Tôi kéo hành lý ra khỏi sân bay, bắt một chiếc taxi rồi trở về nhà.

Đã 3 năm tôi rời thành phố C rồi, giờ quay về thấy khác trước nhiều quá. Mà đi Nhật có 3 năm thôi mà ngay cả đường xá tôi cũng gần quên hết rồi.

Tôi sang Nhật Bản học, một người bạn đồng hương hỏi tôi tại sao lại đến đây học? Ban đầu tôi chẳng biết nói như thế nào, cuối cùng cũng bịa ra được một lý do: Vì tôi yêu thích nước Nhật từ lâu lắm rồi.

Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy buồn cười. Tôi sang Nhật du học đâu phải vì lý do đấy, mà lý do chính là vì tôi bị người bạn trai đầu tiên “đá”. Khi ấy tôi đau khổ đến mức bị trầm cảm, cũng may bên cạnh còn có mẹ tôi, nếu không tôi đã chẳng biết tôi thành cái dạng gì rồi.

Khi đã bình tĩnh lại và cố gắng quên mọi thứ, mẹ nói muốn tôi sang Nhật du học. Mẹ bảo tôi bây giờ tình hình kinh tế khó khăn, thất nghiệp nhiều, mấy chỗ tuyển dụng thì toàn ưu tiên bằng nước ngoài. Tôi nghĩ mẹ nói cũng đúng, đi du học là cách duy nhất giúp tôi có con đường sự nghiệp rộng mở hơn. Thế là mấy tháng sau khi tốt nghiệp đại học, tôi cắm đầu cắm cổ vào học tiếng Nhật.

Những ngày đầu tiên sang Nhật là lúc mà tôi cảm thấy khó khăn nhất. Tôi dù nói tiếng Nhật khá ổn nhưng nói chuyện với người bản địa thì tôi lại chẳng nghe rõ được mấy câu. Cũng may bên cạnh có mấy người bạn đồng hương, nếu không tôi chẳng biết mình có thể sống ở nơi đấy khách quê người này không nữa. Sang Nhật rồi, tôi gần như phải luyện nói tiếng Nhật lại từ đầu.

Gia đình tôi chẳng giàu có gì, từ nhỏ bố tôi đã mất, hai mẹ con tôi nương tựa nhau mà sống. Mẹ không ngần ngại làm việc vất vả để kiếm tiền cho tôi đi du học, khiến tôi nhiều lúc cảm thấy tôi vô dụng quá. Sau này tôi cố gắng kiếm việc làm thêm ở một quán café, còn đi làm gia sư nữa. Tiền lương ổn định, tôi bảo mẹ không cần hàng tháng gửi tiền cho tôi.

Những ngày tháng học hành vất vả ở Nhật cũng đã kết thúc, bây giờ tôi đã trở về thành phố C với tấm bằng loại Tốt kia. Tôi tin là tôi sẽ không gặp phải khó khăn khi đi xin việc.

……………………………….

Tôi bảo tài xế taxi dừng cách nhà tôi hàng chục mét chỉ vì muốn dành cho mẹ tôi một sự bất ngờ.

Tôi bước đến trước cổng thì nhìn thấy mẹ đang đứng quay lưng lại với tôi, trên tay đang cầm chiếc bình đựng tưới nước cho hoa. Chỉ cần nhìn từ sau lưng là tôi có thể nhận ra được mẹ, nhận ra bà đã gầy hơn 3 năm trước rồi.

- Mẹ…

Giọng tôi nghẹn ngào vang lên, lúc này mẹ tôi với quay lưng lại. Nhìn thấy tôi, bà xúc động đến rơi nước mắt, vội đặt chiếc bình xuống đất rồi chạy đến ôm tôi. Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt của mẹ rơi trên vai tôi.

- Hiểu Linh của mẹ, cuối cùng con cũng đã trở về rồi.

Tôi cố gắng nén khóc nhưng cuối cùng vẫn không làm được. Những giọt nước mắt cứ thế mà rơi xuống.

Khi bình tĩnh lại, mẹ bắt đầu hỏi chuyện tôi, hỏi rất nhiều như để bù đắp cho 3 năm qua mẹ con chúng tôi không thể ở bên nhau. Sau đó bà lại vội vàng vào bếp nấu bữa trưa. Bữa trưa này tuy giản dị nhưng đã 3 năm rồi tôi chưa từng được ăn lần nào cả. Còn mẹ thì không ăn nhiều, chủ yếu là ngồi gắp cho tôi và nhìn tôi ăn mà thôi.

- Con gái, sao con bảo là tuần sau mới về mà? Về sớm như thế này, vội quá nên mẹ chẳng chuẩn bị cho con một bữa cơm ngon được.

- Con chỉ muốn về sớm tạo bất ngờ cho mẹ thôi. Với lại con không cần những món ngon gì cả, mẹ cứ nấu cho con như ngày xưa là được rồi.

- Ừ, ừ.

Nói cho cùng, được về nhà và ở bên cạnh mẹ vẫn là tốt nhất.

Nhưng có một điều không thể phủ nhận, thành phố C đã khiến cho tôi từng rất đau lòng, đau lòng muốn chết luôn ấy. Thời gian đầu lúc tôi đến Nhật Bản, tôi cứ nghĩ là mình sẽ chẳng muốn trở lại thành phố C nữa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tôi vẫn nên đối mặt với mọi chuyện, cứ mãi trốn tránh như thế cũng chẳng thể giải quyết được gì cả.

…………………………….

Chiều hôm ấy, tôi lại đi lang thang ở thành phố C cho nhớ đường. Không hiểu tôi đi đường kiểu gì nữa, cuối cùng lại dừng chân trước một cửa hàng pizza.

Tôi còn nhớ cửa hàng pizza này được mở ra 5 năm trước. Vì là một đứa thích ăn pizza nên hôm khai trương tôi đã chạy đến đây thử xem pizza ở quán này ngon đến mức nào. Và kết quả tôi đã gặp được anh, người đàn ông khiến cuộc đời tôi bỗng chốc thay đổi.

Nhưng tại sao tôi lại nhớ đến con người này? Không phải vì anh mà 3 năm trước tôi phải đau khổ chạy đến nơi đất khách quê người hay sao?

Tôi tự cười mình, dù anh đã khiến tôi đau khổ nhưng trong trái tim tôi vẫn còn có hình bóng của anh. Dù 3 năm trước hay là 3 năm sau thì tôi vẫn yêu anh, nhưng cũng hận anh. Tôi chưa bao giờ quên đi anh, chỉ là ở Nhật Bản quá bận rộn khiến tôi chẳng thể nào nghĩ đến anh mà thôi.

Lúc vừa bước vào bên trong thì tôi giật mình khi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Đó chính là anh, Lý Gia Vỹ, người đã bỏ rơi tôi 3 năm trước. Thật không ngờ còn có thể gặp anh ở đây.

- Hiểu Linh…

Giọng anh sao mà trầm ấm đến thế, khiến cho trái tim tôi lúc này nhói đau. Tôi nắm chặt lấy hai bàn tay, chẳng nói được gì rồi vội vàng chạy mất. Lý Gia Vỹ chỉ đứng nhíu mày nhìn tôi, cũng không đuổi theo.

Tôi thất thần đi đến chỗ công viên lúc nào không hay, sau khi ngồi xuống ghế đá thì nước mắt bắt đầu rơi xuống. Tôi không nghĩ là tôi lại xúc động như thế khi gặp lại anh.

Những ký ức ùa về…

Tôi nhớ khi ấy tôi đang học đại học năm thứ 2. Ở gần trường đại học C mà tôi theo học lúc ấy có một cửa hàng pizza sắp khai trương. Ngày hôm ấy, tôi đã vội vàng đến cửa hàng pizza mới mở ấy để có thể được ăn một trong những chiếc bánh đầu tiên.

Trong cửa hàng chật cứng người ấy, tôi thấy có một bàn ở góc khuất chỉ có một người ngồi ở đó. Và người đàn ông ngồi đó chính là Lý Gia Vỹ. Tôi vẫn còn nhớ hình ảnh của anh lúc đấy, trầm mặc, ánh mắt hướng ra ngoài không biết đang nhìn cái gì nữa. Mọi người trong nhà hàng đều vui vẻ, chỉ riêng anh là giữ nguyên một gương mặt nặng nề.

Ấn tượng đầu tiên khi tôi nhìn thấy Lý Gia Vỹ, đó là anh không phải là người đàn ông quá mức đẹp trai như miêu tả trong truyện nhưng không hiểu làm sao anh có sức hút đặc biệt lớn. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, tôi đã bị anh thu hút mất rồi.

- Có thể cho tôi ngồi đây được không? Những bàn khác đều chật kín cả rồi.

Lúc ấy, Lý Gia Vỹ mới quay sang nhìn tôi. Anh chỉ nói đơn giản:

- Cứ tự nhiên.

Giọng của anh không lớn cũng không nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ ràng. Tôi nhanh chóng ngồi xuống ghế đối diện anh rồi gọi một chiếc pizza.

Tôi vừa ăn vừa nhìn anh. Tôi biết là anh có thể nhận thấy ánh mắt soi mói của tôi nhưng lại không hề quan tâm.

Để cho không khí đỡ ngột ngạt, tôi đã hỏi Lý Gia Vỹ khá nhiều câu, ví dụ như:

- Pizza ở cửa hàng này ngon như vậy, tại sao anh không ăn miếng nào thế? Để như vậy phí lắm. Lát nữa mang về à?

-….

Anh đáp lại tôi bằng sự im lặng.

- Tâm trạng anh không tốt à? Từ nãy tới giờ không thấy anh nói gì cả, gương mặt anh cứ u buồn kiểu gì ấy.

- Không có gì.

Cuối cùng anh cũng trả lời tôi, nhưng câu trả lời lại nhạt nhẽo đến như vậy. Khi ấy tôi cảm thấy anh là một người khó gần. Nhưng sau khi biết anh thì tôi mới hiểu rõ lý do vì sao mà ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau anh lại tỏ ra lạnh lùng và chẳng hề quan tâm xung quanh như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương