Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!
-
Chương 47: Đòi người
ღ Yêu - Yêu đến xiu lòng :)
ღ Thương - Thương đến vấn vương :')
ღ Đau - Đau đến tột đỉnh :>
ღ Ổn - Ổn đến tổn thương :'>
...
- Chờ anh - trong vô vọng :():
- Nhớ anh - trong quá khứ ):(
- Yêu anh - trong nước mắt (:)
...
Lâm Á Kỳ chỉ thấy trước mắt mình là một màn nước mặn chát khiến mọi thứ nhòe đi, cô xúc động, cực kì xúc động. Từ sâu trong thâm tâm rõ ràng biết rõ người này sẽ tới nhưng không ngờ khi gặp lại mình lại không thể khống chế được cảm xúc vui mừng. Hai cánh tay cô ôm chặt cổ chàng trai để biết được mình không phải nằm mơ, không phải nằm mơ, là sự thật. Tất cả kí ức của cô, rốt cuộc cũng sắp có thể lấy lại. Cuối cùng cũng đến tìm cô rồi. Nhưng mà khi cô chưa kịp vui mừng quá sớm thì đã có một âm thanh sắc bén toẹt ngang.
Lâm Á Kỳ giật mình ngay cả khóc cũng dừng lại, buông tay ra bất ngờ nhìn Kì Nam nói không nên lời: "Anh . . .". Chết mất, nãy giờ cô lại quên mất anh. Lỡ anh hiểu lầm cô, không phải kế hoạch 'dụ yêu' của cô càng khó thực hiện sao?
Kì Nam liếc mắt nhàn nhạt giơ tay ra kéo cổ tay cô về phía mình, ánh mắt lạnh lùng toát lên vẻ hiềm khích chán ghét đến vô độ, anh để cô ở phía sau lưng mình, sau đó liền hướng đến kẻ đối diện kiêu ngạo cười: "Cậu ba họ Trịnh, không biết cậu đến đây làm gì?" Nói xong còn cười lạnh đẩy cô xuống ghế sofa không muốn cô dính líu đến chuyện này, anh còn chưa tính đến chuyện cô dám cả gan ôm người con trai khác trước mặt anh, nhanh chóng xoay người bước chân nhanh đến chỗ chàng trai phía đối diện, anh cong môi mỉm cười nhẹ gằn lên từng chữ nói nhỏ vào tai anh ta như thổi một luồng khí nóng: "Cút ra khỏi đây' nơi đây không hoan nghênh cậu, đừng dành 'vợ' của tôi". Vốn dĩ muốn gọi cô là 'đồ chơi' nhưng không hiểu sao anh lại sửa thành 'vợ', tên này còn dám ôm cô trước mặt anh, cậu ta muốn chết.
Trịnh Du Khẩm từ khi biết được mấy tháng nay Lâm Á Kỳ chung sống cùng KÌ Nam thì đã sớm xem anh là một cái gai trong mắt cản đường cản lối.
Anh ta đẩy Kì Nam ra, mỉm cười nhạt bước đến phía Lâm Á Kỳ đang tròn mắt nhìn, nói như giáng một đòn sấm sét mạnh mẽ giữa trời quang: "Xin lỗi, cô ấy là vị hôn thê của tôi, hôm nay tôi đến đưa cô ấy đi, sẽ mong Prinz đây đừng làm con vật cản đường". Hừ, Kỳ Kỳ từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã hứa hôn từ lâu của anh, sao có thể nói vợ anh ta thì là vợ anh ta. Huống chi trước khi Kỳ Kỳ mất tích, cô còn yêu anh rất nhiều. Trước đây cô yêu anh thì sau này cũng sẽ yêu. Kỳ Kỳ đã định là của anh từ lâu.
Kì Nam buồn cười giơ tay ra cầm tay Trịnh Du Khẩm lại tuyệt không cho cậu ta đến gần chỗ Lâm Á Kỳ đang ngồi.
Vị hôn thê?
Con vật cản đường?
Nó làm anh thật buồn cười, hai tia nhìn băng lãnh lạnh lẽo bỗng dưng phóng ra ào ề, Kì Nam híp mằt lại cao ngạo cười lạnh: "Tôi muốn thứ gì liền có thứ đó, cho dù là vị hôn thê của cậu, tôi muốn của tôi thì sẽ là của tôi".
Lâm Á Kỳ ở một bên vừa vui mừng vừa ngạc nhiên trợn mắt lên không thể tin. Nam của cô ngày càng ngông cuồng kiêu căng không xem ai ra gì, liệu có phải sau này cũng sẽ như vậy với cô không? Lâm Á Kỳ lại đưa mắt lo lắng nhìn Trịnh Du Khẩm, cô chỉ thấy lòng mình là một nỗi bất an tột đỉnh cùng tội lỗi dồn nén từ lâu xộc lên. Nói cũng phải nói Trịnh Du Khẩm là bạn thanh mai trúc mã cùng với cô từ nhỏ bên nhau, cùng nhau lớn lên, từ lâu đã định là chồng chưa cưới. Lúc trước khi mất trí nhớ, cô cũng cùng anh rất hạnh phúc, yêu cũng có, thương cũng có. Có thể nói sắp tiến tới hôn nhân nhưng là do cô còn chưa đủ tuổi để kết hôn mà thôi. Nhưng từ khi kí ức của cô thay đổi thì tình cảm của cô cũng chuyển biến theo một hướng khác. Cô biết, hiện tại mình đã không còn yêu anh như trước nhưng mà còn anh thì vẫn chưa hề biết điều đó. Nếu cô nói ra, cô sợ anh sẽ bị mình làm cho tổn thương. Anh vẫn yêu cô như trước, dựa vào thái độ khăng khăng muốn đưa cô rời khỏi Kì Nam cùng với cái ánh mắt nhu tình đầy ấm áp kia, cô hiểu. Nhưng là ... cô vẫn phải nói cho anh biết, mình không còn yêu anh. Mà là yêu Kì Nam.
Lâm Á Kỳ mím môi, ngay lập tức đứng phắt dậy đẩy hai con người đang muốn đánh nhau kia ra, cô quay sang nhìn Trịnh Du Khẩm mỉm cười: "Khẩm, cùng em nói chuyện một chút". Cô phải nói, nhất định phải nói.
Kì Nam lạnh băng nhìn Lâm Á Kỳ như muốn giết chết cô, anh giơ tay ra xiếc cổ tay cô lại kéo ra phía sau lưng mình nhưng nào ngờ, Trịnh Du Khẩm cũng đồng thời kéo cô lại phía anh ta.
Chết tiệt!
Chả lẽ cô muốn bỏ anh.
Bỏ anh đi theo tên họ Trịnh này?
Bỏ anh ... Bỏ anh ... Không được, Hàn Nhi không được bỏ anh. Anh không muốn, tuyệt đối không muốn. Anh không cho phép, không muốn để cô bỏ đi. Anh không thích cô giống 'họ'. Cô nói cô không chán ghét anh kia mà, sao lại muốn bỏ đi?
Một nỗi sợ hãi tột đỉnh tràn về, sự sợ hãi này từ đầu tới cuối đều là do cô tạo ra. Hốc mắt anh đo đỏ lên càng ngày càng xiếc chặt tay cô như muốn bóp gãy xương. Anh cười lạnh nhìn Trịnh Du Khẩm như kẻ thù, chính tên này là người muốn đưa cô đi, là người làm cô muốn bỏ anh chỉ vì đi theo anh ta. Anh phải giết chết anh ta.
Kì Nam tức giận nhân lúc Trịnh Du Khẩm đang không đề phòng mạnh tay kéo Lâm Á Kỳ ôm vào lòng mình. Giơ cao chân đánh vào mặt anh ta.
Bốp!!!
"A!" Lâm Á Kỳ trong lòng Kì Nam hoảng sợ hét lên, không thể tin nhìn một màn trước mắt, cô giãy giụa trong vòng tay của anh lo lắng nhìn Trịnh Du Khẩm, ánh mắt đầy vẻ xót xa: "Khẩm, anh có sao không?" Trịnh Du Khẩm hiện tại cũng xem là anh trai của cô đi, cô không biết đau lòng thì cô là 'chó' à.
Một tiếng Khẩm ... Hai tiếng Khẩm ... Kì Nam tức giận gầm lên: "Cô nên nhớ cô thuộc quyền sở hữu của tôi, cấm gọi tên anh ta". Hừ, gọi tên anh được rồi.
Trịnh Du Khẩm nãy giờ im lặng không hề lên tiếng, đột nhiên anh ta giơ bàn tay lên lau đi khóe môi đang sưng đỏ chảy máu vì bị anh đánh khi nãy, anh ta mỉm cười, một nụ cười đầy nguy hiểm cùng ẩn ý khiến ngay cả Lâm Á Kỳ cũng hoảng run người, anh ta khẽ nhếch môi nói với Kì Nam: "Tối nay Lâm tổng ở thành phố S có tiệc, chắc chắn cũng sẽ mời anh. Nhớ hãy đi, còn có dẫn 'vị hôn thê của tôi' theo, nếu không đừng trách tôi lấy hôn ước để khiến cô ấy kết hôn". Nói xong lại ấm áp nhìn Lâm Á Kỳ, anh ta giơ tay ra xoa xoa đầu cô mỉm cười nhẹ, trong mắt đầy ý vị sủng nịnh yêu thương: "Kỳ Kỳ, tối nay em phải đi, chúng ta cùng gặp cha và . . . Chị gái em". Lời vừa dứt anh ta liền xoay người rời khỏi, thoát cái đã không còn thấy bóng dáng ở cửa. Không liếc mắt cũng không tạm biệt. Chỉ có điều, buông tha cho cô dễ vậy sao, cô từ nhỏ đã định là cô dâu của anh. Nay lại bị Kì Nam giành. Chắc chắn phải lấy lại. Kỳ Kỳ hôm nay đã khác trước quá nhiều. Anh chỉ đành dùng cô làm mồi nhử cho hai cha con Lâm Nhất Dân tiêu diệt Kì Nam, sau đó anh sẽ đưa cô rời khỏi thành phố K này, sẽ sống một gia đình hạnh phúc.
Lâm Á Kỳ nhất thời còn vui mừng không thôi, cuối cùng cô cũng sắp gặp được chị gái cùng cha, cuối cùng cũng sắp có lại được kí ức. Có được gia đình, nhưng là ... Sao cô không nghe Trịnh Du Khẩm nhắc đến mẹ?
Kì Nam tức giận buông Lâm Á Kỳ ra một mực đi lên lầu năm không đến công ty nữa. Anh sẽ giải quyết công việc qua máy tính. Hai tròng mắt đỏ rực của anh nhuốm một mảng khó chịu. Không nói với cô câu nào.
Lâm Á Kỳ ngốc lăng nhìn theo dáng Kì Nam ở cầu thang, tảng băng lạnh của cô cũng giận dỗi kiểu con nít không thèm nói chuyện như vậy sao, kiểu bo bo xì ấy? Hai mày đẹp cô cau lại, dù thế nào đi nữa, tối nay phải gặp lại cha, găp lại chị.
Lâm Á Kỳ vui mừng háo hức không thôi. Tuy nhiên cô vẫn lo ... Anh giận mình. Cô phải tìm cách làm hoà nha?
Điền Ngọc căm thù nhìn người đàn ông quyền lực đang trang nhã hút thuốc trước mắt cùng với một đám người mafia phía sau lưng, cô khóc nức nở hét lên: "Thả em trai với mẹ tôi ra, các người là đồ cầm thú". Bọn người này mấy ngày trước bắt mẹ cô, bắt em trai cô, không cho họ một hột cơm. Nằm mơ cô cũng không biết họ khổ sở thế nào. Mẹ cùng em trai là người thân duy nhất, mất họ rồi cô phải làm sao đây. Càng nghĩ cô càng thống khổ mà ngã xuống.
Lâm Nhất Dân mỉm cười tà ác, thổi ra một làn khói thuốc trắng xóa như màn bụi. Ông ta trong bóng đêm, nguy hiểm như hổ đói: "Nghe nói cô thất nghiệp, tôi chỉ muốn nuôi mẹ cùng em trai giúp cô, nếu muốn gặp lại họ, hãy giúp tôi. Haha~". Ông ta bỗng dưng cười lớn, trong ánh mắt gian manh lộ rõ ra những nét bỡn cợt. Đôi môi nứt nẻ cười vang vọng, ghê rợn trong đêm tối.
Mèo tuyết từ trên bàn làm việc nhảy xuống, ngoe nguẩy cái đuôi, uyển chuyển bước về phía ông ta như một con hồ ly dụi dụi đầu kêu: "Meo ... meo ... ".
Cô gái mệt mỏi ngất đi trong tìm thức. Đôi môi nhỏ còn khẽ thều thào: "Tôi làm". Làm gì cũng được, bán thân cũng được. Miễn cô cứu được mẹ và em trai ra khỏi cái toà biệt thự xa hoa nhưng đầy nguy hiểm này.
Thật mong chờ vào buổi tiệc tối nay ... Tiệc sinh nhật đầy thú vui ...
(Còn tiếp)
ღ Thương - Thương đến vấn vương :')
ღ Đau - Đau đến tột đỉnh :>
ღ Ổn - Ổn đến tổn thương :'>
...
- Chờ anh - trong vô vọng :():
- Nhớ anh - trong quá khứ ):(
- Yêu anh - trong nước mắt (:)
...
Lâm Á Kỳ chỉ thấy trước mắt mình là một màn nước mặn chát khiến mọi thứ nhòe đi, cô xúc động, cực kì xúc động. Từ sâu trong thâm tâm rõ ràng biết rõ người này sẽ tới nhưng không ngờ khi gặp lại mình lại không thể khống chế được cảm xúc vui mừng. Hai cánh tay cô ôm chặt cổ chàng trai để biết được mình không phải nằm mơ, không phải nằm mơ, là sự thật. Tất cả kí ức của cô, rốt cuộc cũng sắp có thể lấy lại. Cuối cùng cũng đến tìm cô rồi. Nhưng mà khi cô chưa kịp vui mừng quá sớm thì đã có một âm thanh sắc bén toẹt ngang.
Lâm Á Kỳ giật mình ngay cả khóc cũng dừng lại, buông tay ra bất ngờ nhìn Kì Nam nói không nên lời: "Anh . . .". Chết mất, nãy giờ cô lại quên mất anh. Lỡ anh hiểu lầm cô, không phải kế hoạch 'dụ yêu' của cô càng khó thực hiện sao?
Kì Nam liếc mắt nhàn nhạt giơ tay ra kéo cổ tay cô về phía mình, ánh mắt lạnh lùng toát lên vẻ hiềm khích chán ghét đến vô độ, anh để cô ở phía sau lưng mình, sau đó liền hướng đến kẻ đối diện kiêu ngạo cười: "Cậu ba họ Trịnh, không biết cậu đến đây làm gì?" Nói xong còn cười lạnh đẩy cô xuống ghế sofa không muốn cô dính líu đến chuyện này, anh còn chưa tính đến chuyện cô dám cả gan ôm người con trai khác trước mặt anh, nhanh chóng xoay người bước chân nhanh đến chỗ chàng trai phía đối diện, anh cong môi mỉm cười nhẹ gằn lên từng chữ nói nhỏ vào tai anh ta như thổi một luồng khí nóng: "Cút ra khỏi đây' nơi đây không hoan nghênh cậu, đừng dành 'vợ' của tôi". Vốn dĩ muốn gọi cô là 'đồ chơi' nhưng không hiểu sao anh lại sửa thành 'vợ', tên này còn dám ôm cô trước mặt anh, cậu ta muốn chết.
Trịnh Du Khẩm từ khi biết được mấy tháng nay Lâm Á Kỳ chung sống cùng KÌ Nam thì đã sớm xem anh là một cái gai trong mắt cản đường cản lối.
Anh ta đẩy Kì Nam ra, mỉm cười nhạt bước đến phía Lâm Á Kỳ đang tròn mắt nhìn, nói như giáng một đòn sấm sét mạnh mẽ giữa trời quang: "Xin lỗi, cô ấy là vị hôn thê của tôi, hôm nay tôi đến đưa cô ấy đi, sẽ mong Prinz đây đừng làm con vật cản đường". Hừ, Kỳ Kỳ từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã hứa hôn từ lâu của anh, sao có thể nói vợ anh ta thì là vợ anh ta. Huống chi trước khi Kỳ Kỳ mất tích, cô còn yêu anh rất nhiều. Trước đây cô yêu anh thì sau này cũng sẽ yêu. Kỳ Kỳ đã định là của anh từ lâu.
Kì Nam buồn cười giơ tay ra cầm tay Trịnh Du Khẩm lại tuyệt không cho cậu ta đến gần chỗ Lâm Á Kỳ đang ngồi.
Vị hôn thê?
Con vật cản đường?
Nó làm anh thật buồn cười, hai tia nhìn băng lãnh lạnh lẽo bỗng dưng phóng ra ào ề, Kì Nam híp mằt lại cao ngạo cười lạnh: "Tôi muốn thứ gì liền có thứ đó, cho dù là vị hôn thê của cậu, tôi muốn của tôi thì sẽ là của tôi".
Lâm Á Kỳ ở một bên vừa vui mừng vừa ngạc nhiên trợn mắt lên không thể tin. Nam của cô ngày càng ngông cuồng kiêu căng không xem ai ra gì, liệu có phải sau này cũng sẽ như vậy với cô không? Lâm Á Kỳ lại đưa mắt lo lắng nhìn Trịnh Du Khẩm, cô chỉ thấy lòng mình là một nỗi bất an tột đỉnh cùng tội lỗi dồn nén từ lâu xộc lên. Nói cũng phải nói Trịnh Du Khẩm là bạn thanh mai trúc mã cùng với cô từ nhỏ bên nhau, cùng nhau lớn lên, từ lâu đã định là chồng chưa cưới. Lúc trước khi mất trí nhớ, cô cũng cùng anh rất hạnh phúc, yêu cũng có, thương cũng có. Có thể nói sắp tiến tới hôn nhân nhưng là do cô còn chưa đủ tuổi để kết hôn mà thôi. Nhưng từ khi kí ức của cô thay đổi thì tình cảm của cô cũng chuyển biến theo một hướng khác. Cô biết, hiện tại mình đã không còn yêu anh như trước nhưng mà còn anh thì vẫn chưa hề biết điều đó. Nếu cô nói ra, cô sợ anh sẽ bị mình làm cho tổn thương. Anh vẫn yêu cô như trước, dựa vào thái độ khăng khăng muốn đưa cô rời khỏi Kì Nam cùng với cái ánh mắt nhu tình đầy ấm áp kia, cô hiểu. Nhưng là ... cô vẫn phải nói cho anh biết, mình không còn yêu anh. Mà là yêu Kì Nam.
Lâm Á Kỳ mím môi, ngay lập tức đứng phắt dậy đẩy hai con người đang muốn đánh nhau kia ra, cô quay sang nhìn Trịnh Du Khẩm mỉm cười: "Khẩm, cùng em nói chuyện một chút". Cô phải nói, nhất định phải nói.
Kì Nam lạnh băng nhìn Lâm Á Kỳ như muốn giết chết cô, anh giơ tay ra xiếc cổ tay cô lại kéo ra phía sau lưng mình nhưng nào ngờ, Trịnh Du Khẩm cũng đồng thời kéo cô lại phía anh ta.
Chết tiệt!
Chả lẽ cô muốn bỏ anh.
Bỏ anh đi theo tên họ Trịnh này?
Bỏ anh ... Bỏ anh ... Không được, Hàn Nhi không được bỏ anh. Anh không muốn, tuyệt đối không muốn. Anh không cho phép, không muốn để cô bỏ đi. Anh không thích cô giống 'họ'. Cô nói cô không chán ghét anh kia mà, sao lại muốn bỏ đi?
Một nỗi sợ hãi tột đỉnh tràn về, sự sợ hãi này từ đầu tới cuối đều là do cô tạo ra. Hốc mắt anh đo đỏ lên càng ngày càng xiếc chặt tay cô như muốn bóp gãy xương. Anh cười lạnh nhìn Trịnh Du Khẩm như kẻ thù, chính tên này là người muốn đưa cô đi, là người làm cô muốn bỏ anh chỉ vì đi theo anh ta. Anh phải giết chết anh ta.
Kì Nam tức giận nhân lúc Trịnh Du Khẩm đang không đề phòng mạnh tay kéo Lâm Á Kỳ ôm vào lòng mình. Giơ cao chân đánh vào mặt anh ta.
Bốp!!!
"A!" Lâm Á Kỳ trong lòng Kì Nam hoảng sợ hét lên, không thể tin nhìn một màn trước mắt, cô giãy giụa trong vòng tay của anh lo lắng nhìn Trịnh Du Khẩm, ánh mắt đầy vẻ xót xa: "Khẩm, anh có sao không?" Trịnh Du Khẩm hiện tại cũng xem là anh trai của cô đi, cô không biết đau lòng thì cô là 'chó' à.
Một tiếng Khẩm ... Hai tiếng Khẩm ... Kì Nam tức giận gầm lên: "Cô nên nhớ cô thuộc quyền sở hữu của tôi, cấm gọi tên anh ta". Hừ, gọi tên anh được rồi.
Trịnh Du Khẩm nãy giờ im lặng không hề lên tiếng, đột nhiên anh ta giơ bàn tay lên lau đi khóe môi đang sưng đỏ chảy máu vì bị anh đánh khi nãy, anh ta mỉm cười, một nụ cười đầy nguy hiểm cùng ẩn ý khiến ngay cả Lâm Á Kỳ cũng hoảng run người, anh ta khẽ nhếch môi nói với Kì Nam: "Tối nay Lâm tổng ở thành phố S có tiệc, chắc chắn cũng sẽ mời anh. Nhớ hãy đi, còn có dẫn 'vị hôn thê của tôi' theo, nếu không đừng trách tôi lấy hôn ước để khiến cô ấy kết hôn". Nói xong lại ấm áp nhìn Lâm Á Kỳ, anh ta giơ tay ra xoa xoa đầu cô mỉm cười nhẹ, trong mắt đầy ý vị sủng nịnh yêu thương: "Kỳ Kỳ, tối nay em phải đi, chúng ta cùng gặp cha và . . . Chị gái em". Lời vừa dứt anh ta liền xoay người rời khỏi, thoát cái đã không còn thấy bóng dáng ở cửa. Không liếc mắt cũng không tạm biệt. Chỉ có điều, buông tha cho cô dễ vậy sao, cô từ nhỏ đã định là cô dâu của anh. Nay lại bị Kì Nam giành. Chắc chắn phải lấy lại. Kỳ Kỳ hôm nay đã khác trước quá nhiều. Anh chỉ đành dùng cô làm mồi nhử cho hai cha con Lâm Nhất Dân tiêu diệt Kì Nam, sau đó anh sẽ đưa cô rời khỏi thành phố K này, sẽ sống một gia đình hạnh phúc.
Lâm Á Kỳ nhất thời còn vui mừng không thôi, cuối cùng cô cũng sắp gặp được chị gái cùng cha, cuối cùng cũng sắp có lại được kí ức. Có được gia đình, nhưng là ... Sao cô không nghe Trịnh Du Khẩm nhắc đến mẹ?
Kì Nam tức giận buông Lâm Á Kỳ ra một mực đi lên lầu năm không đến công ty nữa. Anh sẽ giải quyết công việc qua máy tính. Hai tròng mắt đỏ rực của anh nhuốm một mảng khó chịu. Không nói với cô câu nào.
Lâm Á Kỳ ngốc lăng nhìn theo dáng Kì Nam ở cầu thang, tảng băng lạnh của cô cũng giận dỗi kiểu con nít không thèm nói chuyện như vậy sao, kiểu bo bo xì ấy? Hai mày đẹp cô cau lại, dù thế nào đi nữa, tối nay phải gặp lại cha, găp lại chị.
Lâm Á Kỳ vui mừng háo hức không thôi. Tuy nhiên cô vẫn lo ... Anh giận mình. Cô phải tìm cách làm hoà nha?
Điền Ngọc căm thù nhìn người đàn ông quyền lực đang trang nhã hút thuốc trước mắt cùng với một đám người mafia phía sau lưng, cô khóc nức nở hét lên: "Thả em trai với mẹ tôi ra, các người là đồ cầm thú". Bọn người này mấy ngày trước bắt mẹ cô, bắt em trai cô, không cho họ một hột cơm. Nằm mơ cô cũng không biết họ khổ sở thế nào. Mẹ cùng em trai là người thân duy nhất, mất họ rồi cô phải làm sao đây. Càng nghĩ cô càng thống khổ mà ngã xuống.
Lâm Nhất Dân mỉm cười tà ác, thổi ra một làn khói thuốc trắng xóa như màn bụi. Ông ta trong bóng đêm, nguy hiểm như hổ đói: "Nghe nói cô thất nghiệp, tôi chỉ muốn nuôi mẹ cùng em trai giúp cô, nếu muốn gặp lại họ, hãy giúp tôi. Haha~". Ông ta bỗng dưng cười lớn, trong ánh mắt gian manh lộ rõ ra những nét bỡn cợt. Đôi môi nứt nẻ cười vang vọng, ghê rợn trong đêm tối.
Mèo tuyết từ trên bàn làm việc nhảy xuống, ngoe nguẩy cái đuôi, uyển chuyển bước về phía ông ta như một con hồ ly dụi dụi đầu kêu: "Meo ... meo ... ".
Cô gái mệt mỏi ngất đi trong tìm thức. Đôi môi nhỏ còn khẽ thều thào: "Tôi làm". Làm gì cũng được, bán thân cũng được. Miễn cô cứu được mẹ và em trai ra khỏi cái toà biệt thự xa hoa nhưng đầy nguy hiểm này.
Thật mong chờ vào buổi tiệc tối nay ... Tiệc sinh nhật đầy thú vui ...
(Còn tiếp)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook