và thứ bảy là hay nhất, rất giống ngự tỷ ấy.”
“Hơn nữa chị ấy cũng có nhiều kinh nghiệm.”
Chị nữ sinh năm hai đó quả thật được đào tạo thành người dẫn chương trình từ khi còn bé, từ nhỏ đã là MC của các chương trình lớn nhỏ trong trường, đúng là rất chuyên nghiệp.
Lưu Bác Văn và Vọng Thư là bạn cùng lớp, lại còn ngồi sau lưng cô, nghe vậy phản đối: “Làm gì có, tao thấy giọng của Vọng Thư nghe hay hơn! Trong trẻo mềm mại, nghe thôi cũng khiến tinh thần sảng khoái.”
Mấy nam sinh bắt đầu bỏ phiếu, Từ Diệc Minh với Lưu Bác Văn bầu cho Vọng Thư. Cuối cùng tỉ số 3-2, đàn chị nhiều hơn một phiếu. Chỉ còn Lăng Việt chưa bỏ phiếu bầu.
Bạn nam lên tiếng lúc nãy cúi đầu hỏi Lăng Việt: “Mày nói xem, giọng ai hay hơn?”
“Mày là người dẫn chương trình lễ khai giảng hồi còn học cấp 2, chắc chắn mày phải biết ai chuyên nghiệp hơn.”
Chai nước suối đang cầm trong tay đột nhiên vang lên, Lăng Việt mím môi, trầm trọng nói: “…Vọng Thư.”
“Vọng Thư.”
Cậu thầm thở dài, cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.
Sau vụ việc ở cổng trường, vốn cậu định kiềm chế ý thích của mình lại và kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng Vọng Thư rất xấu xa, tuần nào cũng dùng những cách khác nhau xuất hiện xung quanh cậu, khiến cậu không thể lờ cô đi được, khiến cậu nhớ tới cô hết lần này tới lần khác. Cậu muốn cho cô kẹo, ở bên cạnh cô, cho cô biết cậu thích cô, cũng muốn có được sự đáp lại từ cô.
Lăng Việt nghĩ thầm: “Vọng Thư thật xấu.”
—-
Tác giả có lời:
Mới cập nhật hôm qua.
Nhưng bận rộn cũng có cái lợi của bận rộn.
Bởi vì chỉ có như vậy cô thỉnh thoảng mới nhớ tới Lăng Việt, cũng tự nghĩ thầm nhìn cậu có vẻ cũng thích cô nhưng lại mau chóng gạt nó đi.
Ngày thứ bảy đầu tiên của tuần thứ nhất, sau tiết tự học buổi tối, Vọng Thư không về kí túc xá liền mà đến sạp báo trước cổng trường, mua số mới của tờ “Tuần san cuộc sống Tam Liên”.
Cổng sau của trường trung học số 1 Giang Thành vẫn luôn đông đúc náo nhiệt.
Cổng sau lại không được rộng lắm nên các phụ huynh chở con đi học bằng xe hơi đều bị kẹt lại ở ngoài, còn những phụ huynh đưa đón con em bằng xe đạp điện thì lại nhanh nhẹn lượn trái lách phải giữa các khe hở rồi phóng đi, còn đắc ý ném lại một câu: “Úi xời, kẹt dữ vậy, may mà mình nhanh trí sạc đầy bình điện rồi.”
Trong con hẻm nhỏ bên cạnh, một hàng dài các gian hàng ăn vặt như thịt nướng, đậu hũ thối, bánh xèo nối tiếp nhau, treo lên những bóng đèn nhỏ sáng trưng. Một nhóm lại một nhóm học sinh vây đông ở các gian hàng, tiếng cười nói vang lên không ngớt. Phía mỗi gian hàng đều có hơi nóng bốc lên nghi ngút, cuối cùng tan biến hết vào bầu không khí se lạnh của đầu xuân, khiến không gian nơi đây tràn ngập vẻ yên bình.
Vọng Thư đột nhiên thèm ăn lẩu Oden.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Húp một ngụm nước lèo nóng hổi, nhai hai cục cá viên nhúng trong nước lẩu vài ba cái rồi vội vàng nuốt xuống, vị cá viên mềm mềm thơm quyện với nước lẩu nóng hổi truyền từ lưỡi đến tận dạ dày. Cảm giác ngon miệng quả nhiên là cách xua tan muộn phiền tốt nhất.
Vọng Thư ăn hai xiên, híp mắt mãn nguyện, xoay người liền thấy ba Lăng đang đứng ở cách đó không xa, bên cạnh còn có một người phụ nữ tuổi tầm 40, nhìn cử chỉ của hai người, chắc kia là mẹ của Lăng Việt.
Bà mặc một chiếc áo khoác dài màu đỏ bưởi rất đẹp làm tôn lên nước da hồng hào, thắt nơ bướm ở eo, vạt áo dài lộ ra chiếc váy nhung đen ở bên trong, gọn gàng thanh lịch, dáng người thẳng tắp, khiến khí chất càng thêm ưu nhã.
Màu bưởi này càng tôn lên vẻ đẹp thùy mị, nước da mịn màng hồng nhuận, đôi mắt sáng trong như một cô gái trẻ được nuông chiều mà lớn của bà.
Ba Lăng thì cả người âu phục và mang một chiếc kính gọng bạc, cử chỉ nho nhã, thành thục còn mang theo một chút khí chất thư sinh đặc biệt.
Hai người như vừa mới đi tham dự một hội nghị khoa học quan trọng về, nhìn có vẻ không hòa hợp với không khí xung quanh.
Vọng Thư nhìn thấy mẹ Lăng cầm trong tay một xiên bánh gạo chiên rưới sốt, vui mừng ngạc nhiên nói với ba Lăng: “Món này ngon thật. Vỏ bên ngoài thì được chiên giòn rụm, nhân bên trong thì mềm dẻo lại thơm.”
“Anh ăn thử đi.”
Ba Lăng đỡ cánh tay đang cầm xiên bánh của bà, có ý muốn từ chối.
“Anh ăn thử chút đi mà.”
Vì vậy, ông bất đắc dĩ nghiêng đầu cắn một miếng nhỏ: “Cũng được.”
Vest nam đi cùng với xiên bánh gạo chiên, màn kết hợp này nhìn có chút vi diệu.
Mẹ Lăng có chút đắc ý: “Em vừa nói muốn ăn cái này anh đã ngăn cản.”
“Bây giờ có phải thấy nó rất ngon không.”
“Em ăn lẹ đi, lát nữa Lăng Việt mà thấy là lại cười nhạo em đấy.”
“Anh cũng ăn mà, anh với em là cùng một giuộc đó.”
…
Đoạn đối thoại bình thường nhưng lại tràn đầy tình cảm ấm áp và bao dung, cả hai người nhìn giống như đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương thắm thiết. Không hề giống như cặp vợ chồng đã kết hôn gần 20 năm chút nào.
Vọng Thư thất thần trong giây lát.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô đã hiểu tại sao Lăng Việt luôn giống như mặt trời, ấm áp sôi nổi, trong mắt đều tràn ngập ánh sáng rồi.
Cho con lớn lên trong hạnh phúc là món quà họ dành cho con mình chứ không phải là nằm trong khả năng của họ.
Khả năng là cái phải cố gắng nỗ lực mới có được, còn món quà là thứ vốn dĩ họ đã có ngay từ ban đầu.
Thật ra thì Hà Nguyệt với Vọng Dự cũng đã từng yêu nhau.
Hai người kết hôn sau một thời gian yêu đương mặn nồng, còn về quá khứ ngọt ngào đó thì Vọng Thư không biết được.
Cô chỉ nhớ một chi tiết nhỏ khi còn học mẫu giáo. Thời đó xe hơi còn chưa phổ biến, đèn đường mờ mờ lúc có lúc không.
Trong đêm tối, khi ba người đi dạo siêu thị về hay tan làm về nhà, Hà Nguyệt đi xe đạp điện, còn Vọng Dự thì chạy xe máy chở Vọng Thư về.
Tốc độ của xe đạp điện rất chậm nên lần nào Vọng Dự cũng chạy chậm lại, tà tà đi chéo ở phía sau Hà Nguyệt, chạy trong làn dành cho xe máy, bật đèn pha xe để soi đường phía trước cho bà, tận tâm hộ tống ở phía sau cho đến khi về tới nhà.
Vọng Dự là người được sinh ra và lớn lên ở nông thôn vào những năm 70-80, ông không phải là một quý ông lãng mạn gì sất cho nên nếu làm được như vậy thì chắc chắn người đó phải là người trong lòng của ông.
Nhưng sự dịu dàng và tình yêu chân thành ấy cuối cùng vẫn dần tiêu tan hết trong những cuộc cãi vã vặt vãnh hàng ngày, thay vào đó là những nhàm chán và thậm chí là cả sự chán ghét.
Sau này Hà Nguyệt khai trương một siêu thị nhỏ, thường phải vận chuyển rất nhiều hàng hóa, nhưng rất hiếm khi thấy Vọng Dự chủ động tới phụ giúp.
Mối quan hệ giữa người với người rất đáng quý nhưng cũng rất nhanh phai nhạt.
Vọng Thư hiểu rõ điều này.
Cho nên, cô có thể hiểu được sự lạnh nhạt của Lăng Việt vào lúc này.
Cô chắc chắn 9 trên 10, bởi vì cái ngày cô quay lại trường sau kì nghỉ đông, để tránh cho Hà Nguyệt sinh nghi nên cô luôn trốn tránh cậu, chắc đã khiến cậu thất vọng.
Chung quy lại là cô vẫn luôn làm cậu thất vọng.
==
Đoạn dạo đầu quen thuộc của buổi phát thanh buổi tối vang lên, Lưu Bác Văn đang dang hết hai tay ra nhìn chằm chặp vào Lăng Việt đang dẫn bóng.
Người đối diện rất bình tĩnh, khí thế vững vàng, hai mắt khóa chặt lấy cậu ta, chỉ cần nghiêng người làm một hai cú rê bóng đơn giản thôi cũng đủ làm cho cậu ta cảm thấy áp lực rất lớn, giống như đang bị một con sói nhìn chằm chặp con mồi của mình.
“Bang, bang, bang…” Mỗi một tiếng đập bóng như đánh thẳng vào tim cậu ta, khiến tinh thần của cậu ta trở nên cực kỳ căng thẳng, cơ bắp căng chặt, mồ hôi chảy đầy trên trán Lưu Bác Văn.
Rất ít người nào có thể chiếm được ưu thế khi đánh đối kháng với Lăng Việt.
“Hoan nghênh mọi người đến nghe chương trình buổi tối của câu lạc bộ phát thanh, hôm nay là ngày 16 tháng 3 năm 2015…”
Vẻ mặt Lăng Việt cứng đờ, động tác tay chậm lại, bị Lưu Bác Văn nắm cơ hội cướp bóng thành công.
“A!!!” Cậu ta cũng không lại úp rổ mà ôm bóng đứng đó hớn hở: “Trời má, tao lại có thể cướp bóng của Lăng Việt này!”
“Tao có thể đem chuyện này khoe cả năm luôn đấy!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nếu như là bình thường thì Lăng Việt đã kéo cậu ta lại thách đấu 1v1 để xem ai mạnh hơn rồi.
Nhưng lần này cậu lại phớt lờ cậu ta, bĩu môi đi tới góc sân, cầm chai nước, mở nắp và uống ừng ực.
Như còn chưa đủ, cậu còn trực tiếp ngẩng đầu đổ cả chai nước lên, nước chảy ào ào xuống ngũ quan ưu tú, vượt qua xương quai hàm sắc nét, không xuống được vòm ngực vì bị cổ áo thấm hết. Các nữ sinh đang đứng xem bên ngoài sân bóng không khỏi khẽ kêu lên.
Từ Diệc Minh ngăn cản đối thủ và mấy đồng đội muốn lại gần cậu, để lại không gian riêng tư yên tĩnh cho Lăng Việt.
Trong loa phát thanh là giọng của Vọng Thư. Là âm thanh khiến cậu thất thần mỗi khi nghe thấy, khiến cậu nhớ đến đôi mắt cong veo của cô mỗi khi cười.
Sau hai tuần, mấy nam sinh chơi bóng rổ cũng tìm ra quy luật phát sóng của Vọng Thư. Sáu ngày một tuần từ thứ hai tới thứ bảy, Vọng Thư phát sóng vào thứ hai và thứ năm, thứ ba và thứ sáu là một bạn nam còn thứ tư và thứ bảy là một bạn nữ.
Trong lúc nghỉ giải lao, một bạn nam nói: “Tao thấy chất giọng của đàn chị thứ tư và thứ bảy là hay nhất, rất giống ngự tỷ ấy.”
“Hơn nữa chị ấy cũng có nhiều kinh nghiệm.”
Chị nữ sinh năm hai đó quả thật được đào tạo thành người dẫn chương trình từ khi còn bé, từ nhỏ đã là MC của các chương trình lớn nhỏ trong trường, đúng là rất chuyên nghiệp.
Lưu Bác Văn và Vọng Thư là bạn cùng lớp, lại còn ngồi sau lưng cô, nghe vậy phản đối: “Làm gì có, tao thấy giọng của Vọng Thư nghe hay hơn! Trong trẻo mềm mại, nghe thôi cũng khiến tinh thần sảng khoái.”
Mấy nam sinh bắt đầu bỏ phiếu, Từ Diệc Minh với Lưu Bác Văn bầu cho Vọng Thư. Cuối cùng tỉ số 3-2, đàn chị nhiều hơn một phiếu. Chỉ còn Lăng Việt chưa bỏ phiếu bầu.
Bạn nam lên tiếng lúc nãy cúi đầu hỏi Lăng Việt: “Mày nói xem, giọng ai hay hơn?”
“Mày là người dẫn chương trình lễ khai giảng hồi còn học cấp 2, chắc chắn mày phải biết ai chuyên nghiệp hơn.”
Chai nước suối đang cầm trong tay đột nhiên vang lên, Lăng Việt mím môi, trầm trọng nói: “…Vọng Thư.”
“Vọng Thư.”
Cậu thầm thở dài, cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.
Sau vụ việc ở cổng trường, vốn cậu định kiềm chế ý thích của mình lại và kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng Vọng Thư rất xấu xa, tuần nào cũng dùng những cách khác nhau xuất hiện xung quanh cậu, khiến cậu không thể lờ cô đi được, khiến cậu nhớ tới cô hết lần này tới lần khác. Cậu muốn cho cô kẹo, ở bên cạnh cô, cho cô biết cậu thích cô, cũng muốn có được sự đáp lại từ cô.
Lăng Việt nghĩ thầm: “Vọng Thư thật xấu.”
—-
Tác giả có lời:
Mới cập nhật hôm qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook