Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm
-
Chương 58
Bên chiếc hồ phía sau lưng trường:
- Chúng ta tụ tập như thế này liệu nhóm của Hạo Thiên có sớm tìm ra không nhỉ?_Tiểu Đan hỏi
- Cậu không nghe người ta nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất à?_Tiểu Phong vừa nghịch nước ở dưới hồ vừa nói
- Có nghe.Haiz, đói bụng quá đi!_Tiểu Đan xoa bụng nói
- Trông cậu giống bà bầu lắm lắm đó Tiểu Đan_Tiểu Vy lém lĩnh nói
- Cậu muốn chết à.Trông tớ thế này mà gọi là bà bầu à?Lại còn kêu tớ giống bà bầu nữa chứ_Tiểu Đan trừng mắt nhìn Tiểu Vy cảnh cáo
- Thì giống thật mà!_Tiểu Vy giả bộ ngây thơ
- Yahhhhhhhhhhhh_Tiểu Đan hét lên
- Nhỏ tiếng thôi.Tiếng hét của cậu đến thiên lôi cũng nghe thấy đấy.Cậu không sợ bị phát hiện à?_Tiểu Phong nhíu mày
- Gì chứ.Tớ hét có to làm lắm đâu?_Tiểu Đan xị mắt nói
- Ừ, không to.Quá to luôn ấy chứ.Lần sau cậu mà có ý định hét thì làm ơn vặn volume nhỏ lại.Không thì chim bây ở trên kia cũng phải giật mình mà rơi xuống đó!_Tiểu Phong cười tinh nghịch trêu bạn
- Cậu..cậu..ôi trời ơi!Huyết áp của tớ!_Tiểu Phong đưa tay đấm đấm nhẹ trán của mình
- Thôi nào! Các cậu không thấy là ngôi mãi như thế này chán lắm à?Chơi gì đó đi_Tiểu Tuyết lên tiếng
- Chơi gì bây giờ?_Tiểu Phong hỏi
- Để suy nghĩ đã_Tiểu Tuyết đáp rồi ngôi xuống chiếc ghế đá đặt ở gần chiếc hồ ngẫm nghĩ
- Trốn gần chiếc hồ thì biết chơi cái gì cơ chứ?_Tiểu Vy nói
- Ừ!Thật bất tiện biết bao.Chơi cái gì cũng không an toàn.Vì vậy mới nói, người mà không biết…..aaaaaaaaaaaa_Tiểu Phong định nói gì đó thì
Tõm!_Người cô rơi thảng xuống cái hồ vì vô ý nên bị trượt chân
- Tiểu Phong!Tiểu Phong.Cậu không sao chứ?_Tiểu Vy hốt hoảng hét lên
- Cứ..ặc..cứu..ặc..tớ
- Làm sao bây giờ. Chúng ta…làm sao đây?_Tiểu Đan lo lắng
- Làm gì bây giờ…_Tiểu Tuyết cũng rơi vào tình trạng lo lắng tột cùng
- Đúng rồi!Tiểu Đan,Tiểu Vy hai cậu có số của Thiên lâm và Anh Khang phải không?Gọi cho họ nhanh đi rồi nhanh chóng đi tìm người cứu giúp.Còn tớ chờ ở đây tiếp tục nghĩ cách_Tiểu Tuyết nới như hét lên
- Ờ..được rồi.Bọn tớ đi đây._Tiểu Vy và Tiểu Đan đồng thanh rồi nhanh chóng chạy đi làm việc của mình
- Sao lâu thế nhỉ?Sao họ vẫn chưa quay lại nhỉ?_Tiểu Tuyết lo lắng sau 3 phút chờ đợi
- Không được, mình phải lao xuống thôi.Nhưng…mặc kệ_nói rồi cô lao nhanh xuống hồ, tiến lại chỗ Tiểu Phong đang chới với.
Trên sân trường Royal:
- Nhanh lên nào.Không bạn em nguy mất!_Tiểu Vy sốt ruột
- Lối này_Tiểu Đan cũng nóng lòng
- Bạn em không biết bơi à?_Anh Khang vừa chạy theo Tiểu Vy vừa hỏi
- Không.Cậu ấy không biết bơi_Gia Kiệt vội vã
- Sao cậu biết vậy?_Thiên Lâm hỏi
- Mình sẽ nói sau.Dẫn đường nhanh lên nào!_Gia Kiệt càng sốt ruột hơn.Cậu có cảm giác rất lạ.Cậu cảm giác mình có thể mất đi Tiểu Phong mãi mãi.Nhưng điều khiến cậu không hiểu là tại sao cậu lại có cảm giác như vậy.Hay là cậu thật sự xem Tiểu Phong là bạn.Có lẽ vậy!_Gia Kiệt tự trả lời chính bản thân mình.
- Kia rồi!_Tiểu Vy hét lên rồi chạy ngay đến mặt hồ.Cô càng hoảng hốt hơn khi thấy Tiểu Tuyết cũng ở dưới đó, tay cô chới với rồi chòm xuống dưới mặt hồ
- Làm ơn.Cứu họ nhanh lên!_Tiểu Vy và Tiểu Đan cầu khẩn, nước mắt của hai người bắt đầu lăn nhẹ trên má
Gia Kiệt và Hạo Thiên nhanh chóng lao xuống cứu Tiểu Phong và Tiểu Tuyết.Khi họ với được hai người:
“Không…không thể nào..”_Gia Kiệt sừng sờ
Hạo Thiên cũng ngạc nhiên không kém nhưng rất nhanh cậu hiểu được tình cảnh bây giờ, cậu lay tay Gia Kiệt rồi ra hiệu cho bạn mình đưa Tiểu Phong lên bờ.Hai người đưa Tiểu Phong và Tiểu Tuyết lên đến bờ, nhẹ đặt họ xuống:
- Tiểu Phong,Tiểu Tuyết,hai cậu không sao chứ!_Tiểu Vy và Tiểu Đan xúm lại lay mạnh hai người
- Làm ơn, mở mắt ra nhìn tớ nào!_Tiểu Vy lay mạnh bạn hơn
- Đừng làm chúng tớ sợ mà.Tỉnh lại đi_Tiểu Đan gào lên
- Đưa Tiểu Phong và Hàn Phong về phòng Vip đi đã_Gia Kiệt lên tiếng, cậu ra dấu cho Hạo Thiên rồi tiến đến nhấc bỗng Tiểu Phong đi
1h sau:
- Ư…_Tiểu Phong từ từ mở mắt
- Hắt xì
- Tiểu Phong, Tiểu Tuyết, hai cậu tỉnh rồi à_Tiểu Đan mừng rỡ
- Các cậu làm bọn tớ lo quá_Tiểu Vy cũng vui mừng không kém
- Khóc đấy à?_Tiểu Tuyết hỏi
- Không, làm gì có_Tiểu Đan xua tay
- Còn không nữa à.Nước mắt còn đọng lại kìa!_Tiểu Phong cười nhìn bạn
- Không có thật mà!_Tiểu Đan lắc đầu
- Xin lỗi!_Tiểu Tuyết lặng lên tiếng
- Gì cơ?_Tiểu Vy hỏi
- Vì đã làm cho các cậu lo lắng_Tiểu Phong nhẹ đáp
- Không sao,nhưng lần sau nhớ cẩn thận nha!_Tiểu Vy và Tiểu Đan mỉm cười
- Ừ!Hắt xì…hắt…xì..
- Hai cậu cảm rồi kìa!_Tiểu Đan cười
- Ừ!Cảm rồi!Mấy giờ rồi nhỉ?_Tiểu Tuyết hỏi
- 12h_Tiểu Vy trả lời
- Thế chuẩn bị bữa trưa chưa?_Tiểu Phong hỏi
- Chưa?Bụng đang biểu tình đây nè!_Mặt Vy Vy xị xuống
- Vậy mấy tên đó không biết nấu à?_Tiểu Tuyết hỏi
- Không_Tiểu Đan lắc đầu đáp
- Haiz!Xem ra bọn mình mà không ra tay thì tất cả phải đến nhà hàng hoặc các quán vỉa hè xơi cơm rồi_Tiểu Tuyết lắc đầu nhìn Tiểu Phong
- Chắc rồi.Thôi thay quần áo nhanh rồi bắt tay vào việc ngay thôi nào?_Tiểu Phong trả lời
- Khoan.Mấy tên đó biết hết rồi à?_Tiểu Tuyết hỏi
- Biết gì cơ?_Vy Vy nhíu mày
- Bộ dạng này_Tiểu Tuyết chỉ vào chính mình nói.Hiện tại cô và Tiểu Phong đang trong tình trạng là con gái chỉ trừ bộ đồ đang mặc trên người là của con trai
- Ừ_Tiểu Đan và Tiểu Vy gật đầu
- Whattttttttttttttttttttttttttttttt?_Tiểu Phong hét lên
- What gì mà what?Lúc các cậu rồi xuống nước, chiếc mũ trên đầu các cậu hình như bị roi ra và tóc cũng bung ra luôn nên…._Tiểu Đan lắc đầu
- Hu hu làm sao bây giờ?_Tiểu Phong gào lên vẻ đau khổ
- Thì trở lại hình thù con gái mà đi học chứ sao nữa.Mà các cậu không thấy kì à? Ai vào lớp cũng bỏ mũ ra,riêng các cậu thì cứ đội lì cái mũ lưỡi trai của tụi con trai.Đã vậy lại còn xin cô cho đội thế luôn với cái lí do làcó chút vấn đề về đầu tóc, cô bảo không sao mà vẫn cứ…Hết nói nỗi_Tiểu Vy lắc đầu ngán ngẫm
- Kệ bọn tớ á?_Tieur Phong khẽ gắt
- Ừ kệ cậu._Tiểu Vy liếc xéo bạn trả lời
- Thôi nào.Kệ, đến đâu thì đến.Các cậu mà còn đứng đó cãi vã nữa thì không khéo Tiểu Đan lăn đùng ra xỉu vì đói bụng đấy_Tiểu Tuyết nhắc nhở
- Đúng là nói đến tâm lí thì cậu là nhất đó Tiểu Tuyết!_Tiểu Đan hớn hở
Tiểu Tuyết nhẹ cười rồi nhanh nhẹn kéo Tiểu Phong bước ra ngoài.
- Chúng ta tụ tập như thế này liệu nhóm của Hạo Thiên có sớm tìm ra không nhỉ?_Tiểu Đan hỏi
- Cậu không nghe người ta nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất à?_Tiểu Phong vừa nghịch nước ở dưới hồ vừa nói
- Có nghe.Haiz, đói bụng quá đi!_Tiểu Đan xoa bụng nói
- Trông cậu giống bà bầu lắm lắm đó Tiểu Đan_Tiểu Vy lém lĩnh nói
- Cậu muốn chết à.Trông tớ thế này mà gọi là bà bầu à?Lại còn kêu tớ giống bà bầu nữa chứ_Tiểu Đan trừng mắt nhìn Tiểu Vy cảnh cáo
- Thì giống thật mà!_Tiểu Vy giả bộ ngây thơ
- Yahhhhhhhhhhhh_Tiểu Đan hét lên
- Nhỏ tiếng thôi.Tiếng hét của cậu đến thiên lôi cũng nghe thấy đấy.Cậu không sợ bị phát hiện à?_Tiểu Phong nhíu mày
- Gì chứ.Tớ hét có to làm lắm đâu?_Tiểu Đan xị mắt nói
- Ừ, không to.Quá to luôn ấy chứ.Lần sau cậu mà có ý định hét thì làm ơn vặn volume nhỏ lại.Không thì chim bây ở trên kia cũng phải giật mình mà rơi xuống đó!_Tiểu Phong cười tinh nghịch trêu bạn
- Cậu..cậu..ôi trời ơi!Huyết áp của tớ!_Tiểu Phong đưa tay đấm đấm nhẹ trán của mình
- Thôi nào! Các cậu không thấy là ngôi mãi như thế này chán lắm à?Chơi gì đó đi_Tiểu Tuyết lên tiếng
- Chơi gì bây giờ?_Tiểu Phong hỏi
- Để suy nghĩ đã_Tiểu Tuyết đáp rồi ngôi xuống chiếc ghế đá đặt ở gần chiếc hồ ngẫm nghĩ
- Trốn gần chiếc hồ thì biết chơi cái gì cơ chứ?_Tiểu Vy nói
- Ừ!Thật bất tiện biết bao.Chơi cái gì cũng không an toàn.Vì vậy mới nói, người mà không biết…..aaaaaaaaaaaa_Tiểu Phong định nói gì đó thì
Tõm!_Người cô rơi thảng xuống cái hồ vì vô ý nên bị trượt chân
- Tiểu Phong!Tiểu Phong.Cậu không sao chứ?_Tiểu Vy hốt hoảng hét lên
- Cứ..ặc..cứu..ặc..tớ
- Làm sao bây giờ. Chúng ta…làm sao đây?_Tiểu Đan lo lắng
- Làm gì bây giờ…_Tiểu Tuyết cũng rơi vào tình trạng lo lắng tột cùng
- Đúng rồi!Tiểu Đan,Tiểu Vy hai cậu có số của Thiên lâm và Anh Khang phải không?Gọi cho họ nhanh đi rồi nhanh chóng đi tìm người cứu giúp.Còn tớ chờ ở đây tiếp tục nghĩ cách_Tiểu Tuyết nới như hét lên
- Ờ..được rồi.Bọn tớ đi đây._Tiểu Vy và Tiểu Đan đồng thanh rồi nhanh chóng chạy đi làm việc của mình
- Sao lâu thế nhỉ?Sao họ vẫn chưa quay lại nhỉ?_Tiểu Tuyết lo lắng sau 3 phút chờ đợi
- Không được, mình phải lao xuống thôi.Nhưng…mặc kệ_nói rồi cô lao nhanh xuống hồ, tiến lại chỗ Tiểu Phong đang chới với.
Trên sân trường Royal:
- Nhanh lên nào.Không bạn em nguy mất!_Tiểu Vy sốt ruột
- Lối này_Tiểu Đan cũng nóng lòng
- Bạn em không biết bơi à?_Anh Khang vừa chạy theo Tiểu Vy vừa hỏi
- Không.Cậu ấy không biết bơi_Gia Kiệt vội vã
- Sao cậu biết vậy?_Thiên Lâm hỏi
- Mình sẽ nói sau.Dẫn đường nhanh lên nào!_Gia Kiệt càng sốt ruột hơn.Cậu có cảm giác rất lạ.Cậu cảm giác mình có thể mất đi Tiểu Phong mãi mãi.Nhưng điều khiến cậu không hiểu là tại sao cậu lại có cảm giác như vậy.Hay là cậu thật sự xem Tiểu Phong là bạn.Có lẽ vậy!_Gia Kiệt tự trả lời chính bản thân mình.
- Kia rồi!_Tiểu Vy hét lên rồi chạy ngay đến mặt hồ.Cô càng hoảng hốt hơn khi thấy Tiểu Tuyết cũng ở dưới đó, tay cô chới với rồi chòm xuống dưới mặt hồ
- Làm ơn.Cứu họ nhanh lên!_Tiểu Vy và Tiểu Đan cầu khẩn, nước mắt của hai người bắt đầu lăn nhẹ trên má
Gia Kiệt và Hạo Thiên nhanh chóng lao xuống cứu Tiểu Phong và Tiểu Tuyết.Khi họ với được hai người:
“Không…không thể nào..”_Gia Kiệt sừng sờ
Hạo Thiên cũng ngạc nhiên không kém nhưng rất nhanh cậu hiểu được tình cảnh bây giờ, cậu lay tay Gia Kiệt rồi ra hiệu cho bạn mình đưa Tiểu Phong lên bờ.Hai người đưa Tiểu Phong và Tiểu Tuyết lên đến bờ, nhẹ đặt họ xuống:
- Tiểu Phong,Tiểu Tuyết,hai cậu không sao chứ!_Tiểu Vy và Tiểu Đan xúm lại lay mạnh hai người
- Làm ơn, mở mắt ra nhìn tớ nào!_Tiểu Vy lay mạnh bạn hơn
- Đừng làm chúng tớ sợ mà.Tỉnh lại đi_Tiểu Đan gào lên
- Đưa Tiểu Phong và Hàn Phong về phòng Vip đi đã_Gia Kiệt lên tiếng, cậu ra dấu cho Hạo Thiên rồi tiến đến nhấc bỗng Tiểu Phong đi
1h sau:
- Ư…_Tiểu Phong từ từ mở mắt
- Hắt xì
- Tiểu Phong, Tiểu Tuyết, hai cậu tỉnh rồi à_Tiểu Đan mừng rỡ
- Các cậu làm bọn tớ lo quá_Tiểu Vy cũng vui mừng không kém
- Khóc đấy à?_Tiểu Tuyết hỏi
- Không, làm gì có_Tiểu Đan xua tay
- Còn không nữa à.Nước mắt còn đọng lại kìa!_Tiểu Phong cười nhìn bạn
- Không có thật mà!_Tiểu Đan lắc đầu
- Xin lỗi!_Tiểu Tuyết lặng lên tiếng
- Gì cơ?_Tiểu Vy hỏi
- Vì đã làm cho các cậu lo lắng_Tiểu Phong nhẹ đáp
- Không sao,nhưng lần sau nhớ cẩn thận nha!_Tiểu Vy và Tiểu Đan mỉm cười
- Ừ!Hắt xì…hắt…xì..
- Hai cậu cảm rồi kìa!_Tiểu Đan cười
- Ừ!Cảm rồi!Mấy giờ rồi nhỉ?_Tiểu Tuyết hỏi
- 12h_Tiểu Vy trả lời
- Thế chuẩn bị bữa trưa chưa?_Tiểu Phong hỏi
- Chưa?Bụng đang biểu tình đây nè!_Mặt Vy Vy xị xuống
- Vậy mấy tên đó không biết nấu à?_Tiểu Tuyết hỏi
- Không_Tiểu Đan lắc đầu đáp
- Haiz!Xem ra bọn mình mà không ra tay thì tất cả phải đến nhà hàng hoặc các quán vỉa hè xơi cơm rồi_Tiểu Tuyết lắc đầu nhìn Tiểu Phong
- Chắc rồi.Thôi thay quần áo nhanh rồi bắt tay vào việc ngay thôi nào?_Tiểu Phong trả lời
- Khoan.Mấy tên đó biết hết rồi à?_Tiểu Tuyết hỏi
- Biết gì cơ?_Vy Vy nhíu mày
- Bộ dạng này_Tiểu Tuyết chỉ vào chính mình nói.Hiện tại cô và Tiểu Phong đang trong tình trạng là con gái chỉ trừ bộ đồ đang mặc trên người là của con trai
- Ừ_Tiểu Đan và Tiểu Vy gật đầu
- Whattttttttttttttttttttttttttttttt?_Tiểu Phong hét lên
- What gì mà what?Lúc các cậu rồi xuống nước, chiếc mũ trên đầu các cậu hình như bị roi ra và tóc cũng bung ra luôn nên…._Tiểu Đan lắc đầu
- Hu hu làm sao bây giờ?_Tiểu Phong gào lên vẻ đau khổ
- Thì trở lại hình thù con gái mà đi học chứ sao nữa.Mà các cậu không thấy kì à? Ai vào lớp cũng bỏ mũ ra,riêng các cậu thì cứ đội lì cái mũ lưỡi trai của tụi con trai.Đã vậy lại còn xin cô cho đội thế luôn với cái lí do làcó chút vấn đề về đầu tóc, cô bảo không sao mà vẫn cứ…Hết nói nỗi_Tiểu Vy lắc đầu ngán ngẫm
- Kệ bọn tớ á?_Tieur Phong khẽ gắt
- Ừ kệ cậu._Tiểu Vy liếc xéo bạn trả lời
- Thôi nào.Kệ, đến đâu thì đến.Các cậu mà còn đứng đó cãi vã nữa thì không khéo Tiểu Đan lăn đùng ra xỉu vì đói bụng đấy_Tiểu Tuyết nhắc nhở
- Đúng là nói đến tâm lí thì cậu là nhất đó Tiểu Tuyết!_Tiểu Đan hớn hở
Tiểu Tuyết nhẹ cười rồi nhanh nhẹn kéo Tiểu Phong bước ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook