Nên Làm Gì Sau Khi Chia Tay FULL
-
21: Sân Bay Toilet
Nhiều năm như vậy Văn Phi Khanh chẳng bao giờ tiếp xúc thân mật gì với người khác ở nơi công cộng, chứ đừng nói là hôn như thế này.
Trong lúc đang bị hôn môi, bên tai anh trở nên yên tĩnh lại,sau đó là những tiếng ồ lên sửng sốt bị đè xuống, còn có mấy tiếng trêu chọc.
Anh bị ôm gắt gao ở trong lòng Ôn Chiêu, hắn mút môi anh không ngừng, may mà Ôn Chiêuvẫn để tâm đến tình cảnh lúc này mà không tiến sâu vào trong.
Giữa những hơi thở hổn hển, cuối cùng Văn Phi Khanh cũng được thả lỏng ra một chút.
“… Khanh Khanh, ” Ôn Chiêu kề lên trán anh, khàn giọng nói, “Anh không bị làm sao hết, anh không bị làm sao hết.”
Trước mặt Văn Phi Khanh lúc này là một Ôn Chiêu hoàn toàn khác với hắn khi đang dỗ ngọt anh, lúc này chỉ biết ôm chặt anh, lầm bầm với chính mình.
“Anh không sao,” mặc dù Văn Phi Khanh thấy khó hiểu vì sao Ôn Chiêu lại có phản ứng quá mức như vậy, nhưng cũng chỉ vỗ vỗ lưng cho hắn, lại nhìn đám đông đang đứng vây xem tứ phía, ho nhẹ một cái, “Em buông anh ra trước đã, anh còn phải đi đổi vé này, em muốn mua chung với anh không?”
Ôn Chiêu vẫn đứng ở phía sau, kề sát vào một bên vai của Văn Phi Khanh, anh phải đối diện với ánh mắt đầy khả nghi của nhân viên quầy mà nhờ đổi vé, để cùng chuyến bay với Ôn Chiêu.
Thật ra hai thằng đàn ông yêu đương nồng cháy thì cũng không có gì, chỉ là do cả khí chất và ngoại hình của Văn Phi Khanh lẫn Ôn Chiêu đều khá xuất sắc.
Dẫn tới việc khi Văn Phi Khanh bị Ôn Chiêu khoác vai, thiếu điều muốn ôm hẳn anh vào, thì mấy người đi lướt ngang qua hoặc các hành khác đang ngồi đều quay đầu nhìn với ánh mắt mờ ám.
Nhưng Ôn Chiêu vẫn luôn giữ sắc mặt bình thản, còn kéo anh vào ôm anh chặt hơn.
Đến cửa máy bay rồi, Ôn Chiêu mới ôm Văn Phi Khanh ngồi xuống trong một góc.
“Khanh Khanh, ” Ôn Chiêu nắm thật chặthai tay Văn Phi Khanh, thả vào trong lòng ngực mình, chắn người lại ghé sát vào, hôn lên mặt của Văn Phi Khanh.
Văn Phi Khanh nhìn chung quanh, phát hiện không ai chú ý đến bên này, lại thấy Ôn Chiêu càng ngày càng gần, cũng không nhịn nữa mà giơ tay lên đặt trên bờ vai của hắn, nhỏ giọng nói: “Em… Ở đây đông người lắm.”
“Em biết mà,” Ôn Chiêu lại nắm tay anh đặt ở trên vai hắn rồi hôn nơi khoé miệng.
Mấy giờ đồng hồ hắn đã rất lo lắng, thậm chí là sợ hãi, nỗi bất an bị đè nén trong lòng làm cho hắn không khống chế được chính mình, muốn dùng những hành động thân mật nhất để thấy an tâm hơn.
“… Khanh Khanh, em muốn có anh.” Ôn Chiêu cắnlỗ tai Văn Phi Khanh nói thật nhỏ.
Văn Phi Khanh cũng không biết thần xui quỷ khiến hay thế nào mà đi theo Ôn Chiêu một mạch tới phòng vệ sinh, lại bị kéo vào một buồng toilet.
Toilet trong sân bay có không gian rất rộng, coi như Ôn Chiêu ôm Văn Phi Khanh, nâng bắp đùi lên hôn cũng không thấy chật hẹp chút gì.
Môi lưỡi hai người quấn nhau sát sao, so với nụ hôn lúc thường, Ôn Chiêu có vẻ gấp gáp và muốn đòi hỏi nhiều hơn, ót Văn Phi Khanh bị đặt trên vách buồng cứng có thấy hơi khó chịu, anh mới vừa nghiêng đầu lập tức đã bị đôi môi kia đuổi kịp, ngậm vào liếm cắn, đầu lưỡi cũng bị cuốn vào, nước bọt trong miệng chảy mãi không ngừng đến tràn ra, lại bị mút trở vào.
Đến khi Ôn Chiêu buông đôi môi Văn Phi Khanh ra, hô hấp của anh đã dồn dập, sắc mặt đỏ lên.
“Ưm…… Ưm… ” đang lúc anh nhắm mắt thở dốc, Ôn Chiêu cắn một miếng vào lồng ngực của anh xuyên qua lớp vải, trong khoảnh khắc anh không kịp chuẩn bị tinh thần nên la lên, ngay lập tức đã bị bụm miệng.
Ôn Chiêu ngẩng đầu buông ra cái tay đang che môi anh, thanh âm nhè nhẹ mà khàn khàn: “Suỵt, la nhỏ thôi anh.”
Văn Phi Khanh cũng bị tiếng la nghe to hết hồn trong không gian im lặng này của mình làm cho hoảng hốt, anh nhìn hắn chằm chằm, cũng nhỏ giọng theo, “Em cắn anh mạnh như thế… em nhẹ tay chút đi.”
“Như vậy sao được,” Ôn Chiêu luồn tay vào trong áo túm lấy đầu ti non mềm, hai mắt cười tủm tỉm nhìn nét mặt bắt đầu thay đổi của Văn Phi Khanh, lo lắng nói rằng: “Nhẹ tay hơn thì Khanh Khanh đâu có cảm giác gì được.”
Văn Phi Khanh bị niết lấy, thấy hơi đau và ngưa ngứa, nhưng dù gì cũng quen được chơi như thế, đã tự duỗi tay ra ôm gáy Ôn Chiêu, kéo hắn vào sát người anh hơn.
Ôn Chiêu hiển nhiên hiểu ý anh, một tay đem áo khoác của mình cởi ra trải lên trên nắp bồn cầu, vừa kéo dài người ra ngồi lên trên.
“Chật quá,” Văn Phi Khanh nhíu mày, anh bị Ôn Chiêu ôm vào trong ngực, cả người đang ngồi vắt ngang trên hông Ôn Chiêu, phía sau lại là tường, bị chen đến không lùi đi đâu được.
Rất nhanh, Văn Phi Khanh đã hiểu vì sao lại dùng tư thế này rồi, bởi vì anh bị chèn giữa Ôn Chiêu và bức tường nên không thể giãy dụa được, ở phía dưới mông có một thứ cưng cứng đang thúc vào anh, còn cạ vào một cái.
Mới vừa muốn nói thì anh đã bị vén áo lên, lộ ra cả lồng ngực,không khí lạnh thổi nhẹ vào, làm cho anh rụt người lại một cái.
Trên bộ ngực trắng nõn mịn màng, hai đầu ti mềm mại bị nhiệt độ hơi lạnh kích thích chỗ quầng vú, nên một lúc sau đã dựng thẳng lên, nhìn vừa đáng yêu lại quyến rũ, chưa chi Ôn Chiêu đã thấy miệng lưỡi khô khốc rồi.
Văn Phi Khanh thấy hắn nhìn chằm chằm vào ngực của mình, dù đã bị làm vô số lần thì anh vẫn ngượng ngùng lắm, “… Em đừng nhìn mà.
“
Ôn Chiêu ngẩng đầu cọ vào mặt Văn Phi Khanh, “Ừ, không nhìn nữa.”
Nói xong cũng cúi đầu liếm liếm một bên đầu ti, khi hắn nhận thấy người trong lòng đang muốn trốn về phía sau, một tay hắn bế thốc anh lên, nâng cao lồng ngực lên, dùng răng và môi lưõi liếm cắn hai hạt đậu đến vừa ướt vừa đỏ.
Cách làm kích thích thế này khiến Văn Phi Khanh thấy vừa nhột vừa sướng, mặc dù khoái cảm đến từ cơ thể không nhiều lắm, nhưng cảm nhận thích thú khi đầu ti mình của mình bị kéo lại mà liếm láp cũng làm cho anh hết sức hưởng thụ.
Mãi đến khi có một thứ từ lưng quần thò vào bên trong, ‘thằng nhỏ’ đã cương lên một nửa của anh ở dưới hông bị bàn tay kia mân mê một hồi rồi, anh mới tỉnh táo lại.
“Lột, lột ra… ” Văn Phi Khanh túm chặt vào cánh tay Ôn Chiêu, hô hấp bất ổn.
Ôn Chiêu hơi day day cắn cắn đầu ti đã nhô ra trong miệng, day cắn đến khi anh Văn Phi Khanh hừ một cái rồi mới buông ra.
“Sẽ lạnh đó,” Ôn Chiêu hôn một cáilên môi Văn Phi Khanh để an ủi anh, để sát môi anh, khàn thanh nói rằng: “Khanh Khanh yên tâm, không cần lột ra cũng có cách làm anh sướng.”
Vì vậy Văn Phi Khanh đã thấy Ôn Chiêu tự mở phéc-mơ-tuya quần của mình ra, rồi lại kéo xuống cho anh, loại cảm giác rộng mở này có điểm…
“Em…”
“Ưm…! “anh còn chưa kịp nói thêm gì, đã bị Ôn Chiêu dùng hông nhấp nhấp vào chỗ đáy chậu của mình.
“Ở đây không tiện lắm, về nhà nhất định sẽ làm anh còn sướng hơn,” Ôn Chiêu vừa ‘dập’ hông vào người đến khi cả cơ thể anh phải rung theo, vừa liếm cắn bên vành tai mịn màng của anh, đũng quần dán sát vào Văn Phi Khanh hết cạ lại hẩy vào, còn dùng thêm chiêu trò mà chà xát theo một vòng tròn, cách lớp quần lót của hai người vẫn kích đuợc cho phần bên dưới kia phồng lên thành một đùm bự.
“Ư hưm…… ” Văn Phi Khanh vì nửa tựa nửa ngồi nên cao hơn Ôn Chiêu một ít, không thể nào bị ôm thật chặt vào trong lòng hắn như lúc thường, chỉ có thể đỡ Ôn Chiêu vai, bị thúc vào đến la lên một tiếng kêu đau trong miệng, nhưng bởi vì sợ có người đi vào nên cũng không dám quá lớn tiếng.
Thường nói lo chuyện gì thì chuyện đó sẽ tới, giữa lúc Văn Phi Khanh vừa thấy sướng vừa thấy rần rần trong người hơi khó chịu, thì bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.
Văn Phi Khanh hơi mở to mắt ra, tiếng kêu rên cũng dừng lại.
Ôn Chiêu ngừng lại hơi thở gấp, ngẩng đầu khi nghe Văn Phi Khanh suỵt ra hiệu im lặng, ở dưói hông hắn không dùng sức mà nhấp vào nữa, lại biến thành kiểu mài chầm chậm nhưng vẫn có lực, không cho lớp vải quần đang mặc phát ra tiếng ma sát.
“… ” Văn Phi Khanh mở to mắt, lộ vẻ muốn kêu thành tiếng, lại bị Ôn Chiêu bụm miệng lại.
Anh vốn đã bị chơi đến mặt phiếm hồng, nên càng bịt kín mặt anh lại thì mặt càng đỏ chót hơn.
Loại kích thích do cảm giác sợ hãi mang lại làm cho cây gậy th*t ở dưới háng anh càng thêm căng đau, muốn được mơn trớn thêm càng nhiều để thấy thỏa mãn.
Nhưng còn trong mắt Ôn Chiêu vẫn cứ luôn mang theo ý cười như thế, một tay bịt miệng Văn Phi Khanh, một tay móc ra hai con ciu đã cương cứng lại còn sưng to của hai người, gộp vào trong tay hắn rồi dùng tay xoa nắn, còn dùng thứ kia của mình áp sát vào Văn Phi Khanh co rút chầm chậm (?).
“…”
Đến thở mạnh Văn Phi Khanh cũng không dám, chỉ có thể cúi đầu đem mặt mình vùi vào cổ Ôn Chiêu, thở ra thở vào thật nhẹ nhàng, cơ thể bị dằn vặt bởi dục vọng khó nhịn, nhưng phải phân lực chú ý ra để nghe động tĩnh tiếng người ra vào, vẫn đang lo sẽ bị phát hiện.
Đang lúc anh cắn răng cố chịu đựng cảm giác Ôn Chiêu vừa thúc vừa cọ vào, cánh cửa đột nhiên bị va vào một phát.
“!!!”
Thân thể Văn Phi Khanh cứng đờ, phát ra một tiếng rên vô cùng nhỏ.
Nhận thấy được điểm này Ôn Chiêu lập tức bưng mặt của anh lên, vừa đem tiếng rên không đè nén được của Văn Phi Khanh nuốt vào trong miệng, vừa dùng tay cầm lấy cây gật thịt đang co giật rung lên của anh mà sục lấy, không có qua mấy giây, từng luồng tinh dịch đã bị bắn thẳng vào lòng bàn tay.
Đến lúc bắn hết, cả người Văn Phi Khanh cũng mềm nhũn ra.
Ôn Chiêu cũng không quan tâm chuyện mình vẫn còn đang cương, sau khi đã rút miếng khăn giấy ra lau sạch tinh dịch trong tay rồi,mới kéo khoá lên cài nút quần lại cho cả hai, bế Văn Phi Khanh đang thở dốc đứng lên để đổi một tư thế để anh ngồi hẳn ở trên đùi hắn, cúi đầu nhìn đắm đuối người đang dựa vào trong ngực mình, thấy bộ dạng khuôn mặt ửng đỏ hô hấp dồn dập của anh, mới khẽ hỏi: “Anh có ổn không?”
“Ổn…… ” Văn Phi Khanh mới vừa bắn xong nên không muốn nhúc nhích, chỉ dựa vào Ôn Chiêu.
Ôn Chiêu sửa lại một chút phần tóc mái có hơi rối bù cho anh, chờ anh hoàn hồn lại.
Qua thêm chục phút nữa, Văn Phi Khanh mới leo xuống từ trên chân của Ôn Chiêu, anh liếc nhìn chỗ phía dưới vẫn đang phồng lên của hắn, suy nghĩ một chút rồi mới dám hỏi:”Em… không tính giải quyết một lần à?”
Ôn Chiêu lờ đi, chỉ lo giúp anh chỉnh trang quần áo, “Đợi chút nữa là sẽ xuống thôi.”
“… ” Văn Phi Khanh có chút ngượng ngùng, chỉ có thể giả bộ giúp chỉnh sửa lại vạt áo có phần nhăn của Ôn Chiêu, chỉnh sửa xong, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Ôn Chiêu đang ngước mắt nhìn anh, “Làm sao đấy? “
“Không có gì, ” Ôn Chiêu cúi đầu hôn lên khoé môi anh một cái..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook