Với khả năng của Vệ Bắc, dạy dỗ loại người như Lục Lượng căn bản như ăn một bữa ăn sáng, hai cú đánh liên tiếp khiến hắn ngã lăn ra đất, Diệp Sơ thấy tên kia chưa đánh trả mà Vệ Bắc vẫn còn muốn tiếp tục dạy dỗ tên kia,sợ sinh ra chuyện rắc rối, vội vàng kéo anh lại.

Trong lúc Diệp Sơ kéo Vệ Bắc ra, một đoàn giáo viên cũng bị tiếng kêu gào như giết heo của Lục Lượng gây chú ý, thấy tình hình như vậy vội vàng hỏi có chuyện gì xảy ra.

Diệp Sơ chưa kịp nói nguyên nhân sự việc, Lục Lượng mới vừa rồi còn nằm trên mặt đất đã hầm hừ ngang bướng đứng lên, xấu xa cáo trạng đổ vạ hoàn toàn cho Vệ Bắc trước, nói anh vô duyên vô cớ ra tay đánh người.

Lời còn chưa nói hết đã bị Vệ Bắc hung hăng trừng mắt một cái: "Thằng khốn kiếp, mày dám nói bậy à!" Anh vừa nói vừa giơ giơ năm đấm về phía Lục Lượng, khiến cho tên kia sợ chạy thẳng ra sau lưng của nhóm giáo viên trốn.

Đáng thương cho nữ giáo viên trẻ đưng đầu nhóm giáo viên kia, bị Lục Lượng đẩy tới trước mặt Vệ Bắc đang hừng hực tức giận, sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch: "Bạn học à, có chuyện gì thì cứ nói, không nên kích động! Dù sao cũng không nên kích động!"

Tình hình này thật đúng như Vệ Bắc bắt nạt Lục Lượng, vì để tránh gây ra sự hiểu lầm, Diệp Sơ vội vàng tiến lên giải thích: "Cô giáo, cô đừng nghe Lục Lượng, là anh ta bắt nạt Tiểu Vi trước, bị bọn em nhìn thấy, Vệ Bắc mới ra tay đánh anh ta."

"Thôi đi, cô là bạn gái của nó, nói gì cũng bênh vực nó, các ngươi là đôi nam nữ chó má không biết xấu hổ!" Lục Lượng có thể là bị đánh bất tỉnh nên tuôn ra mấy câu chửi.

"Mày nói cái gì?" Vệ Bắc nổi giận ngay, bước nhanh về phía trước túm cổ áo Lục Lượng, Lục Lượng bị dọa sợ đến nỗi hai chân như nhũn ra, vội vàng kêu cứu mạng: "Thầy cô giáo, mọi người nhìn xem nó lại ra tay!"

Cô giáo dẫn đầu vội vàng đi tới khuyên can, nhưng vừa nhìn điệu bộ Vệ Bắc thế này lại rút lui, sau khi suy nghĩ ba giây, cô quyết định đẩy Diệp Sơ đến trước mặt: "Em mau kéo bạn trai em ra đi, nhanh..."

Diệp Sơ không nói được câu nào, nói thật với loại hành vi vừa rồi của Lục Lượng, đừng nói là Vệ Bắc, ngay cả chính cô cũng muốn tiến lên tát cho hai người bọn họ một cái tát, nhưng mà trong hoàn cảnh bây giờ mà ra tay thật chỉ sợ kết quả là bọn cô đuối lý.

Sau khi suy nghĩ một lát, Diệp Sơ nháy mắt ra hiệu cho Vệ Bắc: "Buông ra."

Gần như là trong nháy mắt đó, tay của Vệ Bắc liền buông ra, chẳng qua ánh mắt vẫn còn giống như vừa rồi, hung hăng nhìn chằm chằm Lục Lượng.

Cảnh tượng này làm người ta có phần khó tin, thật giống như một con thú dữ đang ăn, người thuần thú chỉ cần nói một câu liền ngoan ngoãn nhả ra con mồi trước mắt.

Toàn bộ bạn học xung quanh đều im lặng, đúng lúc đó một người mang theo thanh âm nức nở chen vào: "Cô giáo, chị ấy nói mới là thật, ban nãy Lục Lượng bắt nạt em."

Vừa nghe những lời Trương Vi nói, Diệp Sơ hơi ngạc nhiên, nói thật cô không hi vọng nữ sinh nhát gan như Trương Vi sẽ đứng ra chỉ điểm Lục Lượng, ít nhất không phải là ở trước mặt nhiều người như vậy. Cô quay đầu, thấy trên mặt Trương Vi vẫn còn nước mắt, giống như thước phim quay chậm từng bước một đi tới, mãi cho đến khi đến trước mặt Lục Lượng mới dừng lại.

Tiếp đó cô từ từ giơ tay lên, dưới ánh mắt của mọi người cô bất ngờ đập tay xuống.

"Bốp!" Tiếng tát lanh lảnh vang lên, tất cả chân tướng ngay lập tức rõ ràng.

Lúc này Trương Vi còn không biết, cái tát này của cô không những thay mình báo thù mà còn thay tất cả những nữ sinh đã từng bị Lục Lượng bắt nạt.

Sau đó, Lục Lượng bị giáo viên mắng một trận, còn vội vã đi đến phòng thầy giáo chủ nhiệm từ chức nữa, cũng không còn có thể đi bắt nạt những nữ sinh khác nữa, "Sát thủ cưa gái" cuối cùng cũng rút lui khỏi giang hồ.

Khi tin tức Lục Lượng không đảm nhiệm chức hội trưởng hội sinh viên truyền đến, Vệ Bắc đã quay về trường cảnh sát từ lâu, Diệp Sơ tranh thủ thời gian gọi điện thoại báo tin vui cho Vệ Bắc, mới vừa cúp máy điện thoại báo tin vui xong, điện thoại của Trương Vi liền gọi tới.

"Chị!"

Ở trong lòng Diệp Sơ khẽ mắng: "Cô mới là chị, cả nhà cô mới là chị!"

Sau đó cô hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Chị, em có thể mời chị ăn một bữa cơm được không, muốn nói trước mặt chị một câu cảm ơn?" Trương Vi nhẹ nhàng hỏi.

Diệp Sơ muốn từ chối, chẳng qua từ "Không" vừa nói ra khỏi miệng, giọng Trương Vi ở đầu bên kia điện thoại liền thay đổi, vội vàng nói: "Chị, em thật lòng, chị đừng từ chối em."

Diệp Sơ không nói được câu nào, may là chỉ nói gọi điện thoại, những lời này mà nói trước mặt, người ta còn tưởng rằng hai người họ les nữa chứ.

Trong lòng Diệp Sơ khẽ thở dài, hỏi: "Mấy giờ? Ở đâu?"

Địa điểm Trương Vi mời khách là trong quán ăn gần trường học, lúc Diệp Sơ đến phát hiện ra còn có một thanh niên cao lớn ngồi cùng bàn tưởng là bạn trai của Trương Vi.

Kết quả là mới ngồi xuống, Trương Vi liền giới thiệu: "Chị, đây là em trai em, bên khoa giáo dục thể chất của trường mình, tên là Trương Trì." Nói xong lại kéo áo Trương Trì, vội nói, "Mau chào chị đi!"

Trương Trì chép miệng, không nói chuyện, rõ ràng là bị ép đến tiếp chuyện với khách rồi.

Trương Vi đâu chịu ngừng, kiên trì nói: "Mau chào chị đi! Nhanh!"

Dưới sự kiên trì của Trương Vi, rốt cục Trương Trì cũng động miệng, từ trong miệng thốt ra một chữ: "Chị."

Tại lúc đó Diệp Sơ như sắp toi luôn, cô chợt nhớ lại câu truyện cười lan truyền trên mạng: Một nữ sinh ăn mặc phong cách, đứng ở cửa trường học quay ra chửi ầm lên đối với một nam sinh: "Anh đi tìm bà cụ già tám mươi chín tuổi đi!"

Trong giây phút đó, Diệp Sơ bỗng coi nhẹ nhưng thứ tốt đẹp đã trôi qua của người con gái đẹp , tuổi thanh xuân không hề là mộng ảo.

Bữa cơm này làm cho người ta khá buồn chán, Trương Vi ở bên trái một mực chị, rõ ràng làm cho Diệp Sơ già đi mấy tuổi, cho tới khi bữa cơm này kết thúc, lúc nhìn thấy mặt trời, trong lòng cô đưa ra một quyết định khó khăn, sau này khi nhìn thấy cô gái này có thể trốn thì nhất định phải trốn xa, tuyệt đối không mềm lòng.

Nhưng mọi việc lại không như mong muốn.

Mặc dù Diệp Sơ không muốn bị người nọ người kia gọi là chị, nhưng mà mắt Trương Vi như là không thấy gì đấy, đối với cô rất nhiệt tình, không có chuyện gì cũng gọi cô là chị.

Cứ như vậy cho đến cuối tháng.

Diệp Sơ đáng thương được dì cả đến thăm, đau đến chết đi sống lại, nằm ngay đơ ở trên giường.

Đúng lúc này, Trương Vi gọi điện thoại tới, Diệp Sơ mệt mỏi nhận điện thoại, alo một tiếng khiến cho Trương Vi sợ hãi: "Chị, chị làm sao vậy? Đổ bệnh à?"

"Không sao cả, đau bụng kinh thôi..."

"Có đau lắm không? Uống chút trà gừng cho ấm đi."

"Không, cái kia..."

Trương Vi nóng nảy: "Cái này không được, em có đây, để em đưa qua cho chị? A, không được, lát nữa em phải lên lớp, đúng rồi, em trai em hình như không có tiết học, để em bảo nó đưa qua cho chị..."

Cô lải nhải liên miên bên điện thoại rất lâu, một câu Diệp Sơ cũng không nghe lọt, cũng không biết cúp điện thoại thế nào, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Lúc này tất cả mọi người trong phòng đều đi học hết, Diệp Sơ vốn không muốn ngồi dậy nhưng người kia không có ý ngừng lại, gõ cửa liên tục, cô đành phải cố gắng từ trên giường ngồi dậy, gần như là dụng cả tay và chân mà "bò" tới mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một người đàn ông đứng chắn ở cửa.

Diệp Sơ kinh ngạc, dụi dụi mắt, phát hiện đúng là một người đàn ông, dáng vẻ hơi quen quen.

Là ai vậy? Cô còn chưa kịp nhớ ra, người bên kia đã chìa tay đưa cho cô một hộp trà gừng: "Của chị em bảo đưa cho chị."

Diệp Sơ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, vừa như con tôm khom người, vừa đưa tay ra nhận.

Nhận lấy đồ rồi mà nam sinh ở cửa vẫn không có ý định đi, Diệp Sơ cảm giác mình sắp không trụ nổi, dùng hết sức lực hỏi: "Còn có... Chuyện gì à?"

Người bên kia do dự một lúc, mở miệng hỏi: "Chị chắc là không có chuyện gì chứ?"

"Yên tâm, chị không sao... Không có..." Nói còn chưa xong, trước mắt Diệp Sơ tối sầm, hai chân mềm nhũn ngã vào lòng Trương Trì.

"Anh Bắc vừa lại gọi điện cho chị dâu à?" Nhị Soái đi vào phòng ngủ, thấy Vệ Bắc cầm điện thoại di động, trêu nói.

"Thì sao, chú có ý kiến?"

"Đâu dám!" Nhị Soái vội vàng xua tay, cợt nhả mà lại gần, "Anh Bắc, thật ra thì em thấy anh chị xa cách đôi bên lâu ngày quả thật rất khổ, đặc biệt là đối với thân thể anh không tốt..."

Thằng ranh này, thật là ngay cả trong đầu đều là hình ảnh đồi trụy, Vệ Bắc có phần bất đắc dĩ, cũng không đỡ được chán nản đứng dậy.

Thực sự là cảm giác xa cách thật khó chịu, nhưng anh thì có cách nào đâu chứ? Trường cảnh sát quản lý nghiêm, lần trước Đại Quân bên cạnh bỏ hai giờ học đi với bạn gái, lúc về thì bị xử phạt, còn là trước mặt đại đội, than khóc mà đọc một nghìn bản kiểm điểm, đến bây giờ vẫn còn bị người ta cười đây.

Vẫn nên gọi điện thoại thôi, Vệ Bắc nhấn phím gọi.

Điện thoại vang lên mấy tiếng, vẫn không có ai nghe máy.

Chẳng lẽ là đang đi học?

Trong lúc anh chuẩn bị tắt máy, bỗng nhiên điện thoại kết nối.

"Alo." Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của một người đàn ông, Vệ Bắc đề phòng tức khắc.

"Anh là ai?" Anh trực tiếp hỏi, tràn đầy mùi thuốc súng.

Đối phương im lặng một lúc, đột nhiên hỏi ngược lại: "Anh tìm ai?"

Vệ Bắc liền phát cáu: "Tôi tìm bà xã tôi, anh là ai? Cầm điện thoại cô ấy làm gì?"

Người bên kia im lặng một lúc, không nhanh không chậm nói: "Bạn gái anh ở bệnh viện, còn chưa tỉnh, có chuyện gì anh chờ lát nữa rồi gọi lại." Nói xong, xoạt một cái cúp điện thoại.

Vệ Bắc ngây người cầm điện thoại.

"Anh Bắc, xảy ra chuyện gì vậy?" Vệ Bắc càng sững sờ, Nhị Soái ở bên cạnh hỏi.

Gần như trong lúc đó, Vệ Bắc thoáng cái từ trên ghế đứng vọt lên.

Nhị Soái bị sợ hết hồn: "Sao vậy?"

"Anh phải về nhà một chuyến, chú ở đây giúp anh xem xét chút." Vệ Bắc nói xong, đứng dậy đi luôn.

Nhị Soái và mấy người bạn học trong phòng ngủ vẫn còn ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, Nhị Soái lấy lại tinh thần hỏi: "Về? Anh ấy về đâu nhỉ?"

Tiểu Hắc Ngủ chung phòng sờ sờ gáy: "Chắc là quên đồ gì đó nên về phòng học lấy chứ sao."

Nhị Soái: "Vậy anh ấy muốn tôi xem cái gì hả?"

"Xem..." Tiểu Hắc sửng sốt trong chốc lát, "Nhìn con em cậu đấy, mau đem cái ảnh nhỏ kia xuống cho tôi!"

Nhị Soái và tiểu Hắc không nghĩ tới, Vệ Bắc đi lần này ngay cả quần áo cũng không thay lấy một cái mà lại chạy thẳng tới sân bay.

Chờ tới lúc hai người tỉnh ra, trở về một chuyến trong miệng anh nói chính là chỉ về nhà, chuyến bay thẳng về thành phố A cũng đã đến nơi rồi.

Máy bay vừa đáp xuống sân bay, Vệ Bắc liền chạy đến trường học của Diệp Sơ.

Khi đó là rạng sáng, tắc xi ngoài sân bay rất ít, tài xế vừa nghe anh nói muốn đi thành phố C ngay tức khắc ra giá như giết người.

Không nghĩ tới người thanh niên khí thế hùng hổ như vậy lại không hề nghĩ ngợi ngồi ngay lên xe.

Lần này đến phiên tài xế xe taxi kia lẩm bẩm trong đầu, cái giá giết cha nó thế này mà thanh niên kia cũng không nói hai lời lên xe của mình, không biết có phải đến cướp hay không đây?

Có lẽ là chột dạ, trên đường lái xe, tài xế kia liền bắt đầu thăm dò.

"Người anh em à, anh vội vàng đến trường học có chuyện gấp gì à?"

"Ừ." Vệ Bắc buồn bực ừ một tiếng, cũng không muốn nhiều lời.

Tài xế kia lại càng luống cuống, hỏi: "Có chuyện gì gấp à?"

Lời vừa ra chắng khác nào ném đá xuống hồ nước, không có một âm thanh vọng lại.

Một lát sau, ông nhìn người thanh niên kia bắt đầu gọi điện thoại.

Một, hai, ba...

Điện thoại dường như không kết nối nhưng mà anh càng không ngừng gọi lại, qua một lúc sau, trong miệng người thanh niên như phát ra một câu chửi bậy, hình như điện thoại không có tín hiệu.

Lúc này người lái xe đã không phải là chột dạ mà là hiếu kỳ, muốn tìm hiểu đến tột cùng là chuyện gì khiến người thanh niên này sốt ruột như vậy.

"Người anh em à, tôi đây có điện thoại này, nếu không tôi cho anh mượn gọi?"

Đường đi còn dài, người lái xe bắt đầu tỏ ra thân thiết.

" Không cần, cô ấy không mở máy điện thoại." Vệ Bắc không che giấu được sự lo lắng trên mặt, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Người đàn ông kia là ai? Sao điện thoại của Diệp Sơ không gọi được, ngay cả điện thoại ở phòng cũng như vậy?

"Chú à." Rốt cuộc anh cũng chủ động mở lời, "Chú có biết gần đại học C có mấy bệnh viện không?"

"Không nhiều lắm, hình như có hai nhà thôi."

"Được rồi, vậy lát nữa chú đưa cháu thẳng đến hai bệnh viện đó." Anh nói chắc như đinh đóng cột.

Xem ra không phải là cướp rồi, người lái xe thở phào nhẹ nhõm hỏi: "Có bạn bè nằm viện à?"

"Vâng, bạn gái cháu."

Bạn gái? Bác lái xe lại hăng hái: "Sao anh không nói sớm hả, được rồi, anh ngồi cho vững vào, lập tức tới ngay!" Trong khi nói chuyện, trong đêm tối xe đã tăng tốc chạy thật nhanh.

"Chị, chị có đỡ hơn chút nào không?" Trong điện thoại Trương Vi quan tâm hỏi.

"Ừ, đỡ hơn nhiều rồi, một lát nữa chị định đi học." Diệp Sơ đem sách bỏ vào trong túi xách bên người, giọng nói nghe đã khỏe khoắn lên không ít.

Ngay cả chính cô cũng không nghĩ tới lại có thể đau bụng kinh đến ngất đi, mặc dù thỉnh thoảng trước đây cô cũng đau vài lần nhưng vẫn chưa đến nỗi nghiêm trọng giống như hôm qua, may mà có Trương Trì đến đúng lúc, đưa cô đến bệnh viện, nằm bệnh viện hai tiếng, tiếp nước, uống thuốc giảm đau, tới buổi tối đã đỡ hơn.

Còn bị một nữ bác sĩ tức tái mặt mắng xối xả, sai đó bảo cô đến trước thời kì kinh nguyệt không nên ăn kem, tất nhiên cô không phải là người bị mắng thảm nhất mà thảm nhất chính là Trương Trì.

"Làm bạn trai mà cũng không chăm sóc tốt một chút, đến kì kinh nguyệt sao có thể để cô ấy ăn kem? Đàn ông bây giờ chưa từng có kinh nguyệt thì đừng cho là mình hiểu phụ nữ, các anh thì biết cái gì hả..."

Đùng đùng mắng một trận, ngay cả Diệp Sơ cũng cảm thấy xấu hổ muốn giải thích nhưng Trương Trì chỉ buồn bực không nói câu nào.

Cậu em này quả thực so với người câm còn có sự nhẫn nại hơn, Diệp Sơ cảm thấy khó nói.

"Cái gì! Chị vừa mới ra viện lại đi học? Chị, chị nghe lời em đi, đừng đi đừng đi!" Trương Vi ở đầu bên kia điện thoại còn lo lắng hơn cả cô.

"Em à, em đừng có lo lắng, em nghe giọng chị nói đây có giống như bị làm sao không?"

Trương Vi do dự một lúc, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp hỏi: "Được rồi, vậy thì chị cẩn thận một chút, đúng rồi, lát nữa chị học phòng nào vậy?"

"Có chuyện gì sao?" Diệp Sơ hỏi.

Bên kia dừng một chút: "Không có chuyện gì, em xem nếu chúng ta học gần lớp nhau thì em đến thăm chị một lát."

"À." Diệp Sơ không nghĩ nhiều, nói số phòng học của mình sau đó chuẩn bị đồ đạc rồi đi học ngay.

Đây là tiết Quang học, là kiểu học tập điển hình của đại học, thầy cô giáo ở trên bục giảng viết mấy công thức khô khan, sinh viên ở dưới mệt mỏi ngủ gà ngủ gật.

Tối hôm qua Diệp Sơ ngủ không ngon nên bây giờ mí mắt mới đính chặt vào nhau.

Đột nhiên cô nghe thấy có người gọi cô.

Cô giật mình một cái tỉnh lại quay ra sau hỏi: "Sao vậy?"

Bạn cùng lớp ngồi ở phía sau chỉ chỉ cửa sau: "Lớp trưởng, có anh đẹp trai đến tìm cậu à?"

Cái gì? Diệp Sơ nhìn lại hướng cửa sau, thấy Trương Trì bình tĩnh xem ra thật giống khuôn mặt được người thích, đứng ở cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Mình? Diệp Sơ chỉ chỉ vào mình.

"Đừng hỏi nhiều, người mà anh đẹp trai kia tìm nhất định là cậu, nhanh đi ra ngoài đi!" Bạn học phía sau chỗ nào cũng ồn ào trêu đùa.

Diệp Sơ sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ làm thầy giáo chú ý, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cúi người chạy ra ngoài.

Người vừa ra khỏi cửa liền thấy Trương Trì tựa vào trên vách tường hành lang trước mặt, mặc một bộ quần áo thể thao, tay đút túi áo, ánh sáng từ hành lang rọi tới chiếu một nửa trên người anh, trong khung cảnh đó, không hiểu sao lại khiến cho Diệp Sơ nhớ đến Vệ Bắc.

Khi đó học trung học, tên kia cũng cũng gọi cô từ trong lớp ra, vẻ mặt rất thản nhiên, giống như cả thế giới cũng nên dừng lại chờ anh.

Nhớ đến cảnh tượng lúc đó, trong lòng Diệp Sơ có phần ấm áp.

Đáng tiếc người trước mặt không phải là người kia trong lòng cô.

"Chị em bảo em đưa cái này cho chị." Trương Trì đưa tay đang cầm túi giấy cho cô, là một túi bánh bao và một hộp sữa tươi.

Lúc này Diệp Sơ mới nhớ ra là mình chưa ăn bữa sáng.

Cô nhận lấy, cười nói: "Nói cảm ơn chị em hộ chị nhé, thật ra chị cũng chưa ăn sáng."

"Ngu ngốc."

Hình như có câu gì đó lọt vào tai, Diệp Sơ ngẩng đầu hỏi: "Em nói cái gì?"

Bởi vì dáng dấp đối phương cao, cô chỉ có thể ngẩng đầu nói chuyện cùng với anh, ánh sáng chiếu sâu vào trong lớp học, trên mặt đất trải cái bóng thật dài của hai người.

Trương Trì nhíu mày một cái, bất thình lình tiến đến chỗ cô: "Em nói chị ngu ngốc." Anh gằn từng chữ nói ra những câu này, sau đó bàn tay bất ngờ xoa nhẹ mặt của Diệp Sơ.

Diệp Sơ bị hành động đột nhiên xuất hiện này của anh làm chi hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau một bước, ngay trong nháy mắt đó, có bóng dáng của người nào đó lao tới, có một nắm đấm đánh lên trên mặt Trương Trì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương