Naruto Giữa Đời Thực Tokyo
Chương 135: Không nên làm như thế

Translator: Waveliterature Vietnam

Khi chính phủ kết hợp đồng tâm hiệp lực với nhau vì vấn đề quan trọng này, thì một lực lượng được triển khai ra thật sự làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, một kế hoạch Khẩn La Mật Cổ cho Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử đã hoàn tất, tất cả ánh mắt của toàn bộ lực lượng ở khắp nơi đều đổ vào trong thành phố Cao Gia, đội ứng phó số năm, quân đội nội các, Thước Phương, tài phiệt.

Từ rạng sáng sẽ bắt đầu tiến hành, gần tới thời gian giữa buổi trưa, đội ứng phó số năm bắt đầu tiến hành công việc điều tra về " Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử" trong hàng chục ngàn hộ gia đình trong phạm vi bán kính hai km, dưới sự chứng kiến của vô số người, nghe thấy tiếng động vật kêu, các dữ liệu được phân tích tỉ mỷ bởi các nhân viên, một loạt các phép tính toán quy chiếu về mô hình chiến đấu không ngừng được hoàn thiện bổ sung, tổng hợp lại các số liệu, đội ứng phó số năm đem tất cả các mục tiêu này tập trung về Tòa nhà cầu thượng cắt ngang phía khu vực Hoa Khói ở thành phố Adachi.

Đó là nơi đầu tiên người ta nghe thấy tiếng động vật kêu, cũng có khả năng là nơi mà Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử xuất hiện nhiều nhất.

Sắp xếp bố trí việc theo dõi với cường độ cao, bí mật giải tán các cư dân gần đó, biến các ngôi nhà cải tạo lại thành một đơn vị chiến đấu tạm thời, để có thể bắt giữ được Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử, Thước Phương còn phóng đại phải tìm ra dây cáp chặn chặn tàu sân bay mà vẫn hay sử dụng trong chiến đấu...

Phản hồi của đội ứng phó số năm, từ đội trưởng Sương Đảo Thanh Mỹ phối hợp với ban chỉ huy.

Mặc dù những ngày này, Sương Đảo Thanh Mỹ đã rất cố gắng nỗ lực để xứng đáng là một người lãnh đạo tốt, nhưng dù sao cô cũng vẫn còn thiếu kinh nghiệm cho nên cũng còn khiếm khuyết vài điều, điều hành chỉ huy cả hơn trăm người làm cho cô cảm thấy luống cuống, thở không đều hơi, tóc cũng rụng một ít.

Điền Không đi theo cô thực hiện các công việc hỗ trợ cho cô sau đợt ói ra cả một bãi cầu vồng, cô ấy bây giờ trở thành phụ tá chính thức của Sương Đảo Thanh Mỹ, nhưng cấp bậc cảnh sát vẫn chưa tăng.

"Ta nên hạnh phúc hay đau khổ đây." Sương Đảo Thanh Mỹ tìm vào một góc, ngồi thẫn thờ trên ghế rồi nhìn lên bầu trời.

Mạng lưới bao vây đã được sắp xếp, đằng sau những ngôi nhà có vẻ bình tĩnh kia chính là khu dân cư cũng là nơi đội ứng phó số năm tập hợp, cùng lực lượng quân đội được gửi bởi nội các.

Trong cách bố trí mạng lưới xung quanh, Sương Đảo Thanh Mỹ cảm thấy rằng mình không hề có một chút thời gian nào để nghỉ ngơi, cô đã kiệt sức và mệt mỏi khi phải xem tiến độ của dự án, cô phải giám sát việc xây dựng, giám sát đội thi công, càng ngày lượng công việc càng đa dạng cô phát hiện ra mình không hề chuyên nghiệp.

Trong đội ứng phó số năm, không có người mới theo đúng nghĩa, các sĩ quan đều là chuyên viên từ các bộ phận khác, như điều tra, theo dõi, chống theo dõi, điện tử, v.v.,thậm chí có nhiều người được Thước Phương đưa vào, có không ít những cựu chiến binh đã nghỉ hưu trên chiến trường, trên tay đã từng giết bao nhiêu sinh mạng, sao bọn họ không ra chỉ thị thành lập một số đội tấn công tinh nhuệ, trong đội quân tinh nhuệ đó sẽ chẳng có một người lính nào ngần ngại với việc mở cửa xe tăng, lái máy bay, sửa chữa tàu sân bay, hay thậm chí là tham gia chế tạo bom nguyên tử Sương Đảo Thanh Mỹ cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Có một nhóm những thành việc chuyên nghiệp như vậy, Sương Đảo Thanh Mỹ chỉ việc ở không ra mệnh lệnh cho họ, bọn họ sẽ tự động thực hiện – nói trắng ra là có cô hay không có cô cũng giống nhau.

Đội ứng phó số năm sẽ có những mệnh lệnh nhiệm vụ của riêng họ những điều đó đều là từ người đứng đầu, ví dụ bốn bộ phận do Thước Phương làm chủ sẽ hoàn toàn phớt lờ mệnh lệnh của Sương Đảo Thanh Mỹ, mặt khác còn một số bộ phận là thân tín của Thủ tướng, một số người là người phát ngôn của lực lượng tài phiệt, sau lưng họ là cả một pho tượng nâng đỡ họ lên.

Càng nghĩ, Sương Đảo Thanh Mỹ càng chán nản buồn phiền

Bầu trời im lặng và đen kịt, Tokyo bên kia sông bắt đầu phô diễn ra vẻ đẹp của riêng mình trong tư thế Bất Dạ Thành.

"Đội trưởng.... đã khuya rồi."Điền Không uống một ngụm nước khoáng, nhìn lên bầu trời đen, trên cánh tay của cô nổi lên một lớp da gà.

Rõ ràng là có linh cảm không tốt, đêm nay phải đối mặt với con mãnh thú siêu cấp hung dữ, không phải là các hồn ma hồn quỷ như trường hợp lúc trước, nếu có phát sinh chiến đấu, liệu Điền Không cô giả vờ nằm xuống chết thì có đánh lừa được nó không?

"Ừ." Sương Đảo Thanh Mỹ nắm chặt tay.

Tình huống tốt nhất là hãy bình tĩnh tiếp xúc với nó, nói cách khác..... các khu dân cư xung quanh đây đều đã được cải tạo lại thành các đơn vị chiến đấu cũng không thể đùa giỡn được.

Ngoại trừ những âm thanh linh tinh như tiếng hắt xì ở bên ngoài, chung quanh thật yên tĩnh và đáng sợ.

"Ngươi là Sương Đảo Thanh Mỹ?"

Một giọng nữ sắc sảo vang lên ở một bên tai của Sương Đảo Thanh Mỹ.

Thanh âm của người phụ nữ nghe cũng đoán khoảng chừng được mười sáu hay mười bảy tuổi gì đó, âm thanh rất hay, nhưng không hề ấm áp, lạnh giống như một mảnh băng ở kỷ Cambry.

Sương Đảo Thanh Mỹ nhăn mày, là ai mà thô lỗ không lễ phép vậy, từ lúc thăng chức cho tời giờ, không có nhiều người dám gọi tên thật của cô ra như vậy.

Sương Đảo Thanh Mỹ nhìn về phía có âm thanh, cô khó chịu, cha cô đã dạy cô rằng khi làm việc phải có một khuôn mặt thật nghiêm túc.

"Bịch bịch."

Đợi cho đến khi người đó bước lại gần, hai chân cô sợ tới mức mềm nhũn, xém chút nữa là ngã từ trên ghế xuống.

[Trăng Rằm Mỹ Sa] đang đứng trước Sương Đảo Thanh Mỹ, cô gái mặc trang phục rộng thùng thình, đội mũ trên đầu, giống như một cô gái bình thường trên đường phố Tokyo.

"Này, sao ngươi lại vô lễ với đội trường như thế, mời ngươi lập tức...."

Mắt của Điền Không mở to hết cỡ trừng mắt nhìn sự xuất hiện bất ngờ của cô gái, cô giống như một con chó nhỏ trung thành thực hiện việc bảo vệ chủ của mình.

Điền Không vẫn còn chưa nói xong, thì Sương Đảo Thanh Mỹ đã lấy tay bịt kín miệng của cô lại, một tay giữ lấy bụng, duỗi thẳng cơ thể.

"Có lòng như vậy thật sự rất là tốt, ta Sương Đảo Thanh Mỹ rất dễ gần mà." Sương Đảo Thanh Mỹ cười thật lớn nhìn Trăng Rằm Mỹ Sa, "Ngươi.... Ngài đã tới rồi?"

"Buổi tối hôm nay, sẽ có sự kiện siêu nhiên xảy ra?" Mỹ Sa nói thẳng.

Sương Đảo Thanh Mỹ nở một nụ cười: "Có khả năng sẽ xuất hiện một con Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử, nhưng không hoàn toàn, ngài có ấn tượng gì về Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử sao?"

Đây là lần đầu tiên trong đời cô có cơ hội được tiếp xúc trực tiếp với Trăng Rằm Mỹ Sa, Mỹ Sa là thực sự đúng với đích danh là một người sát thần, cho dù không có phận sự gì ngoài danh xưng cốt nữ mạnh mẽ, nhưng cô ta đã là một phần của chính phủ. Nói đến đây, cũng có thể hiểu đối phương nghiễm nhiên trở thành thành viên của đội ứng phó số năm, trên danh nghĩa chịu sự quản lý của cô.

"Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử...."

Ánh mắt của Mỹ Sa nhìn một cách trầm tư có chút rung động gì đó, cô ghét chiến đấu, ghét những trận đấu phi nghĩa.

Nhưng tất cả đều là nhờ vào cốt nữ đại nhận, cô không có lý do gì để do dự.

Có một sinh vật siêu phàm tồn tại giống mình sao?

Chiếu Đêm Ngọc Sư Tử.

................

Tiểu Q đang ngồi nghe nhạc, những bàn chân nhún nhảy.

"Cái tên Thủy Dã Không đêm nay tại sao lại tốt bụng thế nhỉ, thật kì lạ." Tiểu Q tối nay không còn bị Thủy Dã Không bắt chạy nữa, mà nó có thể tự do thời gian vui chơi, đi đến thành phố Cao Gia để hẹn hò cũng không có vấn đề gì, cũng không còn giới hạn thời gian nữa..

Nhưng Thủy Dã Không lại đặt ra một yêu cầu kỳ lạ cho nó, đó là nó phải biến thành một con chó khác để đi đến thành phố Cao Gia.

Chẳng lẽ hắn đã chán ghét hình dạng này của nó?

Đùa thôi, ông lớn Tiểu Q đây đầu đội trời chân đạp đất, nó đã tung hoành biết bao nhiêu chỗ ở thành phố Cao Gia này!

Trong khu vực Hoa Khói, không con nào là không biết nó!

Con phố Bắc Nam khu vực Adachi, chỉ cần lên tiếng thôi là con nào cũng biết!

Cho dù có biến thành một con chó khác, thành con chó rotti cũng tốt, chỉ cần nhìn thấy Tiểu Q xuất hiện, không con nào dám không cung kính ngoan ngoãn với nó.

Chỉ là vì nam chủ nhân kỳ quái kia đã lo lắng cho an nguy của nó, Tiểu Q đã phải theo ý hắn thay đổi hình dáng của mình mà biến thành một con chó Shiba Inu.

Vì đã lâu lắm rồi không gặp, Tiểu Q đã cố tình chải chuốt, tắm rửa thật sạch sẽ.

Rồi nó lên ghế lắc người cho nước rớt ra, rồi hong quạt làm khô cơ thể.

"Gâuuu!!"

Tiểu Q nhìn lên trên bầu trời không thể chờ đợi được nữa, nó hạ cơ thể xuống kích thích gia tốc.

Chuỗi ánh sáng màu xanh lại xuất hiện trên bờ sông.

Nó nhìn thấy ánh sáng đèn đường ở thành phố Cao Gia, nhìn thấy ngã tư đường quen thuộc, và thấy cả.... Súng?

" Ôi."

Trong cửa sổ của khu dân cư có các họng súng nhô ra.

Một ánh đèn pha chói mắt chiếu vào người của Tiểu Q, làm cho nó không thể ẩn thân mình được.

Nó chính xác giống như một bộ phim chiến tranh trong các bom tấn của Hollywood!

"Không nên như thế chứ, ta chỉ là một con chó thôi mà."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương