Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?
-
Chương 78: Đi Nhẹ, Nói Khẽ, Cười Duyên
Ở nhà ăn không nằm dài riết cũng chán, bữa nay tôi quyết định bám theo ông thầy già lên công ty, đi du ngoạn cho biết đó đây. Ai mà biết cái toà nhà thiết kế vô cùng mát mắt và rợp cây xanh nằm gần hầm Thủ Thiêm, mà lúc trước ngày nào đi học tôi cũng lái xe ngang qua là của ổng chứ. Tôi mà biết cái công ty của ổng như thế này, hồi trước đã theo ổng lên đây sớm rồi. Trai xinh gái đẹp gì đâu mà hà rầm, phủ bóng mọi nơi, “ mỗi người 1 vẻ, 10 phân vẹn mười”. Từ bảo vệ, lễ tân đến nhân viên văn phòng, ai cũng tươi trẻ và phơi phới sức xuân, có lớn tuổi thì nhìn họ cũng thần thái và khí khái ngút trời, trông thấy ngưỡng mộ lắm luôn.
Gái thì chị nào chị nấy chân dài miên man cả thước, trai thì ôi thôi. Chu choa mạ ơi! muốn tứa hết nước miếng. Đây phải là công ty người mẫu hay giải trí, chứ kinh doanh và đầu tư cái nỗi gì. Karik hát “Tôi lạc quan giữa đám đông...”, nhưng tôi trong hoàn cảnh này lại phải hát “tôi lạc quẻ giữa đám đông” thì đúng hơn.
Trông tôi cứ như 1 con nấm lùn di động, xuất hiện lạc loài giữa 1 dàn cấp dưới khuynh nước khuynh thành của thầy. Tôi và thầy cứ bước đến đâu là mọi người lại bỏ việc, vội cúi đầu chào rồi rì rào với nhau mà dòm ngó tôi đến đó. Khiến tôi đi bên cạnh thầy bỗng hoang mang đến độ chân tay lóng nga lóng ngóng, ngại ngùng mất hết tự nhiên, hên là có đeo khẩu trang cho đỡ sượng cái mặt. Bàn tay tôi lạnh ngắt nắm chặt lấy tay thầy muốn run rẩy. Thầy cảm thấy điều bất thường, vừa đi vừa quay qua bên cạnh, từ trên ngó xuống nhìn tôi. Đưa tay vén tóc tôi lên tai cho gọn, nhỏ giọng chọc ghẹo cũng không quên giảng dạy:
- Em đi cạnh anh mà cứ như đang đi cạnh 1 tên tội đồ quốc gia hay sao, mặt mày cứ lấm la lấm lét vậy hả? Kéo cái khẩu trang ra coi. Anh đã dạy em ra sao hả, dù trong bất kì tình cảnh nào, sự tự tin của bản thân là điều không bao giờ được đánh mất. Huống hồ gì chồng em đang đứng đầu nơi này hả? Tập làm quen mau đi. Ưỡn ngực, ngẩng cao đầu lên cho anh.
Dứt lời, ổng đưa tay lột khẩu trang của tôi ra, sau đó vỗ nhẹ lên lưng tôi 1 cái, nhằm bắt tôi phải thẳng lưng cứng người mà đi. Tôi hít 1 ngụm khí cho nồng nàn cuống phổi, ngẩng cao đầu đi gượng gạo y như robot. Khiến ổng vừa bước vào thang máy dành cho nhân viên cấp cao, phải lột mặt lạ lạnh lùng của mình ra, 1 tay túm lấy đầu tôi ghì vào lòng, tay còn lại ôm mặt cười khổ:
- Con nhỏ này sắp làm mẹ rồi mà nó sao đâu á, tui là tui bó tay với nó rồi.
- Em không làm được, thiệt đó. Anh cứ để em tự nhiên đi. Bắt em đi như người mẫu sao em làm được. Ngượng chết bà.
Thông cảm sâu sắc với trường hợp vịt không thể hoá thành thiên nga được của tôi, thầy vỗ vỗ đầu tôi an ủi:
- Thôi được rồi, em cứ bình thường, cứ là chính mình đi, anh không ép em đâu. Em coi như là đang ở nhà mình, cứ tự nhiên và thoải mái, có gì đâu mà sợ sệt. Không đi được như người mẫu, vậy thôi chịu khó làm quỷ xà mâu đi.
- Anh này!
Tôi dậm chân tức tối, nhưng cũng vội xụ mặt nói:
- Anh có xấu hổ vì em không?
- Khùng quá, vợ anh dễ cưng gần chết, muốn khoe còn không hết mà xấu hổ cái gì. Từ từ anh dạy rồi dẫn em đi nhiều, em cũng sẽ quen thôi. Mà thiệt nha, anh đây em còn không sợ. Chắc cấp dưới của anh, em nhai đầu hết quá!
Trước văn phòng của thầy có chị thư kí xinh đẹp như Hằng Nga, trông tác phong làm việc vô cùng nhanh nhẹn và chuyên nghiệp. Chị chắc tầm gần 30 tuổi, tóc tai gọn gàng, ăn nói rất dễ nghe và lưu loát. Còn bàn làm việc bên kia là của anh Nam. Sao bữa nay trông ảnh xuống sắc với không được tươi vui như mọi ngày ấy nhỉ? Chắc là đang có chuyện gì với con Mỹ rồi. Chị Diệp thư kí và anh Nam thấy thầy tới liền đứng dậy cúi đầu chào. Chỉ là chị Diệp khi trông thấy bên cạnh thầy còn lòi thêm cục thịt dư là tôi, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên. Đôi mắt không giấu nổi sự tò mò. Tôi thẹn thùng và cúi đầu cười chào lại chị. Thầy gật đầu với 2 người rồi mở cửa dẫn tôi vào phòng.
Đọc bao nhiêu cuốn sách với truyện ngôn tình, ngôn lù các thứ. Bữa nay mới được tận mắt chứng kiến văn phòng của chủ tịch. Nơi cao nhất và uy quyền nhất toà nhà này. Nhìn cái bảng tên mạ vàng sáng lấp lánh như Bảng Phong Thần, khắc tên chồng mình trên đó thật hãnh diện biết bao. Chồng tui là Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị nha quý dị, không nói đùa nói giỡn đâu nha.
Thấy tôi như chú nai tơ ngơ ngác nhìn tất cả mọi thứ xung quanh đầy vẻ bỡ ngỡ. Thầy xoa đầu rồi hôn lên trán tôi, chỉ tôi ra chỗ ghế sô pha để tiếp khách ngồi học Anh Văn. Còn nếu buồn ngủ quá thì vô phòng nghỉ phía trong, có đầy đủ tiện nghi mà lăn lộn nằm dài ra trong đó mà ngủ cho thoải mái. Chị Diệp cầm tách cà phê nóng gõ cửa mang vào cho thầy, có hỏi tôi muốn dùng gì. Thầy kêu chị làm cho tôi ly cam vắt rồi ai nấy tập trung ngồi vào làm việc.
Tôi học được mấy chục từ vựng tiếng Anh trong đầu, rồi bắt đầu uể oải, lén nhìn ông thầy già đang rất chăm chú và tập trung đọc tư liệu, tay gõ bàn phím lạch cạch, cơ bản là không để ý gì đến tôi. Nên tôi lén lấy từ trong giỏ xách ra cuốn Bên Nhau Trọn Đời của nhà văn Cố Mạn đọc cho thư giãn chút xíu. Cuối cùng úp sách lên mặt phê ngủ lúc nào không hay.
Đến khi tỉnh giấc thì giật mình vì mình đang nằm trên chiếc giường của 1 căn phòng vô cùng xa lạ. Hơi hoảng hồn nhưng tôi cũng vội định thần lại, chắc đây là phòng nghỉ của thầy. Ngó đồng hồ cũng 11 giờ trưa rồi, đúng là “ăn vụng quen tay, ngủ ngày quen mắt”. Tôi toan mở cửa phòng bước ra nhưng nghe thầy đang nói chuyện công việc với ai đó nên biết điều, khép nhẹ cửa lại không dám gây tiếng động gì cả. Thôi đành mở ti vi ra coi vậy, vặn volume nhỏ xuống 1 xíu. Dò kênh HBO hay Cinema có phim gì coi không ta. Ái chà, đúng gu rồi, bữa nay HBO có phim ” Annabelle “ nè. Con quỷ búp bê xấu tàn canh mà có mấy người khùng mang về cho con chơi, bởi ta nói nó xạo quần chỉ trong phim mới có. Cũng như mấy đứa như tôi, sống vô lý với trời đất lắm, rất sợ ma nhưng lại rất khoái coi phim ma. Tôi trùm trăn ngồi coi trong hồi hộp, đến nỗi thầy mở cửa vào lúc nào cũng chả hay. Chỉ thấy ổng la lên 1 tiếng:
- Em bị điên hả, có bầu ai cho coi mấy phim này!
Rồi giựt remote tắt cái “rụp” ti vi luôn. Ủa, mắc giống gì có bầu không được xem phim ma, coi để giải trí thôi mà. Tôi còn đang ngơ ngác thì đã bị ổng cầm cuốc sách truyện ban nãy tôi đang đọc dang dở, đập cái ” bụp” lên đầu, khiến tôi rụt cả cổ. Miệng không quên thắc mắc hỏi:
- Sao em không được coi phim ma?
- Trời ơi, chắc mai anh phải mua mấy cuốn sách dành cho phụ nữ đang mang thai như em đọc quá. Người ta có bầu là tâm trạng luôn phải thoải mái, vui tươi tránh căng thẳng cực độ. Bà đã yếu bóng vía rồi còn ngồi coi phim kinh dị, muốn hù chết con tui hay gì vậy trời? Em bớt lanh chanh lóc chóc dùm anh cái đi.
Tự nhiên có bầu rồi cái gì cũng không được, không được với cao, không được ăn đồ sống, không được ăn quá cay, quá mặn, quá ngọt. Vậy ăn bánh tráng muối tôm còn gì ngon nữa trời. Đã thế không được mặc quần jean hay đồ bó bụng, không được bay nhảy lung tung lung, không được dọc điện thoại hay coi ti vi nhiều. Nói chung là phải đi nhẹ, nói khẽ,cười duyên. Ác nghiệt nhất là “đi nặng” phải hạn chế tối đa việc rặn. Má, sao oải dữ vậy trời! Thề là chỉ bầu đúng 1 lần này thôi, không có lần thứ 2 đâu. May là chưa thấy dấu hiệu ốm nghén hay thai hành gì á, không chắc tôi mệt xỉu nữa.
Thấy tôi trân mắt nhìn, thầy ném cuốn “Bên nhau trọn đời” của tôi lên giường rồi hỏi:
- Sao em khoái đọc ba cái tiểu thuyết này thế nhỉ? Giờ em đã đọc hết rồi, vậy hãy đúc kết cho anh nghe, nó chứa điều gì thâm thuý ở trong đó.
Ể, vụ này đúng bài của tôi rồi nghen. Cái gì chứ thể loại này, tôi thuộc hơn cả từ vựng Anh Văn nữa nè. Nhìn thẳng vào trong mắt thầy, tôi lên giọng, dõng dạc trả lời:
- Hà Dĩ Thâm trong đây đã nói “Sau này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này có cô ấy xuất hiện, thì những người khác đều là tạm bợ. Anh không muốn tạm bợ.”
Nghe tôi thâm thuý trả lời, thầy híp mắt nhìn tôi, không biết phải nói gì với tôi nữa rồi, chỉ biết lắc đầu than thở:
- Cho em ăn lắm cá hồi để bổ não, cuối cùng chỉ để nhớ những thứ này trong đầu. Anh muốn thắt cổ chết mất.
Thầy dẫn tôi ra ngoài khoảng sân nhỏ ở bên ngoài, xung quanh cây xanh khắp nơi vô cùng mát mẻ để ăn cơm trưa. Chị Diệp chắc xuống nhà ăn bên dưới dành cho nhân viên. Còn anh Nam được đặc cách ở luôn trên này cùng thầy dùng bữa. Tội nghiệp ông thầy già, đúng kiểu ăn cũng không yên vì điện thoại cứ réo liên tục. Anh Nam khuôn mặt hơi ảm đạm, ngồi đối diện với tôi, tôi không tránh khỏi tò mò nên lên tiếng hỏi nhỏ anh:
- Bộ anh và con Mỹ đang có chuyện gì sao?
- Ừm, Mỹ nó đòi chia tay, bỏ anh đi về nhà rồi, anh mệt mỏi quá!
Gái thì chị nào chị nấy chân dài miên man cả thước, trai thì ôi thôi. Chu choa mạ ơi! muốn tứa hết nước miếng. Đây phải là công ty người mẫu hay giải trí, chứ kinh doanh và đầu tư cái nỗi gì. Karik hát “Tôi lạc quan giữa đám đông...”, nhưng tôi trong hoàn cảnh này lại phải hát “tôi lạc quẻ giữa đám đông” thì đúng hơn.
Trông tôi cứ như 1 con nấm lùn di động, xuất hiện lạc loài giữa 1 dàn cấp dưới khuynh nước khuynh thành của thầy. Tôi và thầy cứ bước đến đâu là mọi người lại bỏ việc, vội cúi đầu chào rồi rì rào với nhau mà dòm ngó tôi đến đó. Khiến tôi đi bên cạnh thầy bỗng hoang mang đến độ chân tay lóng nga lóng ngóng, ngại ngùng mất hết tự nhiên, hên là có đeo khẩu trang cho đỡ sượng cái mặt. Bàn tay tôi lạnh ngắt nắm chặt lấy tay thầy muốn run rẩy. Thầy cảm thấy điều bất thường, vừa đi vừa quay qua bên cạnh, từ trên ngó xuống nhìn tôi. Đưa tay vén tóc tôi lên tai cho gọn, nhỏ giọng chọc ghẹo cũng không quên giảng dạy:
- Em đi cạnh anh mà cứ như đang đi cạnh 1 tên tội đồ quốc gia hay sao, mặt mày cứ lấm la lấm lét vậy hả? Kéo cái khẩu trang ra coi. Anh đã dạy em ra sao hả, dù trong bất kì tình cảnh nào, sự tự tin của bản thân là điều không bao giờ được đánh mất. Huống hồ gì chồng em đang đứng đầu nơi này hả? Tập làm quen mau đi. Ưỡn ngực, ngẩng cao đầu lên cho anh.
Dứt lời, ổng đưa tay lột khẩu trang của tôi ra, sau đó vỗ nhẹ lên lưng tôi 1 cái, nhằm bắt tôi phải thẳng lưng cứng người mà đi. Tôi hít 1 ngụm khí cho nồng nàn cuống phổi, ngẩng cao đầu đi gượng gạo y như robot. Khiến ổng vừa bước vào thang máy dành cho nhân viên cấp cao, phải lột mặt lạ lạnh lùng của mình ra, 1 tay túm lấy đầu tôi ghì vào lòng, tay còn lại ôm mặt cười khổ:
- Con nhỏ này sắp làm mẹ rồi mà nó sao đâu á, tui là tui bó tay với nó rồi.
- Em không làm được, thiệt đó. Anh cứ để em tự nhiên đi. Bắt em đi như người mẫu sao em làm được. Ngượng chết bà.
Thông cảm sâu sắc với trường hợp vịt không thể hoá thành thiên nga được của tôi, thầy vỗ vỗ đầu tôi an ủi:
- Thôi được rồi, em cứ bình thường, cứ là chính mình đi, anh không ép em đâu. Em coi như là đang ở nhà mình, cứ tự nhiên và thoải mái, có gì đâu mà sợ sệt. Không đi được như người mẫu, vậy thôi chịu khó làm quỷ xà mâu đi.
- Anh này!
Tôi dậm chân tức tối, nhưng cũng vội xụ mặt nói:
- Anh có xấu hổ vì em không?
- Khùng quá, vợ anh dễ cưng gần chết, muốn khoe còn không hết mà xấu hổ cái gì. Từ từ anh dạy rồi dẫn em đi nhiều, em cũng sẽ quen thôi. Mà thiệt nha, anh đây em còn không sợ. Chắc cấp dưới của anh, em nhai đầu hết quá!
Trước văn phòng của thầy có chị thư kí xinh đẹp như Hằng Nga, trông tác phong làm việc vô cùng nhanh nhẹn và chuyên nghiệp. Chị chắc tầm gần 30 tuổi, tóc tai gọn gàng, ăn nói rất dễ nghe và lưu loát. Còn bàn làm việc bên kia là của anh Nam. Sao bữa nay trông ảnh xuống sắc với không được tươi vui như mọi ngày ấy nhỉ? Chắc là đang có chuyện gì với con Mỹ rồi. Chị Diệp thư kí và anh Nam thấy thầy tới liền đứng dậy cúi đầu chào. Chỉ là chị Diệp khi trông thấy bên cạnh thầy còn lòi thêm cục thịt dư là tôi, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên. Đôi mắt không giấu nổi sự tò mò. Tôi thẹn thùng và cúi đầu cười chào lại chị. Thầy gật đầu với 2 người rồi mở cửa dẫn tôi vào phòng.
Đọc bao nhiêu cuốn sách với truyện ngôn tình, ngôn lù các thứ. Bữa nay mới được tận mắt chứng kiến văn phòng của chủ tịch. Nơi cao nhất và uy quyền nhất toà nhà này. Nhìn cái bảng tên mạ vàng sáng lấp lánh như Bảng Phong Thần, khắc tên chồng mình trên đó thật hãnh diện biết bao. Chồng tui là Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị nha quý dị, không nói đùa nói giỡn đâu nha.
Thấy tôi như chú nai tơ ngơ ngác nhìn tất cả mọi thứ xung quanh đầy vẻ bỡ ngỡ. Thầy xoa đầu rồi hôn lên trán tôi, chỉ tôi ra chỗ ghế sô pha để tiếp khách ngồi học Anh Văn. Còn nếu buồn ngủ quá thì vô phòng nghỉ phía trong, có đầy đủ tiện nghi mà lăn lộn nằm dài ra trong đó mà ngủ cho thoải mái. Chị Diệp cầm tách cà phê nóng gõ cửa mang vào cho thầy, có hỏi tôi muốn dùng gì. Thầy kêu chị làm cho tôi ly cam vắt rồi ai nấy tập trung ngồi vào làm việc.
Tôi học được mấy chục từ vựng tiếng Anh trong đầu, rồi bắt đầu uể oải, lén nhìn ông thầy già đang rất chăm chú và tập trung đọc tư liệu, tay gõ bàn phím lạch cạch, cơ bản là không để ý gì đến tôi. Nên tôi lén lấy từ trong giỏ xách ra cuốn Bên Nhau Trọn Đời của nhà văn Cố Mạn đọc cho thư giãn chút xíu. Cuối cùng úp sách lên mặt phê ngủ lúc nào không hay.
Đến khi tỉnh giấc thì giật mình vì mình đang nằm trên chiếc giường của 1 căn phòng vô cùng xa lạ. Hơi hoảng hồn nhưng tôi cũng vội định thần lại, chắc đây là phòng nghỉ của thầy. Ngó đồng hồ cũng 11 giờ trưa rồi, đúng là “ăn vụng quen tay, ngủ ngày quen mắt”. Tôi toan mở cửa phòng bước ra nhưng nghe thầy đang nói chuyện công việc với ai đó nên biết điều, khép nhẹ cửa lại không dám gây tiếng động gì cả. Thôi đành mở ti vi ra coi vậy, vặn volume nhỏ xuống 1 xíu. Dò kênh HBO hay Cinema có phim gì coi không ta. Ái chà, đúng gu rồi, bữa nay HBO có phim ” Annabelle “ nè. Con quỷ búp bê xấu tàn canh mà có mấy người khùng mang về cho con chơi, bởi ta nói nó xạo quần chỉ trong phim mới có. Cũng như mấy đứa như tôi, sống vô lý với trời đất lắm, rất sợ ma nhưng lại rất khoái coi phim ma. Tôi trùm trăn ngồi coi trong hồi hộp, đến nỗi thầy mở cửa vào lúc nào cũng chả hay. Chỉ thấy ổng la lên 1 tiếng:
- Em bị điên hả, có bầu ai cho coi mấy phim này!
Rồi giựt remote tắt cái “rụp” ti vi luôn. Ủa, mắc giống gì có bầu không được xem phim ma, coi để giải trí thôi mà. Tôi còn đang ngơ ngác thì đã bị ổng cầm cuốc sách truyện ban nãy tôi đang đọc dang dở, đập cái ” bụp” lên đầu, khiến tôi rụt cả cổ. Miệng không quên thắc mắc hỏi:
- Sao em không được coi phim ma?
- Trời ơi, chắc mai anh phải mua mấy cuốn sách dành cho phụ nữ đang mang thai như em đọc quá. Người ta có bầu là tâm trạng luôn phải thoải mái, vui tươi tránh căng thẳng cực độ. Bà đã yếu bóng vía rồi còn ngồi coi phim kinh dị, muốn hù chết con tui hay gì vậy trời? Em bớt lanh chanh lóc chóc dùm anh cái đi.
Tự nhiên có bầu rồi cái gì cũng không được, không được với cao, không được ăn đồ sống, không được ăn quá cay, quá mặn, quá ngọt. Vậy ăn bánh tráng muối tôm còn gì ngon nữa trời. Đã thế không được mặc quần jean hay đồ bó bụng, không được bay nhảy lung tung lung, không được dọc điện thoại hay coi ti vi nhiều. Nói chung là phải đi nhẹ, nói khẽ,cười duyên. Ác nghiệt nhất là “đi nặng” phải hạn chế tối đa việc rặn. Má, sao oải dữ vậy trời! Thề là chỉ bầu đúng 1 lần này thôi, không có lần thứ 2 đâu. May là chưa thấy dấu hiệu ốm nghén hay thai hành gì á, không chắc tôi mệt xỉu nữa.
Thấy tôi trân mắt nhìn, thầy ném cuốn “Bên nhau trọn đời” của tôi lên giường rồi hỏi:
- Sao em khoái đọc ba cái tiểu thuyết này thế nhỉ? Giờ em đã đọc hết rồi, vậy hãy đúc kết cho anh nghe, nó chứa điều gì thâm thuý ở trong đó.
Ể, vụ này đúng bài của tôi rồi nghen. Cái gì chứ thể loại này, tôi thuộc hơn cả từ vựng Anh Văn nữa nè. Nhìn thẳng vào trong mắt thầy, tôi lên giọng, dõng dạc trả lời:
- Hà Dĩ Thâm trong đây đã nói “Sau này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này có cô ấy xuất hiện, thì những người khác đều là tạm bợ. Anh không muốn tạm bợ.”
Nghe tôi thâm thuý trả lời, thầy híp mắt nhìn tôi, không biết phải nói gì với tôi nữa rồi, chỉ biết lắc đầu than thở:
- Cho em ăn lắm cá hồi để bổ não, cuối cùng chỉ để nhớ những thứ này trong đầu. Anh muốn thắt cổ chết mất.
Thầy dẫn tôi ra ngoài khoảng sân nhỏ ở bên ngoài, xung quanh cây xanh khắp nơi vô cùng mát mẻ để ăn cơm trưa. Chị Diệp chắc xuống nhà ăn bên dưới dành cho nhân viên. Còn anh Nam được đặc cách ở luôn trên này cùng thầy dùng bữa. Tội nghiệp ông thầy già, đúng kiểu ăn cũng không yên vì điện thoại cứ réo liên tục. Anh Nam khuôn mặt hơi ảm đạm, ngồi đối diện với tôi, tôi không tránh khỏi tò mò nên lên tiếng hỏi nhỏ anh:
- Bộ anh và con Mỹ đang có chuyện gì sao?
- Ừm, Mỹ nó đòi chia tay, bỏ anh đi về nhà rồi, anh mệt mỏi quá!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook