Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?
-
Chương 50: Có Duyên Gặp Lại
Hôm nay tôi vào đồ án Thiết kế đồ nội thất, thầy Khiết sẽ giảng đề môn này. Thầy rất dễ tính, miệng lúc nào cũng cười nói vui vẻ với sinh viên. Đứa nào đi nghe giảng cũng được, không đi cũng chả sao. Nhưng lúc chấm điểm thì bao tàn ác, thầy sẽ moi móc từng lỗ hổng nhỏ xíu ra để mà tìm cớ trừ.
Tôi nghe thầy giảng và ghi chép kĩ tiến độ, ngày nộp và yêu cầu đề bài ra sao. Môn này cũng có thầy Vũ hướng dẫn, nhưng hên quá, tôi được chia vào nhóm thầy Huy rồi. Thầy Huy tuy hơi già nhưng lại vui tính, cũng chỉ dạy nhiệt tình cho sinh viên lắm.
Con Mỹ và con Thanh ngáp dài ngao ngán vì lại phải gồng mình chiến đấu tiếp. Kết thúc buổi giảng đề, 3 đứa lại lết xác xuống sảnh trường. Khi đi ngang qua phòng học cách chỗ chúng tôi vừa học 2 gian. Đôi mắt tôi dừng lại ở bóng hình quen thuộc, thầy Vũ ngồi đó, bên cạnh là chị hoa khôi cùng ngành khoá trên. Hai người cùng thảo luận về đề tài tốt nghiệp. Vì khoá trên đang gấp rút chuẩn bị cho đồ án tốt nghiệp năm cuối rồi. Và nghe phong phanh mấy anh chị năm cuối nói rằng, số sinh viên đăng kí vào nhóm thầy Vũ dẫn dắt bị quá tải. Một vài anh chị bị rớt sang các nhóm của thầy cô khác.
Ông thầy già đăm chiêu xem xét nhìn bản thảo của bà chị đẹp nhất khoá trên kia, cơ bản không hề biết tôi đang đi ngang qua. Còn chị ấy thì chống cằm nhìn thầy chằm chằm mà mỉm cười rạng rỡ. Mắt tôi nhìn nhưng chân tôi vẫn bước, chỉ lướt qua vài giây rồi tôi cũng chuyển ánh mắt của mình dời sang hướng khác, vẫn ráng tỏ vẻ bình thường trò chuyện với tụi bạn không hề nhắc gì đến thầy. Chúng nó không biết tôi và thầy đang chiến tranh lạnh, con Thanh ngứa mồm lên tiếng:
- Có chồng đẹp trai hoàn hảo quá cũng mệt ha. Gái nó cứ bu tứ phía sao mà chịu cho nổi. Tao thấy tội 2 đứa bay quá, canh giữ chồng cho cẩn thận nha.
Con Mỹ thì lại có ý kiến khác:
- Canh chi cho mệt mày ơi, cái gì là của mình dù mày có không cần thì nó vẫn sẽ quay về với mày. Còn 1 khi không phải, thì dù mày quỳ lạy năn nỉ, lòng người ta không hướng về mày cũng bỏ lại mày mà cất cánh bay đi thôi. Tao nói đúng không Vy Anh.
- Vầng, mệt 2 chị quá!
Tôi mệt mỏi trả lời, còn con Mỹ vội nhớ ra chuyện gì đó, vội vỗ vai tôi:
- À quên, tao nghe anh Nam nói. Chị thầy Vũ dẫn con nhỏ nào tên Như vào công ty của thầy làm hả. Anh Nam kêu ý đồ đen tối của nhỏ đó bày hết ra trước mặt. Nó muốn dụ dỗ thầy Vũ bỏ mày đó.
Tôi cười khẩy, quay qua nhìn nó:
- Xời, mẹ đó vô nhà ở chung với bọn tao luôn rồi.
- CÁI GÌ????
Cả 2 con cả kinh đều đồng thanh lên tiếng, còn tôi thì vẻ mặt vô cùng bình thản nhún vai với tụi nó.
- Trời đất, thầy Vũ cũng đồng ý cho nó vào ở sao? Khác nào cõng rắn cắn gà nhà!
- Đúng rồi đó, chồng mày bị gì vậy hả?
Con Mỹ và con Thanh khó hiểu hỏi, tôi cũng lên tiếng trả lời cho bọn nó khỏi thắc mắc:
- Má ơi, bà chị ổng dẫn thẳng vô nhà nêu đích danh tao kêu cho ở đỡ mấy tuần thực tập. Mày nghĩ coi mày từ chối được không?
Con Thanh nhíu mày hỏi lại:
- Chết thật, còn thầy Vũ cũng không nói năng gì hay sao? Vẫn đồng ý cho nhỏ đó ở?
- Ừa, ổng nói với tao là cứ để nhỏ đó vào ở tạm đi. Nó ở chán rồi cũng đi à, để cho tao xem bản lãnh của ổng trước cám dỗ. Mà thôi kệ đi tụi mày ơi, lỡ có mất thì thôi chứ sao bây giờ. Như con Mỹ nói đó, cái gì của mình thì vẫn sẽ là của mình thôi, tranh chấp chi cho mệt.
Tôi bâng quơ trả lời rồi cũng lảng sang đề tài khác nói chuyện. Chứ giờ kêu tôi canh chừng tôi cũng chả biết phải làm sao. Cứ coi chị Như là thử thách tình yêu của chúng tôi vậy, được ăn cả hoặc ngã về không. Nếu xui thầy về với chị Như thật, bà Lệ - chị thầy sẽ vui mừng quá đỗi, vì có đứa em dâu theo đúng ý bả. Nghe nói nhà chị ta vô cùng khá giả, chú Hào gì đó cũng là 1 doanh nhân cội cán, quen biết gia đình thầy cũng khá lâu. Nếu có ba vợ như vậy, lợi cho công chuyện làm ăn của thầy quá còn gì. Lúc đó thầy có bỏ rơi tôi, tôi thề cũng sẽ nhắm mắt buông xuôi thành toàn cho thầy không dám có chút ý kiến. Tôi yêu thầy thật lòng, nhưng cũng sẽ không ràng buộc làm thầy khó xử vì mình. Thầy đối đãi với tôi đến nay như vậy là quá tốt rồi, tôi không dám trông mong gì hơn. Nhưng nếu lòng thầy vẫn hướng về tôi không 1 chút lung lay dù bão tố thế nào, tôi sẽ rất cảm kích và hứa dùng cả đời còn lại để yêu thương và chăm sóc thầy vô điều kiện. Nhưng mà điều tồi tệ vẫn luôn nằm ở thì tương lai. Hiện tại nên sống qua ngày nào hay ngày đó vậy.
Buổi chiều tôi trở về nhà, dì Phương nói rằng tôi cứ ăn cơm chiều trước đi khỏi chờ thầy về. Vì hôm nay công ty có tổ chức sự kiện gì đó nên thầy sẽ về trễ. Thôi vậy cũng mừng, chúng tôi đang chiến tranh lạnh, đối mặt ăn cơm như hồi sáng sao mà nuốt trôi đây. Tôi về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi xuống ăn cơm cùng dì Phương.
- Bộ 2 vợ chồng con đang gây lộn hả?
Dì Phương vừa gắp miếng thịt gà cho tôi vừa hỏi han. Tôi chỉ cười chứ biết làm gì bây giờ, tôi gắp lại miếng khác bỏ vào chén cơm của dì:
- Vợ chồng mà, phải lúc này lúc kia chứ má.
- Ừ, thôi ráng tối về vuốt ve làm hoà cậu Vũ. Đàn ông mà, nhìn vậy chứ khoái ngọt ngào. Mình là phụ nữ nhún nhường chồng chút xíu không chết ai, đôi khi còn có lợi cho mình. Nhiều khi chồng nó thấy vậy còn thương mình hơn í. Má nói thiệt, mình không coi chồng mình như vua, thì sao mà nó coi mình là hoàng hậu được, đúng không? Còn chuyện đúng sai tìm lúc vui vẻ mà từ từ nói.
Tôi ăn cơm xong, phụ dì Phương dọn dẹp rồi trở về phòng mở laptop tìm tư liệu. Mới vô đầu môn học nên mọi thứ làm nhanh chóng lẹ làng. Ngó đồng hồ vẫn còn sớm. Tôi thay quần áo rồi nói dì Phương 1 tiếng là muốn sang khu trung tâm mua sắm, cách chung cư nhà 2 cái đèn đỏ đi dạo sẵn mua ít đồ. Thật ra là do sắp sinh nhật ông thầy già rồi, còn vài ngày nữa thôi là tới. Nói chứ giận thì giận mà thương thì thương. Tôi muốn mua 1 món quà nào đó thật ý nghĩa cho ổng. Mà đi khắp cái trung tâm không biết nên chọn mua gì. Vì thật sự cái gì thầy cũng có: áo, quần, giày, dép, đồng hồ, nước hoa...toàn là đồ hiệu sang xịn nổi tiếng và đẳng cấp. Với số tiền ít ỏi trong tay, tôi sao mà mua nổi những thứ đó chứ.
Đi dạo 1 vòng tìm hiểu chóng mặt, tôi ngồi xuống 1 băng ghế gần thang máy nghỉ mệt. Ráng tìm chút ý tưởng nên lên kế hoạch tổ chức 1 buổi tiệc sinh nhật lãng mạn cho thầy. Ham hố có người yêu chi giờ khổ quá vầy nè. Đang nhăn nhó suy nghĩ, tôi nghe 1 giọng nói quen quen vang bên tai:
- Chào em.
Theo phản xạ tôi ngó lên. Ơ! Đây không phải anh chàng tôi đã cứu mạng ở phố tây Bùi Viện hôm bữa sao? Anh ta nhoẻn miệng cười nhìn tôi rồi tiếp tục hỏi:
- Có nhớ anh không?
- Dạ có...em nhớ chứ! Anh đi đâu đây?
Tôi vui vẻ trả lời, nhìn anh chàng này cũng sáng loá nổi bật không kém cạnh ông thầy già nhà tôi chút nào, kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng cái đẹp thường nằm trong con mắt của kẻ si tình mà. Đối với tôi dù thế nào thầy Vũ cũng là số 1, không ai có thể thay thế thầy trong lòng tôi được.
- Cho anh ngồi cạnh em được không?
- Dạ được chứ, anh ngồi đi.
Tôi nhích người qua mời anh ấy ngồi, anh ấy ngồi xuống bên cạnh, nheo mắt nhìn tôi hỏi:
- Em vào đây 1 mình sao? Có đang đợi ai không?
- Dạ, em đi 1 mình.
- Ồ, vậy sao? Thật may quá! Không biết em có rảnh không? Anh muốn mời em 1 ly trà sữa để cám ơn em về chuyện đó. Con gái tụi em ai cũng thích trà sữa mà nhỉ. Với lại anh thấy tụi mình vô cùng có duyên, nên mới gặp lại nhau như thế này ấy chứ.
Tôi hơi băn khoăn nhưng nhìn thấy vẻ thành tâm của anh ta, tôi cũng đồng ý. Coi như thêm được 1 người bạn vậy, chả mất mát gì, đã thế còn được uống free 1 ly trà sữa nữa chứ. Anh ấy mời tôi vào quán trà sữa KOI ngay lầu dưới chỗ chúng tôi vừa gặp mặt. Theo tôi nhận xét, người đàn ông này rất tâm lí và nói chuyện khá thu hút. Tôi đảm bảo đây là 1 tay sát gái chuyên nghiệp, vừa đẹp trai lại ăn nói khéo léo thế này, gái nào mà chịu cho nổi. Chúng tôi order món rồi lựa 1 góc để trò chuyện. Anh ấy hỏi han tên tôi rồi nghề nghiệp. Tôi nói tôi còn là sinh viên càng làm anh ta thích thú hơn.
- Có ai nói khi em cười nhìn em đẹp lắm không?
Sao tự nhiên lại khen tôi thế này, hay là anh chàng này đang thả thính tôi đây. Nhưng xin lỗi, tâm tôi bất biến giữa dòng đời vạn thính rồi. Tôi chợt đỏ mặt vì ngại rồi nghĩ tới thầy liền. Nhưng lại không dám khai là đã có chồng rồi, tại tôi còn trẻ quá:
- Dạ có, bạn trai em.
Nghe tôi trả lời xong, anh ta hơi ngẩn ra hình như có chút thất vọng. Nhưng chỉ trong tích tắc thôi, dáng vẻ ấy lại khôi phục về trạng thái bình thường, cười nói lại với tôi:
- Em có bạn trai rồi sao? Tiếc thật nhỉ, nhưng sao anh ta lại để em đi dạo 1 mình thế này.
- À, em đang đi tìm 1 món đồ để tặng sinh nhật anh ấy. Suy nghĩ hoài mà chả biết tặng gì. Vì cái gì anh ấy cũng có rồi.
Tôi nhanh nhảu trả lời rồi gãi đầu bày tỏ vấn đề nan giải của mình. Anh ta nhìn tôi hồi lâu rồi có ý muốn giúp đỡ:
- Em muốn anh cho vài ý kiến không?
- Dạ, nếu được thì tốt quá, anh cho em xin vài ý tưởng được không? Dù gì anh cũng là đàn ông, chắc hiểu nhau ạ!
Anh ta chống cằm, nhíu mày ngước mắt lên trên tỏ vẻ suy nghĩ:
- Nếu anh ta có tất cả rồi, thì em xem mình là 1 món quà đi. Đàn ông không giống phụ nữ, đôi lúc họ chỉ cần những món quà tinh thần ý nghĩa, cũng đủ làm cho họ hạnh phúc rồi.
Tôi gật gù, như được thông não, trong đầu tôi loé lên rất nhiều ý tưởng. Tôi cười rồi cảm ơn anh ấy:
- Em cám ơn anh nhiều lắm! Em nghĩ em biết mình phải làm gì rồi!
Anh ta thở dài rồi nói với tôi:
- Anh đang vô cùng ngưỡng mộ, không biết chàng trai nào may mắn có được em thế này.
Tôi đang nhấp ngụm trà sữa nghe anh ấy nói xong mà muốn sặc sụa, vội lắc đầu xua tay:
- Không có đâu anh, em làm người ta điên đầu suốt ấy chứ.
Chúng tôi ngồi nói chuyện thêm chốc lát rồi tôi cáo biệt muốn về nhà, vì cũng tới lúc trung tâm sắp đóng cửa. Anh ấy ngỏ ý muốn cho tôi quá giang nhưng tôi nói rằng nhà mình đi bộ vài ba bước là tới rồi không cần phiền anh ấy đâu. Trước khi rời đi, tôi quay lại vẫy tay chào rồi cười vui vẻ tạm biệt anh.
Tôi nghe thầy giảng và ghi chép kĩ tiến độ, ngày nộp và yêu cầu đề bài ra sao. Môn này cũng có thầy Vũ hướng dẫn, nhưng hên quá, tôi được chia vào nhóm thầy Huy rồi. Thầy Huy tuy hơi già nhưng lại vui tính, cũng chỉ dạy nhiệt tình cho sinh viên lắm.
Con Mỹ và con Thanh ngáp dài ngao ngán vì lại phải gồng mình chiến đấu tiếp. Kết thúc buổi giảng đề, 3 đứa lại lết xác xuống sảnh trường. Khi đi ngang qua phòng học cách chỗ chúng tôi vừa học 2 gian. Đôi mắt tôi dừng lại ở bóng hình quen thuộc, thầy Vũ ngồi đó, bên cạnh là chị hoa khôi cùng ngành khoá trên. Hai người cùng thảo luận về đề tài tốt nghiệp. Vì khoá trên đang gấp rút chuẩn bị cho đồ án tốt nghiệp năm cuối rồi. Và nghe phong phanh mấy anh chị năm cuối nói rằng, số sinh viên đăng kí vào nhóm thầy Vũ dẫn dắt bị quá tải. Một vài anh chị bị rớt sang các nhóm của thầy cô khác.
Ông thầy già đăm chiêu xem xét nhìn bản thảo của bà chị đẹp nhất khoá trên kia, cơ bản không hề biết tôi đang đi ngang qua. Còn chị ấy thì chống cằm nhìn thầy chằm chằm mà mỉm cười rạng rỡ. Mắt tôi nhìn nhưng chân tôi vẫn bước, chỉ lướt qua vài giây rồi tôi cũng chuyển ánh mắt của mình dời sang hướng khác, vẫn ráng tỏ vẻ bình thường trò chuyện với tụi bạn không hề nhắc gì đến thầy. Chúng nó không biết tôi và thầy đang chiến tranh lạnh, con Thanh ngứa mồm lên tiếng:
- Có chồng đẹp trai hoàn hảo quá cũng mệt ha. Gái nó cứ bu tứ phía sao mà chịu cho nổi. Tao thấy tội 2 đứa bay quá, canh giữ chồng cho cẩn thận nha.
Con Mỹ thì lại có ý kiến khác:
- Canh chi cho mệt mày ơi, cái gì là của mình dù mày có không cần thì nó vẫn sẽ quay về với mày. Còn 1 khi không phải, thì dù mày quỳ lạy năn nỉ, lòng người ta không hướng về mày cũng bỏ lại mày mà cất cánh bay đi thôi. Tao nói đúng không Vy Anh.
- Vầng, mệt 2 chị quá!
Tôi mệt mỏi trả lời, còn con Mỹ vội nhớ ra chuyện gì đó, vội vỗ vai tôi:
- À quên, tao nghe anh Nam nói. Chị thầy Vũ dẫn con nhỏ nào tên Như vào công ty của thầy làm hả. Anh Nam kêu ý đồ đen tối của nhỏ đó bày hết ra trước mặt. Nó muốn dụ dỗ thầy Vũ bỏ mày đó.
Tôi cười khẩy, quay qua nhìn nó:
- Xời, mẹ đó vô nhà ở chung với bọn tao luôn rồi.
- CÁI GÌ????
Cả 2 con cả kinh đều đồng thanh lên tiếng, còn tôi thì vẻ mặt vô cùng bình thản nhún vai với tụi nó.
- Trời đất, thầy Vũ cũng đồng ý cho nó vào ở sao? Khác nào cõng rắn cắn gà nhà!
- Đúng rồi đó, chồng mày bị gì vậy hả?
Con Mỹ và con Thanh khó hiểu hỏi, tôi cũng lên tiếng trả lời cho bọn nó khỏi thắc mắc:
- Má ơi, bà chị ổng dẫn thẳng vô nhà nêu đích danh tao kêu cho ở đỡ mấy tuần thực tập. Mày nghĩ coi mày từ chối được không?
Con Thanh nhíu mày hỏi lại:
- Chết thật, còn thầy Vũ cũng không nói năng gì hay sao? Vẫn đồng ý cho nhỏ đó ở?
- Ừa, ổng nói với tao là cứ để nhỏ đó vào ở tạm đi. Nó ở chán rồi cũng đi à, để cho tao xem bản lãnh của ổng trước cám dỗ. Mà thôi kệ đi tụi mày ơi, lỡ có mất thì thôi chứ sao bây giờ. Như con Mỹ nói đó, cái gì của mình thì vẫn sẽ là của mình thôi, tranh chấp chi cho mệt.
Tôi bâng quơ trả lời rồi cũng lảng sang đề tài khác nói chuyện. Chứ giờ kêu tôi canh chừng tôi cũng chả biết phải làm sao. Cứ coi chị Như là thử thách tình yêu của chúng tôi vậy, được ăn cả hoặc ngã về không. Nếu xui thầy về với chị Như thật, bà Lệ - chị thầy sẽ vui mừng quá đỗi, vì có đứa em dâu theo đúng ý bả. Nghe nói nhà chị ta vô cùng khá giả, chú Hào gì đó cũng là 1 doanh nhân cội cán, quen biết gia đình thầy cũng khá lâu. Nếu có ba vợ như vậy, lợi cho công chuyện làm ăn của thầy quá còn gì. Lúc đó thầy có bỏ rơi tôi, tôi thề cũng sẽ nhắm mắt buông xuôi thành toàn cho thầy không dám có chút ý kiến. Tôi yêu thầy thật lòng, nhưng cũng sẽ không ràng buộc làm thầy khó xử vì mình. Thầy đối đãi với tôi đến nay như vậy là quá tốt rồi, tôi không dám trông mong gì hơn. Nhưng nếu lòng thầy vẫn hướng về tôi không 1 chút lung lay dù bão tố thế nào, tôi sẽ rất cảm kích và hứa dùng cả đời còn lại để yêu thương và chăm sóc thầy vô điều kiện. Nhưng mà điều tồi tệ vẫn luôn nằm ở thì tương lai. Hiện tại nên sống qua ngày nào hay ngày đó vậy.
Buổi chiều tôi trở về nhà, dì Phương nói rằng tôi cứ ăn cơm chiều trước đi khỏi chờ thầy về. Vì hôm nay công ty có tổ chức sự kiện gì đó nên thầy sẽ về trễ. Thôi vậy cũng mừng, chúng tôi đang chiến tranh lạnh, đối mặt ăn cơm như hồi sáng sao mà nuốt trôi đây. Tôi về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi xuống ăn cơm cùng dì Phương.
- Bộ 2 vợ chồng con đang gây lộn hả?
Dì Phương vừa gắp miếng thịt gà cho tôi vừa hỏi han. Tôi chỉ cười chứ biết làm gì bây giờ, tôi gắp lại miếng khác bỏ vào chén cơm của dì:
- Vợ chồng mà, phải lúc này lúc kia chứ má.
- Ừ, thôi ráng tối về vuốt ve làm hoà cậu Vũ. Đàn ông mà, nhìn vậy chứ khoái ngọt ngào. Mình là phụ nữ nhún nhường chồng chút xíu không chết ai, đôi khi còn có lợi cho mình. Nhiều khi chồng nó thấy vậy còn thương mình hơn í. Má nói thiệt, mình không coi chồng mình như vua, thì sao mà nó coi mình là hoàng hậu được, đúng không? Còn chuyện đúng sai tìm lúc vui vẻ mà từ từ nói.
Tôi ăn cơm xong, phụ dì Phương dọn dẹp rồi trở về phòng mở laptop tìm tư liệu. Mới vô đầu môn học nên mọi thứ làm nhanh chóng lẹ làng. Ngó đồng hồ vẫn còn sớm. Tôi thay quần áo rồi nói dì Phương 1 tiếng là muốn sang khu trung tâm mua sắm, cách chung cư nhà 2 cái đèn đỏ đi dạo sẵn mua ít đồ. Thật ra là do sắp sinh nhật ông thầy già rồi, còn vài ngày nữa thôi là tới. Nói chứ giận thì giận mà thương thì thương. Tôi muốn mua 1 món quà nào đó thật ý nghĩa cho ổng. Mà đi khắp cái trung tâm không biết nên chọn mua gì. Vì thật sự cái gì thầy cũng có: áo, quần, giày, dép, đồng hồ, nước hoa...toàn là đồ hiệu sang xịn nổi tiếng và đẳng cấp. Với số tiền ít ỏi trong tay, tôi sao mà mua nổi những thứ đó chứ.
Đi dạo 1 vòng tìm hiểu chóng mặt, tôi ngồi xuống 1 băng ghế gần thang máy nghỉ mệt. Ráng tìm chút ý tưởng nên lên kế hoạch tổ chức 1 buổi tiệc sinh nhật lãng mạn cho thầy. Ham hố có người yêu chi giờ khổ quá vầy nè. Đang nhăn nhó suy nghĩ, tôi nghe 1 giọng nói quen quen vang bên tai:
- Chào em.
Theo phản xạ tôi ngó lên. Ơ! Đây không phải anh chàng tôi đã cứu mạng ở phố tây Bùi Viện hôm bữa sao? Anh ta nhoẻn miệng cười nhìn tôi rồi tiếp tục hỏi:
- Có nhớ anh không?
- Dạ có...em nhớ chứ! Anh đi đâu đây?
Tôi vui vẻ trả lời, nhìn anh chàng này cũng sáng loá nổi bật không kém cạnh ông thầy già nhà tôi chút nào, kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng cái đẹp thường nằm trong con mắt của kẻ si tình mà. Đối với tôi dù thế nào thầy Vũ cũng là số 1, không ai có thể thay thế thầy trong lòng tôi được.
- Cho anh ngồi cạnh em được không?
- Dạ được chứ, anh ngồi đi.
Tôi nhích người qua mời anh ấy ngồi, anh ấy ngồi xuống bên cạnh, nheo mắt nhìn tôi hỏi:
- Em vào đây 1 mình sao? Có đang đợi ai không?
- Dạ, em đi 1 mình.
- Ồ, vậy sao? Thật may quá! Không biết em có rảnh không? Anh muốn mời em 1 ly trà sữa để cám ơn em về chuyện đó. Con gái tụi em ai cũng thích trà sữa mà nhỉ. Với lại anh thấy tụi mình vô cùng có duyên, nên mới gặp lại nhau như thế này ấy chứ.
Tôi hơi băn khoăn nhưng nhìn thấy vẻ thành tâm của anh ta, tôi cũng đồng ý. Coi như thêm được 1 người bạn vậy, chả mất mát gì, đã thế còn được uống free 1 ly trà sữa nữa chứ. Anh ấy mời tôi vào quán trà sữa KOI ngay lầu dưới chỗ chúng tôi vừa gặp mặt. Theo tôi nhận xét, người đàn ông này rất tâm lí và nói chuyện khá thu hút. Tôi đảm bảo đây là 1 tay sát gái chuyên nghiệp, vừa đẹp trai lại ăn nói khéo léo thế này, gái nào mà chịu cho nổi. Chúng tôi order món rồi lựa 1 góc để trò chuyện. Anh ấy hỏi han tên tôi rồi nghề nghiệp. Tôi nói tôi còn là sinh viên càng làm anh ta thích thú hơn.
- Có ai nói khi em cười nhìn em đẹp lắm không?
Sao tự nhiên lại khen tôi thế này, hay là anh chàng này đang thả thính tôi đây. Nhưng xin lỗi, tâm tôi bất biến giữa dòng đời vạn thính rồi. Tôi chợt đỏ mặt vì ngại rồi nghĩ tới thầy liền. Nhưng lại không dám khai là đã có chồng rồi, tại tôi còn trẻ quá:
- Dạ có, bạn trai em.
Nghe tôi trả lời xong, anh ta hơi ngẩn ra hình như có chút thất vọng. Nhưng chỉ trong tích tắc thôi, dáng vẻ ấy lại khôi phục về trạng thái bình thường, cười nói lại với tôi:
- Em có bạn trai rồi sao? Tiếc thật nhỉ, nhưng sao anh ta lại để em đi dạo 1 mình thế này.
- À, em đang đi tìm 1 món đồ để tặng sinh nhật anh ấy. Suy nghĩ hoài mà chả biết tặng gì. Vì cái gì anh ấy cũng có rồi.
Tôi nhanh nhảu trả lời rồi gãi đầu bày tỏ vấn đề nan giải của mình. Anh ta nhìn tôi hồi lâu rồi có ý muốn giúp đỡ:
- Em muốn anh cho vài ý kiến không?
- Dạ, nếu được thì tốt quá, anh cho em xin vài ý tưởng được không? Dù gì anh cũng là đàn ông, chắc hiểu nhau ạ!
Anh ta chống cằm, nhíu mày ngước mắt lên trên tỏ vẻ suy nghĩ:
- Nếu anh ta có tất cả rồi, thì em xem mình là 1 món quà đi. Đàn ông không giống phụ nữ, đôi lúc họ chỉ cần những món quà tinh thần ý nghĩa, cũng đủ làm cho họ hạnh phúc rồi.
Tôi gật gù, như được thông não, trong đầu tôi loé lên rất nhiều ý tưởng. Tôi cười rồi cảm ơn anh ấy:
- Em cám ơn anh nhiều lắm! Em nghĩ em biết mình phải làm gì rồi!
Anh ta thở dài rồi nói với tôi:
- Anh đang vô cùng ngưỡng mộ, không biết chàng trai nào may mắn có được em thế này.
Tôi đang nhấp ngụm trà sữa nghe anh ấy nói xong mà muốn sặc sụa, vội lắc đầu xua tay:
- Không có đâu anh, em làm người ta điên đầu suốt ấy chứ.
Chúng tôi ngồi nói chuyện thêm chốc lát rồi tôi cáo biệt muốn về nhà, vì cũng tới lúc trung tâm sắp đóng cửa. Anh ấy ngỏ ý muốn cho tôi quá giang nhưng tôi nói rằng nhà mình đi bộ vài ba bước là tới rồi không cần phiền anh ấy đâu. Trước khi rời đi, tôi quay lại vẫy tay chào rồi cười vui vẻ tạm biệt anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook