[Naruto Fanfic] Sinh Tồn Ở Thế Giới Ninja
-
Chương 82: Độc Thủ Của Danzo
Hai tiểu đội của Konoha chia nhau ra nhiều hướng khác nhau, thăm dò tất cả những nơi Uchiha Sasuke hoặc Akatsuki có thể xuất hiện.
Yamato, Naruto, Hinata và chú chó Bull lập thành một đội đặc biệt hoạt động chung với nhau. Qua chừng mười lăm phút, bọn họ chợt phát hiện có người theo dõi. Kẻ này không phải Sasuke, càng không phải bất kỳ ai trong Akatsuki, nhưng cũng không hề xa lạ gì với họ.
"Yakushi Kabuto!" Khoảnh khắc đối mặt chính diện, Yamato gần như lập tức nhận ra đối phương. Cũng dễ hiểu thôi, không lâu trước đó bọn họ còn vừa có một màn rượt đuổi ở làng Cỏ. Nhưng chính vì điều này khiến tâm trạng bình tĩnh của Yamato trở nên dao động. Cho dù là ai, nhìn thấy một người vốn đã bị khoét tim chết tại chỗ lại đột nhiên sống sờ sờ đứng trước mặt mình... cảm giác này quỷ dị không lời nào nói hết.
"Ngươi..." Naruto hiển nhiên cũng nhận ra, giật mình sửng sốt. Tình huống ngày đó trong căn cứ Orochimaru cậu không được tận mắt chứng kiến, nhưng đội trưởng Yamato khẳng định người trước mắt đã bị Uri – chan... giết chết rồi kia mà?
"Đừng suy nghĩ nhiều quá." Kabuto liếc nhìn thần sắc hai người, cười nhạt, từ trong ngực áo lấy ra một cuốn sổ bìa đen. "Ta chỉ muốn tặng cái này cho Naruto."
"Đó là gì?" Yamato cảnh giác.
"Tất cả những thông tin ta thu thập được về Akatsuki bấy lâu nay."
"Tại sao ngươi lại mang nó tới đây?" Naruto vẫn đứng cách một khoảng, không có ý vươn tay ra, chỉ cau mày.
"Như ta nói đấy, mang tới để cho ngươi."
Nửa khuôn mặt Kabuto giấu sau mũ áo choàng, đầu cúi thấp, chỉ để lộ một phần gọng kính và giọng nói đều đều đến không giống người. Mắt hắn cụp xuống, ánh sáng bên trong ảm đạm và mờ mịt.
"Kể từ khi ngài Orochimaru chết, ta đã trở thành một kẻ không có nguồn gốc gì nữa."
"Ta không biết ta là ai hay ta đến từ đâu. Tất cả những gì ta có chỉ là kẻ địch. Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, ta đã đi từ làng này qua làng khác, nước này qua nước khác, hoạt động như một tên gián điệp. Khái niệm gia đình là như thế nào thực sự vượt quá so với ta."
"Ít nhất là như vậy cho đến khi ta gặp được ngài Orochimaru... nhưng giờ thì ngài cũng đã đi mất."
"Ta không biết ta thực sự là ai. Có lẽ ngươi cũng hiểu rõ điều này mà Naruto, nỗi đau của việc không biết nguồn gốc thật sự của mình. Ngươi là Uzumaki Naruto? Hay cửu vỹ hồ ly? Ngươi có thắc mắc mình là ai, mình là cái gì khi người khác nhìn vào ngươi bằng những con mắt lạnh lùng thù ghét không?"
Kabuto ném cuốn sổ xuống dưới chân Naruto, đứng đối diện mấy người và nói liên tục như muốn phát tiết hết cảm xúc. Thực tế, một đứa trẻ mồ côi như hắn vốn sẽ có một cuộc sống rất hạnh phúc, nếu Shimura Danzo không xuất hiện.
Ký ức tuổi thơ xa nhất mà Kabuto nhớ được là khi anh ta được xơ Nono tìm thấy ở bên ngoài một ngôi làng vừa bị phá hủy. Lúc đó anh ta bị thương ở đầu và mắc phải chứng bệnh mất trí nhớ, dẫn tới việc bản thân không biết cha mẹ lẫn mình là ai. Xơ đã dùng nhẫn thuật trị liệu để chữa trị vết thương cho Kabuto và đưa anh ta về trại trẻ mồ côi. Do rất nhút nhát và dè dặt, Kabuto không nói chuyện với ai và cũng không cảm ơn Nono vì lòng tốt của bà, điều này khiến một cậu bé mồ côi khác là Urushi nghĩ anh ta là kẻ chẳng có chút lễ nghĩa. Sau đó để bảo vệ vết thương đang lành của Kabuto, cậu bé này chụp lên đầu anh ta một chiếc nón giáp sắt. Khi Urushi than thở việc đứa bé mới không có tên thật rất phiền thì Nono quyết định đặt là "Kabuto", dựa theo cái nón trên đầu anh ta.
[兜=かぶと=kabuto: nghĩa là mũ sắt]
Đêm đó, Kabuto cảm thấy có lỗi vì đã không cảm ơn xơ nên rời giường ngủ để tìm bà, nhưng anh ta lại gặp rắc rối với những người giám hộ khác vì lúc đó đã quá giờ giới nghiêm. Ban đầu, họ lôi anh ta đến trước một chiếc đồng hồ để dạy giờ giới nghiêm và cho rằng anh ta còn quá nhỏ để xác định giờ giấc. Tuy nhiên xơ Nono nhận ra Kabuto đang nheo mắt, bà đã cho cậu bé mượn kính của mình, giúp cậu gây ấn tượng với những người giám hộ khác bằng việc xác định chính xác giờ giấc dù còn nhỏ tuổi. Vì trại trẻ không đủ điều kiện mua kính cho Kabuto nên xơ đã để anh ta dùng kính của mình. Kabuto đã khóc nức nở và không ngừng cảm ơn bà trong lúc bà dỗ dành anh ta.
Tuy bề ngoài hiền lành vô hại, nhưng thực tế, Yakushi Nono lại là cựu thành viên của Root và còn là thiên tài bậc nhất hoạt động trong cục tình báo.
Trải qua nhiều năm, Kabuto được Nono dạy nhiều kỹ năng cứu thương và anh ta đủ giỏi để giúp đỡ bà trị thương cho các shinobi, kiếm thêm tiền cho trại trẻ. Tại đây Kabuto đã gặp Orochimaru và hắn hỏi anh ta có muốn thành shinobi không. Kabuto từ chối. Tuy nhiên, sau khi nghe lén cuộc đối thoại giữa Nono và Danzo, biết được việc Danzo cần một đứa trẻ để đổi lấy chi phí cho trại thì anh ta xung phong nhận công việc này.
Kể từ đó, Kabuto được Danzo giao nhiệm vụ thâm nhập vô số làng ninja, bao gồm những làng thuộc Ngũ Đại Cường Quốc. Trong một lần làm nhiệm vụ ở làng Đá, anh ta bị lộ chân tướng và buộc phải chạy trốn. Trong quá trình chạy, anh ta đã tấn công "mẹ" mình, Nono. Khi bà không thể nhận ra Kabuto là ai dù anh ta đang chữa trị cho bà, Kabuto bắt đầu nghi hoặc về sự tồn tại bản thân và mục đích của chính mình. Cũng chính lúc này thì Orochimaru một lần nữa tiếp cận Kabuto.
Orochimaru giải thích rằng kết cục bất hạnh của anh ta và Nono là do một tay Danzo sắp đặt: Kabuto đã trở thành bậc thầy gián điệp, vì vậy dù là nhân tài nhưng anh ta cũng là mối họa cho Root, nên cần phải bị tiêu diệt. Trong khi đó, Danzo đều đặn cung cấp những tấm ảnh giả của một kẻ hoàn toàn xa lạ và nói rằng đó là Kabuto, nhằm khiến Nono nhầm lẫn và không biết được bộ dạng thật sự của Kabuto khi trưởng thành. Danzo trấn an Nono rằng Kabuto vẫn đang sống tốt, đồng thời lão cam đoan với Nono sẽ thả Kabuto và để anh ta sống cuộc đời bình thường nếu bà chấp nhận ám sát một người.
Người này thực chất chính là Kabuto!
Kết cục, trong nháy mắt giằng co, hắn vô tình giết chết người có ơn với hắn nhất.
Thời điểm Uri điều tra các tội ác Danzo ngầm thực hiện những năm qua, cũng không nhịn được khinh bỉ loại hành vi xảo trá này của lão.
"Ngươi đã nhìn thẳng vào cửu vỹ hồ ly ngay trong đôi mắt của mình và đã trở nên mạnh mẽ đủ để kiểm soát nó, đã có những người bạn chấp nhận ngươi, và ngươi cuối cùng cũng biết được mình là ai." Kabuto vén mũ áo choàng xuống, gỡ cặp kính tròn bất ly thân và nhìn thẳng vào đám người. "Orochimaru là biểu tượng sống của sự hồi sinh, và giờ ngài ấy sống trong ta, như một thực thể mà ta cần phải vượt qua!"
Khoảnh khắc thốt ra câu đó, dung mạo hắn cũng lọt vào mắt các ninja Konoha. Làn da trắng bệch và đóng vảy. Mắt trái của hắn xuất hiện một đường kẻ mắt tím và con ngươi như rắn giống Orochimaru. Toàn bộ cánh tay trái bị bao bọc bằng vảy.
"Thứ này đã chiếm gần một phần ba cơ thể hắn!" Hinata kích hoạt byakugan, kinh ngạc thốt.
"Thật điên rồ." Yamato nhíu mày.
"Nghiên cứu cuốn sổ đó cho kỹ đi." Kabuto cười híp mắt lùi lại phía sau. "Sau khi ta hoàn toàn kiểm soát được sức mạnh của Orochimaru, ta sẽ quay lại để đấu với ngươi, Naruto. Nhưng ngươi sẽ là mục tiêu thứ hai của ta, vì chuyện trước nhất ta phải làm là báo thù cho ngài Orochimaru, tên Sasuke kia đã."
Để lại một lời khiêu chiến, Kabuto niệm thuật biến mất.
"Khốn kiếp." Naruto nhìn chằm chằm phương hướng hắn rời khỏi, nghiến răng.
"Mục tiêu của Kabuto sẽ không chỉ dừng lại ở đó." Yamato nhặt cuốn sổ dưới đất, sắc mặt lạnh băng nhìn không ra tâm tình. "Ta khẳng định, ngày đó Usagi vốn đã giết chết Kabuto. Nếu bây giờ hắn đã thành công sống lại, tuyệt đối sẽ không bỏ qua mối hận này. Hắn sẽ tiến hành báo thù cả ba người các em."
"Em sẽ không để hắn làm vậy!" Naruto nắm chặt tay.
"Tuyệt đối không được tự tiện hành động." Yamato nghiêm mặt dặn dò. "Nên nhớ em hiện giờ còn là mục tiêu của Akatsuki. Nếu để bản thân gặp bất trắc, tất cả kế hoạch đều sẽ bị phá hỏng."
"Vậy giờ chúng ta làm gì đây?"
"Đem thứ này về cho Hokage – sama." Yamato vỗ nhẹ cuốn sổ, đáp.
oOo
Mái tóc vàng buộc đuôi ngựa của Deidara theo động tác nghiêng người mà uốn mạnh một vòng cung, hiểm hiểm tránh khỏi tia sét sáng rực từ đòn công kích phía trước, tuy nhiên chân phải bị thương khiến động tác của hắn chịu ảnh hưởng nhất định, vẫn có vài sợi tóc bị đánh trúng, trong nháy mắt bị thiêu đến bốc hơi. Deidara cau mày thở hổn hển, sắc mặt có chút khó coi.
Karin, Jugo và Suigetsu đều ở lại đối phó với quân đội hộ vệ Thổ quốc. Đơn thương độc mã chiến đấu ở nơi này, Sasuke ra tay liền hoàn toàn không có chút kiêng kỵ. Cơ hồ mất hết lý trí, dùng tất cả khả năng của mình đối đầu với một thành viên chính thức của Akatsuki, thù hận đối với Itachi khiến Sasuke có đủ quyết tâm, đủ tàn nhẫn, thậm chí dồn Deidara sử dụng tới cả thứ vũ khí đã rất lâu rồi hắn chưa dùng – C4 – một con búp bê khổng lồ phóng ra một đám mây bom với kích thước không thể dùng mắt thường nhìn thấy. Khi những quả bom này được hít vào, chúng sẽ tràn vào máu của nạn nhân và kích nổ, phá hủy chúng ở cấp độ tế bào.
"A, đúng là xem thường ngươi." Deidara nhếch khóe miệng, ngã phịch xuống. Phía đối diện, Sasuke cả người cũng không có mấy chỗ lành lặn, trầm mặc đứng đó. Dựa vào ưu thế sharingan và thuộc tính chakra Lôi độn, cậu đã chống trả được phần lớn các đòn tấn công của Deidara. Giờ phút này, cậu có thể miễn cưỡng đứng thẳng, còn đối phương đã hoàn toàn cạn kiệt chakra và không thể đứng lên được, nhưng Sasuke cũng không dám buông lỏng cảnh giác. Con rồng đất sét C2 trước đó đã buộc cậu phải kích hoạt nguyền ấn cấp 2 và trả giá bằng cả một bên cánh. Trong trận chiến đột ngột này, Sasuke buộc phải thừa nhận, nếu không có sharingan và kỹ năng Lôi độn vừa vặn khắc chế đất sét, người ngã xuống bây giờ rất có thể sẽ là cậu.
"Hiện tại có thể nói cho ta biết về Itachi được chưa?" Không để ý tới vẻ phẫn hận trên mặt Deidara, Sasuke lạnh lùng hỏi.
Đáng chết!
Biểu cảm cùng khuôn mặt tương tự Itachi kia khiến Deidara nháy mắt có cảm giác như quay lại lần đầu tiên hắn được chiêu mộ gia nhập Akatsuki. Siết chặt nắm tay, Deidara không hề che giấu hận ý đang trào dâng, cười lạnh. "Ngươi sẽ không cho rằng mình thắng rồi đấy chứ?"
"Ngươi có thể làm gì nữa sao?" Sắc mặt Sasuke không đổi, tinh thần lại thoáng buộc chặt. Trải qua trận chiến vừa rồi, cậu sâu sắc hiểu được tên Akatsuki trước mắt là một kẻ khủng bố chính hiệu, phương thức chiến đấu vừa điên cuồng vừa xảo trá căn bản chẳng hề ăn nhập gì với gương mặt trẻ tuổi kia.
Trong một phút xung động khi nghệ thuật mình tự hào nhất bị xem thường, Deidara đã nghĩ tới dùng C0. Loại kỹ năng được tạo ra bằng chính miệng trên ngực và kết nối trực tiếp với trái tim của hắn, rút chakra từ mọi ngóc ngách của cơ thể để biến mình thành một quả bom, tiêu diệt tất cả mọi thứ trong vòng 10 km – kể cả chính bản thân hắn. Đây là một đòn tự sát diện rộng.
Im lặng hít sâu mấy hơi, cố giữ lại vài tia lý trí. Nhìn xuống phần ngực áo đã thủng lỗ chỗ, tầm mắt Deidara dừng lại ở một khối chữ nhật màu vàng kim, thoáng ngừng thở. Lần này hắn một mình tới Thổ quốc đột nhập vào trụ sở của Tsuchikage, mục đích duy nhất chính là tìm thứ này.
Con ngươi xanh ngọc chợt lóe một tia cười bất đắc dĩ. Deidara cầm lấy khối đất với màu sắc rõ ràng đặc biệt hơn so với tất cả những loại hắn từng có, hai tay dùng sức bẻ, ném một phần vào cái miệng trên ngực trái.
"Ngươi tốt nhất vẫn nên chết một mình đi!" Từng chữ từ kẽ răng phát ra, quả bom cuối cùng đã được chế tạo, nhanh hơn rất nhiều so với những đòn tấn công trước đó.
Sasuke cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, chống đỡ thân thể bị thương lập tức muốn rời khỏi. Còn chưa để cậu kịp cử động, ánh sáng chói lòa từ phía trước truyền tới, lập tức giam kín cơ thể cậu tại chỗ.
Ngay sau đó, luồng ánh sáng trắng mang theo sức nóng kinh hồn nổ bùng lên, dùng đơn vị giây để kích hoạt, hủy diệt toàn bộ những vật trong phạm vi công kích.
ẦMMMM!!!!!!!!!!!!
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Cách một quãng rất xa, những người đang canh giữ biên giới Thổ quốc giật mình vì dư chấn mạnh mẽ của vụ nổ. Kurotsuchi nheo mắt nhìn về phương hướng phát ra tiếng động, trong lòng nảy lên một cảm giác vô cùng bất an, môi run run hỏi người bên cạnh. "Ông nội tôi vẫn chưa tới sao?"
"Akatsuchi vừa truyền tin tới, cậu ta và Tsuchikage – sama đang trên đường tới đây."
"Đám người vô danh này thật sự quá phiền phức!" Kurotsuchi ném một đòn tấn công bằng đất đông cứng về phía Jugo đang dần có xu hướng cuồng loạn, cặp mắt đen nhánh tràn đầy lửa giận không kiên nhẫn. "Dạo gần đây không có một tin nào tốt cả!"
oOo
"Ta thật sự phải thừa nhận, ta đã quá xem thường ngươi..."
Yukino dựa lưng vào tường, cả người không chỗ nào lành lặn, vị trí đầu gối chân phải bị chém sâu hơn nửa, khiến bộ phận nối liền cẳng chân với đùi liên tục tràn ra máu và thịt vụn, dưới nền đất phòng giam xung quanh không chỗ nào không lây dính máu tươi.
Làm người kinh hãi là, ở một vị trí cách Yukino không quá ba mét, hai chiếc đuôi hồ ly rất lớn lẳng lặng nằm ở đó, phía trên đồng dạng vấy đầy máu tươi, màu sắc ảm đạm xám xịt, hoàn toàn không còn vẻ sáng rực tràn ngập bạch quang trong dĩ vãng.
Đứng ở một góc đối diện, tình trạng Shimura Danzo cũng không mấy khả quan. Cả người lão bao trùm một vòng ánh sáng trắng được kết từ chính chakra của Yukino, cưỡng chế đình chỉ mọi hoạt động của lão. Cánh tay phải gắn đầy sharingan luôn được giấu sau lớp băng cũng đã bại lộ, tổng cộng có mười con mắt, lúc này bảy trong số chúng đã nhắm lại. Trên khuôn mặt lão, con mắt phải sharingan đã bị chọc thủng sau khi sử dụng Biệt Thiên Thần thất bại, giờ khắc này chỉ còn lại đồng tử màu đen nhìn thẳng về những cái đuôi đang nhẹ lay động theo hô hấp khó khăn của Yukino, bên trong tràn ngập tàn nhẫn.
"Ha ha." Chợt, khóe môi Danzo nhếch lên một độ cong quỷ dị, nghiến răng mà nói. "Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình phải dùng Izanagi để đối phó với một con súc sinh." Cơ thể lão dưới sự khống chế tuyệt đối từ tấm lưới chakra Yukino tạo ra đã hoàn toàn không thể cử động, nhưng lại không trở ngại cho ngũ quan vặn vẹo ác độc cùng những câu nói tràn ngập mỉa mai của lão.
Yukino mím môi, cố gắng duy trì bình tĩnh, không hề nhìn thẳng Danzo nữa. Nhắm mắt lại cảm nhận dòng máu khắp người đang theo những miệng vết thương khác nhau lấy một loại tốc độ đáng sợ mà tuôn ra khỏi cơ thể, trong lòng nó không khống chế được bắt đầu khủng hoảng.
Shimura Danzo, ngay từ đầu đã có ý định chặt đuôi nó!
Yukino trước giờ không sợ sharingan, cũng không sợ bất cứ loại ảo thuật nào khác. Nhưng nhẫn thuật mà Danzo dùng rất quỷ dị, toàn bộ những đòn tấn công hướng về lão, không hiểu vì sao đều bị vô hiệu hóa. Lão đón nhận tất cả công kích mà nó dùng toàn lực gây ra, nhưng lại không hề bị thương, thậm chí còn lập tức phản đòn lại. Nó cơ hồ đã dùng toàn bộ số chakra với trình độ thần thú cấp bốn còn sót lại của mình để giam cầm Danzo vào kết giới.
Thở dốc mấy hơi, Yukino gượng thân đứng dậy. Ba chiếc đuôi còn lại ủ rũ cụp xuống, sức lực toàn thân trải qua trận chiến kéo dài suốt hai ngày cùng nỗi đả kích lần đầu tiên bị mất đuôi đã khiến cơ thể tới cực hạn, chỉ miễn cưỡng chống đỡ duy trì được hình người, ý đồ rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
"A..." Hít một hơi khí lạnh, phần cẳng chân phải vốn còn một chút liên kết cơ thể, trải qua vài động tác di chuyển đã máu thịt lẫn lộn, chính thức đứt rời. Yukino đau đến toát mồ hôi, cắn chặt răng dùng một đuôi thay chân, gắng gượng chống đỡ, từng bước một rời khỏi mật thất. Mất đi hai chiếc đuôi, cả thế giới như nghiêng hẳn, cảm giác mất thăng bằng và thoát lực khiến khoảng cách vài bước lúc này đều trở nên khó khăn.
Danzo nhìn Yukino lê từng chút về phía cửa, con mắt đen chất đầy thù hận. Một con hồ ly tinh lại có thực lực mạnh cỡ này, nếu hôm nay lão để nó sống sót rời khỏi, Yonehara Uri sẽ có một trợ thủ đáng gờm, vừa trung thành vừa cường đại. Đến lúc đó, kế hoạch báo thù của cô ta sẽ càng dễ dàng thực hiện.
Tuyệt đối không thể cho phép điều đó xảy ra!
Ngón tay Yukino vừa chạm vào cánh cửa kim loại của mật thất, phía sau, một luồng gió sắc như dao lấy tốc độ hình thành mắt thường có thể nhìn thấy, xoáy thành một cơn lốc cực đại quét thẳng về phía Yukino.
Rầm!
Cả cơ thể theo sức gió đập thẳng xuống đất, ba chiếc đuôi khổng lồ vừa vặn làm điểm tựa cho Yukino, nhưng dư chấn của vụ va đập vẫn khiến nội tạng bị ảnh hưởng mạnh. Yukino nôn ra mấy ngụm máu, cặp mắt hổ phách mang theo kinh hãi nhìn về phía đối tượng vốn nên bị giam cầm.
"Ngươi..."
"Lần này là ta đánh giá quá thấp mi, cửu vỹ hồ." Danzo hi sinh thêm một sharingan nữa trên cánh tay để hoàn toàn xé bỏ kết giới. Kế tiếp, lão chắp hai ngón trỏ và ngón cái, trực tiếp móc con mắt phải đã bị đâm hỏng ra. Đây vốn là mắt của Uchiha Shisui, cũng là thứ duy nhất có thể thực hiện được Biệt Thiên Thần – loại ảo thuật khống chế người khác mà không cần nhìn vào mắt mục tiêu.
"Chỉ tính riêng chuyện mi dám phá hủy con mắt quý giá này, đã đủ để ta chém chết mi trăm ngàn lần rồi, súc sinh." Dùng tròng mắt trống rỗng như lỗ đen nhìn về phía Yukino, Danzo vung tay ngưng tụ một đòn Phong độn ác liệt, nhắm thẳng về chiếc đuôi thứ ba.
Thi thể con hồ ly khốn kiếp này sẽ là món quà đáp lễ đầu tiên lão dành cho Yonehara Uri!
______
Lời tác giả:
Lại là Kaz đây, mọi người có khỏe không? ( ̄▽ ̄)ゞ
Chúng ta cùng ôn lại những chương trước để hiểu nội dung chương này nào *khóc–ing*
Yamato, Naruto, Hinata và chú chó Bull lập thành một đội đặc biệt hoạt động chung với nhau. Qua chừng mười lăm phút, bọn họ chợt phát hiện có người theo dõi. Kẻ này không phải Sasuke, càng không phải bất kỳ ai trong Akatsuki, nhưng cũng không hề xa lạ gì với họ.
"Yakushi Kabuto!" Khoảnh khắc đối mặt chính diện, Yamato gần như lập tức nhận ra đối phương. Cũng dễ hiểu thôi, không lâu trước đó bọn họ còn vừa có một màn rượt đuổi ở làng Cỏ. Nhưng chính vì điều này khiến tâm trạng bình tĩnh của Yamato trở nên dao động. Cho dù là ai, nhìn thấy một người vốn đã bị khoét tim chết tại chỗ lại đột nhiên sống sờ sờ đứng trước mặt mình... cảm giác này quỷ dị không lời nào nói hết.
"Ngươi..." Naruto hiển nhiên cũng nhận ra, giật mình sửng sốt. Tình huống ngày đó trong căn cứ Orochimaru cậu không được tận mắt chứng kiến, nhưng đội trưởng Yamato khẳng định người trước mắt đã bị Uri – chan... giết chết rồi kia mà?
"Đừng suy nghĩ nhiều quá." Kabuto liếc nhìn thần sắc hai người, cười nhạt, từ trong ngực áo lấy ra một cuốn sổ bìa đen. "Ta chỉ muốn tặng cái này cho Naruto."
"Đó là gì?" Yamato cảnh giác.
"Tất cả những thông tin ta thu thập được về Akatsuki bấy lâu nay."
"Tại sao ngươi lại mang nó tới đây?" Naruto vẫn đứng cách một khoảng, không có ý vươn tay ra, chỉ cau mày.
"Như ta nói đấy, mang tới để cho ngươi."
Nửa khuôn mặt Kabuto giấu sau mũ áo choàng, đầu cúi thấp, chỉ để lộ một phần gọng kính và giọng nói đều đều đến không giống người. Mắt hắn cụp xuống, ánh sáng bên trong ảm đạm và mờ mịt.
"Kể từ khi ngài Orochimaru chết, ta đã trở thành một kẻ không có nguồn gốc gì nữa."
"Ta không biết ta là ai hay ta đến từ đâu. Tất cả những gì ta có chỉ là kẻ địch. Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, ta đã đi từ làng này qua làng khác, nước này qua nước khác, hoạt động như một tên gián điệp. Khái niệm gia đình là như thế nào thực sự vượt quá so với ta."
"Ít nhất là như vậy cho đến khi ta gặp được ngài Orochimaru... nhưng giờ thì ngài cũng đã đi mất."
"Ta không biết ta thực sự là ai. Có lẽ ngươi cũng hiểu rõ điều này mà Naruto, nỗi đau của việc không biết nguồn gốc thật sự của mình. Ngươi là Uzumaki Naruto? Hay cửu vỹ hồ ly? Ngươi có thắc mắc mình là ai, mình là cái gì khi người khác nhìn vào ngươi bằng những con mắt lạnh lùng thù ghét không?"
Kabuto ném cuốn sổ xuống dưới chân Naruto, đứng đối diện mấy người và nói liên tục như muốn phát tiết hết cảm xúc. Thực tế, một đứa trẻ mồ côi như hắn vốn sẽ có một cuộc sống rất hạnh phúc, nếu Shimura Danzo không xuất hiện.
Ký ức tuổi thơ xa nhất mà Kabuto nhớ được là khi anh ta được xơ Nono tìm thấy ở bên ngoài một ngôi làng vừa bị phá hủy. Lúc đó anh ta bị thương ở đầu và mắc phải chứng bệnh mất trí nhớ, dẫn tới việc bản thân không biết cha mẹ lẫn mình là ai. Xơ đã dùng nhẫn thuật trị liệu để chữa trị vết thương cho Kabuto và đưa anh ta về trại trẻ mồ côi. Do rất nhút nhát và dè dặt, Kabuto không nói chuyện với ai và cũng không cảm ơn Nono vì lòng tốt của bà, điều này khiến một cậu bé mồ côi khác là Urushi nghĩ anh ta là kẻ chẳng có chút lễ nghĩa. Sau đó để bảo vệ vết thương đang lành của Kabuto, cậu bé này chụp lên đầu anh ta một chiếc nón giáp sắt. Khi Urushi than thở việc đứa bé mới không có tên thật rất phiền thì Nono quyết định đặt là "Kabuto", dựa theo cái nón trên đầu anh ta.
[兜=かぶと=kabuto: nghĩa là mũ sắt]
Đêm đó, Kabuto cảm thấy có lỗi vì đã không cảm ơn xơ nên rời giường ngủ để tìm bà, nhưng anh ta lại gặp rắc rối với những người giám hộ khác vì lúc đó đã quá giờ giới nghiêm. Ban đầu, họ lôi anh ta đến trước một chiếc đồng hồ để dạy giờ giới nghiêm và cho rằng anh ta còn quá nhỏ để xác định giờ giấc. Tuy nhiên xơ Nono nhận ra Kabuto đang nheo mắt, bà đã cho cậu bé mượn kính của mình, giúp cậu gây ấn tượng với những người giám hộ khác bằng việc xác định chính xác giờ giấc dù còn nhỏ tuổi. Vì trại trẻ không đủ điều kiện mua kính cho Kabuto nên xơ đã để anh ta dùng kính của mình. Kabuto đã khóc nức nở và không ngừng cảm ơn bà trong lúc bà dỗ dành anh ta.
Tuy bề ngoài hiền lành vô hại, nhưng thực tế, Yakushi Nono lại là cựu thành viên của Root và còn là thiên tài bậc nhất hoạt động trong cục tình báo.
Trải qua nhiều năm, Kabuto được Nono dạy nhiều kỹ năng cứu thương và anh ta đủ giỏi để giúp đỡ bà trị thương cho các shinobi, kiếm thêm tiền cho trại trẻ. Tại đây Kabuto đã gặp Orochimaru và hắn hỏi anh ta có muốn thành shinobi không. Kabuto từ chối. Tuy nhiên, sau khi nghe lén cuộc đối thoại giữa Nono và Danzo, biết được việc Danzo cần một đứa trẻ để đổi lấy chi phí cho trại thì anh ta xung phong nhận công việc này.
Kể từ đó, Kabuto được Danzo giao nhiệm vụ thâm nhập vô số làng ninja, bao gồm những làng thuộc Ngũ Đại Cường Quốc. Trong một lần làm nhiệm vụ ở làng Đá, anh ta bị lộ chân tướng và buộc phải chạy trốn. Trong quá trình chạy, anh ta đã tấn công "mẹ" mình, Nono. Khi bà không thể nhận ra Kabuto là ai dù anh ta đang chữa trị cho bà, Kabuto bắt đầu nghi hoặc về sự tồn tại bản thân và mục đích của chính mình. Cũng chính lúc này thì Orochimaru một lần nữa tiếp cận Kabuto.
Orochimaru giải thích rằng kết cục bất hạnh của anh ta và Nono là do một tay Danzo sắp đặt: Kabuto đã trở thành bậc thầy gián điệp, vì vậy dù là nhân tài nhưng anh ta cũng là mối họa cho Root, nên cần phải bị tiêu diệt. Trong khi đó, Danzo đều đặn cung cấp những tấm ảnh giả của một kẻ hoàn toàn xa lạ và nói rằng đó là Kabuto, nhằm khiến Nono nhầm lẫn và không biết được bộ dạng thật sự của Kabuto khi trưởng thành. Danzo trấn an Nono rằng Kabuto vẫn đang sống tốt, đồng thời lão cam đoan với Nono sẽ thả Kabuto và để anh ta sống cuộc đời bình thường nếu bà chấp nhận ám sát một người.
Người này thực chất chính là Kabuto!
Kết cục, trong nháy mắt giằng co, hắn vô tình giết chết người có ơn với hắn nhất.
Thời điểm Uri điều tra các tội ác Danzo ngầm thực hiện những năm qua, cũng không nhịn được khinh bỉ loại hành vi xảo trá này của lão.
"Ngươi đã nhìn thẳng vào cửu vỹ hồ ly ngay trong đôi mắt của mình và đã trở nên mạnh mẽ đủ để kiểm soát nó, đã có những người bạn chấp nhận ngươi, và ngươi cuối cùng cũng biết được mình là ai." Kabuto vén mũ áo choàng xuống, gỡ cặp kính tròn bất ly thân và nhìn thẳng vào đám người. "Orochimaru là biểu tượng sống của sự hồi sinh, và giờ ngài ấy sống trong ta, như một thực thể mà ta cần phải vượt qua!"
Khoảnh khắc thốt ra câu đó, dung mạo hắn cũng lọt vào mắt các ninja Konoha. Làn da trắng bệch và đóng vảy. Mắt trái của hắn xuất hiện một đường kẻ mắt tím và con ngươi như rắn giống Orochimaru. Toàn bộ cánh tay trái bị bao bọc bằng vảy.
"Thứ này đã chiếm gần một phần ba cơ thể hắn!" Hinata kích hoạt byakugan, kinh ngạc thốt.
"Thật điên rồ." Yamato nhíu mày.
"Nghiên cứu cuốn sổ đó cho kỹ đi." Kabuto cười híp mắt lùi lại phía sau. "Sau khi ta hoàn toàn kiểm soát được sức mạnh của Orochimaru, ta sẽ quay lại để đấu với ngươi, Naruto. Nhưng ngươi sẽ là mục tiêu thứ hai của ta, vì chuyện trước nhất ta phải làm là báo thù cho ngài Orochimaru, tên Sasuke kia đã."
Để lại một lời khiêu chiến, Kabuto niệm thuật biến mất.
"Khốn kiếp." Naruto nhìn chằm chằm phương hướng hắn rời khỏi, nghiến răng.
"Mục tiêu của Kabuto sẽ không chỉ dừng lại ở đó." Yamato nhặt cuốn sổ dưới đất, sắc mặt lạnh băng nhìn không ra tâm tình. "Ta khẳng định, ngày đó Usagi vốn đã giết chết Kabuto. Nếu bây giờ hắn đã thành công sống lại, tuyệt đối sẽ không bỏ qua mối hận này. Hắn sẽ tiến hành báo thù cả ba người các em."
"Em sẽ không để hắn làm vậy!" Naruto nắm chặt tay.
"Tuyệt đối không được tự tiện hành động." Yamato nghiêm mặt dặn dò. "Nên nhớ em hiện giờ còn là mục tiêu của Akatsuki. Nếu để bản thân gặp bất trắc, tất cả kế hoạch đều sẽ bị phá hỏng."
"Vậy giờ chúng ta làm gì đây?"
"Đem thứ này về cho Hokage – sama." Yamato vỗ nhẹ cuốn sổ, đáp.
oOo
Mái tóc vàng buộc đuôi ngựa của Deidara theo động tác nghiêng người mà uốn mạnh một vòng cung, hiểm hiểm tránh khỏi tia sét sáng rực từ đòn công kích phía trước, tuy nhiên chân phải bị thương khiến động tác của hắn chịu ảnh hưởng nhất định, vẫn có vài sợi tóc bị đánh trúng, trong nháy mắt bị thiêu đến bốc hơi. Deidara cau mày thở hổn hển, sắc mặt có chút khó coi.
Karin, Jugo và Suigetsu đều ở lại đối phó với quân đội hộ vệ Thổ quốc. Đơn thương độc mã chiến đấu ở nơi này, Sasuke ra tay liền hoàn toàn không có chút kiêng kỵ. Cơ hồ mất hết lý trí, dùng tất cả khả năng của mình đối đầu với một thành viên chính thức của Akatsuki, thù hận đối với Itachi khiến Sasuke có đủ quyết tâm, đủ tàn nhẫn, thậm chí dồn Deidara sử dụng tới cả thứ vũ khí đã rất lâu rồi hắn chưa dùng – C4 – một con búp bê khổng lồ phóng ra một đám mây bom với kích thước không thể dùng mắt thường nhìn thấy. Khi những quả bom này được hít vào, chúng sẽ tràn vào máu của nạn nhân và kích nổ, phá hủy chúng ở cấp độ tế bào.
"A, đúng là xem thường ngươi." Deidara nhếch khóe miệng, ngã phịch xuống. Phía đối diện, Sasuke cả người cũng không có mấy chỗ lành lặn, trầm mặc đứng đó. Dựa vào ưu thế sharingan và thuộc tính chakra Lôi độn, cậu đã chống trả được phần lớn các đòn tấn công của Deidara. Giờ phút này, cậu có thể miễn cưỡng đứng thẳng, còn đối phương đã hoàn toàn cạn kiệt chakra và không thể đứng lên được, nhưng Sasuke cũng không dám buông lỏng cảnh giác. Con rồng đất sét C2 trước đó đã buộc cậu phải kích hoạt nguyền ấn cấp 2 và trả giá bằng cả một bên cánh. Trong trận chiến đột ngột này, Sasuke buộc phải thừa nhận, nếu không có sharingan và kỹ năng Lôi độn vừa vặn khắc chế đất sét, người ngã xuống bây giờ rất có thể sẽ là cậu.
"Hiện tại có thể nói cho ta biết về Itachi được chưa?" Không để ý tới vẻ phẫn hận trên mặt Deidara, Sasuke lạnh lùng hỏi.
Đáng chết!
Biểu cảm cùng khuôn mặt tương tự Itachi kia khiến Deidara nháy mắt có cảm giác như quay lại lần đầu tiên hắn được chiêu mộ gia nhập Akatsuki. Siết chặt nắm tay, Deidara không hề che giấu hận ý đang trào dâng, cười lạnh. "Ngươi sẽ không cho rằng mình thắng rồi đấy chứ?"
"Ngươi có thể làm gì nữa sao?" Sắc mặt Sasuke không đổi, tinh thần lại thoáng buộc chặt. Trải qua trận chiến vừa rồi, cậu sâu sắc hiểu được tên Akatsuki trước mắt là một kẻ khủng bố chính hiệu, phương thức chiến đấu vừa điên cuồng vừa xảo trá căn bản chẳng hề ăn nhập gì với gương mặt trẻ tuổi kia.
Trong một phút xung động khi nghệ thuật mình tự hào nhất bị xem thường, Deidara đã nghĩ tới dùng C0. Loại kỹ năng được tạo ra bằng chính miệng trên ngực và kết nối trực tiếp với trái tim của hắn, rút chakra từ mọi ngóc ngách của cơ thể để biến mình thành một quả bom, tiêu diệt tất cả mọi thứ trong vòng 10 km – kể cả chính bản thân hắn. Đây là một đòn tự sát diện rộng.
Im lặng hít sâu mấy hơi, cố giữ lại vài tia lý trí. Nhìn xuống phần ngực áo đã thủng lỗ chỗ, tầm mắt Deidara dừng lại ở một khối chữ nhật màu vàng kim, thoáng ngừng thở. Lần này hắn một mình tới Thổ quốc đột nhập vào trụ sở của Tsuchikage, mục đích duy nhất chính là tìm thứ này.
Con ngươi xanh ngọc chợt lóe một tia cười bất đắc dĩ. Deidara cầm lấy khối đất với màu sắc rõ ràng đặc biệt hơn so với tất cả những loại hắn từng có, hai tay dùng sức bẻ, ném một phần vào cái miệng trên ngực trái.
"Ngươi tốt nhất vẫn nên chết một mình đi!" Từng chữ từ kẽ răng phát ra, quả bom cuối cùng đã được chế tạo, nhanh hơn rất nhiều so với những đòn tấn công trước đó.
Sasuke cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, chống đỡ thân thể bị thương lập tức muốn rời khỏi. Còn chưa để cậu kịp cử động, ánh sáng chói lòa từ phía trước truyền tới, lập tức giam kín cơ thể cậu tại chỗ.
Ngay sau đó, luồng ánh sáng trắng mang theo sức nóng kinh hồn nổ bùng lên, dùng đơn vị giây để kích hoạt, hủy diệt toàn bộ những vật trong phạm vi công kích.
ẦMMMM!!!!!!!!!!!!
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Cách một quãng rất xa, những người đang canh giữ biên giới Thổ quốc giật mình vì dư chấn mạnh mẽ của vụ nổ. Kurotsuchi nheo mắt nhìn về phương hướng phát ra tiếng động, trong lòng nảy lên một cảm giác vô cùng bất an, môi run run hỏi người bên cạnh. "Ông nội tôi vẫn chưa tới sao?"
"Akatsuchi vừa truyền tin tới, cậu ta và Tsuchikage – sama đang trên đường tới đây."
"Đám người vô danh này thật sự quá phiền phức!" Kurotsuchi ném một đòn tấn công bằng đất đông cứng về phía Jugo đang dần có xu hướng cuồng loạn, cặp mắt đen nhánh tràn đầy lửa giận không kiên nhẫn. "Dạo gần đây không có một tin nào tốt cả!"
oOo
"Ta thật sự phải thừa nhận, ta đã quá xem thường ngươi..."
Yukino dựa lưng vào tường, cả người không chỗ nào lành lặn, vị trí đầu gối chân phải bị chém sâu hơn nửa, khiến bộ phận nối liền cẳng chân với đùi liên tục tràn ra máu và thịt vụn, dưới nền đất phòng giam xung quanh không chỗ nào không lây dính máu tươi.
Làm người kinh hãi là, ở một vị trí cách Yukino không quá ba mét, hai chiếc đuôi hồ ly rất lớn lẳng lặng nằm ở đó, phía trên đồng dạng vấy đầy máu tươi, màu sắc ảm đạm xám xịt, hoàn toàn không còn vẻ sáng rực tràn ngập bạch quang trong dĩ vãng.
Đứng ở một góc đối diện, tình trạng Shimura Danzo cũng không mấy khả quan. Cả người lão bao trùm một vòng ánh sáng trắng được kết từ chính chakra của Yukino, cưỡng chế đình chỉ mọi hoạt động của lão. Cánh tay phải gắn đầy sharingan luôn được giấu sau lớp băng cũng đã bại lộ, tổng cộng có mười con mắt, lúc này bảy trong số chúng đã nhắm lại. Trên khuôn mặt lão, con mắt phải sharingan đã bị chọc thủng sau khi sử dụng Biệt Thiên Thần thất bại, giờ khắc này chỉ còn lại đồng tử màu đen nhìn thẳng về những cái đuôi đang nhẹ lay động theo hô hấp khó khăn của Yukino, bên trong tràn ngập tàn nhẫn.
"Ha ha." Chợt, khóe môi Danzo nhếch lên một độ cong quỷ dị, nghiến răng mà nói. "Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình phải dùng Izanagi để đối phó với một con súc sinh." Cơ thể lão dưới sự khống chế tuyệt đối từ tấm lưới chakra Yukino tạo ra đã hoàn toàn không thể cử động, nhưng lại không trở ngại cho ngũ quan vặn vẹo ác độc cùng những câu nói tràn ngập mỉa mai của lão.
Yukino mím môi, cố gắng duy trì bình tĩnh, không hề nhìn thẳng Danzo nữa. Nhắm mắt lại cảm nhận dòng máu khắp người đang theo những miệng vết thương khác nhau lấy một loại tốc độ đáng sợ mà tuôn ra khỏi cơ thể, trong lòng nó không khống chế được bắt đầu khủng hoảng.
Shimura Danzo, ngay từ đầu đã có ý định chặt đuôi nó!
Yukino trước giờ không sợ sharingan, cũng không sợ bất cứ loại ảo thuật nào khác. Nhưng nhẫn thuật mà Danzo dùng rất quỷ dị, toàn bộ những đòn tấn công hướng về lão, không hiểu vì sao đều bị vô hiệu hóa. Lão đón nhận tất cả công kích mà nó dùng toàn lực gây ra, nhưng lại không hề bị thương, thậm chí còn lập tức phản đòn lại. Nó cơ hồ đã dùng toàn bộ số chakra với trình độ thần thú cấp bốn còn sót lại của mình để giam cầm Danzo vào kết giới.
Thở dốc mấy hơi, Yukino gượng thân đứng dậy. Ba chiếc đuôi còn lại ủ rũ cụp xuống, sức lực toàn thân trải qua trận chiến kéo dài suốt hai ngày cùng nỗi đả kích lần đầu tiên bị mất đuôi đã khiến cơ thể tới cực hạn, chỉ miễn cưỡng chống đỡ duy trì được hình người, ý đồ rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
"A..." Hít một hơi khí lạnh, phần cẳng chân phải vốn còn một chút liên kết cơ thể, trải qua vài động tác di chuyển đã máu thịt lẫn lộn, chính thức đứt rời. Yukino đau đến toát mồ hôi, cắn chặt răng dùng một đuôi thay chân, gắng gượng chống đỡ, từng bước một rời khỏi mật thất. Mất đi hai chiếc đuôi, cả thế giới như nghiêng hẳn, cảm giác mất thăng bằng và thoát lực khiến khoảng cách vài bước lúc này đều trở nên khó khăn.
Danzo nhìn Yukino lê từng chút về phía cửa, con mắt đen chất đầy thù hận. Một con hồ ly tinh lại có thực lực mạnh cỡ này, nếu hôm nay lão để nó sống sót rời khỏi, Yonehara Uri sẽ có một trợ thủ đáng gờm, vừa trung thành vừa cường đại. Đến lúc đó, kế hoạch báo thù của cô ta sẽ càng dễ dàng thực hiện.
Tuyệt đối không thể cho phép điều đó xảy ra!
Ngón tay Yukino vừa chạm vào cánh cửa kim loại của mật thất, phía sau, một luồng gió sắc như dao lấy tốc độ hình thành mắt thường có thể nhìn thấy, xoáy thành một cơn lốc cực đại quét thẳng về phía Yukino.
Rầm!
Cả cơ thể theo sức gió đập thẳng xuống đất, ba chiếc đuôi khổng lồ vừa vặn làm điểm tựa cho Yukino, nhưng dư chấn của vụ va đập vẫn khiến nội tạng bị ảnh hưởng mạnh. Yukino nôn ra mấy ngụm máu, cặp mắt hổ phách mang theo kinh hãi nhìn về phía đối tượng vốn nên bị giam cầm.
"Ngươi..."
"Lần này là ta đánh giá quá thấp mi, cửu vỹ hồ." Danzo hi sinh thêm một sharingan nữa trên cánh tay để hoàn toàn xé bỏ kết giới. Kế tiếp, lão chắp hai ngón trỏ và ngón cái, trực tiếp móc con mắt phải đã bị đâm hỏng ra. Đây vốn là mắt của Uchiha Shisui, cũng là thứ duy nhất có thể thực hiện được Biệt Thiên Thần – loại ảo thuật khống chế người khác mà không cần nhìn vào mắt mục tiêu.
"Chỉ tính riêng chuyện mi dám phá hủy con mắt quý giá này, đã đủ để ta chém chết mi trăm ngàn lần rồi, súc sinh." Dùng tròng mắt trống rỗng như lỗ đen nhìn về phía Yukino, Danzo vung tay ngưng tụ một đòn Phong độn ác liệt, nhắm thẳng về chiếc đuôi thứ ba.
Thi thể con hồ ly khốn kiếp này sẽ là món quà đáp lễ đầu tiên lão dành cho Yonehara Uri!
______
Lời tác giả:
Lại là Kaz đây, mọi người có khỏe không? ( ̄▽ ̄)ゞ
Chúng ta cùng ôn lại những chương trước để hiểu nội dung chương này nào *khóc–ing*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook