Naruto Giữa Đời Thực Tokyo
-
Chương 128: Đây là mì Ramen
Translator: Waveliterature Vietnam
Sáng sớm hôm sau, Tả Điền Thực Y phát hiện ra rằng Tiểu Q cả ngày nay trông rất buồn bã hầm hực, cơm thì không ăn, TV cũng không xem, tinh thần uể oải không một chút phấn chấn.
Tâm trạng không ổn định như vậy, quả nhiên là phải thiến rồi.
Vì phải làm mì ramen, cho nên từ buổi trưa Thủy Dã Không đã đến nhà hàng để làm việc, đối với hắn mà nói đây là lần đầu tiên hắn phá lệ đi làm sớm như thế, trước kia ngoại trừ mì ăn liền, thì nhà hàng chưa bao giờ nấu mì với số lượng lớn như thế.
Sau khi uống rượu thì đi ăn một bát mì, thói quen kỳ lạ này rất phổ biến trong xã hội của quốc đảo, bắt nguồn từ những khó khăn kinh tế sau chiến tranh, các nhân viên văn phòng muốn lấp đầy dạ dày sau một ngày kiệt sức, lượng thức ăn trong các quán rượu cư ốc không đáp ứng được nhu cầu tiêu thụ của những người này, hơn nữa mì ramen mì udon vừa tiện lợi lại vừa rẻ không giống như những đồ ăn khác, chỉ cần ăn một bát lớn là đã no căng bụng.
Vì vậy, mì ramen cùng mì udon đã trở thành thực phẩm phổ biến nhất cho người lao động nhập cư, cùng vì nó tiện lợi và rẻ nên nó dần phát triển phổ biến sau đó, mặc dù chúng được phát minh ra trước chiến tranh, nhưng chúng đã nhanh chóng lan rộng khắp thế giới sau hơn một thập kỷ kể từ thời chiến tranh.
Nhà ẩm thực Hải Bộ, Thủy Dã Không phải làm được mì ramen (udon) theo như lời hứa mà hắn đã nói với Hải Bộ Sa tối hôm qua, bà Hải Bộ Huệ cũng không phản đối gì, nếu Thủy Dã Không biết làm ramen thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Nhìn thấy đống bột ngay trước mặt, Thủy Dã Không rửa sạch tay, đổ nước vào trong bột sau đó hắn lấy tay nhào bột lại thành một khối.
Điều quan trọng trong công đoạn chế biến mì ramen của quốc đảo không phải đơn giản là dung nước khuấy bột, mà cơ bản là sự phối hợp lượng nước trong đó, khuấy đều nước cho lên mặt của bột mì, khuấy thật đều rồi đổ lên bột, cứ như vậy sẽ làm cho bột mì tạo được một mùi riêng biệt, làm ở nhà hàng Hải Bộ nửa, cho nên đổ nước cùng muối...
Tất cả đều phải làm thật cẩn thận, tiếp đó là nhào bột thật đúng cách, Thủy Dã Nhắm hai mắt lại, thật đáng tiếc là hắn không có cảm thấy điều gì kỳ lạ ở đống bột này, hắn không bao giờ bất ngờ với khả năng của mình.
Khuấy đều bột là một công việc vất vả, nhưng trong mắt Thủy Dã Không nhào bột lại làm hắn lại thấy vui vẻ sảng khoái dễ chịu, mấy chục cân bột được hắn cho thêm nước vào khuấy đều một cách linh hoạt dưới đôi tay của hắn, đôi bàn tay dường như tạo thành một xoáy nước, mỗi miếng bột nhỏ đều bị dòng nước xoáy khuấy tan hòa quyện vào trong nước.
Sau khi nhào bột mì xong, Thủy Dã Không trông có vẻ rất hài lòng đống bột, nhưng màu hơi vàng, nên trong lòng có chút tiếc nuối – thế nhưng trong lúc khuấy bột hắn có thấy một xoáy nước đó liệu có mở ra được cái gì không nhỉ? Nhìn như thế này cứ như thể là đã sử dụng bóng nước để mở khóa?
Mặc dù cửa hàng đã mua tất cả các loại bột xay nhuyễn sẵn hơn nữa còn có máy móc sẵn ở đó, nhưng vào dịp năm mới trong khi làm món mì Kiều Mạch bà Hải Bộ Huệ cũng sẽ thực hiện tất cả bằng tay, nhìn vào đôi tay khéo léo của Thủy Dã Không, bà Hải Bộ Huệ gật đầu: "Thủy Dã Không xem ra rất thuần thục, cháu đã luyện tập bao giờ chưa? "
Có một kỹ thuật như vậy, bà Hải Bộ Huệ không lo lắng về việc Thủy Dã Không làm bột mì, giống như khi các chuyên gia ra tay, thì ta đều biết là có được hay không trước mắt thấy hắn cũng rất thuần thục, mì do Thủy Dã Không làm cũng không thua kém so với bà Hải Bộ, đó chỉ là một nhà hàng nấu ăn bình thường, chỉ cần làm ra mì ramen ăn được là đủ rồi.
"À, trước kia gia đình cháu cũng đã làm mì."
Thủy Dã Không đây là một lời nói dối trắng trợn, người cha đời trước của hắn cùng gia đình của hắn rất cô độc, làm mì cái gì cơ chứ.
"Hóa ra là thế...."
Đặt bột đã làm xong chuẩn bị đưa vào máy, trục cán ép bột thành những sợi mì dài chắc, lấy sợi mì ra, Thủy Dã Không giữ sợi mì xếp cuộn lại nhiều lần, sợi mì dài cuộn lại thành hình một ngọn núi nhỏ.
"Ọ ọ ọ."
Sau đó bước thứ hai là dung hai tay ấn thật mạnh từ trên xuống từng trên đỉnh xuống, dùng một lực ép thật lớn ép xuống, dùng muỗng sứ ép xuống, công đoạn này làm cho sợi mì trở nên dai và chắc.
Quốc đảo này không có kỹ năng làm sợi mì giống ở Trung Quốc, vì vậy chỉ có thể làm cho mì mạnh nhất có thể theo cách tương đối ngu ngốc này, cuối cùng dùng dao cắt sợi mì bị ép lại thành từng sợi nhỏ dài, rồi dùng tay kéo giãn các sợi mì ra, sợi mì dài dai được kéo ra.
Theo sau Thủy Dã Không là Hải Bộ Sa đứng cạnh một bên, mặc dù cô cũng muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng cô thì lại không biết làm sợi mì như thế nào, cho nên cô chỉ có thể đợi cho đến khi Thủy Dã Không làm mì rồi vỗ tay nói: "Thật là lợi hại."
Thủy Dã Không nhìn thấy Hải Bộ Sa khẽ cười, dùng nước luộc chần mấy sợi mì sau đó vớt chúng ra, căn lượng nước rồi đặt sợi mì vào trong chén, tiếp theo thêm nước súp cho món mì đây là điều quan trọng nhất quyết định hương vị mì ngon hay không!
Trong gian bếp của nhà hàng có đặt sẵn mấy khúc xương lợn, Thủy Dã Không chuẩn bị một cái nồi lớn đặt mấy khúc xương lợn lớn vào, trong khi hầm thì bọt trắng của xương sẽ nổi lên, tuy rằng nó không phải là màu máu cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe khi ăn, nhưng nó sẽ làm nước bị đục hơn nữa lúc ăn mà nhìn thấy mấy cái bọt trắng nổi lềnh bềnh như thế này trông rất mất thẩm mỹ.
Đứng từ phía xa, nghe mùi súp xương hầm lan tỏa trông thật hấp dẫn.
Thủy Dã Không khịt mũi, hắn biết rõ trong nồi chỉ có một khúc xương lợn lớn, rõ ràng mùi hương này vẫn chưa đậm đà cho lắm, nhưng mùi nước súp cũng đá có đầy đủ hương vị rồi, hơn nữa cũng do mấy món súp cũ không có mùi hương thơm như món mới nấu này, cho nên đây chỉ là món súp bình thường mà thôi, theo như mùi vị mà nó lan tỏa ra thì có thể thấy cách làm vẫn chưa khoa học cho lắm, không phải là một bản sao hoàn chỉnh của món mì ramen.
Trong súp, ngoài sợi mì, điều quan trọng nữa là sự kết hợp các nguyên liệu, sử dụng thịt lợn nướng đã làm sẵn, trứng chim, măng xào, hành lá xắt nhỏ, Thủy Dã Không làm bát mì chỉ trong ba nốt nhạc.
Sự đồng đều của các hương vị được kết hợp lại sẽ tạo ra một bát mì hoàn hảo, súp mì đậm đà hấp dẫn lòng người, hành lá trên bát mì tăng thêm cảm giác kích thích món ăn, thịt lợn cùng trứng cút đều là những đồ ăn phổ biến, nhưng chúng làm cho món ăn thêm hấp dẫn đẹp mắt, chỉ cần nhìn vào là bị kích thích ngay.
Hít một hơi thật sâu cảm nhận mùi hương của món ăn, bà Hải Bộ Huệ đưa thêm một đôi đũa cho Hải Bộ Sa, ba người quây quần bên nhau: "Ta bắt đầu ăn nhé."
Bà Hải Bộ Huệ gắp sợi mì lên.
Hải Bộ Sa nhẹ nhàng thổi bớt hơi nóng của sợi mì.
Thủy Dã Không dùng muỗng chan nước súp mì.
"Thật ngon!"
"Ngon quá!"
Thủy Dã Không đã bị sốc bởi món mì ramen do chính hắn làm, sợi mì cùng nước súp quyện vào nhau, ăn vào miệng cảm thấy một mùi hương đặc biệt, so với những món mì trước đây từng ăn qua thì thật sự khác một trời một vực, nếu không phải rõ ràng là chính Thủy Dã Không tự tay nấu nó như bình thường, cùng với các nguyên liệu bình thường, thì hắn sẽ tự hỏi mình là có bỏ cái thuốc lạ gì vào nồi không!
Ba người vùi đầu vào ăn, trong thoáng chống như một cơn gió cuốn các sợi mì bay sạch sẽ
Ăn xong dùng khăn giấy lau miệng, người nhà Hải Bộ đang ngập tràn cảm xúc hương vị quá ngon của món ăn rồi dần lấy lại tinh thần.
"Tay nghề của cháu, thực sự là..." bà Hải Bộ Huệ nhắm mắt nghĩ về nó, "Một món ngon tuyệt hảo."
Bà Hải Bộ Huệ vốn định thay thế quán mì ramen của hai vợ chồng lão niên kia, nhưng bà cũng không phải là người muốn lợi dụng danh tiếng của người ta để thúc đẩy việc kinh doanh, trong thâm tâm bà Hải Bộ Huệ muốn Thủy Dã Không làm nên một thương hiệu mới của món mì ramen, so với món mì ramen của vợ chồng già kia thì hương vị này trông ngon hơn rất nhiều, thật sự là ngon nhất trong tất cả, có thể hiểu ngầm là, món mì do Thủy Dã Không làm có thể được xem là bậc thầy trong các nơi làm mì ramen.
"Uh-huh." Hải Bộ Sa vốn cũng định khen ngợi, nhưng cô không thể nhịn được cô ăn liên tục đến no căng, sau đó nhìn xuống một cách ngại ngùng.
Thật tình, thật tình luôn.
Làm sao trước mặt Thủy Dã Không mà lại ăn uống một cách thô tục như vậy.
Nhưng.... bạn cùng lớp Thủy Dã Không làm cái gì cũng đều rất lợi hại, đây có phải là thần mì nhập vào người hắn không
Với lời khen ngợi tán dương của bà Hải Bộ Huệ, huống hồ còn thêm màn thể hiện xuất sắc mà hắn cũng tự cảm nhận được, Thủy Dã Không cũng rất tin tưởng món mì ramen hắn làm, mọi thứ đều chờ đợi vào buổi tối tối nay!
Sáng sớm hôm sau, Tả Điền Thực Y phát hiện ra rằng Tiểu Q cả ngày nay trông rất buồn bã hầm hực, cơm thì không ăn, TV cũng không xem, tinh thần uể oải không một chút phấn chấn.
Tâm trạng không ổn định như vậy, quả nhiên là phải thiến rồi.
Vì phải làm mì ramen, cho nên từ buổi trưa Thủy Dã Không đã đến nhà hàng để làm việc, đối với hắn mà nói đây là lần đầu tiên hắn phá lệ đi làm sớm như thế, trước kia ngoại trừ mì ăn liền, thì nhà hàng chưa bao giờ nấu mì với số lượng lớn như thế.
Sau khi uống rượu thì đi ăn một bát mì, thói quen kỳ lạ này rất phổ biến trong xã hội của quốc đảo, bắt nguồn từ những khó khăn kinh tế sau chiến tranh, các nhân viên văn phòng muốn lấp đầy dạ dày sau một ngày kiệt sức, lượng thức ăn trong các quán rượu cư ốc không đáp ứng được nhu cầu tiêu thụ của những người này, hơn nữa mì ramen mì udon vừa tiện lợi lại vừa rẻ không giống như những đồ ăn khác, chỉ cần ăn một bát lớn là đã no căng bụng.
Vì vậy, mì ramen cùng mì udon đã trở thành thực phẩm phổ biến nhất cho người lao động nhập cư, cùng vì nó tiện lợi và rẻ nên nó dần phát triển phổ biến sau đó, mặc dù chúng được phát minh ra trước chiến tranh, nhưng chúng đã nhanh chóng lan rộng khắp thế giới sau hơn một thập kỷ kể từ thời chiến tranh.
Nhà ẩm thực Hải Bộ, Thủy Dã Không phải làm được mì ramen (udon) theo như lời hứa mà hắn đã nói với Hải Bộ Sa tối hôm qua, bà Hải Bộ Huệ cũng không phản đối gì, nếu Thủy Dã Không biết làm ramen thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Nhìn thấy đống bột ngay trước mặt, Thủy Dã Không rửa sạch tay, đổ nước vào trong bột sau đó hắn lấy tay nhào bột lại thành một khối.
Điều quan trọng trong công đoạn chế biến mì ramen của quốc đảo không phải đơn giản là dung nước khuấy bột, mà cơ bản là sự phối hợp lượng nước trong đó, khuấy đều nước cho lên mặt của bột mì, khuấy thật đều rồi đổ lên bột, cứ như vậy sẽ làm cho bột mì tạo được một mùi riêng biệt, làm ở nhà hàng Hải Bộ nửa, cho nên đổ nước cùng muối...
Tất cả đều phải làm thật cẩn thận, tiếp đó là nhào bột thật đúng cách, Thủy Dã Nhắm hai mắt lại, thật đáng tiếc là hắn không có cảm thấy điều gì kỳ lạ ở đống bột này, hắn không bao giờ bất ngờ với khả năng của mình.
Khuấy đều bột là một công việc vất vả, nhưng trong mắt Thủy Dã Không nhào bột lại làm hắn lại thấy vui vẻ sảng khoái dễ chịu, mấy chục cân bột được hắn cho thêm nước vào khuấy đều một cách linh hoạt dưới đôi tay của hắn, đôi bàn tay dường như tạo thành một xoáy nước, mỗi miếng bột nhỏ đều bị dòng nước xoáy khuấy tan hòa quyện vào trong nước.
Sau khi nhào bột mì xong, Thủy Dã Không trông có vẻ rất hài lòng đống bột, nhưng màu hơi vàng, nên trong lòng có chút tiếc nuối – thế nhưng trong lúc khuấy bột hắn có thấy một xoáy nước đó liệu có mở ra được cái gì không nhỉ? Nhìn như thế này cứ như thể là đã sử dụng bóng nước để mở khóa?
Mặc dù cửa hàng đã mua tất cả các loại bột xay nhuyễn sẵn hơn nữa còn có máy móc sẵn ở đó, nhưng vào dịp năm mới trong khi làm món mì Kiều Mạch bà Hải Bộ Huệ cũng sẽ thực hiện tất cả bằng tay, nhìn vào đôi tay khéo léo của Thủy Dã Không, bà Hải Bộ Huệ gật đầu: "Thủy Dã Không xem ra rất thuần thục, cháu đã luyện tập bao giờ chưa? "
Có một kỹ thuật như vậy, bà Hải Bộ Huệ không lo lắng về việc Thủy Dã Không làm bột mì, giống như khi các chuyên gia ra tay, thì ta đều biết là có được hay không trước mắt thấy hắn cũng rất thuần thục, mì do Thủy Dã Không làm cũng không thua kém so với bà Hải Bộ, đó chỉ là một nhà hàng nấu ăn bình thường, chỉ cần làm ra mì ramen ăn được là đủ rồi.
"À, trước kia gia đình cháu cũng đã làm mì."
Thủy Dã Không đây là một lời nói dối trắng trợn, người cha đời trước của hắn cùng gia đình của hắn rất cô độc, làm mì cái gì cơ chứ.
"Hóa ra là thế...."
Đặt bột đã làm xong chuẩn bị đưa vào máy, trục cán ép bột thành những sợi mì dài chắc, lấy sợi mì ra, Thủy Dã Không giữ sợi mì xếp cuộn lại nhiều lần, sợi mì dài cuộn lại thành hình một ngọn núi nhỏ.
"Ọ ọ ọ."
Sau đó bước thứ hai là dung hai tay ấn thật mạnh từ trên xuống từng trên đỉnh xuống, dùng một lực ép thật lớn ép xuống, dùng muỗng sứ ép xuống, công đoạn này làm cho sợi mì trở nên dai và chắc.
Quốc đảo này không có kỹ năng làm sợi mì giống ở Trung Quốc, vì vậy chỉ có thể làm cho mì mạnh nhất có thể theo cách tương đối ngu ngốc này, cuối cùng dùng dao cắt sợi mì bị ép lại thành từng sợi nhỏ dài, rồi dùng tay kéo giãn các sợi mì ra, sợi mì dài dai được kéo ra.
Theo sau Thủy Dã Không là Hải Bộ Sa đứng cạnh một bên, mặc dù cô cũng muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng cô thì lại không biết làm sợi mì như thế nào, cho nên cô chỉ có thể đợi cho đến khi Thủy Dã Không làm mì rồi vỗ tay nói: "Thật là lợi hại."
Thủy Dã Không nhìn thấy Hải Bộ Sa khẽ cười, dùng nước luộc chần mấy sợi mì sau đó vớt chúng ra, căn lượng nước rồi đặt sợi mì vào trong chén, tiếp theo thêm nước súp cho món mì đây là điều quan trọng nhất quyết định hương vị mì ngon hay không!
Trong gian bếp của nhà hàng có đặt sẵn mấy khúc xương lợn, Thủy Dã Không chuẩn bị một cái nồi lớn đặt mấy khúc xương lợn lớn vào, trong khi hầm thì bọt trắng của xương sẽ nổi lên, tuy rằng nó không phải là màu máu cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe khi ăn, nhưng nó sẽ làm nước bị đục hơn nữa lúc ăn mà nhìn thấy mấy cái bọt trắng nổi lềnh bềnh như thế này trông rất mất thẩm mỹ.
Đứng từ phía xa, nghe mùi súp xương hầm lan tỏa trông thật hấp dẫn.
Thủy Dã Không khịt mũi, hắn biết rõ trong nồi chỉ có một khúc xương lợn lớn, rõ ràng mùi hương này vẫn chưa đậm đà cho lắm, nhưng mùi nước súp cũng đá có đầy đủ hương vị rồi, hơn nữa cũng do mấy món súp cũ không có mùi hương thơm như món mới nấu này, cho nên đây chỉ là món súp bình thường mà thôi, theo như mùi vị mà nó lan tỏa ra thì có thể thấy cách làm vẫn chưa khoa học cho lắm, không phải là một bản sao hoàn chỉnh của món mì ramen.
Trong súp, ngoài sợi mì, điều quan trọng nữa là sự kết hợp các nguyên liệu, sử dụng thịt lợn nướng đã làm sẵn, trứng chim, măng xào, hành lá xắt nhỏ, Thủy Dã Không làm bát mì chỉ trong ba nốt nhạc.
Sự đồng đều của các hương vị được kết hợp lại sẽ tạo ra một bát mì hoàn hảo, súp mì đậm đà hấp dẫn lòng người, hành lá trên bát mì tăng thêm cảm giác kích thích món ăn, thịt lợn cùng trứng cút đều là những đồ ăn phổ biến, nhưng chúng làm cho món ăn thêm hấp dẫn đẹp mắt, chỉ cần nhìn vào là bị kích thích ngay.
Hít một hơi thật sâu cảm nhận mùi hương của món ăn, bà Hải Bộ Huệ đưa thêm một đôi đũa cho Hải Bộ Sa, ba người quây quần bên nhau: "Ta bắt đầu ăn nhé."
Bà Hải Bộ Huệ gắp sợi mì lên.
Hải Bộ Sa nhẹ nhàng thổi bớt hơi nóng của sợi mì.
Thủy Dã Không dùng muỗng chan nước súp mì.
"Thật ngon!"
"Ngon quá!"
Thủy Dã Không đã bị sốc bởi món mì ramen do chính hắn làm, sợi mì cùng nước súp quyện vào nhau, ăn vào miệng cảm thấy một mùi hương đặc biệt, so với những món mì trước đây từng ăn qua thì thật sự khác một trời một vực, nếu không phải rõ ràng là chính Thủy Dã Không tự tay nấu nó như bình thường, cùng với các nguyên liệu bình thường, thì hắn sẽ tự hỏi mình là có bỏ cái thuốc lạ gì vào nồi không!
Ba người vùi đầu vào ăn, trong thoáng chống như một cơn gió cuốn các sợi mì bay sạch sẽ
Ăn xong dùng khăn giấy lau miệng, người nhà Hải Bộ đang ngập tràn cảm xúc hương vị quá ngon của món ăn rồi dần lấy lại tinh thần.
"Tay nghề của cháu, thực sự là..." bà Hải Bộ Huệ nhắm mắt nghĩ về nó, "Một món ngon tuyệt hảo."
Bà Hải Bộ Huệ vốn định thay thế quán mì ramen của hai vợ chồng lão niên kia, nhưng bà cũng không phải là người muốn lợi dụng danh tiếng của người ta để thúc đẩy việc kinh doanh, trong thâm tâm bà Hải Bộ Huệ muốn Thủy Dã Không làm nên một thương hiệu mới của món mì ramen, so với món mì ramen của vợ chồng già kia thì hương vị này trông ngon hơn rất nhiều, thật sự là ngon nhất trong tất cả, có thể hiểu ngầm là, món mì do Thủy Dã Không làm có thể được xem là bậc thầy trong các nơi làm mì ramen.
"Uh-huh." Hải Bộ Sa vốn cũng định khen ngợi, nhưng cô không thể nhịn được cô ăn liên tục đến no căng, sau đó nhìn xuống một cách ngại ngùng.
Thật tình, thật tình luôn.
Làm sao trước mặt Thủy Dã Không mà lại ăn uống một cách thô tục như vậy.
Nhưng.... bạn cùng lớp Thủy Dã Không làm cái gì cũng đều rất lợi hại, đây có phải là thần mì nhập vào người hắn không
Với lời khen ngợi tán dương của bà Hải Bộ Huệ, huống hồ còn thêm màn thể hiện xuất sắc mà hắn cũng tự cảm nhận được, Thủy Dã Không cũng rất tin tưởng món mì ramen hắn làm, mọi thứ đều chờ đợi vào buổi tối tối nay!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook