Này, Nữ Phụ! Em Chạy Đi Đâu?
-
Chương 3: Chẳng phải người tốt lành gì
"A, anh. Sao anh lại ở bên đây rồi?"
Diệp Linh vui mừng reo lên, trong khi Thiện Vũ Linh đã muốn nhấc chân mà chạy.
Trời ơi, vừa ra khỏi ký túc đã chạm mặt nam chính rồi. Cái số cô sao nhọ đến như vậy?
Đôi mắt sắc như dao của Diệp Vũ khẽ siết qua mặt cô rồi trở lại vẻ ôn hoà nhìn Diệp Linh.
"Còn không phải là lo em không có ai ăn cùng hay sao?"
"Làm sao thế được. Nhân duyên em tốt lắm nhé. Bạn cùng phòng của em đây này. Còn cùng tên với em luôn, tên là Thiện Vũ Linh."
Diệp Vũ lại liếc mắt sang bên cạnh nhìn lại kĩ hơn.
Cô gái này anh đã từng gặp qua. Đây còn không phải "chị đại" nổi tiếng huyênh hoang nhất trường cấp ba X, hay bắt nạt bạn bè hay sao?
Có lần anh qua trường cấp ba X đá bóng cùng với huynh đệ đã nhìn qua cô.
Ngày đó trời trong nắng đẹp, nhưng có vẻ tâm trạng người nào đó không được tốt. Chuyện là một cô bạn vội lên lớp học buổi chiều, vô tình đụng trúng Thiện Vũ Linh làm cả hai người đều bật ngã.
Thiện Vũ Linh vừa mắng cô gái kia xối xả vừa xuýt xoa bộ váy mới mua. Cô gái kia biết mình có lỗi không nói lại gì được, chỉ đứng im cúi đầu rơi nước mắt.
Cả trường này có ai mà không biết đến "danh tiếng" của Thiện Vũ Linh cô.
"Kìa, là chị đại trường X đấy. Công phu mắng người ghê thật. Cô bạn kia không nói được gì luôn." Giang Sơn, ông bạn chí cốt của Diệp Vũ lên tiếng.
Lúc đó anh không có ấn tượng tốt với cô, nhưng cũng chẳng quan tâm.
Nhưng vừa mấy hôm trước, mấy người anh em của Diệp Vũ ngồi nói chuyện phiếm về đại lão các trường trong thành phố. Nói mãi thì lại nhắc đến cô. Nghe đâu cô ta còn vừa đua xe tháng trước, gặp tai nạn phải vào viện, từ đó bặt vô âm tín.
Cũng không phải anh chú ý gì đến cô, ai bảo anh gặp mặt một lần, nghe tên một lần là nhớ chứ.
Chẳng phải ghê gớm lắm ư, sao đứng trước mặt anh, cô cứ cúi gằm mặt xuống đất thế kia?
Đứng cạnh Diệp Linh mà che đậy bản chất, hẳn chẳng phải người tốt lành gì. Anh càng không có hảo cảm gì với con người này.
Thấy bầu không khí căng thẳng, Diệp Linh vội nói: "Đây là anh tớ, Diệp Vũ. Anh ấy học bên Đại học A ngay kia thôi, khoa Quản trị kinh doanh."
"Thôi, thôi. Lát nói tiếp. Em đói lắm rồi. Mình đi ăn đi."
Suốt cả bữa cơm chỉ có Diệp Linh liến thoắng kể này kể nọ, thỉnh thoảng Diệp Vũ đối đáp đôi ba câu.
Thiện Vũ Linh tự xem mình như người thừa, không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Sợ bạn cô đơn, Diệp Linh lại không hiểu ý mà kéo cô vào câu chuyện.
"Cậu biết không? Ông anh này của tớ ấy à, quá nhiều người theo đuổi. Nhìn anh ấy thế thôi chứ nóng tính cục súc lắm."
"Cậu chắc cũng nghe anh tớ rồi nhỉ?"
"Ừ, tớ có nghe nói." Thiện Vũ Linh cũng chẳng dám bàn tán về vị đại thần này.
"Ồ, anh nổi thế cơ à? Anh nghe bên trường cấp ba X còn có nhân vật nữ lợi hại lắm cơ. Nghe đâu đua xe tai nạn vào viện, tới giờ vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu. Có khi nổi hơn anh ấy chứ."
Tim Thiện Vũ Linh như muốn đập chậm vài nhịp. Ngón tay cầm đũa khẽ run run, đầu vẫn cúi xuống khay cơm.
Anh ta biết mình sao? Anh ta cho rằng mình có ý đồ tiếp cận với Diệp Linh nên đang cảnh cáo mình sao?
Dù là gì đi nữa, chuông báo động trong lòng cô đang kêu inh ỏi, nhắc cô không nên dính dáng thêm.
"Diệp Linh, tớ no rồi, dọn đồ hơi mệt nên tớ về phòng trước. Cậu cứ ăn đi nhé." Cô đặt đũa xuống rồi quay sang nói với Diệp Linh.
"Sao thế? Có cần tớ đi cùng không?" Diệp Linh lo lắng.
"Không sao, tớ chỉ hơi mệt thôi, về ngủ một giấc là được."
"Ừ, vậy cậu nghỉ ngơi cho khoẻ."
Nói rồi cô nhanh chóng rời đi.
Dù không ngoảnh lại, cô vẫn cảm thấy có cặp mắt sắc như dao phóng về phía mình.
Diệp Linh gõ tay anh trai: "Anh này, đang nói chuyện vui anh kể đầu gấu bá vương cái gì. Anh doạ bạn em chạy mất dép rồi kìa."
Diệp Vũ cốc đầu đứa em nhỏ: "Bao năm cấp ba em còn chưa chừa. Anh thấy người đó không thật lòng. Em để ý một chút."
"Anh này, ai anh cũng nhìn như thế thì bao giờ em mới có bạn. Em lớn rồi, em mới không thèm làm cái đuôi nhỏ của anh nữa đâu." Diệp Linh phụng phịu.
Diệp Vũ cũng không biết phải nói gì thêm.
Từ nhỏ anh lúc nào cũng canh giữ bên em gái, không để bất cứ ai làm tổn hại đến cô, nuông chiều cô thành độ ngây thơ như vậy, tính cảnh giác quá thấp, nhìn ai cũng thấy người tốt.
Có lẽ từ giờ anh phải để mắt hơn tới người bạn cùng phòng này của cô em gái.
...----------------...
Thiện Vũ Linh lăn qua lộn lại trên giường.
Aaa... Rốt cuộc là sao lại như vậy? Chỉ vì không chú ý địa chỉ trường A và B mà bây giờ cô lại dính dáng đến nam chính rồi.
Nói thật, cô sợ anh. Không nhìn vào mắt anh mà cô đã thấy sự uy hiếp toả ra từ người anh rồi. Nghĩ tới sau này nhà tan cửa nát, bản thân bị vùi dập, cô còn có thể không sợ sao?
Cô chỉ muốn sống bình yên thôi.
Chuyện đã như vậy, cô sẽ làm bạn với Diệp Linh, dù sao cũng đã là bạn cùng phòng.
Nhưng tránh được bao nhiêu thì tránh, cô nhất định sẽ không đâm đầu vào nam chính.
Diệp Linh vui mừng reo lên, trong khi Thiện Vũ Linh đã muốn nhấc chân mà chạy.
Trời ơi, vừa ra khỏi ký túc đã chạm mặt nam chính rồi. Cái số cô sao nhọ đến như vậy?
Đôi mắt sắc như dao của Diệp Vũ khẽ siết qua mặt cô rồi trở lại vẻ ôn hoà nhìn Diệp Linh.
"Còn không phải là lo em không có ai ăn cùng hay sao?"
"Làm sao thế được. Nhân duyên em tốt lắm nhé. Bạn cùng phòng của em đây này. Còn cùng tên với em luôn, tên là Thiện Vũ Linh."
Diệp Vũ lại liếc mắt sang bên cạnh nhìn lại kĩ hơn.
Cô gái này anh đã từng gặp qua. Đây còn không phải "chị đại" nổi tiếng huyênh hoang nhất trường cấp ba X, hay bắt nạt bạn bè hay sao?
Có lần anh qua trường cấp ba X đá bóng cùng với huynh đệ đã nhìn qua cô.
Ngày đó trời trong nắng đẹp, nhưng có vẻ tâm trạng người nào đó không được tốt. Chuyện là một cô bạn vội lên lớp học buổi chiều, vô tình đụng trúng Thiện Vũ Linh làm cả hai người đều bật ngã.
Thiện Vũ Linh vừa mắng cô gái kia xối xả vừa xuýt xoa bộ váy mới mua. Cô gái kia biết mình có lỗi không nói lại gì được, chỉ đứng im cúi đầu rơi nước mắt.
Cả trường này có ai mà không biết đến "danh tiếng" của Thiện Vũ Linh cô.
"Kìa, là chị đại trường X đấy. Công phu mắng người ghê thật. Cô bạn kia không nói được gì luôn." Giang Sơn, ông bạn chí cốt của Diệp Vũ lên tiếng.
Lúc đó anh không có ấn tượng tốt với cô, nhưng cũng chẳng quan tâm.
Nhưng vừa mấy hôm trước, mấy người anh em của Diệp Vũ ngồi nói chuyện phiếm về đại lão các trường trong thành phố. Nói mãi thì lại nhắc đến cô. Nghe đâu cô ta còn vừa đua xe tháng trước, gặp tai nạn phải vào viện, từ đó bặt vô âm tín.
Cũng không phải anh chú ý gì đến cô, ai bảo anh gặp mặt một lần, nghe tên một lần là nhớ chứ.
Chẳng phải ghê gớm lắm ư, sao đứng trước mặt anh, cô cứ cúi gằm mặt xuống đất thế kia?
Đứng cạnh Diệp Linh mà che đậy bản chất, hẳn chẳng phải người tốt lành gì. Anh càng không có hảo cảm gì với con người này.
Thấy bầu không khí căng thẳng, Diệp Linh vội nói: "Đây là anh tớ, Diệp Vũ. Anh ấy học bên Đại học A ngay kia thôi, khoa Quản trị kinh doanh."
"Thôi, thôi. Lát nói tiếp. Em đói lắm rồi. Mình đi ăn đi."
Suốt cả bữa cơm chỉ có Diệp Linh liến thoắng kể này kể nọ, thỉnh thoảng Diệp Vũ đối đáp đôi ba câu.
Thiện Vũ Linh tự xem mình như người thừa, không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Sợ bạn cô đơn, Diệp Linh lại không hiểu ý mà kéo cô vào câu chuyện.
"Cậu biết không? Ông anh này của tớ ấy à, quá nhiều người theo đuổi. Nhìn anh ấy thế thôi chứ nóng tính cục súc lắm."
"Cậu chắc cũng nghe anh tớ rồi nhỉ?"
"Ừ, tớ có nghe nói." Thiện Vũ Linh cũng chẳng dám bàn tán về vị đại thần này.
"Ồ, anh nổi thế cơ à? Anh nghe bên trường cấp ba X còn có nhân vật nữ lợi hại lắm cơ. Nghe đâu đua xe tai nạn vào viện, tới giờ vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu. Có khi nổi hơn anh ấy chứ."
Tim Thiện Vũ Linh như muốn đập chậm vài nhịp. Ngón tay cầm đũa khẽ run run, đầu vẫn cúi xuống khay cơm.
Anh ta biết mình sao? Anh ta cho rằng mình có ý đồ tiếp cận với Diệp Linh nên đang cảnh cáo mình sao?
Dù là gì đi nữa, chuông báo động trong lòng cô đang kêu inh ỏi, nhắc cô không nên dính dáng thêm.
"Diệp Linh, tớ no rồi, dọn đồ hơi mệt nên tớ về phòng trước. Cậu cứ ăn đi nhé." Cô đặt đũa xuống rồi quay sang nói với Diệp Linh.
"Sao thế? Có cần tớ đi cùng không?" Diệp Linh lo lắng.
"Không sao, tớ chỉ hơi mệt thôi, về ngủ một giấc là được."
"Ừ, vậy cậu nghỉ ngơi cho khoẻ."
Nói rồi cô nhanh chóng rời đi.
Dù không ngoảnh lại, cô vẫn cảm thấy có cặp mắt sắc như dao phóng về phía mình.
Diệp Linh gõ tay anh trai: "Anh này, đang nói chuyện vui anh kể đầu gấu bá vương cái gì. Anh doạ bạn em chạy mất dép rồi kìa."
Diệp Vũ cốc đầu đứa em nhỏ: "Bao năm cấp ba em còn chưa chừa. Anh thấy người đó không thật lòng. Em để ý một chút."
"Anh này, ai anh cũng nhìn như thế thì bao giờ em mới có bạn. Em lớn rồi, em mới không thèm làm cái đuôi nhỏ của anh nữa đâu." Diệp Linh phụng phịu.
Diệp Vũ cũng không biết phải nói gì thêm.
Từ nhỏ anh lúc nào cũng canh giữ bên em gái, không để bất cứ ai làm tổn hại đến cô, nuông chiều cô thành độ ngây thơ như vậy, tính cảnh giác quá thấp, nhìn ai cũng thấy người tốt.
Có lẽ từ giờ anh phải để mắt hơn tới người bạn cùng phòng này của cô em gái.
...----------------...
Thiện Vũ Linh lăn qua lộn lại trên giường.
Aaa... Rốt cuộc là sao lại như vậy? Chỉ vì không chú ý địa chỉ trường A và B mà bây giờ cô lại dính dáng đến nam chính rồi.
Nói thật, cô sợ anh. Không nhìn vào mắt anh mà cô đã thấy sự uy hiếp toả ra từ người anh rồi. Nghĩ tới sau này nhà tan cửa nát, bản thân bị vùi dập, cô còn có thể không sợ sao?
Cô chỉ muốn sống bình yên thôi.
Chuyện đã như vậy, cô sẽ làm bạn với Diệp Linh, dù sao cũng đã là bạn cùng phòng.
Nhưng tránh được bao nhiêu thì tránh, cô nhất định sẽ không đâm đầu vào nam chính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook