Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại
-
Chương 16
Vọng Thư đưa khăn lông xong, cô nhanh chóng click mở trang cá nhân của mình.
Bài viết gần đây nhất của cô là chia sẻ bài viết sinh nhật Quý Ngâm Thu, cũng đăng một bài chúc mừng cậu ấy vào ngày 19 tháng 11.
Tiếp theo chính là một bức hình lon Sprite, kèm thêm một chữ thích, thời gian là vào ngày 28 tháng 8.
Điều này liền chứng minh Lăng Việt bình thường không lướt trang cá nhân của cậu ấy.
Cậu ấy nhất định đã vào trang cá nhân của mình rồi.
Tại sao cậu ấy lại đột nhiên vào xem trang cá nhân của mình vậy?
Mình có thể nghĩ rằng mình đối với Lăng Việt đối với mình khác hẳn với ai các bạn còn lại không? Giống như một tồn tại đặc biệt vậy?
Hơn nữa, bài viết mà cậu ấy là lúc mình mới bắt đầu thích Lăng Việt, đăng một bài đó để ngầm kỷ niệm ngày đó thôi.
Vọng Thư hận không thể chạy đến phòng Lăng Việt, nắm cổ áo cậu ấy, hỏi cậu ta vì sao lại thích và có suy nghĩ như thế nào về nó.
Nhưng mà cô không dám.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mặc kệ đó là cái thích tình cờ hay duyên trời tác hợp, Vọng Thư đều cảm thấy rất vui vẻ.
Cô vui vẻ đến mở cửa sổ, gió lạnh bên ngoài lập tức ùa vào. Giống như cảm giác mà cái thích của vô tình mang đến cho cô, nháy mắt làm cho tinh thần cô rung lên, đầu óc hưng phấn.
Tâm tư của những người yêu thầm là vậy đấy, chỉ cần bắt được một phản hồi nhỏ từ đối phương thì cũng có thể đem tâm trạng bản thân bay lên cao rồi giải phóng ra.
Vọng Thư cứ như vậy, đứng dựa vào cửa sổ. Gió lạnh thổi đến, cô vừa có một suy nghĩ bạo khác, cô muốn thử, muốn thử rằng có phải Lăng Việt đáp lại cô hay không.
Cô mở camera điện thoại, đối diện là ánh trăng sáng chói lọi do ánh đèn của khách sạn khuếch tán ra. Cô duỗi tay, ngón tay cô vẫn còn dính một ít mực đỏ, điều chỉnh góc độ và ánh sáng, chuẩn bị chụp một tấm ảnh ngón tay của cô.
Nhưng mà chụp liên tiếp vài tấm, cô không thấy hài lòng lắm.
Cái thì hơi mờ, cái thì nhìn ngón tay có chút thôi, cái thì lại lộ ra một ít vết chai do phải luyện chữ từ nhỏ.
Tại sao ngón tay ngón tay của cô lại không đẹp chút nào vậy? Thường xuyên cắt móng tay nên mình móng của cô hơi thô, làn da dưới ánh đèn lại chuyển sang màu vàng, nhìn hơi đáng sợ.
Ngón tay Lăng Việt rất đẹp, vừa dài vừa thẳng, khớp xương lại rõ ràng, không có một chút khuyết điểm. Trông vừa nhẹ nhàng, lại vừa mạnh mẽ, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Vọng Thư nhìn bức ảnh với ánh mắt vô cùng bắt bẻ, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều khuyết điểm trên người mình như vậy, cô đưa ngón tay lên nhìn thêm một lần nữa.
Quý Ngâm Thu sử dụng phần mềm nào để chỉnh ảnh tự sướng của cậu ta vậy?
Vọng Thư tải xuống một số app chỉnh ảnh thân thuộc, sờ soạng một chút, chụp một bức ảnh.
Vẫn là không được.
Mày mò một lúc mà vân tay cô muốn cũng không xuất hiện, vết mực đỏ cũng đã biến thành một vệt đỏ nhỏ xinh đẹp.
Mân mê mãi đến khi Quý Ngâm Thu tắm xong, đầu tóc ướt sũng, nhìn thấy động tác kỳ quái của Vọng Thư thì hỏi: “Vọng Thư, cậu đang làm gì vậy?”
“Bị gãy tay à?”
“Không có, chỉ là mình muốn chụp một bức tay mình thôi.”
:Mình cảm thấy tay của mình lớn lên chẳng đẹp chút nào!”
“Này! Cậu không cần phải nói bừa như vậy chứ!?” Không ai có thể ở trước mặt Quý Ngâm Thu hạ thấp Vọng Thư được, ngay cả Vọng Thư cũng không được: “Cậu nói ngón tay cậu khó coi sao?”
“Da thịt cả mười ngón tay đều nhỏ dài, làn da thì trắng như pha lê, móng tay cũng tròn tròn sạch sẽ, cắt tỉa gọn gàng!”
“Nhưng mà tại sao mấy tấm ảnh mình chụp đều khó coi như vậy?”
“Để mình xem thử?” Quý Ngâm Thu chỉnh lại đầu tóc của mình,không cho một giọt nước nào chạm đến được màn hình điện thoại của Vọng Thư: “Này, không phải cũng rất đẹp sao?”
“Chỉ là ánh sáng có chút không ổn lắm.”
“Được rồi, để mình tìm cho cậu một chỗ có ánh sáng tốt.”
Quý Ngâm Thu nhìn bốn phía, đến bên chiếc bàn học nhỏ,bật đèn lên, điều chỉnh ánh sáng của đèn học,sau đó gọi Vọng Thư qua: “Cậu chụp ở đây thì ổn hơn đấy.”
“Cậu cũng có thể dùng app chỉnh mà? Sao tấm này của cậu nhìn không ổn chút nào vậy?”
Đối diện với ánh mắt mong chờ của Vọng Thư, cô nói: “Đề mình cho cậu một số công thức màu.”
Cô cầm lấy điện thoại của Vọng Thư, chọn một chế độ, bắt đầu kéo vòng tròn ánh sáng và các loại thông số khác: “Được, cậu chụp thử đi.”
Quả nhiên đúng là rất đẹp.
Vọng Thư thở dài mệt mỏi: “Làm một người đẹp trên mạng đúng là một kỹ thuật sống.”
“Lần đầu tiên mình thấy cậu có yêu cầu cao với bề ngoài vậy đấy!?” Quý Ngâm Thu thò đầu đến, nhướng mày cười xấu xa với Vọng Thư: “Này, cô bé vì người mình thích mà làm vậy sao?”
Mặt Vọng Thư đỏ lên.
“Yên tâm đi, theo như mình biết với công thức này tùy tiện chụp vài tấm thì cũng trở thành tiểu tiên nữ thôi.”
Vọng Thư mở vào tạo vào viết, chọn bức ảnh đó kèm thêm một câu【Không ngờ rằng có một ngày mình phải uống máu ăn thề】sau đó bấm đăng.
Bời vì kỳ thi đấu Đông này, Vọng Thư kết bạn với khác nhiều người. Lượt like tăng vọt chưa từng thấy, còn có không ít người không tham gia thi đấu Đông vào bình luận hỏi đang làm gì.
Trong lúc nhất thời điện thoại cô rung lên không ngừng. Mỗi lần rung lên cô đều mở điện thoại ra xem có phải là Lăng Việt hay không. Dẫn đến tối đó hiệu suất làm bài của cô thấp chưa từng có, làm gì cũng không được.
Nhưng mãi đến lúc đi ngủ cũng không có lượt thích hay bình luận nào đến từ Lăng Việt.
Vọng Thư xem đến xem lui, cô cứ nghĩ là do QQ bị lỗi nên không có thông báo đến.
Cuối cùng, cô bực mình tắt thông báo đi, vùi đầu ngủ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng vẫn không ngủ được, cô không nhịn được mà suy nghĩ. Có phải Lăng Việt nhấn nhầm vào nút thích trên tường nhà cô đúng không?
Tại sao mấy ngày nay Lăng Việt lại có mấy hành động bất thường như vậy.
“Quý Ngâm Thu.” Vọng Thư trở mình, nhỏ giọng nói: “Cậu ngủ rồi sao?”
“Không đâu, sao thế, Vọng Thư?”
“Cậu cảm thấy…. Cậu ấy thích mình sao?”
Quý Ngâm Thu biết cô hỏi rất nghiêm túc, vì vậy trả lời cũng rất nghiêm túc: “Ừm, có thích hay không mình cũng không chắc nhưng mình khẳng định cậu ta nhất định có hảo cảm với câu.”
“Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Cậu ta không phải vì muốn cậu vui vẻ mà đưa kẹo cho cậu sao!?”
“Còn nữa, bình thường hai người nói chuyện với nhau đều là thứ sóng não người bình thường không hiểu được, hai người cũng vô cùng ăn ý nữa. Mình đã rất nhiều lần chen vào cuộc nói chuyện của hai cậu, nhưng mà chen không vào được.”
“Cái này gọi là gì?”
“Cái này gọi là trời sinh một cặp!”
“Thật sao?” Cô biết Quý Ngâm Thu hiểu lầm mối quan hệ của cô và Lăng Việt khi ở gần nhau, nhưng mà cô vẫn rất hạnh phúc.
“Đúng vậy!” Quý Ngâm Thu động viên cô: “Cậu cũng có thể chủ động!”
“Làm cảm kích giả, ta đều cảm thấy ngươi đem đối Lăng Việt tâm tư che giấu đến thật tốt quá, hoàn toàn nhìn không ra đối với ngươi tới nói, Lăng Việt có cái gì đặc biệt.”
Chỉ là Vọng Thư cảm thấy Lăng Việt là người rất trân quý: “Trên thế giới này nhiều người như vậy, cả hai đều thích lẫn nhau rất khó.”
“Huống hồ cậu ấy lại giỏi như vậy.”
“Giỏi sao? Cậu cũng rất giỏi mà!” Quý Ngâm Thu không phục nói.
Vọng Thư nhỏ giọng nói:
“Cậu ấy thành tích không chỉ tốt mà thể thao cũng rất giỏi, còn sắp xếp mọi thứ rất gọn gàng ngăn nắp.”
“Lúc trước thi đấu đông, cậu ấy đã nghĩ đến việc tạo một nhóm chat để mọi người nói chuyện giao lưu, cậu ấy còn lưu hết các cách liên hệ của mọi người nữa. Trách nhiệm và tầm nhìn xa như vậy mình không thể nào so được.”
“Cảm giác ta đương cái này lớp trưởng rất thực xin lỗi đại gia.”
“Ngay cả lúc cậu ấy chủ động giảng bài cho mọi người nữa….”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vọng Thư có chút uể oải: “Thành tích của mình khá tốt nhưng đứng trước người giỏi như cậu ấy thì chẳng khác gì người bình thường cả.”
Quý Ngâm Thu nhăn mày, trở mình, đưa tay luồn vào khe hở giữa hai giường, chui vào ổ chăn của Vọng Thư, nắm chặt tay cô: “Vọng Thư, sao mình cảm thấy cậu có thể dễ dàng hạ thấp bản thân mình như vậy chứ?”
“Đúng thật là lúc yêu thầm, đứng trước mặt người mình thích thì sẽ có cảm giác tự ti nhưng mà cậu….”
Trái tim Vọng Thư cứ như bị đâm đột ngột, cơn đau đột nhiên xuyên qua điểm yếu của cô một cách không thương tiếc, cứ như vậy mà cô im lặng một hồi lâu.
Bài viết gần đây nhất của cô là chia sẻ bài viết sinh nhật Quý Ngâm Thu, cũng đăng một bài chúc mừng cậu ấy vào ngày 19 tháng 11.
Tiếp theo chính là một bức hình lon Sprite, kèm thêm một chữ thích, thời gian là vào ngày 28 tháng 8.
Điều này liền chứng minh Lăng Việt bình thường không lướt trang cá nhân của cậu ấy.
Cậu ấy nhất định đã vào trang cá nhân của mình rồi.
Tại sao cậu ấy lại đột nhiên vào xem trang cá nhân của mình vậy?
Mình có thể nghĩ rằng mình đối với Lăng Việt đối với mình khác hẳn với ai các bạn còn lại không? Giống như một tồn tại đặc biệt vậy?
Hơn nữa, bài viết mà cậu ấy là lúc mình mới bắt đầu thích Lăng Việt, đăng một bài đó để ngầm kỷ niệm ngày đó thôi.
Vọng Thư hận không thể chạy đến phòng Lăng Việt, nắm cổ áo cậu ấy, hỏi cậu ta vì sao lại thích và có suy nghĩ như thế nào về nó.
Nhưng mà cô không dám.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mặc kệ đó là cái thích tình cờ hay duyên trời tác hợp, Vọng Thư đều cảm thấy rất vui vẻ.
Cô vui vẻ đến mở cửa sổ, gió lạnh bên ngoài lập tức ùa vào. Giống như cảm giác mà cái thích của vô tình mang đến cho cô, nháy mắt làm cho tinh thần cô rung lên, đầu óc hưng phấn.
Tâm tư của những người yêu thầm là vậy đấy, chỉ cần bắt được một phản hồi nhỏ từ đối phương thì cũng có thể đem tâm trạng bản thân bay lên cao rồi giải phóng ra.
Vọng Thư cứ như vậy, đứng dựa vào cửa sổ. Gió lạnh thổi đến, cô vừa có một suy nghĩ bạo khác, cô muốn thử, muốn thử rằng có phải Lăng Việt đáp lại cô hay không.
Cô mở camera điện thoại, đối diện là ánh trăng sáng chói lọi do ánh đèn của khách sạn khuếch tán ra. Cô duỗi tay, ngón tay cô vẫn còn dính một ít mực đỏ, điều chỉnh góc độ và ánh sáng, chuẩn bị chụp một tấm ảnh ngón tay của cô.
Nhưng mà chụp liên tiếp vài tấm, cô không thấy hài lòng lắm.
Cái thì hơi mờ, cái thì nhìn ngón tay có chút thôi, cái thì lại lộ ra một ít vết chai do phải luyện chữ từ nhỏ.
Tại sao ngón tay ngón tay của cô lại không đẹp chút nào vậy? Thường xuyên cắt móng tay nên mình móng của cô hơi thô, làn da dưới ánh đèn lại chuyển sang màu vàng, nhìn hơi đáng sợ.
Ngón tay Lăng Việt rất đẹp, vừa dài vừa thẳng, khớp xương lại rõ ràng, không có một chút khuyết điểm. Trông vừa nhẹ nhàng, lại vừa mạnh mẽ, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Vọng Thư nhìn bức ảnh với ánh mắt vô cùng bắt bẻ, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều khuyết điểm trên người mình như vậy, cô đưa ngón tay lên nhìn thêm một lần nữa.
Quý Ngâm Thu sử dụng phần mềm nào để chỉnh ảnh tự sướng của cậu ta vậy?
Vọng Thư tải xuống một số app chỉnh ảnh thân thuộc, sờ soạng một chút, chụp một bức ảnh.
Vẫn là không được.
Mày mò một lúc mà vân tay cô muốn cũng không xuất hiện, vết mực đỏ cũng đã biến thành một vệt đỏ nhỏ xinh đẹp.
Mân mê mãi đến khi Quý Ngâm Thu tắm xong, đầu tóc ướt sũng, nhìn thấy động tác kỳ quái của Vọng Thư thì hỏi: “Vọng Thư, cậu đang làm gì vậy?”
“Bị gãy tay à?”
“Không có, chỉ là mình muốn chụp một bức tay mình thôi.”
:Mình cảm thấy tay của mình lớn lên chẳng đẹp chút nào!”
“Này! Cậu không cần phải nói bừa như vậy chứ!?” Không ai có thể ở trước mặt Quý Ngâm Thu hạ thấp Vọng Thư được, ngay cả Vọng Thư cũng không được: “Cậu nói ngón tay cậu khó coi sao?”
“Da thịt cả mười ngón tay đều nhỏ dài, làn da thì trắng như pha lê, móng tay cũng tròn tròn sạch sẽ, cắt tỉa gọn gàng!”
“Nhưng mà tại sao mấy tấm ảnh mình chụp đều khó coi như vậy?”
“Để mình xem thử?” Quý Ngâm Thu chỉnh lại đầu tóc của mình,không cho một giọt nước nào chạm đến được màn hình điện thoại của Vọng Thư: “Này, không phải cũng rất đẹp sao?”
“Chỉ là ánh sáng có chút không ổn lắm.”
“Được rồi, để mình tìm cho cậu một chỗ có ánh sáng tốt.”
Quý Ngâm Thu nhìn bốn phía, đến bên chiếc bàn học nhỏ,bật đèn lên, điều chỉnh ánh sáng của đèn học,sau đó gọi Vọng Thư qua: “Cậu chụp ở đây thì ổn hơn đấy.”
“Cậu cũng có thể dùng app chỉnh mà? Sao tấm này của cậu nhìn không ổn chút nào vậy?”
Đối diện với ánh mắt mong chờ của Vọng Thư, cô nói: “Đề mình cho cậu một số công thức màu.”
Cô cầm lấy điện thoại của Vọng Thư, chọn một chế độ, bắt đầu kéo vòng tròn ánh sáng và các loại thông số khác: “Được, cậu chụp thử đi.”
Quả nhiên đúng là rất đẹp.
Vọng Thư thở dài mệt mỏi: “Làm một người đẹp trên mạng đúng là một kỹ thuật sống.”
“Lần đầu tiên mình thấy cậu có yêu cầu cao với bề ngoài vậy đấy!?” Quý Ngâm Thu thò đầu đến, nhướng mày cười xấu xa với Vọng Thư: “Này, cô bé vì người mình thích mà làm vậy sao?”
Mặt Vọng Thư đỏ lên.
“Yên tâm đi, theo như mình biết với công thức này tùy tiện chụp vài tấm thì cũng trở thành tiểu tiên nữ thôi.”
Vọng Thư mở vào tạo vào viết, chọn bức ảnh đó kèm thêm một câu【Không ngờ rằng có một ngày mình phải uống máu ăn thề】sau đó bấm đăng.
Bời vì kỳ thi đấu Đông này, Vọng Thư kết bạn với khác nhiều người. Lượt like tăng vọt chưa từng thấy, còn có không ít người không tham gia thi đấu Đông vào bình luận hỏi đang làm gì.
Trong lúc nhất thời điện thoại cô rung lên không ngừng. Mỗi lần rung lên cô đều mở điện thoại ra xem có phải là Lăng Việt hay không. Dẫn đến tối đó hiệu suất làm bài của cô thấp chưa từng có, làm gì cũng không được.
Nhưng mãi đến lúc đi ngủ cũng không có lượt thích hay bình luận nào đến từ Lăng Việt.
Vọng Thư xem đến xem lui, cô cứ nghĩ là do QQ bị lỗi nên không có thông báo đến.
Cuối cùng, cô bực mình tắt thông báo đi, vùi đầu ngủ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng vẫn không ngủ được, cô không nhịn được mà suy nghĩ. Có phải Lăng Việt nhấn nhầm vào nút thích trên tường nhà cô đúng không?
Tại sao mấy ngày nay Lăng Việt lại có mấy hành động bất thường như vậy.
“Quý Ngâm Thu.” Vọng Thư trở mình, nhỏ giọng nói: “Cậu ngủ rồi sao?”
“Không đâu, sao thế, Vọng Thư?”
“Cậu cảm thấy…. Cậu ấy thích mình sao?”
Quý Ngâm Thu biết cô hỏi rất nghiêm túc, vì vậy trả lời cũng rất nghiêm túc: “Ừm, có thích hay không mình cũng không chắc nhưng mình khẳng định cậu ta nhất định có hảo cảm với câu.”
“Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Cậu ta không phải vì muốn cậu vui vẻ mà đưa kẹo cho cậu sao!?”
“Còn nữa, bình thường hai người nói chuyện với nhau đều là thứ sóng não người bình thường không hiểu được, hai người cũng vô cùng ăn ý nữa. Mình đã rất nhiều lần chen vào cuộc nói chuyện của hai cậu, nhưng mà chen không vào được.”
“Cái này gọi là gì?”
“Cái này gọi là trời sinh một cặp!”
“Thật sao?” Cô biết Quý Ngâm Thu hiểu lầm mối quan hệ của cô và Lăng Việt khi ở gần nhau, nhưng mà cô vẫn rất hạnh phúc.
“Đúng vậy!” Quý Ngâm Thu động viên cô: “Cậu cũng có thể chủ động!”
“Làm cảm kích giả, ta đều cảm thấy ngươi đem đối Lăng Việt tâm tư che giấu đến thật tốt quá, hoàn toàn nhìn không ra đối với ngươi tới nói, Lăng Việt có cái gì đặc biệt.”
Chỉ là Vọng Thư cảm thấy Lăng Việt là người rất trân quý: “Trên thế giới này nhiều người như vậy, cả hai đều thích lẫn nhau rất khó.”
“Huống hồ cậu ấy lại giỏi như vậy.”
“Giỏi sao? Cậu cũng rất giỏi mà!” Quý Ngâm Thu không phục nói.
Vọng Thư nhỏ giọng nói:
“Cậu ấy thành tích không chỉ tốt mà thể thao cũng rất giỏi, còn sắp xếp mọi thứ rất gọn gàng ngăn nắp.”
“Lúc trước thi đấu đông, cậu ấy đã nghĩ đến việc tạo một nhóm chat để mọi người nói chuyện giao lưu, cậu ấy còn lưu hết các cách liên hệ của mọi người nữa. Trách nhiệm và tầm nhìn xa như vậy mình không thể nào so được.”
“Cảm giác ta đương cái này lớp trưởng rất thực xin lỗi đại gia.”
“Ngay cả lúc cậu ấy chủ động giảng bài cho mọi người nữa….”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vọng Thư có chút uể oải: “Thành tích của mình khá tốt nhưng đứng trước người giỏi như cậu ấy thì chẳng khác gì người bình thường cả.”
Quý Ngâm Thu nhăn mày, trở mình, đưa tay luồn vào khe hở giữa hai giường, chui vào ổ chăn của Vọng Thư, nắm chặt tay cô: “Vọng Thư, sao mình cảm thấy cậu có thể dễ dàng hạ thấp bản thân mình như vậy chứ?”
“Đúng thật là lúc yêu thầm, đứng trước mặt người mình thích thì sẽ có cảm giác tự ti nhưng mà cậu….”
Trái tim Vọng Thư cứ như bị đâm đột ngột, cơn đau đột nhiên xuyên qua điểm yếu của cô một cách không thương tiếc, cứ như vậy mà cô im lặng một hồi lâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook