Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm
-
Chương 92
- Sao rồi bác sĩ?_Hạo Thiên nhanh chóng chạy lại chỗ bác sĩ,gấp gáp hỏi
- Suy nhược cơ thể nặng,thiếu chất dinh dưỡng.Cần ở lại bệnh viện để truyền dịch.
- Có lẽ do cô ấy đã làm việc quá sức.Không chịu nghĩ ngơi và thường bỏ bữa._Người trợ lí của Tiểu Tuyết thở dài
- Tại sao chị không khuyên nó?_Tiểu Phong giận dữ
- Tôi có khuyên nhưng…cô ấy bướng bỉnh và lì lợm quá!Cứ luôn miệng bảo phải hoàn thành xong công việc để về chúc mừng cái tiệc cưới nào đó…
- Tiệc cưới ư?
- Ừm,mỗi lần nhắc đến nó,mắt cô ấy thường nhìn về một phía xa xăm nào đó,trông có vẻ buồn.Cô ấy bảo,tiệc cưới này rất quan trọng,đó là tiệc cưới của một người_một người đã nằm trọn trong trái tim cô mãi mãi,người đó quan trọng.Nói xong,cô ấy mĩm cười,nhưng nụ cười buồn vô cùng!Cứ mỗi lần như thế,dù tôi có khuyên hay để cơm lại trên bàn làm việc của cô ấy thì phần cơm đó sau một buổi vẫn còn nguyên vạn,nhiều khi bắt gặp cô ấy ngủ gục trên bàn lúc 11,12h đêm,tôi bèn láy cái áo choàng cho cô ấy nhưng cô ấy nhạy lắm,thức dậy và tiếp tục làm việc,mặc kệ những lời tôi nói,cô còn nói thời gian qua cô đã phí thời gian cho việc điều trị nên giờ cô phải làm bù…
- Vậy sao con không nói với bác?
- Cô ấy dặn là không được nói.Với lại,mỗi lần con định ra ngoài,dù đến chỗ bác hay không,cô ấy cũng đi cùng,thế nên…
- Haiz,sao mà nó bướng bỉnh thế không biết!_Mẹ Tiểu Tuyết thở dài
- Nó là vậy mà,chuyên gia cứng đầu.Thôi vào xem nó thế nào thôi mọi người!-Tiểu Phong thở dài
Cạnh!Cánh cửa phòng bệnh bật mở.Một người con gái yếu ớt,mặt tái nhợt đang năm trên chiếc giường trắng,mắt nhắm nghiền,trông cô hốc hác vô cùng.Mẹ Tiểu Tuyết tiến lại bên cô con gái nhỏ,ngồi xuống,nắm lấy bàn tay nhỏ bế của con,nước mắt lăn dài chua xót:
- Con không sao chứ?Sao con lại bướng bỉnh như vậy?Con đúng là đứa ngốc nghếnh,cứng đầu…_Nói đến đây,bà ngừng lại,vuốt tóc con rồi dựa đầu vào lòng bố Tiểu Tuyết đứng đằng sau,khóc…
- Trông cậu ấy nhợt nhạt quá!_Tiểu Vy lo lắng_Mà…
- Con thắc mắc gì sao?_Mẹ Tiểu Tuyết hỏi
- Sao bạn ấy chưa…chưa…nhưng lại có…
- Con muốn hỏi ngôi mộ đó chứ gì?
- Vâng,đúng nó đấy ạ!
- Trước khi điều trị,nó đã dặn rằng nếu nó còn sống mà không thể xuất hiện thì làm cho nó một ngôi mộ giả nhưng tuyệt đối đừng công bố chuyện đó,điều đó sẽ bảo đảm rằng các tập đoàn khác sẽ không nhòm ngó đến tập đoàn của chúng ta,nó sợ nếu như trong thời gian điều trị,những kẻ đã có tham vọng từ lâu sẽ âm mưu chiếm lấy tập đoàn khi biết rằng tập đoàn của chúng ta đã không còn người tiếp quản,lúc đó sẽ rất nguy hiểm.Nhưng nếu như nó chết…hãy nhận con nuôi và bảo đó chính là con chính thức của…
- Con hiểu rồi,vậy tại sao Tú Anh…
- Lúc đó,nó đang rất yếu,hơi thở vì vậy mà cũng yếu theo nên…ngay sau đó,bác phải kéo Tú Anh ra ngoài để bố Tiểu Tuyết đưa con bé vào mật thất truyền thêm oxi.
- Thì ra là vậy!Xem nó này,mặt hốc hác đi nhiều rồi kìa!-Tiểu Đan lắc đầu,thở dài
- Con nhỏ cứng đầu này,nó mà dậy thì biết tay tôi!_Tiểu Phong tức giận
Ư…ư…_Tiểu Tuyết động đậy,từ từ mở mắt,nhìn tháy mọi người đứng xung quanh lo lắng,cô gượng mĩm cười:
- Con không sao!Mọi người đừng lo!
- Ai lo cho cậu chứ?Cái đồ cứng đầu!_Tiểu Phong gắt
Tiểu Tuyết nhìn bạn cười khì.Để ý xung quanh,thấy thiếu một người,mắt cô cụp lại”Sao mình lại thế nhỉ?Có lẽ bây giờ anh ấy đã thành một người chồng rồi cũng nên…”Nghĩ vậy,nước mắt cô lại ứa ra,chảy dài xuống.
- Cậu sao vậy?Đâu ở đâu à?_Tiểu Vy lo lắng
- Không,mình ổn.Mình khỏe lắm!
- Còn bảo là ổn nữa à?Ổn mà nằm ở đây à?_Tiểu Phong lên giộng mắng khẽ
- Mình không sao thực đấy!Mà…_Tiểu Tuyết ngập ngừng,đảo ánh mắt nhìn xung quanh một lần nữa,rồi lại thất vọng.
- Kiếm ai à?_Tiểu Phong dò hỏi
- Hở…_Tiểu Tuyết giật mình,lúng túng_À…không…mọi người đến đủ rồi,cong thiếu ai đâu ma kiếm…
- Thế không phải có người đang mong chờ,ngóng trông…
- Ngóng trông gì chứ?
- Haiz,mong người ta đến thì bảo mong đại đi,có ai nói gì đâu mà bày đặt giấu với chả giếm!_Tiểu Phong nguýt dài
- Tớ có ngóng ai đâu mà phải giấu._Cô liếc xéo Tiểu Phong
- Nói trúng tim đen rồi còn bày đặc giả bộ._Vẫn không buông tha bạn,Tiểu Phong tiếp tục trêu chọc
- Cậu…hừ,tớ mệt rồi,cậu ra đi.
- Con có mệt lắm không?_Mẹ Tiểu Tuyết ân cần
- Không mệt lắm ạ!
- Mẹ và bố ra ngoài cho con nghỉ ngơi nhé!
- Vâng,bố mẹ về nghỉ đi!
- Con có muốn ăn gì không mẹ sẽ nấu?
- Không,con không đói.Mẹ và bố về nghỉ đi ạ!Con có thể ở lại một mình.Bố và mẹ cứ yên tâm!
- Trợ lí sẽ ở lại với con.Có gì gọi mẹ liền nhé!Mẹ và bố sẽ đến.
- Vâng ạ!
- Vậy bố và mẹ con đi nhé!_Bố Tiểu Tuyết xoa đầu con mĩm cười
- Tạm biệt bố,tạm biệt mẹ.Bố và mẹ cứ yên tâm!
- Chúng ta về đây!_Bố Tiểu Tuyết nhẹ nói rồi bước ra khỏi phòng cùng vợ
- Thôi,bọn mình cũng về đây!-TieeurPhong nói
- Ừ,về đi.Ở đây lại chọc người ta thêm điên.
- Có nói trúng cái gì thì mới điên được chứ!-Tiểu Phong nhìn lên trần nhà,lơ đảng nói
- Cậu…thôi,đi đi cho người khác nhờ!Không vì cậu mà tớ lại bị thêm bệnh cao huyết áp thì khổ lắm!
- Xí,làm như tớ là cái thứ chỉ mang toàn bệnh tật đến cho người khác ấy!_Tiểu Phong giận dỗi
- Chứ còn cái gì nữa!
- Cậu…_Tiểu Phong bức xúc.Quay sang Gia Kiệt:
- Về thôi anh,không ở lại nó lại làm em tức mà chết mất!
- Ừ,về đi.Vĩnh biệt.Không tiễn nhá!
- Thôi ngay cái từ vĩnh biệt rùng rợn đó đi nhé._Tiểu Phong trợn mắt mắng bạn
- Ừ,biết rồi.Về đi!
- Về thì về,không cần đuổi._Tiểu Phong hất mặt bước đi
- Bọn tớ về nhé!_Tiểu Vy và Tiểu Đan đồng thanh
- Ừm_Tiểu Tuyết gật đầu
- Có gì thì gọi cho bọn tớ liền nha!_Tiểu Đan dặn dò
- Ừm
- Bọn tôi cũng về đây!_Nhóm Gia Kiệt đồng thanh(Trừ Hạo Thiên,vì cậu không có ở đây)
- Ừm.
Căn phòng bây giờ vắng lặng,yên tĩnh nhưng cô đơn quá!Cái cảm giác mà cô ghét nhất.Còn lại một mình trong cái phòng màu trắng đáng ghét,không biết làm gì,cô nhắm mắt tự nhủ:Có lẽ ngủ thì tốt hơn!
Nhắm mắt được vài phút:
Cạnh!Cánh cửa phòng bật mở,vẫn nhắm mắt,Tiểu Tuyết lên tiếng:
- Các cậu quên cái gì à?
Không có tiếng trả lời,chỉ có tiếng bước chân thật khẽ,tiếng cái ghế cạnh giường cô bị dịch chuyển và không gian lại im lặng.Cô nhíu mày mở mắt,bên cạnh cô…
- Sao anh lại đến đây?_Tiểu Tuyết thờ ơ hỏi
Người con trai im lặng,không trả lời.Nhìn kĩ khuôn mặt phờ phạc của cô…vài phút sau cậu lên tiếng:
- Sao em ngốc vậy?
Nhận được câu hỏi nằm ngoài tầm kiễm soát,cô bối rối,im lặng,không biết trả lời thế nào!
- Sao lại bỏ bữa,làm việc khuya,không chịu nghĩ ngơi,sao em cứng đầu và bướng bỉnh thế.Chỉ vì một lễ cưới sao phải tự hành hạ bản thân mình như vậy?…
- Về đi!_Cô lạnh lùng lên tiếng_Có lẽ vợ anh đang đợi!
- Em muốn anh lấy cô ta thật sao?
- Tôi thực không hiểu anh đang nói gì?Tôi muốn anh lấy cô ta?Ý anh là Tố Tâm ấy hả?Tôi đâu có cái quyền muốn anh làm điều gì đó cơ chứ?
- Tiểu Tuyết…
- Xin Trịnh thiếu gia cẩn thận lời nói cho.Anh đã có vợ…vì thế nên đừng gọi người con gái khác một cách thân mật như vậy!
- Trịnh thiếu gia?Vợ ư?Em muốn anh cưới Tố Tâm làm vợ thì lúc đó em đừng nên xuất hiện.Tại sao lại xuất hiện?Tại sao lại hỏi anh có thật sự yêu Tố Tâm không?Tại sao…
- Đủ rồi._Tiểu Tuyết lạnh lùng ra lệnh
- Tại sao…
- Ra ngoài đi._Cô gắt lên
- Nếu không thì sao?
- Tùy anh vậy!_Cô thờ ơ trả lời rồi nhắm mắt lại
- Thật ra…
- Anh đang làm phiền giấc ngủ của tôi!_Tiểu Tuyết thều thào nhắc nhở
- Lễ cưới…bị hủy…
- Tại sao?_Tiểu Tuyết ngạc nhiên, mở mắt nhìn cậu
- Tố Tâm không phải là người mà anh yêu…
- Vậy tại sao anh lại đồng ý tiến hành lễ cưới?
- Anh không đồng ý…
- Không đồng ý thì sao lễ cười lại được tổ chức?
- Anh nói với mẹ là tùy bà.
- Thật ngớ ngẩn!_Cô cười khẩy_Anh không biết làm như vậy,người chịu thiệt là Tố Tâm sao?
- Anh biết.
- Vậy mà vẫn làm lễ cưới!Tôi có nên nói anh là một tên độc ác không nhỉ?
- Anh thừa nhận…anh độc ác…
- Đồ điên.
- Còn em?
- Tôi làm sao?
- Tại sao chỉ vì cái lễ cưới mà phải ra sức làm việc?Em không quan tâm mà?
- Đó là chuyện của tôi…
- Nhưng lễ cưới là chuyện của anh.
- Ra ngoài đi trước khi tôi gọi thêm người lôi anh ra ngoài.
- Vậy cứ làm thế đi!
- Anh…
- Làm ơn hay anh cần tôi quỳ xuống xin anh ra ngoài?
- Những lời đó…tàn nhẫn quá đấy!
Tiểu Tuyết im lặng,quay lưng về phía Hạo Thiên,nhắm mắt.
Hạo Thiên lặng lẽ bước ra khỏi phòng,trước khi đi,cậu quay mặt lại:
- Anh sẽ quay lại!
16h30′_30 phút kể từ khi Hạo Thiên bước chân ra khỏi phòng,trả lại cái không khí yên lặng đáng ghét,cô cảm thấy trống trãi,dẫu biết rằng những điều cô nói làm tổn thương anh nhưng…thật không hiểu nổi cô đang nghĩ gì mà lại thốt ra những lời nói đó nữa!Điên thật!
- Suy nhược cơ thể nặng,thiếu chất dinh dưỡng.Cần ở lại bệnh viện để truyền dịch.
- Có lẽ do cô ấy đã làm việc quá sức.Không chịu nghĩ ngơi và thường bỏ bữa._Người trợ lí của Tiểu Tuyết thở dài
- Tại sao chị không khuyên nó?_Tiểu Phong giận dữ
- Tôi có khuyên nhưng…cô ấy bướng bỉnh và lì lợm quá!Cứ luôn miệng bảo phải hoàn thành xong công việc để về chúc mừng cái tiệc cưới nào đó…
- Tiệc cưới ư?
- Ừm,mỗi lần nhắc đến nó,mắt cô ấy thường nhìn về một phía xa xăm nào đó,trông có vẻ buồn.Cô ấy bảo,tiệc cưới này rất quan trọng,đó là tiệc cưới của một người_một người đã nằm trọn trong trái tim cô mãi mãi,người đó quan trọng.Nói xong,cô ấy mĩm cười,nhưng nụ cười buồn vô cùng!Cứ mỗi lần như thế,dù tôi có khuyên hay để cơm lại trên bàn làm việc của cô ấy thì phần cơm đó sau một buổi vẫn còn nguyên vạn,nhiều khi bắt gặp cô ấy ngủ gục trên bàn lúc 11,12h đêm,tôi bèn láy cái áo choàng cho cô ấy nhưng cô ấy nhạy lắm,thức dậy và tiếp tục làm việc,mặc kệ những lời tôi nói,cô còn nói thời gian qua cô đã phí thời gian cho việc điều trị nên giờ cô phải làm bù…
- Vậy sao con không nói với bác?
- Cô ấy dặn là không được nói.Với lại,mỗi lần con định ra ngoài,dù đến chỗ bác hay không,cô ấy cũng đi cùng,thế nên…
- Haiz,sao mà nó bướng bỉnh thế không biết!_Mẹ Tiểu Tuyết thở dài
- Nó là vậy mà,chuyên gia cứng đầu.Thôi vào xem nó thế nào thôi mọi người!-Tiểu Phong thở dài
Cạnh!Cánh cửa phòng bệnh bật mở.Một người con gái yếu ớt,mặt tái nhợt đang năm trên chiếc giường trắng,mắt nhắm nghiền,trông cô hốc hác vô cùng.Mẹ Tiểu Tuyết tiến lại bên cô con gái nhỏ,ngồi xuống,nắm lấy bàn tay nhỏ bế của con,nước mắt lăn dài chua xót:
- Con không sao chứ?Sao con lại bướng bỉnh như vậy?Con đúng là đứa ngốc nghếnh,cứng đầu…_Nói đến đây,bà ngừng lại,vuốt tóc con rồi dựa đầu vào lòng bố Tiểu Tuyết đứng đằng sau,khóc…
- Trông cậu ấy nhợt nhạt quá!_Tiểu Vy lo lắng_Mà…
- Con thắc mắc gì sao?_Mẹ Tiểu Tuyết hỏi
- Sao bạn ấy chưa…chưa…nhưng lại có…
- Con muốn hỏi ngôi mộ đó chứ gì?
- Vâng,đúng nó đấy ạ!
- Trước khi điều trị,nó đã dặn rằng nếu nó còn sống mà không thể xuất hiện thì làm cho nó một ngôi mộ giả nhưng tuyệt đối đừng công bố chuyện đó,điều đó sẽ bảo đảm rằng các tập đoàn khác sẽ không nhòm ngó đến tập đoàn của chúng ta,nó sợ nếu như trong thời gian điều trị,những kẻ đã có tham vọng từ lâu sẽ âm mưu chiếm lấy tập đoàn khi biết rằng tập đoàn của chúng ta đã không còn người tiếp quản,lúc đó sẽ rất nguy hiểm.Nhưng nếu như nó chết…hãy nhận con nuôi và bảo đó chính là con chính thức của…
- Con hiểu rồi,vậy tại sao Tú Anh…
- Lúc đó,nó đang rất yếu,hơi thở vì vậy mà cũng yếu theo nên…ngay sau đó,bác phải kéo Tú Anh ra ngoài để bố Tiểu Tuyết đưa con bé vào mật thất truyền thêm oxi.
- Thì ra là vậy!Xem nó này,mặt hốc hác đi nhiều rồi kìa!-Tiểu Đan lắc đầu,thở dài
- Con nhỏ cứng đầu này,nó mà dậy thì biết tay tôi!_Tiểu Phong tức giận
Ư…ư…_Tiểu Tuyết động đậy,từ từ mở mắt,nhìn tháy mọi người đứng xung quanh lo lắng,cô gượng mĩm cười:
- Con không sao!Mọi người đừng lo!
- Ai lo cho cậu chứ?Cái đồ cứng đầu!_Tiểu Phong gắt
Tiểu Tuyết nhìn bạn cười khì.Để ý xung quanh,thấy thiếu một người,mắt cô cụp lại”Sao mình lại thế nhỉ?Có lẽ bây giờ anh ấy đã thành một người chồng rồi cũng nên…”Nghĩ vậy,nước mắt cô lại ứa ra,chảy dài xuống.
- Cậu sao vậy?Đâu ở đâu à?_Tiểu Vy lo lắng
- Không,mình ổn.Mình khỏe lắm!
- Còn bảo là ổn nữa à?Ổn mà nằm ở đây à?_Tiểu Phong lên giộng mắng khẽ
- Mình không sao thực đấy!Mà…_Tiểu Tuyết ngập ngừng,đảo ánh mắt nhìn xung quanh một lần nữa,rồi lại thất vọng.
- Kiếm ai à?_Tiểu Phong dò hỏi
- Hở…_Tiểu Tuyết giật mình,lúng túng_À…không…mọi người đến đủ rồi,cong thiếu ai đâu ma kiếm…
- Thế không phải có người đang mong chờ,ngóng trông…
- Ngóng trông gì chứ?
- Haiz,mong người ta đến thì bảo mong đại đi,có ai nói gì đâu mà bày đặt giấu với chả giếm!_Tiểu Phong nguýt dài
- Tớ có ngóng ai đâu mà phải giấu._Cô liếc xéo Tiểu Phong
- Nói trúng tim đen rồi còn bày đặc giả bộ._Vẫn không buông tha bạn,Tiểu Phong tiếp tục trêu chọc
- Cậu…hừ,tớ mệt rồi,cậu ra đi.
- Con có mệt lắm không?_Mẹ Tiểu Tuyết ân cần
- Không mệt lắm ạ!
- Mẹ và bố ra ngoài cho con nghỉ ngơi nhé!
- Vâng,bố mẹ về nghỉ đi!
- Con có muốn ăn gì không mẹ sẽ nấu?
- Không,con không đói.Mẹ và bố về nghỉ đi ạ!Con có thể ở lại một mình.Bố và mẹ cứ yên tâm!
- Trợ lí sẽ ở lại với con.Có gì gọi mẹ liền nhé!Mẹ và bố sẽ đến.
- Vâng ạ!
- Vậy bố và mẹ con đi nhé!_Bố Tiểu Tuyết xoa đầu con mĩm cười
- Tạm biệt bố,tạm biệt mẹ.Bố và mẹ cứ yên tâm!
- Chúng ta về đây!_Bố Tiểu Tuyết nhẹ nói rồi bước ra khỏi phòng cùng vợ
- Thôi,bọn mình cũng về đây!-TieeurPhong nói
- Ừ,về đi.Ở đây lại chọc người ta thêm điên.
- Có nói trúng cái gì thì mới điên được chứ!-Tiểu Phong nhìn lên trần nhà,lơ đảng nói
- Cậu…thôi,đi đi cho người khác nhờ!Không vì cậu mà tớ lại bị thêm bệnh cao huyết áp thì khổ lắm!
- Xí,làm như tớ là cái thứ chỉ mang toàn bệnh tật đến cho người khác ấy!_Tiểu Phong giận dỗi
- Chứ còn cái gì nữa!
- Cậu…_Tiểu Phong bức xúc.Quay sang Gia Kiệt:
- Về thôi anh,không ở lại nó lại làm em tức mà chết mất!
- Ừ,về đi.Vĩnh biệt.Không tiễn nhá!
- Thôi ngay cái từ vĩnh biệt rùng rợn đó đi nhé._Tiểu Phong trợn mắt mắng bạn
- Ừ,biết rồi.Về đi!
- Về thì về,không cần đuổi._Tiểu Phong hất mặt bước đi
- Bọn tớ về nhé!_Tiểu Vy và Tiểu Đan đồng thanh
- Ừm_Tiểu Tuyết gật đầu
- Có gì thì gọi cho bọn tớ liền nha!_Tiểu Đan dặn dò
- Ừm
- Bọn tôi cũng về đây!_Nhóm Gia Kiệt đồng thanh(Trừ Hạo Thiên,vì cậu không có ở đây)
- Ừm.
Căn phòng bây giờ vắng lặng,yên tĩnh nhưng cô đơn quá!Cái cảm giác mà cô ghét nhất.Còn lại một mình trong cái phòng màu trắng đáng ghét,không biết làm gì,cô nhắm mắt tự nhủ:Có lẽ ngủ thì tốt hơn!
Nhắm mắt được vài phút:
Cạnh!Cánh cửa phòng bật mở,vẫn nhắm mắt,Tiểu Tuyết lên tiếng:
- Các cậu quên cái gì à?
Không có tiếng trả lời,chỉ có tiếng bước chân thật khẽ,tiếng cái ghế cạnh giường cô bị dịch chuyển và không gian lại im lặng.Cô nhíu mày mở mắt,bên cạnh cô…
- Sao anh lại đến đây?_Tiểu Tuyết thờ ơ hỏi
Người con trai im lặng,không trả lời.Nhìn kĩ khuôn mặt phờ phạc của cô…vài phút sau cậu lên tiếng:
- Sao em ngốc vậy?
Nhận được câu hỏi nằm ngoài tầm kiễm soát,cô bối rối,im lặng,không biết trả lời thế nào!
- Sao lại bỏ bữa,làm việc khuya,không chịu nghĩ ngơi,sao em cứng đầu và bướng bỉnh thế.Chỉ vì một lễ cưới sao phải tự hành hạ bản thân mình như vậy?…
- Về đi!_Cô lạnh lùng lên tiếng_Có lẽ vợ anh đang đợi!
- Em muốn anh lấy cô ta thật sao?
- Tôi thực không hiểu anh đang nói gì?Tôi muốn anh lấy cô ta?Ý anh là Tố Tâm ấy hả?Tôi đâu có cái quyền muốn anh làm điều gì đó cơ chứ?
- Tiểu Tuyết…
- Xin Trịnh thiếu gia cẩn thận lời nói cho.Anh đã có vợ…vì thế nên đừng gọi người con gái khác một cách thân mật như vậy!
- Trịnh thiếu gia?Vợ ư?Em muốn anh cưới Tố Tâm làm vợ thì lúc đó em đừng nên xuất hiện.Tại sao lại xuất hiện?Tại sao lại hỏi anh có thật sự yêu Tố Tâm không?Tại sao…
- Đủ rồi._Tiểu Tuyết lạnh lùng ra lệnh
- Tại sao…
- Ra ngoài đi._Cô gắt lên
- Nếu không thì sao?
- Tùy anh vậy!_Cô thờ ơ trả lời rồi nhắm mắt lại
- Thật ra…
- Anh đang làm phiền giấc ngủ của tôi!_Tiểu Tuyết thều thào nhắc nhở
- Lễ cưới…bị hủy…
- Tại sao?_Tiểu Tuyết ngạc nhiên, mở mắt nhìn cậu
- Tố Tâm không phải là người mà anh yêu…
- Vậy tại sao anh lại đồng ý tiến hành lễ cưới?
- Anh không đồng ý…
- Không đồng ý thì sao lễ cười lại được tổ chức?
- Anh nói với mẹ là tùy bà.
- Thật ngớ ngẩn!_Cô cười khẩy_Anh không biết làm như vậy,người chịu thiệt là Tố Tâm sao?
- Anh biết.
- Vậy mà vẫn làm lễ cưới!Tôi có nên nói anh là một tên độc ác không nhỉ?
- Anh thừa nhận…anh độc ác…
- Đồ điên.
- Còn em?
- Tôi làm sao?
- Tại sao chỉ vì cái lễ cưới mà phải ra sức làm việc?Em không quan tâm mà?
- Đó là chuyện của tôi…
- Nhưng lễ cưới là chuyện của anh.
- Ra ngoài đi trước khi tôi gọi thêm người lôi anh ra ngoài.
- Vậy cứ làm thế đi!
- Anh…
- Làm ơn hay anh cần tôi quỳ xuống xin anh ra ngoài?
- Những lời đó…tàn nhẫn quá đấy!
Tiểu Tuyết im lặng,quay lưng về phía Hạo Thiên,nhắm mắt.
Hạo Thiên lặng lẽ bước ra khỏi phòng,trước khi đi,cậu quay mặt lại:
- Anh sẽ quay lại!
16h30′_30 phút kể từ khi Hạo Thiên bước chân ra khỏi phòng,trả lại cái không khí yên lặng đáng ghét,cô cảm thấy trống trãi,dẫu biết rằng những điều cô nói làm tổn thương anh nhưng…thật không hiểu nổi cô đang nghĩ gì mà lại thốt ra những lời nói đó nữa!Điên thật!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook