Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?
-
Chương 20: Chuẩn Bị Lên Thớt
Tôi nhìn chiếc nhẫn trên tay rồi ngơ ngác nhìn thầy vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thầy tiếp tục lấy ra thêm 1 cái lắc tay đơn giản, nhưng đính full kim cương nhỏ tinh xảo thành 1 hàng, và 1 sợi dây chuyền có mặt là 1 viên kim cương cỡ lớn từ chiếc hộp trang sức đang để trên bàn, đinh ninh mang chúng đeo lên cho tôi y như cảnh mẹ chồng đeo vàng cho con dâu trong ngày cưới vậy:
- Thầy làm gì dợ? Em không quen đeo nữ trang đâu.
Tôi rụt người và tay lại cảnh giác hỏi, thật sự từ trước tới giờ tôi chưa đeo trang sức phụ kiện bao giờ vì thấy rườm rà với khó chịu sao á.
- Đeo đi cho quen, đường đường chồng có công ty trang sức mà để cô vợ không đeo thứ gì trên người coi sao được. Xem như phần thưởng buổi trưa em ăn ngon ngủ giỏi.
Hơ, có vụ khen thưởng này nữa ư? Thầy kéo cổ tay tôi lại cài chiếc lắc vào, đưa sợi dây chuyền lên cổ cẩn thận móc khoen. Sau đó là 1 đôi bông tai đồng bộ với những món kia được gắn ở trên đôi tai trống trơn của tôi. Quả thật nhìn vào gương, khi được đeo trang sức, khuôn mặt và thần thái tôi sáng bừng như thành 1 người khác vậy.
Xong chuyện, ổng ngơ ngác nhìn tôi hồi lâu, đưa tay khẽ vuốt má tôi đầy vẻ cưng chiều và sủng nịnh. Tôi cụp mắt tỏ vẻ áy náy:
- Thầy chuẩn bị mọi thứ vì em như vậy, em sao báo đáp hết đây. Em chả làm được gì cho thầy cả.
- “ Em dùng thân mình báo đáp cho tôi cả đời là đủ rồi! Mà nè, thứ gì tôi đã đeo lên người em rồi, cấm tuyệt đối không bao giờ được tháo xuống, trừ khi tôi cho phép, nghe chưa?“ Một nụ cười tà ma được vẽ trên khuôn mặt ổng khiến tôi rùng mình.
Cơm nước bữa chiều xong xuôi, thầy vào phòng làm việc còn tôi thì tranh thủ vào tắm rửa sạch sẽ. Ổng chuẩn bị sẵn 1 bao tay dài bằng nhựa để bọc tay trái đang bó bột của tôi vì sợ vào nước. Tôi mà không cầu xin van lạy đủ điều chắc ổng vác tôi vô trong phòng để tắm rửa kì cọ dùm, vì sợ tôi 1 tay không làm được. Nhưng không làm được cũng ráng phải làm cho được. Không để ổng thừa dịp có cơ hội làm ba cái chuyện bậy bạ là tôi chết tươi.
Nước thấm vào những vết trầy xước rát muốn quíu người. Tôi ráng chịu đựng xối nước cho các vết thương được sạch sẽ mà muốn hú lên hú xuống. Sấy tóc lau người xong xuôi, tôi mở tủ gỗ được đặt sẵn trong phòng tắm để lấy áo choàng tắm ra mặc vì vừa nãy tôi quên mang quần áo vào, thật là bất cẩn!
Định rằng sẽ mở cửa ngó ngang ngó dọc để lết nhanh vô phòng thay đồ, tôi muốn chết trân vì thầy đã đứng ở cửa lù lù đợi tôi.
- Áaaaaa... thầy làm em giật mình.
Ổng quét ánh mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới cười gian xảo, theo bản năng tôi bấu chặt áo chòang che chắn thân mình cẩn thận.
- Tôi bế em vào phòng thay đồ.
- Không cần mà thầy.
Vừa dứt lời từ chối thì toàn bộ cơ thể của tôi đã lơ lửng trên không trung tiến vào phòng thay đồ.
- Em mặc bộ này đi.
Thầy đặt tôi xuống 1 cái ghế trong phòng và đưa đến 1 bộ đồ ngủ 2 dây bằng lụa phi bóng màu đỏ đô, trông cực quyến rũ và hở hang mà có chết tôi cũng không bao giờ muốn mặc.
- “ Còn bộ nào kín đáo hơn không thầy”.Tôi không phục, xụ mặt không muốn nhận lấy.
Thầy nói rằng mặc mấy bộ này cho thoải mái, không cà vào vết thương của tôi, lát tiện xức thuốc. Ừ thì cũng có lý nhưng thấy lạnh lẽo sao đó. Tôi nhắm mắt nhắm mũi nhận lấy, kêu ổng đi tắm đi để tôi thay đồ.
Lần đầu tiên tôi mặc bộ áo ngủ dạng này, cảm giác y như mình đang khoả thân vậy. Nó trống trải, hở da hở thịt muốn nổi óc cục. Thầy còn nói rằng, tối ngủ không nên mặc nội y vì cả ngày đã mặc rồi, tối nên thả rông cho máu lưu thông. Ừ thì cũng đúng luôn, nhưng kệ, tôi không quan tâm máu lưu thông gì hết, nên vẫn ráng mở tủ lấy bộ nội y cùng màu với bộ đồ mặc vào.
Thầy đi tắm rồi, tôi lấy hộp cứu thương ra tự xức thuốc. Thề là rát không thể tả, mấy vết thương này không khéo mốt bị xẹo như chơi. Được cái sức tôi chịu đau tốt nên cũng không hề hấn gì nhiều. Cái chân bong gân của tôi cũng đỡ nhức hơn hôm qua nhiều. Còn cái cổ tay bị bó bột nó ngứa bên trong thôi rồi, chỉ muốn móc ngón tay vô gãi cho đã.
Đang ngồi ghế sofa chấm thuốc, cửa phòng tắm mở ra. Theo phản xạ tôi ngó lên mà muốn té xỉu tại chỗ. Ông thầy biến thái đang cởi trần, hên là phần dưới có quấn khăn tắm. Ta nói tượng David khoả thân tôi hay vẽ trong trường, tuổi tôm với thân hình tráng kiện, săn chắc, múi nào ra múi đó của thầy. Mặc dù tôi cũng ngắm nhìn nhiều mẫu nam mặc sịp để vẽ không ít lần nhưng tất cả gộp lại, đều không thể sánh được với người đàn ông trước mắt. Tướng tá thầy đô con không giống như mấy vận động viên lực sĩ thể hình, với cơ bắp nổi cuồn cuộn trông đáng sợ. Nhưng lại rất hoàn hảo, cân đối và quyến rũ mê người.
Tự nhiên mũi tôi nghe rột rột thốn thốn và có thứ gì đó ươn ướt trào ra ngoài. Trời mẹ ơi! Tôi xịt máu cam rồi. Tôi vội bụm tay che lấy mũi mình, xấu hổ ngẩng đầu lên trời cho máu không chảy ra nữa. Thầy cũng hoảng hốt chạy nhanh tới bên tôi mắng:
- Em bị cái gì vậy trời? Có sao không vậy?
Ổng đỡ người tôi vào lòng, vội vàng lấy bông gòn đang có sẵn trên bàn lau mũi tôi rồi bịt lại. Cảm giác da thịt tôi chạm vào bờ ngực trần trụi mát lạnh mới tắm xong của thầy mà khẽ dao động. Mắt nhắm chặt, miệng tôi ai oán:
- Sao thầy không mặc quần áo vào đi. Tại thầy á.
- “Vô duyên, đây là phòng tôi, tôi muốn mặc sao tôi mặc. Với lại tôi không có thói quen mặc đồ đi ngủ.” Ổng vừa cãi vừa lau mũi tôi cho sạch. Tôi vẫn chưa dám mở mắt, 2 tay bịt mặt nãy giờ quyết đoán nói:
- Vậy em ngủ sofa, thầy nằm trên giường đi.
- Nằm mơ đi cưng, mau bỏ cái tay ra cho tôi dòm cái mặt coi.
- Không mà, thầy mặc đồ vô đi.
- Nói không nghe hả.
Dứt lời, người tôi bị nhấc bổng lên tiến về phía chiếc giường, tôi mở mắt cảnh giác cao độ:
- Thầy định làm gì em, em la lên nha.
- Hừ, la đi, phòng này cách âm tốt lắm. Bây giờ tôi sẽ tranh thủ ăn em tới tận xí quách cho đáng đời.
Ổng nhìn tôi giễu cợt, rồi đặt tôi xuống giường, tôi vội vàng lùi lại phía sau, 2 tay che chắn trước ngực miệng khẩn thiết:
- Đừng mà thầy, em chưa chuẩn bị tâm lí đâu. Với.. à thầy chưa cầu hôn em nha, em chưa có đồng ý làm vợ thầy à.
Ổng cười lạnh, bò tới chân tôi nhả ra vài câu nguy hiểm:
- Nhẫn em đã đeo rồi, vậy mà còn nói là chưa đồng ý sao? Bây giờ trời có sập, tôi cũng phải cắt tiết em cho bằng được.
Chết tôi rồi, dính bả thiệt rồi! Tôi vừa kịp hiểu cái bẫy thầy giăng ra, vội bò xuống giường toan chạy là thượng sách thì ổng đã nắm lấy cái eo tôi kéo lại, lật toàn thân tôi nằm ngửa xuống để thuận tiện đè thân hình của ổng lên chế ngự. Quần áo tôi xộc xệch đến thảm thương, 1 bên dây áo đã tụt xuống càng kích thích dục vọng của thầy mãnh liệt thêm. Chỉ cần vài động tác nhanh lẹ điêu luyện, ổng đã thành công trong việc lột bộ đồ ngủ của tôi xuống chân. Tôi kinh hãi kéo chăn lên che chắn người, còn ổng bực dọc hậm hực:
- Kêu không mặc nội y rồi còn cố mặc, đáng ghét.
Nếu như buổi trưa thầy là 1 con sói già háu đói rình rập, giày vò còn mồi cho nó từ từ quy tiên. Thì lúc này, hiện thân ổng như 1 con hổ hung bạo vồ vập tôi tới tấp. Dường như là muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn vậy. Tôi cảm thấy sợ kinh khủng, lấy chăn che lên tận cổ mếu máo, nước mắt ngân ngấn rưng rưng mà khóc:
- Em sợ mà... hic
Thầy khựng lại, vẻ mặt xót xa, dịu dàng tì sát trán mình lên trán tôi tỉ tê nài nỉ nói:
- Xin em mà, cho anh nha. Anh không phải Đường Tăng mà bắt ăn chay trường hoài được. Anh nhịn cũng mấy chục năm đủ rồi. Giờ cho anh làm 1 thằng đàn ông thực thụ được không? Nha em, đừng khóc nữa mà, anh xót.
Nghe những lời đường mật từ thầy, tôi quên cả việc khóc. Đây là lần đầu thầy xưng “anh” với tôi, cảm giác sao ngọt ngào quá! Nhìn thầy làm nũng xin xỏ lòng tôi đã rung động mãnh liệt. Nhưng tôi vẫn còn điều canh cánh trong lòng:
- Vậy chả khác nào ăn cơm trước kẻng hả thầy? Lỡ sau này thầy chán em mà lấy người khác, em có còn gì cho chồng em đêm tân hôn đâu.
Câu nói vừa dứt, tôi đã thấy hối hận trong lòng, đôi mắt đang dịu dàng của thầy bỗng rực lửa, răng thầy nghiến lại nhìn tôi gằn từng chữ:
- Ngoài tôi ra em còn muốn lấy thằng nào nữa hả? Giờ ăn cơm trước kẻng hay ăn kem trước cổng tôi cũng phải ăn.
- “Em...em nói lỡ may thôi mà.“ Tôi lắp bắp trả lời, đầu rụt vô chăn sâu hơn. Ổng giật lấy cái chăn kéo ra, nhấn mạnh từng chữ:
- Tôi là người chồng duy nhất của em, chỉ 1 mình tôi được đụng vào em, nghe rõ chưa?
- Thầy làm gì dợ? Em không quen đeo nữ trang đâu.
Tôi rụt người và tay lại cảnh giác hỏi, thật sự từ trước tới giờ tôi chưa đeo trang sức phụ kiện bao giờ vì thấy rườm rà với khó chịu sao á.
- Đeo đi cho quen, đường đường chồng có công ty trang sức mà để cô vợ không đeo thứ gì trên người coi sao được. Xem như phần thưởng buổi trưa em ăn ngon ngủ giỏi.
Hơ, có vụ khen thưởng này nữa ư? Thầy kéo cổ tay tôi lại cài chiếc lắc vào, đưa sợi dây chuyền lên cổ cẩn thận móc khoen. Sau đó là 1 đôi bông tai đồng bộ với những món kia được gắn ở trên đôi tai trống trơn của tôi. Quả thật nhìn vào gương, khi được đeo trang sức, khuôn mặt và thần thái tôi sáng bừng như thành 1 người khác vậy.
Xong chuyện, ổng ngơ ngác nhìn tôi hồi lâu, đưa tay khẽ vuốt má tôi đầy vẻ cưng chiều và sủng nịnh. Tôi cụp mắt tỏ vẻ áy náy:
- Thầy chuẩn bị mọi thứ vì em như vậy, em sao báo đáp hết đây. Em chả làm được gì cho thầy cả.
- “ Em dùng thân mình báo đáp cho tôi cả đời là đủ rồi! Mà nè, thứ gì tôi đã đeo lên người em rồi, cấm tuyệt đối không bao giờ được tháo xuống, trừ khi tôi cho phép, nghe chưa?“ Một nụ cười tà ma được vẽ trên khuôn mặt ổng khiến tôi rùng mình.
Cơm nước bữa chiều xong xuôi, thầy vào phòng làm việc còn tôi thì tranh thủ vào tắm rửa sạch sẽ. Ổng chuẩn bị sẵn 1 bao tay dài bằng nhựa để bọc tay trái đang bó bột của tôi vì sợ vào nước. Tôi mà không cầu xin van lạy đủ điều chắc ổng vác tôi vô trong phòng để tắm rửa kì cọ dùm, vì sợ tôi 1 tay không làm được. Nhưng không làm được cũng ráng phải làm cho được. Không để ổng thừa dịp có cơ hội làm ba cái chuyện bậy bạ là tôi chết tươi.
Nước thấm vào những vết trầy xước rát muốn quíu người. Tôi ráng chịu đựng xối nước cho các vết thương được sạch sẽ mà muốn hú lên hú xuống. Sấy tóc lau người xong xuôi, tôi mở tủ gỗ được đặt sẵn trong phòng tắm để lấy áo choàng tắm ra mặc vì vừa nãy tôi quên mang quần áo vào, thật là bất cẩn!
Định rằng sẽ mở cửa ngó ngang ngó dọc để lết nhanh vô phòng thay đồ, tôi muốn chết trân vì thầy đã đứng ở cửa lù lù đợi tôi.
- Áaaaaa... thầy làm em giật mình.
Ổng quét ánh mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới cười gian xảo, theo bản năng tôi bấu chặt áo chòang che chắn thân mình cẩn thận.
- Tôi bế em vào phòng thay đồ.
- Không cần mà thầy.
Vừa dứt lời từ chối thì toàn bộ cơ thể của tôi đã lơ lửng trên không trung tiến vào phòng thay đồ.
- Em mặc bộ này đi.
Thầy đặt tôi xuống 1 cái ghế trong phòng và đưa đến 1 bộ đồ ngủ 2 dây bằng lụa phi bóng màu đỏ đô, trông cực quyến rũ và hở hang mà có chết tôi cũng không bao giờ muốn mặc.
- “ Còn bộ nào kín đáo hơn không thầy”.Tôi không phục, xụ mặt không muốn nhận lấy.
Thầy nói rằng mặc mấy bộ này cho thoải mái, không cà vào vết thương của tôi, lát tiện xức thuốc. Ừ thì cũng có lý nhưng thấy lạnh lẽo sao đó. Tôi nhắm mắt nhắm mũi nhận lấy, kêu ổng đi tắm đi để tôi thay đồ.
Lần đầu tiên tôi mặc bộ áo ngủ dạng này, cảm giác y như mình đang khoả thân vậy. Nó trống trải, hở da hở thịt muốn nổi óc cục. Thầy còn nói rằng, tối ngủ không nên mặc nội y vì cả ngày đã mặc rồi, tối nên thả rông cho máu lưu thông. Ừ thì cũng đúng luôn, nhưng kệ, tôi không quan tâm máu lưu thông gì hết, nên vẫn ráng mở tủ lấy bộ nội y cùng màu với bộ đồ mặc vào.
Thầy đi tắm rồi, tôi lấy hộp cứu thương ra tự xức thuốc. Thề là rát không thể tả, mấy vết thương này không khéo mốt bị xẹo như chơi. Được cái sức tôi chịu đau tốt nên cũng không hề hấn gì nhiều. Cái chân bong gân của tôi cũng đỡ nhức hơn hôm qua nhiều. Còn cái cổ tay bị bó bột nó ngứa bên trong thôi rồi, chỉ muốn móc ngón tay vô gãi cho đã.
Đang ngồi ghế sofa chấm thuốc, cửa phòng tắm mở ra. Theo phản xạ tôi ngó lên mà muốn té xỉu tại chỗ. Ông thầy biến thái đang cởi trần, hên là phần dưới có quấn khăn tắm. Ta nói tượng David khoả thân tôi hay vẽ trong trường, tuổi tôm với thân hình tráng kiện, săn chắc, múi nào ra múi đó của thầy. Mặc dù tôi cũng ngắm nhìn nhiều mẫu nam mặc sịp để vẽ không ít lần nhưng tất cả gộp lại, đều không thể sánh được với người đàn ông trước mắt. Tướng tá thầy đô con không giống như mấy vận động viên lực sĩ thể hình, với cơ bắp nổi cuồn cuộn trông đáng sợ. Nhưng lại rất hoàn hảo, cân đối và quyến rũ mê người.
Tự nhiên mũi tôi nghe rột rột thốn thốn và có thứ gì đó ươn ướt trào ra ngoài. Trời mẹ ơi! Tôi xịt máu cam rồi. Tôi vội bụm tay che lấy mũi mình, xấu hổ ngẩng đầu lên trời cho máu không chảy ra nữa. Thầy cũng hoảng hốt chạy nhanh tới bên tôi mắng:
- Em bị cái gì vậy trời? Có sao không vậy?
Ổng đỡ người tôi vào lòng, vội vàng lấy bông gòn đang có sẵn trên bàn lau mũi tôi rồi bịt lại. Cảm giác da thịt tôi chạm vào bờ ngực trần trụi mát lạnh mới tắm xong của thầy mà khẽ dao động. Mắt nhắm chặt, miệng tôi ai oán:
- Sao thầy không mặc quần áo vào đi. Tại thầy á.
- “Vô duyên, đây là phòng tôi, tôi muốn mặc sao tôi mặc. Với lại tôi không có thói quen mặc đồ đi ngủ.” Ổng vừa cãi vừa lau mũi tôi cho sạch. Tôi vẫn chưa dám mở mắt, 2 tay bịt mặt nãy giờ quyết đoán nói:
- Vậy em ngủ sofa, thầy nằm trên giường đi.
- Nằm mơ đi cưng, mau bỏ cái tay ra cho tôi dòm cái mặt coi.
- Không mà, thầy mặc đồ vô đi.
- Nói không nghe hả.
Dứt lời, người tôi bị nhấc bổng lên tiến về phía chiếc giường, tôi mở mắt cảnh giác cao độ:
- Thầy định làm gì em, em la lên nha.
- Hừ, la đi, phòng này cách âm tốt lắm. Bây giờ tôi sẽ tranh thủ ăn em tới tận xí quách cho đáng đời.
Ổng nhìn tôi giễu cợt, rồi đặt tôi xuống giường, tôi vội vàng lùi lại phía sau, 2 tay che chắn trước ngực miệng khẩn thiết:
- Đừng mà thầy, em chưa chuẩn bị tâm lí đâu. Với.. à thầy chưa cầu hôn em nha, em chưa có đồng ý làm vợ thầy à.
Ổng cười lạnh, bò tới chân tôi nhả ra vài câu nguy hiểm:
- Nhẫn em đã đeo rồi, vậy mà còn nói là chưa đồng ý sao? Bây giờ trời có sập, tôi cũng phải cắt tiết em cho bằng được.
Chết tôi rồi, dính bả thiệt rồi! Tôi vừa kịp hiểu cái bẫy thầy giăng ra, vội bò xuống giường toan chạy là thượng sách thì ổng đã nắm lấy cái eo tôi kéo lại, lật toàn thân tôi nằm ngửa xuống để thuận tiện đè thân hình của ổng lên chế ngự. Quần áo tôi xộc xệch đến thảm thương, 1 bên dây áo đã tụt xuống càng kích thích dục vọng của thầy mãnh liệt thêm. Chỉ cần vài động tác nhanh lẹ điêu luyện, ổng đã thành công trong việc lột bộ đồ ngủ của tôi xuống chân. Tôi kinh hãi kéo chăn lên che chắn người, còn ổng bực dọc hậm hực:
- Kêu không mặc nội y rồi còn cố mặc, đáng ghét.
Nếu như buổi trưa thầy là 1 con sói già háu đói rình rập, giày vò còn mồi cho nó từ từ quy tiên. Thì lúc này, hiện thân ổng như 1 con hổ hung bạo vồ vập tôi tới tấp. Dường như là muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn vậy. Tôi cảm thấy sợ kinh khủng, lấy chăn che lên tận cổ mếu máo, nước mắt ngân ngấn rưng rưng mà khóc:
- Em sợ mà... hic
Thầy khựng lại, vẻ mặt xót xa, dịu dàng tì sát trán mình lên trán tôi tỉ tê nài nỉ nói:
- Xin em mà, cho anh nha. Anh không phải Đường Tăng mà bắt ăn chay trường hoài được. Anh nhịn cũng mấy chục năm đủ rồi. Giờ cho anh làm 1 thằng đàn ông thực thụ được không? Nha em, đừng khóc nữa mà, anh xót.
Nghe những lời đường mật từ thầy, tôi quên cả việc khóc. Đây là lần đầu thầy xưng “anh” với tôi, cảm giác sao ngọt ngào quá! Nhìn thầy làm nũng xin xỏ lòng tôi đã rung động mãnh liệt. Nhưng tôi vẫn còn điều canh cánh trong lòng:
- Vậy chả khác nào ăn cơm trước kẻng hả thầy? Lỡ sau này thầy chán em mà lấy người khác, em có còn gì cho chồng em đêm tân hôn đâu.
Câu nói vừa dứt, tôi đã thấy hối hận trong lòng, đôi mắt đang dịu dàng của thầy bỗng rực lửa, răng thầy nghiến lại nhìn tôi gằn từng chữ:
- Ngoài tôi ra em còn muốn lấy thằng nào nữa hả? Giờ ăn cơm trước kẻng hay ăn kem trước cổng tôi cũng phải ăn.
- “Em...em nói lỡ may thôi mà.“ Tôi lắp bắp trả lời, đầu rụt vô chăn sâu hơn. Ổng giật lấy cái chăn kéo ra, nhấn mạnh từng chữ:
- Tôi là người chồng duy nhất của em, chỉ 1 mình tôi được đụng vào em, nghe rõ chưa?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook