Ya,cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho Mun,Mun hạnh phúc lắm và
đã lấy lại động lực để viết tiếp rồi đây. Tuy thế chap này
nó hơi nhảm. Các bạn đọc rồi cứ góp ý,gạch đá gì xin nhận
hết. Mun lảm nhảm xong rồi đây,các bạn đọc vui vẻ nhá!
Bệnh viện….
Hắn đang nằm đó,cả người quấn băng trắng toát,nhìn như xác ướp ấy,đã thế còn đầy những ống gì đó cắm vào người,bỗng dưng choàng tỉnh dậy đã gặp ngay anh:
-Cô ấy đâu rồi?
-Đang ở phòng kế bên.
Nghe thế là hắn ngồi bật dậy,định bước xuống giường.
-Này anh đi đâu thế?
-Đi sang chỗ cô ấy!
-Anh chưa khỏe hẳn đâu,nằm xuống nghỉ ngơi đi. Bảo Ánh đã có người khác chăm sóc rồi.
Vừa nói anh vừa ấn vai hắn xuống.
-Là ai?
-Bạn cô ấy!
-Cô ấy có bạn ư?
-Tất nhiên rồi!
-Tên gì?
-Ngọc Linh???
Vừa nghe xong tên Ngọc Linh là hắn bất chấp anh cố giữ lại cũng vùng dậy chạy sang bên phòng kia. Ngọc Linh đang ngồi đó,nắm tay Bảo Ánh mà nói gì đó,quay ra phía cửa thì bị hắn làm cho giật mình,hồn vía bay tứ tung:
-Á á! Xác ướp Ai Cập!
-Gì mà xác ướp chứ? Tôi yêu cầu cô tránh xa Bảo Ánh ra!
-Hả? Chẳng lẽ anh là Hoàng Phong à?
-Phải đấy. Tránh ra đi!
-Ơ…tôi…
-Này Hoàng Phong! Anh làm gì thế hả? Sao tự dưng lại chạy sang đây gây rối với Ngọc Linh hả?
-Tôi làm sao không liên quan tới anh. Việc của tôi để tôi giải quyết,anh đừng xía vào!
-Cái gì mà việc của anh tôi không được xía vào? Chính tôi cứu anh khỏi băng đản Sói Đen đấy!
-Thế thì sao? Tôi phải cảm ơn anh à?
-Tôi không cần nhưng anh không có quyền to tiếng với Ngọc Linh!
-Tại sao chứ hả? Cô ta đã từng hại Bảo Ánh đấy!
-Không thể nào có chuyện đó mà nếu có cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Em ấy là người đưa Bảo Ánh về nhà đấy,không có em ấy thì giờ này chúng ta chưa biết Bảo Ánh đang ở đâu nữa đấy!
-Thì s…
-Hai người thôi đi! Đây là bệnh viện đấy! Làm ơn giữ ý thức chút đi! Nếu hai người cứ cãi nhau vì tôi thì tôi ra ngoài là được chứ gì?
Cô đứng dậy định bước ra ngoài nhưng bị ai đó kéo tay lại. Quay qua nhìn thì thấy nó đã tỉnh,chắc do cuộc cãi vã lúc nãy đây mà:
-Ngọc Linh…
-Bảo Ánh! Cậu tỉnh rồi à? Cậu có đau lắm không?
-Tớ không sao đâu nhưng mà Ngọc Linh đừng đi,ở lại với tớ đi!
-Bảo Ánh!- Hai tên đàn ông đồng thanh.
-Em có sao không?- Lại đồng thanh
-Em không sao nhưng…- Nhìn hắn- Sao anh lại ở đây? Anh phải nằm nghỉ ngơi chứ?
-Anh khỏe lắm,không sao đâu. Anh muốn ở đây chăm sóc em.
-Không cần đâu. Em đã có Ngọc Linh rồi,anh mau về nghỉ đi. Sau này đừng liều mình vì em nữa. Anh Bảo,phiền anh đưa anh ấy về phòng giúp em.
-Bảo Ánh sao em có thể nói như vậy với anh?
-Em xin lỗi nhưng anh mau về phòng nghỉ ngơi đi! Anh Bảo!
-Rốt cuộc là đã nói những gì? Rốt cuộc…mẹ anh đã nói cái gì với em? Tại sao…em lại trở nên như vậy chứ?
-Em…Không,mẹ anh không nói gì với em cả,em chưa từng gặp bà ấy!
-Em nói dối!
-Đó là sự thật. Anh tin hay không thì tùy.
-Anh không tin và sẽ không bao giờ tin.
-Anh Bảo đưa anh ấy đi đi!
-Hoàng Phong,đừng làm phiền cô ấy nữa!-Anh nắm lấy tay hắn.
-Buông tôi ra!-Lập tức hắn giật tay lại.-Bảo Ánh à,cho dù mẹ anh có nói điều gì với em thì xin em hãy tin,anh chỉ yêu duy nhất một mình em thôi.
Hắn nói rồi quay lưng bước về phòng,anh cũng đi theo. Nó nãy giờ cố tỏ ra mạnh mẽ,nhưng khi hắn vừa đi lập tức ôm lấy cô khóc nức nở:
-Hức hức…Ngọc Linh à…tớ phải làm gì đây…hức…
-Thôi mà,đừng khóc nữa. Thế cậu có yêu Hoàng Phong không?
*Gật gật*
-Vậy thì cậu hãy mặc kệ mọi chuyện mà hãy đến với anh ấy đi.
-Nhưng tớ không thể…hức…Nếu anh ấy cưới một đứa ngốc nghếch vô dụng như tớ,chắc chắn tương lai sẽ không tốt đẹp đâu…
-Là ai dám nói với cậu như vậy hả? Ai dám nói cậu vô dụng ngốc nghếch? Nói cho tớ biết đi,tớ chắc chắn sẽ cho tên đó biết tay!
-Là mẹ anh ấy!
-Aaa,mụ già đáng chết! Bảo Ánh à,nghe này. Tuy cậu có chút ham ăn,nhưng ham ăn một cách thật đáng yêu,có chút ngốc nghếch,nhưng thà ngốc như vậy còn hơn mưu mô gian xảo,có chút vô dụng nhưng cậu sinh ra là để người khác chăm sóc nên không cần lo…Tóm lại,cậu phải biết tin vào chính bản thân mình.
-Thật như vậy ư?
-Đúng. Đối với tớ,cậu rất tuyệt vời.
-Cảm ơn cậu. Nhưng chuyện giữa cậu và anh Bảo sao rồi?
-Haizzz,như cậu thấy đấy. Không biết đâu nhưng cậu mau làm lành với Hoàng Phong đi thì tớ mới có cơ hội tiếp cận anh Bảo chứ?
-Vậy sao?-Nó phồng má.
-Đúng đấy-Cô liền bẹo một cái.
-Á đau! Nhưng…tớ phải làm sao để làm lành với anh ấy?
-Thì cậu chỉ cần sang bên đấy nói một tiếng là xong.
-Thật à? Để tớ sang!
-Á thôi thôi,tớ nói đùa đấy. Cậu đang bị thương,không được cử động. Cứ để mọi chuyện đấy tớ lo cho.
-Vậy à? Cảm ơn cậu nhé!
-Không có chi. Nhưng cậu nhớ phải nằm yên nghỉ ngơi đấy.
*Gật gật*
Thấy nó ngoan ngoãn nằm im,cô mới yên tâm ra khỏi phòng. Khẽ nhìn vào phòng bên cạnh. Ủa sao hông có ai vậy? Rõ ràng hắn nằm phòng này mà ta? Đúng lúc ấy anh hai tay bưng một tô cháo nóng hổi đến,cô liền hỏi:
-Anh Hoàng Phong đâu rồi anh Bảo?
-Hả? Hồi nãy còn nằm bên trong mà?
-Không,bên trong không ai có ai cả!
-Cái gì kì vậy? Hay là bỏ đi đâu rồi?
-Mau,mau đi tìm đi anh!
-Phải đấy.
Thế là anh đặt tô cháo xuống bàn,sau đó hai người chia ra đi hết các ngóc ngách tìm hắn nhưng không thấy. Rốt cuộc là đi đâu mất rồi???
Bệnh viện….
Hắn đang nằm đó,cả người quấn băng trắng toát,nhìn như xác ướp ấy,đã thế còn đầy những ống gì đó cắm vào người,bỗng dưng choàng tỉnh dậy đã gặp ngay anh:
-Cô ấy đâu rồi?
-Đang ở phòng kế bên.
Nghe thế là hắn ngồi bật dậy,định bước xuống giường.
-Này anh đi đâu thế?
-Đi sang chỗ cô ấy!
-Anh chưa khỏe hẳn đâu,nằm xuống nghỉ ngơi đi. Bảo Ánh đã có người khác chăm sóc rồi.
Vừa nói anh vừa ấn vai hắn xuống.
-Là ai?
-Bạn cô ấy!
-Cô ấy có bạn ư?
-Tất nhiên rồi!
-Tên gì?
-Ngọc Linh???
Vừa nghe xong tên Ngọc Linh là hắn bất chấp anh cố giữ lại cũng vùng dậy chạy sang bên phòng kia. Ngọc Linh đang ngồi đó,nắm tay Bảo Ánh mà nói gì đó,quay ra phía cửa thì bị hắn làm cho giật mình,hồn vía bay tứ tung:
-Á á! Xác ướp Ai Cập!
-Gì mà xác ướp chứ? Tôi yêu cầu cô tránh xa Bảo Ánh ra!
-Hả? Chẳng lẽ anh là Hoàng Phong à?
-Phải đấy. Tránh ra đi!
-Ơ…tôi…
-Này Hoàng Phong! Anh làm gì thế hả? Sao tự dưng lại chạy sang đây gây rối với Ngọc Linh hả?
-Tôi làm sao không liên quan tới anh. Việc của tôi để tôi giải quyết,anh đừng xía vào!
-Cái gì mà việc của anh tôi không được xía vào? Chính tôi cứu anh khỏi băng đản Sói Đen đấy!
-Thế thì sao? Tôi phải cảm ơn anh à?
-Tôi không cần nhưng anh không có quyền to tiếng với Ngọc Linh!
-Tại sao chứ hả? Cô ta đã từng hại Bảo Ánh đấy!
-Không thể nào có chuyện đó mà nếu có cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Em ấy là người đưa Bảo Ánh về nhà đấy,không có em ấy thì giờ này chúng ta chưa biết Bảo Ánh đang ở đâu nữa đấy!
-Thì s…
-Hai người thôi đi! Đây là bệnh viện đấy! Làm ơn giữ ý thức chút đi! Nếu hai người cứ cãi nhau vì tôi thì tôi ra ngoài là được chứ gì?
Cô đứng dậy định bước ra ngoài nhưng bị ai đó kéo tay lại. Quay qua nhìn thì thấy nó đã tỉnh,chắc do cuộc cãi vã lúc nãy đây mà:
-Ngọc Linh…
-Bảo Ánh! Cậu tỉnh rồi à? Cậu có đau lắm không?
-Tớ không sao đâu nhưng mà Ngọc Linh đừng đi,ở lại với tớ đi!
-Bảo Ánh!- Hai tên đàn ông đồng thanh.
-Em có sao không?- Lại đồng thanh
-Em không sao nhưng…- Nhìn hắn- Sao anh lại ở đây? Anh phải nằm nghỉ ngơi chứ?
-Anh khỏe lắm,không sao đâu. Anh muốn ở đây chăm sóc em.
-Không cần đâu. Em đã có Ngọc Linh rồi,anh mau về nghỉ đi. Sau này đừng liều mình vì em nữa. Anh Bảo,phiền anh đưa anh ấy về phòng giúp em.
-Bảo Ánh sao em có thể nói như vậy với anh?
-Em xin lỗi nhưng anh mau về phòng nghỉ ngơi đi! Anh Bảo!
-Rốt cuộc là đã nói những gì? Rốt cuộc…mẹ anh đã nói cái gì với em? Tại sao…em lại trở nên như vậy chứ?
-Em…Không,mẹ anh không nói gì với em cả,em chưa từng gặp bà ấy!
-Em nói dối!
-Đó là sự thật. Anh tin hay không thì tùy.
-Anh không tin và sẽ không bao giờ tin.
-Anh Bảo đưa anh ấy đi đi!
-Hoàng Phong,đừng làm phiền cô ấy nữa!-Anh nắm lấy tay hắn.
-Buông tôi ra!-Lập tức hắn giật tay lại.-Bảo Ánh à,cho dù mẹ anh có nói điều gì với em thì xin em hãy tin,anh chỉ yêu duy nhất một mình em thôi.
Hắn nói rồi quay lưng bước về phòng,anh cũng đi theo. Nó nãy giờ cố tỏ ra mạnh mẽ,nhưng khi hắn vừa đi lập tức ôm lấy cô khóc nức nở:
-Hức hức…Ngọc Linh à…tớ phải làm gì đây…hức…
-Thôi mà,đừng khóc nữa. Thế cậu có yêu Hoàng Phong không?
*Gật gật*
-Vậy thì cậu hãy mặc kệ mọi chuyện mà hãy đến với anh ấy đi.
-Nhưng tớ không thể…hức…Nếu anh ấy cưới một đứa ngốc nghếch vô dụng như tớ,chắc chắn tương lai sẽ không tốt đẹp đâu…
-Là ai dám nói với cậu như vậy hả? Ai dám nói cậu vô dụng ngốc nghếch? Nói cho tớ biết đi,tớ chắc chắn sẽ cho tên đó biết tay!
-Là mẹ anh ấy!
-Aaa,mụ già đáng chết! Bảo Ánh à,nghe này. Tuy cậu có chút ham ăn,nhưng ham ăn một cách thật đáng yêu,có chút ngốc nghếch,nhưng thà ngốc như vậy còn hơn mưu mô gian xảo,có chút vô dụng nhưng cậu sinh ra là để người khác chăm sóc nên không cần lo…Tóm lại,cậu phải biết tin vào chính bản thân mình.
-Thật như vậy ư?
-Đúng. Đối với tớ,cậu rất tuyệt vời.
-Cảm ơn cậu. Nhưng chuyện giữa cậu và anh Bảo sao rồi?
-Haizzz,như cậu thấy đấy. Không biết đâu nhưng cậu mau làm lành với Hoàng Phong đi thì tớ mới có cơ hội tiếp cận anh Bảo chứ?
-Vậy sao?-Nó phồng má.
-Đúng đấy-Cô liền bẹo một cái.
-Á đau! Nhưng…tớ phải làm sao để làm lành với anh ấy?
-Thì cậu chỉ cần sang bên đấy nói một tiếng là xong.
-Thật à? Để tớ sang!
-Á thôi thôi,tớ nói đùa đấy. Cậu đang bị thương,không được cử động. Cứ để mọi chuyện đấy tớ lo cho.
-Vậy à? Cảm ơn cậu nhé!
-Không có chi. Nhưng cậu nhớ phải nằm yên nghỉ ngơi đấy.
*Gật gật*
Thấy nó ngoan ngoãn nằm im,cô mới yên tâm ra khỏi phòng. Khẽ nhìn vào phòng bên cạnh. Ủa sao hông có ai vậy? Rõ ràng hắn nằm phòng này mà ta? Đúng lúc ấy anh hai tay bưng một tô cháo nóng hổi đến,cô liền hỏi:
-Anh Hoàng Phong đâu rồi anh Bảo?
-Hả? Hồi nãy còn nằm bên trong mà?
-Không,bên trong không ai có ai cả!
-Cái gì kì vậy? Hay là bỏ đi đâu rồi?
-Mau,mau đi tìm đi anh!
-Phải đấy.
Thế là anh đặt tô cháo xuống bàn,sau đó hai người chia ra đi hết các ngóc ngách tìm hắn nhưng không thấy. Rốt cuộc là đi đâu mất rồi???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook