Nào Hay Xuân Mênh Mông
-
Chương 103: Đêm Nằm Gốc Thị Mơ Màng
Lúc đến nơi thì thủy quân của Trần Khánh Dư đã đóng quân đợi sẵn. Trần Quốc Toản thì khỏi phải nói, cậu ta gặp tôi như bắt được vàng liên tục bám lấy tôi kể lể về chiến công dạo đó, thuận tiện ba hoa cho bản thân một thôi một hồi. Trần Khâm khoanh tay đứng chắn vào giữa hai người bọn tôi, hất hàm nói:
"Công lao đương nhiên thuộc về Nhân Huệ Vương, chú khoác lác cái gì?"
Trần Quốc Toản cũng không chịu thua kém, tuy đứng thấp hơn Trần Khâm nửa cái đầu nhưng vẫn dùng thái độ không kiêu căng không nịnh bợ, vô cùng khảng khái đáp:
"Thần không dám khoe khoang với quan gia!"
Ý tứ trong câu là "tôi không nói chuyện với anh, là do anh tự chõ mõm vào bây giờ lên giọng trách mắng ai chứ?"
Tôi ló đầu ra từ sau lưng Trần Khâm, giữa hai ánh mắt giao nhau mơ hồ nhìn thấy được mấy đường sấm chớp lập lòe trước mặt.
Trần Quốc Toản kể lại lúc quân Nguyên phải đổ phần lớn lương thực xuống biển để dễ bề trốn chạy, cảnh tượng vừa hoành tráng vừa xót xa đó cả đời này có lẽ cậu ta sẽ không bao giờ quên.
Không phải là xót xa cho bè lũ cướp nước mà mỗi một hạt gạo như hạt ngọc của trời, đều là mồ hôi nước mắt của người dân vô tội. Đương lúc màu gạo trắng ngà như một cơn sóng cao sà xuống biển, Trần Quốc Toản đã rơi nước mắt. Trong thời buổi loạn lạc này số lương thực ấy đủ nuôi rất nhiều người trong vài năm.
Nghẹn ngào một lúc lại có vẻ tự hào:
"Nhưng cho dù là chúng không bỏ của chạy lấy người thì cũng không tránh khỏi số phận. Thủy quân của ta lúc ấy phần thì đã lặn ngay dưới thuyền địch, phần thì dùng thuyền lửa đốt phá, chần chừ một chút là ngay cả tên chủ tướng cũng chẳng tài nào thoát thân.
Lúc đó tên phía trên bắn xuống như mưa, tuy là trong số thủy quân ta không ít người phải hi sinh nhưng đã làm đắm gần hai mươi chiếc thuyền, giặc chết mấy nghìn tên, chỉ còn duy nhất một chiếc thuyền của tên chủ tướng là nhanh chân thoát được. Tôi chỉ huy hỏa thuyền vừa đốt vừa giết, lửa ngùn ngụt cháy đến tận trời."
Trong đầu tôi ngay tức khắc có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bi tráng mà Trần Quốc Toản miêu tả, không thể nói là có bao nhiêu hả hê, chỉ cảm giác được trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
Dùng dân để nuôi quân, thực hiện chính sách chinh phạt giết chóc rồi cướp bóc rồi cũng có ngày kẻ đầu sỏ phải gánh chịu hậu quả vì những hệ lụy mà nó gây ra, thậm chí là đánh mất tất cả.
Quả nhiên đám người Nguyên đánh vào Trúc Động thì như đi lạc vào mê cung, đang tập trung đánh với Trần Khâm ở cánh này thì lại bị thuyền của Phạm Ngũ Lão từ ngả khác đánh tới, hoảng hốt ngược dòng trở ra thì lại bị lạc hướng tự mình chui đầu vào bẫy rập mà Trần Khánh Dư giăng ra, cuối cùng hết sức vất vả thì lại bị tôi cùng Trần Quốc Toản đem Hoài Văn quân một mẻ diệt gọn.
Thật ra không cần mấy người chúng tôi múa may, chỉ cần ông già Nguyễn Khoái lấy thuyền bơi vài vòng quanh mấy ngã rẽ thôi là đủ khiến chúng xoay lòng vòng như chong chóng rồi.
Vài lần như thế, tự nhiên là chúng cũng nản lòng, kết cục thì ai cũng biết là toán quân đó người chết kẻ bị thương dắt díu nhau quay trở về Vạn Kiếp.
Một buổi đêm trời nóng như đổ lửa, cái loại không khí oi bức này làm người ta bứt rứt khó chịu trong người. Tôi lăn qua lộn lại một hồi lại nhớ mấy đứa trẻ ở nhà, sau đó bỗng vô thức nhớ tới người mẹ hiền từ biệt dạo ấy. Trong lúc chập chờn không tránh khỏi vài suy nghĩ mông lung, tôi bèn ngồi bật dậy chong đèn tìm giấy bút.
Ngồi thẩn thờ một hồi cũng chẳng biết phải viết gì, đành phải qua loa mấy chữ hỏi thăm, lại nhấn mạnh thêm tình trạng hiện tại của mình.
"Đến tôi còn không đọc được thì em chắc mẹ em sẽ đọc được ư?"
"Không đọc được mà lại biết em viết cho mẹ à?"
Trần Khâm, anh xem tôi là đồ ngốc sao?
Trần Khâm không biết tỉnh lại từ lúc nào, ở bên cạnh lại lôi ra một vò rượu ủ, tôi cầm lấy hít một hơi hóa ra là thứ rượu mơ mình hay chôn trong sân nhà, bèn thắc mắc:
"Lúc đi không nhớ đào lên, thứ này ở đâu ra thế ạ?"
Trần Khâm hớp một ngụm rồi đưa tôi, bỗng bật cười:
"Là tôi trộm của thằng nhóc Thuyên."
"..."
Mùi rượu mơ vốn ngòn ngọt vào trong miệng tôi bỗng nhiên chan chát, lại cười hì hì nói với Trần Khâm:
"Trẻ con đúng là không nên uống rượu."
Ngoài trời bỗng nhiên nổi lên sấm chớp ì đùng, gió mạnh nổi lên thổi ào ào, sau đó lại có tiếng binh lính nhốn nháo gia cố lại lều trại. Cuối cùng là tiếng mưa rả rích rơi trên nóc lều nặng trịch, tiếng mưa lộp bộp như âm thanh đang dùng dùi đánh vào mặt trống.
Trần Khâm với tay mở cửa sổ, bỗng nhiên một luồng khí lạnh lẽo đột ngột ập vào lều, vừa mới còn nóng bức ngay lập tức đã đón lấy không khí lạnh làm tôi bất giác run lên.
Gió tạt vào lều mang theo hơi nước làm ngọn nến đang cháy bỗng nhiên tắt phụt, bức thư tôi vừa viết xong cũng bay đi mất hút. Lúc này muốn trừng anh ta một cái, nhưng trong lều lại tối mờ mờ, chỉ nhìn thấy thanh kiếm ở đầu giường theo từng đợt sấm chớp bên ngoài thỉnh thoảng sáng lóe lên.
Trần Khâm lại cười nhẹ bên tai tôi, mấy hôm gần đây tâm trạng của anh ta rất tốt, có lẽ là cuộc chiến tiến triển thuận lợi nên tâm tình anh ta cũng thả lỏng hơn.
Trần Khâm biết tôi muốn nói gì, đã lên tiếng trước:
"Ngày mai Quốc công sẽ lên đường đến đây, chúng ta cùng nhau chờ giặc đến đánh một trận cuối."
Tôi không khỏi ngạc nhiên:
"Làm sao chàng biết chúng ta sẽ đánh trận cuối?"
Trần Khâm ôm lấy tôi đặt gọn trong lòng mình. Cơ thể anh ta to lớn như một cái bệ đá vững chãi, lồng ngực ấm áp truyền đến mùi vị nam tính của đàn ông, phía sau đầu tôi là khuôn ngực rắn chắc rộng rãi. Hai tay Trần Khâm luồn qua eo tôi, bên tai chậm rãi nghe anh ta thở từng đợt hơi thở nóng rực trầm thấp, khí lạnh bỗng chốc lùi dần.
Tôi ngồi trong lòng Trần Khâm như một đứa bé dõi mắt nhìn khung cảnh xa xa qua khung cửa sổ, những lúc nổi lên sấm chớp mặt nước sông Giá lại sáng lên như một miếng phỉ thúy khổng lồ. Mưa ngày một lớn dần làm cỏ cây xung quanh ngã rạp, Trần Khâm cũng ngày một siết chặt lấy tôi.
Tôi bỗng nhiên có một suy nghĩ hoang đường, một ngày nào đó vĩnh viễn là như thế này, không âu lo không nghĩ ngợi cùng nhau ngắm chân trời xanh ngắt, cùng ngắm cơn mưa đầu hạ.
Trần Khâm xoa đôi bàn tay lạnh ngắt của tôi, đầu ngón tay nhanh chóng được làm ấm trong bàn tay ấm nóng to lớn, hằn đầy những vết đao kiếm mà vốn dĩ là không nên có ở một vị vua.
Lúc này Trần Khâm mới đáp lời câu hỏi của tôi:
"Em xem, bên ngoài lại mưa rồi!"
Chỉ đáp một câu không mặn không nhạt như thế nhưng tôi lại rất rõ ràng. Năm đó cũng là một ngày mưa như thế này dấy lên hy vọng của toàn quân ta, chuyển bại thành thắng đến ngỡ ngàng.
Thật ra lúc trước phải cần đến ba bốn tháng sau mưa dầm thấm đất, lúc ấy bệnh dịch nổi lên mới khiến quân Thát trở thành đội quân đói kém bệnh tật. Còn năm nay theo lời Trần Khâm nói thì bọn chúng như con chim sợ cành cây cong, càng về sau sẽ càng thêm cuốn quýt, lý nào lại để cho bản thân rơi vào cảnh đó một lần nữa.
Cho nên cùng là một trận mưa sợ rằng có nhiều người cũng đang thao thức không ngủ được.
Ngồi tựa vào nhau một hồi lâu đến khi cơn mưa lớn chỉ còn lưa thưa vài hạt, Trần Khâm bỗng nhiên lên tiếng:
"Tôi lại hỏi em, nếu như Thoát Hoan đứng trước mặt em em sẽ đành lòng xuống tay chứ?"
Ồ, giải quyết xong tình địch thứ nhất Quốc Tảng thì lại tiếp tục giải quyết luôn tình địch thứ hai Thoát Hoan hay sao?
Tôi không lật tẩy anh ta, cười đáp:
"Đành lòng hay không đành lòng có còn quan trọng nữa đâu, Thoát Hoan lần này dù sống hay chết trở về cũng không khác nhau là mấy, tất cả những lỗi lầm mà anh ta đã gây ra trước đây xem như đã trả đủ rồi."
Lúc nói ra câu này tôi hoàn toàn không biết được lúc ấy Thoát Hoan đã giống như là một người khác, chẳng phải là kẻ quyết tâm cuồn cuộn muốn giẫm lên tất cả vì tín ngưỡng của mình, ngược lại giống kẻ mất đi tất cả ước mơ.
Anh ta đem quân sang đây chẳng hề có một chút tình nguyện, ánh mắt mỏi mệt như một con thú hoang nằm thoi thóp bên bờ vực thẳm tối tăm và lạnh lùng, chán nản đến cùng cực.
Sau cơn mưa đêm mọi thứ trở nên ẩm ướt, bầu trời như được gột rửa qua một lượt, ánh mặt trời nóng bỏng soi bóng xuống mặt sông Giá lóa mắt làm viên pha lê khổng lồ của đêm qua lại càng thêm tỏa sáng rực rỡ hơn.
Bầu trời tháng ba trong xanh cao vợi, mặc dù chỉ mới qua giờ mão nhưng cái oi bức đã tràn lên chiếm lĩnh thứ không khí lành lạnh của trận mưa đêm hôm qua.
Đêm qua chẳng biết mình đã thiếp đi trong lòng Trần Khâm từ lúc nào, mãi đến khi cái nắng chói chang như xé toạc khung cửa sổ chui vào lều mới làm tôi bừng tỉnh, lúc tỉnh lại đều như mọi bận là không thấy người đàn ông kia đâu.
Ấy vậy mà trong khi tôi có chút mệt mỏi vì không ngủ đủ thì tinh thần Trần Khâm lại dường như rất thoải mái có sức, có cảm giác giống như bởi vì mấy ngụm rượu mơ đêm qua mà càng thêm phơi phới, phảng phất toát ra thứ sức hút làm mê hoặc lòng người.
Quả đúng như lời Trần Khâm nói, sáng ngày ra thì cha tôi đã dẫn quân đến tụ họp, bên cạnh người còn có Chiêu Thành Vương đã để râu quai nón luôn đứng túc trực. Kể từ trận chiến cuối cùng năm đó đây là lần đầu gặp lại Trần Thông, ánh mắt anh ta vừa lướt qua tôi đã lập tức dời đi chỗ khác như có chút hổ thẹn.
Tôi lại không bắt được biểu cảm tiếp theo của Trần Thông bởi gương mặt được bao phủ bởi bộ râu dày, cả người một màu da ngăm áo thô quần cộc, đôi mắt còn hằn lên những vết thâm giống như là...!à, giống như là "đêm nằm gốc thị mơ màng, thị thơm mặc thị, nhớ nàng quên ăn".
Tôi thở dài, còn đâu là chàng trai hai mươi tuổi tươi mát tao nhã như lá sen mùa hạ năm đó nữa chứ.
"Công lao đương nhiên thuộc về Nhân Huệ Vương, chú khoác lác cái gì?"
Trần Quốc Toản cũng không chịu thua kém, tuy đứng thấp hơn Trần Khâm nửa cái đầu nhưng vẫn dùng thái độ không kiêu căng không nịnh bợ, vô cùng khảng khái đáp:
"Thần không dám khoe khoang với quan gia!"
Ý tứ trong câu là "tôi không nói chuyện với anh, là do anh tự chõ mõm vào bây giờ lên giọng trách mắng ai chứ?"
Tôi ló đầu ra từ sau lưng Trần Khâm, giữa hai ánh mắt giao nhau mơ hồ nhìn thấy được mấy đường sấm chớp lập lòe trước mặt.
Trần Quốc Toản kể lại lúc quân Nguyên phải đổ phần lớn lương thực xuống biển để dễ bề trốn chạy, cảnh tượng vừa hoành tráng vừa xót xa đó cả đời này có lẽ cậu ta sẽ không bao giờ quên.
Không phải là xót xa cho bè lũ cướp nước mà mỗi một hạt gạo như hạt ngọc của trời, đều là mồ hôi nước mắt của người dân vô tội. Đương lúc màu gạo trắng ngà như một cơn sóng cao sà xuống biển, Trần Quốc Toản đã rơi nước mắt. Trong thời buổi loạn lạc này số lương thực ấy đủ nuôi rất nhiều người trong vài năm.
Nghẹn ngào một lúc lại có vẻ tự hào:
"Nhưng cho dù là chúng không bỏ của chạy lấy người thì cũng không tránh khỏi số phận. Thủy quân của ta lúc ấy phần thì đã lặn ngay dưới thuyền địch, phần thì dùng thuyền lửa đốt phá, chần chừ một chút là ngay cả tên chủ tướng cũng chẳng tài nào thoát thân.
Lúc đó tên phía trên bắn xuống như mưa, tuy là trong số thủy quân ta không ít người phải hi sinh nhưng đã làm đắm gần hai mươi chiếc thuyền, giặc chết mấy nghìn tên, chỉ còn duy nhất một chiếc thuyền của tên chủ tướng là nhanh chân thoát được. Tôi chỉ huy hỏa thuyền vừa đốt vừa giết, lửa ngùn ngụt cháy đến tận trời."
Trong đầu tôi ngay tức khắc có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bi tráng mà Trần Quốc Toản miêu tả, không thể nói là có bao nhiêu hả hê, chỉ cảm giác được trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
Dùng dân để nuôi quân, thực hiện chính sách chinh phạt giết chóc rồi cướp bóc rồi cũng có ngày kẻ đầu sỏ phải gánh chịu hậu quả vì những hệ lụy mà nó gây ra, thậm chí là đánh mất tất cả.
Quả nhiên đám người Nguyên đánh vào Trúc Động thì như đi lạc vào mê cung, đang tập trung đánh với Trần Khâm ở cánh này thì lại bị thuyền của Phạm Ngũ Lão từ ngả khác đánh tới, hoảng hốt ngược dòng trở ra thì lại bị lạc hướng tự mình chui đầu vào bẫy rập mà Trần Khánh Dư giăng ra, cuối cùng hết sức vất vả thì lại bị tôi cùng Trần Quốc Toản đem Hoài Văn quân một mẻ diệt gọn.
Thật ra không cần mấy người chúng tôi múa may, chỉ cần ông già Nguyễn Khoái lấy thuyền bơi vài vòng quanh mấy ngã rẽ thôi là đủ khiến chúng xoay lòng vòng như chong chóng rồi.
Vài lần như thế, tự nhiên là chúng cũng nản lòng, kết cục thì ai cũng biết là toán quân đó người chết kẻ bị thương dắt díu nhau quay trở về Vạn Kiếp.
Một buổi đêm trời nóng như đổ lửa, cái loại không khí oi bức này làm người ta bứt rứt khó chịu trong người. Tôi lăn qua lộn lại một hồi lại nhớ mấy đứa trẻ ở nhà, sau đó bỗng vô thức nhớ tới người mẹ hiền từ biệt dạo ấy. Trong lúc chập chờn không tránh khỏi vài suy nghĩ mông lung, tôi bèn ngồi bật dậy chong đèn tìm giấy bút.
Ngồi thẩn thờ một hồi cũng chẳng biết phải viết gì, đành phải qua loa mấy chữ hỏi thăm, lại nhấn mạnh thêm tình trạng hiện tại của mình.
"Đến tôi còn không đọc được thì em chắc mẹ em sẽ đọc được ư?"
"Không đọc được mà lại biết em viết cho mẹ à?"
Trần Khâm, anh xem tôi là đồ ngốc sao?
Trần Khâm không biết tỉnh lại từ lúc nào, ở bên cạnh lại lôi ra một vò rượu ủ, tôi cầm lấy hít một hơi hóa ra là thứ rượu mơ mình hay chôn trong sân nhà, bèn thắc mắc:
"Lúc đi không nhớ đào lên, thứ này ở đâu ra thế ạ?"
Trần Khâm hớp một ngụm rồi đưa tôi, bỗng bật cười:
"Là tôi trộm của thằng nhóc Thuyên."
"..."
Mùi rượu mơ vốn ngòn ngọt vào trong miệng tôi bỗng nhiên chan chát, lại cười hì hì nói với Trần Khâm:
"Trẻ con đúng là không nên uống rượu."
Ngoài trời bỗng nhiên nổi lên sấm chớp ì đùng, gió mạnh nổi lên thổi ào ào, sau đó lại có tiếng binh lính nhốn nháo gia cố lại lều trại. Cuối cùng là tiếng mưa rả rích rơi trên nóc lều nặng trịch, tiếng mưa lộp bộp như âm thanh đang dùng dùi đánh vào mặt trống.
Trần Khâm với tay mở cửa sổ, bỗng nhiên một luồng khí lạnh lẽo đột ngột ập vào lều, vừa mới còn nóng bức ngay lập tức đã đón lấy không khí lạnh làm tôi bất giác run lên.
Gió tạt vào lều mang theo hơi nước làm ngọn nến đang cháy bỗng nhiên tắt phụt, bức thư tôi vừa viết xong cũng bay đi mất hút. Lúc này muốn trừng anh ta một cái, nhưng trong lều lại tối mờ mờ, chỉ nhìn thấy thanh kiếm ở đầu giường theo từng đợt sấm chớp bên ngoài thỉnh thoảng sáng lóe lên.
Trần Khâm lại cười nhẹ bên tai tôi, mấy hôm gần đây tâm trạng của anh ta rất tốt, có lẽ là cuộc chiến tiến triển thuận lợi nên tâm tình anh ta cũng thả lỏng hơn.
Trần Khâm biết tôi muốn nói gì, đã lên tiếng trước:
"Ngày mai Quốc công sẽ lên đường đến đây, chúng ta cùng nhau chờ giặc đến đánh một trận cuối."
Tôi không khỏi ngạc nhiên:
"Làm sao chàng biết chúng ta sẽ đánh trận cuối?"
Trần Khâm ôm lấy tôi đặt gọn trong lòng mình. Cơ thể anh ta to lớn như một cái bệ đá vững chãi, lồng ngực ấm áp truyền đến mùi vị nam tính của đàn ông, phía sau đầu tôi là khuôn ngực rắn chắc rộng rãi. Hai tay Trần Khâm luồn qua eo tôi, bên tai chậm rãi nghe anh ta thở từng đợt hơi thở nóng rực trầm thấp, khí lạnh bỗng chốc lùi dần.
Tôi ngồi trong lòng Trần Khâm như một đứa bé dõi mắt nhìn khung cảnh xa xa qua khung cửa sổ, những lúc nổi lên sấm chớp mặt nước sông Giá lại sáng lên như một miếng phỉ thúy khổng lồ. Mưa ngày một lớn dần làm cỏ cây xung quanh ngã rạp, Trần Khâm cũng ngày một siết chặt lấy tôi.
Tôi bỗng nhiên có một suy nghĩ hoang đường, một ngày nào đó vĩnh viễn là như thế này, không âu lo không nghĩ ngợi cùng nhau ngắm chân trời xanh ngắt, cùng ngắm cơn mưa đầu hạ.
Trần Khâm xoa đôi bàn tay lạnh ngắt của tôi, đầu ngón tay nhanh chóng được làm ấm trong bàn tay ấm nóng to lớn, hằn đầy những vết đao kiếm mà vốn dĩ là không nên có ở một vị vua.
Lúc này Trần Khâm mới đáp lời câu hỏi của tôi:
"Em xem, bên ngoài lại mưa rồi!"
Chỉ đáp một câu không mặn không nhạt như thế nhưng tôi lại rất rõ ràng. Năm đó cũng là một ngày mưa như thế này dấy lên hy vọng của toàn quân ta, chuyển bại thành thắng đến ngỡ ngàng.
Thật ra lúc trước phải cần đến ba bốn tháng sau mưa dầm thấm đất, lúc ấy bệnh dịch nổi lên mới khiến quân Thát trở thành đội quân đói kém bệnh tật. Còn năm nay theo lời Trần Khâm nói thì bọn chúng như con chim sợ cành cây cong, càng về sau sẽ càng thêm cuốn quýt, lý nào lại để cho bản thân rơi vào cảnh đó một lần nữa.
Cho nên cùng là một trận mưa sợ rằng có nhiều người cũng đang thao thức không ngủ được.
Ngồi tựa vào nhau một hồi lâu đến khi cơn mưa lớn chỉ còn lưa thưa vài hạt, Trần Khâm bỗng nhiên lên tiếng:
"Tôi lại hỏi em, nếu như Thoát Hoan đứng trước mặt em em sẽ đành lòng xuống tay chứ?"
Ồ, giải quyết xong tình địch thứ nhất Quốc Tảng thì lại tiếp tục giải quyết luôn tình địch thứ hai Thoát Hoan hay sao?
Tôi không lật tẩy anh ta, cười đáp:
"Đành lòng hay không đành lòng có còn quan trọng nữa đâu, Thoát Hoan lần này dù sống hay chết trở về cũng không khác nhau là mấy, tất cả những lỗi lầm mà anh ta đã gây ra trước đây xem như đã trả đủ rồi."
Lúc nói ra câu này tôi hoàn toàn không biết được lúc ấy Thoát Hoan đã giống như là một người khác, chẳng phải là kẻ quyết tâm cuồn cuộn muốn giẫm lên tất cả vì tín ngưỡng của mình, ngược lại giống kẻ mất đi tất cả ước mơ.
Anh ta đem quân sang đây chẳng hề có một chút tình nguyện, ánh mắt mỏi mệt như một con thú hoang nằm thoi thóp bên bờ vực thẳm tối tăm và lạnh lùng, chán nản đến cùng cực.
Sau cơn mưa đêm mọi thứ trở nên ẩm ướt, bầu trời như được gột rửa qua một lượt, ánh mặt trời nóng bỏng soi bóng xuống mặt sông Giá lóa mắt làm viên pha lê khổng lồ của đêm qua lại càng thêm tỏa sáng rực rỡ hơn.
Bầu trời tháng ba trong xanh cao vợi, mặc dù chỉ mới qua giờ mão nhưng cái oi bức đã tràn lên chiếm lĩnh thứ không khí lành lạnh của trận mưa đêm hôm qua.
Đêm qua chẳng biết mình đã thiếp đi trong lòng Trần Khâm từ lúc nào, mãi đến khi cái nắng chói chang như xé toạc khung cửa sổ chui vào lều mới làm tôi bừng tỉnh, lúc tỉnh lại đều như mọi bận là không thấy người đàn ông kia đâu.
Ấy vậy mà trong khi tôi có chút mệt mỏi vì không ngủ đủ thì tinh thần Trần Khâm lại dường như rất thoải mái có sức, có cảm giác giống như bởi vì mấy ngụm rượu mơ đêm qua mà càng thêm phơi phới, phảng phất toát ra thứ sức hút làm mê hoặc lòng người.
Quả đúng như lời Trần Khâm nói, sáng ngày ra thì cha tôi đã dẫn quân đến tụ họp, bên cạnh người còn có Chiêu Thành Vương đã để râu quai nón luôn đứng túc trực. Kể từ trận chiến cuối cùng năm đó đây là lần đầu gặp lại Trần Thông, ánh mắt anh ta vừa lướt qua tôi đã lập tức dời đi chỗ khác như có chút hổ thẹn.
Tôi lại không bắt được biểu cảm tiếp theo của Trần Thông bởi gương mặt được bao phủ bởi bộ râu dày, cả người một màu da ngăm áo thô quần cộc, đôi mắt còn hằn lên những vết thâm giống như là...!à, giống như là "đêm nằm gốc thị mơ màng, thị thơm mặc thị, nhớ nàng quên ăn".
Tôi thở dài, còn đâu là chàng trai hai mươi tuổi tươi mát tao nhã như lá sen mùa hạ năm đó nữa chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook