Này, Đại Thúc!
-
Chương 38: Đứa ngốc thực hiện
“Nhóc con chết tiệt, ngươi là muốn chết có phải không?”
Tiểu Bắc nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng chợt lạnh, nam nhân này thực đẹp, mình căn bản không thể so sánh được, nếu so với Tiểu Ngải có lẽ không thể phân cao thấp nhưng so với nam nhân này… sau đó hắn lại thấy một nam nhân nữa đang tiến vào, không hiểu vì sao khi nam nhân mang theo tươi cười nhìn đến hắn một cảm giác sợ hãi chợt dâng lên, khiến toàn thân hắn lông tóc dựng đứng.
Vưu Lạc nhìn hai người đi vào thật tò mò không hiểu có chuyện gì rồi, sao hôm nay tất cả đều tập trung ở đây làm cái gì?
“Nhị ca, Mục ca, sao hai người lại đến đây?”
Vưu Ly liếc mắt nhìn nam hài đứng một bên dơ tay chỉ thẳng vào hắn:” Ngươi, đi ra ngoài cho ta, ở đây không có chuyện của ngươi”.
Tiểu Ngải nhìn thấy khí thế của Vưu Ly ấn ngón tay Vưu Ly xuống thanh thanh cổ họng nói:” Ly Ly, nói chuyện phải cẩn thận một chút, phải xem người ngươi đang nói là ai nga, ngươi ta lợi hại lắm nga, vừa rồi còn chỉ thẳng vào mũi ta hỏi:Ngươi là ai a? Đi vào không biết gõ cửa sao? A, cũng không biết ai cho hắn chỗ dựa cư nhiên dám cùng người ta nói chuyện”.
“Nga, hắn sao?” Vưu Ly chọn mi nhìn về phía Tiểu Bắc, lúc mới đến nhìn thấy hắn liền cảm thấy thật không sai, nam hài này cũng rất xinh đẹp hơn nữa phi thường giống vợ của Tam đệ, đây hẳn là nguyên nhân khiến Tiểu Lạc đối với hắn nhân nhượng hơn vài phần đi, nhưng là người như thế này hắn đã thấy nhiều lắm, trong ánh mắt đứa nhỏ kia có một chút không khéo tính toán, có tư tưởng không an phận một chút thôi cũng không trốn được khỏi ánh mắt hắn.
Lúc nhận được điện thoại của Tiểu Ngải hắn thực hoảng sợ, lúc ấy hắn đã hỏi Lí Mục liệu có phải Tiểu Lạc muốn bắt cá hai tay hay không, Lí Mục chém định chặt sắt cam đoan với hắn rằng Tiểu Lạc nhất định không phải người như vậy, với những gì hắn biết về Tiểu Lạc thì hẳn là không có khả năng nhưng hắn vẫn không ngăn được lo lắng cho nên hắn mới vội vàng cùng Lí Mục đến xem thực hư thế nào, hắn không cho phép có người xen vào phá hoại hạnh phúc của đệ đệ hắn.
“Ngươi nghĩ mình là ai? Ta có thể để ngươi làm ở đây, nhưng nếu chọc ta mất hứng thì chỉ cần một câu nói cũng có thể đuổi ngươi thẳng cổ, hiểu không?”
Tiểu Bắc thực mạc danh kì diệu, không biết mình đã làm gì đắc tội người này, cũng không dám tùy tiện chống đối, nghe những lời họ vừa nói đây hẳn là nhị ca của Vưu tỏng, hắn không biết bây giờ phải làm gì thì tốt, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Vưu Lạc muốn hướng hắn cầu cứu.
Vưu Lạc nghe được lời nói của nhị ca càng ngày càng khó nghe lại nhìn đến ánh mắt ủy khuất của Tiểu Bắc nhìn mình vừa định lên tiếng ngăn cản đã bị Lí Mục cản lại.
“Tiểu Lạc, việc này ngươi đừng quản, ngươi còn chưa tin tưởng nhị ca sao?”
“Ân?” Vưu Lạc nhìn Lí Mục biết hắn không phải người hay nói giỡn.
Thấy Vưu Lạc bảo trì trầm mặc Vưu Ly vừa lòng hơn một chút:” Người khôn không nói chuyện mập mờ, ngươi hẳn là thích đệ đệ của ta đi, nga, chính là tổng tài của các người, Vưu Lạc”.
Tiểu Bắc cả kinh, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh:” Ngài không cần nói giỡn, ta như thế nào có thể thích tổng tài chứ, hơn nữa còn là hai nam nhân…ta không phải đồng tính luyến ái”>
Vưu Lạc lại khiếp sơn, hắn thật không ngờ nhị ca sẽ nói như vậy, hắn liền trầm mặc cẩn thận hồi tưởng khoảng thời gian lúc mình ở chung với Tiểu Bắc gần đây sau đó miễn cưỡng cười khổ, thật đúng là có nhiều điểm không hợp lý a, nhưng hắn nhìn đến Tiểu Bắc, vẫn không muốn tin tưởng chuyện này.
“Vưu tổng, ta có thể thề ta thực sự không thích ngài”, Tiểu Bắc nhìn về phía Vưu Lạc giải thích.
“Thật vậy sao?” Vưu Ly hỏi.
“Thật sự, thật sự”, Tiểu Bắc gật đầu.
“Nga, ngượng ngùng rồi, là ta hiểu lầm ngươi a, ta chỉ là muốn đùa một chút, đừng để ý nga. A, thật không có biện pháp, ta đã đáp ứng bà xã của Tam đệ phải giúp hắn trông chừng Tiểu Lạc”.
Vưu Ly quyến rũ nói xong lại mở miệng:” Thực ngượng ngùng a, ta muốn cùng đệ đệ của ta nói một chút việc tư…”.
Tiểu Bắc lập tức hiểu được ý Vưu Ly:” Vưu tổng, ta ra ngoài trước, mọi người cứ nói chuyện” rồi rời khỏi văn phòng.
Vưu Lạc cau mày nhìn Vưu Ly không biết nhị ca muốn làm gì.
“Hừ, Tiểu Ngải, ngươi có nhìn thấy không? Ta đối với hắn đúng là không đáng một đồng mà, ngươi có nhìn thấy không a? Còn cái vẻ mặt ghét bỏ kia nữa, hẳn là đang chê ta đang xen vào chuyện tốt của hắn mà, nhìn ta cứ như đang nhìn cẩu vậy”.
Tiểu Ngải phối hợp gật đầu:” Ân, còn xem thường hơn là nhìn cẩu nữa”.
Vưu Ly đứng dậy đến bên cạnh Lý Mục:” Thân ái, chúng ta đi, người ta sợ chúng ta ở lại sẽ phá chuyện tốt của người ta”.
Lí Mục nâng cằm Vưu Ly lên, cúi đầu hôn xuống, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười:” Bảo bối, ít nhất em cũng phải cho Tiểu Lạc biết nó sẽ chết như thế nào chứ?”
“Hứ, ai quản chuyện sống chết của nó, về sau em dâu chạy em nhất định sẽ thật vui mừng nhìn bộ dáng thất tình của nó”.
Vưu Lạc nghe thấy lời Vưu Ly nói rốt cuộc nhịn không được:” Nhị ca, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Như Mục ca nói cho dù ta có chết cũng phải biết lý do mình chết có được hay không?”
“Tiểu Ngải, ngươi nói với hắn đi”.
Tiểu Ngải cho Vưu Lạc một cái liếc mắt xem thường trong lòng nghĩ nếu không phải vì tương lai thường xuyên được ăn trực mỹ thực của chị dâu ta cũng muốn giống như Vưu Ly bỏ mặc hắn chết.
“Tiểu Lạc, hôm nay trên đường đến trung tâm thể hình ta gặp chị dâu, sau đó…”, Tiểu Ngải đem mọi chuyện kể lại một lần.
Sau khi nói xong mấy người bọn họ không ai lên tiếng, cũng không biết Vưu Lạc suy nghĩ cái gì. Một lát sau Vưu Lạc trừng to mắt nhìn mấy người bọn họ.
Tiểu Ngải thấy bộ dáng Vưu Lạc bị dọa không nhẹ, run run hỏi:” Tiểu Lạc, ngươi, ngươi không có chuyện gì chứ?”
Vưu Lạc trừng mắt liếc Tiểu Ngải một cái:” Ngươi mới có chuyện, ta vừa rồi suy nghĩ thực sự không hề lừa đại thúc”.
“Ta là thật sự bị kẹt xe, bởi vì bình thường cứ đến 4h30 nhất định sẽ tan tầm, lúc ấy trên đường không kẹt xe, mà kẹt xe là vì 5h ta mới rời công ty”.
“Nga, vậy vì sao 5h ngươi mới rời công ty?” Vưu Ly hỏi.
“Bởi vì Tiểu Bắc không quen nghiệp vụ, rất nhiều chuyện đều cần ta tự mình dạy, cho nên mới…”, Vưu Lạc nói gần xong cũng không nói được nữa.
Vưu Ly xoay tròng mắt:” Ta đoán hẳn là cứ vào thời điểm gần tan tầm mới đến tìm ngươi đi?”
Lúc này Vưu Lạc cũng không phản bác Vưu Ly mà cẩn thận nhớ lại một chút, sau đó phát hiện thật đúng là như nhị ca nói.
“Tiểu Lạc, ngươi cứ việc nói thẳng đi, người sáng suốt đều nhìn ra nam hài kêu Tiểu Bắc kia phi thường giống đại thúc, đương nhiên không phải hình dáng mà là khí chất, ta nghĩ ngươi hẳn là cũng vì nguyên này cho nên mới đối đãi với hắn khác mọi người, nhưng ngươi có nghĩ tới rằng mình làm như vậy đã khiến đại thúc tổn thương hay không?”
“Ta…”.
“Ta cái gì mà ta, ngươi còn dám nói không phải? Ngươi dám nói ở trên người hắn ngươi không nhìn thấy bóng dáng đại thúc, ngươi dám nói không phải vì nguyên nhân này nên mới chiếu cố hắn như vậy, ngươi dám nói không phải vì hắn mà về nhà muộn?”
Vưu Lạc trầm mặc, hắn rốt cục không thể phản bác lời Vưu Ly nói, bởi vì hắn rất rõ ràng những gì Vưu Ly nói đều đúng, cho nên hắn im lặng
Lý Mộc Nhất chỉ bơi một vòng hồ liền đi lên chạy bộ, liều mạng mà chạy bộ, người xung quanh đều nhìn chằm chằm hắn không biết tại sao lại thế này, đây căn bản không phải là vận động mà là liều mạng đi.
Lý Mộc Nhất vẫn tiếp tục liều mạng chạy, giống như muốn phát tiết, mọi người xung quanh nhìn hắn lại nhìn nam nhân đứng phía sau hắn không biết hai người đang có chuyện gì.
Qua một lúc lâu, Lý Mộc Nhất rốt cục mệt mỏi, tốc độ chậm lại sau đó dần dừng lại, người còn chưa đứng vững đã được một người từ phía sau ôm chặt lấy, Lý Mộc ngửi được hương vị quen thuộc an tâm nhắm mắt lại ngã vào ***g ngực rộng lớn của người phía sau.
Vưu Lạc hoảng sợ, vỗ vỗ hai má Lý Mộc Nhất:” Đại thúc, đại thúc, ngươi làm sao vậy, đừng làm ta sợ a”.
Nhân viên lập tức chạy tới, kiểm tra một chút rồi mói với Vưu Lạc:” Vưu tổng, ngài yên tâm, không có việc gì, chỉ là vận động quá độ, trước tiên cứ đem vào phòng y tế nghỉ ngơi một lát”.
Lý Mộc Nhất từ từ tỉnh lại, điều đầu tiên thấy được là khuôn mặt của Vưu Lạc.
“Đại thúc, ngươi tỉnh? Có khát hay không? có muốn uống nước không?” Vưu Lạc lo lắng hỏi.
Lý Mộc Nhất cố gắng hồi tưởng những chuyện đã xảy ra sau đó hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ rồi chui xuống, làm gì có ai chạy được vài bước liền mệt đến mức ngất đi, hắn giữ tay Vưu Lạc lắc đầu:” Lạc, ta không sao, thực xin lỗi, đã khiến cho ngươi lo lắng”.
“Đồ ngốc, ngươi đang nói linh tinh cái gì, vì sao không trực tiếp nói suy nghĩ của ngươi cho ta biết, lại một mình ở đây suy nghĩ lung tung, nếu không phải nhờ có Tiểu Ngải cùng nhị ca, ta cũng không biết hành động của mình khiến cho ngươi tổn thương”.
“Ta, ta chỉ là không biết phải nói như thế nào…”
Vưu Lạc ngắt lời Lý Mộc Nhất:” Không nói nữa, ta biết mình sai rồi, cũng biết mình sai ở đâu, ngươi có thể tha thứ cho ta hay không?”
“Ta không có sinh khí với ngươi, từ trước đến giờ cũng không ta chỉ không biết phải làm thế nào mới tốt”, Lý Mộc Nhất sốt ruột giải thích trước với Vưu Lạc.
“Ta biết, nhưng ta không tha thứ được cho mình, đại thúc, ta tự phạt mình mỗi ngày đều tan tầm lúc 4h nếu sau 5h ta còn chưa ở nhà với ngươi, cứ để cho ta bị xe đâm chết đi”.
Lý Mộc Nhất bị lời nói của hắn dọa, mặt trắng nhợt cự tuyệt:” Lạc, ngươi nói bậy bạ cái gì đó, nhỡ hôm nào công ty có chuyện ngươi, ngươi sao có thể nói như vậy chứ”.
Vưu Lạc nghĩ nghĩ lại nói:” Vậy thật sự không được rồi, ta liền đóng cửa công ty, hai chúng ta mở một cửa hàng nhỏ, hoặc là mở một nhà trọ cho thuê, như vậy ta có thể mỗi ngày cùng một chỗ ngọt ngào với ngươi”.
Mặt Lý Mộc Nhất liền đỏ lên:” Ngươi nói linh tinh cái gì a, ai muốn mỗi ngày cùng một chỗ ngọt ngào với ngươi a”, thanh âm cứ nhỏ dần. nhỏ dần,nói đến âm cuối cùng chỉ còn nhỏ đến mức mình hắn có thể nghe được.
Vưu Lạc không cho rằng mình đã phàn bội đại thúc, tuy rằng nhị ca cùng Tiểu Ngải đều nói hắn như vậy nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn chỉ cảm thấy Tiểu Bắc rất giống đại thúc, nhưng hắn tuyệt đối không yêu Tiểu Bắc, hắn vẫn rất rõ ràng cái mình muốn là gì.
Về đến nhà, Vưu Lạc nhận được một cuộc điện thoại, Lý Mộc Nhất thấy Vưu Lạc nghe điện thoại xong cười rất kỳ quái liền hỏi hắn có chuyện gì vậy? Vưu Lạc rõ ràng đang nhìn hắn vừa cười vừa nói nhưng cảm giác lại như không thật sự đang vui vẻ.
Tiểu Bắc nhìn đồng hồ, 4h20. hắn quyết định xuống tìm Vưu tổng thỉnh giáo chút vấn đề về công việc. Gõ cửa nửa ngày bên trong cũng không có tiếng động, hắn thử vặn nắm cửa thì phát hiện cửa đã khóa, đây là có chuyện gì?
Tiểu Bắc hỏi một đồng nghiệp bên ngoài mới biết được thì ra từ lúc 4h Vưu Lạc đã đi rồi, Tiểu Bắc tức đến nghiến răng nhưng rất nhanh lại bình tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Bắc đến tìm Vưu Lạc nói hôm qua trong văn kiện có một chỗ hắn không hiểu cho nên khiến cho công việc quan trọng bị chậm trế.
Vưu Lạc bất động thanh sắc hỏi:” Vì sao không đến tìm tôi?”
“Tôi có đến đây nhưng lúc đó ngày không có ở đây, tôi đi hỏi đồng nghiệp mới biết rằng ngài đã tan tầm rồi, cho nên….”
“Tiểu Bắc, tôi bởi vì rất tin tưởng năng lực của cậu cho nên mới để cậu làm thư ký riêng nhưng hiện tại xem ra, cho dù tôi đã chỉ dạy nhiều như vậy, cậu vẫn không thể đảm đương được chức vụ này, tôi nghĩ, vị trí này đại khái là không thích hợp với cậu, như vậy đi, tôi sẽ bảo phòng nhân sự điều một người khác đến đây, còn cậu đi thu thập một chút chuẩn bị đem công việc bàn giao đi”,
Vừa nghe được những lời Vưu Lạc nói Tiểu Bắc liền hoảng, nếu bị điều đến chỗ khác thì không phải là một chút cơ hội hắn cũng không có sao? Hắn quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
“A, Vưu tổng, thực xin lỗi, tôi sẽ lập tức đi xử lý, quyết không làm chậm trễ chuyện của công ty, ngài yên tâm đi”, nói xong không đợi Vưu Lạc đáp lại liền vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
Vưu Lạc cười khẽ, đứa nhỏ này vẫn còn quá non nớt chỉ cần tùy tiện dùng một phương pháp đơn giản cũng đủ để lộ nguyên hình. Nhị ca quả thật là thiên tài, chỉ cần hắn muốn điểm yếu của ai hắn cũng nắm được, nếu nhị ca đã thích quản việc này như vậy mình chỉ cần cùng đại thúc hảo hảo ân ái là được rồi, những chuyện khác đều giao cho nhị ca là được.
Lí Mục đã nói cho hắn biết chuyện này nhị ca muốn xử lý, hơn nữa tuyệt đối phải xử lý triệt để cho nên hắn chỉ cần phối hợp diễn trò là được.
Trần Bân phát hiện gần đây rất khó hẹn được Lý Mộc Nhất ra ngoài, mỗi lần gọi điện đều nói là bề bộn nhiều việc, nếu không phải là đang trông đứa nhỏ thì cũng là đang dạy đại tẩu của hắn nấu ăn, nếu không thì là đang nấu cơm cho Vưu Lạc. Kỳ thật Lý Mộc Nhất thật sự bề bộn nhiều việc, bởi vì Dương Liễu luôn lấy đủ loại cớ giữ hắn ở trong nhà, đây đương nhiên là nghe lời Vưu Ly chỉ đạo.
Tiểu Bắc nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng chợt lạnh, nam nhân này thực đẹp, mình căn bản không thể so sánh được, nếu so với Tiểu Ngải có lẽ không thể phân cao thấp nhưng so với nam nhân này… sau đó hắn lại thấy một nam nhân nữa đang tiến vào, không hiểu vì sao khi nam nhân mang theo tươi cười nhìn đến hắn một cảm giác sợ hãi chợt dâng lên, khiến toàn thân hắn lông tóc dựng đứng.
Vưu Lạc nhìn hai người đi vào thật tò mò không hiểu có chuyện gì rồi, sao hôm nay tất cả đều tập trung ở đây làm cái gì?
“Nhị ca, Mục ca, sao hai người lại đến đây?”
Vưu Ly liếc mắt nhìn nam hài đứng một bên dơ tay chỉ thẳng vào hắn:” Ngươi, đi ra ngoài cho ta, ở đây không có chuyện của ngươi”.
Tiểu Ngải nhìn thấy khí thế của Vưu Ly ấn ngón tay Vưu Ly xuống thanh thanh cổ họng nói:” Ly Ly, nói chuyện phải cẩn thận một chút, phải xem người ngươi đang nói là ai nga, ngươi ta lợi hại lắm nga, vừa rồi còn chỉ thẳng vào mũi ta hỏi:Ngươi là ai a? Đi vào không biết gõ cửa sao? A, cũng không biết ai cho hắn chỗ dựa cư nhiên dám cùng người ta nói chuyện”.
“Nga, hắn sao?” Vưu Ly chọn mi nhìn về phía Tiểu Bắc, lúc mới đến nhìn thấy hắn liền cảm thấy thật không sai, nam hài này cũng rất xinh đẹp hơn nữa phi thường giống vợ của Tam đệ, đây hẳn là nguyên nhân khiến Tiểu Lạc đối với hắn nhân nhượng hơn vài phần đi, nhưng là người như thế này hắn đã thấy nhiều lắm, trong ánh mắt đứa nhỏ kia có một chút không khéo tính toán, có tư tưởng không an phận một chút thôi cũng không trốn được khỏi ánh mắt hắn.
Lúc nhận được điện thoại của Tiểu Ngải hắn thực hoảng sợ, lúc ấy hắn đã hỏi Lí Mục liệu có phải Tiểu Lạc muốn bắt cá hai tay hay không, Lí Mục chém định chặt sắt cam đoan với hắn rằng Tiểu Lạc nhất định không phải người như vậy, với những gì hắn biết về Tiểu Lạc thì hẳn là không có khả năng nhưng hắn vẫn không ngăn được lo lắng cho nên hắn mới vội vàng cùng Lí Mục đến xem thực hư thế nào, hắn không cho phép có người xen vào phá hoại hạnh phúc của đệ đệ hắn.
“Ngươi nghĩ mình là ai? Ta có thể để ngươi làm ở đây, nhưng nếu chọc ta mất hứng thì chỉ cần một câu nói cũng có thể đuổi ngươi thẳng cổ, hiểu không?”
Tiểu Bắc thực mạc danh kì diệu, không biết mình đã làm gì đắc tội người này, cũng không dám tùy tiện chống đối, nghe những lời họ vừa nói đây hẳn là nhị ca của Vưu tỏng, hắn không biết bây giờ phải làm gì thì tốt, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Vưu Lạc muốn hướng hắn cầu cứu.
Vưu Lạc nghe được lời nói của nhị ca càng ngày càng khó nghe lại nhìn đến ánh mắt ủy khuất của Tiểu Bắc nhìn mình vừa định lên tiếng ngăn cản đã bị Lí Mục cản lại.
“Tiểu Lạc, việc này ngươi đừng quản, ngươi còn chưa tin tưởng nhị ca sao?”
“Ân?” Vưu Lạc nhìn Lí Mục biết hắn không phải người hay nói giỡn.
Thấy Vưu Lạc bảo trì trầm mặc Vưu Ly vừa lòng hơn một chút:” Người khôn không nói chuyện mập mờ, ngươi hẳn là thích đệ đệ của ta đi, nga, chính là tổng tài của các người, Vưu Lạc”.
Tiểu Bắc cả kinh, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh:” Ngài không cần nói giỡn, ta như thế nào có thể thích tổng tài chứ, hơn nữa còn là hai nam nhân…ta không phải đồng tính luyến ái”>
Vưu Lạc lại khiếp sơn, hắn thật không ngờ nhị ca sẽ nói như vậy, hắn liền trầm mặc cẩn thận hồi tưởng khoảng thời gian lúc mình ở chung với Tiểu Bắc gần đây sau đó miễn cưỡng cười khổ, thật đúng là có nhiều điểm không hợp lý a, nhưng hắn nhìn đến Tiểu Bắc, vẫn không muốn tin tưởng chuyện này.
“Vưu tổng, ta có thể thề ta thực sự không thích ngài”, Tiểu Bắc nhìn về phía Vưu Lạc giải thích.
“Thật vậy sao?” Vưu Ly hỏi.
“Thật sự, thật sự”, Tiểu Bắc gật đầu.
“Nga, ngượng ngùng rồi, là ta hiểu lầm ngươi a, ta chỉ là muốn đùa một chút, đừng để ý nga. A, thật không có biện pháp, ta đã đáp ứng bà xã của Tam đệ phải giúp hắn trông chừng Tiểu Lạc”.
Vưu Ly quyến rũ nói xong lại mở miệng:” Thực ngượng ngùng a, ta muốn cùng đệ đệ của ta nói một chút việc tư…”.
Tiểu Bắc lập tức hiểu được ý Vưu Ly:” Vưu tổng, ta ra ngoài trước, mọi người cứ nói chuyện” rồi rời khỏi văn phòng.
Vưu Lạc cau mày nhìn Vưu Ly không biết nhị ca muốn làm gì.
“Hừ, Tiểu Ngải, ngươi có nhìn thấy không? Ta đối với hắn đúng là không đáng một đồng mà, ngươi có nhìn thấy không a? Còn cái vẻ mặt ghét bỏ kia nữa, hẳn là đang chê ta đang xen vào chuyện tốt của hắn mà, nhìn ta cứ như đang nhìn cẩu vậy”.
Tiểu Ngải phối hợp gật đầu:” Ân, còn xem thường hơn là nhìn cẩu nữa”.
Vưu Ly đứng dậy đến bên cạnh Lý Mục:” Thân ái, chúng ta đi, người ta sợ chúng ta ở lại sẽ phá chuyện tốt của người ta”.
Lí Mục nâng cằm Vưu Ly lên, cúi đầu hôn xuống, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười:” Bảo bối, ít nhất em cũng phải cho Tiểu Lạc biết nó sẽ chết như thế nào chứ?”
“Hứ, ai quản chuyện sống chết của nó, về sau em dâu chạy em nhất định sẽ thật vui mừng nhìn bộ dáng thất tình của nó”.
Vưu Lạc nghe thấy lời Vưu Ly nói rốt cuộc nhịn không được:” Nhị ca, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Như Mục ca nói cho dù ta có chết cũng phải biết lý do mình chết có được hay không?”
“Tiểu Ngải, ngươi nói với hắn đi”.
Tiểu Ngải cho Vưu Lạc một cái liếc mắt xem thường trong lòng nghĩ nếu không phải vì tương lai thường xuyên được ăn trực mỹ thực của chị dâu ta cũng muốn giống như Vưu Ly bỏ mặc hắn chết.
“Tiểu Lạc, hôm nay trên đường đến trung tâm thể hình ta gặp chị dâu, sau đó…”, Tiểu Ngải đem mọi chuyện kể lại một lần.
Sau khi nói xong mấy người bọn họ không ai lên tiếng, cũng không biết Vưu Lạc suy nghĩ cái gì. Một lát sau Vưu Lạc trừng to mắt nhìn mấy người bọn họ.
Tiểu Ngải thấy bộ dáng Vưu Lạc bị dọa không nhẹ, run run hỏi:” Tiểu Lạc, ngươi, ngươi không có chuyện gì chứ?”
Vưu Lạc trừng mắt liếc Tiểu Ngải một cái:” Ngươi mới có chuyện, ta vừa rồi suy nghĩ thực sự không hề lừa đại thúc”.
“Ta là thật sự bị kẹt xe, bởi vì bình thường cứ đến 4h30 nhất định sẽ tan tầm, lúc ấy trên đường không kẹt xe, mà kẹt xe là vì 5h ta mới rời công ty”.
“Nga, vậy vì sao 5h ngươi mới rời công ty?” Vưu Ly hỏi.
“Bởi vì Tiểu Bắc không quen nghiệp vụ, rất nhiều chuyện đều cần ta tự mình dạy, cho nên mới…”, Vưu Lạc nói gần xong cũng không nói được nữa.
Vưu Ly xoay tròng mắt:” Ta đoán hẳn là cứ vào thời điểm gần tan tầm mới đến tìm ngươi đi?”
Lúc này Vưu Lạc cũng không phản bác Vưu Ly mà cẩn thận nhớ lại một chút, sau đó phát hiện thật đúng là như nhị ca nói.
“Tiểu Lạc, ngươi cứ việc nói thẳng đi, người sáng suốt đều nhìn ra nam hài kêu Tiểu Bắc kia phi thường giống đại thúc, đương nhiên không phải hình dáng mà là khí chất, ta nghĩ ngươi hẳn là cũng vì nguyên này cho nên mới đối đãi với hắn khác mọi người, nhưng ngươi có nghĩ tới rằng mình làm như vậy đã khiến đại thúc tổn thương hay không?”
“Ta…”.
“Ta cái gì mà ta, ngươi còn dám nói không phải? Ngươi dám nói ở trên người hắn ngươi không nhìn thấy bóng dáng đại thúc, ngươi dám nói không phải vì nguyên nhân này nên mới chiếu cố hắn như vậy, ngươi dám nói không phải vì hắn mà về nhà muộn?”
Vưu Lạc trầm mặc, hắn rốt cục không thể phản bác lời Vưu Ly nói, bởi vì hắn rất rõ ràng những gì Vưu Ly nói đều đúng, cho nên hắn im lặng
Lý Mộc Nhất chỉ bơi một vòng hồ liền đi lên chạy bộ, liều mạng mà chạy bộ, người xung quanh đều nhìn chằm chằm hắn không biết tại sao lại thế này, đây căn bản không phải là vận động mà là liều mạng đi.
Lý Mộc Nhất vẫn tiếp tục liều mạng chạy, giống như muốn phát tiết, mọi người xung quanh nhìn hắn lại nhìn nam nhân đứng phía sau hắn không biết hai người đang có chuyện gì.
Qua một lúc lâu, Lý Mộc Nhất rốt cục mệt mỏi, tốc độ chậm lại sau đó dần dừng lại, người còn chưa đứng vững đã được một người từ phía sau ôm chặt lấy, Lý Mộc ngửi được hương vị quen thuộc an tâm nhắm mắt lại ngã vào ***g ngực rộng lớn của người phía sau.
Vưu Lạc hoảng sợ, vỗ vỗ hai má Lý Mộc Nhất:” Đại thúc, đại thúc, ngươi làm sao vậy, đừng làm ta sợ a”.
Nhân viên lập tức chạy tới, kiểm tra một chút rồi mói với Vưu Lạc:” Vưu tổng, ngài yên tâm, không có việc gì, chỉ là vận động quá độ, trước tiên cứ đem vào phòng y tế nghỉ ngơi một lát”.
Lý Mộc Nhất từ từ tỉnh lại, điều đầu tiên thấy được là khuôn mặt của Vưu Lạc.
“Đại thúc, ngươi tỉnh? Có khát hay không? có muốn uống nước không?” Vưu Lạc lo lắng hỏi.
Lý Mộc Nhất cố gắng hồi tưởng những chuyện đã xảy ra sau đó hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ rồi chui xuống, làm gì có ai chạy được vài bước liền mệt đến mức ngất đi, hắn giữ tay Vưu Lạc lắc đầu:” Lạc, ta không sao, thực xin lỗi, đã khiến cho ngươi lo lắng”.
“Đồ ngốc, ngươi đang nói linh tinh cái gì, vì sao không trực tiếp nói suy nghĩ của ngươi cho ta biết, lại một mình ở đây suy nghĩ lung tung, nếu không phải nhờ có Tiểu Ngải cùng nhị ca, ta cũng không biết hành động của mình khiến cho ngươi tổn thương”.
“Ta, ta chỉ là không biết phải nói như thế nào…”
Vưu Lạc ngắt lời Lý Mộc Nhất:” Không nói nữa, ta biết mình sai rồi, cũng biết mình sai ở đâu, ngươi có thể tha thứ cho ta hay không?”
“Ta không có sinh khí với ngươi, từ trước đến giờ cũng không ta chỉ không biết phải làm thế nào mới tốt”, Lý Mộc Nhất sốt ruột giải thích trước với Vưu Lạc.
“Ta biết, nhưng ta không tha thứ được cho mình, đại thúc, ta tự phạt mình mỗi ngày đều tan tầm lúc 4h nếu sau 5h ta còn chưa ở nhà với ngươi, cứ để cho ta bị xe đâm chết đi”.
Lý Mộc Nhất bị lời nói của hắn dọa, mặt trắng nhợt cự tuyệt:” Lạc, ngươi nói bậy bạ cái gì đó, nhỡ hôm nào công ty có chuyện ngươi, ngươi sao có thể nói như vậy chứ”.
Vưu Lạc nghĩ nghĩ lại nói:” Vậy thật sự không được rồi, ta liền đóng cửa công ty, hai chúng ta mở một cửa hàng nhỏ, hoặc là mở một nhà trọ cho thuê, như vậy ta có thể mỗi ngày cùng một chỗ ngọt ngào với ngươi”.
Mặt Lý Mộc Nhất liền đỏ lên:” Ngươi nói linh tinh cái gì a, ai muốn mỗi ngày cùng một chỗ ngọt ngào với ngươi a”, thanh âm cứ nhỏ dần. nhỏ dần,nói đến âm cuối cùng chỉ còn nhỏ đến mức mình hắn có thể nghe được.
Vưu Lạc không cho rằng mình đã phàn bội đại thúc, tuy rằng nhị ca cùng Tiểu Ngải đều nói hắn như vậy nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn chỉ cảm thấy Tiểu Bắc rất giống đại thúc, nhưng hắn tuyệt đối không yêu Tiểu Bắc, hắn vẫn rất rõ ràng cái mình muốn là gì.
Về đến nhà, Vưu Lạc nhận được một cuộc điện thoại, Lý Mộc Nhất thấy Vưu Lạc nghe điện thoại xong cười rất kỳ quái liền hỏi hắn có chuyện gì vậy? Vưu Lạc rõ ràng đang nhìn hắn vừa cười vừa nói nhưng cảm giác lại như không thật sự đang vui vẻ.
Tiểu Bắc nhìn đồng hồ, 4h20. hắn quyết định xuống tìm Vưu tổng thỉnh giáo chút vấn đề về công việc. Gõ cửa nửa ngày bên trong cũng không có tiếng động, hắn thử vặn nắm cửa thì phát hiện cửa đã khóa, đây là có chuyện gì?
Tiểu Bắc hỏi một đồng nghiệp bên ngoài mới biết được thì ra từ lúc 4h Vưu Lạc đã đi rồi, Tiểu Bắc tức đến nghiến răng nhưng rất nhanh lại bình tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Bắc đến tìm Vưu Lạc nói hôm qua trong văn kiện có một chỗ hắn không hiểu cho nên khiến cho công việc quan trọng bị chậm trế.
Vưu Lạc bất động thanh sắc hỏi:” Vì sao không đến tìm tôi?”
“Tôi có đến đây nhưng lúc đó ngày không có ở đây, tôi đi hỏi đồng nghiệp mới biết rằng ngài đã tan tầm rồi, cho nên….”
“Tiểu Bắc, tôi bởi vì rất tin tưởng năng lực của cậu cho nên mới để cậu làm thư ký riêng nhưng hiện tại xem ra, cho dù tôi đã chỉ dạy nhiều như vậy, cậu vẫn không thể đảm đương được chức vụ này, tôi nghĩ, vị trí này đại khái là không thích hợp với cậu, như vậy đi, tôi sẽ bảo phòng nhân sự điều một người khác đến đây, còn cậu đi thu thập một chút chuẩn bị đem công việc bàn giao đi”,
Vừa nghe được những lời Vưu Lạc nói Tiểu Bắc liền hoảng, nếu bị điều đến chỗ khác thì không phải là một chút cơ hội hắn cũng không có sao? Hắn quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
“A, Vưu tổng, thực xin lỗi, tôi sẽ lập tức đi xử lý, quyết không làm chậm trễ chuyện của công ty, ngài yên tâm đi”, nói xong không đợi Vưu Lạc đáp lại liền vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
Vưu Lạc cười khẽ, đứa nhỏ này vẫn còn quá non nớt chỉ cần tùy tiện dùng một phương pháp đơn giản cũng đủ để lộ nguyên hình. Nhị ca quả thật là thiên tài, chỉ cần hắn muốn điểm yếu của ai hắn cũng nắm được, nếu nhị ca đã thích quản việc này như vậy mình chỉ cần cùng đại thúc hảo hảo ân ái là được rồi, những chuyện khác đều giao cho nhị ca là được.
Lí Mục đã nói cho hắn biết chuyện này nhị ca muốn xử lý, hơn nữa tuyệt đối phải xử lý triệt để cho nên hắn chỉ cần phối hợp diễn trò là được.
Trần Bân phát hiện gần đây rất khó hẹn được Lý Mộc Nhất ra ngoài, mỗi lần gọi điện đều nói là bề bộn nhiều việc, nếu không phải là đang trông đứa nhỏ thì cũng là đang dạy đại tẩu của hắn nấu ăn, nếu không thì là đang nấu cơm cho Vưu Lạc. Kỳ thật Lý Mộc Nhất thật sự bề bộn nhiều việc, bởi vì Dương Liễu luôn lấy đủ loại cớ giữ hắn ở trong nhà, đây đương nhiên là nghe lời Vưu Ly chỉ đạo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook