Nào Hay Xuân Mênh Mông
40: Chàng Trai Năm Ấy


Tôi quay lại cung của Đặng phi nhìn thấy chị ta đang ngồi thẫn thờ trên giường mới thở phào, có lẽ kẻ đó chỉ có ý muốn tra xem Đặng phi đã lấy được vật báu chưa chứ không muốn giết chị ta, hoặc cũng có thể kẻ đó muốn đột nhập để lấy vật báu.

Khả năng cao là kẻ đứng sau chị ta làm.
Phòng của Đặng phi vẫn chưa đóng lại, tôi nhìn chị ta mà chị ta cũng nhìn tôi.

Tôi định hỏi chị ta về lá thư đó nhưng lại cảm thấy đây không phải lúc, cứ để chị ta tĩnh tâm suy nghĩ một thời gian xem niềm tin của mình đã đặt đúng chỗ hay chưa.

Nếu như chị ta là kẻ có đầu óc hẳn cũng sẽ suy nghĩ như tôi.
Tôi xoay người trở về cung Quân Hoa, cảm thấy Đặng phi nhìn cũng không giống một kẻ có dã tâm, chẳng biết kẻ đứng sau giật dây là người như thế nào mà lại khiến chị ta ngoan ngoãn nghe lời.
Lại nghĩ đến cú choáng ban nãy, thầm nghĩ ngày mai phải đến hồ Thủy Tinh bắt cá chép lớn để tẩm bổ.
Vừa lẩm bẩm vừa đi tới cổng bỗng dưng đụng trúng vào khuôn ngực rắn rỏi, tôi ngước lên quả nhiên nhìn thấy Trần Khâm đang dùng ánh mắt hừng hực như lửa từ trên trời nhìn xuống tôi.

Ơ, tôi chỉ muốn bắt vài con cá của anh ta, chứ có phải muốn lấy mạng anh ta đâu mà anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt này?
Kể từ sau lần trốn đi bị bắt gặp đó Trần Khâm lại càng để mắt đến tôi, những ngày này tôi cảm thấy tác động vào Đặng cung phi có khả năng là sẽ thành công, nhưng vấn đề cấp thiết hiện tại là làm sao để Trần Khâm không lẽo đẽo theo tôi nữa.
Đại Việt sẽ không còn đủ sức để chống lại lân bang cho dù là một Chiêm Thành nhỏ bé chứ nói gì là một đội quân Mông Cổ hùng mạnh hiếu chiến nếu như chịu bất kỳ cuộc nội chiến nào, hơn nữa đây còn là một cuộc chiến tranh đoạt ngôi báu.

Nếu thắng thì sao, nếu bại thì sao, mâu thuẫn từ nội bộ sẽ là một mũi dao chí mạng găm trên ngực một quốc gia có thể đoạt đi mạng sống của Đại Việt bất cứ lúc nào.
May là tôi không kể chuyện đuổi theo kẻ đột nhập cho Trần Khâm, nếu không có khi anh ta đã khóa cửa nhốt tôi lại rồi.

Mấy ngày rồi tôi chỉ giả vờ ngoan ngoãn rồi nghĩ cách.
Hôm nay trùng hợp là ngày sinh tháng đẻ của tôi, nói đúng hơn là của Trần Thị Tĩnh.

Với tôi thì hôm nay chỉ có một ý nghĩa duy nhất là phải chuốc say tên Trần Khâm này chứ không thể để anh ta cản trở kế hoạch của mình được.
Trần Khâm có vẻ rất cảnh giác với tôi, rượu quá ba tuần mà anh ta vẫn tỉnh như sáo, ngược lại đầu óc tôi có chút váng vất rồi.

Tôi uống được vài chén thì cảm thấy cả người lâng lâng, nhưng bởi hôm nay là sinh nhật của tôi nên hình như ai cũng muốn cùng mình kể cả thằng nhóc Thuyên cao chưa tới eo tôi cũng vậy.
Trần Khâm ngồi cạnh tôi cười cười, ánh mắt như nhìn thấu tất cả.

Mãi đến khi tối muộn tiệc tan tôi say đến bất tỉnh nhân sự bị Trần Khâm đưa vào phòng dưới ánh mắt của đám quan khách.
Ngủ một giấc đến tận nửa đêm, lúc trở mình thấy Trần Khâm vẫn còn say ngủ, có lẽ ban nãy cũng uống không ít.


Dưới ánh đèn lờ mờ ngũ quan anh ta lộ ra đẹp đến mức khiến tôi ngây người.
Có lần tôi nghe chị Trinh kể lại Trần Khâm từ lúc sinh ra đã được tinh anh thánh nhân, thuần túy đạo mạo, sắc thái như vàng, thể chất hoàn hảo, thần khí tươi sáng, vua cha và ông nội đã gọi anh ta là Kim Tiên đồng tử.

Bên vai trái Trần Khâm lại có nốt ruồi đen lớn như hạt đậu, thuở xưa người xem tướng đoán rằng về sau sẽ làm được việc lớn.
Tôi ngơ ngẩn nhìn rèm mi anh ta khẽ lay động, cảm thấy cuộc sống quá đỗi vô thường.

Ai mà ngờ được một người cao quý như vậy hôm nay nằm đây ôm lấy tôi, cố hết sức bảo vệ tôi khỏi những nguy hiểm.
Tôi thổi tắt đèn, mở một cánh cửa sổ phóng ra bên ngoài.

Tuy đầu óc tôi vẫn chưa tỉnh táo hẳn nhưng trạng thái lâng lâng này ngược lại làm lá gan của tôi trở nên to hơn.

Ai ngờ chó ngáp phải ruồi, tùy tiện ra cửa liền gặp có mấy kẻ khuân một bao tải từ phòng của Đặng cung phi nhanh như gió lao ra.
Tôi không tưởng tượng tới mọi chuyện lại đi xa như vậy, càng không ngờ được bọn chúng lại có gan bắt cóc cả một cung nhân.

Tôi theo lối đi bí mật mà bọn chúng tạo ra, bám theo bọn chúng đến tận cổng thành.
Ra đến đây đã có một cỗ xe ngựa đợi sẵn, giữa trùng trùng lớp lớp quân binh mà bọn người này lại có thể ngang nhiên bắt cóc người ta.

Không biết có phải do tôi ảo tưởng hay không, cổng hoàng thành hôm nay giống như yên ắng lạ thường.
Tôi nấp sau một chậu cây gần đấy nhìn mấy người bọn chúng ném Đặng phi lên xe ngựa, đợi xe ngựa bắt đầu dời bánh tôi mới nhanh chân nhảy lên phía sau xe.

Hé mắt thăm dò vào cửa sổ, thấy bên cạnh Đặng phi còn có một người bịt mặt canh chừng bèn thò tay vào đập mạnh lên gáy kẻ đó.

Kẻ đó lập tức gục xuống nhưng nhắm chừng cũng không được bao lâu sẽ tỉnh.
Tôi lách mình chen vào trong xe, rất muốn đá văng anh ta xuống đường nhưng thể lực không cho phép, đành lấy thắt lưng hắn ta trói tay chân lại và một mảnh tay áo để bịt mồm.
Xe ngựa chạy một đoạn thì tôi nhìn thấy một cột khói bốc lên từ hướng của Cấm thành, thầm nghĩ đúng là có một âm mưu được sắp đặt sẵn, kẻ này hẳn là muốn bắt cóc Đặng phi rồi ngụy tạo thành chị ta đã chết cháy.

Nhưng làm thế có mục đích gì nhỉ, muốn tìm báu vật thì trói chị ta lại rồi thẩm tra một hồi chắc gì chị ta sẽ không nói? Còn nếu như rơi vào trường hợp chị ta không lấy được báu vật, làm vậy có khác gì tốn công vô ích đâu.
Tôi thiếp đi lúc nào không hay, không biết đã qua bao lâu chợt nghe bên tai có tiếng ú ớ, tôi choàng tỉnh thì thấy tên đàn ông ban nãy bị tôi trói tay bịt miệng đã tỉnh lại từ lúc nào.
Hai kẻ bên ngoài nghe động tĩnh cũng dừng xe lại, chỉ đợi bọn chúng vén màn nhìn vào trong, tôi lập tức tung ra hai chiêu vào cổ chúng.

Chỉ có điều hai tên này cũng không phải hạng tầm thường, dễ dàng né được ám chiêu.
Sức khỏe tôi dạo gần đây không được tốt lắm, thường xuyên cảm thấy choáng váng mệt mỏi, nếu không với khả năng của mấy người này cũng chẳng khiến tôi mảy may lo lắng.


Tôi đánh đấm một hồi quả nhiên liền có dấu hiệu đuối sức, cũng may Đặng cung phi bên kia cũng đã kịp thời tỉnh lại, chị ta ném cho tôi con dao găm tôi mới dần lấy lại được lợi thế.

Đúng là tay không tấc sắt dù võ nghệ có tốt tới đâu thì cũng như bao cát cho người ta đánh thôi.
Chỉ vài tên tay chân cỏn con sao làm khó được tôi, kẻ làm khó được tôi thật sự chắc chỉ có tên đàn ông hiện đang tức điên lên ở cung Quân Hoa kia kìa.

Hiện tại điều tôi lo lắng là làm sao về đối phó với anh ta đây, nói không chừng trở về anh ta trói tay chân tôi lại mất.
Hai tên nọ bị dao kề lên cổ vẫn không sợ hãi, tôi vốn định theo bọn chúng đến tận hang ổ, nhưng mấy kẻ này vừa thất thế đã cắn lưỡi tự tử.

Tôi nhìn về phía Đặng phi thấy kẻ trong xe hình như cũng chết rồi, chị ta trầm ngâm nhìn tôi một lát thì hỏi:
"Sao lại là cô nữa?"
Tôi mệt mỏi tựa lưng vào gốc cây bên vệ đường, liếc chị ta:
"Nói như kiểu tôi muốn gặp chị lắm ý!" – Thở một hơi, tôi lại nói – "Tôi cứu chị lần nữa đấy nhé!"
Đặng phi chậm rãi nâng mắt nhìn một lượt, lắc đầu nhỏ giọng:
"Họ không giết tôi đâu." – Nói đoạn chị ta thở dài ngồi lại vào trong xe, sau đó đóng rèm xuống bảo tôi – "Đã đến đây rồi thì đi thêm một đoạn nữa đi!"
Tôi trở thành phu xe bất đắc dĩ của Đặng phi, chị ta giống như biết rõ bọn người này muốn làm gì nên chẳng hề tỏ ra chút sợ hãi.

Tôi đang định hỏi nguyên cớ thì Đặng phi bên trong xe đã lên tiếng:
"Tôi họ Đặng tên Loan, con gái của họ Đặng ở Duyên Dương, ở trong triều cũng là một họ có thế lực.

Năm quan gia được truyền ngôi thì cha tôi đưa tôi vào làm phi.

Lúc đấy tôi cũng rất bàng hoàng, nhưng chợt nhận ra mình chỉ làm tảng đá lót đường cho dòng họ."
Hóa ra số phận của Đặng cung phi cũng lắm trắc trở gian nan chẳng thua kém gì tôi cả, chị ta sinh ở chỗ hiển quý nhưng lại chẳng thể làm chủ số mệnh của mình.
"Đừng nói với tôi là chị đã có người mình thích nhưng bị gia tộc đưa vào làm phi để củng cố địa vị đấy nhé?"
Tôi cảm thấy tình huống như vậy trong mấy vở tuồng mình hay xem cũng hay xuất hiện, nhưng phần lớn đều lâm vào bị kịch.

Thuở trước ở phủ vương chị Quỳnh Trân cũng xem như là một nạn nhân, nhưng nạn nhân này lại quay sang phải lòng kẻ thủ ác là anh Quốc Nghiễn của tôi rồi trở thành chuyện tình đáng ngưỡng mộ.
Đặng phi đáp lời tôi:
"Cũng gần như là vậy.


Tôi và người đó quen biết từ nhỏ đã tự đính ước, nhưng thân phận của tôi vốn không với được tới người ấy.

Tôi bị đưa vào cung không lâu thì nhà tôi đã gả chị cả của tôi cho anh ấy, thật nực cười."
Tôi cảm nhận được vẻ bất lực qua giọng nói của Đặng phi bởi vì trước đây hoàn cảnh của tôi cũng gần như vậy.

Mặc dù là con nuôi nhưng dưới danh nghĩa của một người con vợ cả tôi vốn dĩ mới là người được chọn vào cung.

Có muôn ngàn cách giải quyết nhưng họ lại chọn cách mắt nhắm mắt mở để Tô Ngọc Lan hại chết tôi.
Tôi hít một hơi, trầm giọng nói với Đặng phi:
"Chị xem họ là người thân nhưng họ không xem chị là người nhà.

Bức thư đêm ở chùa Khai quốc tôi đã đọc được, nếu như họ nghĩ cho chị sẽ không để chị làm chuyện phản nghịch như vậy.

May mắn âm mưu thành chị vẫn là vợ của quan gia, là ai được sống trong sung sướng chứ nào phải chị? Nếu như chuyện không thành thì chị nghĩ mình sống nỗi không?"
Cho dù là chuyện đã thành, bọn họ không để cho chị ta sống chết mặc bay thì tôi sẽ đi đầu xuống đất.

Chưa kể tới khả năng có thể hy sinh khi nhiệm vụ chưa thành và còn cả việc "địch quốc phá, mưu thần vong" nữa.
Đặng phi đờ đẫn, không biết là chị ta đã từng nghĩ qua chưa.
Tôi lại nhếch môi mỉa mai:
"Bọn họ hứa hẹn cho chị chàng trai chị từng yêu thương hay sao, nhưng sau tất cả, liệu mọi thứ có còn được như ban đầu hay không?"
Bỗng nghe Đặng phi nấc nghẹn:
"Bây giờ tôi có còn con đường nào để đi chăng?"
Đến một thôn làng Đặng phi vén rèm xe bước xuống, tôi nhìn thấy nét kinh ngạc lẫn mừng rỡ hiện lên gương mặt chị ta, đây có lẽ là làng Duyên Dương.
Không ngờ thôn trang này lại trù phú như vậy, đứng trên đồi cao nhìn xuống chỉ thấy bạt ngàn một màu xanh của ruộng nương, lấp ló trong đó là những mái nhà khang trang đẹp đẽ.

Đặng phi thẫn thờ nhìn một lát, nước mắt bỗng không ngừng chảy ra:
"Năm xưa nhà Lý suy tàn, dân chúng đói khổ, chiến tranh lầm than, nơi đây chỉ cằn cỗi trơ sỏi đá.

Vậy mà hiện giờ quang cảnh thanh bình nhộn nhịp, rốt cuộc là cảnh thực hay mơ?"
Tôi bật cười đáp lời:
"Từ khi quan gia lên ngôi đã thực hiện muôn vàn cải cách, hết lòng chăm lo cuộc sống của người dân.

Đừng nói chỉ là một làng Duyên Dương, chỉ e là vài ba năm nữa cả Đại Việt sẽ đều giống như làng Duyên Dương ở trước mắt chị."
Đặng phi nghe tôi nói, ánh mắt bỗng dưng xa xăm, chị ta ngồi xuống tựa vào gốc cây sưa đỏ, thở dài nói:
"Thật ra kẻ muốn đoạt ngôi vốn không phải cha tôi mà là chàng trai tôi yêu sâu đậm.

Chàng thông minh hiếu học, thông hiểu lịch sử lục nghệ, văn chương nhất đời, là hoàng tử được tiên đế yêu mến nhất.


Dù nghề vặt như đá cầu, đánh cờ, không nghề gì không thông thạo.

Chàng lại từng mở học đường ở bên hữu phủ đệ, tập hợp văn sĩ bốn phương cho học tập, cấp cho ăn mặc.

Chàng than với tôi chỉ vì trưởng đích mà ngôi báu như một giấc mộng xa vời.

Trong suốt những năm tháng đó chàng sống ẩn mình bên tôi dày công khổ luyện, cha tôi cũng vì nhìn thấy được khát vọng và sự phi thường của chàng nên từ trung lập dần chuyển sang ủng hộ."
Nói đến đó chị ta lại thở dài:
"Chỉ mỗi việc trong mắt ông ấy vốn không có tôi, ông ấy gả tôi vào cung như một con cờ giúp chàng đoạt ngôi, còn chị tôi thì định sẵn được sống không lo nghĩ bên cạnh chàng.

Tôi biết chàng cũng không muốn lấy chị của tôi, nhưng giữa tình yêu và quyền lực chàng vẫn chọn vế sau.

Những kẻ hôm nay đến bắt cóc tôi thực ra là người của chàng, là tôi không chịu theo sắp xếp rời cung nên chàng phải dùng đến hạ sách.

Tôi biết chàng vẫn còn yêu tôi, nhưng với thân phận của tôi hiện giờ làm cách nào để đối mặt với chàng đây?"
Đặng phi nói đến đấy bỗng bật cười, có lẽ cười cho số phận hẩm hiu của chị ta.

Cười xong, chị ta lại than:
"Chàng từng hứa với tôi khi lên làm vua thì sẽ khiến làng Duyên Dương hồi phục sức sống nhưng cô xem kìa, quan gia còn làm tốt hơn những gì tôi tưởng tượng thì lý do gì tôi giúp chàng đoạt vị nữa đây.

Tuy bị ép phải vào cung nhưng quan gia là người thứ hai luôn đối với tôi hết sức tử tế, chưa hề ép uổng điều gì, cho dù kết quả là thắng hay thua, nếu như phải chết tôi cũng muốn trả cho người một phần ân nghĩa.

Bây giờ tôi chỉ một lòng muốn ở lại trong dân gian giúp đỡ người nghèo, vui thú điền viên trồng trọt dệt vải.

Tôi đã chán ngán cảnh phù phiếm xa hoa chốn cấm cung hoa lệ.

Nhưng tiếc thay đã muộn rồi."
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt Đặng phi, chân thành nói:
"Không muộn đâu, tôi dùng tính mạng hứa với chị rằng nếu như quan gia thắng, chàng sẽ trả tự do cho chị."
Đặng phi trầm ngâm một lát, gật đầu:
"Tôi muốn chàng toàn mạng.

Con dao chàng tặng tôi thuở thiếu thời tôi luôn mang bên mình để phòng thân, nếu có cơ hội hãy trả lại cho chàng."
Tôi hứa với Đặng phi, dù tôi không chắc Trần Khâm có đồng ý hay không nhưng tôi thề với lòng sẽ cố gắng hết sức..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương