Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?
-
Chương 24: Tôi Là “Sugar Baby” Sao?
Tôi và thầy cùng nhau ăn sáng và đi bộ đến trường sẵn tập thể dục. Mặc dù lúc 5 giờ sáng thầy đã dậy sớm tập gym rồi, nhưng vẫn muốn đi cùng tôi. Đứng trong thang máy, tôi rủ rỉ hỏi thầy:
- Sao thầy không đi xe vậy?
- Đi vài bước là tới trường rồi, có khùng không mà đánh xe hơi vòng vòng cho mất công.
Nhưng tôi đang rất lo sợ, ổng cùng tôi đi thế này đến trường có phải là quá kì quặc và mờ ám hay không? Chẳng khác nào tự tạo sự nghi ngờ cho dân chúng. Rồi tin đồn rần rần lan đi, chắc tôi học không nổi luôn.
- Vậy lát ra khỏi chung cư, em đi trước cho lẹ, thầy đi sau ha. Chứ để người trong trường thấy em với thầy như vầy, nảy ra chuyện lớn luôn đó.
- Biết.
Ông thầy này lúc nóng lúc lạnh, lúc lèm bèm rõ nhiều, lúc lại ăn nói kiệm lời cụt lủn, chỉ có khi “lên giường” là ngọt ngào sến súa với tôi để dụ khị thôi, thật đáng ghét. Thang máy mở cửa, tôi chuẩn bị phóng ra thì ổng chụp tôi lại:
- Trưa nhớ về ăn cơm.
- “Thôi mà thầy, hôm nay cho em ăn ngoài với bạn 1 bữa nha. Chiều em về sớm mà.” Tôi nắm lấy cánh tay ổng nũng nịu năn nỉ.
- Bữa nay thui đó, ăn ngoài nhiều không tốt đâu. Chiều tôi về mà chưa thấy cái mặt em ở nhà là chết với tôi.
Ổng gõ nhẹ lên trán tôi ra sức dặn dò. Tôi gật đầu ”dạ” rồi muốn tung tăng đi nhưng chưa đâu. Thầy kéo tôi lại đặt 1 nụ hôn nhẹ nhàng lên trán rồi mới thả tôi đi. Mặc dù lúc trước khi ra khỏi nhà, ổng đã đè hôn tôi tới tấp ở trển rồi.
- Người ta kìa thầy, kì quá trời.
Tôi nhăn nhó nhìn ổng mà ngượng đỏ mặt với những ánh mắt ngạc nhiên, hiếu kì của mọi người gần đó. Nắng sớm trải dài trên phố, xe cộ tấp nập nhộn nhịp đậu hàng dài chờ ở các giao lộ đèn xanh, đèn đỏ. Một ngày bận rộn lại bắt đầu, tôi nhanh chóng qua đường vì đèn dành cho người đi bộ chỉ còn 3 giây ngắn ngủi. Nhưng như thế là thầy đi sau tôi phải đứng đợi ở phía bên kia đường rồi. Tôi ngoái lại tìm bóng dáng của thầy, nắng chiếu vào mắt khiến tôi nheo lai và đưa tay lên che. Thầy đứng đó, bên kia đường, thân ảnh cao lớn cùng khuôn mặt sáng láng vô cùng anh tuấn nhưng rất kiên nghị, dường như thu hút ánh nhìn của biết bao cô gái và người đi đường. Nhưng ánh mắt của thầy lại chỉ dõi về tôi, từ đằng xa tôi có thể thấy rõ trong đôi mắt chim ưng khó tính đó tràn ngập yêu thương và sự cưng chiều. Tôi nhoẻn miệng cười thật tươi nhìn về phía thầy, thầy ngẩn người ra trong giây lát nhưng cũng cười lại với tôi, 1 nụ cười ấm áp hơn cả những tia nắng ban mai lúc này.
Tôi nhanh chóng bước vào cổng trường gật đầu chào chú bảo vệ 1 tiếng. Chú nhìn tôi như việt kiều mới về nước mà thốt lên:
- Trời, mấy bữa không gặp sao nay nhìn con lạ quá vậy, đẹp ra quá chừng luôn.
- “Đẹp ra xấu ở lại hả chú.” Tôi hài hước đáp lại.
- “Ủa mà tay con bị gì bó bột vậy?” Chú vừa hỏi vừa chỉ vào cổ tay đang bó bột của tôi.
- Hôm bữa con té xe bị nứt xương, nhẹ à chú, không sao đâu.
Tôi nói với chú vài câu rồi tiến vào sảnh trường. Đi được 2 hay 3 bước thì 1 cánh tay con trai quen thuộc quàng lên vai tôi sau đó là giọng nói giễu cợt vang lên bên cạnh:
- Em yêu, bữa nay đi học lại rồi sao? Có nhớ anh không?
Thằng Khoa 1 tay vác balo, tay còn lại quàng cổ vác vai tôi, miệng thỏ thẻ sát khuôn mặt khiến tôi muốn rợn da gà. Tôi đẩy vội nó ra lườm nguýt bĩu môi:
- Ai thèm nhớ mặt chó mày.
Bỗng dưng nó nhìn tôi đơ ra vài giây, rồi đưa tay vuốt nhẹ lên má tôi 1 cái:
- Có mấy ngày không gặp, sao nay nhìn ngon cơm quá ta.
- “Xịt! Ngon thì mày cũng không có ăn được đâu. Tính ăn thịt đồng loại hả? Haha.” Tôi xéo sắc đáp lại nó. Nhưng nó cũng không vừa:
- Cứ đưa đây xem tao có ăn không? Nhai tới xương luôn, mlem mlem...
- Biến mày.
Tôi và nó vừa đi vừa giỡn hớt tự nhiên tôi cảm nhận có 1 luồng khí lạnh từ sau lưng lướt qua. Đôi mắt chim ưng ban nãy còn nhìn tôi cười âu yếm, giờ đã sắc lẹm như muốn giết người đến nơi. Thầy đi qua tôi và thằng Khoa, mắt khẽ híp lại liếc tôi như muốn cảnh cáo rồi đi thẳng lên văn phòng. Tôi sợ muốn quíu người, xô vội thằng Khoa ra:
- Thầy tao kìa, mày muốn giết tao không dao hả?
- Làm gì mày sợ ổng dữ vậy? Lát trưa có hội sinh hoạt các câu lạc bộ trong trường. Bữa nay tới câu lạc bộ âm nhạc của tao, nhớ xuống nghe anh mày hát đó.
Rồi tôi với nó chia tay mỗi người 1 ngả về phòng học của mình. Thấy tôi lên lớp, tụi bàn tôi tự nhiên xì xào bàn tán làm tôi chột dạ. Thanh và Mỹ mừng rỡ đến bên tôi. Mặc dù tôi lựa chọn trang phục cực kì đơn giản, chỉ áo thun trắng và chiếc quần Jean ôm sát, không hiểu sao ai cũng kêu trông tôi khác lạ. Hay do ở với thầy riết nên thần thái hưởng ké được 1 xíu chăng?
- Đù, nay như người khác vậy má. Nhà trúng số hay có đại gia bao nuôi vậy?
Tôi giật mình trong lòng. “ Bao nuôi” - từ này dành cho mấy người con gái thích hưởng thụ, cần 1 người đàn ông kinh tế giàu có chu cấp hàng tháng, việc cô ta cần làm là bỏ thân xác xuân xanh của mình mua vui cho những gã đàn ông đó. Tôi biết bọn nó chỉ chọc tôi cho vui, không có ý gì hết nhưng lại thấy mình cũng giông giống hoàn cảnh vậy! Tiếng lòng tôi vỡ toang, tôi như sực tỉnh ra điều gì đó. Vậy có phải thầy Vũ coi tôi là “sugar baby” như trend bữa giờ tụi trên mạng hay nói. Ngẫm lại, thầy đã lo đủ thứ cho tôi và cả gia đình tôi nên muốn tôi “ dùng thân báo đáp cả đời” như lời thầy từng nói. Vậy thì câu trả lời quá rõ ràng rồi còn gì? Tôi thấy chua xót trong lòng, không nghĩ rằng có 1 ngày bản thân mình vô tình lại thành gái bao. Danh phận mà có chết tôi cũng không bao giờ muốn nhận và thực hiện.
- Mày bị gì vậy?
Thấy tôi đơ ra, tụi bạn quơ tay trước mắt kéo tôi về thế giới thực. Tôi vội lấy lại vẻ bình thường, mặc dù trong lòng đã đổ nát.
- À, có gì đâu. Tự nhiên tao sực nhớ sáng quên mang đồ cho con nhỏ chung nhóm mượn.
- Wow! Vy Anh. Bữa nay mày xài túi xách Prada luôn ha.
- “ À à... fake má ơi. “ Tôi giả lả cười xạo xạo với tụi nó.
- Ê Thanh, bữa nay nó đeo trang sức luôn kìa, điều mà nó ghét nhất từ trước đến nay.
Con Mỹ nó ùa lên mách nước với con Thanh. Chúng nó đánh giá tôi từ trên xuống như máy radar dò sóng, rồi đồng thanh nói không ai hẹn trước:
- Mày đang giấu tụi tao chuyện gì đúng không?
Tôi ấp úng khổ sở, không biết phải trả lời tụi nó ra sao thì may thiệt, các thầy cô vào lớp. Tụi tôi tản ra đi về phía giảng viên của mình. Tôi còn đang suy nghĩ miên man nhiều thứ trong đầu, nên không hề biết ánh mắt thầy đang nhìn tôi tỏ vẻ không hài lòng nãy giờ. Thầy đổi điện thoại đời mới nhất cho tôi, sắm luôn cho tôi 1 con Macbook cấu hình khủng cho việc học. Còn đưa cả cho tôi 1 thẻ tín dụng không giới hạn, để tôi thích gì xài đó, không cho tôi đi làm thêm nữa. Mặc dù tôi đã nằng nặc từ chối không ngừng, nhưng ổng gầm lên 1 cái làm tôi hồn siêu phách tán nhận lấy không dám do dự. Nhưng chắc tôi cũng tìm cách lén đi làm lại thôi. Thẻ tín dụng này tôi sẽ ráng giữ, quyết để bản thân không bao giờ đụng tới nó. Vì tôi đã nợ thầy quá quá nhiều rồi! Mặt mũi nào mà dám xài tiền của thầy nữa. Chả khác nào tôi tự nhận mình là gái bao thật.
- Em Vy Anh ra đây, cho tôi coi bản thiết kế, để xem tiến độ tới đâu rồi!
- “Vy Anh, thầy gọi kìa.” Thấy tôi ngồi như trời chồng không phản ứng trước tiếng gọi của thầy, lũ bạn chung nhóm khều tôi nhắc.
- Hả, dạ dạ..
Tôi lúng túng mang tập vở ra chỗ thầy, ráng trình bày nhanh gọn dễ hiểu. Cũng cố tỏ ra mình chỉ là 1 người sinh viên bình thường, không có bất kì mối quan hệ mờ ám nào với thầy. Nghe tôi nói xong, tự nhiên thầy kiếm chuyện bắt bẻ la mắng tôi quá trời. Nào là sai quy trình, chậm tiến độ..bla bla. Mặc dù ở nhà ổng đã vài phần ưng ý bài của tôi rồi. Thấy thầy nộ tôi, mấy đứa trong nhóm sợ co người. Nghĩ rằng không biết tôi có làm gì đắc tội với thầy không, mà để thầy khó chịu như vậy? Tôi ngu người chả biết chuyện gì đang xảy ra với ổng, chỉ chưng ra bộ mặt ngu không thể tả, mặc ổng la mắng.
- Sao thầy không đi xe vậy?
- Đi vài bước là tới trường rồi, có khùng không mà đánh xe hơi vòng vòng cho mất công.
Nhưng tôi đang rất lo sợ, ổng cùng tôi đi thế này đến trường có phải là quá kì quặc và mờ ám hay không? Chẳng khác nào tự tạo sự nghi ngờ cho dân chúng. Rồi tin đồn rần rần lan đi, chắc tôi học không nổi luôn.
- Vậy lát ra khỏi chung cư, em đi trước cho lẹ, thầy đi sau ha. Chứ để người trong trường thấy em với thầy như vầy, nảy ra chuyện lớn luôn đó.
- Biết.
Ông thầy này lúc nóng lúc lạnh, lúc lèm bèm rõ nhiều, lúc lại ăn nói kiệm lời cụt lủn, chỉ có khi “lên giường” là ngọt ngào sến súa với tôi để dụ khị thôi, thật đáng ghét. Thang máy mở cửa, tôi chuẩn bị phóng ra thì ổng chụp tôi lại:
- Trưa nhớ về ăn cơm.
- “Thôi mà thầy, hôm nay cho em ăn ngoài với bạn 1 bữa nha. Chiều em về sớm mà.” Tôi nắm lấy cánh tay ổng nũng nịu năn nỉ.
- Bữa nay thui đó, ăn ngoài nhiều không tốt đâu. Chiều tôi về mà chưa thấy cái mặt em ở nhà là chết với tôi.
Ổng gõ nhẹ lên trán tôi ra sức dặn dò. Tôi gật đầu ”dạ” rồi muốn tung tăng đi nhưng chưa đâu. Thầy kéo tôi lại đặt 1 nụ hôn nhẹ nhàng lên trán rồi mới thả tôi đi. Mặc dù lúc trước khi ra khỏi nhà, ổng đã đè hôn tôi tới tấp ở trển rồi.
- Người ta kìa thầy, kì quá trời.
Tôi nhăn nhó nhìn ổng mà ngượng đỏ mặt với những ánh mắt ngạc nhiên, hiếu kì của mọi người gần đó. Nắng sớm trải dài trên phố, xe cộ tấp nập nhộn nhịp đậu hàng dài chờ ở các giao lộ đèn xanh, đèn đỏ. Một ngày bận rộn lại bắt đầu, tôi nhanh chóng qua đường vì đèn dành cho người đi bộ chỉ còn 3 giây ngắn ngủi. Nhưng như thế là thầy đi sau tôi phải đứng đợi ở phía bên kia đường rồi. Tôi ngoái lại tìm bóng dáng của thầy, nắng chiếu vào mắt khiến tôi nheo lai và đưa tay lên che. Thầy đứng đó, bên kia đường, thân ảnh cao lớn cùng khuôn mặt sáng láng vô cùng anh tuấn nhưng rất kiên nghị, dường như thu hút ánh nhìn của biết bao cô gái và người đi đường. Nhưng ánh mắt của thầy lại chỉ dõi về tôi, từ đằng xa tôi có thể thấy rõ trong đôi mắt chim ưng khó tính đó tràn ngập yêu thương và sự cưng chiều. Tôi nhoẻn miệng cười thật tươi nhìn về phía thầy, thầy ngẩn người ra trong giây lát nhưng cũng cười lại với tôi, 1 nụ cười ấm áp hơn cả những tia nắng ban mai lúc này.
Tôi nhanh chóng bước vào cổng trường gật đầu chào chú bảo vệ 1 tiếng. Chú nhìn tôi như việt kiều mới về nước mà thốt lên:
- Trời, mấy bữa không gặp sao nay nhìn con lạ quá vậy, đẹp ra quá chừng luôn.
- “Đẹp ra xấu ở lại hả chú.” Tôi hài hước đáp lại.
- “Ủa mà tay con bị gì bó bột vậy?” Chú vừa hỏi vừa chỉ vào cổ tay đang bó bột của tôi.
- Hôm bữa con té xe bị nứt xương, nhẹ à chú, không sao đâu.
Tôi nói với chú vài câu rồi tiến vào sảnh trường. Đi được 2 hay 3 bước thì 1 cánh tay con trai quen thuộc quàng lên vai tôi sau đó là giọng nói giễu cợt vang lên bên cạnh:
- Em yêu, bữa nay đi học lại rồi sao? Có nhớ anh không?
Thằng Khoa 1 tay vác balo, tay còn lại quàng cổ vác vai tôi, miệng thỏ thẻ sát khuôn mặt khiến tôi muốn rợn da gà. Tôi đẩy vội nó ra lườm nguýt bĩu môi:
- Ai thèm nhớ mặt chó mày.
Bỗng dưng nó nhìn tôi đơ ra vài giây, rồi đưa tay vuốt nhẹ lên má tôi 1 cái:
- Có mấy ngày không gặp, sao nay nhìn ngon cơm quá ta.
- “Xịt! Ngon thì mày cũng không có ăn được đâu. Tính ăn thịt đồng loại hả? Haha.” Tôi xéo sắc đáp lại nó. Nhưng nó cũng không vừa:
- Cứ đưa đây xem tao có ăn không? Nhai tới xương luôn, mlem mlem...
- Biến mày.
Tôi và nó vừa đi vừa giỡn hớt tự nhiên tôi cảm nhận có 1 luồng khí lạnh từ sau lưng lướt qua. Đôi mắt chim ưng ban nãy còn nhìn tôi cười âu yếm, giờ đã sắc lẹm như muốn giết người đến nơi. Thầy đi qua tôi và thằng Khoa, mắt khẽ híp lại liếc tôi như muốn cảnh cáo rồi đi thẳng lên văn phòng. Tôi sợ muốn quíu người, xô vội thằng Khoa ra:
- Thầy tao kìa, mày muốn giết tao không dao hả?
- Làm gì mày sợ ổng dữ vậy? Lát trưa có hội sinh hoạt các câu lạc bộ trong trường. Bữa nay tới câu lạc bộ âm nhạc của tao, nhớ xuống nghe anh mày hát đó.
Rồi tôi với nó chia tay mỗi người 1 ngả về phòng học của mình. Thấy tôi lên lớp, tụi bàn tôi tự nhiên xì xào bàn tán làm tôi chột dạ. Thanh và Mỹ mừng rỡ đến bên tôi. Mặc dù tôi lựa chọn trang phục cực kì đơn giản, chỉ áo thun trắng và chiếc quần Jean ôm sát, không hiểu sao ai cũng kêu trông tôi khác lạ. Hay do ở với thầy riết nên thần thái hưởng ké được 1 xíu chăng?
- Đù, nay như người khác vậy má. Nhà trúng số hay có đại gia bao nuôi vậy?
Tôi giật mình trong lòng. “ Bao nuôi” - từ này dành cho mấy người con gái thích hưởng thụ, cần 1 người đàn ông kinh tế giàu có chu cấp hàng tháng, việc cô ta cần làm là bỏ thân xác xuân xanh của mình mua vui cho những gã đàn ông đó. Tôi biết bọn nó chỉ chọc tôi cho vui, không có ý gì hết nhưng lại thấy mình cũng giông giống hoàn cảnh vậy! Tiếng lòng tôi vỡ toang, tôi như sực tỉnh ra điều gì đó. Vậy có phải thầy Vũ coi tôi là “sugar baby” như trend bữa giờ tụi trên mạng hay nói. Ngẫm lại, thầy đã lo đủ thứ cho tôi và cả gia đình tôi nên muốn tôi “ dùng thân báo đáp cả đời” như lời thầy từng nói. Vậy thì câu trả lời quá rõ ràng rồi còn gì? Tôi thấy chua xót trong lòng, không nghĩ rằng có 1 ngày bản thân mình vô tình lại thành gái bao. Danh phận mà có chết tôi cũng không bao giờ muốn nhận và thực hiện.
- Mày bị gì vậy?
Thấy tôi đơ ra, tụi bạn quơ tay trước mắt kéo tôi về thế giới thực. Tôi vội lấy lại vẻ bình thường, mặc dù trong lòng đã đổ nát.
- À, có gì đâu. Tự nhiên tao sực nhớ sáng quên mang đồ cho con nhỏ chung nhóm mượn.
- Wow! Vy Anh. Bữa nay mày xài túi xách Prada luôn ha.
- “ À à... fake má ơi. “ Tôi giả lả cười xạo xạo với tụi nó.
- Ê Thanh, bữa nay nó đeo trang sức luôn kìa, điều mà nó ghét nhất từ trước đến nay.
Con Mỹ nó ùa lên mách nước với con Thanh. Chúng nó đánh giá tôi từ trên xuống như máy radar dò sóng, rồi đồng thanh nói không ai hẹn trước:
- Mày đang giấu tụi tao chuyện gì đúng không?
Tôi ấp úng khổ sở, không biết phải trả lời tụi nó ra sao thì may thiệt, các thầy cô vào lớp. Tụi tôi tản ra đi về phía giảng viên của mình. Tôi còn đang suy nghĩ miên man nhiều thứ trong đầu, nên không hề biết ánh mắt thầy đang nhìn tôi tỏ vẻ không hài lòng nãy giờ. Thầy đổi điện thoại đời mới nhất cho tôi, sắm luôn cho tôi 1 con Macbook cấu hình khủng cho việc học. Còn đưa cả cho tôi 1 thẻ tín dụng không giới hạn, để tôi thích gì xài đó, không cho tôi đi làm thêm nữa. Mặc dù tôi đã nằng nặc từ chối không ngừng, nhưng ổng gầm lên 1 cái làm tôi hồn siêu phách tán nhận lấy không dám do dự. Nhưng chắc tôi cũng tìm cách lén đi làm lại thôi. Thẻ tín dụng này tôi sẽ ráng giữ, quyết để bản thân không bao giờ đụng tới nó. Vì tôi đã nợ thầy quá quá nhiều rồi! Mặt mũi nào mà dám xài tiền của thầy nữa. Chả khác nào tôi tự nhận mình là gái bao thật.
- Em Vy Anh ra đây, cho tôi coi bản thiết kế, để xem tiến độ tới đâu rồi!
- “Vy Anh, thầy gọi kìa.” Thấy tôi ngồi như trời chồng không phản ứng trước tiếng gọi của thầy, lũ bạn chung nhóm khều tôi nhắc.
- Hả, dạ dạ..
Tôi lúng túng mang tập vở ra chỗ thầy, ráng trình bày nhanh gọn dễ hiểu. Cũng cố tỏ ra mình chỉ là 1 người sinh viên bình thường, không có bất kì mối quan hệ mờ ám nào với thầy. Nghe tôi nói xong, tự nhiên thầy kiếm chuyện bắt bẻ la mắng tôi quá trời. Nào là sai quy trình, chậm tiến độ..bla bla. Mặc dù ở nhà ổng đã vài phần ưng ý bài của tôi rồi. Thấy thầy nộ tôi, mấy đứa trong nhóm sợ co người. Nghĩ rằng không biết tôi có làm gì đắc tội với thầy không, mà để thầy khó chịu như vậy? Tôi ngu người chả biết chuyện gì đang xảy ra với ổng, chỉ chưng ra bộ mặt ngu không thể tả, mặc ổng la mắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook