Lam Vong Cơ giờ mới biết, lúc này bọn hắn thế mà lại đang ở trong Thẩm trạch.

Nguỵ Vô Tiện sau khi tìm hiểu câu chuyện quan tài trẻ con và đứa bé sống lại ở cửa hàng đồ cổ tại Nghĩa Thành, hôm nay tình cờ đi vào Thẩm trạch tiếp tục tìm kiếm manh mối, đang đi dạo, thì trùng hợp bị đứa bé gái bám vào cây ngô đồng nhảy qua đầu tường rơi trúng.
Đang phiền não không biết phải giải thích tình huống quỷ dị trước mắt như thế nào, thì phản ứng của Thẩm Mạc lại khiến mọi người lắp bắp kinh hãi.
"A Tước?"
Kể từ lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy Thẩm Mạc, vị Thẩm tiểu thư bề ngoài là bà lão 60 tuổi, nội tâm không biết là bao nhiêu tuổi này, vẫn luôn dùng thái độ lạnh lùng và xa cách đối với người khác, cho dù trước mặt người thân của mình, cũng chưa từng biểu lộ mấy phần cảm xúc gần gũi.

Nhưng mà lúc này, vẻ mặt của nàng lại cực kỳ dịu dàng, ánh mắt bộc lộ vẻ mong đợi và phấn khích ra ngoài, còn chưa kịp chờ bé gái bị gọi là "A Tước" có phản ứng gì, nàng đã loạng choạng bước tới đón lấy, ôm chặt cô bé đó vào trong lòng.
A Tước ngơ ngác để cho nàng ôm một lúc lâu, khi hai người tách ra, cô bé tò mò chọc chọc vào gương mặt Thẩm Mạc, rõ ràng là vẫn chưa nhận ra người trước mắt.

Thẩm Mạc làm như cũng không để ý, chỉ là hết lần này đến lần khác vuốt ve khuôn mặt a Tước, sau đó còn chải lại mái tóc rối bù của của cô bé, cuối cùng, đặt một nụ hôn lên vầng trán nho nhỏ của cô bé.

Nguỵ Vô Tiện quan sát một hồi, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Thẩm tiểu thư, a Tước là con gái của ngươi sao?"
Thẩm Mạc chưa lấy chồng, về tình về lý đều không nên đường đột hỏi như thế, nhưng căn cứ vào những lời đồn đãi linh tinh trong nhà, vị Thẩm tiểu thư này hình như từng có một tình nhân, vị tình nhân này còn là thủ lĩnh một nhóm thổ phỉ, như vậy nếu a Tước thật sự là kết quả mang thai ngoài ý muốn sau khi nàng lén lút yêu đương, sau đó trộm sinh ra con gái, thì mọi việc được giải thích rõ ràng.
Thẩm Mạc đầy ẩn ý liếc nhìn Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện một cái, muốn nói lại thôi, "A Tước không phải là con gái của ta..."
Dường như lời nói cũng không thể biểu đạt được suy nghĩ trong lòng nàng, Thẩm Mạc dụi dụi vào gương mặt a Tước, sau đó, đặt một nụ hôn, lên đôi môi cô bé.
Nguỵ Vô Tiện không thể tin nổi vào hai mắt mình, trao đổi ánh mắt với Lam Vong Cơ.
"A Tước là người yêu của ta..."
Nguỵ Vô Tiện vốn không phải là người bị ràng buộc bởi lễ giáo phong tục, nhưng dù vậy, hình ảnh kinh thế hãi tục trước mắt này vẫn khiến hắn cảm thấy rùng mình một trận, không khỏi liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, với tính tình của y, gặp việc bại hoại luân lý cỡ này, cho dù thế nào hẳn là cũng sẽ khó tiếp thu hơn hắn chứ nhỉ?

Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Lam Vong Cơ làm như đang suy nghĩ điều gì đó, cứ đánh giá tới lui nhiều lần hai người kia, trên mặt vẫn chưa thấy vẻ phản cảm gì rõ rệt.

Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, tim đập như trống, Lam Trạm này, từ khi nào lại khoan dung đối với loại chuyện này như thế? Chẳng lẽ là mặt người dạ thú, âm thầm che giấu đam mê kỳ quái nào đó?
Đang suy nghĩ miên man, bất chợt, Lam Vong Cơ quét mắt qua nhìn một cái, giật mình, rõ ràng bị vẻ mặt khó miêu tả của Nguỵ Vô Tiện làm cho phân tâm.
Trong lúc hai người đang trong tình trạng vi diệu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Thẩm Mạc chậm rãi mở miệng: "Các ngươi chắc là hiểu lầm.

Chuyện này nói ra cũng đơn giản.

A Tước nàng ấy, khi cùng ta gặp gỡ ba năm trước đây, cũng không phải là như thế này".
Nguỵ Vô Tiện đảo mắt, thầm nghĩ, hôm đó ta vừa chọc cô bé một chút, là gần như muốn cắn rớt cánh tay của ta, ba năm trước đây đoán chừng chỉ là em bé, cắn người chắc chắn là không tàn nhẫn như bây giờ, chẳng lẽ lợi dụng lúc còn nhỏ, hôn hôn sờ sờ cũng không biết phản kháng, liền trộm mang về nhà?
Khi giọng nói thanh lãnh của Lam Vong Cơ vang lên, hắn mới biết là mình lại nghĩ sai một lần nữa.
"Hay là, tuổi của a Tước cứ luôn nhỏ đi?"
Nguỵ Vô Tiện không thể tin được nói: "Tuổi...!nhỏ đi?!"
Thẩm Mạc gật gật đầu, "Mấy năm nay ta vẫn luôn suy nghĩ, có phải lời nguyền rủa trên người của ta truyền sang người nàng ấy hay không, ta thì ngày một già đi, còn nàng ấy thì càng ngày càng trẻ lại, cho đến một ngày, nàng ấy rốt cuộc không nhớ được ta là ai..."
***
Vào một buổi tối ba năm trước, Thẩm Mạc đang đọc sách dưới đèn.

Chợt bên ngoài sân vang lên mấy tiếng thét chói tai, nàng buông sách xuống, đẩy cửa ra nhìn xung quanh, lại nhìn thấy dưới ánh trăng, vài bóng đen lướt qua trên mái ngói.
Nàng im lặng lùi về sau một bước, đóng cửa lại, dùng một cái ghế nặng chèn ngay cửa.


Thổi tắt đèn, mở hé cửa sổ ra một chút, lén lút thăm dò bên ngoài.
Mấy bóng đen đó chạy vào mấy phòng đối diện, một loạt tiếng động rầm rầm vang lên, tiếng nồi rớt chén bể, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng người khóc nức nở, sau một lát, bóng đen đẩy cửa ra, trên lưng là một bao tải to căng phồng, ánh mắt đảo qua phía bên này.

Thẩm Mạc sợ tới mức cuộn người sát mặt đất, không dám thăm dò nữa, trái tim đập thình thịch một trận, im lặng nghe động tĩnh bên ngoài sân.
Tiếng bước chân còn chưa lọt vào tai, đã nghe thấy một giọng nói to quen thuộc: "Con nha đầu chết tiệt này, còn vội vàng đưa cho tiểu thư nhà ngươi thứ gì? Ta xem thử? Xì, chất vải này thực sự chẳng ra gì...!Được, được, ngươi cứ đưa đi, dù sao căn bệnh quái lạ đó của nó, đời này cũng đừng hòng ra khỏi phòng, có mặc cái gì trong phòng mình cũng không làm chướng mắt người khác...!Ngươi trừng cái gì? Dựa vào ngươi mà cũng dám trừng ta? Ngươi có biết thân phận của mình là gì không? Cái thứ gì...."
Giọng nói này làm sao nàng không nhận ra, chính là người thiếp mà Thẩm lão gia nạp vào nhiều năm trước, Dung thị, còn con bé mà bà ta đang vênh váo tự đắc mắng chửi kia, chính là nha hoàn Tiểu Thanh của nàng.
Trái tim Thẩm Mạc treo lên, một trận mắng mỏ vừa xong, tiếng khóc thút thít khe khẽ của Tiểu Thanh bị một tiếng thét thảm thiết chói tai lấn át đi.
Vài câu run rẩy xin tha của Dung thị truyền đến, tiếp theo đó, vang lên tiếng cười của mấy nam nhân.

Nghe thấy thế Thẩm Mạc ớn lạnh trong lòng.
"Các ngài, xin thương xót, trang sức đồ đạc trong phòng các ngươi cứ, cứ lấy đi! Nhưng, nhưng để cho ta một con đường sống..."
Dung thị bởi vì bề ngoài có vài phần nhan sắc, rất được Thẩm lão gia yêu thích, lúc trẻ lại sinh được một đứa con trai, địa vị trong phủ như mặt trời ban trưa, thậm chí vượt qua chính thất Thẩm phu nhân, bình thường nhìn Thẩm Mạc rất không thuận mắt, viện đủ lý do khác nhau để nhiều lần chèn ép nàng.

Nghe những lời xin tha này của bà ta, Thẩm Mạc liền biết đám trộm cướp này nổi lên tâm tư đối với bà ta.

Tiểu Thanh là thị tỳ bên người Thẩm Mạc, chưa quá mười tuổi, trông nhỏ nhỏ gầy gầy, thoạt nhìn giống như một đứa bé trai, đoán là không thu hút sự chú ý của bọn cướp.
Thẩm Mạc nơm nớp lo sợ co người thành một cục, chỉ mong đám trộm cướp này lúc nãy không chú ý đến ánh đèn trong phòng nàng, ngàn vạn lần đừng đi về phía bên này.
Nghe mấy lời xin tha, tiếng nam nhân cười càng nhiều hơn, Dung thị lui lại mấy bước, bỗng nhiên chỉ một ngón tay, la to lên: "Thẩm đại tiểu thư ở trong căn phòng này, các ngài phải nhìn thấy nàng ấy, lớn lên chim sa cá lặn, nhan sắc tựa thiên tiên đó!"

Thẩm Mạc cứng đờ cả người, toàn thân như rớt vào hầm băng.
Nàng sợ tới mức không thể nhúc nhích, trong lúc mơ hồ chỉ cảm thấy trời đất yên tĩnh tối đen, sau đó mấy tiếng bước chân như thể đến từ địa ngục, càng lúc càng gần, cho đến khi tiếng thét khàn cả giọng của Tiểu Thanh truyền đến: "Tiểu thư!! Chạy mau!!------"
Tiếng bước chân dừng lại, ngay sau đó là một sự chuyển biến hoảng loạn, rõ ràng có người đã bịt miệng Tiểu Thanh, "Nha đầu thúi! Câm miệng! Đừng kêu!"
Dưới tình thế cấp bách, tiếng thét của Tiểu Thanh dùng hết sức lực toàn thân, có thể nói là kinh thiên động địa, chẳng bao lâu, toàn bộ toà nhà đã xôn xao cả lên.
Thẩm Mạc như giật mình khỏi giấc mộng, thầm nghĩ chỉ có thể cố gắng bằng mọi cách, vội vàng dời chiếc ghế đi, đẩy cửa ra, đang chuẩn bị chạy trốn.

Một dòng máu bắn ra tung toé rơi xuống ngay trước mắt cách không tới ba thốn (khoảng hơn 6cm).
Một vết cắt sâu ngay cổ họng của Tiểu Thanh, trước ngực nhiễm đỏ một mảng, cần cổ khẽ nghẹo xuống.
Trên lưỡi kiếm lạnh lẽo vẫn còn chảy xuống dòng chất lỏng ấm áp, lưỡi kiếm được nắm bởi một bàn tay có khớp xương thon dài, một bóng lưng nữ tử mặc áo đỏ, dưới ánh trăng, quần áo bay bay, tươi đẹp đến mức đỏ rực, giống như muốn chọc thủng mắt mọi người.
"Ồn ào như vậy, là muốn kêu tất cả mọi người tới à? Còn không biết hành động nhanh lên một chút".
Theo tầm mắt của mọi người, nữ tử xoay người lại, vào khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Mạc, ánh mắt hơi sáng lên.
Nữ tử này mang một gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt linh động sáng ngời giống như đầy vì sao, đuôi lông mày tràn ngập ý cười, một cây trâm màu bạc cài lên mái tóc đen mướt được búi qua loa ở sau đầu.

Phía sau nữ tử, đôi mắt của mấy tên cướp nhìn Thẩm Mạc đều trợn tròn, nhìn chằm chằm.
Một người chùi chùi nước miếng chảy ra ở khoé miệng, huýt sáo một tiếng, trong mắt tràn ngập ý tứ suồng sã, há miệng định nói một câu đùa cợt bẩn thỉu, lại bị người bên cạnh thúc khuỷu tay vào ngực, cắt ngang: "Cô nương này lão đại coi trọng, ngươi tìm chết hả?"
Ánh mắt nữ tử một khắc cũng chưa rời khỏi người của Thẩm Mạc, mũi chân nhẹ nâng lên, chậm rãi bước về phía nàng.
Thẩm Mạc nghe thấy lời của mấy tên cướp, âm thầm kinh hãi, nữ tử trước mắt nàng đây thế mà lại là thủ lĩnh của bọn cướp?
Không biết là bị nữ tử một thân mặc bộ quần áo màu đỏ khác thường chiếm mất hồn phách, hay là bị mê hoặc bởi nụ cười đơn thuần và hoàn mỹ của nàng ấy, mà Thẩm Mạc vẫn không nhúc nhích, cho đến khi người nọ nhẹ nhàng đến trước người nàng, nâng một lọn tóc đen bên thái dương của nàng lên, đưa tới trước mũi khẽ ngửi, "Ngươi tên là gì?"
Thẩm Mạc đột nhiên đẩy nàng ta ra, nhưng cổ tay bị nắm chặt một cách chính xác không sai một ly, giãy ra một cái, không hề suy suyển, sức lực của nữ cướp này thật là kinh người.
Nữ cướp làm ra vẻ bị tổn thương, hé miệng nói: "Thật lãnh đạm..." Biểu tình uỷ khuất này chỉ hiện ra trên mặt một lát, đầu nghiêng sang một bên, khoé miệng khẽ cong lên, mềm giọng nói: "Tình hình hiện tại này, ngươi cho rằng còn có thể thoát được sao?"
Thẩm Mạc thở gấp gáp nói: "Ngươi muốn như thế nào?"
Nữ cướp chớp chớp mắt: "Ta gọi là Chu Tử Tước, nói cho ta tên của ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết ta muốn như thế nào, được không?"
Câu hỏi này lòng vòng trong miệng người trước mặt, không hiểu sao lại vòng trở về, Thẩm Mạc nhất thời ngẩn người.

Chu Tử Tước đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt lưu luyến một lát, giọng điệu ái muội nói: "Như vầy đi, ngươi cùng ta trở về, chúng ta ở trên giường từ từ trò chuyện....!Thời gian cả một đêm, ngươi muốn nói cho ta biết lúc nào cũng được..."
Thẩm Mạc nhìn thẳng chằm chằm vào nàng ta, nửa ngày cũng không trả lời.
Giữa mày nhíu lại, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, Chu Tử Tước búng tay một cái về phía sau, nói:
"Nếu ngươi không đồng ý, người phụ nữ kia..." Đôi môi đỏ chu ra, lắc lắc đầu, làm ra động tác cắt cổ.
Phía sau, mấy tên cướp đang giữ chặt Dung thị, lưỡi kiếm dưới ánh trăng càng trở nên lạnh lẽo, Dung thị gào khóc lên.
Thẩm Mạc lắp bắp kinh hãi, sau một lát, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại, im lặng nhìn một hồi, chỉ nói ba chữ: "Ngươi giết đi".
Bên kia, nghe cực kỳ rõ ràng câu trả lời của Thẩm Mạc, Dung thị nghẹn họng nhìn trân trối, bà ta ngàn vạn lần không ngờ, Thẩm Mạc ngày thường mang dáng vẻ nhu nhược, để mặc bà ta bắt nạt không kêu một tiếng, lúc này lại có thể nhẹ nhàng nói ra ba chữ đó như vậy.
Chu Tử Tước kinh ngạc đến nửa ngày không nói được lời nào, ánh mắt quét qua quét lại giữa Dung thị và Thẩm Mạc, vừa mừng vừa sợ nói: "Nhìn không ra nha, ngươi cũng là một người tàn nhẫn.

Làm sao bây giờ, ta cảm thấy ta thật sự muốn thượng ngươi...!Thật sự không muốn trở về với ta sao?"
Ở xa xa, lửa cháy càng lúc càng dữ dội, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn từ xa đến gần.
Chu Tử Tước nói: "Cùng ta trở về, ở đó không ai dám bắt nạt ngươi..."
Ánh trăng thanh lãnh chiếu lên gương mặt của Chu Tử Tước càng thêm đẹp lộng lẫy, khi cười lên lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh trên má nhẹ nhàng động lòng người, khiến người ta khó mà tin được, một khắc trước, nàng ấy vô cùng máu lạnh đâm chết người thân cận nhất bên cạnh Thẩm Mạc.
Mũi nhăn lại, Chu Tử Tước như là nhớ ra điều gì đó: "Không ai dám bắt nạt ngươi, ngoại trừ ta..." Nghiêng người thì thầm: "Ta thích nhất...!là bắt nạt người khác..." Ngữ điệu thì thầm, chứa đầy ám chỉ.
Gió đêm thổi qua, vài sợi tóc mai khẽ lay động nơi chiếc cổ mảnh mai và duyên dáng của nàng.
Thẩm Mạc khẽ ngước lên, nhàn nhạt nói: "Không".
Chu Tử Tước bị cự tuyệt, đuôi lông mày hơi nhướng lên, đồng tử không kềm chế được sáng lên, lưu lại một nụ cười ngọt ngào, vừa lui về sau vài bước, vừa nhẹ nhàng ra hiệu.
Tên cướp kia nhận lệnh, giơ tay chém xuống, Dung thị ngã sụp xuống mặt đất.
Vài bóng người thấp thoáng trong đêm tối, Chu Tử Tước vẫy vẫy tay về phía Thẩm Mạc, từ xa kêu lên một câu: "Lần sau phải nói cho ta biết tên của ngươi".

Chớp mắt, biến mất trong làn sương mù mờ ảo như một giấc mộng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương