Tử Quyên vội vàng bước theo nàng, tiếp tục nói: “Nghe nói cung nữ tư tẩm bị điên kia hiện đang ở Trường Tín cung, vừa lúc ngươi cũng phụ trách quét dọn ở nơi đấy, ngươi phải cẩn thận một chút.





Vệ Chiêu đột ngột rẽ sang nơi khác, Tử Quyên vẫn không có ngừng lại, nên suýt nữa đập mặt vào tường.

Nàng sờ sờ mũi, nhìn Vệ Chiêu mặt không đổi sắc, ngạc nhiên nói: “Chiêu Chiêu, lẽ nào ngươi không sợ?”



Vệ Chiêu không muốn cùng nàng thảo luận những việc tư mật trong cung, ngồi trước bàn, may vá sửa sang lại y phục bị hư hại cùng đồ dùng hàng ngày.




Tử Quyên thấy Vệ Chiêu không để ý đến nàng, nhất thời không có hứng thú, ngồi xuống đối diện Vệ Chiêu, hai tay chống cằm.





“Nghe nói Thái tử điện hạ đã qua nhược quán, Quan Lễ cũng đã được tổ chức, nhưng vẫn không gần nữ sắc.

Ngươi nói xem, có phải ngài ấy có tật xấu gì hay không?”



Vệ Chiêu ngẩng đầu liếc nhìn Tử Quyên, muốn nói lại thôi, cuối cùng ngậm miệng, cúi đầu chuyên tâm chỉnh lại y phục.



Tử Quyên vẫn không buông tha cho nàng, không ngừng lôi kéo nàng cùng nàng ta trò chuyện.




“Chiêu Chiêu, ngươi nói xem, hai cung nữ tư tẩm kia có phải đã phát hiện ra bí mật gì của Thái tử điện hạ nên mới bị thiêu chết không?”




Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị người bên ngoài đẩy ra, một giọng nói nghiêm khắc vang lên: “Ngươi thật to gan, dám tư nghị việc của chủ tử?”



Một vị ma ma lớn tuổi bước vào trong phòng.

Bà khoác một chiếc áo ngoài cộc tay ám sắc với hai vạt cân đối có đường viền thêu hoa màu xanh đậm, gương mặt đoan trang, khóe miệng rũ xuống, có thể thấy được thường ngày là một người thận trọng.




Tử Quyên thấy bà, đã kinh hô lên một tiếng: “Văn Uyên cô cô.





Nàng ta sợ đến mức lăn ngã xuống mặt đất.



Văn Uyên là chưởng giáo cô cô của Cung nữ sở, thường ngày vô cùng ân cần chỉ bảo các tiểu cung nữ, cực kỳ chú trọng tôn ty trên dưới, bây giờ lại nghe được Tử Quyên nói ra những lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, sao bà có thể nhẫn nhịn được?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương