Nên Làm Gì Sau Khi Chia Tay FULL
3: Chúng Ta Quen Biết Nhau Như Thế Nào…


Vừa xuống xe Văn Phi Khanh đã mơ hồ cảm thấy như có chuyện gì sắp xảy ra, mà anh tính sẽ cứ để chuyện gì tới thì tới.

Có một cánh tay nắm lấy vai anh, phía sau lưng dựa vào một bức tường bằng thìt rắn chắc và ấm áp.
Một đường bị nửa ôm nửa bế, mãi tới khi đứng ở trước cửa nhà Ôn Chiêu rồi anh mới đột nhiên tỉnh lại, giãy giãy tay ra, nhưng cánh tay đang nắm lấy tay anh vẫn không hề suy suyễn.
Ôn Chiêu cao hơn một cái đầu so với Văn Phi Khanh, anh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gò má của Ôn Chiêu, đang căng cứng lên, không có biểu cảm nào dư thừa.

Nhưng khi nhìn thấy được tầm mắt của anh thì lại cúi đầu dùng ánh mắt hiền hòa mà nhìn anh, đường nét trên mặt trở nên mềm mại, khóe miệng cứng đờ cũng thả lỏng ra.
“Sao thế” giọng nói của Ôn Chiêu thậm chí còn dịu dàng hết sức, chỉ là tiếng nói khàn khàn làm cho Văn Phi Khanh cảm nhận được một lực công kích, khiến anh thấy có chút bất an, cực kỳ lưỡng lự.
“Nếu như là chuyện anh phải về nhà thì,” Ôn Chiêu một tay mở khóa cửa ra, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi.”
Ôn Chiêu lui ra phía sau một bước, buông ra cánh tay nãy giờ vẫn cứ ôm chặt lấy Văn Phi Khanh, bàn tay đặt sau lưng anh, sau đó hơi dùng sức đẩy anh.
Văn Phi Khanh bị lực đến đột ngột từ Ôn Chiêu, không tự chủ được mà đẩy cửa ra, tới khi anh quay đầu lại đã nhìn thấy Ôn Chiêu vòng tay sau lưng đóng cửa lại rồi khóa trái.
Lúc này, khí chất cả người của Ôn Chiêu đã có biến hóa cực lớn, lần đầu tiên anh gặp vẫn thấy hắn là người trầm ổn, thu mình lại vào trong, mà tới khi đến trước cửa đều mang theo cảm giác dịu dàng rõ ràng, đối xử với Văn Phi Khanh cũng đều cẩn thận từng li từng tí một.
Còn bây giờ, Ôn Chiêu lại giống như con dã thú được thả khỏi chuồng, cơ thể cao lớn rắn chắc kia càng làm cho hắn nhìn qua càng mang tính xâm lược thêm, ánh mắt sâu thẳm, hơi híp mắt mà nhìn Văn Phi Khanh chằm chằm.
Văn Phi Khanh miễn cưỡng đè xuống bất an dưới đáy lòng, anh không có cách nào để nhìn thẳng Ôn Chiêu vào lúc này, chỉ có thể dời ánh mắt đi, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay phải làm phiền cậu rồi, nếu không…… Tôi đi tìm khách sạn vậy.”
Khóe miệng Ôn Chiêu hơi nhếch lên, từng bước hướng về phía Văn Phi Khanh, nhìn hắn anh đang đề phòng như con thú nhỏ bị xâm phạm địa bàn mà lui về phía sau, hắn từng bước đến gần, sau đó giơ tay lên.
Một luồng khí nóng đập vào mặt, Văn Phi Khanh theo phản xạ muốn tránh đi, lại thấy cái tay đang với về phía sau để cầm lên một tấm chăn nhung màu trắng.
Chăn nhung được đưa tới trước mắt Văn Phi Khanh, Ôn Chiêu nhìn bộ dạng đang ngây ra của anh, trong mắt hiện ra ý cười, “Anh cởi áo khoác ra rồi đắp lên tấm chăn này, sẽ ấm áp hơn một chút.”
Nhận lấy tấm chăn nhung, ở trong tay nhẹ bỗng cũng không có trọng lượng gì, Văn Phi Khanh ôm vào trong ngực mới phát hiện mình không có dư tay nào để cởi áo khoác ra nữa, đang muốn để chăn lên trước, thì có một bàn tay đã đặt lên cổ áo của anh.
“Để tôi giúp anh.” Ôn Chiêu đi đường vòng phía sau Văn Phi Khanh, cởi ra từng nút áo một.
Lúc này Văn Phi Khanh giống như đã bị Ôn Chiêu ôm vào trong ngực, cả người bị hơi thở nóng bỏng bao phủ, lúc này anh mới thấy hối hận.


Đáng ra ngay từ đầu không nên vì chia tay với Danh Phóng mà chọn cách lên xe của Ôn Chiêu, còn ngầm đồng ý đi về nhà với người ta, đây chả phải như là muốn ám chỉ chuyện gì sao.
Trong lòng Văn Phi Khanh hối hận không thôi.
Mà Ôn Chiêu ở sau anh cũng không cần biết anđangh hối hận đến cỡ nào.
Hai cánh tay Ôn Chiêu mở ra, từ hai bên tháo ra từng cái nút áo một, vừa giúp nhanh chóng cởi áo ra vừa khom lưng cúi đầu, trong mũi đều là mùi thơm thoang thoảng, có lẽ là mùi dầu gội đầu, có lẽ là nước giặt quần áo, từng luồng thơm một rơi vào trong mũi của hắn, làm cho con dã thú hắn đang kiềm hãm ở dưới đáy lòng dần dần thức tỉnh lại.

Ôn Chiêu chậm rãi siết chặt hai cánh tay một chút, đem người vốn vẫn hơi xa xa giờ lại ôm sát vào lòng.
Văn Phi Khanh nhận thấy được biến hóa của Ôn Chiêu, mới vừa giãy dụa đã bị kéo mạnh lại vào, hai tay của anh bị túm chặt lại vào một chỗ, “Cậu… “
“… Xin lỗi, ” Ôn Chiêu đem khuôn mặt chôn vào cần cổ ấm áp của Văn Phi Khanh, trầm giọng nói: “Có thể cho tôi ôm một lúc được không? Chỉ một lúc thôi.”
Văn Phi Khanh im lặng rồi ngừng giãy dụa, tấm chăm nhung đang bọc lại cũng mất tác dụng, lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của người phía sau áp sát vào, hơi thở đang vùi vào cần cổ anh phun lên trên da thịt của anh, làm cho anh không chịu được mà run lên.
“Lạnh à? “
Tiếng nói có hơi khàn khàn vang lên bên tai của Văn Phi Khanh, khí tức vây quanh lấy anh càng nhiều hơn, một giây kế tiếp làm cho anh cực kỳ bối rối.
Ôn Chiêu bế xốc anh lên bằng một tay, một tay nâng lấy lưng, một tay nâng đầu gối.
“Cậu… Cậu buông tôi ra!” Văn Phi Khanh nhíu mày, giãy giụa muốn xuống đất.
Dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, mặc dù anh còn nhẹ hơn so với Ôn Chiêu người ta nhưng không phối hợp nên cũng làm cho Ôn Chiêu thấy khá mệt nhọc, hắn nghiêm mặt nói rằng: “Anh đừng vùng vẫy nữa, lỡ tôi quăng ngã anh thì làm sao đây?”
Văn Phi Khanh chán nản, một thằng đàn ông lớn tướng lại bị ép bế kiểu công chúa như thế, chẳng lẽ không cho mình phản kháng nữa à?
Văn Phi Khanh đang muốn dùng sức để giãy người ra thì đã bị đặt ở trên ghế sa lon mềm mại ấm áp, một tấm chăn mềm nhẹ trùm lên trên người, tiếp đó một lực đè lên rất nặng theo sau, Ôn Chiêu ngồi ở bên hông ngay mép ghế sa lon, nhưng nửa người trên lại phủ trên người Văn Phi Khanh, nhiệt độ trong mắt nóng bỏng đầy say mê.
“Tôi… ” Văn Phi Khanh mím môi khẽ nói: “Xin lỗi,lúc nãy đầu óc của tôi còn chưa đủ tỉnh táo… Cậu hãy thứ lỗi vì hồi nãy tôi quá xúc động, tôi… ” một bàn tay đặt ở trên gương mặt của anh, làm cho những lời còn lại anh muốn nói, cũng không thể nói ra.
Ôn Chiêu đang ngắm nhìn anh, thấy anh nhíu mày, ngón tay để lên nhẹ nhàng vuốt phẳng lông mày ra, rồi mới thành tâm nói, “Em biết chứ, chỉ là, ” hắn khẽ cười khổ, “Em muốn tóm lấy cơ hội khó có được này, chỉ là không muốn buông tay mà thôi.”
“Cậu… ” Văn Phi Khanh nghi ngờ nhìn Ôn Chiêu ở phía trên, hỏi: “Trước đó chúng ta… biết nhau như thế nào?”

Biết nhau như thế nào ư?
Ôn Chiêu nhớ lại một lần nữa.
Qua nhiều năm như vậy, có một cảnh tượng vẫn thường xuyên làm cho hắn nửa đêm choàng tỉnh dậy.

Hắn đứng ở trước mặt Văn Phi Khanh mặc áo sơ mi trắng, nói muốn được ở bên anh, nhưng Văn Phi Khanh khẽ mỉm cười, hơi áy náy mà nói rằng anh đã có bạn trai.
Ngày hôm sau, hắn vẫn luôn thấy Văn Phi Khanh và Danh Phóng dính lấy bên nhau tất cả mọi nơi, từ lúc đi ăn, đi học, vân vân…
Mà Ôn Chiêu, lúc mỗi lần gặp nhau vẫn luôn tránh né, cố hết sức để không đi quấy rối Văn Phi Khanh, sau khi tốt nghiệp hắn cũng không hề rời đi thành phố này, dốc hết sức gầy dựng sự nghiệp, mua được một căn hộ ở trong thành phố này.

Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đứng xa xa nhìn Văn Phi Khanh, nhìn anh chậm rãi trưởng thành hơn, trở nên chín chắn, cũng càng thêm sức quyến rũ vốn đã có.

Nhưng mà căn bản hắn cũng không dám tới gần, cũng không dám làm cho Danh Phóng phát hiện ra, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người bọn họ.
Mãi cho đến một ngày, trong một nhà hàng, hắn nghe được giọng nói của Danh Phóng ở một bàn cách đó không xa bàn, nội dung nói chuyện làm cho hắn cực kỳ phẫn nộ.
Danh Phóng muốn cùng Văn Phi Khanh chia tay, bởi vì áp lực của gia đình, nhưng cũng sợ Văn Phi Khanh bị tổn thương.
Ôn Chiêu không biết nếu như sau khi Văn Phi Khanh biết được thì sẽ như thế nào.

Vừa nghĩ tới cảnh Văn Phi Khanh sẽ thương tâm, phẫn nộ, thất vọng, ngay cả trong mơ hắn cũng đều sẽ vẽ lại cảnh tượng đó, hắn không muốn thấy Văn Phi Khanh bị tổn thương, nhưng lại không muốn Văn Phi Khanh bị Danh Phóng lừa dối, cứ nhìn mãi cái tên quen thuộc trong vx mà lại rơi vào trầm tư.
Mà chuyện Văn Phi Khanh và Danh Phóng chia tay, mặc dù hắn đã đoán trước được, nhưng lại làm cho hắn thấy thật là ti tiện.
Chia tay rồi thì có nghĩa là cơ hội của hắn đến rồi đúng không.
Ôn Chiêu cúi đầu nhìn chăm chú vào đuôi mắt của Văn Phi Khanh, mùi thơm thoang thoảng như đang dụ dỗ hắn.


Đây là Văn Phi Khanh đó, là người hắn đã yêu rất nhiều năm, bây giờ, cuối cùng cũng đến phiên hắn.
“Em hôn anh có được không?”
Văn Phi Khanh bị câu hỏi đột nhiên xuất hiện này làm cho ngẩn người ra, đang muốn nói lại thấy Ôn Chiêu đã cúi đầu chậm rãi, rất chậm, nhưng hai cánh tay chống ở bên người anh lại đang khóa người anh lại.
Tim Ôn Chiêu đập rất nhanh, mãi đến khi môi hắn chạm vào một làn môi mềm mịn khác, con tim khi ấy như ngừng đập.
Đôi mắt Văn Phi Khanh trợn to lên, bốn mắt nhìn nhau với Ôn Chiêu.

Nhiệt độ cùng hơi thở trên môi đều rất xa lạ, còn có chút cảm giác ngứa ngáy mơ hồ, làm cho anh không thể chịu được, môi rung bần bật, sau đó đã nhìn thấy trong đôi mắt trước mặt anh của đang bốc cháy bừng bừng lên ngọn lửa.
Ôn Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đang dính gần nhau, liếm liếm, cảm giác được người ở dưới đang run rẩy, lại ngậm môi dưới để cắn cắn, cảm giác trơn trượt làm cho hắn dằn xuống sự hưng phấn đang thiêu đốt ở đáy lòng, chuyện đang ý thức được mình đang hôn với Văn Phi Khanh càng làm cho lý trí của nó như mất đi.
“Xin lỗi… “
Văn Phi Khanh mới vừa nghe được hai chữ này, trong nháy mắt đã bị nụ hôn cực nóng đến mãnh liệt nồng nhiệt bao phủ.
Ôn Chiêu đang bưng mặt của Văn Phi Khanh lên, nhắm mắt lại để ra sức hôn, nụ hôn dính sát lại dầy triền miên.

Hơi thở hai người hòa chung cùng một chỗ, sức nóng càng lớn hơn.

Mặc dù nụ hôn của Ôn Chiêu dây dưa, ngậm môi của Văn Phi Khanh vào trong miệng để liếm láp, nhưng vẫn luôn hết sức kiềm chế, không cạy mở ra môi của anh, ngay cả đến lúc anh bị hôn tới thở hồng hộc, hé miệng ra cũng chỉ nhẹ nhàng đảo qua khóe miệng.
Chỉ bắt đầu từ một nụ hôn môi, ngay cả môi lưỡi quấn quýt cũng không tính là hôn thế thôi, Văn Phi Khanh đã bị hôn đến choáng váng mất tập trung, bị những đợt tấn công cuồng nhiệt đập vào mặt.

Anh bị Ôn Chiêu một tay nâng ót một tay ôm vào thắt lưng để giam lại được, ngay cả giãy dụa cũng không thể làm được.

Người được Ôn Chiêu ôm trong lòng thật chặt đến không kẽ hở, chỉ có thể ngửa đầu để đôi môi bị ngậm vào, mút đến tê dại thậm chí có cảm giác đau lâm râm.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Văn Phi Khanh ra sức giãy dụa, từ ngữ không rõ nói: “… Đủ, đủ rồi… Ưhm… thấy hơi đau… Ôn Chiêu? Ôn Chiêu!”
Hai mắt Ôn Chiêu bị ngọn lửa khát vọng thiêu đốt đến không dừng được.


Hắn nhìn hai gò má của người ở dưới đã đỏ ửng lên, môi sưng đỏ, cả tóc tai lẫn quần áo đều trở nên xốc xếch rối bù, lại nhịn không được cúi đầu ở trên đôi môi đỏ tươi đầy đặn, hôn chụt một cái.
Văn Phi Khanh: “… “
Thấy lông mày anh vẫn nhíu lại, Ôn Chiêu lướt nhẹ môi qua gương mặt của anh, đè xuống muốn tiếp tục kích động nữa, giọng nói khàn khàn hỏi: “Làm sao vậy?”
Văn Phi Khanh thật sự không nghĩ tới, người đàn ông này nhìn rõ ràng nhìn qua có vẻ rất mạnh mẽ không dễ dàng tiếp cận, nhưng khi đã dính người rồi thì cũng làm người ta thấy đau đầu, hơn nữa… cái thứ cưng cứng đang nằm nghiêng ở bắp đùi kia thật có sự hơi doạ người.

Đối với một người từ trước đến giờ vẫn chỉ nằm trên như anh, Văn Phi Khanh cũng không đủ tự tin rằng mình có thể ‘đè’ lại được Ôn Chiêu.

Nên lúc này phanh lại còn kịp, mặc dù ngay từ lúc ấy khi tâm lý anh dù không bị kích động mà vẫn theo lên xe, trở về nhà, cho đến bây giờ cũng không hề có chuyện gì xảy ra quá đà khó xử lý được.
… Chỉ là một nụ hôn mà thôi, cũng không tính là gì.
Văn Phi Khanh nghiêm túc nhìn Ôn Chiêu đang thở hổn hển, nói rằng: “Tôi cho là chúng ta chắc cũng không hợp nhau đâu.”
Ôn Chiêu thở ra một hơi, đuôi mắt hơi nheo lại, nét mặt khó lường, tay hắn nâng ót sau gáy của anh lên, chầm chậm vuốt ve, ngón tay đan luồn giữa những sợi tóc mềm mại, “Ah? Vì sao cơ?”
“Nhất định phải nói ra lý do à… ” Văn Phi Khanh có chút xấu hổ, “Khụ khụ… Tôi… vốn không ở ‘dưới’.”
Nghe được câu trả lời của anh, Ôn Chiêu giật mình, khi Văn Phi Khanh cho rằng chuyện này đã giải quyết được rồi thì thấy người đang ở trên anh nở nụ cười gằn, vừa cười còn đem mặt vùi vào cổ Văn Phi Khanh, mái tóc cuốn vào làm Văn Phi Khanh bắt buộc phải né tránh.
“Cậu… đau tôi!”
Ôn Chiêu đang chôn đầu vào cổ anh, đột nhiên dùng sức mút vào một cái ở chỗ xương quai xanh, lực dùng rất nặng làm cho Văn Phi Khanh có cảm tưởng như chỗ da xương quai xanh của mình bị xước.

Anh cúi đầu nhìn nghiêng qua, quả nhiên, chỗ bị mút vào đã có một vết đỏ thẫm lưu lại.
“… Khanh Khanh.

” Ôn Chiêu bưng lên gương mặt đang phiếm hồng của Văn Phi Khanh, gọi tên anh thật trầm, “Em sẽ không để cho anh bị thương đâu, sẽ không để cho anh thấy đau… anh để em làm nhé?”
Văn Phi Khanh nghe người trước mặt nói xong tâm tình còn đang phức tạp, nhưng câu thứ hai nói ra kia làm cho anh nghe cũng thấy hơi ngương, hai người ôm nhau thì cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, lúc này lại mất tự nhiên mà nói không được…
“Anh cho em vào nhé… “.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương