Này, Đại Thúc!
-
Chương 36: Địch nhân
Hiện tại một đám người đang ngồi cùng nhau, Vưu Lạc nhíu mày nhìn đệ đệ của mình:” Tiểu hài tử chết tiệt, mọi người ra ngoài chơi, người làm cái bản mặt thúi hoắc ấy cho ai xem hả?”
“A?” Vưu Lạc mờ mịt nhìn mọi người.
Lí Mục thở dài hỏi:” Tiểu Lạc, rốt cuộc là chuyện gì khiến ngươi không yên lòng?”
Vưu Lạc nheo mắt lại hung hăng nói:” Ta muốn đem Trình Thành đá xuống đài”.
“Trình Thành, là cái gì vậy?” Trình Hạo mắt to mắt nhỏ hỏi Lục Diêm.
Lục Diêm cười kéo Trình Hạo vào trong lòng:” Ha ha, bảo bối, Trình Thành không phải là đồ vật, mà là một người, mà còn là một vị quan lớn nga”.
“A?”
Chuyện giữa Trình Thành và Lý Mộc Nhất bọn họ cũng biết một ít, chỉ là không nghĩ tới Vưu Lạc lại có quyết tâm như vậy.
“Vậy a, Tiếu Lý tìm được một ít tư liệu, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy hứng thú”, Lí Mục ném một túi hồ sơ lên bàn.
Vưu Lạc rút tư liệu bên trong ra nhìn vài lần sau đó bĩu môi:” Mục ca, tuy rằng không cam lòng nhưng cảm ơn ngươi”.
Lí Mục kéo Vưu Ly vào lòng cười cười:” Ha ha, không cần cảm ơn, người ngươi nên cảm ơn là nhị ca ngưới phải”.
“Nhị ca, cảm ơn”.
“Hừ, tư liệu cũng không phải do ta tìm, đều là Tiếu Lý tìm được, muốn cảm ơn thì cảm ơn hắn đi”.
“Ai ai, Ly Ly a, ngươi thật là mạnh miệng, ngươi giúp đệ đệ thì cũng giúp rồi, sao phải ngượng ngùng”.
“Tiểu Ngải chết tiệt, ngươi ngậm miệng lại cho ta, ai cần ngươi nói mát”.
“Ân, không phải là ta đang giúp đỡ ngươi sao”.
“Bất quá, Tiểu Lạc, đại thúc nhà ngươi liệu có…”, Lí Mục do dự một chút mở miệng hỏi.
“Sẽ không”, Vưu Lạc nhớ lại lời đại thúc nói lúc mình hỏi đến chuyện này.
“Đại thúc, ta sẽ không bỏ qua chuyện này, ta nhất định phải trả thù hắn”.
“Lạc, miễn là ngươi cao hứng, làm thế nào cũng được”.
“Kể cả việc kéo hắn rời khỏi vị trí cục trưởng, khiến hắn thân bại danh liệt?”
Lý Mộc ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt Vưu Lạc:” Lạc, miễn là ngươi cao hứng, chỉ cần đừng giết người là được, nếu ta phải sống một mình sẽ rất cô đơn”.
Vưu Lạc sau khi nghe được câu trả lời của Lý Mộc Nhất vừa lòng nở nụ cười.
Quả nhiên, không lâu sau Lý Mộc Nhất xem bản tin thời sự thấy được vị cục trưởng họ Trình kia vì tham ô nhận hối lộ mà bị xử lý.
Lý Mộc Nhất nhìn đến tin tức kia, trong lòng cũng không biết là có tư vị gì, chỉ là nghĩ đến vì chuyện này mà Vưu Lạc lạnh nhạt với mình vài hôm liền hắn liền cảm thấy việc này không hề liên quan đến mình, mọi chuyện đều là do người kia tự tìm, không thể trách người khác được.
Vưu Lạc nhìn đại thúc cẩn trọng hỏi:” Đại thúc, ngươi đau lòng sao?”
“Sao có khả năng? Đây là do hắn tự làm tự chịu, liên quan gì đến ta chứ”, nói xong nhún vai nhẹ nhàng xoay người tiến vào bếp làm tiếp việc dang dở.
Đến lúc này Vưu Lạc mới thực sự an tâm, tuy trước đây đại thúc có nói chỉ cần mình cao hứng thì làm thế nào cũng được nhưng nói thế nào đi nữa người kia cũng là mối tình đầu của hắn, đại thúc chắc chắn sẽ không trách mình nhưng hắn lại sợ trong lòng đại thúc sẽ đau lòng, hiện tại xem ra mình lo bò trắng răng rồi.
Chuyện về Trình Thành qua đi, quan hệ giữa Lý Mộc Nhất và Trần Bân cũng thân thiết hơn rất nhiều, hắn cảm thấy chuyện mình cùng Vưu Lạc làm lành, ít nhiều cũng có sự hỗ trợ của Trần Bân.
Nếu không sao tự nhiên đại thúc của chúng ta lại gọi điện thoại cho Trần Bân mời hắn ăn cơm chứ!
“Ân, hảo, quyết định như vậy đi, tối gặp lại, hảo, xin chào”, Vưu Lạc nhìn bộ dáng đại thúc thật cao hứng cũng không nhẫn tâm đánh vỡ mộng của người này, hắn biết đại thúc cần bằng hữu, nhưng là….Trần Bân thì tuyệt đối không được.
Lí Mục đã nhắc nhở hắn, sao có chuyện trùng hợp như vậy, hắn cùng Trần Bân ra ngoài liền gặp đại thúc cùng Trình Thành, Albert Einstein từng nói:việc bất ngờ nhất trên đời cũng không thể tự nhiên xảy ra, làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, nhưng đại thúc lại không biết điều đó, hoặc có thể nói hắn không thích suy nghĩ những chuyện quá sâu xa phức tạp.
Đây cũng là điểm hắn thích ở đại thúc, tuy đã là một người 30 tuổi nhưng suy nghĩ lại đơn giản như một đứa nhỏ, thế nên chuyện gì dơ bẩn, âm hiểm cứ để hắn xử lý là được rồi.
Buổi tối Lý Mộc Nhất cùng Trần Bân ra ngoài ăn cơm, Vưu Lạc nói có chút văn kiện phải hoàn thành cho nên không đi được, chỉ bảo hắn khi nào ăn xong thì gọi mình đến đón.
Trần Bân tham khảo ý kiến của Lý Mộc xem đồ ăn ở nhà hàng nào ngon, cuối cùng hai người quyết định đi ăn lẩu nấm. Nếu như trước kia Lý Mộc Nhất đối với Trần Bân là thái độ không mặn không nhạt, chẳng nóng chẳng lạnh, có cũng được mà không có cũng chẳng sao thì hiện tại Trần Bân nghiễm nhiên được Lý Mộc Nhất công nhận, dùng thái độ với tri kỉ mà đối đãi.
“Vậy hai người các ngươi có thể ở cùng nhau hơn nữa còn có thể đi đến hôm nay thật đúng là không dễ dàng a”, Trần Bân cảm khái.
“Đúng vậy, Lạc đối với ta phi thường tốt, có đôi khi ta đã nghĩ có phải ông trời đã quá chiếu cố mình hay không, cư nhiên có thể để một nam nhân vĩ đại như vậy đến yêu ta”, Lý Mộc cảm giác miễn là chuyện liên quan đến Vưu Lạc thì vĩnh viễn hắn cũng không nói xong.
Trần Bân hạ mi mắt che đi tinh quang lóe qua, khi ngẩng đầu lên ánh mắt đã trở về bình thản:” Ha ha, nghe ngươi nói về Vưu Lạc hắn giống như là một người thập toàn thập mĩ a, chẳng lẽ hắn một chút khuyết điểm cũng không có”.
“Trên đời nào có người thập toàn thập mĩ, chẳng qua là ta còn chưa phát hiện được khuyết điểm trên người Lạc, có lẽ… ở trong mắt ta hắn chính là một người thập toàn thập mĩ đi”, nói xong lời cuối cùng Lý Mộc Nhất cũng xấu hổ đỏ mặt.
“Ha ha, đây chính là cái mà người ta gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi”, Trần Bân trêu chọc Lý Mộc Nhất.
Mặt Lý Mộc Nhất lại càng đỏ hơn, cảm thấy càng thêm xấu hổ:” Ách, thực xin lỗi a, mời ngươi ra ngoài ăn cơm mà ta lại toàn nói chuyện về Lạc”.
“Không vấn đề gì, điều này chứng tỏ ngươi coi ta là bằng hữu nên mới có thể nói với ta những chuyện này, không phải sao?”
“Ân, ta…kỳ thật cũng không có nhiều bằng hữu, Lạc cũng đã nói hắn muốn ta quen biết nhiều người hơn một chút, kết giao với nhiều người hơn, nhưng ta giống như trời sinh đã không có khả năng cùng người khác thân quen nên cũng không có nhiều bằng hữu, nhưng với ngươi lại tán gẫu rất tự nhiên cho nên mới nói nhiều như vậy”.
Trần Bân ý vị thâm tường nhìn Lý Mộc Nhất:” Nga, vừa lúc ta cũng không có nhiều bằng hữu, về sau có thời gian hai chúng ta liền ra ngoài ngồi với nhau một lát, ta thực ra là một thính giả rất tốt nga”.
“Ân, được”, Lý Mộc Nhất vui vẻ nở nụ cười, thật hài lòng vì bằng hữu đầu tiên mình quen lại tốt như vậy.
Trong lòng Trần Bân cũng thật cao hứng, xem ra mình đã lấy được tín nhiệm của người này, bất quá còn chưa được, nếu cứ liều lĩnh tiến một bước nữa nhất định lần này sẽ thất bại, lần sau cũng không còn cơ hội.
Lý Mộc thấy ăn hai người ăn uống đã không sai biệt lắm liền đấy điện thoại ra gọi điện cho Vưu Lạc:” Lạc, ta ăn xong rồi, được, ta đã biết, ta ở đây chờ ngươi,ân, lát gặp lại”.
“Sao lại như vậy? Ăn uống xong còn để hắn phải đến đón ngươi a, bắt taxi hoặc ta lái xe đưa ngươi về cũng được mà”.
“A, trước khi ra ngoài Lạc đã nói với ta ăn uống xong gọi điện thoại cho hắn để hắn đến đón, hắn sẽ lo lắng nếu để ta về một mình”.
“Nga, như vậy a”.
Hơn mười phút sau, Vưu Lạc đã đến, hướng đến chỗ Lý Mộc ngồi:” Đại thúc”.
Lý Mộc quay đầu liền nhìn thấy Vưu Lạc đã đi tới lập tức đứng lên:” Lạc, ngươi đến rồi”.
“Ân, Trần tổng”, Vưu Lạc cười hướng Trần Bân chào hỏi.
“Ha ha, Vưu tổng tốc độ thật nhanh a”.
“Lạc, ngươi chờ một chút, ta thanh toán rồi chúng ta đi”, Lý Mộc muốn gọi nhân viên nhưng lập tức bị Vưu Lạc ngăn lại.
“Từ từ, đại thúc, ta thanh toán rồi, hai ta đi thôi”.
“A, được”.
Lý Mộc quay đầu lại nhìn về phía Trần Bân:” Trần Bân, chúng ta đi trước, sẽ gọi cho người sau, tạm biệt”.
“Được, hẹn gặp lại”, Trần Bân nhìn hai bàn tay tự nhiên nắm chặt một chỗ không hề kiêng kị ánh mắt kì lạ của mọi người, trong mắt chợt lóe tia hâm mộ và ghen tị, còn có một chút tình tự mà chính hắn cũng không biết nhưng rồi lập tức biến mất.
Hắn cảm thấy Vưu Lạc hôm nay không bình thường, tuy vẫn đối với mình tươi cười nhưng cảm giác thực lạ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra rồi?
Lý Mộc Nhất vốn là người thực đơn thuần không thích suy nghĩ nhiều việc nhưng thực ra hắn lại là một người rất nhạy cảm. Gần đây hắn phát hiện Vưu Lạc thương xuyên về muộn, mỗi ngày đều như vậy, hắn hỏi Vưu Lạc thì người này nói trên đường kẹt xe. Hắn biết bình thường Vưu lạc đều về sớm nửa giờ để tránh tắc đường như thế nào có thể kẹt xe chứ?
Hơn nữa, chuyện này lại càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, bình thường cho dù có bận đến mấy thì đến 6h Vưu Lạc cũng về đến nhà. Hôm nay đã qua 6 rưỡi vậy mà Vưu Lạc còn chưa trở về, trước kia ở công ty có Trình Hạo cùng Vưu Ni, hắn còn có thể hỏi một chút nhưng hiện tại Trình Hạo đã đi theo Lục Diêm, Vưu Ni thì cùng Lý Khắc đi du lịch, chạy tới tận Châu Âu, đến giờ còn chưa trở về.
Lý Mộc Nhất sốt ruột cho nên gọi điện cho Vưu Lạc, trong điện thoại Vưu Lạc nói công ty có nhân viên mới mời hắn ăn cơm, hắn đang chuẩn bị gọi điện về nhà thì Lý Mộc đã gọi đến rồi.
Lý Mộc dặn dò vài câu nói hắn uống ít rượu, không biết vì sao trong lòng Lý Mộc Nhất ẩn ẩn có cảm giác bất an.
Hắn lập tức gọi điện cho Trần Bân, Trần Bân nghe Lý Mộc Nhất kể hết lại chuyện tình liền khuyên hắn đừng nghĩ nhiều, an ủi hắn vài câu rồi dập máy. Trần Bân cân nhắc một lúc lâu cũng không đoán được ra lý do, cuối cùng quyết định ngày mai sẽ tới công ty Vưu Lạc xem một chút, nói không chừng lại tìm được đáp án.
Gần 10h đêm Vưu Lạc mói trở về, hắn mở cửa nhà, nhìn thấy Lý Mộc Nhất cuộn mình ở sô pha ngủ say, sau khi thay xong quần áo, Vưu Lạc đến bên Lý Mộc Nhất nhẹ nhàng ôm người vào lòng, tiến vào phòng ngủ.
Ban đêm Lý Mộc tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong lòng Vưu Lạc an tâm nhắm mắt ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, thời điểm Vưu Lạc tỉnh lại phát hiện trên giường không thấy người kia, mở cửa liền nhìn thấy thân ảnh đại thúc đang bận rộn trong phòng, tuy rằng hiện tại có Dương Liễu ở đây, đại thúc không cần chiếu cố tiểu bảo bối nhưng xem ra chỉ chiếu cố mình thôi đại thúc cũng thật vất vả.
Lý Mộc nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn lại:” Lạc, chào buổi sáng, ngươi đi đánh răng rửa mặt đi, cơm sắp ăn được rồi”.
Vưu Lạc thản nhiên cười:” Hảo”
Ăn xong điểm tâm, Lý Mộc nói hôm qua Dương Liễu gọi điện đến đây nói tiểu bảo bối nhớ hắn cho nên hôm nay hắn muốn đến Giang Bắc thăm bé con, dặn dò Vưu Lạc buổi chiều nếu không bận thì về sớm một chút, Vưu Lạc đáp ứng. Hắn muốn đưa đại thúc đến Giang Bắc nhưng đại thúc lại nói không cần, nếu đưa hắn đi rồi mới trở về đi làm thì cũng đến trưa rồi. tự hắn đi cũng được.
Vưu Lạc đến công ty chưa bao lâu thì Trần Bân tới, Vưu Lạc thực nhiệt tình tiếp đón hắn. Vừa vào phòng thì một tiểu nam hài tiến vào đưa cà phê cho Vưu lạc, Trần Bân nheo mắt đánh giá tiểu nam hài gọi Tiểu Bắc này, đúng là một đứa nhỏ xinh đẹp, không biết vì sao khhi nhìn nam hài này hắn lại có cảm giác như mình đang nhìn thấy Lý Mộc Nhất, là vì rất giống nhau sao? Trong lòng Trần Bân cân nhắc một chút cuối cùng ccungx đưa ra được kết luận tuy là hình dáng thì một chút cũng không giống nhưng khí chất thì phi thường, phi thường giống.
Trần Bân nhìn Vưu Lạc cười đến sáng lạn với Tiểu Bắc, lại phát hiện ánh mắt ái mộ mang theo một tia tình cảm khác thường mà Tiểu Bắc đang nhìn Vưu Lạc, là ánh mắt nữ nhân đối với nam nhân, hắn vừa lòng nở nụ cười, xem ra kế hoạch của mình phải thay đổi một chút rồi.
“A?” Vưu Lạc mờ mịt nhìn mọi người.
Lí Mục thở dài hỏi:” Tiểu Lạc, rốt cuộc là chuyện gì khiến ngươi không yên lòng?”
Vưu Lạc nheo mắt lại hung hăng nói:” Ta muốn đem Trình Thành đá xuống đài”.
“Trình Thành, là cái gì vậy?” Trình Hạo mắt to mắt nhỏ hỏi Lục Diêm.
Lục Diêm cười kéo Trình Hạo vào trong lòng:” Ha ha, bảo bối, Trình Thành không phải là đồ vật, mà là một người, mà còn là một vị quan lớn nga”.
“A?”
Chuyện giữa Trình Thành và Lý Mộc Nhất bọn họ cũng biết một ít, chỉ là không nghĩ tới Vưu Lạc lại có quyết tâm như vậy.
“Vậy a, Tiếu Lý tìm được một ít tư liệu, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy hứng thú”, Lí Mục ném một túi hồ sơ lên bàn.
Vưu Lạc rút tư liệu bên trong ra nhìn vài lần sau đó bĩu môi:” Mục ca, tuy rằng không cam lòng nhưng cảm ơn ngươi”.
Lí Mục kéo Vưu Ly vào lòng cười cười:” Ha ha, không cần cảm ơn, người ngươi nên cảm ơn là nhị ca ngưới phải”.
“Nhị ca, cảm ơn”.
“Hừ, tư liệu cũng không phải do ta tìm, đều là Tiếu Lý tìm được, muốn cảm ơn thì cảm ơn hắn đi”.
“Ai ai, Ly Ly a, ngươi thật là mạnh miệng, ngươi giúp đệ đệ thì cũng giúp rồi, sao phải ngượng ngùng”.
“Tiểu Ngải chết tiệt, ngươi ngậm miệng lại cho ta, ai cần ngươi nói mát”.
“Ân, không phải là ta đang giúp đỡ ngươi sao”.
“Bất quá, Tiểu Lạc, đại thúc nhà ngươi liệu có…”, Lí Mục do dự một chút mở miệng hỏi.
“Sẽ không”, Vưu Lạc nhớ lại lời đại thúc nói lúc mình hỏi đến chuyện này.
“Đại thúc, ta sẽ không bỏ qua chuyện này, ta nhất định phải trả thù hắn”.
“Lạc, miễn là ngươi cao hứng, làm thế nào cũng được”.
“Kể cả việc kéo hắn rời khỏi vị trí cục trưởng, khiến hắn thân bại danh liệt?”
Lý Mộc ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt Vưu Lạc:” Lạc, miễn là ngươi cao hứng, chỉ cần đừng giết người là được, nếu ta phải sống một mình sẽ rất cô đơn”.
Vưu Lạc sau khi nghe được câu trả lời của Lý Mộc Nhất vừa lòng nở nụ cười.
Quả nhiên, không lâu sau Lý Mộc Nhất xem bản tin thời sự thấy được vị cục trưởng họ Trình kia vì tham ô nhận hối lộ mà bị xử lý.
Lý Mộc Nhất nhìn đến tin tức kia, trong lòng cũng không biết là có tư vị gì, chỉ là nghĩ đến vì chuyện này mà Vưu Lạc lạnh nhạt với mình vài hôm liền hắn liền cảm thấy việc này không hề liên quan đến mình, mọi chuyện đều là do người kia tự tìm, không thể trách người khác được.
Vưu Lạc nhìn đại thúc cẩn trọng hỏi:” Đại thúc, ngươi đau lòng sao?”
“Sao có khả năng? Đây là do hắn tự làm tự chịu, liên quan gì đến ta chứ”, nói xong nhún vai nhẹ nhàng xoay người tiến vào bếp làm tiếp việc dang dở.
Đến lúc này Vưu Lạc mới thực sự an tâm, tuy trước đây đại thúc có nói chỉ cần mình cao hứng thì làm thế nào cũng được nhưng nói thế nào đi nữa người kia cũng là mối tình đầu của hắn, đại thúc chắc chắn sẽ không trách mình nhưng hắn lại sợ trong lòng đại thúc sẽ đau lòng, hiện tại xem ra mình lo bò trắng răng rồi.
Chuyện về Trình Thành qua đi, quan hệ giữa Lý Mộc Nhất và Trần Bân cũng thân thiết hơn rất nhiều, hắn cảm thấy chuyện mình cùng Vưu Lạc làm lành, ít nhiều cũng có sự hỗ trợ của Trần Bân.
Nếu không sao tự nhiên đại thúc của chúng ta lại gọi điện thoại cho Trần Bân mời hắn ăn cơm chứ!
“Ân, hảo, quyết định như vậy đi, tối gặp lại, hảo, xin chào”, Vưu Lạc nhìn bộ dáng đại thúc thật cao hứng cũng không nhẫn tâm đánh vỡ mộng của người này, hắn biết đại thúc cần bằng hữu, nhưng là….Trần Bân thì tuyệt đối không được.
Lí Mục đã nhắc nhở hắn, sao có chuyện trùng hợp như vậy, hắn cùng Trần Bân ra ngoài liền gặp đại thúc cùng Trình Thành, Albert Einstein từng nói:việc bất ngờ nhất trên đời cũng không thể tự nhiên xảy ra, làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, nhưng đại thúc lại không biết điều đó, hoặc có thể nói hắn không thích suy nghĩ những chuyện quá sâu xa phức tạp.
Đây cũng là điểm hắn thích ở đại thúc, tuy đã là một người 30 tuổi nhưng suy nghĩ lại đơn giản như một đứa nhỏ, thế nên chuyện gì dơ bẩn, âm hiểm cứ để hắn xử lý là được rồi.
Buổi tối Lý Mộc Nhất cùng Trần Bân ra ngoài ăn cơm, Vưu Lạc nói có chút văn kiện phải hoàn thành cho nên không đi được, chỉ bảo hắn khi nào ăn xong thì gọi mình đến đón.
Trần Bân tham khảo ý kiến của Lý Mộc xem đồ ăn ở nhà hàng nào ngon, cuối cùng hai người quyết định đi ăn lẩu nấm. Nếu như trước kia Lý Mộc Nhất đối với Trần Bân là thái độ không mặn không nhạt, chẳng nóng chẳng lạnh, có cũng được mà không có cũng chẳng sao thì hiện tại Trần Bân nghiễm nhiên được Lý Mộc Nhất công nhận, dùng thái độ với tri kỉ mà đối đãi.
“Vậy hai người các ngươi có thể ở cùng nhau hơn nữa còn có thể đi đến hôm nay thật đúng là không dễ dàng a”, Trần Bân cảm khái.
“Đúng vậy, Lạc đối với ta phi thường tốt, có đôi khi ta đã nghĩ có phải ông trời đã quá chiếu cố mình hay không, cư nhiên có thể để một nam nhân vĩ đại như vậy đến yêu ta”, Lý Mộc cảm giác miễn là chuyện liên quan đến Vưu Lạc thì vĩnh viễn hắn cũng không nói xong.
Trần Bân hạ mi mắt che đi tinh quang lóe qua, khi ngẩng đầu lên ánh mắt đã trở về bình thản:” Ha ha, nghe ngươi nói về Vưu Lạc hắn giống như là một người thập toàn thập mĩ a, chẳng lẽ hắn một chút khuyết điểm cũng không có”.
“Trên đời nào có người thập toàn thập mĩ, chẳng qua là ta còn chưa phát hiện được khuyết điểm trên người Lạc, có lẽ… ở trong mắt ta hắn chính là một người thập toàn thập mĩ đi”, nói xong lời cuối cùng Lý Mộc Nhất cũng xấu hổ đỏ mặt.
“Ha ha, đây chính là cái mà người ta gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi”, Trần Bân trêu chọc Lý Mộc Nhất.
Mặt Lý Mộc Nhất lại càng đỏ hơn, cảm thấy càng thêm xấu hổ:” Ách, thực xin lỗi a, mời ngươi ra ngoài ăn cơm mà ta lại toàn nói chuyện về Lạc”.
“Không vấn đề gì, điều này chứng tỏ ngươi coi ta là bằng hữu nên mới có thể nói với ta những chuyện này, không phải sao?”
“Ân, ta…kỳ thật cũng không có nhiều bằng hữu, Lạc cũng đã nói hắn muốn ta quen biết nhiều người hơn một chút, kết giao với nhiều người hơn, nhưng ta giống như trời sinh đã không có khả năng cùng người khác thân quen nên cũng không có nhiều bằng hữu, nhưng với ngươi lại tán gẫu rất tự nhiên cho nên mới nói nhiều như vậy”.
Trần Bân ý vị thâm tường nhìn Lý Mộc Nhất:” Nga, vừa lúc ta cũng không có nhiều bằng hữu, về sau có thời gian hai chúng ta liền ra ngoài ngồi với nhau một lát, ta thực ra là một thính giả rất tốt nga”.
“Ân, được”, Lý Mộc Nhất vui vẻ nở nụ cười, thật hài lòng vì bằng hữu đầu tiên mình quen lại tốt như vậy.
Trong lòng Trần Bân cũng thật cao hứng, xem ra mình đã lấy được tín nhiệm của người này, bất quá còn chưa được, nếu cứ liều lĩnh tiến một bước nữa nhất định lần này sẽ thất bại, lần sau cũng không còn cơ hội.
Lý Mộc thấy ăn hai người ăn uống đã không sai biệt lắm liền đấy điện thoại ra gọi điện cho Vưu Lạc:” Lạc, ta ăn xong rồi, được, ta đã biết, ta ở đây chờ ngươi,ân, lát gặp lại”.
“Sao lại như vậy? Ăn uống xong còn để hắn phải đến đón ngươi a, bắt taxi hoặc ta lái xe đưa ngươi về cũng được mà”.
“A, trước khi ra ngoài Lạc đã nói với ta ăn uống xong gọi điện thoại cho hắn để hắn đến đón, hắn sẽ lo lắng nếu để ta về một mình”.
“Nga, như vậy a”.
Hơn mười phút sau, Vưu Lạc đã đến, hướng đến chỗ Lý Mộc ngồi:” Đại thúc”.
Lý Mộc quay đầu liền nhìn thấy Vưu Lạc đã đi tới lập tức đứng lên:” Lạc, ngươi đến rồi”.
“Ân, Trần tổng”, Vưu Lạc cười hướng Trần Bân chào hỏi.
“Ha ha, Vưu tổng tốc độ thật nhanh a”.
“Lạc, ngươi chờ một chút, ta thanh toán rồi chúng ta đi”, Lý Mộc muốn gọi nhân viên nhưng lập tức bị Vưu Lạc ngăn lại.
“Từ từ, đại thúc, ta thanh toán rồi, hai ta đi thôi”.
“A, được”.
Lý Mộc quay đầu lại nhìn về phía Trần Bân:” Trần Bân, chúng ta đi trước, sẽ gọi cho người sau, tạm biệt”.
“Được, hẹn gặp lại”, Trần Bân nhìn hai bàn tay tự nhiên nắm chặt một chỗ không hề kiêng kị ánh mắt kì lạ của mọi người, trong mắt chợt lóe tia hâm mộ và ghen tị, còn có một chút tình tự mà chính hắn cũng không biết nhưng rồi lập tức biến mất.
Hắn cảm thấy Vưu Lạc hôm nay không bình thường, tuy vẫn đối với mình tươi cười nhưng cảm giác thực lạ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra rồi?
Lý Mộc Nhất vốn là người thực đơn thuần không thích suy nghĩ nhiều việc nhưng thực ra hắn lại là một người rất nhạy cảm. Gần đây hắn phát hiện Vưu Lạc thương xuyên về muộn, mỗi ngày đều như vậy, hắn hỏi Vưu Lạc thì người này nói trên đường kẹt xe. Hắn biết bình thường Vưu lạc đều về sớm nửa giờ để tránh tắc đường như thế nào có thể kẹt xe chứ?
Hơn nữa, chuyện này lại càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, bình thường cho dù có bận đến mấy thì đến 6h Vưu Lạc cũng về đến nhà. Hôm nay đã qua 6 rưỡi vậy mà Vưu Lạc còn chưa trở về, trước kia ở công ty có Trình Hạo cùng Vưu Ni, hắn còn có thể hỏi một chút nhưng hiện tại Trình Hạo đã đi theo Lục Diêm, Vưu Ni thì cùng Lý Khắc đi du lịch, chạy tới tận Châu Âu, đến giờ còn chưa trở về.
Lý Mộc Nhất sốt ruột cho nên gọi điện cho Vưu Lạc, trong điện thoại Vưu Lạc nói công ty có nhân viên mới mời hắn ăn cơm, hắn đang chuẩn bị gọi điện về nhà thì Lý Mộc đã gọi đến rồi.
Lý Mộc dặn dò vài câu nói hắn uống ít rượu, không biết vì sao trong lòng Lý Mộc Nhất ẩn ẩn có cảm giác bất an.
Hắn lập tức gọi điện cho Trần Bân, Trần Bân nghe Lý Mộc Nhất kể hết lại chuyện tình liền khuyên hắn đừng nghĩ nhiều, an ủi hắn vài câu rồi dập máy. Trần Bân cân nhắc một lúc lâu cũng không đoán được ra lý do, cuối cùng quyết định ngày mai sẽ tới công ty Vưu Lạc xem một chút, nói không chừng lại tìm được đáp án.
Gần 10h đêm Vưu Lạc mói trở về, hắn mở cửa nhà, nhìn thấy Lý Mộc Nhất cuộn mình ở sô pha ngủ say, sau khi thay xong quần áo, Vưu Lạc đến bên Lý Mộc Nhất nhẹ nhàng ôm người vào lòng, tiến vào phòng ngủ.
Ban đêm Lý Mộc tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong lòng Vưu Lạc an tâm nhắm mắt ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, thời điểm Vưu Lạc tỉnh lại phát hiện trên giường không thấy người kia, mở cửa liền nhìn thấy thân ảnh đại thúc đang bận rộn trong phòng, tuy rằng hiện tại có Dương Liễu ở đây, đại thúc không cần chiếu cố tiểu bảo bối nhưng xem ra chỉ chiếu cố mình thôi đại thúc cũng thật vất vả.
Lý Mộc nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn lại:” Lạc, chào buổi sáng, ngươi đi đánh răng rửa mặt đi, cơm sắp ăn được rồi”.
Vưu Lạc thản nhiên cười:” Hảo”
Ăn xong điểm tâm, Lý Mộc nói hôm qua Dương Liễu gọi điện đến đây nói tiểu bảo bối nhớ hắn cho nên hôm nay hắn muốn đến Giang Bắc thăm bé con, dặn dò Vưu Lạc buổi chiều nếu không bận thì về sớm một chút, Vưu Lạc đáp ứng. Hắn muốn đưa đại thúc đến Giang Bắc nhưng đại thúc lại nói không cần, nếu đưa hắn đi rồi mới trở về đi làm thì cũng đến trưa rồi. tự hắn đi cũng được.
Vưu Lạc đến công ty chưa bao lâu thì Trần Bân tới, Vưu Lạc thực nhiệt tình tiếp đón hắn. Vừa vào phòng thì một tiểu nam hài tiến vào đưa cà phê cho Vưu lạc, Trần Bân nheo mắt đánh giá tiểu nam hài gọi Tiểu Bắc này, đúng là một đứa nhỏ xinh đẹp, không biết vì sao khhi nhìn nam hài này hắn lại có cảm giác như mình đang nhìn thấy Lý Mộc Nhất, là vì rất giống nhau sao? Trong lòng Trần Bân cân nhắc một chút cuối cùng ccungx đưa ra được kết luận tuy là hình dáng thì một chút cũng không giống nhưng khí chất thì phi thường, phi thường giống.
Trần Bân nhìn Vưu Lạc cười đến sáng lạn với Tiểu Bắc, lại phát hiện ánh mắt ái mộ mang theo một tia tình cảm khác thường mà Tiểu Bắc đang nhìn Vưu Lạc, là ánh mắt nữ nhân đối với nam nhân, hắn vừa lòng nở nụ cười, xem ra kế hoạch của mình phải thay đổi một chút rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook