Này, Đến YY Đi
-
Chương 44: Giúp đỡ
Trong lầu CP YY.
640L: Đại thần cùng Du Du trông thật hạnh phúc, mong rằng họ có thể tiếp tục ở bên nhau như vậy, giới võng phối nhiều XFXY(1) lắm.
641L: Cảm ơn, chúng tôi nhất định sẽ thế ^_^
642L: Chính chủ? Cos?
643L: Chắc chắn là chính chủ, kia là emo chuyên dùng của đại thần mà ^_^ Giơ mic: Xin hỏi anh có suy nghĩ gì khi vào lầu CP của mình?
644L: Tốt lắm, các chị em trong lâu vất vả rồi ^_^
645L: Không vất vả, không vất vả, mong rằng sau này đại thần có thể cung cấp nhiều tài liệu hơn, cũng chăm tới đây ngó một cái.
…
Cố Lẫm nhàn rỗi không có việc làm, đi xem thử nội dung trong lầu CP của mình một vòng. Những lần trao đổi trên weibo của anh và cậu được các fan viết lại thành từng đoạn ngắn, trang trí màu sắc đẹp đẽ, rất đáng yêu.
Quản lí đi tới, cầm trong tay một phong thử, ưỡn cái bụng bia, dáng cười đầy mặt: “Tiểu Cố à, đây là thù lao tranh tuyền truyền, giúp tôi chuyển cho bạn nhỏ nhà cậu nha, cậu ấy vất vả rồi.”
Cố Lẫm nhận lấy, ước lượng thử, hình như khá nặng, Du Du nhất định sẽ mừng rỡ lắm đây.
Bức tranh tuyên truyền Cố Lẫm nhờ Tịch Du may mắn được chọn, hoạt động đã kết thúc viên mãn. Cố Lẫm có cách để tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng còn chưa tới thời cơ. Sau này anh nghĩ có thể mời Tịch Du tới làm, cũng đỡ cho cậu cả ngày buồn chán chỉ có thể chơi máy tính.
Khi tan tầm, Cố Lẫm tới phòng hồi phục đón Tịch Du. Lúc anh tới đã có chút muộn, trong phòng vắng vẻ, đi vào bên trong mới thấy ở góc phòng có hai người. Cố Lẫm bước nhanh hơn về phía trước.
Tịch Du đang ghé vào bàn ngủ, trên người còn khoác một cái áo vest. Mà người đàn ông ngồi bên cạnh chỉ mặc áo sơ mi, tay áo xắn lên, hai chân dài vắt chéo, nắm đấm chống cằm ở trên bàn, quang minh chính đại ngắm Tịch Du ngủ.
Mặc dù trong anh ta rất an phận, chí ít thoạt nhìn rất thành thật, nhưng trong mắt Cố Lẫm, anh lo lắng người này đã trộm động chân động tay với Tịch Du khi anh chưa tới. Tối hôm qua khi anh kiểm tra liên hệ QQ gần nhất, ngoài dự liệu, anh còn phát hiện đoạn đối thoại của Thiên Thương và Tịch Du, vậy nên có thể đoán được tâm tư của người đàn ông trước mặt.
Cố Lẫm hoàn toàn không cần lo, anh rất tin tưởng ở Tịch Du, nhưng Thiên Thương dù sao cũng là tình tịch, thân phận này không thể nào bỏ qua được.
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Thiên quay đầu lại, híp mắt nhìn Cố Lẫm đang bước tới. Khi Cố Lẫm định đánh thức Tịch Du, Thẩm Thiên ngăn anh lại, “Em ấy mệt chết rồi, để em ấy ngủ một lát.”
Sau đó chỉ tay về phía cửa sổ, ý bảo: “Nói chuyện chút không?”
Cố Lẫm không đánh thức Tịch Du, cầm áo vest đắp trên người cậu ném cho Thẩm Thiên, rồi cởi áo của mình đắp lên, khẳng định chủ quyền. Thẩm Thiên thấy động tác ấu trĩ của Cố Lẫm có chút buồn cười, tùy ý đặt áo sang một bên, đứng dậy trước đi tới chỗ cửa sổ chờ Cố Lẫm qua.
Nửa người Thẩm Thiên tựa vào lan can, rút điếu thuốc bỏ vào miệng, châm lửa, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy, hướng tay ra ngoài cửa sổ. Cố Lẫm đi tới, Thẩm Thiên lấy một điếu nữa đưa cho anh. Cố Lẫm nhíu mày, lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không hút.”
Thẩm Thiên thu lại điếu thuốc, cài vào bên tai, ngả ngớn nói: “Đàn ông không hút thuốc là đàn ông tốt.”
Cố Lẫm lơ đễnh nói: “Du Du ghét đàn ông hút thuốc.”
Thẩm Thiên nhíu mi, môi mỏng mấp máy, chậm rì rì nói: “Vậy xem ra tôi phải thử bỏ thuốc rồi.” Sau đó rút hai điếu thuốc ra, phả một làn khói, nghiền tàn thuốc vào bệ cửa sổ bằng gạch men để dập thuốc, lưu lại dấu đen tròn tròn.
Khóe miệng Cố Lẫm nhếch lên: “Anh hoàn toàn không cần phải thế.”
Thẩm Thiên nghe ra ý tức trong câu nói đó, liếc Cố Lẫm thật sâu. Hai người đàn ông cứ như vậy dùng ánh mắt âm thầm phân cao thấp.
Chịu không nổi bầu không khí trầm mặc như thế, Thẩm Thiên bại trận: “Tuy rằng rất khó, nhưng tôi sẽ nỗ lực.”
Cố Lẫm lập tức phản bác: “Hà tất phải lãng phí thời gian.”
“Tôi tình nguyện.”
Ngay khi Cố Lẫm không định tiếp tục phí thời gian cùng người đàn ông này nữa, Thẩm Thiên rốt cuộc nói đến trọng điểm. “Chân của Du Du chỉ là tổn thương chức năng thần kinh, tuy rằng rất khó nhưng không phải không có khả năng khôi phục.”
Bất ngờ nhắc tới bệnh tình của Tịch Du, hơn nữa còn nghe được một tin tốt, Thẩm Thiên chắc chắn là chuyên gia trong lĩnh vực này, Cố Lẫm cũng nghiêm túc hẳn lên. “Anh đang nói, có thể hồi phục như cũ sao?”
Thẩm Thiên gật đầu: “Nếu tuân thủ quá trình trị liệu thì có thể, nhưng mà cần kỹ thuật nước ngoài, chậm cũng phải mất nửa năm. Hơn nữa bây giờ còn chưa phải gấp, cứ chờ phục hồi chức năng đã rồi chúng ta lại thương lượng chuyện này. Không được gấp, cứ từ từ.”
“Cảm ơn sự quan tâm của anh với Du Du.” Chí ít là ở chuyện này, Cố Lẫm không tính toán. Cho dù chỉ có một phần trăm cơ hội, Cố Lẫm cũng phải nắm lấy bằng được. Mà hiện tại đã có tia sáng của hy vọng, chỉ cần ngăn cản hết bóng tối là có thể thấy được thành công đẹp đẽ.
Thẩm Thiên hăng hái hơn, khoát tay biểu thị không cần cảm ơn, “Cho người tôi thích, tôi cam tâm tình nguyện.” Anh ta đi về phía trước vài bước, sau đó dừng lại quay đầu nói, “Hẹn gặp lại, đại thần Cổ Ý.”
Cố Lẫm nhìn bóng lưng Thẩm Thiên chậm rãi rời đi, có chút không đoán nổi tâm tư của người này.
…
Cố Lẫm vỗ nhè nhẹ Tịch Du, muốn đánh thức cậu dậy. Nào ngờ sau khi Tịch Du chỉ hé mắt nhìn rõ người trước mặt liền an tâm nhắm mắt lại.
“Anh Cố Lẫm.” Thanh âm mềm mại vang lên đồng thời đôi tay vươn ra ôm lấy cổ Cố Lẫm, vô cùng tự nhiên. Tay trái Cố Lẫm đỡ lưng cậu lên, tay phải vòng xuống dưới đầu gối.
Cố Lẫm ôm cậu lên, để cho cậu rúc trong lồng ngực rộng lớn tiếp tục ngủ vù vù, còn phát sinh tiếng “ưm” thoái mái.
Xem ra hôm nay cực kì mệt mỏi.
Bởi vì còn phải mang xe đẩy về, Cố Lẫm đành dùng tay trái tập trung toàn bộ sức lực ôm lấy cậu, tay phải đẩy xe. Anh cảm thấy dường như Tịch Du nặng lên, bế có chút quá sức, cũng may tới chỗ đậu xe cũng không xa.
Bộ dạng cậu còn chưa ngủ đủ, Cố Lẫm không đánh thức cậu dậy, tiếp tục để cậu ngủ. Xe chạy tới nhà, Tịch Du vẫn say giấc nồng, trên đường chưa từng tỉnh dậy.
Giúp người ta thay quần áo ngủ, đặt nằm lên giường, Cố Lẫm lau mồ hồi chảy đầy trên trán. Giờ cơm chắc phải lùi lại một chút, Cố Lẫm đi tắm rửa trước.
Khi đang dở dang, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng Tịch Du hét chói tai. Cố Lẫm còn bọt xà phòng trên người, chưa kịp rửa đã phải quấn khăn chạy ra ngoài.
“Làm sao thế?” Đẩy cửa ra, anh thấy Tịch Du đang ôm mắt té lăn trên mặt đất.
Cố Lẫm vội vàng bước tới nâng cậu ngồi lên giường, “Đụng vào mắt rồi à?”
Khi kéo tay Tịch Du ra, cậu khẽ kêu đau một tiếng, mắt trái không mở ra. Cố Lẫm thấy mắt trái của Tịch Du bị xước một đường nhỏ, tuy không quá nghiêm trọng nhưng có chút chảy máu.
“Nãy không chú ý muốn đứng lên, nào ngờ ngã xuống đất.” Tịch Du vặn vẹo hai tay muốn giải thích.
Cố Lẫm cẩn thận xoa nhẹ lên miệng vết thương, đứng dậy lấy thuốc bôi vào.
Dùng mẩu bông dính cồn nhẹ nhàng lau, Tịch Du rảnh rỗi mở to mắt còn lại ngắm tới ngắm lui, lúc nhìn xuống, cự li rất gần, liếc mắt đã thấy được khăn tắm còn cuốn bên hông Cố Lẫm.
Độ rộng của khăn rất nhỏ, bởi vì tư thế ngồi của Cố Lẫm nên bị vén lên. Tịch Du nhìn vào giữa khăn có chút phồng lên, che giấu địa phương gì đó của anh Cố Lẫm.
Rõ ràng đều là đồng tính, cấu tạo thân thể như nhau, sao Tịch Du lại có cảm giác đặc biệt muốn nhìn xem cái đó của Cố Lẫm lớn lên như thế nào? Tịch Du nhớ đến mình đã bị Cố Lẫm nhìn thấy hết rồi, tính toán một chút, bây giờ cậu xem của anh hẳn là không sao.
Bên tai còn quanh quẩn tiếng hít thở của Cố Lẫm, chóp mũi có thể ngửi được mùi thơm nồng của sữa tắm. Tịch Du cảm thấy xấu hổ vì chuyện mình đang nghĩ trong đầu, nhưng không nhịn được bị mê hoặc, chậm rãi vươn tay qua.
Chạm một chút, chạm một chút là được rồi.
Đầu ngón tay tiếp xúc với khăn tắm, sau đó đưa cả bàn tay bao lấy. Tịch Du lấy tay nắn nắn, cảm thụ kích cỡ của nó. Cố Lẫm hít sâu một phát, đè thấp thanh âm nói: “Đừng nhúc nhích.”
Tịch Du ngoan ngoãn ngồi im, muốn rụt tay về lại bị Cố Lẫm cầm lấy.
Xúc giác mới đụng chạm vẫn còn, chỉ là có thêm biến hóa.
Nó cứng!
Băng vết thương đã được dán lên mắt trái của Tịch Du, thuốc bị ném sang một bên, Cố Lẫm không kịp chỉnh lý.
Anh trầm mặc không nói, Tịch Du run rẩy lên tiếng: “Anh… Anh Cố Lẫm?”
Thanh âm lộ ra tình dục ẩn nhận chạy thẳng vào trái tim đập gia tốc của cậu, “Du Du, em khẽ di chuyển đi!”
Tịch Du thấy ánh mắt chan chứa mong chờ của Cố Lẫm nhìn mình, lại nhớ tới lời Trái ớt từng nói. Là một người đàn ông bình thường, nếu không được giải tỏa sẽ rất khó chịu. Đây là nhu cầu sinh lí thông thường.
Tịch Du an ủi bản thân, có thể cậu chẳng biểu thị cái gì nên anh Cố Lẫm phải nhịn tới hỏng, chẳng phải chỉ là dùng tay thôi sao, đâu có gì đâu.
“Vâng.”
Ngón tay tinh tế xinh đẹp vốn chỉ dùng để vẽ tranh giờ lại bị Cố Lẫm men theo đường viên ngoài tấm khăn. Tịch Du cảm nhận được ngón tay mình dần thấy ẩm ướt, vật gì đó dướt tay mình đang dần đứng lên, vô cùng muốn thoát khỏi sự gò bó của khăn tắm.
Cứ thế mặt đối mặt, làm chuyện này một cách công khai như vậy, Tịch Du thừa nhận cậu không có cốt khí, thẹn thùng vô cùng. Cậu nhỏ giọng hỏi Cố Lẫm: “Anh Cố Lẫm, được, được rồi chứ?”
Đàn ông làm sao có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy, tiếng nói từ tính nhẹ nhàng vang lên: “Lại chạm vào nó, di chuyển…”
Lòng bàn tay cách khăn mặt bao lấy vật kia, trên tay Tịch Du đã thấm ướt một mảng, cậu có thể ngửi được mùi hương nam tính tràn ngập đang phiêu tán trong phòng, hòa cùng mùi sữa tắm thơm ngát.
“A!”
Trong lúc Tịch Du không chú ý, khăn tắm bị bỏ ra. Tịch Du thấy tay mình đang nắm lấy một vật thật lớn, muốn buông lỏng lại bị tay Cố Lẫm ngăn chặn.
“Anh Cố Lẫm, em… sợ.” Tịch Du thấy Cố Lẫm nhân cơ hội, có phải sẽ làm cùng cậu hay không. Tịch Du còn chưa chuẩn bị, quá đột ngột.
Cố Lẫm dùng miệng nhẹ nhàng hôn lên môi Tịch Du, khàn giọng nói: “Ngoan, giúp anh ra là được rồi.”
Tịch Du nhìn phía dưới cực lớn của anh, lại nhìn Cố Lẫm, do dự hỏi: “Làm ra là được?”
Cố Lẫm nhẹ nhàng gật đầu, buông tay Tịch Du ra, “Ừ, yên tâm, anh không ăn em.”
Bàn tay cậu di động trên dưới theo hình dạng vật kia, tốc độ có chút chậm, chỗ lỗ nhỏ đã có chút dịch thể chậm rãi chảy ra, lượng hơi nhiều.
Cố Lẫm ngưỡng cằm, biểu tình mê hoặc say đắm, trên cơ ngực rắn chắc còn chảy ra mồ hôi, cuốn trôi bọt bong bóng còn sót lại trên người, càng lộ ra da thịt trắng mịn mê người.
“Du Du… Mau một chút, mau, mau ra đây.” Cố Lẫm ra lệnh.
Tịch Du đẩy nhanh tốc độ, từ lâu cậu cũng chảy đầy mồ hôi, vết thương trên mắt trái còn có chút đau.
Đột nhiên, thân thể Cố Lẫm cứng ngắc thành hình cung, dựa vào vai Tịch Du thở gấp.
Tay Tịch Du cũng chậm rãi dừng lại.
Đã ra rồi sao?
Cậu cúi đầu nhìn, vật “nhỏ” kia của anh Cố Lẫm đã mềm lại, nằm úp sấp xuống, khi không cứng thoạt nhìn không quá dọa người.
Trên mặt Cố Lẫm còn một mảnh đỏ ửng, đắm chìm trong khoái cảm còn sót lại, Tịch Du sợ anh lại muốn mình làm lần nữa, khẩn cấp giục anh vào nhà tắm.
Lấy khăn tay lau sạch tay, nhìn bóng người đàn ông nhàn nhạt chiếu ra từ trong nhà tắm, lại nghĩ tới hai người vừa làm cái gì, tâm tình của Tịch Du không thể bình phục được.
Sâu trong nội tâm cậu, không thể ngăn chặn cảm giác tuyệt vời sản sinh.
640L: Đại thần cùng Du Du trông thật hạnh phúc, mong rằng họ có thể tiếp tục ở bên nhau như vậy, giới võng phối nhiều XFXY(1) lắm.
641L: Cảm ơn, chúng tôi nhất định sẽ thế ^_^
642L: Chính chủ? Cos?
643L: Chắc chắn là chính chủ, kia là emo chuyên dùng của đại thần mà ^_^ Giơ mic: Xin hỏi anh có suy nghĩ gì khi vào lầu CP của mình?
644L: Tốt lắm, các chị em trong lâu vất vả rồi ^_^
645L: Không vất vả, không vất vả, mong rằng sau này đại thần có thể cung cấp nhiều tài liệu hơn, cũng chăm tới đây ngó một cái.
…
Cố Lẫm nhàn rỗi không có việc làm, đi xem thử nội dung trong lầu CP của mình một vòng. Những lần trao đổi trên weibo của anh và cậu được các fan viết lại thành từng đoạn ngắn, trang trí màu sắc đẹp đẽ, rất đáng yêu.
Quản lí đi tới, cầm trong tay một phong thử, ưỡn cái bụng bia, dáng cười đầy mặt: “Tiểu Cố à, đây là thù lao tranh tuyền truyền, giúp tôi chuyển cho bạn nhỏ nhà cậu nha, cậu ấy vất vả rồi.”
Cố Lẫm nhận lấy, ước lượng thử, hình như khá nặng, Du Du nhất định sẽ mừng rỡ lắm đây.
Bức tranh tuyên truyền Cố Lẫm nhờ Tịch Du may mắn được chọn, hoạt động đã kết thúc viên mãn. Cố Lẫm có cách để tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng còn chưa tới thời cơ. Sau này anh nghĩ có thể mời Tịch Du tới làm, cũng đỡ cho cậu cả ngày buồn chán chỉ có thể chơi máy tính.
Khi tan tầm, Cố Lẫm tới phòng hồi phục đón Tịch Du. Lúc anh tới đã có chút muộn, trong phòng vắng vẻ, đi vào bên trong mới thấy ở góc phòng có hai người. Cố Lẫm bước nhanh hơn về phía trước.
Tịch Du đang ghé vào bàn ngủ, trên người còn khoác một cái áo vest. Mà người đàn ông ngồi bên cạnh chỉ mặc áo sơ mi, tay áo xắn lên, hai chân dài vắt chéo, nắm đấm chống cằm ở trên bàn, quang minh chính đại ngắm Tịch Du ngủ.
Mặc dù trong anh ta rất an phận, chí ít thoạt nhìn rất thành thật, nhưng trong mắt Cố Lẫm, anh lo lắng người này đã trộm động chân động tay với Tịch Du khi anh chưa tới. Tối hôm qua khi anh kiểm tra liên hệ QQ gần nhất, ngoài dự liệu, anh còn phát hiện đoạn đối thoại của Thiên Thương và Tịch Du, vậy nên có thể đoán được tâm tư của người đàn ông trước mặt.
Cố Lẫm hoàn toàn không cần lo, anh rất tin tưởng ở Tịch Du, nhưng Thiên Thương dù sao cũng là tình tịch, thân phận này không thể nào bỏ qua được.
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Thiên quay đầu lại, híp mắt nhìn Cố Lẫm đang bước tới. Khi Cố Lẫm định đánh thức Tịch Du, Thẩm Thiên ngăn anh lại, “Em ấy mệt chết rồi, để em ấy ngủ một lát.”
Sau đó chỉ tay về phía cửa sổ, ý bảo: “Nói chuyện chút không?”
Cố Lẫm không đánh thức Tịch Du, cầm áo vest đắp trên người cậu ném cho Thẩm Thiên, rồi cởi áo của mình đắp lên, khẳng định chủ quyền. Thẩm Thiên thấy động tác ấu trĩ của Cố Lẫm có chút buồn cười, tùy ý đặt áo sang một bên, đứng dậy trước đi tới chỗ cửa sổ chờ Cố Lẫm qua.
Nửa người Thẩm Thiên tựa vào lan can, rút điếu thuốc bỏ vào miệng, châm lửa, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy, hướng tay ra ngoài cửa sổ. Cố Lẫm đi tới, Thẩm Thiên lấy một điếu nữa đưa cho anh. Cố Lẫm nhíu mày, lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không hút.”
Thẩm Thiên thu lại điếu thuốc, cài vào bên tai, ngả ngớn nói: “Đàn ông không hút thuốc là đàn ông tốt.”
Cố Lẫm lơ đễnh nói: “Du Du ghét đàn ông hút thuốc.”
Thẩm Thiên nhíu mi, môi mỏng mấp máy, chậm rì rì nói: “Vậy xem ra tôi phải thử bỏ thuốc rồi.” Sau đó rút hai điếu thuốc ra, phả một làn khói, nghiền tàn thuốc vào bệ cửa sổ bằng gạch men để dập thuốc, lưu lại dấu đen tròn tròn.
Khóe miệng Cố Lẫm nhếch lên: “Anh hoàn toàn không cần phải thế.”
Thẩm Thiên nghe ra ý tức trong câu nói đó, liếc Cố Lẫm thật sâu. Hai người đàn ông cứ như vậy dùng ánh mắt âm thầm phân cao thấp.
Chịu không nổi bầu không khí trầm mặc như thế, Thẩm Thiên bại trận: “Tuy rằng rất khó, nhưng tôi sẽ nỗ lực.”
Cố Lẫm lập tức phản bác: “Hà tất phải lãng phí thời gian.”
“Tôi tình nguyện.”
Ngay khi Cố Lẫm không định tiếp tục phí thời gian cùng người đàn ông này nữa, Thẩm Thiên rốt cuộc nói đến trọng điểm. “Chân của Du Du chỉ là tổn thương chức năng thần kinh, tuy rằng rất khó nhưng không phải không có khả năng khôi phục.”
Bất ngờ nhắc tới bệnh tình của Tịch Du, hơn nữa còn nghe được một tin tốt, Thẩm Thiên chắc chắn là chuyên gia trong lĩnh vực này, Cố Lẫm cũng nghiêm túc hẳn lên. “Anh đang nói, có thể hồi phục như cũ sao?”
Thẩm Thiên gật đầu: “Nếu tuân thủ quá trình trị liệu thì có thể, nhưng mà cần kỹ thuật nước ngoài, chậm cũng phải mất nửa năm. Hơn nữa bây giờ còn chưa phải gấp, cứ chờ phục hồi chức năng đã rồi chúng ta lại thương lượng chuyện này. Không được gấp, cứ từ từ.”
“Cảm ơn sự quan tâm của anh với Du Du.” Chí ít là ở chuyện này, Cố Lẫm không tính toán. Cho dù chỉ có một phần trăm cơ hội, Cố Lẫm cũng phải nắm lấy bằng được. Mà hiện tại đã có tia sáng của hy vọng, chỉ cần ngăn cản hết bóng tối là có thể thấy được thành công đẹp đẽ.
Thẩm Thiên hăng hái hơn, khoát tay biểu thị không cần cảm ơn, “Cho người tôi thích, tôi cam tâm tình nguyện.” Anh ta đi về phía trước vài bước, sau đó dừng lại quay đầu nói, “Hẹn gặp lại, đại thần Cổ Ý.”
Cố Lẫm nhìn bóng lưng Thẩm Thiên chậm rãi rời đi, có chút không đoán nổi tâm tư của người này.
…
Cố Lẫm vỗ nhè nhẹ Tịch Du, muốn đánh thức cậu dậy. Nào ngờ sau khi Tịch Du chỉ hé mắt nhìn rõ người trước mặt liền an tâm nhắm mắt lại.
“Anh Cố Lẫm.” Thanh âm mềm mại vang lên đồng thời đôi tay vươn ra ôm lấy cổ Cố Lẫm, vô cùng tự nhiên. Tay trái Cố Lẫm đỡ lưng cậu lên, tay phải vòng xuống dưới đầu gối.
Cố Lẫm ôm cậu lên, để cho cậu rúc trong lồng ngực rộng lớn tiếp tục ngủ vù vù, còn phát sinh tiếng “ưm” thoái mái.
Xem ra hôm nay cực kì mệt mỏi.
Bởi vì còn phải mang xe đẩy về, Cố Lẫm đành dùng tay trái tập trung toàn bộ sức lực ôm lấy cậu, tay phải đẩy xe. Anh cảm thấy dường như Tịch Du nặng lên, bế có chút quá sức, cũng may tới chỗ đậu xe cũng không xa.
Bộ dạng cậu còn chưa ngủ đủ, Cố Lẫm không đánh thức cậu dậy, tiếp tục để cậu ngủ. Xe chạy tới nhà, Tịch Du vẫn say giấc nồng, trên đường chưa từng tỉnh dậy.
Giúp người ta thay quần áo ngủ, đặt nằm lên giường, Cố Lẫm lau mồ hồi chảy đầy trên trán. Giờ cơm chắc phải lùi lại một chút, Cố Lẫm đi tắm rửa trước.
Khi đang dở dang, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng Tịch Du hét chói tai. Cố Lẫm còn bọt xà phòng trên người, chưa kịp rửa đã phải quấn khăn chạy ra ngoài.
“Làm sao thế?” Đẩy cửa ra, anh thấy Tịch Du đang ôm mắt té lăn trên mặt đất.
Cố Lẫm vội vàng bước tới nâng cậu ngồi lên giường, “Đụng vào mắt rồi à?”
Khi kéo tay Tịch Du ra, cậu khẽ kêu đau một tiếng, mắt trái không mở ra. Cố Lẫm thấy mắt trái của Tịch Du bị xước một đường nhỏ, tuy không quá nghiêm trọng nhưng có chút chảy máu.
“Nãy không chú ý muốn đứng lên, nào ngờ ngã xuống đất.” Tịch Du vặn vẹo hai tay muốn giải thích.
Cố Lẫm cẩn thận xoa nhẹ lên miệng vết thương, đứng dậy lấy thuốc bôi vào.
Dùng mẩu bông dính cồn nhẹ nhàng lau, Tịch Du rảnh rỗi mở to mắt còn lại ngắm tới ngắm lui, lúc nhìn xuống, cự li rất gần, liếc mắt đã thấy được khăn tắm còn cuốn bên hông Cố Lẫm.
Độ rộng của khăn rất nhỏ, bởi vì tư thế ngồi của Cố Lẫm nên bị vén lên. Tịch Du nhìn vào giữa khăn có chút phồng lên, che giấu địa phương gì đó của anh Cố Lẫm.
Rõ ràng đều là đồng tính, cấu tạo thân thể như nhau, sao Tịch Du lại có cảm giác đặc biệt muốn nhìn xem cái đó của Cố Lẫm lớn lên như thế nào? Tịch Du nhớ đến mình đã bị Cố Lẫm nhìn thấy hết rồi, tính toán một chút, bây giờ cậu xem của anh hẳn là không sao.
Bên tai còn quanh quẩn tiếng hít thở của Cố Lẫm, chóp mũi có thể ngửi được mùi thơm nồng của sữa tắm. Tịch Du cảm thấy xấu hổ vì chuyện mình đang nghĩ trong đầu, nhưng không nhịn được bị mê hoặc, chậm rãi vươn tay qua.
Chạm một chút, chạm một chút là được rồi.
Đầu ngón tay tiếp xúc với khăn tắm, sau đó đưa cả bàn tay bao lấy. Tịch Du lấy tay nắn nắn, cảm thụ kích cỡ của nó. Cố Lẫm hít sâu một phát, đè thấp thanh âm nói: “Đừng nhúc nhích.”
Tịch Du ngoan ngoãn ngồi im, muốn rụt tay về lại bị Cố Lẫm cầm lấy.
Xúc giác mới đụng chạm vẫn còn, chỉ là có thêm biến hóa.
Nó cứng!
Băng vết thương đã được dán lên mắt trái của Tịch Du, thuốc bị ném sang một bên, Cố Lẫm không kịp chỉnh lý.
Anh trầm mặc không nói, Tịch Du run rẩy lên tiếng: “Anh… Anh Cố Lẫm?”
Thanh âm lộ ra tình dục ẩn nhận chạy thẳng vào trái tim đập gia tốc của cậu, “Du Du, em khẽ di chuyển đi!”
Tịch Du thấy ánh mắt chan chứa mong chờ của Cố Lẫm nhìn mình, lại nhớ tới lời Trái ớt từng nói. Là một người đàn ông bình thường, nếu không được giải tỏa sẽ rất khó chịu. Đây là nhu cầu sinh lí thông thường.
Tịch Du an ủi bản thân, có thể cậu chẳng biểu thị cái gì nên anh Cố Lẫm phải nhịn tới hỏng, chẳng phải chỉ là dùng tay thôi sao, đâu có gì đâu.
“Vâng.”
Ngón tay tinh tế xinh đẹp vốn chỉ dùng để vẽ tranh giờ lại bị Cố Lẫm men theo đường viên ngoài tấm khăn. Tịch Du cảm nhận được ngón tay mình dần thấy ẩm ướt, vật gì đó dướt tay mình đang dần đứng lên, vô cùng muốn thoát khỏi sự gò bó của khăn tắm.
Cứ thế mặt đối mặt, làm chuyện này một cách công khai như vậy, Tịch Du thừa nhận cậu không có cốt khí, thẹn thùng vô cùng. Cậu nhỏ giọng hỏi Cố Lẫm: “Anh Cố Lẫm, được, được rồi chứ?”
Đàn ông làm sao có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy, tiếng nói từ tính nhẹ nhàng vang lên: “Lại chạm vào nó, di chuyển…”
Lòng bàn tay cách khăn mặt bao lấy vật kia, trên tay Tịch Du đã thấm ướt một mảng, cậu có thể ngửi được mùi hương nam tính tràn ngập đang phiêu tán trong phòng, hòa cùng mùi sữa tắm thơm ngát.
“A!”
Trong lúc Tịch Du không chú ý, khăn tắm bị bỏ ra. Tịch Du thấy tay mình đang nắm lấy một vật thật lớn, muốn buông lỏng lại bị tay Cố Lẫm ngăn chặn.
“Anh Cố Lẫm, em… sợ.” Tịch Du thấy Cố Lẫm nhân cơ hội, có phải sẽ làm cùng cậu hay không. Tịch Du còn chưa chuẩn bị, quá đột ngột.
Cố Lẫm dùng miệng nhẹ nhàng hôn lên môi Tịch Du, khàn giọng nói: “Ngoan, giúp anh ra là được rồi.”
Tịch Du nhìn phía dưới cực lớn của anh, lại nhìn Cố Lẫm, do dự hỏi: “Làm ra là được?”
Cố Lẫm nhẹ nhàng gật đầu, buông tay Tịch Du ra, “Ừ, yên tâm, anh không ăn em.”
Bàn tay cậu di động trên dưới theo hình dạng vật kia, tốc độ có chút chậm, chỗ lỗ nhỏ đã có chút dịch thể chậm rãi chảy ra, lượng hơi nhiều.
Cố Lẫm ngưỡng cằm, biểu tình mê hoặc say đắm, trên cơ ngực rắn chắc còn chảy ra mồ hôi, cuốn trôi bọt bong bóng còn sót lại trên người, càng lộ ra da thịt trắng mịn mê người.
“Du Du… Mau một chút, mau, mau ra đây.” Cố Lẫm ra lệnh.
Tịch Du đẩy nhanh tốc độ, từ lâu cậu cũng chảy đầy mồ hôi, vết thương trên mắt trái còn có chút đau.
Đột nhiên, thân thể Cố Lẫm cứng ngắc thành hình cung, dựa vào vai Tịch Du thở gấp.
Tay Tịch Du cũng chậm rãi dừng lại.
Đã ra rồi sao?
Cậu cúi đầu nhìn, vật “nhỏ” kia của anh Cố Lẫm đã mềm lại, nằm úp sấp xuống, khi không cứng thoạt nhìn không quá dọa người.
Trên mặt Cố Lẫm còn một mảnh đỏ ửng, đắm chìm trong khoái cảm còn sót lại, Tịch Du sợ anh lại muốn mình làm lần nữa, khẩn cấp giục anh vào nhà tắm.
Lấy khăn tay lau sạch tay, nhìn bóng người đàn ông nhàn nhạt chiếu ra từ trong nhà tắm, lại nghĩ tới hai người vừa làm cái gì, tâm tình của Tịch Du không thể bình phục được.
Sâu trong nội tâm cậu, không thể ngăn chặn cảm giác tuyệt vời sản sinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook