Naruto Giữa Đời Thực Tokyo
-
Chương 72: Siêu nhiên hồi phục
Translator: Waveliterature Vietnam
Mỹ Sa nằm trên giường không phản ứng, cô y tá bên cạnh cười một nụ cười thật tươi công việc của cô cũng yêu cầu cô làm vậy, trên mặt không có lấy một giọt mồ hôi.
Một lúc lâu sau, Mỹ Sa mới cúi đầu phát ra một âm thanh cô nói: "Bà bà, béo bà bà đâu rồi?"
"Ý cô là Thủy Bà Bà? Bà Thủy Khiết đang được điều trị…"
"Không thể nào, rõ ràng bà đã bị trúng đạn, là ngươi, là các ngươi giết bà ấy." Mỹ Sa trở nên kích động.
Những giọt mồ hôi bắt đầu đỏ xuống trán cô y tá.
Trong thiết bị, giọng nói dịu dàng của người nam vang lên: "Mỹ Sa tiểu thư, cô có lẽ đã hiểu nhầm, những viên đạn mà chúng tôi bắn chỉ là những liều thuốc mê nhỏ, cho nên hiện tại cô mới tỉnh rất nhanh như vậy. Chúng tôi vẫn còn đang điều trị cho bà Thủy Khiết ở phòng bệnh khác, xin hỏi cô có muốn nhìn qua một chút không?"
Phòng phân tích đã tạo ra một mô hình tâm lý của Mỹ Sa, dưới mạng lưới công nghệ hiện đại, nhìn bên ngoài căn bản không thể che dấu.
Bản ghi chép sẽ được sao lưu lại khi cô phát ra âm thanh nào đó, tần số xung quanh sẽ tìm tín hiệu dựa trên ánh mắt của cô, từ hoạt động cơ thể mà thuốc mê sẽ luôn tự động có sẵn dựa trên những tình huống sắp xảy đến, thư từ công cụ sẽ được người bên cạnh ghi chép lại phù hợp với phong cách ngôn ngữ của cô cái cô muốn nói muốn làm....
Sau khi gói gọn tất cả thông tin, một mô hình tìm hiểu về bản thân chính mình được xây dựng lên.
Vẫn còn sự nghi ngờ sâu sắc trong ánh mắt của Mỹ Sa, nhưng khi nghe thấy cô có thể xác nhận tình hình của béo bà bà, cô nửa tin nửa ngờ rồi gật đầu.
Phía đối diện giường bệnh của Mỹ Sa, một cái màn hình ngăn cách hai căn phòng bỗng nhiên lộ ra.
"Béo bà bà."
Phía trong màn hình là người nằm trong phòng bệnh, hai bên là y tá và bác sĩ đang chăm sóc bệnh nhân, béo bà bà sắc mặt bình thường, hô hấp bình thường, điện tâm đồ ổn định..... Mỹ Sa tuy rằng không hiểu về điện tâm đồ, nhưng cũng hiểu rằng những đường lượn trên điện tâm đồ cho thấy là béo bà bà còn sống.
Có vẻ như ai đó đang nhớ đến mình nói về mình, mắt béo bà bà hơi hơi giật giật, nhưng tóm lại là bà không thể tỉnh dậy vào lúc này được.
"Mỹ Sa tiểu thư, như cô thấy rồi đấy, bởi vì cuộc tấn công sai lầm của quân đội, bà Thủy Khiết vẫn còn đang hôn mê. Với những rắc rối này, chúng tôi thành thật xin lỗi, nhưng cô không cần lo lắng, bà Thủy Khiết đang được điều trị tốt nhất, chắc vài ngày nữa sẽ tỉnh dậy."
Nói xong, màn hình máy quay quay sát quay gần Béo bà bà hơn, nhìn vào sắc mặt của Béo bà bà, Mỹ Sa càng thấy rõ hơn.
Thấy khuôn mặt béo bà bà suy yếu tái nhợt, Mỹ Sa cảm thấy đau lòng, môi run run: "Béo bà bà, không có việc gì là tốt rồi, Trăng Rằm rất lo lắng cho người…"
Hai từ "Béo bà bà" "Trăng rằm" vừa được thu lại, trong phòng liền có người triển khai phân tích.
Nhắm vào Mỹ Sa và bà Thủy Khiết, bọn họ đã thu thập nhiều thông tin và thiết lập một mô hình tâm lý hoàn chỉnh, nhưng mối quan hệ giữa Mỹ Sa và Thủy Thái thái vẫn chưa có mối liên kết đầy đủ.
"Tìm đến nơi này, bọn họ phát hiện một trại trẻ mồ côi nơi bà Thủy Khiết làm việc, có một cô bé mồ côi tên là Trăng Rằm, được một gia đình nhận nuôi lúc 9 tuổi."
"Căn cứ theo mô hình được thiết lập, bà lão khi về già mất trí nhớ nặng cho nên lúc này bà ta mới nhầm cô gái này chính là cô bé Trăng Rằm năm xưa."
"Trong lần đầu tiên tỉnh dậy, mục tiêu nghĩ tới là bà Thủy Khiết, xem ra mối quan hệ giữa hai bên chỉ trong thời gian ngắn đã vượt quá sự mong muốn."
Phòng tác chiến, phòng phân tích, phòng canh gác, phòng thí nghiệm…. Có các phòng riêng biệt trong căn cứ, được điều phối chiến đấu.
Nơi này hoàn toàn có thể cho rằng là một cuộc chiến lớn, trên thực tế sẽ có lúc Mỹ Sa bộc phát lúc chiến đấu, có thể sử dụng cho chiến tranh quy mô nhỏ, cũng có thể cho một cuộc chiến lớn. Người như thể là siêu nhiên đang tồn tại, chiến đấu trên đường phố là chiến trường tự nhiên của cô.
Nếu gặp phải một sự việc phi thường vậy ở trong thành phố, một cái đội hình cũng không đủ! Sức mạnh đánh trực diện của đối thủ có lẽ không đủ, xuất quỷ nhập thần những quỹ đạo làm cho người ta sợ hãi.
Đội tác chiến trong phòng nghe phân tích thông tin, kết hợp với phản ứng Mỹ Sa, mọi người đều nở một nụ cười an tâm.
"Không uống phí tiền đầu tư vào."
"Ồ, công nghệ của nước ta đã phát triển tới mức này."
Một lão đại rời ánh mắt, quay qua trái phải mỉm cười nói: " Nếu người khác nói đây là công nghệ GG, ta đều không thể nghĩ đến."
Cái gọi là bà Thủy Khiết vẫn còn sống, đây cũng có thể là công nghệ giả dạng hình ảnh.
Sau một tuần, kế hoạch sơ bộ đã được xây dựng.
Bà Thủy Khiết cũng đã ở trong đủ mọi loại phương án, từ các phòng GG hàng đầu của lực lượng, trong thời gian ngắn, đã tạo ra hình ảnh để giả mạo.
Từng giây, từng phút đều là đang đốt cháy đồng tiền!
Trong suốt lịch sử, đây giống như là thế chiến thứ hai chế tác (đại bình tư hưởng phúc)
Về phần Bà Thủy Khiết. Nếu thật sự bị trúng đạn gây mê, nói không chừng bà đã có thể tỉnh dậy từ lâu, nhưng hiện trường những người chết bị đâm thấu tận xương, đều biến thành thứ gì đó không thể diễn tả, nếu nói ra sự thật, có thể mục tiêu sẽ phát điên, mặt khác nó còn có thể xem là một lời nói dối thiện chí – đây là cách trấn an tinh thần bản thân.
Ngoại trừ hao phí rất lớn, hơn nữa không thể sử dụng đến GG ngoại, một diễn viên thay thế đặc biệt đã được"Sản xuất" ra, y như nguyên tác của bà Thủy Khiết, từ hình thể dung nhan các chuyên gia đã làm nó không khác bản gốc một chút nào, độ tuổi của bà cũng đã già diễn viên thay thế cũng được chỉnh sửa chu đáo chặt chẽ từ cử chỉ tay chân, yết hầu, làn da.
Cho dù giải phẫu với tốc độ cực nhanh, nhưng diễn viên vẫn phải thay đổi giọng nói, nhưng trước mắt thì không phải sử dụng đến.
Sau vài tiếng, khóe mắt của Mỹ Sa như muốn rơi lệ, nhưng đột nhiên, con mắt cô bỗng co lại, trong lòng có gì đó truyền đến – là âm thanh của cốt nữ đại nhân!
Tokyo, thành phố Adachi
Thủy Dã Không đang chế biến cái bánh Mochi ba màu đột nhiên rớt xuống, lại một mối quan được thiết lập! Hơn nữa vừa lên LV2 ràng buộc
Trừ bỏ tầm nhìn cùng trò chuyện tâm linh của LV1, LV2 hơn một bậc nữa!
[Buông xuống: Hạ cánh ngắn hạn vào mục tiêu, độ dài của khoảng thời gian tạm thời tỷ lệ nghịch với sức mạnh của điểm đến và cường độ của điểm đến tỷ lệ thuận với thể lực của mục tiêu.]
Có lẽ hiểu ý nghĩa của các kỹ năng mới, Thủy Dã Không cảm nhận được mình đang trong một mối quan hệ ràng buộc với Mỹ Sa.
Sự hiểu biết về các kỹ năng có thể được nói trước và sau, hắn thậm chí còn tò mò hơn về Mỹ Sa.
"Mỹ Sa." Thủy Dã Không bắt đầu khởi động trò chuyện tâm linh.
Trong phòng thí nghiệm, cảm xúc của Mĩ Sa bị kích thích đáng kể và trên màn hình, tốc độ dòng máu đang tăng nhanh: "Cốt nữ đại nhân".
"Không cần kích động, hãy nói về tình hình hiện tại của ngươi."Thủy Dã Không lặng lẽ phát ra tín hiệu, đồng thời đưa ra một tầm nhìn chung.
Môi trường phòng thí nghiệm được phản ánh trong đầu của Thủy Dã Không.
Môi trường nơi Mỹ Sa đang ở rất kỳ lạ, giống như ở trong một phòng bệnh nào đó.
Lực lượng lãnh đạo của đảo quốc muốn tập trung lực lượng siêu nhiên lại, và bàn tay cầm viên thịt hơi bị ép chặt, và sự nghẹt thở vô hình trỗi dậy từ đôi mắt anh.
Mỹ Sa dường như đang ở chỗ như thế, thoạt nhìn có thế thấy cô ta đang bị khống chế ở phòng bệnh.
"Xin chào, hãy mang hai mươi chiếc bánh mochi ba màu lại đây." Điền Không vẫy năm ngón tay,
"Nếu không có nhiều như vậy, thì còn bao nhiêu lấy hết tất cả cho tôi cũng được."
"Đến đây!" Thủy Dã Không đột nhiên đứng thẳng lên, trong tay còn cầm cái bánh mochi ba màu.
...…..
Mỹ Sa nằm trên giường không phản ứng, cô y tá bên cạnh cười một nụ cười thật tươi công việc của cô cũng yêu cầu cô làm vậy, trên mặt không có lấy một giọt mồ hôi.
Một lúc lâu sau, Mỹ Sa mới cúi đầu phát ra một âm thanh cô nói: "Bà bà, béo bà bà đâu rồi?"
"Ý cô là Thủy Bà Bà? Bà Thủy Khiết đang được điều trị…"
"Không thể nào, rõ ràng bà đã bị trúng đạn, là ngươi, là các ngươi giết bà ấy." Mỹ Sa trở nên kích động.
Những giọt mồ hôi bắt đầu đỏ xuống trán cô y tá.
Trong thiết bị, giọng nói dịu dàng của người nam vang lên: "Mỹ Sa tiểu thư, cô có lẽ đã hiểu nhầm, những viên đạn mà chúng tôi bắn chỉ là những liều thuốc mê nhỏ, cho nên hiện tại cô mới tỉnh rất nhanh như vậy. Chúng tôi vẫn còn đang điều trị cho bà Thủy Khiết ở phòng bệnh khác, xin hỏi cô có muốn nhìn qua một chút không?"
Phòng phân tích đã tạo ra một mô hình tâm lý của Mỹ Sa, dưới mạng lưới công nghệ hiện đại, nhìn bên ngoài căn bản không thể che dấu.
Bản ghi chép sẽ được sao lưu lại khi cô phát ra âm thanh nào đó, tần số xung quanh sẽ tìm tín hiệu dựa trên ánh mắt của cô, từ hoạt động cơ thể mà thuốc mê sẽ luôn tự động có sẵn dựa trên những tình huống sắp xảy đến, thư từ công cụ sẽ được người bên cạnh ghi chép lại phù hợp với phong cách ngôn ngữ của cô cái cô muốn nói muốn làm....
Sau khi gói gọn tất cả thông tin, một mô hình tìm hiểu về bản thân chính mình được xây dựng lên.
Vẫn còn sự nghi ngờ sâu sắc trong ánh mắt của Mỹ Sa, nhưng khi nghe thấy cô có thể xác nhận tình hình của béo bà bà, cô nửa tin nửa ngờ rồi gật đầu.
Phía đối diện giường bệnh của Mỹ Sa, một cái màn hình ngăn cách hai căn phòng bỗng nhiên lộ ra.
"Béo bà bà."
Phía trong màn hình là người nằm trong phòng bệnh, hai bên là y tá và bác sĩ đang chăm sóc bệnh nhân, béo bà bà sắc mặt bình thường, hô hấp bình thường, điện tâm đồ ổn định..... Mỹ Sa tuy rằng không hiểu về điện tâm đồ, nhưng cũng hiểu rằng những đường lượn trên điện tâm đồ cho thấy là béo bà bà còn sống.
Có vẻ như ai đó đang nhớ đến mình nói về mình, mắt béo bà bà hơi hơi giật giật, nhưng tóm lại là bà không thể tỉnh dậy vào lúc này được.
"Mỹ Sa tiểu thư, như cô thấy rồi đấy, bởi vì cuộc tấn công sai lầm của quân đội, bà Thủy Khiết vẫn còn đang hôn mê. Với những rắc rối này, chúng tôi thành thật xin lỗi, nhưng cô không cần lo lắng, bà Thủy Khiết đang được điều trị tốt nhất, chắc vài ngày nữa sẽ tỉnh dậy."
Nói xong, màn hình máy quay quay sát quay gần Béo bà bà hơn, nhìn vào sắc mặt của Béo bà bà, Mỹ Sa càng thấy rõ hơn.
Thấy khuôn mặt béo bà bà suy yếu tái nhợt, Mỹ Sa cảm thấy đau lòng, môi run run: "Béo bà bà, không có việc gì là tốt rồi, Trăng Rằm rất lo lắng cho người…"
Hai từ "Béo bà bà" "Trăng rằm" vừa được thu lại, trong phòng liền có người triển khai phân tích.
Nhắm vào Mỹ Sa và bà Thủy Khiết, bọn họ đã thu thập nhiều thông tin và thiết lập một mô hình tâm lý hoàn chỉnh, nhưng mối quan hệ giữa Mỹ Sa và Thủy Thái thái vẫn chưa có mối liên kết đầy đủ.
"Tìm đến nơi này, bọn họ phát hiện một trại trẻ mồ côi nơi bà Thủy Khiết làm việc, có một cô bé mồ côi tên là Trăng Rằm, được một gia đình nhận nuôi lúc 9 tuổi."
"Căn cứ theo mô hình được thiết lập, bà lão khi về già mất trí nhớ nặng cho nên lúc này bà ta mới nhầm cô gái này chính là cô bé Trăng Rằm năm xưa."
"Trong lần đầu tiên tỉnh dậy, mục tiêu nghĩ tới là bà Thủy Khiết, xem ra mối quan hệ giữa hai bên chỉ trong thời gian ngắn đã vượt quá sự mong muốn."
Phòng tác chiến, phòng phân tích, phòng canh gác, phòng thí nghiệm…. Có các phòng riêng biệt trong căn cứ, được điều phối chiến đấu.
Nơi này hoàn toàn có thể cho rằng là một cuộc chiến lớn, trên thực tế sẽ có lúc Mỹ Sa bộc phát lúc chiến đấu, có thể sử dụng cho chiến tranh quy mô nhỏ, cũng có thể cho một cuộc chiến lớn. Người như thể là siêu nhiên đang tồn tại, chiến đấu trên đường phố là chiến trường tự nhiên của cô.
Nếu gặp phải một sự việc phi thường vậy ở trong thành phố, một cái đội hình cũng không đủ! Sức mạnh đánh trực diện của đối thủ có lẽ không đủ, xuất quỷ nhập thần những quỹ đạo làm cho người ta sợ hãi.
Đội tác chiến trong phòng nghe phân tích thông tin, kết hợp với phản ứng Mỹ Sa, mọi người đều nở một nụ cười an tâm.
"Không uống phí tiền đầu tư vào."
"Ồ, công nghệ của nước ta đã phát triển tới mức này."
Một lão đại rời ánh mắt, quay qua trái phải mỉm cười nói: " Nếu người khác nói đây là công nghệ GG, ta đều không thể nghĩ đến."
Cái gọi là bà Thủy Khiết vẫn còn sống, đây cũng có thể là công nghệ giả dạng hình ảnh.
Sau một tuần, kế hoạch sơ bộ đã được xây dựng.
Bà Thủy Khiết cũng đã ở trong đủ mọi loại phương án, từ các phòng GG hàng đầu của lực lượng, trong thời gian ngắn, đã tạo ra hình ảnh để giả mạo.
Từng giây, từng phút đều là đang đốt cháy đồng tiền!
Trong suốt lịch sử, đây giống như là thế chiến thứ hai chế tác (đại bình tư hưởng phúc)
Về phần Bà Thủy Khiết. Nếu thật sự bị trúng đạn gây mê, nói không chừng bà đã có thể tỉnh dậy từ lâu, nhưng hiện trường những người chết bị đâm thấu tận xương, đều biến thành thứ gì đó không thể diễn tả, nếu nói ra sự thật, có thể mục tiêu sẽ phát điên, mặt khác nó còn có thể xem là một lời nói dối thiện chí – đây là cách trấn an tinh thần bản thân.
Ngoại trừ hao phí rất lớn, hơn nữa không thể sử dụng đến GG ngoại, một diễn viên thay thế đặc biệt đã được"Sản xuất" ra, y như nguyên tác của bà Thủy Khiết, từ hình thể dung nhan các chuyên gia đã làm nó không khác bản gốc một chút nào, độ tuổi của bà cũng đã già diễn viên thay thế cũng được chỉnh sửa chu đáo chặt chẽ từ cử chỉ tay chân, yết hầu, làn da.
Cho dù giải phẫu với tốc độ cực nhanh, nhưng diễn viên vẫn phải thay đổi giọng nói, nhưng trước mắt thì không phải sử dụng đến.
Sau vài tiếng, khóe mắt của Mỹ Sa như muốn rơi lệ, nhưng đột nhiên, con mắt cô bỗng co lại, trong lòng có gì đó truyền đến – là âm thanh của cốt nữ đại nhân!
Tokyo, thành phố Adachi
Thủy Dã Không đang chế biến cái bánh Mochi ba màu đột nhiên rớt xuống, lại một mối quan được thiết lập! Hơn nữa vừa lên LV2 ràng buộc
Trừ bỏ tầm nhìn cùng trò chuyện tâm linh của LV1, LV2 hơn một bậc nữa!
[Buông xuống: Hạ cánh ngắn hạn vào mục tiêu, độ dài của khoảng thời gian tạm thời tỷ lệ nghịch với sức mạnh của điểm đến và cường độ của điểm đến tỷ lệ thuận với thể lực của mục tiêu.]
Có lẽ hiểu ý nghĩa của các kỹ năng mới, Thủy Dã Không cảm nhận được mình đang trong một mối quan hệ ràng buộc với Mỹ Sa.
Sự hiểu biết về các kỹ năng có thể được nói trước và sau, hắn thậm chí còn tò mò hơn về Mỹ Sa.
"Mỹ Sa." Thủy Dã Không bắt đầu khởi động trò chuyện tâm linh.
Trong phòng thí nghiệm, cảm xúc của Mĩ Sa bị kích thích đáng kể và trên màn hình, tốc độ dòng máu đang tăng nhanh: "Cốt nữ đại nhân".
"Không cần kích động, hãy nói về tình hình hiện tại của ngươi."Thủy Dã Không lặng lẽ phát ra tín hiệu, đồng thời đưa ra một tầm nhìn chung.
Môi trường phòng thí nghiệm được phản ánh trong đầu của Thủy Dã Không.
Môi trường nơi Mỹ Sa đang ở rất kỳ lạ, giống như ở trong một phòng bệnh nào đó.
Lực lượng lãnh đạo của đảo quốc muốn tập trung lực lượng siêu nhiên lại, và bàn tay cầm viên thịt hơi bị ép chặt, và sự nghẹt thở vô hình trỗi dậy từ đôi mắt anh.
Mỹ Sa dường như đang ở chỗ như thế, thoạt nhìn có thế thấy cô ta đang bị khống chế ở phòng bệnh.
"Xin chào, hãy mang hai mươi chiếc bánh mochi ba màu lại đây." Điền Không vẫy năm ngón tay,
"Nếu không có nhiều như vậy, thì còn bao nhiêu lấy hết tất cả cho tôi cũng được."
"Đến đây!" Thủy Dã Không đột nhiên đứng thẳng lên, trong tay còn cầm cái bánh mochi ba màu.
...…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook