Cô ngây người trước câu nói đó. Thật sự cô không ngờ anh
lại nói như vậy. Nỗi sung sướng dâng đầy nhưng sao nước mắt cô
vẫn rơi? Không,đây không phải là nước mắt đau khổ như hồi nãy
mà là nước mắt hạnh phúc,rơi vì giờ đây tình yêu của cô dành
cho anh đã được đền đáp. Anh thì khôbg thấy cô nói gì,bước tới trước mặt thì thấy cô đang khóc mới cuống lên:
-Sao thế? Anh nói gì sai rồi à? Hay em không thích như vậy?
-Khô…
Lời nói chưa thể thoát ra khỏi miệng đã bị nỗi nghẹn ngào chặn lại. Không thể nói được,cô chỉ biết lắc đầu phủ nhận thôi.
-Vậy tại sao em lại khóc?
Cô không nói không rằng,chỉ ôm chầm lấy anh mà vỡ òa. Anh cũng im lặng,đưa tay ôm chặt,vỗ về cô,trong lòng hiện lên cảm xúc khó tả:
-Em cứ khóc đi,cứ khóc cho thoải mái đi và mai mốt sẽ không bao giờ khóc một lần nào nữa. Được chứ?
*Gật gật* và vùi đầu vào lòng anh.
Vâng,thế là hai người họ đã cho nhau một cơ hội,chính tại cái sân thượng của bệnh viện này,nhưng bây giờ chúng ta ở lại đây thì không tiện cho đôi bạn trẻ tâm sự,vậy nên bây giờ đi thăm cặp kia nhé!
Không khí tĩnh mặc. Hắn tiến lại,ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường nó,cầm tô cháo và chiếc muỗng,múc một muỗng,đưa lại trước mặt nó. Nó nhìn muỗng cháo trước mặt,sau đó thì há miệng ngậm cả thìa,nhai rồi nuốt (Cháo mà cũng nhai à?),ngước mắt long lanh nhìn hắn. Cứ như thế đến khi hết cả tô cháo,nó vẫn ngước nhìn hắn. Hắn cũng không biết nói hay làm gì nên cũng nhìn lại nó. Hai người họ cứ nhìn qua nhìn lại như thế (không thấy chán à?),có thể gọi là liếc mắt đưa tình. Năm phút trôi qua,hắn đành mở lời trước để phá vỡ cái không khí khó chịu:
-Bảo Ánh à,anh xin lỗi…
-Tại sao?
-Vì anh không tốt,đã phải để em chịu khổ…
-…
-Anh thật sự không biết mẹ anh đã nói gì với em nhưng mà xin em hãy tin rằng anh luôn yêu em…
-…
-Nếu như em không muốn chúng ta như ngày xưa nữa thì.. anh sẽ đi…
30 giây sau,thấy nó vẫn ngồi im không có chút phản ứng,hắn đứng dậy định đi ra ngoài thì tay bị giữ chặt lại,quay lại thì lại thấy ngay đôi mắt long lanh của nó đang nhìn chằm chằm,hắn buồn cười gần chết mà cố nhịn:
-Sao thế? Phải buông tay ra anh mới đi được chứ?
-Đừng đi mà…
-Sao lại vậy? Hồi nãy còn đuổi anh đi cơ mà?
-Không mà…
Hắn mỉm cười trước cái thái độ mè nheo đáng yêu của nó. Mắt đang bắt đầu ướt ướt,mỏ chu chu,má phụng phịu,muốn nói nhưng không biết nói thế nào làm ai kia suýt chết ngất. Ngồi xuống chiếc ghế,xoa nhẹ đầu nó:
-Thế nào? Đổi ý rồi à?
Nó cắn môi để ngăn tiếng nấc phát ra nhưng nước mắt thì đã chảy ra. Hắn lấy tay lau giọt nước mắt ấy. Nó cầm lấy tay hắn,kéo ngồi lên giường,sau đó thì chui vào trong lòng hắn. Hắn ôm nó,cúi xuống hôn vào môi nó một nụ hôn thật say đắm,kiểu như muốn trút hết đi những mệt mỏi đã xảy ra. Đúng lúc này thì cửa phòng bật mở,anh nắm tay cô bước vào (Xong chuyện của mình nên đến phá người ta đây mà). Anh hắng giọng:
-E hèm,hình như chúng tôi vào không đúng lúc cho lắm nhỉ?
-Đúng vậy đây! À mà hai người…-Hắn nhìn xuống phía dưới- đang nắm tay nhau à?
-Như anh thấy đấy!
Một câu không phủ định cũng không khẳng định nhưng đủ để cho ai cũng hiểu là đã có chuyện gì xảy ra rồi.
-Aaa,ra là thế! Bây giờ thì sao đây? Về nhà nhé?
-Không được đâu! Cả anh và Bảo Ánh đều chưa khỏe hẳn,phải ở lại đây để bác sĩ kiểm tra.-Cô xua tay.
-Ngọc Linh nói đúng đấy!-Anh phụ họa.
-Tôi thấy khỏe mà,kiểm tra làm gì? (Còn chạy lung tung được chứng tỏ vẫn khỏe còn gì?)
-Anh thấy khỏe,còn Bảo Ánh thì sao?
-Ờ thì…-Hắn cúi xuống nhìn nhưng mà nó đã ngủ mất tiêu rồi -…thôi thì đành ở lại đây đến khi nào cô ấy khỏe hẳn vậy…
-Rất tốt! À nhưng mà anh đói chưa? Tôi đi mua đồ ăn cho anh nhé?-Cô nói rồi lại kéo anh ra ngoài
Cánh cửa đóng lại,hắn thở dài,lắc đầu rồi nhìn xuống. Búp bê của hắn,thật sự đáng yêu không chịu được,cả lúc ngủ cũng rất đáng yêu. Hắn lấy tay bẹo má nó,sau đó lại tiếp tục cái thứ hai,cái thứ ba…cho đến khi má nó đỏ ửng lên,mũi chun chun khó chịu,mắt he hé mở ra xem kẻ nào dám phá giấc ngủ của nó nhưng cuối cùng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ,mí mắt sập xuống,nắm lấy tay hắn xoa xoa lên chỗ má đang đỏ ửng rồi ôm tay hắn ngủ tiếp. Hắn nhìn nãy giờ mà thót cả tim,tưởng nó dậy rồi chứ! Ôm chặt nó vào lòng,vỗ vỗ nhẹ lưng nó,mồm bắt đầu tự kỉ:
-Bảo Ánh à,em cuối cùng cũng chịu về với anh rồi,anh sẽ không để em rời xa một lần nào nữa đâu (Câu này nghe quen quen). À mà công nhận mấy cái cách trên TV cũng hữu hiệu quá nhỉ,lúc đầu coi phim thấy xàm xí,sến súa nhưng chính ra cũng không đến nỗi. Chắc mai mốt phải coi nhiều nhiều để còn áp dụng nữa…hơhơhơhơ….
-Sao thế? Anh nói gì sai rồi à? Hay em không thích như vậy?
-Khô…
Lời nói chưa thể thoát ra khỏi miệng đã bị nỗi nghẹn ngào chặn lại. Không thể nói được,cô chỉ biết lắc đầu phủ nhận thôi.
-Vậy tại sao em lại khóc?
Cô không nói không rằng,chỉ ôm chầm lấy anh mà vỡ òa. Anh cũng im lặng,đưa tay ôm chặt,vỗ về cô,trong lòng hiện lên cảm xúc khó tả:
-Em cứ khóc đi,cứ khóc cho thoải mái đi và mai mốt sẽ không bao giờ khóc một lần nào nữa. Được chứ?
*Gật gật* và vùi đầu vào lòng anh.
Vâng,thế là hai người họ đã cho nhau một cơ hội,chính tại cái sân thượng của bệnh viện này,nhưng bây giờ chúng ta ở lại đây thì không tiện cho đôi bạn trẻ tâm sự,vậy nên bây giờ đi thăm cặp kia nhé!
Không khí tĩnh mặc. Hắn tiến lại,ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường nó,cầm tô cháo và chiếc muỗng,múc một muỗng,đưa lại trước mặt nó. Nó nhìn muỗng cháo trước mặt,sau đó thì há miệng ngậm cả thìa,nhai rồi nuốt (Cháo mà cũng nhai à?),ngước mắt long lanh nhìn hắn. Cứ như thế đến khi hết cả tô cháo,nó vẫn ngước nhìn hắn. Hắn cũng không biết nói hay làm gì nên cũng nhìn lại nó. Hai người họ cứ nhìn qua nhìn lại như thế (không thấy chán à?),có thể gọi là liếc mắt đưa tình. Năm phút trôi qua,hắn đành mở lời trước để phá vỡ cái không khí khó chịu:
-Bảo Ánh à,anh xin lỗi…
-Tại sao?
-Vì anh không tốt,đã phải để em chịu khổ…
-…
-Anh thật sự không biết mẹ anh đã nói gì với em nhưng mà xin em hãy tin rằng anh luôn yêu em…
-…
-Nếu như em không muốn chúng ta như ngày xưa nữa thì.. anh sẽ đi…
30 giây sau,thấy nó vẫn ngồi im không có chút phản ứng,hắn đứng dậy định đi ra ngoài thì tay bị giữ chặt lại,quay lại thì lại thấy ngay đôi mắt long lanh của nó đang nhìn chằm chằm,hắn buồn cười gần chết mà cố nhịn:
-Sao thế? Phải buông tay ra anh mới đi được chứ?
-Đừng đi mà…
-Sao lại vậy? Hồi nãy còn đuổi anh đi cơ mà?
-Không mà…
Hắn mỉm cười trước cái thái độ mè nheo đáng yêu của nó. Mắt đang bắt đầu ướt ướt,mỏ chu chu,má phụng phịu,muốn nói nhưng không biết nói thế nào làm ai kia suýt chết ngất. Ngồi xuống chiếc ghế,xoa nhẹ đầu nó:
-Thế nào? Đổi ý rồi à?
Nó cắn môi để ngăn tiếng nấc phát ra nhưng nước mắt thì đã chảy ra. Hắn lấy tay lau giọt nước mắt ấy. Nó cầm lấy tay hắn,kéo ngồi lên giường,sau đó thì chui vào trong lòng hắn. Hắn ôm nó,cúi xuống hôn vào môi nó một nụ hôn thật say đắm,kiểu như muốn trút hết đi những mệt mỏi đã xảy ra. Đúng lúc này thì cửa phòng bật mở,anh nắm tay cô bước vào (Xong chuyện của mình nên đến phá người ta đây mà). Anh hắng giọng:
-E hèm,hình như chúng tôi vào không đúng lúc cho lắm nhỉ?
-Đúng vậy đây! À mà hai người…-Hắn nhìn xuống phía dưới- đang nắm tay nhau à?
-Như anh thấy đấy!
Một câu không phủ định cũng không khẳng định nhưng đủ để cho ai cũng hiểu là đã có chuyện gì xảy ra rồi.
-Aaa,ra là thế! Bây giờ thì sao đây? Về nhà nhé?
-Không được đâu! Cả anh và Bảo Ánh đều chưa khỏe hẳn,phải ở lại đây để bác sĩ kiểm tra.-Cô xua tay.
-Ngọc Linh nói đúng đấy!-Anh phụ họa.
-Tôi thấy khỏe mà,kiểm tra làm gì? (Còn chạy lung tung được chứng tỏ vẫn khỏe còn gì?)
-Anh thấy khỏe,còn Bảo Ánh thì sao?
-Ờ thì…-Hắn cúi xuống nhìn nhưng mà nó đã ngủ mất tiêu rồi -…thôi thì đành ở lại đây đến khi nào cô ấy khỏe hẳn vậy…
-Rất tốt! À nhưng mà anh đói chưa? Tôi đi mua đồ ăn cho anh nhé?-Cô nói rồi lại kéo anh ra ngoài
Cánh cửa đóng lại,hắn thở dài,lắc đầu rồi nhìn xuống. Búp bê của hắn,thật sự đáng yêu không chịu được,cả lúc ngủ cũng rất đáng yêu. Hắn lấy tay bẹo má nó,sau đó lại tiếp tục cái thứ hai,cái thứ ba…cho đến khi má nó đỏ ửng lên,mũi chun chun khó chịu,mắt he hé mở ra xem kẻ nào dám phá giấc ngủ của nó nhưng cuối cùng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ,mí mắt sập xuống,nắm lấy tay hắn xoa xoa lên chỗ má đang đỏ ửng rồi ôm tay hắn ngủ tiếp. Hắn nhìn nãy giờ mà thót cả tim,tưởng nó dậy rồi chứ! Ôm chặt nó vào lòng,vỗ vỗ nhẹ lưng nó,mồm bắt đầu tự kỉ:
-Bảo Ánh à,em cuối cùng cũng chịu về với anh rồi,anh sẽ không để em rời xa một lần nào nữa đâu (Câu này nghe quen quen). À mà công nhận mấy cái cách trên TV cũng hữu hiệu quá nhỉ,lúc đầu coi phim thấy xàm xí,sến súa nhưng chính ra cũng không đến nỗi. Chắc mai mốt phải coi nhiều nhiều để còn áp dụng nữa…hơhơhơhơ….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook