Nào Hay Xuân Mênh Mông
-
Chương 19: Nắng ấm ở đại đô
Trát Lạt tuy bị thương đến nhận không ra hình thù nhưng tôi biết đó chỉ là những vết thương ngoài da chứ không tổn hại gì đến gốc rễ, chỉ cần yên ổn dùng thuốc qua mười bữa nửa tháng sẽ có thể khôi phục phần nào.
Về việc đưa anh ta ra khỏi Đại Đô đương nhiên tôi cũng đã nhờ Trà Luân thực hiện, tuy Trà Luân là em ruột của Thoát Hoan nhưng em ấy là người hiện tại tôi có thể tin tưởng nhất trong lúc này, bởi hơn ai hết Trà Luân là người mong Trát Lạt được sống. Thêm nữa, tôi tin tưởng khả năng của Trà Luân, võ nghệ của Trà Luân không hơn kém tôi là mấy. Tôi biết anh ta vẫn nghe được tôi nói, bèn mở lời:
- Hóa ra anh chẳng phải kẻ câm điếc như tôi nghĩ, anh lại là đồng bào với tôi.
Trát Lạt nghe tiếng tôi liền mở mắt, giống như đã đợi tôi rất lâu rồi, cũng không biết suy nghĩ như thế nào mà lấy hết sức nói với tôi:
- Ta xin lỗi!
- Vì cái gì? – Tôi hỏi.
Tôi không biết anh ta muốn xin lỗi tôi cái gì, nếu như xét về mức độ ưu tiên thì tôi mới phải là người nên xin lỗi anh ta trước. Nếu như tôi không gặp gỡ anh ta ở Đại Đô, thì anh ta cũng không rơi vào bước đường này. Trát Lạt gắng gượng ngẩng mặt lên nhìn tôi, đáp:
- Vì không cứu được em trở về!
Nếu như nói vậy thì mọi chuyện lại khác, dù tôi không biết anh ta là ai, thân phận mình như thế nào nhưng ngược lại là do anh ta cố ý tiếp cận tôi rồi. Vậy là ngay từ đầu anh ta mới là người cầm dây câu, còn tôi mới là cá, đáng tiếc anh ta lại thất bại, nếu anh ta thành công, lúc này có khi tôi đã biết được sự thật rồi. Tôi mở xích sắt cho anh ta, cười nói:
- Không sao, sau này anh đừng trở lại đây nữa, giữ lấy mạng sống của anh mới là điều tôi mong muốn.
Trát Lạt giống như bất ngờ vì bản thân được giải thoát, bất an nói:
- Tại sao Thoát Hoan lại thả ta đi, không, ta không đi, ta phải đưa em trở về. Thoát Hoan là kẻ dối trá, em không phải người Nguyên triều, em là...
Tôi cắt lời anh ta:
- Tôi là ai bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì tôi sắp sửa gả cho Thoát Hoan, làm vợ anh ta rồi thì tôi cũng không cần biết quá khứ ngày xưa nữa. Hãy để cho tôi được nhẹ lòng.
Trát Lạt xụi lơ trên mặt đất, tôi nhìn bả vai anh ta run rẩy sau lớp áo rách tươm, trong lòng không nén nổi xót xa, liền cởi chiếc áo khoác trên người choàng cho anh ta, đây cũng chỉ là việc cuối cùng mà tôi có thể làm cho Trát Lạt, chỉ mong anh ta sau này hãy quên tôi đi, chính tôi cũng sẽ quên đi anh ta và cả bản thân mình.
Trát Lạt ôm lấy bả vai tôi, nước mắt rơi ra từng trận khiến tôi cũng mủi lòng. Một người đàn ông khóc vì mình xem ra còn đau khổ hơn cả chết, anh ta nắm bả vai tôi phát đau, vết thương sau lưng như rỉ máu. Trát Lạt nghẹn ngào nói:
- Ta biết rồi, em vì cứu ta nên đồng ý lấy hắn đúng không? Không, không đáng đâu...
Tôi nắm lấy tay Trát Lạt, cười nói:
- Không, anh ngây thơ quá rồi. Cho dù không có anh thì chuyện này sớm muộn cũng xảy ra thôi, trừ khi anh cứu được tôi ra khỏi đây, nếu không kết quả vẫn như vậy. Nhưng đi được rồi thì thế nào, anh ta là hoàng tử của Nguyên triều, thế lực đã trải rộng khắp chân trời góc bể, tôi và anh sẽ ở đâu đây? Huống hồ Cấm thành này bảy lớp cửa giăng, vào thì dễ ra thì khó. Trát Lạt à, tôi đã rơi vào tay Thoát Hoan, thì chỉ có hai kết cục, một là làm vợ sinh con đẻ cái cho anh ta, hai là chết, anh muốn tôi rơi vào kết cục nào?
E rằng cả hai thứ đều không thể chọn. Nhưng số phận an bày làm sao nói được gì, chỉ sợ quãng đời này ở khuê trung phải nặng lòng lo về sương gió rồi. Tôi sửa lại chiếc áo choàng đã rơi khỏi vai anh ta, dịu giọng nói:
- Ngược lại tôi phải cảm ơn anh đã có lòng đến cứu tôi, cảm ơn anh cho tôi thấy lại nắng ấm ở Đại Đô này.
Tôi bước ra khỏi nhà giam âm u, cùng Thoát Hoan đứng một góc bên tường thành nhìn Trà Luân đánh xe đưa Trát Lạt rời đi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thoát Hoan choàng tay qua eo tôi ép tôi vào người anh ta, tôi thấy đôi mắt u buồn của Trát Lạt như mất đi sự sống. Tên Thoát Hoan này cũng có lúc trẻ con thật.
- Em đã vừa ý chưa? – Thoát Hoan nhìn tôi trìu mến hỏi.
Tôi bước nhanh quay trở vào Cấm Thành, thản nhiên đáp:
- Trở về thôi, đã chọn được ngày chưa?
- Xem ra em còn gấp gáp hơn cả tôi.
Thoát Hoan nhanh chân bước theo tôi, cười tươi như ánh mặt trời, giống như đơn thuần chỉ là một chàng trai mới biết yêu vậy. Một người nhiệt huyết như thế, tại sao tôi lại không rung động được nhỉ? Dù anh ta thỉnh thoảng có chút ngang tàng bá đạo, nhưng kèm theo đó lại là sự nuông chiều yêu thương vô điều kiện.
Nhưng tôi cảm giác cuộc đời này đối với Thoát Hoan quá mức tàn nhẫn. Giống như lúc ấu thơ anh ta lớn lên trong sự lạnh nhạt của phụ hãn mình, trưởng thành thì bị anh ruột mình hãm hại hết lần này tới lần khác, cuối cùng yêu tôi nhưng con đường tình yêu này quá mức trắc trở gian nan. Đỉnh điểm là hôm nay tôi đổ bệnh, ngự y khám cho tôi xong, tôi lại bắt gặp Thoát Hoan suy sụp đến mức đứng ngoài phòng tôi liên tục đấm vào cột nhà, bàn tay anh ta bị thương nặng đến mức máu tươi nhỏ xuống nền đất thấm thành một vùng đỏ ối.
Tôi không hiểu bọn họ nói với nhau những gì, nhưng cũng đoán được có lẽ bản thân đã như đèn cạn dầu rồi chăng, ở Đại Đô này danh y nhiều như sao trên trời, nếu như Thoát Hoan đã suy sụp như thế thì có lẽ bản thân tôi cũng không còn hi vọng nữa. Cũng tốt, chết là hết, cùng lắm thì ôm ký ức không rõ ràng xuống suối vàng thôi.
Tôi kéo Thoát Hoan vào phòng, băng bó cho anh ta, Thoát Hoan nhìn tôi giống như muốn lột từng lớp da trên mặt tôi vậy. Tôi nhìn đôi mắt nâu của anh ta trong buổi chiều tà, ráng chiều màu đỏ ối chiếu lên từng mái ngói lưu ly một màu rực rỡ nhưng bi thương, ngoài kia, tiếng chim sẻ ríu rít gọi bầy.
- Linh Lan của ta, ông trời lại muốn ta lựa chọn nữa rồi!
Thoát Hoan cười khổ, bỗng nhiên anh ta tựa đầu vào vai tôi, đôi mắt nhắm lại như mệt mỏi đến mức không muốn mở mắt dậy nữa, lát sau tôi lại nghe anh ta thủ thỉ bên tai mình:
- Chúng ta kết hôn đi, ta không chờ được nữa, ta sợ một ngày em sẽ nhớ ra mọi chuyện.
- Trong quá khứ tôi ghét anh lắm sao? – Tôi hỏi.
Thoát Hoan ôm chặt tôi, đáp:
- Không, chúng ta từng rất thương yêu nhau.
- Vậy sao anh lại sợ?
Thoát Hoan không nói, tôi cũng thầm hiểu cuộc đời này có rất nhiều chuyện khó giải bày. Tôi cũng không ép anh ta phải trả lời, dù sao hiện tại anh ta kêu tôi đi đông tôi cũng chẳng dám đi tây. Hơn nữa tôi cũng cảm thấy bản thân yếu lắm rồi, đôi môi tôi càng lúc càng trở nên trắng bệch, và mái tóc cũng rụng đi nhiều.
Ngày đám cưới, tôi mặc Nguyên phục màu đỏ cùng mũ đội đầu, Thoát Hoan cũng không bày trí gì nhiều, chỉ giăng đèn kết hoa trong phòng của anh ta, cũng chẳng mời ai, giống như thật sự chỉ là ngày cưới của hai người vậy. Tôi và anh ta uống rượu, anh ta lại trao cho tôi một chiếc khăn trắng có gói lá trà và đường mật, nghe nói là tập tục truyền thống của người Mông Cổ, ngụ ý cho hạnh phúc ngọt ngào.
Tôi cầm chiếc khăn, nhưng cơn choáng váng đã làm tôi đánh rơi nó xuống đất. Ôi xem ra cũng không cầm cự nổi đến lúc phải cùng anh ta động phòng. Tôi nghe Thoát Hoan thét lên bên tai mình, rồi lại nghe giọng anh ta tỉ tê:
- Ta mong rằng sau khi em nhớ lại tất cả, đừng quên lời hứa của em với ta!
Mãi về sau này tôi mới hiểu rõ nguyên nhân, hóa ra loại độc mà khi trước Thanh Vân hạ cho tôi ở Đại Việt là thứ mà tôi đã trúng đi trúng lại rất nhiều lần, sau đó do bị nhiễm khí lạnh khi bị rơi xuống hồ và vết đao trên lưng giống như một mảnh ghép cuối cùng làm chất độc trở nên chí mạng đối với tôi. Khi ấy, Thoát Hoan phải đứng giữa hai sự lựa chọn, một là để tôi chết dần chết mòn trong quên lãng, hai là dùng thuốc giải với tôi, đồng nghĩa với việc tôi sẽ nhớ lại tất cả mọi thứ. Cũng may Thoát Hoan đã chọn cách thứ hai dù anh ta vạn lần không muốn.
Tôi chập chờn trong giấc ngủ, bên cạnh lúc nào cũng có những thanh âm xa lạ vang bên tai, tôi nghĩ có lẽ là ngự y đang chẩn trị cho tôi. Thi thoảng là tiếng tranh cãi của Thoát Hoan và Trà Luân không dứt, cũng có lúc Thoát Hoan ngồi bên cạnh tôi, hôn khắp khuôn mặt tôi, vuốt tóc tôi như nhiều lần anh ta hay làm, rồi nghẹn ngào nói:
- Tại sao ta làm tất cả cũng không có được em chứ?
Đôi lúc tôi cũng thương cảm cho Thoát Hoan, dù sao cũng từng thề nguyền sống chết bên nhau, chỉ vì những âm mưu toan tính mà cuối cùng phải bỏ lỡ. Trong chuyện này nếu suy nghĩ lại thì chẳng thể trách anh ta được, tất cả đều phải quy cho ý trời. Tôi nằm mơ màng suốt ba ngày liền, Thoát Hoan đều ở bên cạnh tôi mọi lúc. Đôi lúc tôi tự hỏi nếu như trong lòng không chứa một người khác, thì có khả năng tôi sẽ yêu anh ta hay không?
Dù sao chuyện gì cũng có duyên nợ, và việc tôi gặp Trần Khâm bây giờ âu cũng là do duyên số mà thôi.
Ngày xưa có lần tôi gặp Tuệ Trung Thượng Sĩ, ngài ấy đặt cho tôi cái tên Tĩnh có lẽ nhìn thấy tôi giống con gái của Hưng Đạo Vương ngày xưa, nhưng tôi không biết ngài ấy chỉ thấy giống rồi tùy ý đặt, hay thật sự đã nhìn ra tôi đúng là Tĩnh rồi. Thượng Sĩ có ánh mắt nhìn khác với người thường và bây giờ tôi mới được lĩnh ngộ được điều đó.
Tôi đúng thực là Trần Thị Tĩnh, con gái út của Hưng Đạo Đại vương phủ Vạn Kiếp, ngày xưa cũng đúng là từng có ước hẹn với Trần Khâm ở vùng sen trên hồ Thủy Tinh và được hai nhà tác thành để cùng nhau giữ mối nghiệp lớn. Có điều tôi không ngờ được, trải qua bao nhiêu chuyện thì Trần Khâm là người đầu tiên và chính anh ấy lại là người cuối cùng ở bên tôi trên thế gian lắm muộn phiền này.
Ngày ấy vào năm tôi lên tám, có một đám người Nguyên tập kích phủ Hưng Đạo Vương hòng trả thù về cuộc chiến bại của chúng vào năm đó mà cầm đầu là Thoát Hoan chỉ mới mười ba tuổi. Thật ra trong trận chiến khi ấy cha tôi cũng chẳng phải nhân vật chủ chốt gì, nhưng có lẽ do Thoát Hoan bị cử sang làm tình báo đúng lúc địa bàn tại Vạn Kiếp mà cha tôi khi ấy thế lực chưa lớn mạnh nên anh ta muốn chiếm chút lợi nhỏ và thuận tiện nắm lấy thế chủ động ở vùng này. Nhưng cuối cùng cuộc bạo loạn thất bại và anh ta chỉ bắt được một chiến lợi phẩm là tôi, bởi khi ấy tôi đã hi sinh thân mình để cứu chị Trinh khỏi cơn hung hiểm.
Về việc anh ta bắt tôi đi theo tôi suy đoán có lẽ vì muốn rèn ra một thanh kiếm sắc bén để quay lại vương phủ làm nội gián cho anh ta, về việc này Thoát Hoan quả thật có mắt nhìn, bởi Hưng Đạo vương hiện nay đã là một trong những người nắm giữ vận mệnh của đất nước. Thoát Hoan cho tôi uống thứ thuốc từ hoa Vong Ưu và lá Đoạn Trường làm tôi mất đi toàn bộ ký ức, nhưng đến lúc đưa tôi về thì ngoài dự đoán bị những kẻ tay chân của Thái tử Chân Kim trà trộn ở Đại Việt đánh lén, anh ta đang chưa hồi phục từ trận chiến ở Hưng Đạo vương phủ nên lại một lần thất thủ, toàn quân bị giết còn riêng mình thì ôm một thân trọng thương bỏ trốn khỏi căn cứ bí mật.
Tôi thất lạc khỏi Thoát Hoan rồi lại được nhà họ Tô ở Bí Giang cứu sống, trong ký ức mơ hồ của tôi khi vừa được mẹ nuôi của mình cứu, thì đứa con gái ruột của bà ấy vừa chết bệnh lại có gương mặt và độ tuổi hao hao giống tôi, nên tôi tiếp tục trở thành Tô Linh Lan – con gái của quan đại tư xã trấn Bí Giang này. Chỉ đáng tiếc mẹ nuôi của tôi sống cùng tôi được hai năm thì mất, tôi thân cô thế cô bị mẹ con của Tô Ngọc Lan hành hạ, còn cha nuôi tôi cũng vì tôi không phải con gái ruột của ông ấy nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Sau đó Thoát Hoan mất rất nhiều năm để khôi phục thương thế và chiêu mộ những người Việt làm tay sai cho anh ta do chẳng còn liên lạc và tin tưởng Nguyên triều được nữa, chắc là sau đấy đột nhiên nhớ ra trên đời này còn một con cờ mà anh ta đã dùng mạng cướp về hiện đang mất trí và lưu lạc ở Bí Giang nên bắt đầu đi tìm. Anh ta phát hiện ra tôi ngay từ lần đầu gặp nhau ở Bí Giang, lại bắt đầu tiếp cận tôi rồi truyền dạy võ nghệ, nhưng chẳng hiểu thế nào anh ta lại yêu kẻ mình dốc lòng muốn lợi dụng, đến mức quên đi mục đích ban đầu của mình.
Rồi sau bao năm nấn ná bên cạnh tôi, Thoát Hoan đánh đông dẹp tây trừ khử đi thế lực của Thái tử Chân Kim luôn mở mắt trừng trừng nhìn anh ta ở Đại Việt, sau khi đại cục ở đây đã ổn định, anh ta lại trở về Nguyên triều đoạt lại vị trí lẽ ra từ đầu là của mình. Chính tôi đã ở bên cạnh anh ta cho anh ta động lực trong những tháng ngày tăm tối đó, và tôi biết Thoát Hoan một mực muốn trở về cũng là để dọn đường cho một ngày nào đó tôi quang minh chính đại cùng anh ta trở về Nguyên triều bước lên đỉnh vinh quang.
Nhưng Thoát Hoan tính toán kỹ lưỡng là thế, nhưng rốt cuộc lại bại bởi một nhân vật nho nhỏ như Tô Ngọc Lan, và người tác động trực tiếp đến việc này lại vô tình là Trần Khâm ở Phượng Thành. Mặc dù tôi chỉ là con nuôi nhưng Tô đại tư xã chưa từng công bố ra ngoài, vì thế trên danh nghĩa tôi vẫn là con dòng chính nhà họ Tô, và dù việc chỉ vô tình chọn trúng tôi vào cung của Trần Khâm đã khiến cuộc đời tôi bước sang một trang mới.
Tô Ngọc Lan lúc này biết tôi đã suy sụp đến mất đi lý trí, chị ta vốn biết tôi có mối quan hệ mờ ám với một kẻ giang hồ không tên tuổi là Thoát Hoan mà lúc này mang cái tên Sở Quân, nên đã loang tin Thoát Hoan là một tên sơn tặc trên núi Yên Tử. Thoát Hoan sai ở chỗ chưa từng nói với tôi về thân thế thực sự của anh ta, nên tôi chỉ nghe phong thanh tin đó liền tin sái cổ, vội vàng thu xếp lên núi Yên Tử hòng bỏ trốn cùng Thoát Hoan. Có điều lại mắc bẫy của Tô Ngọc Lan, bị một đám sát thủ chị ta thuê đẩy xuống núi.
Nhưng tôi phải cảm ơn Thoát Hoan về mớ võ nghệ mà anh ta đã dạy tôi dạo ấy, đó là lý do tại sao tôi lăn vài vòng xuống núi mà chỉ mất đi trí nhớ do xui xẻo đập đầu vào thân cây. Sau đấy tôi theo dòng định mệnh bước vào phủ Vạn Kiếp sau mười năm thất lạc với những ký ức bị mất đi, giống như câu lá rụng về cội, con người ta luôn tự tìm về nơi cội nguồn gốc rễ của mình.
Tôi nhớ trước ngày Thoát Hoan bỏ tôi trở về Nguyên triều, anh ta khắc lên vai tôi đóa hoa linh lan trắng muốt, thề nguyền với tôi về một tương lai tươi đẹp, lúc đó chắc anh ta không biết được ngày hôm ấy chính là ngày cuối cùng của cuộc tình mà anh ta đã hết lòng xây đắp. Giờ đây khi đã hiểu ra tất cả mọi chuyện, tôi cũng không còn trách anh ta nữa, chỉ cảm thấy đi một vòng lớn như vậy, tất cả chỉ do số mệnh quá éo le mà thôi. Chính anh ta là người cướp tôi khỏi Trần Khâm và cuối cùng cũng chính Trần Khâm tự tay đoạt lại. Đóa hoa linh lan ngày đó anh ta để lại trên vai tôi, hiện giờ cũng chỉ còn là một vết sẹo mờ.
Lúc tôi tỉnh lại, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đã nhớ lại tất cả rồi, muốn gặp cha mẹ và anh chị, muốn gặp lại Trần Khâm, và cả đứa con bé bỏng của mình, hiện tại tôi muốn sống sót hơn bao giờ hết, thì lấy gì để uy hiếp một kẻ điên cuồng như Thoát Hoan đây?
Thoát Hoan ngồi bên tôi lau vòng lệ vòng quanh mắt của tôi, thấy tôi tỉnh lại thì mừng rỡ nói:
- Tốt quá rồi!
Tôi nhìn anh ta không đáp, mãi một lúc lâu, ThoáT Hoan mới phản ứng được, bỗng trở nên dè dặt hỏi:
- Em đã nhớ lại tất cả rồi ư?
Tôi nhếch môi cười, đáp:
- Anh em các người bước vào cuộc đời tôi tự biên tự diễn cũng lâu rồi đấy. Vở kịch này cũng đến lúc hạ màn rồi đúng không Thanh Vân? Không, lúc này phải gọi là Trà Luân công chúa.
Trà Luân đang nép sau lưng Thoát Hoan có chút chấn động, rồi lại thở hắt ra giống như đã biết trước kết cục nhưng chưa thể chấp nhận được mà thôi. Cô ta bước đến trước mặt tôi, cười nói:
- Đã lâu không gặp, Tuyên phu nhân!
Tôi bỏ qua ánh mắt của cô ta trải trên người mình, hỏi:
- Tôi chỉ có một chuyện không hiểu, tại sao anh lại tìm ra được tôi vậy Thoát Hoan, vốn dĩ chỉ là Sài Thung đi sứ, nhưng anh giống như biết trước được tôi ở Phượng thành vậy. Tôi nhớ Trà Luân chưa từng gặp qua tôi trước đây, ban đầu chính cô còn muốn giết hại tôi nữa mà?
Thoát Hoan không có hứng thú với câu hỏi của tôi, anh ta xoa mi tâm tựa hồ mỏi mệt, mở miệng đáp:
- Lần đó ở Đà Giang ta đã phát hiện ra em rồi, ta theo dõi em suốt quãng đường nhưng không thể nào ra tay được cho tới khi em trở lại Phượng thành. Đến khi em trở lại Tô phủ ta mới chắc chắn đó là em.
- Cũng may tôi dừng tay kịp lúc.
Trà Luân cười nói với tôi như cả hai vẫn còn chị em thân thiết ở hoàng cung Đại Việt, như lúc tôi mất trí cô ấy vẫn luôn bên cạnh chăm sóc bầu bạn với tôi. Tôi cũng chẳng thể hiểu đâu mới là bộ mặt thật của cô ấy, và trong những lúc mưu tính với tôi, có lúc nào Trà Luân thật lòng hay không? Tôi quay mặt đi, mỏi mệt nói:
- Tôi mệt rồi, tôi muốn yên tĩnh một lát.
Thoát Hoan lại thở dài, anh ta quay đi, tôi nghe tiếng mở cửa và thanh âm anh ta trong gió:
- Nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa ta lại tiếp tục đám cưới còn dang dở.
Tôi bật cười không đáp, nỗi chua xót bỗng dâng lên tới cổ rồi nghẹn lại ở đó không nuốt xuống được. Tôi đợi Thoát Hoan và Trà Luân đi xa một lúc lâu mới lên tiếng:
- Ra đây đi, họ đã đi hết rồi.
Một bóng người áo đen từ trên xà nhà nhảy xuống, tôi nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, nước mắt uất nghẹn từ trong đáy lòng tuôn ra ào ạt. Tôi có thể cứng rắn đối diện với Thoát Hoan, tôi có thể không đổi sắc mặt khi cận kề cái chết, nhưng ngay lúc này tôi lại không ngăn được mình yếu đuối. Tôi muốn yếu đuối một lần với người thân thuộc mà tôi hết lòng thương yêu.
Tôi chẳng đợi người đó tiến về phía tôi, chính tôi đã lập tức chạy vào lòng người đó ôm thật chặt, bao nhiêu năm tháng rồi không gặp nhau, khi phát hiện ra sự thật khiến con người ta xúc động nghẹn ngào. Tôi nấc nghẹn trong vòng tay anh, mãi một lúc lâu mới thốt được nên lời, những lời từ tận trái tim tôi:
- Em nhớ ra hết rồi, Quốc Tảng, anh là anh ruột của em!
Vậy mà trong suốt những năm tháng ngày xưa, suýt chút nữa là chúng tôi lại đi vào con đường không thể cứu vãn. Nhưng thật mừng vì tôi đã nhớ ra, đoạn tình cảm phớt qua như cơn gió xuân thổi nhẹ tà áo, cứ để nó trở thành một thứ tình cảm thiêng liêng trong tâm khảm mỗi người. Tôi và Quốc Tảng là anh em ruột, và anh ấy đã không ngần ngại hiểm nguy trùng trùng tìm đến đại đô để cứu tôi, ẩn nhẫn qua bao nhiêu ngày tháng gian khổ đen tối, Quốc Tảng, em đã nợ anh quá nhiều, nhiều đến mức không thể nào đong đếm được.
Quốc Tảng cứng đơ để tôi ôm, anh ấy nhìn tôi ánh mắt không thể nào tin được, có không cam tâm, có bất đắc dĩ cùng buồn rầu, giống như phát hiện ra những chấp niệm từ trước giờ của mình là vô nghĩa. Nhưng hãy tin tôi, đây là kết cục tốt đẹp nhất cho cả hai chúng ta rồi, sẽ có một ngày anh chấp nhận được điều đó.
Bỗng nhiên cửa phòng đổ ầm một tiếng, Thoát Hoan từ bên ngoài loạng choạng bước vào, anh ta cười lớn, tiếng cười giữa đêm tịch mịch thê lương. Anh ta chỉ vào Quốc Tảng, gằn giọng:
- Khá khen cho Trát Lạt! Không, giờ phải gọi mi là Trần Quốc Tảng mới phải. Vậy mà ta lại không nhận ra mi, kẻ năm đó đã phá hỏng kế hoạch của ta. Bây giờ lại dung túng cho mi trà trộn vào chỗ ta cướp người, hôm nay để ta bắt được cũng là ngày tận số của mi rồi! Bây đâu, mau giam nó vào thủy lao cho ta!
Nói xong đã có một toán binh lính xông vào phòng vây lấy Quốc Tảng, dù cho hai người bọn tôi võ nghệ có cao tới đâu, nhưng sức khỏe của hai kẻ vừa mới hồi phục như chúng tôi cũng có hạn, lại thêm lấy ít địch nhiều, chỉ trong chốc lát đã bị Thoát Hoan chế trụ. Tôi thấy Quốc Tảng lại bị đưa đi trước mắt mình một lần nữa, uất ức phun ra một ngụm máu tươi. Thoát Hoan hoảng hốt đánh ngất tôi, ngăn cho tôi không làm ra chuyện quá khích nữa.
Tôi chưa từng nhìn qua thủy lao, nhưng tôi biết nơi đó vốn không dành cho người ở. Quốc Tảng đã bị nhốt một đêm rồi, nếu để bị ngâm lâu quá đến khi nước ăn vào cơ thể sẽ bị rửa ra mà chết. Tôi lại bị Thoát Hoan giam lỏng trong phòng, hôm nay đúng là ngày tôi và anh ta làm tiếp chuyện hôm nọ còn lỡ dỡ.
Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, đang suy nghĩ phải tự sát cách nào để anh ta tin tưởng, nhưng giống như Thoát Hoan quá hiểu con người tôi, anh ta biết khi đã nhớ ra tất cả quá khứ tôi sẽ chẳng thể nào dám buông tay tàn nhẫn. Bởi tôi có quá nhiều thứ không muốn mất. Nhưng hôm nay là ngày thành hôn, tại sao đã quá giờ vẫn chưa thấy Thoát Hoan đến? Trong lòng tôi trăn trở không yên, Thoát Hoan đã làm gì quan trọng tới mức quên mất đi tôi, có phải anh ta chịu không nổi nên đã ra tay giết Quốc Tảng rồi chăng?
Cánh cửa phòng hé mở, gió lạnh bên ngoài ùa vào, tôi giật thót đưa mắt nhìn thì thấy Trà Luân lách mình bước vào, không lời thừa thãi vội nói:
- Anh ta bị thái tử giữ chân ở tiệc rượu rồi, chúng ta nhân lúc này gắp lửa bỏ tay người, ta đưa chị đi.
- Làm sao tôi tin được cô? – Tôi nghi hoặc hỏi.
Trà Luân tiến tới kéo tay tôi:
- Tôi chỉ muốn cứu Quốc Tảng, tôi cần chị đưa anh ấy trở về. Trung nguyên đã không còn an toàn với hai người nữa. Ngoài tin tưởng tôi ra chị không còn sự lựa chọn đâu, trừ khi chị muốn anh ấy chết.
Tôi nghĩ ngoài vì Quốc Tảng thì Trà Luân có lẽ cũng thấy áy náy với tôi, dù sao hiện giờ ngoài tin tưởng tôi cũng không còn sự lựa chọn. Tôi theo Trà Luân đi dọc hành lang, dọc đường giết đi không ít người canh gác và tránh đi không biết bao nhiêu là bẫy rập. Lúc này tôi mới hoàn toàn tin tưởng Trà Luân thật sự muốn cứu mình.
Tiến vào thủy lao, nước đã cao tới cổ và đang không ngừng nhỏ xuống từ đỉnh đầu Quốc Tảng, cảnh tượng làm người ta không nỡ nhìn. Tôi choáng váng nhìn Trà Luân cũng đang run rẩy mở cửa, chỉ sợ bọn tôi đến trễ thêm một đêm nữa là Quốc Tảng đã không giữ được mạng rồi. Tôi không biết Trà Luân làm cách nào để có thể lấy được số chìa khóa qua bao nhiêu cánh cửa, nhưng tôi biết một khi Thoát Hoan phát hiện ra thì ngay cả cô ấy có là em gái ruột đi chăng nữa cũng không biết anh ta sẽ xuống tay như thế nào, đúng là khi yêu vào con người ta sẽ bất chấp tất cả kể cả khi phản bội lại những người thân cận mình. Về điểm này tôi cảm thấy Trà Luân và Quốc Tảng rất giống nhau.
Trà Luân mở được cửa ngục vội chặt đi xích sắt, rất cẩn thận tránh né cơ quan đỡ lấy Quốc Tảng lên khỏi thủy lao, nhìn anh mềm oặt nằm trong lòng Trà Luân, trong lòng tôi đau như ai xé. Nhưng tôi biết lúc này bản thân mình không thể nào yếu đuối được, tôi cùng Trà Luân đỡ anh ra ngoài.
Trà Luân lại đưa bọn tôi đến một mật đạo khác, lúc này cô ấy mới thở hắt ra, có chút không nỡ, nói:
- Đây là mật đạo anh ta tạo ra để tránh bảy lớp cửa thành, thuận tiện cho việc đối phó với thái tử. Bảy bước phải bảy bước trái sẽ tránh được cạm bẫy, hãy cẩn thận.
Tôi nhíu mày:
- Vậy còn cô?
- Ta là em ruột của anh ấy, anh ấy không làm gì ta đâu. Lát nữa chị đi rồi, ta sẽ châm lửa đốt phủ này, giá họa cho thái tử. Trước mắt giấu được lúc nào hay lúc đó vậy. Bên ngoài mật đạo ta đã chuẩn bị sẵn một cỗ xe ngựa tốt, hãy nhớ đưa người trở về an toàn.
Trà Luân nói xong, tiến đến bên cạnh Quốc Tảng, trân trọng vuốt gương mặt anh, nghẹn ngào nói:
- Thì ra người tên Quốc Tảng, tại sao ta không gặp người sớm hơn?
Quốc Tảng chậm rãi mở mắt, lấy hết sức nói với Trà Luân hai tiếng cảm ơn. Tôi bỗng thấy Trà Luân mỉm cười rơi nước mắt, có lẽ vui sướng, cũng có lẽ đau buồn khi phải chia xa với người mình yêu. Cô ấy nói với Quốc Tảng:
- Đừng cảm ơn em, em mới phải là người xin lỗi chàng. Sau này đất Việt trời Nguyên, gặp lại nhau e chỉ là ở trên chiến trường, lúc đó đừng vì hôm nay em đã cứu chàng mà nương tay, nếu như gặp xác em trên sa trường, hãy đắp cho em một mảnh áo. Như vậy là đủ trả nợ ân tình rồi.
Tôi không biết Quốc Tảng cảm thấy thế nào khi nghe những lời đó, còn tôi bỗng thấy khóe mắt cay cay. Trà Luân nói xong thì đẩy tôi vào mật đạo, đôi mắt long lanh ngấn lệ của Trà Luân ánh lên ánh đuốc sáng rực giữa đêm trăng.
Tôi đưa Quốc Tảng đi hết mật đạo, ngoái lại chỉ thấy rực lên màu lửa bao trùm Tử Cấm thành, tôi biết mình đã thoát khỏi đầm rồng hang hổ. Hai năm rồi, ấy vậy mà tôi đã ở nơi này được hai năm, đến từng ngóc ngách phủ hoàng tử của Thoát Hoan tôi đều gần như quen thuộc. Tôi nghĩ rằng không phải do Trà Luân sợ Thoát Hoan trách tội, chỉ vì em ấy sợ nếu như để Thoát Hoan sớm phát hiện ra tôi bỏ trốn, có lẽ tôi sẽ không rời khỏi được Đại Đô khi bên cạnh tôi vẫn còn một người mang trọng thương là Quốc Tảng. Trà Luân sẽ tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.
Bên ngoài đã có sẵn xe ngựa mà Trà Luân chuẩn bị sẵn, tôi theo trí nhớ của Quốc Tảng giục ngựa trở về Đại Việt, ròng rã suốt một tháng trời cuối cùng cũng đến được biên cương. Cũng may tất cả mọi thứ Trà Luân đều chuẩn bị sẵn, trong lòng tôi biết ơn vô cùng, chỉ là không biết được Thoát Hoan đã phát hiện ra chưa.
Qua khỏi biên cương Đại Việt, tôi cùng Quốc Tảng ngồi trên lưng ngựa phi nước đại trở về, tôi chợt nhớ lần đó anh ấy cứu tôi khỏi tay Trần Khánh Dư, cũng cùng chung một con ngựa, có điều khi ấy giữa chúng tôi không có loại cảm xúc này. Tôi khẽ cảm thán:
- Thời gian qua nhanh thật! Vạn Kiếp cũng đã phồn vinh hơn xưa!
Quốc Tảng ngồi phía sau tôi khẽ gật đầu:
- Cha mẹ biết em còn sống sẽ mừng lắm.
Tôi nhìn sông núi nước Nam, bầu trời mùa thu cao vời vợi, ký ức của mười mấy năm nay như một dòng suối nhỏ len lỏi qua tâm trí. Từ ngày đầu cùng cha vào Phượng thành rồi gặp gỡ Trần Khâm, cho đến buổi học với Tuệ Trung Thượng sĩ trong phủ đệ Vạn Kiếp, tất cả ký ức tươi đẹp đều ở tại nước Nam mà đâm chồi. Đi một quãng đường xa qua xứ Bắc, mới thấy trong lòng nỗi yêu nước sục sôi.
Tôi và Quốc Tảng dừng chân ở trước phủ đệ Vạn Kiếp, ngay cả lính canh khi nhìn thấy hai người bọn tôi cũng đều xúc động nghẹn ngào. Tôi ra dấu cho bọn họ im lặng, cùng với Quốc Tảng trở về chốn cũ ngày xưa. Quốc Tảng tuy rời khỏi sau tôi, nhưng để cứu được tôi cũng phải mất cả năm ròng nằm gai nếm mật, trông anh gầy hơn lúc tôi còn ở Vạn Kiếp rất nhiều, nét mặt cũng rắn rỏi phong trần hơn xưa.
Chúng tôi theo hành lang đi sâu vào căn bếp, từ cửa sổ ngó vào thấy chị An Hoa đang lúi húi nấu cơm, chị Anh Nguyên dọn bát còn mẹ thì ngồi têm trầu trên sập gỗ. Ánh nắng chiều theo kẽ lá len qua khung cửa sổ hắt vào bên trong, bóng lá theo gió đung đưa như múa một điệu reo vui hắt lên vách. Đúng là dù cho có đi xa bao lâu đi chăng nữa, trở về nhà mẹ vào ăn bữa cơm thì tất cả hờn tủi muộn phiền cũng đều tan biến như bọt nước mà thôi.
Tôi bất giác quay sang nhìn Quốc Tảng, ánh mắt anh rơi vào chị An Hoa, tôi ghé tai anh, nhỏ giọng nói:
- Đi khắp năm châu bốn bể, trở về nhà nép bên khung cửa nhìn người vợ nhỏ bé lụi cụi trong căn bếp, mới thấy cả thiên hạ như thâu vào bóng dáng một người. Anh ba, anh đang cảm thấy vậy đúng không?
Quốc Tảng giật mình quay sang nhìn tôi, ánh mắt hoang mang trên gương mặt ửng hồng. Tôi che miệng cười, có lẽ anh ta giật mình vì không hiểu sao tôi lại nói trúng tim đen của anh ta. Tôi nhân lúc Quốc Tảng đang thẩn thờ, nói:
- Cũng hơn mười năm rồi, anh cũng nên cho bản thân mình một cơ hội.
Trần Quốc Tảng, thở dài:
- Ta chưa từng nghĩ qua sẽ đối với em ấy như thế nào.
Đang nói thì trong căn bếp "xoảng" một tiếng, tôi quay mặt sang nhìn thì thấy chị An Hoa đứng chết trân nhìn qua chỗ bọn tôi đứng, tay chị để lên miệng che đi tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt thì theo dòng tuôn ra. Tôi cảm thấy mấy hôm nay qua mấy hồi gặp gỡ rồi ly biệt, nếu hứng được nước mắt chắc cũng được một xô đầy rồi.
- Sao thế?
Tiếng chị Anh Nguyên bên kia vọng qua sao nghe thân thuộc đến thế, giống như vừa mới hôm qua tôi còn cùng chị tập võ bên đình. Tôi ghé mắt qua khung cửa sổ, cười nói:
- Vừa đúng lúc đói bụng, muốn cùng mọi người ăn một bữa cơm.
Tiếng cửa "xoạch" một cái mở ra, mẹ tôi đã nhanh chân bước tới ôm lấy tôi vào lòng, bà nói trong nước mắt:
- Ôi con của mẹ đã về đấy ư? Là thật hay mẹ đang mơ vậy?
Chị Anh Nguyên đứng bên cạnh giả vờ ganh tỵ nói, nhưng chất giọng lại không giấu nỗi sự vui mừng:
- Mẹ ơi mẹ thiên vị quá, anh ba cũng đã về rồi đây này!
- Về là tốt về là tốt, cha con cũng sắp về, có thể nói tin tốt cho ông ấy rồi.
Buổi tối ăn bữa cơm đoàn viên, tôi kể lại cho mọi người nghe về thân phận thật của mình, ai cũng sụt sùi cảm động. Hai năm qua ở Nguyên triều, tuy là ở chốn hung hiểm, nhưng cũng xem như là trong họa được phúc, bản thân không có gì tổn hại, lại có thể tìm ra thân phận thật của mình. Tuy trải qua đau đớn gian khổ, nhưng có sá gì đâu. Thật sự khung cảnh này dù có trong mơ tôi cũng không dám mơ ước, một mái ấm gia đình của riêng mình, ai ai cũng yêu thương nhau bằng cả tấm lòng, và yêu thương tôi hết mực.
Tôi trở về viện cùng với Anh Nguyên và An Hoa, phủ đệ hiện tại tuy thiếu đi đám môn khách ngày xưa, nhưng lại có thêm một sinh linh bé nhỏ. Thuở xưa chị Quỳnh Trân cũng mang thai cùng lúc với tôi, cũng sinh ra một thằng con trai bụ bẫm, vậy là tôi dẹp đi mộng làm thông gia với anh Quốc Nghiễn, bèn liếc Quốc Tảng, nửa đùa nửa thật nói:
- Đợi anh và chị An Hoa sinh con gái nhé?
Chị An Hoa mặt đỏ ửng, chị Anh Nguyên thì lại trách tôi:
- Thế còn chị thì sao? Cũng không thể cho chị ra rìa được.
- Chị thì e là phải đợi lâu lắm, đợi Phạm Ngũ Lão gây dựng cơ nghiệp xong thì chị đã chống gậy được rồi.
Tôi thấy chị Anh Nguyên thở dài, trong lòng bèn cười trộm. Cũng không ngờ trong đám người tuổi trẻ nhiệt huyết này, tôi lại là kẻ đầu tiên theo chồng từ bỏ cuộc chơi.
Ngày thứ hai tôi ở vương phủ, tối đó có một thân ảnh không quản gió sương dừng ngựa trước cửa nhà tôi, tà áo choàng bay theo bước chân nhanh như chạy. Chị Anh Nguyên ghé tai tôi nói:
- Đấy đấy, có kẻ không đợi được đến bắt vợ rồi.
Tôi nhéo vào eo chị ta, từng tuổi này rồi vẫn còn thích đùa được.
Trần Khâm đi đến sân viện nhà tôi, dọc đường người người quỳ xuống tung hô bệ hạ, anh ta đều phất tay cho lui xuống, gấp gáp đến độ không thèm quan tâm đến những ai, nhất thời tiếng tung hô như một chuỗi âm thanh dài bất tận không có điểm dừng. Tôi bước ra sân, trước mặt là chàng trai đẹp như tranh vẽ, sắc thái như vàng, tà áo choàng tung bay trong gió. Tôi đang định cúi người, chàng trai bỗng nâng tôi lên, ôm lấy trọn cả người tôi vào vòng tay rộng lớn, trân quý như ôm cả giang sơn vào lòng mình.
- Cuối cùng ta cũng đợi được ngày này, em để ta đợi lâu quá!
Trước mắt tôi là gương mặt quen thuộc, quanh mũi tôi là mùi hương quen thuộc, bên tai tôi cũng là giọng nói quen thuộc, quen thuộc đến độ nhiều lúc trong giấc ngủ chập chờn vẫn còn mơ tới. Vậy mà hôm nay người đã ở trước mặt, tôi như một người phàm dạo chơi trước cửa tiên, nửa thực nửa mơ không ngừng thổn thức.
- Em mừng vì chàng hôm nay vẫn đứng đây chờ em, và không quên nhiệm vụ của mình với đất nước.
Kể từ lúc nghe tin Quốc Tảng đưa tôi trở về, Trần Khâm đã cưỡi ngựa ngày đêm không nghỉ nên mới trong thời gian ngắn như vậy đến được đây. Tôi đã nghe cha tôi kể lại ngày tôi bị Thoát Hoan cướp đi, Trần Khâm dù là một vị vua cũng không nén nổi cảm xúc điên dại. Quãng thời gian đó, chính cha tôi là người đã ở bên cạnh trấn an anh.
"Là một vị vua không phải chuyện gì cũng làm theo ý mình. Nay xã tắc đang lâm nguy, cho dù nó có chết nơi đất khách quê người thì chúng ta – một kẻ làm chồng làm cha cũng phải biết biến đau thương thành sức mạnh chứ không phải ngồi đó bi lụy khóc than."
Tôi ngồi tựa vào vai Trần Khâm, bật cười:
- Lúc đó chàng nói sao?
- Ta nói, ngài không phải cha ruột em ấy, đừng thay cha em ấy định đoạt.
Tôi càng cười lớn hơn, ôi tên ngốc này.
Nhưng cuối cùng Trần Khâm cũng phải thỏa hiệp trước sự đoàn kết của quần thần, tôi bỗng cảm thấy may mắn, cũng may Trần Khâm là kẻ biết nghĩ cho đại cuộc và tôi cũng không phải bị gắn tội danh mê hoặc quân vương. Chuyện sau đó đến tai Quốc Tảng, anh ta vượt cung cấm tìm đến Trần Khâm, phong thái tự tin nói rằng nhất định sẽ đưa được tôi trở về, nhưng anh ta cứ vậy đi suốt hơn một năm.
Trong thời gian qua Trần Khâm không ngừng củng cố binh lực đất nước, lại nghiêm khắc truyền dạy tất cả cho Thái tử, tôi không biết anh ta muốn làm gì nhưng cũng may hôm nay tôi đã trở về được, không phải lo vì mình mà xảy ra những điều không đáng có nữa. Có lẽ anh ta muốn chừa đường lui cho mình nếu như tôi thật sự không trở về được.
Tôi xoay người nằm lên ngực Trần Khâm, mặt đối mặt với anh ta, nhỏ giọng thì thầm:
- Khâm à, em là Tĩnh của chàng.
Trần Khâm có chút đỏ mặt, khẽ ho một tiếng, ấp úng nói:
- Ta đã bảo rồi, dù em có là Tô Linh Lan ta hay là ai nữa ta vẫn yêu gương mặt và tính cách này của em. Tuyệt đối không phải vì em giống Tĩnh, đó chẳng qua chỉ là cái cớ thôi. Chuyện của ta và Tĩnh đã qua lâu rồi.
- Vậy chàng không còn chút cảm xúc gì với chị Tĩnh nữa sao? – Tôi trêu.
Trần Khâm gãi đầu, ậm ờ:
- Ừ thì là thanh mai trúc mã, đôi khi nhìn vật cũng gợi chút ký ức, nhưng không thể so sánh với em được.
Tôi cố nhớ lại ngày xưa, những lúc ở cùng Trần Khâm tôi sẽ làm gì nhỉ, phần lớn chỉ là trêu chọc anh ta, đuổi đánh anh ta. Nhưng có lần anh Quốc Hiện bảo với Trần Khâm một cô gái dũng mãnh như tôi nếu ai xui xẻo cưới phải, thì chắc chắn gia đình ba ngày một trận nhỏ bảy ngày một trận to gà bay chó sủa. Ôi quá khứ ngây thơ tươi đẹp ấy, nhắc lại thật khiến người ta hoài niệm làm sao.
Lúc đó Trần Khâm đã nói gì nhỉ, tôi nhớ mang máng anh ta nói rằng:
"
Chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy,
Nghi kỳ thất gia.
Ta tin chắc mình lấy được em ấy về, thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình."
Hình như kể từ dạo đó tôi cũng không trêu chọc đuổi đánh anh ta nữa. Tôi từng nghĩ rằng một kẻ chỉ cần dùng một câu nói mà có thể thu được lòng dạ kẻ khác, sau này ắt hẳn sẽ có cách giữ vững được giang sơn.
Tôi chống cằm nhìn Trần Khâm thấy anh ta vẫn đang bối rối, liền cười đọc:
"Đào chi yêu yêu,
Chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy,
Nghi kỳ thất gia."
Trần Khâm sững sờ nhìn tôi, lát sau mới phản ứng lại được, lắp bắp nói:
- Em là Tĩnh thật à?
Tôi bật cười gật đầu, lại cùng anh ôn lại một câu chuyện từ xa xưa chỉ của riêng hai người.
Về việc đưa anh ta ra khỏi Đại Đô đương nhiên tôi cũng đã nhờ Trà Luân thực hiện, tuy Trà Luân là em ruột của Thoát Hoan nhưng em ấy là người hiện tại tôi có thể tin tưởng nhất trong lúc này, bởi hơn ai hết Trà Luân là người mong Trát Lạt được sống. Thêm nữa, tôi tin tưởng khả năng của Trà Luân, võ nghệ của Trà Luân không hơn kém tôi là mấy. Tôi biết anh ta vẫn nghe được tôi nói, bèn mở lời:
- Hóa ra anh chẳng phải kẻ câm điếc như tôi nghĩ, anh lại là đồng bào với tôi.
Trát Lạt nghe tiếng tôi liền mở mắt, giống như đã đợi tôi rất lâu rồi, cũng không biết suy nghĩ như thế nào mà lấy hết sức nói với tôi:
- Ta xin lỗi!
- Vì cái gì? – Tôi hỏi.
Tôi không biết anh ta muốn xin lỗi tôi cái gì, nếu như xét về mức độ ưu tiên thì tôi mới phải là người nên xin lỗi anh ta trước. Nếu như tôi không gặp gỡ anh ta ở Đại Đô, thì anh ta cũng không rơi vào bước đường này. Trát Lạt gắng gượng ngẩng mặt lên nhìn tôi, đáp:
- Vì không cứu được em trở về!
Nếu như nói vậy thì mọi chuyện lại khác, dù tôi không biết anh ta là ai, thân phận mình như thế nào nhưng ngược lại là do anh ta cố ý tiếp cận tôi rồi. Vậy là ngay từ đầu anh ta mới là người cầm dây câu, còn tôi mới là cá, đáng tiếc anh ta lại thất bại, nếu anh ta thành công, lúc này có khi tôi đã biết được sự thật rồi. Tôi mở xích sắt cho anh ta, cười nói:
- Không sao, sau này anh đừng trở lại đây nữa, giữ lấy mạng sống của anh mới là điều tôi mong muốn.
Trát Lạt giống như bất ngờ vì bản thân được giải thoát, bất an nói:
- Tại sao Thoát Hoan lại thả ta đi, không, ta không đi, ta phải đưa em trở về. Thoát Hoan là kẻ dối trá, em không phải người Nguyên triều, em là...
Tôi cắt lời anh ta:
- Tôi là ai bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì tôi sắp sửa gả cho Thoát Hoan, làm vợ anh ta rồi thì tôi cũng không cần biết quá khứ ngày xưa nữa. Hãy để cho tôi được nhẹ lòng.
Trát Lạt xụi lơ trên mặt đất, tôi nhìn bả vai anh ta run rẩy sau lớp áo rách tươm, trong lòng không nén nổi xót xa, liền cởi chiếc áo khoác trên người choàng cho anh ta, đây cũng chỉ là việc cuối cùng mà tôi có thể làm cho Trát Lạt, chỉ mong anh ta sau này hãy quên tôi đi, chính tôi cũng sẽ quên đi anh ta và cả bản thân mình.
Trát Lạt ôm lấy bả vai tôi, nước mắt rơi ra từng trận khiến tôi cũng mủi lòng. Một người đàn ông khóc vì mình xem ra còn đau khổ hơn cả chết, anh ta nắm bả vai tôi phát đau, vết thương sau lưng như rỉ máu. Trát Lạt nghẹn ngào nói:
- Ta biết rồi, em vì cứu ta nên đồng ý lấy hắn đúng không? Không, không đáng đâu...
Tôi nắm lấy tay Trát Lạt, cười nói:
- Không, anh ngây thơ quá rồi. Cho dù không có anh thì chuyện này sớm muộn cũng xảy ra thôi, trừ khi anh cứu được tôi ra khỏi đây, nếu không kết quả vẫn như vậy. Nhưng đi được rồi thì thế nào, anh ta là hoàng tử của Nguyên triều, thế lực đã trải rộng khắp chân trời góc bể, tôi và anh sẽ ở đâu đây? Huống hồ Cấm thành này bảy lớp cửa giăng, vào thì dễ ra thì khó. Trát Lạt à, tôi đã rơi vào tay Thoát Hoan, thì chỉ có hai kết cục, một là làm vợ sinh con đẻ cái cho anh ta, hai là chết, anh muốn tôi rơi vào kết cục nào?
E rằng cả hai thứ đều không thể chọn. Nhưng số phận an bày làm sao nói được gì, chỉ sợ quãng đời này ở khuê trung phải nặng lòng lo về sương gió rồi. Tôi sửa lại chiếc áo choàng đã rơi khỏi vai anh ta, dịu giọng nói:
- Ngược lại tôi phải cảm ơn anh đã có lòng đến cứu tôi, cảm ơn anh cho tôi thấy lại nắng ấm ở Đại Đô này.
Tôi bước ra khỏi nhà giam âm u, cùng Thoát Hoan đứng một góc bên tường thành nhìn Trà Luân đánh xe đưa Trát Lạt rời đi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thoát Hoan choàng tay qua eo tôi ép tôi vào người anh ta, tôi thấy đôi mắt u buồn của Trát Lạt như mất đi sự sống. Tên Thoát Hoan này cũng có lúc trẻ con thật.
- Em đã vừa ý chưa? – Thoát Hoan nhìn tôi trìu mến hỏi.
Tôi bước nhanh quay trở vào Cấm Thành, thản nhiên đáp:
- Trở về thôi, đã chọn được ngày chưa?
- Xem ra em còn gấp gáp hơn cả tôi.
Thoát Hoan nhanh chân bước theo tôi, cười tươi như ánh mặt trời, giống như đơn thuần chỉ là một chàng trai mới biết yêu vậy. Một người nhiệt huyết như thế, tại sao tôi lại không rung động được nhỉ? Dù anh ta thỉnh thoảng có chút ngang tàng bá đạo, nhưng kèm theo đó lại là sự nuông chiều yêu thương vô điều kiện.
Nhưng tôi cảm giác cuộc đời này đối với Thoát Hoan quá mức tàn nhẫn. Giống như lúc ấu thơ anh ta lớn lên trong sự lạnh nhạt của phụ hãn mình, trưởng thành thì bị anh ruột mình hãm hại hết lần này tới lần khác, cuối cùng yêu tôi nhưng con đường tình yêu này quá mức trắc trở gian nan. Đỉnh điểm là hôm nay tôi đổ bệnh, ngự y khám cho tôi xong, tôi lại bắt gặp Thoát Hoan suy sụp đến mức đứng ngoài phòng tôi liên tục đấm vào cột nhà, bàn tay anh ta bị thương nặng đến mức máu tươi nhỏ xuống nền đất thấm thành một vùng đỏ ối.
Tôi không hiểu bọn họ nói với nhau những gì, nhưng cũng đoán được có lẽ bản thân đã như đèn cạn dầu rồi chăng, ở Đại Đô này danh y nhiều như sao trên trời, nếu như Thoát Hoan đã suy sụp như thế thì có lẽ bản thân tôi cũng không còn hi vọng nữa. Cũng tốt, chết là hết, cùng lắm thì ôm ký ức không rõ ràng xuống suối vàng thôi.
Tôi kéo Thoát Hoan vào phòng, băng bó cho anh ta, Thoát Hoan nhìn tôi giống như muốn lột từng lớp da trên mặt tôi vậy. Tôi nhìn đôi mắt nâu của anh ta trong buổi chiều tà, ráng chiều màu đỏ ối chiếu lên từng mái ngói lưu ly một màu rực rỡ nhưng bi thương, ngoài kia, tiếng chim sẻ ríu rít gọi bầy.
- Linh Lan của ta, ông trời lại muốn ta lựa chọn nữa rồi!
Thoát Hoan cười khổ, bỗng nhiên anh ta tựa đầu vào vai tôi, đôi mắt nhắm lại như mệt mỏi đến mức không muốn mở mắt dậy nữa, lát sau tôi lại nghe anh ta thủ thỉ bên tai mình:
- Chúng ta kết hôn đi, ta không chờ được nữa, ta sợ một ngày em sẽ nhớ ra mọi chuyện.
- Trong quá khứ tôi ghét anh lắm sao? – Tôi hỏi.
Thoát Hoan ôm chặt tôi, đáp:
- Không, chúng ta từng rất thương yêu nhau.
- Vậy sao anh lại sợ?
Thoát Hoan không nói, tôi cũng thầm hiểu cuộc đời này có rất nhiều chuyện khó giải bày. Tôi cũng không ép anh ta phải trả lời, dù sao hiện tại anh ta kêu tôi đi đông tôi cũng chẳng dám đi tây. Hơn nữa tôi cũng cảm thấy bản thân yếu lắm rồi, đôi môi tôi càng lúc càng trở nên trắng bệch, và mái tóc cũng rụng đi nhiều.
Ngày đám cưới, tôi mặc Nguyên phục màu đỏ cùng mũ đội đầu, Thoát Hoan cũng không bày trí gì nhiều, chỉ giăng đèn kết hoa trong phòng của anh ta, cũng chẳng mời ai, giống như thật sự chỉ là ngày cưới của hai người vậy. Tôi và anh ta uống rượu, anh ta lại trao cho tôi một chiếc khăn trắng có gói lá trà và đường mật, nghe nói là tập tục truyền thống của người Mông Cổ, ngụ ý cho hạnh phúc ngọt ngào.
Tôi cầm chiếc khăn, nhưng cơn choáng váng đã làm tôi đánh rơi nó xuống đất. Ôi xem ra cũng không cầm cự nổi đến lúc phải cùng anh ta động phòng. Tôi nghe Thoát Hoan thét lên bên tai mình, rồi lại nghe giọng anh ta tỉ tê:
- Ta mong rằng sau khi em nhớ lại tất cả, đừng quên lời hứa của em với ta!
Mãi về sau này tôi mới hiểu rõ nguyên nhân, hóa ra loại độc mà khi trước Thanh Vân hạ cho tôi ở Đại Việt là thứ mà tôi đã trúng đi trúng lại rất nhiều lần, sau đó do bị nhiễm khí lạnh khi bị rơi xuống hồ và vết đao trên lưng giống như một mảnh ghép cuối cùng làm chất độc trở nên chí mạng đối với tôi. Khi ấy, Thoát Hoan phải đứng giữa hai sự lựa chọn, một là để tôi chết dần chết mòn trong quên lãng, hai là dùng thuốc giải với tôi, đồng nghĩa với việc tôi sẽ nhớ lại tất cả mọi thứ. Cũng may Thoát Hoan đã chọn cách thứ hai dù anh ta vạn lần không muốn.
Tôi chập chờn trong giấc ngủ, bên cạnh lúc nào cũng có những thanh âm xa lạ vang bên tai, tôi nghĩ có lẽ là ngự y đang chẩn trị cho tôi. Thi thoảng là tiếng tranh cãi của Thoát Hoan và Trà Luân không dứt, cũng có lúc Thoát Hoan ngồi bên cạnh tôi, hôn khắp khuôn mặt tôi, vuốt tóc tôi như nhiều lần anh ta hay làm, rồi nghẹn ngào nói:
- Tại sao ta làm tất cả cũng không có được em chứ?
Đôi lúc tôi cũng thương cảm cho Thoát Hoan, dù sao cũng từng thề nguyền sống chết bên nhau, chỉ vì những âm mưu toan tính mà cuối cùng phải bỏ lỡ. Trong chuyện này nếu suy nghĩ lại thì chẳng thể trách anh ta được, tất cả đều phải quy cho ý trời. Tôi nằm mơ màng suốt ba ngày liền, Thoát Hoan đều ở bên cạnh tôi mọi lúc. Đôi lúc tôi tự hỏi nếu như trong lòng không chứa một người khác, thì có khả năng tôi sẽ yêu anh ta hay không?
Dù sao chuyện gì cũng có duyên nợ, và việc tôi gặp Trần Khâm bây giờ âu cũng là do duyên số mà thôi.
Ngày xưa có lần tôi gặp Tuệ Trung Thượng Sĩ, ngài ấy đặt cho tôi cái tên Tĩnh có lẽ nhìn thấy tôi giống con gái của Hưng Đạo Vương ngày xưa, nhưng tôi không biết ngài ấy chỉ thấy giống rồi tùy ý đặt, hay thật sự đã nhìn ra tôi đúng là Tĩnh rồi. Thượng Sĩ có ánh mắt nhìn khác với người thường và bây giờ tôi mới được lĩnh ngộ được điều đó.
Tôi đúng thực là Trần Thị Tĩnh, con gái út của Hưng Đạo Đại vương phủ Vạn Kiếp, ngày xưa cũng đúng là từng có ước hẹn với Trần Khâm ở vùng sen trên hồ Thủy Tinh và được hai nhà tác thành để cùng nhau giữ mối nghiệp lớn. Có điều tôi không ngờ được, trải qua bao nhiêu chuyện thì Trần Khâm là người đầu tiên và chính anh ấy lại là người cuối cùng ở bên tôi trên thế gian lắm muộn phiền này.
Ngày ấy vào năm tôi lên tám, có một đám người Nguyên tập kích phủ Hưng Đạo Vương hòng trả thù về cuộc chiến bại của chúng vào năm đó mà cầm đầu là Thoát Hoan chỉ mới mười ba tuổi. Thật ra trong trận chiến khi ấy cha tôi cũng chẳng phải nhân vật chủ chốt gì, nhưng có lẽ do Thoát Hoan bị cử sang làm tình báo đúng lúc địa bàn tại Vạn Kiếp mà cha tôi khi ấy thế lực chưa lớn mạnh nên anh ta muốn chiếm chút lợi nhỏ và thuận tiện nắm lấy thế chủ động ở vùng này. Nhưng cuối cùng cuộc bạo loạn thất bại và anh ta chỉ bắt được một chiến lợi phẩm là tôi, bởi khi ấy tôi đã hi sinh thân mình để cứu chị Trinh khỏi cơn hung hiểm.
Về việc anh ta bắt tôi đi theo tôi suy đoán có lẽ vì muốn rèn ra một thanh kiếm sắc bén để quay lại vương phủ làm nội gián cho anh ta, về việc này Thoát Hoan quả thật có mắt nhìn, bởi Hưng Đạo vương hiện nay đã là một trong những người nắm giữ vận mệnh của đất nước. Thoát Hoan cho tôi uống thứ thuốc từ hoa Vong Ưu và lá Đoạn Trường làm tôi mất đi toàn bộ ký ức, nhưng đến lúc đưa tôi về thì ngoài dự đoán bị những kẻ tay chân của Thái tử Chân Kim trà trộn ở Đại Việt đánh lén, anh ta đang chưa hồi phục từ trận chiến ở Hưng Đạo vương phủ nên lại một lần thất thủ, toàn quân bị giết còn riêng mình thì ôm một thân trọng thương bỏ trốn khỏi căn cứ bí mật.
Tôi thất lạc khỏi Thoát Hoan rồi lại được nhà họ Tô ở Bí Giang cứu sống, trong ký ức mơ hồ của tôi khi vừa được mẹ nuôi của mình cứu, thì đứa con gái ruột của bà ấy vừa chết bệnh lại có gương mặt và độ tuổi hao hao giống tôi, nên tôi tiếp tục trở thành Tô Linh Lan – con gái của quan đại tư xã trấn Bí Giang này. Chỉ đáng tiếc mẹ nuôi của tôi sống cùng tôi được hai năm thì mất, tôi thân cô thế cô bị mẹ con của Tô Ngọc Lan hành hạ, còn cha nuôi tôi cũng vì tôi không phải con gái ruột của ông ấy nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Sau đó Thoát Hoan mất rất nhiều năm để khôi phục thương thế và chiêu mộ những người Việt làm tay sai cho anh ta do chẳng còn liên lạc và tin tưởng Nguyên triều được nữa, chắc là sau đấy đột nhiên nhớ ra trên đời này còn một con cờ mà anh ta đã dùng mạng cướp về hiện đang mất trí và lưu lạc ở Bí Giang nên bắt đầu đi tìm. Anh ta phát hiện ra tôi ngay từ lần đầu gặp nhau ở Bí Giang, lại bắt đầu tiếp cận tôi rồi truyền dạy võ nghệ, nhưng chẳng hiểu thế nào anh ta lại yêu kẻ mình dốc lòng muốn lợi dụng, đến mức quên đi mục đích ban đầu của mình.
Rồi sau bao năm nấn ná bên cạnh tôi, Thoát Hoan đánh đông dẹp tây trừ khử đi thế lực của Thái tử Chân Kim luôn mở mắt trừng trừng nhìn anh ta ở Đại Việt, sau khi đại cục ở đây đã ổn định, anh ta lại trở về Nguyên triều đoạt lại vị trí lẽ ra từ đầu là của mình. Chính tôi đã ở bên cạnh anh ta cho anh ta động lực trong những tháng ngày tăm tối đó, và tôi biết Thoát Hoan một mực muốn trở về cũng là để dọn đường cho một ngày nào đó tôi quang minh chính đại cùng anh ta trở về Nguyên triều bước lên đỉnh vinh quang.
Nhưng Thoát Hoan tính toán kỹ lưỡng là thế, nhưng rốt cuộc lại bại bởi một nhân vật nho nhỏ như Tô Ngọc Lan, và người tác động trực tiếp đến việc này lại vô tình là Trần Khâm ở Phượng Thành. Mặc dù tôi chỉ là con nuôi nhưng Tô đại tư xã chưa từng công bố ra ngoài, vì thế trên danh nghĩa tôi vẫn là con dòng chính nhà họ Tô, và dù việc chỉ vô tình chọn trúng tôi vào cung của Trần Khâm đã khiến cuộc đời tôi bước sang một trang mới.
Tô Ngọc Lan lúc này biết tôi đã suy sụp đến mất đi lý trí, chị ta vốn biết tôi có mối quan hệ mờ ám với một kẻ giang hồ không tên tuổi là Thoát Hoan mà lúc này mang cái tên Sở Quân, nên đã loang tin Thoát Hoan là một tên sơn tặc trên núi Yên Tử. Thoát Hoan sai ở chỗ chưa từng nói với tôi về thân thế thực sự của anh ta, nên tôi chỉ nghe phong thanh tin đó liền tin sái cổ, vội vàng thu xếp lên núi Yên Tử hòng bỏ trốn cùng Thoát Hoan. Có điều lại mắc bẫy của Tô Ngọc Lan, bị một đám sát thủ chị ta thuê đẩy xuống núi.
Nhưng tôi phải cảm ơn Thoát Hoan về mớ võ nghệ mà anh ta đã dạy tôi dạo ấy, đó là lý do tại sao tôi lăn vài vòng xuống núi mà chỉ mất đi trí nhớ do xui xẻo đập đầu vào thân cây. Sau đấy tôi theo dòng định mệnh bước vào phủ Vạn Kiếp sau mười năm thất lạc với những ký ức bị mất đi, giống như câu lá rụng về cội, con người ta luôn tự tìm về nơi cội nguồn gốc rễ của mình.
Tôi nhớ trước ngày Thoát Hoan bỏ tôi trở về Nguyên triều, anh ta khắc lên vai tôi đóa hoa linh lan trắng muốt, thề nguyền với tôi về một tương lai tươi đẹp, lúc đó chắc anh ta không biết được ngày hôm ấy chính là ngày cuối cùng của cuộc tình mà anh ta đã hết lòng xây đắp. Giờ đây khi đã hiểu ra tất cả mọi chuyện, tôi cũng không còn trách anh ta nữa, chỉ cảm thấy đi một vòng lớn như vậy, tất cả chỉ do số mệnh quá éo le mà thôi. Chính anh ta là người cướp tôi khỏi Trần Khâm và cuối cùng cũng chính Trần Khâm tự tay đoạt lại. Đóa hoa linh lan ngày đó anh ta để lại trên vai tôi, hiện giờ cũng chỉ còn là một vết sẹo mờ.
Lúc tôi tỉnh lại, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đã nhớ lại tất cả rồi, muốn gặp cha mẹ và anh chị, muốn gặp lại Trần Khâm, và cả đứa con bé bỏng của mình, hiện tại tôi muốn sống sót hơn bao giờ hết, thì lấy gì để uy hiếp một kẻ điên cuồng như Thoát Hoan đây?
Thoát Hoan ngồi bên tôi lau vòng lệ vòng quanh mắt của tôi, thấy tôi tỉnh lại thì mừng rỡ nói:
- Tốt quá rồi!
Tôi nhìn anh ta không đáp, mãi một lúc lâu, ThoáT Hoan mới phản ứng được, bỗng trở nên dè dặt hỏi:
- Em đã nhớ lại tất cả rồi ư?
Tôi nhếch môi cười, đáp:
- Anh em các người bước vào cuộc đời tôi tự biên tự diễn cũng lâu rồi đấy. Vở kịch này cũng đến lúc hạ màn rồi đúng không Thanh Vân? Không, lúc này phải gọi là Trà Luân công chúa.
Trà Luân đang nép sau lưng Thoát Hoan có chút chấn động, rồi lại thở hắt ra giống như đã biết trước kết cục nhưng chưa thể chấp nhận được mà thôi. Cô ta bước đến trước mặt tôi, cười nói:
- Đã lâu không gặp, Tuyên phu nhân!
Tôi bỏ qua ánh mắt của cô ta trải trên người mình, hỏi:
- Tôi chỉ có một chuyện không hiểu, tại sao anh lại tìm ra được tôi vậy Thoát Hoan, vốn dĩ chỉ là Sài Thung đi sứ, nhưng anh giống như biết trước được tôi ở Phượng thành vậy. Tôi nhớ Trà Luân chưa từng gặp qua tôi trước đây, ban đầu chính cô còn muốn giết hại tôi nữa mà?
Thoát Hoan không có hứng thú với câu hỏi của tôi, anh ta xoa mi tâm tựa hồ mỏi mệt, mở miệng đáp:
- Lần đó ở Đà Giang ta đã phát hiện ra em rồi, ta theo dõi em suốt quãng đường nhưng không thể nào ra tay được cho tới khi em trở lại Phượng thành. Đến khi em trở lại Tô phủ ta mới chắc chắn đó là em.
- Cũng may tôi dừng tay kịp lúc.
Trà Luân cười nói với tôi như cả hai vẫn còn chị em thân thiết ở hoàng cung Đại Việt, như lúc tôi mất trí cô ấy vẫn luôn bên cạnh chăm sóc bầu bạn với tôi. Tôi cũng chẳng thể hiểu đâu mới là bộ mặt thật của cô ấy, và trong những lúc mưu tính với tôi, có lúc nào Trà Luân thật lòng hay không? Tôi quay mặt đi, mỏi mệt nói:
- Tôi mệt rồi, tôi muốn yên tĩnh một lát.
Thoát Hoan lại thở dài, anh ta quay đi, tôi nghe tiếng mở cửa và thanh âm anh ta trong gió:
- Nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa ta lại tiếp tục đám cưới còn dang dở.
Tôi bật cười không đáp, nỗi chua xót bỗng dâng lên tới cổ rồi nghẹn lại ở đó không nuốt xuống được. Tôi đợi Thoát Hoan và Trà Luân đi xa một lúc lâu mới lên tiếng:
- Ra đây đi, họ đã đi hết rồi.
Một bóng người áo đen từ trên xà nhà nhảy xuống, tôi nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, nước mắt uất nghẹn từ trong đáy lòng tuôn ra ào ạt. Tôi có thể cứng rắn đối diện với Thoát Hoan, tôi có thể không đổi sắc mặt khi cận kề cái chết, nhưng ngay lúc này tôi lại không ngăn được mình yếu đuối. Tôi muốn yếu đuối một lần với người thân thuộc mà tôi hết lòng thương yêu.
Tôi chẳng đợi người đó tiến về phía tôi, chính tôi đã lập tức chạy vào lòng người đó ôm thật chặt, bao nhiêu năm tháng rồi không gặp nhau, khi phát hiện ra sự thật khiến con người ta xúc động nghẹn ngào. Tôi nấc nghẹn trong vòng tay anh, mãi một lúc lâu mới thốt được nên lời, những lời từ tận trái tim tôi:
- Em nhớ ra hết rồi, Quốc Tảng, anh là anh ruột của em!
Vậy mà trong suốt những năm tháng ngày xưa, suýt chút nữa là chúng tôi lại đi vào con đường không thể cứu vãn. Nhưng thật mừng vì tôi đã nhớ ra, đoạn tình cảm phớt qua như cơn gió xuân thổi nhẹ tà áo, cứ để nó trở thành một thứ tình cảm thiêng liêng trong tâm khảm mỗi người. Tôi và Quốc Tảng là anh em ruột, và anh ấy đã không ngần ngại hiểm nguy trùng trùng tìm đến đại đô để cứu tôi, ẩn nhẫn qua bao nhiêu ngày tháng gian khổ đen tối, Quốc Tảng, em đã nợ anh quá nhiều, nhiều đến mức không thể nào đong đếm được.
Quốc Tảng cứng đơ để tôi ôm, anh ấy nhìn tôi ánh mắt không thể nào tin được, có không cam tâm, có bất đắc dĩ cùng buồn rầu, giống như phát hiện ra những chấp niệm từ trước giờ của mình là vô nghĩa. Nhưng hãy tin tôi, đây là kết cục tốt đẹp nhất cho cả hai chúng ta rồi, sẽ có một ngày anh chấp nhận được điều đó.
Bỗng nhiên cửa phòng đổ ầm một tiếng, Thoát Hoan từ bên ngoài loạng choạng bước vào, anh ta cười lớn, tiếng cười giữa đêm tịch mịch thê lương. Anh ta chỉ vào Quốc Tảng, gằn giọng:
- Khá khen cho Trát Lạt! Không, giờ phải gọi mi là Trần Quốc Tảng mới phải. Vậy mà ta lại không nhận ra mi, kẻ năm đó đã phá hỏng kế hoạch của ta. Bây giờ lại dung túng cho mi trà trộn vào chỗ ta cướp người, hôm nay để ta bắt được cũng là ngày tận số của mi rồi! Bây đâu, mau giam nó vào thủy lao cho ta!
Nói xong đã có một toán binh lính xông vào phòng vây lấy Quốc Tảng, dù cho hai người bọn tôi võ nghệ có cao tới đâu, nhưng sức khỏe của hai kẻ vừa mới hồi phục như chúng tôi cũng có hạn, lại thêm lấy ít địch nhiều, chỉ trong chốc lát đã bị Thoát Hoan chế trụ. Tôi thấy Quốc Tảng lại bị đưa đi trước mắt mình một lần nữa, uất ức phun ra một ngụm máu tươi. Thoát Hoan hoảng hốt đánh ngất tôi, ngăn cho tôi không làm ra chuyện quá khích nữa.
Tôi chưa từng nhìn qua thủy lao, nhưng tôi biết nơi đó vốn không dành cho người ở. Quốc Tảng đã bị nhốt một đêm rồi, nếu để bị ngâm lâu quá đến khi nước ăn vào cơ thể sẽ bị rửa ra mà chết. Tôi lại bị Thoát Hoan giam lỏng trong phòng, hôm nay đúng là ngày tôi và anh ta làm tiếp chuyện hôm nọ còn lỡ dỡ.
Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, đang suy nghĩ phải tự sát cách nào để anh ta tin tưởng, nhưng giống như Thoát Hoan quá hiểu con người tôi, anh ta biết khi đã nhớ ra tất cả quá khứ tôi sẽ chẳng thể nào dám buông tay tàn nhẫn. Bởi tôi có quá nhiều thứ không muốn mất. Nhưng hôm nay là ngày thành hôn, tại sao đã quá giờ vẫn chưa thấy Thoát Hoan đến? Trong lòng tôi trăn trở không yên, Thoát Hoan đã làm gì quan trọng tới mức quên mất đi tôi, có phải anh ta chịu không nổi nên đã ra tay giết Quốc Tảng rồi chăng?
Cánh cửa phòng hé mở, gió lạnh bên ngoài ùa vào, tôi giật thót đưa mắt nhìn thì thấy Trà Luân lách mình bước vào, không lời thừa thãi vội nói:
- Anh ta bị thái tử giữ chân ở tiệc rượu rồi, chúng ta nhân lúc này gắp lửa bỏ tay người, ta đưa chị đi.
- Làm sao tôi tin được cô? – Tôi nghi hoặc hỏi.
Trà Luân tiến tới kéo tay tôi:
- Tôi chỉ muốn cứu Quốc Tảng, tôi cần chị đưa anh ấy trở về. Trung nguyên đã không còn an toàn với hai người nữa. Ngoài tin tưởng tôi ra chị không còn sự lựa chọn đâu, trừ khi chị muốn anh ấy chết.
Tôi nghĩ ngoài vì Quốc Tảng thì Trà Luân có lẽ cũng thấy áy náy với tôi, dù sao hiện giờ ngoài tin tưởng tôi cũng không còn sự lựa chọn. Tôi theo Trà Luân đi dọc hành lang, dọc đường giết đi không ít người canh gác và tránh đi không biết bao nhiêu là bẫy rập. Lúc này tôi mới hoàn toàn tin tưởng Trà Luân thật sự muốn cứu mình.
Tiến vào thủy lao, nước đã cao tới cổ và đang không ngừng nhỏ xuống từ đỉnh đầu Quốc Tảng, cảnh tượng làm người ta không nỡ nhìn. Tôi choáng váng nhìn Trà Luân cũng đang run rẩy mở cửa, chỉ sợ bọn tôi đến trễ thêm một đêm nữa là Quốc Tảng đã không giữ được mạng rồi. Tôi không biết Trà Luân làm cách nào để có thể lấy được số chìa khóa qua bao nhiêu cánh cửa, nhưng tôi biết một khi Thoát Hoan phát hiện ra thì ngay cả cô ấy có là em gái ruột đi chăng nữa cũng không biết anh ta sẽ xuống tay như thế nào, đúng là khi yêu vào con người ta sẽ bất chấp tất cả kể cả khi phản bội lại những người thân cận mình. Về điểm này tôi cảm thấy Trà Luân và Quốc Tảng rất giống nhau.
Trà Luân mở được cửa ngục vội chặt đi xích sắt, rất cẩn thận tránh né cơ quan đỡ lấy Quốc Tảng lên khỏi thủy lao, nhìn anh mềm oặt nằm trong lòng Trà Luân, trong lòng tôi đau như ai xé. Nhưng tôi biết lúc này bản thân mình không thể nào yếu đuối được, tôi cùng Trà Luân đỡ anh ra ngoài.
Trà Luân lại đưa bọn tôi đến một mật đạo khác, lúc này cô ấy mới thở hắt ra, có chút không nỡ, nói:
- Đây là mật đạo anh ta tạo ra để tránh bảy lớp cửa thành, thuận tiện cho việc đối phó với thái tử. Bảy bước phải bảy bước trái sẽ tránh được cạm bẫy, hãy cẩn thận.
Tôi nhíu mày:
- Vậy còn cô?
- Ta là em ruột của anh ấy, anh ấy không làm gì ta đâu. Lát nữa chị đi rồi, ta sẽ châm lửa đốt phủ này, giá họa cho thái tử. Trước mắt giấu được lúc nào hay lúc đó vậy. Bên ngoài mật đạo ta đã chuẩn bị sẵn một cỗ xe ngựa tốt, hãy nhớ đưa người trở về an toàn.
Trà Luân nói xong, tiến đến bên cạnh Quốc Tảng, trân trọng vuốt gương mặt anh, nghẹn ngào nói:
- Thì ra người tên Quốc Tảng, tại sao ta không gặp người sớm hơn?
Quốc Tảng chậm rãi mở mắt, lấy hết sức nói với Trà Luân hai tiếng cảm ơn. Tôi bỗng thấy Trà Luân mỉm cười rơi nước mắt, có lẽ vui sướng, cũng có lẽ đau buồn khi phải chia xa với người mình yêu. Cô ấy nói với Quốc Tảng:
- Đừng cảm ơn em, em mới phải là người xin lỗi chàng. Sau này đất Việt trời Nguyên, gặp lại nhau e chỉ là ở trên chiến trường, lúc đó đừng vì hôm nay em đã cứu chàng mà nương tay, nếu như gặp xác em trên sa trường, hãy đắp cho em một mảnh áo. Như vậy là đủ trả nợ ân tình rồi.
Tôi không biết Quốc Tảng cảm thấy thế nào khi nghe những lời đó, còn tôi bỗng thấy khóe mắt cay cay. Trà Luân nói xong thì đẩy tôi vào mật đạo, đôi mắt long lanh ngấn lệ của Trà Luân ánh lên ánh đuốc sáng rực giữa đêm trăng.
Tôi đưa Quốc Tảng đi hết mật đạo, ngoái lại chỉ thấy rực lên màu lửa bao trùm Tử Cấm thành, tôi biết mình đã thoát khỏi đầm rồng hang hổ. Hai năm rồi, ấy vậy mà tôi đã ở nơi này được hai năm, đến từng ngóc ngách phủ hoàng tử của Thoát Hoan tôi đều gần như quen thuộc. Tôi nghĩ rằng không phải do Trà Luân sợ Thoát Hoan trách tội, chỉ vì em ấy sợ nếu như để Thoát Hoan sớm phát hiện ra tôi bỏ trốn, có lẽ tôi sẽ không rời khỏi được Đại Đô khi bên cạnh tôi vẫn còn một người mang trọng thương là Quốc Tảng. Trà Luân sẽ tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.
Bên ngoài đã có sẵn xe ngựa mà Trà Luân chuẩn bị sẵn, tôi theo trí nhớ của Quốc Tảng giục ngựa trở về Đại Việt, ròng rã suốt một tháng trời cuối cùng cũng đến được biên cương. Cũng may tất cả mọi thứ Trà Luân đều chuẩn bị sẵn, trong lòng tôi biết ơn vô cùng, chỉ là không biết được Thoát Hoan đã phát hiện ra chưa.
Qua khỏi biên cương Đại Việt, tôi cùng Quốc Tảng ngồi trên lưng ngựa phi nước đại trở về, tôi chợt nhớ lần đó anh ấy cứu tôi khỏi tay Trần Khánh Dư, cũng cùng chung một con ngựa, có điều khi ấy giữa chúng tôi không có loại cảm xúc này. Tôi khẽ cảm thán:
- Thời gian qua nhanh thật! Vạn Kiếp cũng đã phồn vinh hơn xưa!
Quốc Tảng ngồi phía sau tôi khẽ gật đầu:
- Cha mẹ biết em còn sống sẽ mừng lắm.
Tôi nhìn sông núi nước Nam, bầu trời mùa thu cao vời vợi, ký ức của mười mấy năm nay như một dòng suối nhỏ len lỏi qua tâm trí. Từ ngày đầu cùng cha vào Phượng thành rồi gặp gỡ Trần Khâm, cho đến buổi học với Tuệ Trung Thượng sĩ trong phủ đệ Vạn Kiếp, tất cả ký ức tươi đẹp đều ở tại nước Nam mà đâm chồi. Đi một quãng đường xa qua xứ Bắc, mới thấy trong lòng nỗi yêu nước sục sôi.
Tôi và Quốc Tảng dừng chân ở trước phủ đệ Vạn Kiếp, ngay cả lính canh khi nhìn thấy hai người bọn tôi cũng đều xúc động nghẹn ngào. Tôi ra dấu cho bọn họ im lặng, cùng với Quốc Tảng trở về chốn cũ ngày xưa. Quốc Tảng tuy rời khỏi sau tôi, nhưng để cứu được tôi cũng phải mất cả năm ròng nằm gai nếm mật, trông anh gầy hơn lúc tôi còn ở Vạn Kiếp rất nhiều, nét mặt cũng rắn rỏi phong trần hơn xưa.
Chúng tôi theo hành lang đi sâu vào căn bếp, từ cửa sổ ngó vào thấy chị An Hoa đang lúi húi nấu cơm, chị Anh Nguyên dọn bát còn mẹ thì ngồi têm trầu trên sập gỗ. Ánh nắng chiều theo kẽ lá len qua khung cửa sổ hắt vào bên trong, bóng lá theo gió đung đưa như múa một điệu reo vui hắt lên vách. Đúng là dù cho có đi xa bao lâu đi chăng nữa, trở về nhà mẹ vào ăn bữa cơm thì tất cả hờn tủi muộn phiền cũng đều tan biến như bọt nước mà thôi.
Tôi bất giác quay sang nhìn Quốc Tảng, ánh mắt anh rơi vào chị An Hoa, tôi ghé tai anh, nhỏ giọng nói:
- Đi khắp năm châu bốn bể, trở về nhà nép bên khung cửa nhìn người vợ nhỏ bé lụi cụi trong căn bếp, mới thấy cả thiên hạ như thâu vào bóng dáng một người. Anh ba, anh đang cảm thấy vậy đúng không?
Quốc Tảng giật mình quay sang nhìn tôi, ánh mắt hoang mang trên gương mặt ửng hồng. Tôi che miệng cười, có lẽ anh ta giật mình vì không hiểu sao tôi lại nói trúng tim đen của anh ta. Tôi nhân lúc Quốc Tảng đang thẩn thờ, nói:
- Cũng hơn mười năm rồi, anh cũng nên cho bản thân mình một cơ hội.
Trần Quốc Tảng, thở dài:
- Ta chưa từng nghĩ qua sẽ đối với em ấy như thế nào.
Đang nói thì trong căn bếp "xoảng" một tiếng, tôi quay mặt sang nhìn thì thấy chị An Hoa đứng chết trân nhìn qua chỗ bọn tôi đứng, tay chị để lên miệng che đi tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt thì theo dòng tuôn ra. Tôi cảm thấy mấy hôm nay qua mấy hồi gặp gỡ rồi ly biệt, nếu hứng được nước mắt chắc cũng được một xô đầy rồi.
- Sao thế?
Tiếng chị Anh Nguyên bên kia vọng qua sao nghe thân thuộc đến thế, giống như vừa mới hôm qua tôi còn cùng chị tập võ bên đình. Tôi ghé mắt qua khung cửa sổ, cười nói:
- Vừa đúng lúc đói bụng, muốn cùng mọi người ăn một bữa cơm.
Tiếng cửa "xoạch" một cái mở ra, mẹ tôi đã nhanh chân bước tới ôm lấy tôi vào lòng, bà nói trong nước mắt:
- Ôi con của mẹ đã về đấy ư? Là thật hay mẹ đang mơ vậy?
Chị Anh Nguyên đứng bên cạnh giả vờ ganh tỵ nói, nhưng chất giọng lại không giấu nỗi sự vui mừng:
- Mẹ ơi mẹ thiên vị quá, anh ba cũng đã về rồi đây này!
- Về là tốt về là tốt, cha con cũng sắp về, có thể nói tin tốt cho ông ấy rồi.
Buổi tối ăn bữa cơm đoàn viên, tôi kể lại cho mọi người nghe về thân phận thật của mình, ai cũng sụt sùi cảm động. Hai năm qua ở Nguyên triều, tuy là ở chốn hung hiểm, nhưng cũng xem như là trong họa được phúc, bản thân không có gì tổn hại, lại có thể tìm ra thân phận thật của mình. Tuy trải qua đau đớn gian khổ, nhưng có sá gì đâu. Thật sự khung cảnh này dù có trong mơ tôi cũng không dám mơ ước, một mái ấm gia đình của riêng mình, ai ai cũng yêu thương nhau bằng cả tấm lòng, và yêu thương tôi hết mực.
Tôi trở về viện cùng với Anh Nguyên và An Hoa, phủ đệ hiện tại tuy thiếu đi đám môn khách ngày xưa, nhưng lại có thêm một sinh linh bé nhỏ. Thuở xưa chị Quỳnh Trân cũng mang thai cùng lúc với tôi, cũng sinh ra một thằng con trai bụ bẫm, vậy là tôi dẹp đi mộng làm thông gia với anh Quốc Nghiễn, bèn liếc Quốc Tảng, nửa đùa nửa thật nói:
- Đợi anh và chị An Hoa sinh con gái nhé?
Chị An Hoa mặt đỏ ửng, chị Anh Nguyên thì lại trách tôi:
- Thế còn chị thì sao? Cũng không thể cho chị ra rìa được.
- Chị thì e là phải đợi lâu lắm, đợi Phạm Ngũ Lão gây dựng cơ nghiệp xong thì chị đã chống gậy được rồi.
Tôi thấy chị Anh Nguyên thở dài, trong lòng bèn cười trộm. Cũng không ngờ trong đám người tuổi trẻ nhiệt huyết này, tôi lại là kẻ đầu tiên theo chồng từ bỏ cuộc chơi.
Ngày thứ hai tôi ở vương phủ, tối đó có một thân ảnh không quản gió sương dừng ngựa trước cửa nhà tôi, tà áo choàng bay theo bước chân nhanh như chạy. Chị Anh Nguyên ghé tai tôi nói:
- Đấy đấy, có kẻ không đợi được đến bắt vợ rồi.
Tôi nhéo vào eo chị ta, từng tuổi này rồi vẫn còn thích đùa được.
Trần Khâm đi đến sân viện nhà tôi, dọc đường người người quỳ xuống tung hô bệ hạ, anh ta đều phất tay cho lui xuống, gấp gáp đến độ không thèm quan tâm đến những ai, nhất thời tiếng tung hô như một chuỗi âm thanh dài bất tận không có điểm dừng. Tôi bước ra sân, trước mặt là chàng trai đẹp như tranh vẽ, sắc thái như vàng, tà áo choàng tung bay trong gió. Tôi đang định cúi người, chàng trai bỗng nâng tôi lên, ôm lấy trọn cả người tôi vào vòng tay rộng lớn, trân quý như ôm cả giang sơn vào lòng mình.
- Cuối cùng ta cũng đợi được ngày này, em để ta đợi lâu quá!
Trước mắt tôi là gương mặt quen thuộc, quanh mũi tôi là mùi hương quen thuộc, bên tai tôi cũng là giọng nói quen thuộc, quen thuộc đến độ nhiều lúc trong giấc ngủ chập chờn vẫn còn mơ tới. Vậy mà hôm nay người đã ở trước mặt, tôi như một người phàm dạo chơi trước cửa tiên, nửa thực nửa mơ không ngừng thổn thức.
- Em mừng vì chàng hôm nay vẫn đứng đây chờ em, và không quên nhiệm vụ của mình với đất nước.
Kể từ lúc nghe tin Quốc Tảng đưa tôi trở về, Trần Khâm đã cưỡi ngựa ngày đêm không nghỉ nên mới trong thời gian ngắn như vậy đến được đây. Tôi đã nghe cha tôi kể lại ngày tôi bị Thoát Hoan cướp đi, Trần Khâm dù là một vị vua cũng không nén nổi cảm xúc điên dại. Quãng thời gian đó, chính cha tôi là người đã ở bên cạnh trấn an anh.
"Là một vị vua không phải chuyện gì cũng làm theo ý mình. Nay xã tắc đang lâm nguy, cho dù nó có chết nơi đất khách quê người thì chúng ta – một kẻ làm chồng làm cha cũng phải biết biến đau thương thành sức mạnh chứ không phải ngồi đó bi lụy khóc than."
Tôi ngồi tựa vào vai Trần Khâm, bật cười:
- Lúc đó chàng nói sao?
- Ta nói, ngài không phải cha ruột em ấy, đừng thay cha em ấy định đoạt.
Tôi càng cười lớn hơn, ôi tên ngốc này.
Nhưng cuối cùng Trần Khâm cũng phải thỏa hiệp trước sự đoàn kết của quần thần, tôi bỗng cảm thấy may mắn, cũng may Trần Khâm là kẻ biết nghĩ cho đại cuộc và tôi cũng không phải bị gắn tội danh mê hoặc quân vương. Chuyện sau đó đến tai Quốc Tảng, anh ta vượt cung cấm tìm đến Trần Khâm, phong thái tự tin nói rằng nhất định sẽ đưa được tôi trở về, nhưng anh ta cứ vậy đi suốt hơn một năm.
Trong thời gian qua Trần Khâm không ngừng củng cố binh lực đất nước, lại nghiêm khắc truyền dạy tất cả cho Thái tử, tôi không biết anh ta muốn làm gì nhưng cũng may hôm nay tôi đã trở về được, không phải lo vì mình mà xảy ra những điều không đáng có nữa. Có lẽ anh ta muốn chừa đường lui cho mình nếu như tôi thật sự không trở về được.
Tôi xoay người nằm lên ngực Trần Khâm, mặt đối mặt với anh ta, nhỏ giọng thì thầm:
- Khâm à, em là Tĩnh của chàng.
Trần Khâm có chút đỏ mặt, khẽ ho một tiếng, ấp úng nói:
- Ta đã bảo rồi, dù em có là Tô Linh Lan ta hay là ai nữa ta vẫn yêu gương mặt và tính cách này của em. Tuyệt đối không phải vì em giống Tĩnh, đó chẳng qua chỉ là cái cớ thôi. Chuyện của ta và Tĩnh đã qua lâu rồi.
- Vậy chàng không còn chút cảm xúc gì với chị Tĩnh nữa sao? – Tôi trêu.
Trần Khâm gãi đầu, ậm ờ:
- Ừ thì là thanh mai trúc mã, đôi khi nhìn vật cũng gợi chút ký ức, nhưng không thể so sánh với em được.
Tôi cố nhớ lại ngày xưa, những lúc ở cùng Trần Khâm tôi sẽ làm gì nhỉ, phần lớn chỉ là trêu chọc anh ta, đuổi đánh anh ta. Nhưng có lần anh Quốc Hiện bảo với Trần Khâm một cô gái dũng mãnh như tôi nếu ai xui xẻo cưới phải, thì chắc chắn gia đình ba ngày một trận nhỏ bảy ngày một trận to gà bay chó sủa. Ôi quá khứ ngây thơ tươi đẹp ấy, nhắc lại thật khiến người ta hoài niệm làm sao.
Lúc đó Trần Khâm đã nói gì nhỉ, tôi nhớ mang máng anh ta nói rằng:
"
Chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy,
Nghi kỳ thất gia.
Ta tin chắc mình lấy được em ấy về, thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình."
Hình như kể từ dạo đó tôi cũng không trêu chọc đuổi đánh anh ta nữa. Tôi từng nghĩ rằng một kẻ chỉ cần dùng một câu nói mà có thể thu được lòng dạ kẻ khác, sau này ắt hẳn sẽ có cách giữ vững được giang sơn.
Tôi chống cằm nhìn Trần Khâm thấy anh ta vẫn đang bối rối, liền cười đọc:
"Đào chi yêu yêu,
Chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy,
Nghi kỳ thất gia."
Trần Khâm sững sờ nhìn tôi, lát sau mới phản ứng lại được, lắp bắp nói:
- Em là Tĩnh thật à?
Tôi bật cười gật đầu, lại cùng anh ôn lại một câu chuyện từ xa xưa chỉ của riêng hai người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook