Naruto Fanfic Cậulà Ai
6: Thói Quen Thiền Định


Cả một đêm dài trằn trọc trôi qua.Thật ra khi bạn đang say giấc thì sẽ không biết nó dài đâu, đúng vậy, cả đêm qua tôi đã phải lục lại ký ức của mình rất khổ sở.Và sáng vẫn phải dậy sớm đến trường…lần thứ 2 trong cuộc đời tôi.

Nơi này và Konoha khác biệt rất nhiều, xe ở khắp nơi, đến tầm giờ tan trường đâu đâu cũng là khói bụi.

Dù là vậy thì buổi sáng ở đây lại rất thích, thời tiết thoáng mát, thức ăn ở căn tin tuy mới lạ nhưng tuyệt vời.Thứ làm tôi khó hiểu nhất chính là việc họ phân tích ý nghĩa sâu xa mà tác giả thơ văn muốn truyền tải, sau đó tất cả những việc chúng tôi cần làm là học thuộc.

Chẳng phải ai cũng thật sự bận tâm về ý nghĩa của các tác phẩm văn thơ cả, như tôi, nó thật sự khiến tôi gần như trở thành “gà mổ thóc”, cứ liên tục gật gù.Bốn mươi lăm phút trôi qua, vừa đến giờ giải lao, tôi đã lập tức chạy đến bàn của Ninh Thứ để tra hỏi liệu rằng cậu ta có sở thích ngồi thiền không, nhưng kết quả là nhận được một quả đại bơ về mình, khuyến mãi thêm là ánh mắt khinh bỉ từ tên Luân.Thật tức điên lên đượcTôi chỉ muốn kiểm chứng từng thói quen một của Neji, nhất định không từ bỏ.Ngọc Minh tay đặt giẻ vừa mới lau bảng xuống bàn, chạy đến hỏi tôi bằng ánh nhìn khó hiểu: - “Cậu làm gì thế?”Chợt nghĩ Ngọc Minh sẽ biết điều gì đó vì trước khi tôi đến thì họ đã học cùng lớp được 1 năm rồi, tôi quay người hai tay đặt lên vai bạn, nói: - “Này, cậu nói xem, liệu Ninh Thứ cậu ấy có hay ngồi thiền không?”Cô ấy đơ người nhìn tôi chăm chăm một lúc, rồi đưa mình vào những dòng suy nghĩ, sau đó lắp bắp trả lời tôi: - “mm…N-Ninh Thứ hình như kh..không có ngồi thiền trong lớp..”- “Điều đó tớ biết, ý tớ…là…chẳng hạn như, cậu có bao giờ nghe về thói quen đó trước đây?”Cô ấy trầm tư rồi nói: - “Không đâu…”Có thể ngay cả Ngọc Minh cũng không biết, hai người họ vốn dĩ sống ở hai thế giới riêng cơ mà.

Trong lúc đó, bổng dưng nghe náo nhiệt, quay sang thì mọi người ùn ùn kéo nhau ra khỏi lớp, bên ngoài đám đông tiếng to tiếng nhỏ về chuyện gì đó.

Tôi cũng đang tò mò thì Ngọc Minh tay cầm điện thoại nói: - “Ra là mọi người sang lớp 12a1 hóng hớt Luân lớp mình tỏ tình với đàn chị”- “Sao cậu lại biết? Chúng ta chưa ra ngoài mà!”.

Tôi thắc mắcNgọc Minh giơ màn hình điện thoại cho tôi xem, nhanh thật đấy, ở thế giới này mọi thông tin được truyền với tốc độ ngang ngửa thuật chuyển tâm nhà Ino.


-“Cậu ta là thần tượng à? Tỏ tình cũng lôi kéo nhiều sự chú ý đến vậy sao”- “Cậu không muốn đi xem hả?”Tôi trả lại điện thoại, chỉ muốn quay về chổ ngồi đánh một giấc: -“Nếu là Ninh Thứ tỏ tình thì hẵng bảo tớ đi xem nhé!”- “Cậu sao thế? Dù tớ cũng không thích Luân, lúc nào cậu ta cũng to tiếng quát nạt.

Nhưng bị từ chối còn bị cười nhạo như thế, tớ thấy hơi tội tội”- “Bị từ chối?”.

Tôi bổng để tâm, quay lại hỏi rõ- “Ừ…cậu không đọc bài viết à? Ở đây ghi *Cái kết đáng thương cho cuộc tình Chị ơi, anh yêu em! *.

A! có người đang live luôn này”Tôi háo hức chạy lại chổ Ngọc Minh, ghé đầu vào xem cùng.

Trong điện thoại, cảnh người đen nghịt, tiếng xì xào nhiễu loạn cả lên, cuối cùng thì tôi cũng thấy được nhân vật chính.*(âm thanh từ điện thoại) Thời buổi nào rồi mà còn tỏ tình bằng hạt giấy sến rện thế em trai! **Động lực nào giúp em vác thân đến đây tỏ tình thế?”- “À, tớ nhận ra chị này”.

Tôi tò mò nhìn Ngọc Minh, cậu ấy tiếp tục: “Lần trước đội của Luân thi đấu bóng rổ, chị ấy có mua nước đem đến cho cả đội”Tôi chợt hiểu ra gì đó, tay kéo lấy Ngọc Minh bảo dẫn đến lớp 12a1, mặc cho cậu ta ngơ ngác chạy theo.

Khối 12 nằm ở dãy nhà đối diện, hiện tại đang rất láo nháo nên cũng không khó nhận ra.


Chúng tôi chưa tiếp cận được chính chủ thì đã nghe được giọng nói chua chát từ đàn chị: - “Nếu như muốn nghe lý do đến vậy, thì đến đây, chúng ta đọ chiều cao”Quá đáng thật nhỉ? Ai lại tỏ thái độ với người thích mình như thế được cơ chứ.

Nhưng hình như không được mấy ai cảm thấy như vậy, mọi người chế giễu cười cợt náo nhiệt cả hành lang.

Nhưng cái cậu bạn Luân này, mặt cũng dày thật, bị mắng đến thế mà vẫn cứ lì mặt ra hỏi: -“Thế hôm đó, chị đến bảo để chị mua nước cho đội tôi…”Đàn chị cười khẩy lấy một cái, chầm chậm bước đến trước mặt Luân, vỗ nhẹ vài cái vào má cậu ta, nói: -“Đội của em, đâu chỉ có một người!”Ngay từ khi nghe qua lời kể của Ngọc Minh, tôi đã ngờ ngợ ra rằng người mà chị ấy nhắm đến là Ninh Thứ, gương mặt khôi ngô, phong thái lạnh lùng, còn là ắt chủ bài của đội bóng rổ thế kia rõ ràng là hút hồn các thiếu nữ vườn trường thế này rồi.Điều thú vị là, Luân sau câu nói của chị ta thì cũng đã đoán ra:- “Ninh Thứ không thích chị đâu!”Trong lúc tôi và Ngọc Minh vẫn đang cố chen chân vào đám đông, bọn tôi đã khá bất ngờ khi nghe được tiếng tát rất to ngay sau câu nói của Luân.- “Đó là chuyện của tao, cái thứ lớn lên bằng tiền lao công như mày không có quyền nói chuyện ở đây”Tiền lao công? Tôi thắc mắc quay qua nhìn Ngọc Minh, cô ấy lắc đầu.

Tranh thủ sự ồn ào của đám đông, Luân hỏi: - “Chị…đã thấy điều gì rồi?”Sau câu hỏi ấy, chị ta càng hắng giọng: “Chẳng thấy gì cả, ngoài chuyện mày mua nước cho bà lao công dưới tầng…và gọi MẸ”Đám đông càng nhốn nháo dường như khiến cho những lời nói càng lúc càng mất đi nhân tính, không nghe lọt lỗ tay nữa rồi.- “Lý do đó đã đủ thuyết phục em trai chưa, đúng là không thể chọn lựa nơi mình sinh ra, đó là số phận của mày, mày phải chịu, nhưng chị đây thì có quyền lựa chọn nơi mình sẽ gả đến, ai đời lại khiến mình cơ cực chui rút vô cái nhà nát đó chứ”.

Quay qua nhìn bạn “Ai biết chừng thứ chúng ta vứt trong sọt rác lại được tìm thấy ở nhà nó nhỉ?”Hậu là một tiếng cười rôm rả.

Bọn tôi dù đã tiến gần hơn cũng chỉ thấy bóng lưng Luân, tuy không rõ mặt nhưng tôi đoán ra gương mặt tức tối, kiềm nén giận dữ như thế nào sau tiếng “C-Chị…”- “Sao nào? Đến đây trả lại cái tát khi nãy cho chị ngay…nếu như muốn bị gọi là đồ hèn hạ!”Đúng như nguyện vọng đó, khi tiếp cận được vào trung tâm tôi đi thẳng một mạch đứng trước mặt chị ta, không một động tác thừa giáng một quả tát với 50% công lực vào chiếc má không tí mụn nào của đàn chị.Giây phút này không cần liếc quanh liếc dọc cũng đủ cảm nhận mọi ánh mắt đều đổ dồn về tôi.

Không khí bổng im bặt, tôi nhìn chị ta nói: - “Để tôi thay cậu ta vậy!”Đàn chị đang rất hậm hực, trợn mắt nhìn tôi gần như ăn tươi nuốt sống, nghiến răng hỏi: - “Mày…là con nhỏ gây sự với tên này ở căn tin hồi đầu tuần?”Tôi cũng chẳng ưa gì tên này đâuChẳng qua Luân ngoài hôm nay chẳng hiểu vì sao đơn thân độc mã ra thì ngày nào chả như hình với bóng cùng Ninh Thứ, thì nói gì đến sở thích, không chừng một ngày cậu ta đi vệ sinh bao nhiêu lần tên này cũng rõ ấy chứ.Chẳng qua là giúp đỡ nhau, chính xác là vậy.- “Bạn bè lâu ngày hiểu lầm xích mích, ít hôm lại thân ngay.


Vốn dĩ không phải kẻ thù.” Tôi đã viện cớ như thế, bây giờ chị ta đang tức điên lên nhưng cũng chỉ là liếc tôi vài cái, tính ra thì lập uy ngay hôm đầu vào học như thế cũng lợi lắm chứ lị.Ngay lúc ấy thì có một vài bạn nam đứng ra giảng hòa, bảo là tất cả nếu cứ tập trung đông đúc thế này thì không tránh khỏi bị mời toàn bộ lên văn phòng “uống trà đàm đạo” ngay sau khi buổi họp của giáo viên kết thúc.

Đúng là lúc nãy tôi có nghe giáo viên môn văn than vãn rằng cô đã dạy 4 tiết liền giờ lại bị “tăng ca” cả giờ ra chơi.Đám đông nhanh chóng tản ra, tôi, Ngọc Minh và Luân cũng về lớp.

Trên đường, tôi tiện thể hỏi một câu: -“Hôm nay các cậu không đi cùng nhau à?”Cậu ta ngơ ngác hỏi lại: - “Ai?”- “Là Ninh Thứ đấy!”.

Tôi phát hiện rằng Ngọc Minh dạo gần đây khá lanh lẹ.- “À~ cậu ta vào thư viện tu luyện rồi, không thèm quan tâm đến hôn nhân đại sự của người anh em này”- “Tu luyện?” Tôi dừng lại, quay sang nhìn Luân “Là ngồi thiền đúng không?”Cậu ta quay đầu, ngây ra một lát mới trả lời: - “Cậu là người trong thiếu lâm tự vừa xuống núi à?”Thật đáng thất vọng, tôi cứ nghĩ sẽ nghe được điều tốt đẹp gì đó từ cậu ta, đúng là chúng tôi không phù hợp để nói chuyện.

Tôi cười nhẹ một cái rồi tiếp tục bước đi.- “Chuyện khi nãy, Cảm ơn nhé…”.

Cứ nghĩ là cuộc trò chuyện đã kết thúc, ai nghĩ rằng tên này lại thốt ra một câu như thế.

Thôi được, tạm tha cho cậu.Tôi lại vui vẻ hỏi: “Mà này, hai cậu lúc rảnh có khi nào cùng nhau ngồi thiền không?”Bây giờ thì không chỉ Luân, mà ngay cả Ngọc Minh đang đi bên cạnh cũng đứng lại nhìn tôi với ánh nhìn khinh bỉ.

Tôi thấy lạ, nên tiếp tục hỏi: “Sao thế?”Luân đưa tay lên gãy đầu, đáp: “Bộ…bộ tâm cậu không tịnh hay cậu bị căng thẳng thần kinh hả?”Ngọc Minh bên cạnh cũng tiện thể góp ý: “Cả ngày hôm nay cậu ấy cứ nhắc đến ngồi thiền suốt thế đấy!”Tôi chỉ biết cười ngượng rồi hối các bạn vào lớp, tôi thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi.


Neji mang sở thích ấy chẳng qua là do gia cảnh, vì thiền định giúp tâm trí ta không còn phản ứng với các sự việc đã xảy ra.Đến tối về, tôi mài mò cách sử dụng mạng xã hội.

Thiên Thiên cô ấy cũng có một tài khoản, Ngọc Minh thường liên lạc với tôi qua đó.

Tôi thì chỉ biết nhận và gửi tin, chẳng bao giờ để tâm rằng mọi chuyện xảy ra trên cuộc sống đều được cập nhật tất cả trên đó.

Đúng thế, chuyện lúc sáng đã khiến tôi bận tâm đến và quyết tâm nghiên cứu được thứ công nghệ này.Ngọc Minh bảo nó được gọi là Facebook, chính là biểu tượng chữ f nền xanh trên màn hình.

Tôi với tay lấy cốc nước định uống thì điện thoại thông báo *Ly Vu Luan đã gửi lời mời kết bạn*Tôi ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng quyết định ấn vào *đồng ý*.

Không nói phét, chưa đầy 1 phút sau tôi đã nhận được tin nhắn của cậu ta.

Một dòng chữ màu xanh, tôi thử ấn vào, hóa ra đó là đường dẫn sang trang khác.Tôi suýt sặc nước, bình tĩnh đặt cốc nước xuống bàn thì điện thoại lại nhận được tin nhắn‘Người trên núi các cậu nên được tìm thấy nhau’Tôi chưa kịp bần thần thì một dòng chữ nữa được gửi đến từ Luân‘Tôi không có sở thích quái gở như hai cậu, việc ngồi thiền, có gì cứ hỏi cậu ta’Tay tôi hiện giờ run rẫy như một cụ bà, chân đứng không vững nữa rồi.

Tôi cảm nhận được mặt mình hơi nóng, mắt cũng đỏ lên đôi chút.Đường dẫn đó dẫn đến tài khoản tên *Vuong Ninh Thu*.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương