Hoàng Bích Như dùng tốc độ ánh sáng lao tới bên cạnh Lương Từ Nhan. Ánh mắt sáng lấp lánh như đèn pha, banh nụ hoa hàm tiếu hết cỡ, tận lực tái hiện hình ảnh Dương Lệ Quyên rung động vì Lưu Đức Hoa:

"Giám đốc Lương, sắc mặt hôm nay anh rất tốt, vẻ ngoài hào nhoáng rất đẹp trai, lại thêm phong thái uy nghi bất phàm, nhìn cũng biết anh là người thông minh tài trí, rất biết đối nhân xử thế, bao dung người lầm lỗi, không chấp nhất chuyện nhỏ, luôn luôn rộng lòng tha thứ cho những kẻ làm anh ta phật lòng!”

Cho nên, Lương giám đại nhân đại lượng à, ngài làm ơn tha cho tôi đi mà. Đừng hành hạ trái tim yếu ớt của tôi nữa.

Trong phòng nhất thời im ắng phát sợ, chỉ có vị Lương giám đại nhân nào đó khoé môi giật giật, dở khóc dở cười. Cô bé này, thật là, coi anh là mấy tên bạo chúa thời phong kiến hay sao?

Lương Tử Nhan nhìn người nào đó ngồi cách xa anh một khoảng xa tít, cảm giác thật khó chịu, muốn nhích qua rút ngắn khoảng cách của 2 người. Nhưng anh tự nhủ lòng phải cố gắng nhịn. Kiếp này họ gặp mặt nhau mới là lần thứ hai, anh không thể tỏ ra quá lộ liễu, sẽ làm cô đề phòng.

Để che giấu nội tâm đang dậy sóng, Lương Tử Nhan cố gắng trở về tác phong bình thường nhất, làm mặt lạnh nói với cô:

" Bị thương thì cũng đã bị rồi. Huống chi sự cố khi nãy cũng không phải cô cố ý. Cô yên tâm. Tôi sẽ không cùng cô cô so đo. Huống chi hôm đó là tôi không đúng, vô ý xông vào nhà vệ sinh nữ, làm cô hoảng sợ, nay xem như tôi trả nợ cô, chúng ta huề nhau, không ai nợ ai. Cô thấy sao?"

Hòang Bích Như mở to mắt kinh ngạc, tính mượn cơ hội xin lỗi anh dù rất không muốn chủ động, nhưng anh có thể xuống nước giải thích thì rất hiếm nha, dù sao, trong ấn tượng của cô, mấy người có tiền rất kiêu ngạo, đời nào chịu cúi đầu trước ai, nhất là mấy người như anh ta, có tiền càng tự chi mình cái quyền hống hách.

Đối với mấy người như Lương Tử Nhan, Hoàng Bích Như chỉ là một cô gái như bao cô gái khác, chẳng có gì đặc biệt, cứ cho là anh làm chuyện quá đáng với cô, cùng lắm anh sẽ chỉ cười trừ bước qua, không cần thiết đến mức này.

Vậy mà, anh lại chủ động nhận lỗi.

Ngẫm lại, thấy lời thư ký Lam nói rất có lý.

Có lẽ Lương Tử Nhan quả thật không phải là kẻ cậy mạnh hiếp yếu như cô tưởng tượng.

Hoàng Bích Như gật đầu, bày tỏ chấp nhận, ánh mắt kiên định:

"Anh nói đúng , dù sao mọi chuyện đều do tôi mà ra, xin lỗi anh."

Là cô ra tay đánh trước, tuy chưa từng nói ra, nhưng Hoàng Bích Như cô không phải con đần. Cô luôn hiểu rõ, hôm đó là anh nhường cô. Rõ ràng là anh để mặc cô cứ thế đấm, đánh, đá, cắn mình.

Nhưng tại sao anh ta làm vậy?

Cô và anh ta chưa từng quen biết nhau mà?

Thôi. Chuyện khó quá. Cho qua đi.

Cô tự nhận mình thuộc loại người thông minh, nhưng có một số việc vượt quá khả năng phán đoán của cô, nhớ lại tình cảnh lúc đó, một loại cảm giác... mà cô không biết gọi là gì xẹt qua trái tim.

Hoàng Bích Như không biết, cảm giác đó tên là đau lòng.

Cũng như Lương Tử Nhan không biết, thực ra lần đầu tiên họ gặp nhau trong cả 2 kiếp là...

"Tốt!" Lương Tử Nhan nhíu mày, đau lòng hai tiếng xin lỗi đó, càng đau lòng hơn sự thức thời của cô.

Họ bây giờ, xa cách đến vậy?

Lương Tử Nhan đẩy bản hợp đồng tới trước mặt Hoàng Bích Như:

"Xem qua, không có vấn đề thì ký tên phía dưới."

" Gì?"

Hoàng Bích Như không hiểu đầu cua tai nheo, cô cầm cái xấp bùi nhùi trên bàn lên, nhìn vào đó, mồ hôi chảy ròng ròng...

Cô đọc đi đọc lại, đọc tới đọc lui, đọc xui đọc ngược, đọc tờ giấy hơn cả tiếng đồng hồ

"Sao lại tuyển tôi?“

Hoàng Bích Như ngây ngốc đứng bất động tại chỗ.

Vào làm việc tại tập đoàn Lương thị… Mấy chữ này lặp lại không ngừng trong đầu cô.

Bản hợp đồng làm việc, trong đó ghi tên cô, Hoàng Bích Như, sẽ làm nhân viên thiết kế thời trang cho tập đoàn Lương thị, với các điều khoản A, B, C, D... Lương của cô trong hợp đồng ghi, ít nhất, gấp đôi với số lương 1 nhân viên thiết kế thời trang bình thường chỗ khác được nhận.

Chuyện này là sao?

Đánh boss, lại được chính boss mình đánh tuyển dụng, lương gấp đôi thị trường.

Là cô trúng số hay anh ta có mưu đồ khác?

Mưu đồ? Khoan đã, có khi nào nhận cô vào làm, rồi kiếm cớ sa thải cô, sau đó đi rêu rao khắp nơi là cô vô dụng thế này, dở hơi thế kia, lười biếng thế nọ... để không cty nào muốn nhận cô nữa.

Từ đó về sau, Hoàng Bích Như cô, thất nghiệp trường kỳ, tiền không có, áo quần đội nón ra đi, bao tử càng ngày càng lép kẹp, rồi sẽ có một ngày cô sẽ nằm chết giữa đường vì đói.

Ôi má ơi. Nghĩ đến viễn cảnh thê lương đó, cảm thấy cả người tự rét tự run, trong lòng không khỏi mắng thầm:

" Đồ tiểu nhân"

"Xin lỗi." Hoàng Bích Như kiên quyết đẩy bản hợp đồng càng xem càng mê kia ra, dùng giọng điệu Mộc Quế Anh đại phá Thiên môn trận nói:

"Cám ơn thịnh tình của anh. Nhưng rất tiếc, tôi không thể làm việc cho công ty"

Nói chơi sao. Làm ở đây cho anh đì tôi chết à?

Ánh sáng trong mắt Lương Tử Nhan ảm đạm dần.

Giọng anh trầm xuống"Tại sao?"

Phương châm của Hoàng Bích Như là, đối với thứ dữ phải đề phòng, đối với quyền lợi của mình phải xông pha can đảm. Nên cô lập tức khôi phục tinh thần, nghiêm túc cùng anh phân tích,

"Cty anh là cty lớn, có danh có tiếng trên thương trường, thế lực của anh lại quá rộng, sợ gì không tuyển được người. Tôi biết trước tôi đã có rất nhiều người tới đây phỏng vấn xin việc. Có nhiều cô còn giỏi hơn tôi, đẹp hơn tôi, chân dài cả thước, óc cao tới trời, tôi thì đầu to óc bo bo trong cái kho tàu hũ. Còn nữa..."

"Phiền phức!"

Lương Tử Nhan khó chịu cắt ngang lời người nào đang thao thao bất tuyệt tự dìm hàng mình.

Anh khó chịu, cực kỳ khó chịu vì cô tự hạ thấp mình như thế. Trong mắt anh, cô luôn là người giỏi giang nhất, xinh đẹp nhất.

Hoàng Bích Như gật gật đầu, “ Vâng… tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi. ”

Nói xong, cô hí ha hí hửng đứng lên, nhấc mông đít chuẩn bị vọt ra cửa.

Đúng lúc này, giọng nói trầm bổng dễ nghe bỗng nhiên vang lên sau lưng. “ Đi đâu?"

Bước chân Hoàng Bích Như dừng lại, đưa lưng về phía anh châm chọc nói: "Thưa Lương giám đại nhân, mọi việc đã xong, tôi về nhà, ăn 1 bữa thật đã, sau đó ngủ 1 giấc thật ngon" để quên đi ác mộng về anh.

Lương Tử Nhan thấy cô tỏ thái độ chống đối mình ra mặt, thì tâm tình vốn đã tận lực kìm chế, nay phun trào. Anh nhíu mày, dùng giọng điệu bề trên chất vấn:

"Tôi cho phép cô đi lúc nào?"

BMVNAHN, tôi không đi, ở lại làm cái quái gì?

Cô méo xệch miệng" Giám đốc, anh muốn sao mới cho tha tôi?"

Có cần tôi dập đầu xuống, quỳ lạy anh đủ 4 lạy rồi mới được đi không?

Hiển nhiên, người nào đó không biết suy nghĩ hắc ám trong đầu Hoàng Bích Như, thấy mặt cô sắp khóc, áy náy nói:

"Cô Hoàng, tôi không phải nói cô phiền phức, mà tôi nói những người kia phiền phức, ý tôi là... ý tôi là.... ”

Hở???

Ai đó vểnh tai lên nghe. Gương mặt đang méo mó thoắt cái biến dạng, gian tà không thể tả.

Haha. Qủa nhiên con trai vẫn sợ nhất mấy em gái nhỏ nhõng nhẽo.

Kinh nghiệm 22 năm làm em út quả không lãng phí.

Mà Lương Tử Nhan vì biểu cảm đáng yêu của cô, trong phút chốc mà cảm thấy hoảng hốt...

Kiếp trước quen nhau, rồi kết hôn, tổng cộng họ đã ở bên cạnh nhau 4 năm, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy cô như vậy, hồn nhiên, tràn đầy sức sống, rực rỡ như ánh mặt trời.

Có lẽ, bởi vì anh chưa bao giờ nhìn kỹ cô.

Hoặc nụ cười đó, vì anh, vì sự vô tình tàn ác của anh mà tan biến.

Lồng ngực co rút đau đớn, gương mặt tuấn tú hóp lại:

"Công ty của tôi không có tuyển bình hoa di động. Tôi thừa nhận đa số người tới đây xin việc đều rất giỏi, nhưng quan trọng là bọn họ có rất nhiều thủ đoạn trong giao tiếp, đứng bên cạnh tôi còn muốn làm trò, điều này thì không một cấp trên nào thích cả- Càng nói càng hậm hực, giọng không tự chủ vút cao- Muốn qua mặt tôi, còn non lắm!"

Hoàng Bích Như nghe Lương Tử Nhan lách cha lách chách như chim hót, gật gật đầu ra vẻ hiểu vài phần. Dù thực tế trong bụng cô đã đem tên của người nào đó ra mặc niệm cả trăm lần.

Từ lúc bắt đầu nghe anh nói, tôi đã biết mình say good bye với từ understand luôn, sau đó tôi ngẫm lại, cố gắng xâu chuỗi những dữ kiện và tổng hợp suy nghĩ của bản thân theo một trình tự logic dưới góc độ khoa học, cuối cùng rút ra kết luận là: tôi vẫn chẳng hiểu anh đang đang nói cái quái gì cả.

Anh hai à, anh làm ơn vô trung tâm thành phố được không, anh cứ lái xe chạy vòng vòng vùng sâu vùng xa tôi không biết anh muốn nói cái gì ở đây hết trơn.

"Họ không được tôi càng không thể được! Tôi trình độ trung bình, não lại ngắn ngập nước, muốn kinh nghiệm không có kinh nghiệm, muốn thủ đoạn không có thủ đoạn, chân lại thuộc tầm trung bình. Tóm lại muốn gì thì... không có đó! Tôi làm sao có thể làm việc cho anh đây?"

Giám đốc à, tôi không có tý tẹo giá trị lợi dụng nào nên anh tha cho tôi đi...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương