Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!
-
Chương 113: Thật sự không muốn đến viếng anh
Khương Vệ Tôn cùng Âu Dương Kiều Vỹ đồng loạt sửng sốt. Người ngước đầu lên nhìn, người quay đầu ra sau trừng lớn mắt.
Vưu Kiện hôm nay mặc một bộ vest đen, bên trong là áo sơmi màu đỏ rượu, đã cởi bỏ hai cúc áo. Bộ dạng tuy rất lưu manh nhưng nhìn lâu vẫn thuận mắt lắm.
Thực khách ngồi gần đó cũng nghe thấy câu nói của anh. Có một số bụm miệng cười thầm. Một số khác thì đã sớm lấy điện thoại ra, giơ lên lén lút chụp lại cảnh tượng này.
Khương Vệ Tôn cơ hồ biết được mình đã bị phát hiện, còn trong tình huống nhục mặt như vậy, hắn có chút không cam tâm.
Đôi mắt thâm cừu đại hận nhìn chằm chằm Vưu Kiện.
Vưu Kiện ở bên này đứng thẳng lưng, một tay cắm trong túi quần, khuôn cằm cương nghị khẽ hất lên trông vô cùng ngạo mạn.
Đáy mắt thâm sâu như lòng biển.
Anh liếc nhìn Âu Dương Kiều Vỹ một cái, sau đó dời sang Khương Vệ Tôn. Khi anh bước tới chỗ bọn họ, Khương Vệ Tôn theo phản xạ lập tức đứng lên, nhưng rất nhanh đã bị thân hình cao lớn của anh áp chế mạnh mẽ.
Ngón tay chống trên bàn thoáng run rẩy.
Khương Vệ Tôn còn nhớ như in chuyện gặp gỡ lần trước tại công ty JIei. Vưu Kiện lúc ấy rõ ràng đã ra tay vô cùng dứt khoát, suýt nữa khiến hắn phải đi chầu trời.
Hôm nay bọn họ tiếp tục chạm mặt nhau, còn ở chỗ đông người thế này, Khương Vệ Tôn nhất thời chú ý đến mặt mũi của mình.
Đường đường là một nghệ sĩ nổi tiếng, hắn đâu thể làm chính mình mất sạch danh dự được.
Trái ngược với suy nghĩ hùng hồn trong đầu, Khương Vệ Tôn vừa trừng mắt vừa ngồi xuống trở lại ghế.
Vưu Kiện chống một tay lên bàn, khuôn mặt cúi thấp xuống, kề bên tai hắn thì thầm: “Tao ngồi ở bên kia, chỉ cần mày ngứa tay, tao lập tức đánh mày nhừ thành cháo. Chắc là mày không muốn phải mất mặt đâu đúng không?”
Nói xong, anh đứng dậy, nở một nụ cười nho nhã lịch thiệp, chỉnh lại cổ áo cho Khương Vệ Tôn: “Nhớ kỹ đấy, con trai.”
Khương Vệ Tôn rất gườm Vưu Kiện. Tự bản thân hắn cũng biết rõ mình không đấu lại với anh trong tình huống thế này. Nhưng có thể anh vẫn có điểm yếu của mình. Ý niệm này nhảy ra làm cho Khương Vệ Tôn nhíu chặt mày lại suy nghĩ.
Vưu Kiện nghiêng người nói với hai vị khách đi cùng mình, giọng điệu đã hòa nhã hơn trước: “Chúng ta ngồi ở bên kia, tôi đã đặt chỗ trước rồi.”
Hai vị khách này có vẻ chỉ vừa quen biết với Vưu Kiện, bị một màn khi nãy làm cho đứng hình. Hai anh chàng liếc mắt nhìn nhau, ngầm đánh giá một chút về cậu hai nhà họ Vưu.
Sau đó, họ theo Vưu Kiện đi đến chỗ ngồi của mình.
Trước khi rời khỏi đó, Vưu Kiện cố ý nhìn Âu Dương Kiều Vỹ một cái mới an tâm cất bước.
Đúng lúc này, có một nữ phục vụ từ xa đi tới, đặt lên bàn cậu dĩa cơm chiên dương châu. Cơm mới làm nên còn bốc khói nghi ngút, mùi thơm làm cho bao tử cậu kêu lên, vô tình giúp cậu lấy lại tinh thần.
Âu Dương Kiều Vỹ không để ý đến Khương Vệ Tôn nữa, cầm muỗng lên bắt đầu ăn.
Ở hướng năm mươi độ, Vưu Kiện vừa nhấc ly rượu lên, cạn với hai vị khách của mình. Lúc ngửa cổ uống rượu, khóe mắt anh cố ý liếc qua phía Âu Dương Kiều Vỹ.
Khương Vệ Tôn có vẻ đã bị dọa sợ, đến cả nói cũng không thể nói được nữa.
Trong lòng anh an tâm trở lại, tiếp tục cùng hai vị khách kia bàn công việc.
Sự tình tối nay nói trắng ra chỉ là tình cờ mà thôi. Hôm nay Vưu Kiện đã có hẹn với hai vị khách đang ngồi cùng với anh, mục đích là bàn họp công việc với nhau. Chuyện tình cờ là họ vào đúng nhà hàng mà Âu Dương Kiều Vỹ lựa chọn để đi ăn, lại trùng hợp chạm mặt với Khương Vệ Tôn.
Thật ra, tâm tình Vưu Kiện dạo gần đây tốt lên rất nhiều, nhưng nó giống như vết mụn nhọt vậy. Chỉ cần không ai chạm vào sẽ không đau. Nhưng nếu lỡ tay chạm vào một cái, dù nhẹ hay mạnh, lập tức khiến anh khó chịu bực dọc ngay.
Dĩa cơm đã vơi đi hơn một nửa, Khương Vệ Tôn ngồi đối diện mới hắng giọng một tiếng.
Lúc hắn nói, mắt còn cố ý nhìn Vưu Kiện xem anh đang làm gì. Thấy anh vừa nói chuyện với khách hàng, Khương Vệ Tôn liền lên tiếng, giọng điệu cũng đay nghiến:
“Kiều Vỹ, em cũng cao tay lắm đó. Lúc nào nó cũng thình lình xuất hiện như ma quỷ vậy. Nó định làm con chó trung thành của em à? Sao mà thính thế không biết!”
Âu Dương Kiều Vỹ nhàn nhã nhấp một ngụm nước, buông muỗng xuống, cầm khăn lên lau miệng.
Một loạt động tác được thực hiện nhanh gọn và tao nhã.
Sau cùng, cậu mới nhấc mi mắt nhìn Khương Vệ Tôn, từ tốn nói: “Nếu anh nói vậy thì anh là con gì đây? Con người thì không phải, con chó lại càng quá xúc phạm động vật, thế nói tôi nghe thử anh rốt cuộc là con gì? Tôi đã nói rõ tôi không hề có tình cảm với anh, dù chỉ một chút. Anh trưởng thành đến chừng này mà đầu óc không thể thông hiểu được sao? Tôi chân thành khuyên anh một câu, dừng lại đi trước khi quá muộn. Tôi thật sự không muốn phải đến viếng anh đâu, anh nghệ sĩ ạ.”
Những lời mà cậu còn chôn giấu trong lòng, thật ra chỉ có một câu thôi: Đúng vậy, Vưu Kiện là ma quỷ chứ còn gì nữa, một ma cà rồng thuần chủng ở trước mặt anh đấy, đồ đần.
Âu Dương Kiều Vỹ nói xong cũng đẩy ghế đứng dậy. Khi cậu sắp rời đi, Khương Vệ Tôn đã vươn tay có ý níu kéo.
Đoạn giằng co này lại làm cho mấy vị thực khách xung quanh hiếu kỳ, ngẩng đầu theo dõi.
Âu Dương Kiều Vỹ định rút mạnh tay về thì đã sớm nghe thấy tiếng ghế ở đâu đó bị đẩy ra, âm thanh ma sát giữa chân ghế và sàn nhà vang lên, có chút chói tai.
Cậu ngước mắt nhìn về hướng đó.
Vưu Kiện vẻ mặt lạnh như băng bước tới, một tay ghìm chặt cổ tay Khương Vệ Tôn giống như một chiếc kìm sắt, khiến hắn đau đến trắng mặt.
Miệng vội vã thốt ra vài chữ: “Mẹ…mày, buông ra!”
Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán, gần như đã nhận ra được Âu Dương Kiều Vỹ là ai.
Có cô bé kia lỡ miệng nói: “Là người mẫu Julian đó. Chính là cậu ta, không thể sai được!”
Người bên cạnh bồi thêm: “Sao lại có quan hệ với Vệ Tôn vậy? Họ cùng chung công ty đúng chứ? Chuyện này là sao?”
Khương Vệ Tôn đứng phắt dậy, dùng lực hất tay Vưu Kiện ra, vội đeo kính râm vào.
“Mày theo tao!” Vưu Kiện bực bội vứt lại một câu, sau đó cởi áo vest đen ra, khoác lên người Âu Dương Kiều Vỹ, đoạn dẫn cậu ra bên ngoài.
Khi ra khỏi nhà hàng, thực khách vẫn còn hóng hớt nhìn theo bóng dáng của bọn họ.
Âu Dương Kiều Vỹ ở trong áo vest, sốt sắng hỏi: “Công việc của chú thì sao đây?”
Hình như hai vị khách kia vẫn còn chưa rời đi.
Vưu Kiện mở cửa xe, đẩy cậu vào ghế lái phụ rồi nói: “Chuyện của em quan trọng hơn. Tôi ngứa mắt lắm rồi.”
Khi cậu định lên tiếng ngăn cản thì cửa xe nhanh chóng đóng lại. Bên trong xe im phăng phắc, chỉ có thể nghe thấy tiếng máy lạnh hoạt động.
Từ trong nhìn ra, Âu Dương Kiều Vỹ trông thấy Vưu Kiện đang đứng đối diện Khương Vệ Tôn. Có vẻ họ đang nói với nhau chuyện gì đó, nét mặt Khương Vệ Tôn cực kỳ nghiêm túc.
Khi Vưu Kiện quay người đi, Khương Vệ Tôn nhếch khóe môi cười một cái ngông nghênh.
Vưu Kiện mở cửa xe, mang theo chút gió đêm ngồi vào ghế lái chính. Ánh mắt anh đăm chiêu, lạnh lẽo, rất đáng sợ giống như những lúc cậu cố tình chọc giận anh vậy.
Âu Dương Kiều Vỹ nhổm người dậy, gạn hỏi: “Hai người đã nói gì với nhau vậy? Sắc mặt của chú…” Thật đáng sợ.
Vưu Kiện vịn tay lên vô lăng, không nhìn cậu, chỉ thuận miệng đáp: “Thách đấu một trận thôi.”
Thách đấu? Khoan đã, thách đấu cái gì mới được?
Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn mơ màng, chuyện gì cũng không rõ ràng. Nhưng cậu không cậy được miệng Vưu Kiện thêm nửa chữ nào.
Chiếc xe cứ thế xé toạc gió đêm, lao đi rất nhanh.
Ở phía sau, Khương Vệ Tôn cũng đuổi theo sát nút.
Khi cả hai chiếc xe dừng lại thì trời đã tối hơn. Cửa xe bật mở, cả ba người đồng loạt bước xuống.
Gió đêm thổi đến, làm rối đi mái tóc của cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ nâng mắt nhìn khắp bốn phía, nhận ra đây là một bỏ hoang, không có một bóng người, cũng không có nhà cửa.
Bốn phía lồng lộng gió, vừa tối vừa lạnh.
Âu Dương Kiều Vỹ quay đầu tìm kiếm Vưu Kiện ở phía bên kia, cất giọng hỏi: “Hai người rốt cuộc định làm gì vậy?”
Vưu Kiện tựa người vào xe hơi, châm một điếu thuốc, im lặng mà hút.
Khương Vệ Tôn đóng cửa xe lại một tiếng rầm, rõ ràng đang vô cùng cay tức đối phương. Hắn nghênh ngang đi tới, trước mặt anh lúc này, hắn không còn sợ hãi như khi nãy nữa.
Khóe môi bỉ ổi cong lên, nói: “Mày suy nghĩ kỹ chưa đấy? Đua xe mô tô khác biệt với xe hơi lắm.”
Vưu Kiện trầm mặc rít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi nhả ra làn khói xanh xám. Mùi hương thấm đượm trong không khí.
Ngón tay nghịch chiếc bật lửa mấy giây rồi thình lình đóng nắp lại.
Anh ném bật lửa vào trong xe, quay đầu lại đã nở một nụ cười nửa chính nửa tà nói: “Một khi tao thắng, mày cũng phải nhớ lời mình hứa.”
Khương Vệ Tôn chỉ cười khẩy, không nói gì thêm mà nhanh chóng quay về xe của mình. Hắn ngồi vững vàng, lưng hơi dựa vào ghế, tay vịn chắc vô lăng.
Đôi mắt căm tức quyết thắng bằng được.
Vưu Kiện nghiêng đầu nhìn Khương Vệ Tôn đã ngồi sẵn trong xe, cười khẽ một tiếng. Lát sau, anh vòng qua chỗ Âu Dương Kiều Vỹ, bất ngờ cúi xuống hôn lên môi cậu.
Dưới ánh trăng, hình ảnh này đẹp đến khó quên.
Đáng tiếc là Khương Vệ Tôn cũng nhìn thấy, vẻ căm tức càng dâng trào, suýt chút nữa đã nhấn ga chạy thẳng đến tông chết hai người họ.
Vưu Kiện hôn xong liền tách ra, nhìn xuống đôi mắt ngây ngốc của cậu, thấp giọng nói: “Nụ hôn may mắn.”
Nói xong, anh vòng qua ngồi vào chỗ lái. Vưu Kiện vòng đầu xe lại, đối mặt với Khương Vệ Tôn.
Hai chiếc xe lúc này cách nhau một khoảng tương đối xa.
Âu Dương Kiều Vỹ trong lòng ngấm ngầm hiểu ra hai người họ đến cùng đang định thách đấu cái gì. Cậu lo lắng bấm vào lòng bàn tay, thật sự không dám nghĩ đến kết cục của chuyện này.
Nhưng cậu không thể làm gì khác.
Hai người họ…đều đã vào thế trận cả rồi.
Ngay sau đó, động cơ xe của cả hai đồng loạt nổ lên, ánh đèn vụt sáng, chiếu thẳng vào nhau.
Âu Dương Kiều Vỹ chỉ còn có thể lùi ra sau vài bước, thầm cầu nguyện sẽ không có chuyện gì tệ hại xảy ra.
Vưu Kiện ngồi trong xe rất bình tĩnh. Đôi mắt chăm chằm nhìn về phía trước một lúc rồi bất ngờ với lấy một tấm vải màu đen.
Khương Vệ Tôn đang chờ đợi thì chứng kiến một màn điếng người.
Vưu Kiện vừa bịt mắt mình lại.
Đầu tóc Khương Vệ Tôn như muốn dựng ngược cả lên. Sống lưng hắn lạnh buốt. Ngay cả bàn tay cũng thoáng túa một tầng một hồ lạnh.
Hình ảnh trước mắt khiến hắn kinh sợ.
Mẹ nó, thằng khốn này điên rồi!
Trong lòng Khương Vệ Tôn gào thét một câu, nhưng bên kia Vưu Kiện đã nhấp ga, tựa hồ đang ra hiệu cho hắn.
Tâm trí Khương Vệ Tôn lúc này có hơi hỗn loạn. Tinh thần sẵn sàng khi nãy bỗng dưng bay sạch sẽ.
Hắn hoang mang tột độ.
Vưu Kiện lại bất ngờ chạy tới phía trước.
Khương Vệ Tôn giật thót mình, sau đó cũng nhấn ga, chạy tới với tốc độ cực lớn.
Hai bên đang đối đầu với nhau rất kịch liệt.
Vưu Kiện không hề mất bình tĩnh, tăng tốc lái một đường thẳng.
Khoảng cách dần dần được rút ngắn trong chưa đầy một phút.
Khương Vệ Tôn có thể nhìn rõ chiếc xe đối diện, chân đạp lên bàn ga cũng bắt đầu thấp thỏm.
Âu Dương Kiều Vỹ đứng một bên lo sợ cắn xuống môi mình. Cậu nhìn thấy Vưu Kiện không có dấu hiệu dừng lại, mà Khương Vệ Tôn thì đang vô cùng hoảng loạn.
Chỉ trong tích tắc sau, khi hai đầu xe sắp sửa va vào nhau, Khương Vệ Tôn đã bất ngờ bẻ lái, chạy sang bên trái.
Nghe thấy tiếng phanh xe vang lên, Vưu Kiện cũng nhanh chóng dừng lại. Anh cởi bỏ bịt mắt, cong môi lên cười đến tự mãn.
Khương Vệ Tôn ngả về đằng trước, suýt nữa thì đập cả khuôn mặt vào vô lăng. Căm phẫn và đay nghiến, tất cả đều hội tụ đủ trong lòng hắn lúc này.
Vưu Kiện mở cửa bước xuống, ngay lập tức nhìn thấy Khương Vệ Tôn hóa thành con thú điên tiết nhào tới.
“Mẹ mày, mày vừa làm trò gì vậy? Mày chơi tâm lý tao đúng không? Tao không phục, mày nghe rõ không?”
Vưu Kiện vốn dĩ không cần dùng sức cũng cản được Khương Vệ Tôn. Anh nắm chặt hai cổ tay của hắn, chẳng nói chẳng rằng, thình lình nhấc bổng hắn lên cao rồi ném xuống thật mạnh.
Cơ thể của Khương Vệ Tôn như tan ra thành nước.
Âu Dương Kiều Vỹ từ xa chạy tới, nhìn cảnh tượng trước mặt mà kinh sợ. Cậu cứng miệng, không lên tiếng được.
Vưu Kiện ngược lại như thể đã ngứa mắt Khương Vệ Tôn từ rất lâu. Hôm nay bèn đem thù cũ trả hết một lượt.
Anh bước tới bên cạnh cơ thể run rẩy đau đớn của hắn, ngồi khụy gối, khẽ nói: “Tao biết mày sẽ không phục, dù cho tao thắng hay mày thắng, mày cũng sẽ không giữ lời hứa của mình. Cho nên thách đầu này chỉ là bước đệm mà thôi.”
Dừng một chút, Vưu Kiện lấy điện thoại của mình ra, ném vào tay Âu Dương Kiều Vỹ, nói với cậu: “Em biết mình nên làm gì rồi chứ?”
Âu Dương Kiều Vỹ cầm điện thoại trong tay, từng bước đi tới chỗ bọn họ. Cậu bật camera lên, chủ yếu nhắm vào Khương Vệ Tôn. Điểm còn lại gây chú ý có lẽ là cánh tay trắng nhợt thon dài của Vưu Kiện.
Máy bắt đầu quay.
Vưu Kiện châm lên một điếu thuốc, lửa đỏ chậm rãi gặm nhấm tờ giấy màu trắng.
Sau đó anh cầm điếu thuốc ấn xuống một bên gương mặt của Khương Vệ Tôn.
Bàn tay giữ điện thoại thoáng run lên.
Vưu Kiện không hề để ý đến cậu, ánh mắt chăm chú quan sát vẻ thống khổ đau đớn mà người kia đang chịu đựng.
Lửa đỏ thiêu cháy da thịt trên mặt Khương Vệ Tôn, khiến nơi đó chảy máu, huyết nhục lẫn lộn.
Khương Vệ Tôn sợ hãi thật sự.
Hắn nghĩ, Vưu Kiện không phải là con người nữa rồi. Chính là một con quỷ ghê tởm.
“Argggg…”
Khương Vệ Tôn có vùng vẫy, có giãy giụa nhưng không thể thoát được móng vuốt ma quỷ của Vưu Kiện.
Anh rút điếu thuốc ra, nhìn xuống dòng máu tươi chảy xuống, yết hầu khẽ động.
Mùi máu xộc lên mũi.
Đôi đồng tử như mở lớn hơn, dần dần để lộ chân dung của một quỷ hút máu thật sự.
Vưu Kiện vứt điếu thuốc sang một bên, định cúi thấp đầu liếm sạch máu tươi của Khương Vệ Tôn thì nghe thấy người bên cạnh cất tiếng.
Âu Dương Kiều Vỹ không quay nữa, lưu video lại.
“Vưu Kiện, đủ rồi.”
Vưu Kiện nghe thấy, động tác cúi xuống cũng dừng giữa chừng. Đôi mắt mang theo một luồng tà khí ngước lên nhìn cậu, hai chiếc răng nanh nhanh chóng biến mất.
Chuyện tốt của anh đột nhiên bị phá hỏng, nếu là người khác, có lẽ anh đã thẳng tay giết chết rồi. Nhưng người này lại là cậu, vẻ mặt thuần khiết thánh thiện ấy nhất thời khiến cho anh bừng tỉnh.
Đúng là Âu Dương Kiều Vỹ không thay đổi.
Dòng máu Yêu tộc chảy trong người cậu vẫn rất mạnh mẽ. Một dòng máu hòa bình bác ái, đến mức khiến người ta giận dữ mà chẳng thể làm gì được.
Khác biệt với Huyết tộc bọn anh, giết người không gớm tay.
Mây đen che khuất một khoảng trăng lớn.
Vưu Kiện đứng dậy, rũ mắt nhìn Khương Vệ Tôn một lần nữa thoi thóp như con cá sắp chết. Anh nhếch môi cười khẩy, sau đó dùng chân đá mạnh vào bụng hắn.
Lực đá khiến cả người Khương Vệ Tôn văng ra xa, đập vào đầu xe rồi ngã xuống đất.
Xem như đây là cách anh xả giận.
Âu Dương Kiều Vỹ hít vào một ngụm khí lạnh, không đành lòng nhìn cơ thể mềm oặt sắp chết của Khương Vệ Tôn thêm nữa.
Cậu đi tới, trả điện thoại cho Vưu Kiện, kèm theo một câu hỏi: “Chú định làm gì với nó?”
Vưu Kiện liếc nhìn màn hình đã tắt, thấp giọng đáp: “Gửi cho chú của nó, cảnh cáo ông ấy trói nó chặt vào một chút. Ra ngoài cắn bậy thì không hay cho lắm.”
Nghe câu này làm câu sửng sốt.
Hóa ra Vưu Kiện đã sớm điều tra cặn kẽ về Khương Vệ Tôn rồi.
“Có lẽ hắn không còn dám làm gì nữa đâu. Ngu ngốc cũng phải biết quý mạng sống của mình chứ, đúng không?”
Vưu Kiện khẽ cười: “Dung túng cho kẻ ngốc thì em cũng ngốc không kém.”
Âu Dương Kiều Vỹ hiểu anh đang châm biếm, chân mày hơi nhíu lại.
“Căn bản vì tôi không giống chú.”
Một câu này làm Vưu Kiện quay đầu lại, thăng trầm nhìn đối phương. Anh có thể hiểu câu này theo một hướng bình thường nhất, nhưng vì sao lại khiến trái tim anh nhói lên như thế?
Em không giống tôi, ý này là gì?
Tôi quá tàn độc, không khác gì một ma quỷ đúng không?
Khi nói xong, Âu Dương Kiều Vỹ cũng vừa nhận thức được cách nói của mình quá thẳng thắn, còn dễ gây hiểu lầm. Nhưng cậu không biết phải sửa lại như thế nào.
Rõ ràng…cậu và người đó không hề giống nhau.
Vưu Kiện cong môi cười lên, lại chẳng như mỉm cười. Nụ cười của anh có phần chua chát thống khổ khó mà diễn tả được.
Anh bước lên một bước, cúi xuống nhìn cậu.
“Tôi hiểu trong mắt em tôi chỉ là một quỷ hút máu đáng ghê tởm, nhưng tôi có thể thề rằng, tôi sẽ không bao giờ làm hại người tôi yêu. Và tôi còn khác với anh trai mình ở một điểm, chính là sẽ không bao giờ ra tay với người thân của em.”
Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt nhìn lên.
Khi nghe những lời này, lòng cậu đau đớn, dằn vặt, day dứt. Cậu biết mình vừa nói một điều không đúng, có lẽ đã vô tình tổn thương đến anh.
Cậu không lên tiếng, chỉ khó xử nhìn anh.
Dưới ánh trăng nhạt nhòa, đôi mắt của anh càng trở nên sâu thẳm lại vô cùng thâm tình.
Sau một hồi im lặng, Âu Dương Kiều Vỹ nói: “Xin lỗi.”
Vưu Kiện khẽ cười: “Em không cần xin lỗi. Dù là ai đi nữa thì hình ảnh một con quỷ hút máu như chúng tôi cũng không thay đổi được. Nhưng em khác với họ.”
Cậu khó hiểu nhìn anh.
Vưu Kiện cười lưu manh: “Em yêu tôi.”
Quả nhiên là không có lời nào tốt đẹp đến cuối cùng.
Âu Dương Kiều Vỹ khinh bỉ nhìn Vưu Kiện, khi cậu định xoay người ngồi lên xe thì đột nhiên anh hỏi tới đồng hồ đeo tay.
Trên tay cậu không còn đeo nữa.
Vưu Kiện bước tới, gạn hỏi: “Sao em lại tháo xuống rồi?”
Cậu muốn tránh né đối phương, vội vã bịa đại lý do: “Dị ứng.”
Vưu Kiện nghe xong, trong lòng hồ hởi như có cả ngàn con bướm bay lượn.
Lúc mở cửa xe, cậu không ngờ đến tình huống bị đẩy ngã vào trong. Vưu Kiện nửa thân bên ngoài, nửa thân bên trong, áp lên người cậu.
Khuôn mặt anh cúi sát xuống, rất ngang tàng mà hôn cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ chỉ còn cách vịn lên thành ghế mà chống đỡ.
Nụ hôn bất ngờ đó lướt qua, Vưu Kiện nhìn xuống yêu chiều nói: “Bé con, tuy lý do kia rất buồn cười, nhưng tôi vẫn thích lắm.”
Sau đó anh nâng cổ tay cậu lên, vuốt ve: “Có lẽ đeo đồng hồ của tôi thì vết mẩn không dám nổi lên đâu, phải không?”
Âu Dương Kiều Vỹ: “…”
Vưu Kiện, đồ lưu manh bỉ ổi!
…
Vưu Kiện đã mua cho Âu Dương Kiều Vỹ một chiếc đồng hồ khác, kiểu dáng cũng khác, giá tiền thì vẫn đắt đỏ như trước.
Bệnh dị ứng kim loại của cậu có vẻ không còn nữa.
Mỗi ngày, Âu Dương Kiều Vỹ đều đeo đồng hồ mà anh tặng đến công ty. Lúc làm việc mệt mỏi, cậu đều đánh mắt nhìn xuống cổ tay của mình, khóe môi không kìm được mỉm cười trong vô thức.
Nhưng vài giây sau, cậu lại sực tỉnh, lắc đầu xua đi hình ảnh của người kia.
Âu Dương Kiều Vỹ kéo bảng kế hoạch ở bên cạnh qua, đọc một chút. Khi đọc đến một nửa, cậu nâng tách trà lên uống một ngụm.
Không ngờ khi vừa đặt tách trở lại bàn, ngón tay cậu khẽ run rẩy, mấy con chữ trong bảng kế hoạch cũng nhòe đi.
Âu Dương Kiều Vỹ hốt hoảng, cố gắng xoa huyệt thái dương, sau đó mở mắt ra nhìn lại.
Con chữ không còn nhòe nữa, nhưng đầu óc cậu có chút choáng váng.
Có người gõ cửa.
Âu Dương Kiều Vỹ hít vào một hơi: “Vào đi.”
Vưu Kiện bước vào, sắc mặt nghiêm túc khiến cậu giật mình. Anh đặt xuống bàn cậu một tập tài liệu, bên trong là gì thì chưa rõ.
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt hỏi: “Là gì vậy?”
Vưu Kiện hất cằm: “Em xem trước đi đã.”
Nói đến đây, anh chợt phát hiện sắc mặt cậu không ổn, bèn hỏi: “Em không khỏe sao? Mặt mũi nhợt nhạt như tờ giấy vậy.”
Âu Dương Kiều Vỹ cũng không giấu diếm: “Tôi bị váng đầu, hình như là vì…”
“Khi nãy em có ngửi thấy mùi gì không?”
“Không có.”
Vưu Kiện trầm mặc nghĩ một lúc: “Có ăn hay uống thứ gì không?”
Âu Dương Kiều Vỹ xoa đầu, lúc liếc mắt nhìn qua bên trái, cậu nhớ đến mình chỉ uống mỗi trà hoa cúc ngày thường Trình Nặc hay pha.
“Có uống trà.”
Vưu Kiện ngay lập tức sầm mặt xuống. Anh trực tiếp đi tới bên bàn, nâng tách trà lên, ngửi qua. Mùi hương của trà rất đặc trưng, nhưng nếu ngửi kỹ hơn sẽ nhận ra được một mùi hương khác, vô cùng nhẹ.
Một ý niệm kinh khủng nhảy ra: Trà này có vấn đề!
Vưu Kiện hôm nay mặc một bộ vest đen, bên trong là áo sơmi màu đỏ rượu, đã cởi bỏ hai cúc áo. Bộ dạng tuy rất lưu manh nhưng nhìn lâu vẫn thuận mắt lắm.
Thực khách ngồi gần đó cũng nghe thấy câu nói của anh. Có một số bụm miệng cười thầm. Một số khác thì đã sớm lấy điện thoại ra, giơ lên lén lút chụp lại cảnh tượng này.
Khương Vệ Tôn cơ hồ biết được mình đã bị phát hiện, còn trong tình huống nhục mặt như vậy, hắn có chút không cam tâm.
Đôi mắt thâm cừu đại hận nhìn chằm chằm Vưu Kiện.
Vưu Kiện ở bên này đứng thẳng lưng, một tay cắm trong túi quần, khuôn cằm cương nghị khẽ hất lên trông vô cùng ngạo mạn.
Đáy mắt thâm sâu như lòng biển.
Anh liếc nhìn Âu Dương Kiều Vỹ một cái, sau đó dời sang Khương Vệ Tôn. Khi anh bước tới chỗ bọn họ, Khương Vệ Tôn theo phản xạ lập tức đứng lên, nhưng rất nhanh đã bị thân hình cao lớn của anh áp chế mạnh mẽ.
Ngón tay chống trên bàn thoáng run rẩy.
Khương Vệ Tôn còn nhớ như in chuyện gặp gỡ lần trước tại công ty JIei. Vưu Kiện lúc ấy rõ ràng đã ra tay vô cùng dứt khoát, suýt nữa khiến hắn phải đi chầu trời.
Hôm nay bọn họ tiếp tục chạm mặt nhau, còn ở chỗ đông người thế này, Khương Vệ Tôn nhất thời chú ý đến mặt mũi của mình.
Đường đường là một nghệ sĩ nổi tiếng, hắn đâu thể làm chính mình mất sạch danh dự được.
Trái ngược với suy nghĩ hùng hồn trong đầu, Khương Vệ Tôn vừa trừng mắt vừa ngồi xuống trở lại ghế.
Vưu Kiện chống một tay lên bàn, khuôn mặt cúi thấp xuống, kề bên tai hắn thì thầm: “Tao ngồi ở bên kia, chỉ cần mày ngứa tay, tao lập tức đánh mày nhừ thành cháo. Chắc là mày không muốn phải mất mặt đâu đúng không?”
Nói xong, anh đứng dậy, nở một nụ cười nho nhã lịch thiệp, chỉnh lại cổ áo cho Khương Vệ Tôn: “Nhớ kỹ đấy, con trai.”
Khương Vệ Tôn rất gườm Vưu Kiện. Tự bản thân hắn cũng biết rõ mình không đấu lại với anh trong tình huống thế này. Nhưng có thể anh vẫn có điểm yếu của mình. Ý niệm này nhảy ra làm cho Khương Vệ Tôn nhíu chặt mày lại suy nghĩ.
Vưu Kiện nghiêng người nói với hai vị khách đi cùng mình, giọng điệu đã hòa nhã hơn trước: “Chúng ta ngồi ở bên kia, tôi đã đặt chỗ trước rồi.”
Hai vị khách này có vẻ chỉ vừa quen biết với Vưu Kiện, bị một màn khi nãy làm cho đứng hình. Hai anh chàng liếc mắt nhìn nhau, ngầm đánh giá một chút về cậu hai nhà họ Vưu.
Sau đó, họ theo Vưu Kiện đi đến chỗ ngồi của mình.
Trước khi rời khỏi đó, Vưu Kiện cố ý nhìn Âu Dương Kiều Vỹ một cái mới an tâm cất bước.
Đúng lúc này, có một nữ phục vụ từ xa đi tới, đặt lên bàn cậu dĩa cơm chiên dương châu. Cơm mới làm nên còn bốc khói nghi ngút, mùi thơm làm cho bao tử cậu kêu lên, vô tình giúp cậu lấy lại tinh thần.
Âu Dương Kiều Vỹ không để ý đến Khương Vệ Tôn nữa, cầm muỗng lên bắt đầu ăn.
Ở hướng năm mươi độ, Vưu Kiện vừa nhấc ly rượu lên, cạn với hai vị khách của mình. Lúc ngửa cổ uống rượu, khóe mắt anh cố ý liếc qua phía Âu Dương Kiều Vỹ.
Khương Vệ Tôn có vẻ đã bị dọa sợ, đến cả nói cũng không thể nói được nữa.
Trong lòng anh an tâm trở lại, tiếp tục cùng hai vị khách kia bàn công việc.
Sự tình tối nay nói trắng ra chỉ là tình cờ mà thôi. Hôm nay Vưu Kiện đã có hẹn với hai vị khách đang ngồi cùng với anh, mục đích là bàn họp công việc với nhau. Chuyện tình cờ là họ vào đúng nhà hàng mà Âu Dương Kiều Vỹ lựa chọn để đi ăn, lại trùng hợp chạm mặt với Khương Vệ Tôn.
Thật ra, tâm tình Vưu Kiện dạo gần đây tốt lên rất nhiều, nhưng nó giống như vết mụn nhọt vậy. Chỉ cần không ai chạm vào sẽ không đau. Nhưng nếu lỡ tay chạm vào một cái, dù nhẹ hay mạnh, lập tức khiến anh khó chịu bực dọc ngay.
Dĩa cơm đã vơi đi hơn một nửa, Khương Vệ Tôn ngồi đối diện mới hắng giọng một tiếng.
Lúc hắn nói, mắt còn cố ý nhìn Vưu Kiện xem anh đang làm gì. Thấy anh vừa nói chuyện với khách hàng, Khương Vệ Tôn liền lên tiếng, giọng điệu cũng đay nghiến:
“Kiều Vỹ, em cũng cao tay lắm đó. Lúc nào nó cũng thình lình xuất hiện như ma quỷ vậy. Nó định làm con chó trung thành của em à? Sao mà thính thế không biết!”
Âu Dương Kiều Vỹ nhàn nhã nhấp một ngụm nước, buông muỗng xuống, cầm khăn lên lau miệng.
Một loạt động tác được thực hiện nhanh gọn và tao nhã.
Sau cùng, cậu mới nhấc mi mắt nhìn Khương Vệ Tôn, từ tốn nói: “Nếu anh nói vậy thì anh là con gì đây? Con người thì không phải, con chó lại càng quá xúc phạm động vật, thế nói tôi nghe thử anh rốt cuộc là con gì? Tôi đã nói rõ tôi không hề có tình cảm với anh, dù chỉ một chút. Anh trưởng thành đến chừng này mà đầu óc không thể thông hiểu được sao? Tôi chân thành khuyên anh một câu, dừng lại đi trước khi quá muộn. Tôi thật sự không muốn phải đến viếng anh đâu, anh nghệ sĩ ạ.”
Những lời mà cậu còn chôn giấu trong lòng, thật ra chỉ có một câu thôi: Đúng vậy, Vưu Kiện là ma quỷ chứ còn gì nữa, một ma cà rồng thuần chủng ở trước mặt anh đấy, đồ đần.
Âu Dương Kiều Vỹ nói xong cũng đẩy ghế đứng dậy. Khi cậu sắp rời đi, Khương Vệ Tôn đã vươn tay có ý níu kéo.
Đoạn giằng co này lại làm cho mấy vị thực khách xung quanh hiếu kỳ, ngẩng đầu theo dõi.
Âu Dương Kiều Vỹ định rút mạnh tay về thì đã sớm nghe thấy tiếng ghế ở đâu đó bị đẩy ra, âm thanh ma sát giữa chân ghế và sàn nhà vang lên, có chút chói tai.
Cậu ngước mắt nhìn về hướng đó.
Vưu Kiện vẻ mặt lạnh như băng bước tới, một tay ghìm chặt cổ tay Khương Vệ Tôn giống như một chiếc kìm sắt, khiến hắn đau đến trắng mặt.
Miệng vội vã thốt ra vài chữ: “Mẹ…mày, buông ra!”
Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán, gần như đã nhận ra được Âu Dương Kiều Vỹ là ai.
Có cô bé kia lỡ miệng nói: “Là người mẫu Julian đó. Chính là cậu ta, không thể sai được!”
Người bên cạnh bồi thêm: “Sao lại có quan hệ với Vệ Tôn vậy? Họ cùng chung công ty đúng chứ? Chuyện này là sao?”
Khương Vệ Tôn đứng phắt dậy, dùng lực hất tay Vưu Kiện ra, vội đeo kính râm vào.
“Mày theo tao!” Vưu Kiện bực bội vứt lại một câu, sau đó cởi áo vest đen ra, khoác lên người Âu Dương Kiều Vỹ, đoạn dẫn cậu ra bên ngoài.
Khi ra khỏi nhà hàng, thực khách vẫn còn hóng hớt nhìn theo bóng dáng của bọn họ.
Âu Dương Kiều Vỹ ở trong áo vest, sốt sắng hỏi: “Công việc của chú thì sao đây?”
Hình như hai vị khách kia vẫn còn chưa rời đi.
Vưu Kiện mở cửa xe, đẩy cậu vào ghế lái phụ rồi nói: “Chuyện của em quan trọng hơn. Tôi ngứa mắt lắm rồi.”
Khi cậu định lên tiếng ngăn cản thì cửa xe nhanh chóng đóng lại. Bên trong xe im phăng phắc, chỉ có thể nghe thấy tiếng máy lạnh hoạt động.
Từ trong nhìn ra, Âu Dương Kiều Vỹ trông thấy Vưu Kiện đang đứng đối diện Khương Vệ Tôn. Có vẻ họ đang nói với nhau chuyện gì đó, nét mặt Khương Vệ Tôn cực kỳ nghiêm túc.
Khi Vưu Kiện quay người đi, Khương Vệ Tôn nhếch khóe môi cười một cái ngông nghênh.
Vưu Kiện mở cửa xe, mang theo chút gió đêm ngồi vào ghế lái chính. Ánh mắt anh đăm chiêu, lạnh lẽo, rất đáng sợ giống như những lúc cậu cố tình chọc giận anh vậy.
Âu Dương Kiều Vỹ nhổm người dậy, gạn hỏi: “Hai người đã nói gì với nhau vậy? Sắc mặt của chú…” Thật đáng sợ.
Vưu Kiện vịn tay lên vô lăng, không nhìn cậu, chỉ thuận miệng đáp: “Thách đấu một trận thôi.”
Thách đấu? Khoan đã, thách đấu cái gì mới được?
Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn mơ màng, chuyện gì cũng không rõ ràng. Nhưng cậu không cậy được miệng Vưu Kiện thêm nửa chữ nào.
Chiếc xe cứ thế xé toạc gió đêm, lao đi rất nhanh.
Ở phía sau, Khương Vệ Tôn cũng đuổi theo sát nút.
Khi cả hai chiếc xe dừng lại thì trời đã tối hơn. Cửa xe bật mở, cả ba người đồng loạt bước xuống.
Gió đêm thổi đến, làm rối đi mái tóc của cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ nâng mắt nhìn khắp bốn phía, nhận ra đây là một bỏ hoang, không có một bóng người, cũng không có nhà cửa.
Bốn phía lồng lộng gió, vừa tối vừa lạnh.
Âu Dương Kiều Vỹ quay đầu tìm kiếm Vưu Kiện ở phía bên kia, cất giọng hỏi: “Hai người rốt cuộc định làm gì vậy?”
Vưu Kiện tựa người vào xe hơi, châm một điếu thuốc, im lặng mà hút.
Khương Vệ Tôn đóng cửa xe lại một tiếng rầm, rõ ràng đang vô cùng cay tức đối phương. Hắn nghênh ngang đi tới, trước mặt anh lúc này, hắn không còn sợ hãi như khi nãy nữa.
Khóe môi bỉ ổi cong lên, nói: “Mày suy nghĩ kỹ chưa đấy? Đua xe mô tô khác biệt với xe hơi lắm.”
Vưu Kiện trầm mặc rít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi nhả ra làn khói xanh xám. Mùi hương thấm đượm trong không khí.
Ngón tay nghịch chiếc bật lửa mấy giây rồi thình lình đóng nắp lại.
Anh ném bật lửa vào trong xe, quay đầu lại đã nở một nụ cười nửa chính nửa tà nói: “Một khi tao thắng, mày cũng phải nhớ lời mình hứa.”
Khương Vệ Tôn chỉ cười khẩy, không nói gì thêm mà nhanh chóng quay về xe của mình. Hắn ngồi vững vàng, lưng hơi dựa vào ghế, tay vịn chắc vô lăng.
Đôi mắt căm tức quyết thắng bằng được.
Vưu Kiện nghiêng đầu nhìn Khương Vệ Tôn đã ngồi sẵn trong xe, cười khẽ một tiếng. Lát sau, anh vòng qua chỗ Âu Dương Kiều Vỹ, bất ngờ cúi xuống hôn lên môi cậu.
Dưới ánh trăng, hình ảnh này đẹp đến khó quên.
Đáng tiếc là Khương Vệ Tôn cũng nhìn thấy, vẻ căm tức càng dâng trào, suýt chút nữa đã nhấn ga chạy thẳng đến tông chết hai người họ.
Vưu Kiện hôn xong liền tách ra, nhìn xuống đôi mắt ngây ngốc của cậu, thấp giọng nói: “Nụ hôn may mắn.”
Nói xong, anh vòng qua ngồi vào chỗ lái. Vưu Kiện vòng đầu xe lại, đối mặt với Khương Vệ Tôn.
Hai chiếc xe lúc này cách nhau một khoảng tương đối xa.
Âu Dương Kiều Vỹ trong lòng ngấm ngầm hiểu ra hai người họ đến cùng đang định thách đấu cái gì. Cậu lo lắng bấm vào lòng bàn tay, thật sự không dám nghĩ đến kết cục của chuyện này.
Nhưng cậu không thể làm gì khác.
Hai người họ…đều đã vào thế trận cả rồi.
Ngay sau đó, động cơ xe của cả hai đồng loạt nổ lên, ánh đèn vụt sáng, chiếu thẳng vào nhau.
Âu Dương Kiều Vỹ chỉ còn có thể lùi ra sau vài bước, thầm cầu nguyện sẽ không có chuyện gì tệ hại xảy ra.
Vưu Kiện ngồi trong xe rất bình tĩnh. Đôi mắt chăm chằm nhìn về phía trước một lúc rồi bất ngờ với lấy một tấm vải màu đen.
Khương Vệ Tôn đang chờ đợi thì chứng kiến một màn điếng người.
Vưu Kiện vừa bịt mắt mình lại.
Đầu tóc Khương Vệ Tôn như muốn dựng ngược cả lên. Sống lưng hắn lạnh buốt. Ngay cả bàn tay cũng thoáng túa một tầng một hồ lạnh.
Hình ảnh trước mắt khiến hắn kinh sợ.
Mẹ nó, thằng khốn này điên rồi!
Trong lòng Khương Vệ Tôn gào thét một câu, nhưng bên kia Vưu Kiện đã nhấp ga, tựa hồ đang ra hiệu cho hắn.
Tâm trí Khương Vệ Tôn lúc này có hơi hỗn loạn. Tinh thần sẵn sàng khi nãy bỗng dưng bay sạch sẽ.
Hắn hoang mang tột độ.
Vưu Kiện lại bất ngờ chạy tới phía trước.
Khương Vệ Tôn giật thót mình, sau đó cũng nhấn ga, chạy tới với tốc độ cực lớn.
Hai bên đang đối đầu với nhau rất kịch liệt.
Vưu Kiện không hề mất bình tĩnh, tăng tốc lái một đường thẳng.
Khoảng cách dần dần được rút ngắn trong chưa đầy một phút.
Khương Vệ Tôn có thể nhìn rõ chiếc xe đối diện, chân đạp lên bàn ga cũng bắt đầu thấp thỏm.
Âu Dương Kiều Vỹ đứng một bên lo sợ cắn xuống môi mình. Cậu nhìn thấy Vưu Kiện không có dấu hiệu dừng lại, mà Khương Vệ Tôn thì đang vô cùng hoảng loạn.
Chỉ trong tích tắc sau, khi hai đầu xe sắp sửa va vào nhau, Khương Vệ Tôn đã bất ngờ bẻ lái, chạy sang bên trái.
Nghe thấy tiếng phanh xe vang lên, Vưu Kiện cũng nhanh chóng dừng lại. Anh cởi bỏ bịt mắt, cong môi lên cười đến tự mãn.
Khương Vệ Tôn ngả về đằng trước, suýt nữa thì đập cả khuôn mặt vào vô lăng. Căm phẫn và đay nghiến, tất cả đều hội tụ đủ trong lòng hắn lúc này.
Vưu Kiện mở cửa bước xuống, ngay lập tức nhìn thấy Khương Vệ Tôn hóa thành con thú điên tiết nhào tới.
“Mẹ mày, mày vừa làm trò gì vậy? Mày chơi tâm lý tao đúng không? Tao không phục, mày nghe rõ không?”
Vưu Kiện vốn dĩ không cần dùng sức cũng cản được Khương Vệ Tôn. Anh nắm chặt hai cổ tay của hắn, chẳng nói chẳng rằng, thình lình nhấc bổng hắn lên cao rồi ném xuống thật mạnh.
Cơ thể của Khương Vệ Tôn như tan ra thành nước.
Âu Dương Kiều Vỹ từ xa chạy tới, nhìn cảnh tượng trước mặt mà kinh sợ. Cậu cứng miệng, không lên tiếng được.
Vưu Kiện ngược lại như thể đã ngứa mắt Khương Vệ Tôn từ rất lâu. Hôm nay bèn đem thù cũ trả hết một lượt.
Anh bước tới bên cạnh cơ thể run rẩy đau đớn của hắn, ngồi khụy gối, khẽ nói: “Tao biết mày sẽ không phục, dù cho tao thắng hay mày thắng, mày cũng sẽ không giữ lời hứa của mình. Cho nên thách đầu này chỉ là bước đệm mà thôi.”
Dừng một chút, Vưu Kiện lấy điện thoại của mình ra, ném vào tay Âu Dương Kiều Vỹ, nói với cậu: “Em biết mình nên làm gì rồi chứ?”
Âu Dương Kiều Vỹ cầm điện thoại trong tay, từng bước đi tới chỗ bọn họ. Cậu bật camera lên, chủ yếu nhắm vào Khương Vệ Tôn. Điểm còn lại gây chú ý có lẽ là cánh tay trắng nhợt thon dài của Vưu Kiện.
Máy bắt đầu quay.
Vưu Kiện châm lên một điếu thuốc, lửa đỏ chậm rãi gặm nhấm tờ giấy màu trắng.
Sau đó anh cầm điếu thuốc ấn xuống một bên gương mặt của Khương Vệ Tôn.
Bàn tay giữ điện thoại thoáng run lên.
Vưu Kiện không hề để ý đến cậu, ánh mắt chăm chú quan sát vẻ thống khổ đau đớn mà người kia đang chịu đựng.
Lửa đỏ thiêu cháy da thịt trên mặt Khương Vệ Tôn, khiến nơi đó chảy máu, huyết nhục lẫn lộn.
Khương Vệ Tôn sợ hãi thật sự.
Hắn nghĩ, Vưu Kiện không phải là con người nữa rồi. Chính là một con quỷ ghê tởm.
“Argggg…”
Khương Vệ Tôn có vùng vẫy, có giãy giụa nhưng không thể thoát được móng vuốt ma quỷ của Vưu Kiện.
Anh rút điếu thuốc ra, nhìn xuống dòng máu tươi chảy xuống, yết hầu khẽ động.
Mùi máu xộc lên mũi.
Đôi đồng tử như mở lớn hơn, dần dần để lộ chân dung của một quỷ hút máu thật sự.
Vưu Kiện vứt điếu thuốc sang một bên, định cúi thấp đầu liếm sạch máu tươi của Khương Vệ Tôn thì nghe thấy người bên cạnh cất tiếng.
Âu Dương Kiều Vỹ không quay nữa, lưu video lại.
“Vưu Kiện, đủ rồi.”
Vưu Kiện nghe thấy, động tác cúi xuống cũng dừng giữa chừng. Đôi mắt mang theo một luồng tà khí ngước lên nhìn cậu, hai chiếc răng nanh nhanh chóng biến mất.
Chuyện tốt của anh đột nhiên bị phá hỏng, nếu là người khác, có lẽ anh đã thẳng tay giết chết rồi. Nhưng người này lại là cậu, vẻ mặt thuần khiết thánh thiện ấy nhất thời khiến cho anh bừng tỉnh.
Đúng là Âu Dương Kiều Vỹ không thay đổi.
Dòng máu Yêu tộc chảy trong người cậu vẫn rất mạnh mẽ. Một dòng máu hòa bình bác ái, đến mức khiến người ta giận dữ mà chẳng thể làm gì được.
Khác biệt với Huyết tộc bọn anh, giết người không gớm tay.
Mây đen che khuất một khoảng trăng lớn.
Vưu Kiện đứng dậy, rũ mắt nhìn Khương Vệ Tôn một lần nữa thoi thóp như con cá sắp chết. Anh nhếch môi cười khẩy, sau đó dùng chân đá mạnh vào bụng hắn.
Lực đá khiến cả người Khương Vệ Tôn văng ra xa, đập vào đầu xe rồi ngã xuống đất.
Xem như đây là cách anh xả giận.
Âu Dương Kiều Vỹ hít vào một ngụm khí lạnh, không đành lòng nhìn cơ thể mềm oặt sắp chết của Khương Vệ Tôn thêm nữa.
Cậu đi tới, trả điện thoại cho Vưu Kiện, kèm theo một câu hỏi: “Chú định làm gì với nó?”
Vưu Kiện liếc nhìn màn hình đã tắt, thấp giọng đáp: “Gửi cho chú của nó, cảnh cáo ông ấy trói nó chặt vào một chút. Ra ngoài cắn bậy thì không hay cho lắm.”
Nghe câu này làm câu sửng sốt.
Hóa ra Vưu Kiện đã sớm điều tra cặn kẽ về Khương Vệ Tôn rồi.
“Có lẽ hắn không còn dám làm gì nữa đâu. Ngu ngốc cũng phải biết quý mạng sống của mình chứ, đúng không?”
Vưu Kiện khẽ cười: “Dung túng cho kẻ ngốc thì em cũng ngốc không kém.”
Âu Dương Kiều Vỹ hiểu anh đang châm biếm, chân mày hơi nhíu lại.
“Căn bản vì tôi không giống chú.”
Một câu này làm Vưu Kiện quay đầu lại, thăng trầm nhìn đối phương. Anh có thể hiểu câu này theo một hướng bình thường nhất, nhưng vì sao lại khiến trái tim anh nhói lên như thế?
Em không giống tôi, ý này là gì?
Tôi quá tàn độc, không khác gì một ma quỷ đúng không?
Khi nói xong, Âu Dương Kiều Vỹ cũng vừa nhận thức được cách nói của mình quá thẳng thắn, còn dễ gây hiểu lầm. Nhưng cậu không biết phải sửa lại như thế nào.
Rõ ràng…cậu và người đó không hề giống nhau.
Vưu Kiện cong môi cười lên, lại chẳng như mỉm cười. Nụ cười của anh có phần chua chát thống khổ khó mà diễn tả được.
Anh bước lên một bước, cúi xuống nhìn cậu.
“Tôi hiểu trong mắt em tôi chỉ là một quỷ hút máu đáng ghê tởm, nhưng tôi có thể thề rằng, tôi sẽ không bao giờ làm hại người tôi yêu. Và tôi còn khác với anh trai mình ở một điểm, chính là sẽ không bao giờ ra tay với người thân của em.”
Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt nhìn lên.
Khi nghe những lời này, lòng cậu đau đớn, dằn vặt, day dứt. Cậu biết mình vừa nói một điều không đúng, có lẽ đã vô tình tổn thương đến anh.
Cậu không lên tiếng, chỉ khó xử nhìn anh.
Dưới ánh trăng nhạt nhòa, đôi mắt của anh càng trở nên sâu thẳm lại vô cùng thâm tình.
Sau một hồi im lặng, Âu Dương Kiều Vỹ nói: “Xin lỗi.”
Vưu Kiện khẽ cười: “Em không cần xin lỗi. Dù là ai đi nữa thì hình ảnh một con quỷ hút máu như chúng tôi cũng không thay đổi được. Nhưng em khác với họ.”
Cậu khó hiểu nhìn anh.
Vưu Kiện cười lưu manh: “Em yêu tôi.”
Quả nhiên là không có lời nào tốt đẹp đến cuối cùng.
Âu Dương Kiều Vỹ khinh bỉ nhìn Vưu Kiện, khi cậu định xoay người ngồi lên xe thì đột nhiên anh hỏi tới đồng hồ đeo tay.
Trên tay cậu không còn đeo nữa.
Vưu Kiện bước tới, gạn hỏi: “Sao em lại tháo xuống rồi?”
Cậu muốn tránh né đối phương, vội vã bịa đại lý do: “Dị ứng.”
Vưu Kiện nghe xong, trong lòng hồ hởi như có cả ngàn con bướm bay lượn.
Lúc mở cửa xe, cậu không ngờ đến tình huống bị đẩy ngã vào trong. Vưu Kiện nửa thân bên ngoài, nửa thân bên trong, áp lên người cậu.
Khuôn mặt anh cúi sát xuống, rất ngang tàng mà hôn cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ chỉ còn cách vịn lên thành ghế mà chống đỡ.
Nụ hôn bất ngờ đó lướt qua, Vưu Kiện nhìn xuống yêu chiều nói: “Bé con, tuy lý do kia rất buồn cười, nhưng tôi vẫn thích lắm.”
Sau đó anh nâng cổ tay cậu lên, vuốt ve: “Có lẽ đeo đồng hồ của tôi thì vết mẩn không dám nổi lên đâu, phải không?”
Âu Dương Kiều Vỹ: “…”
Vưu Kiện, đồ lưu manh bỉ ổi!
…
Vưu Kiện đã mua cho Âu Dương Kiều Vỹ một chiếc đồng hồ khác, kiểu dáng cũng khác, giá tiền thì vẫn đắt đỏ như trước.
Bệnh dị ứng kim loại của cậu có vẻ không còn nữa.
Mỗi ngày, Âu Dương Kiều Vỹ đều đeo đồng hồ mà anh tặng đến công ty. Lúc làm việc mệt mỏi, cậu đều đánh mắt nhìn xuống cổ tay của mình, khóe môi không kìm được mỉm cười trong vô thức.
Nhưng vài giây sau, cậu lại sực tỉnh, lắc đầu xua đi hình ảnh của người kia.
Âu Dương Kiều Vỹ kéo bảng kế hoạch ở bên cạnh qua, đọc một chút. Khi đọc đến một nửa, cậu nâng tách trà lên uống một ngụm.
Không ngờ khi vừa đặt tách trở lại bàn, ngón tay cậu khẽ run rẩy, mấy con chữ trong bảng kế hoạch cũng nhòe đi.
Âu Dương Kiều Vỹ hốt hoảng, cố gắng xoa huyệt thái dương, sau đó mở mắt ra nhìn lại.
Con chữ không còn nhòe nữa, nhưng đầu óc cậu có chút choáng váng.
Có người gõ cửa.
Âu Dương Kiều Vỹ hít vào một hơi: “Vào đi.”
Vưu Kiện bước vào, sắc mặt nghiêm túc khiến cậu giật mình. Anh đặt xuống bàn cậu một tập tài liệu, bên trong là gì thì chưa rõ.
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt hỏi: “Là gì vậy?”
Vưu Kiện hất cằm: “Em xem trước đi đã.”
Nói đến đây, anh chợt phát hiện sắc mặt cậu không ổn, bèn hỏi: “Em không khỏe sao? Mặt mũi nhợt nhạt như tờ giấy vậy.”
Âu Dương Kiều Vỹ cũng không giấu diếm: “Tôi bị váng đầu, hình như là vì…”
“Khi nãy em có ngửi thấy mùi gì không?”
“Không có.”
Vưu Kiện trầm mặc nghĩ một lúc: “Có ăn hay uống thứ gì không?”
Âu Dương Kiều Vỹ xoa đầu, lúc liếc mắt nhìn qua bên trái, cậu nhớ đến mình chỉ uống mỗi trà hoa cúc ngày thường Trình Nặc hay pha.
“Có uống trà.”
Vưu Kiện ngay lập tức sầm mặt xuống. Anh trực tiếp đi tới bên bàn, nâng tách trà lên, ngửi qua. Mùi hương của trà rất đặc trưng, nhưng nếu ngửi kỹ hơn sẽ nhận ra được một mùi hương khác, vô cùng nhẹ.
Một ý niệm kinh khủng nhảy ra: Trà này có vấn đề!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook