Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm
-
Chương 37
- Tớ chấm dứt với Anh Khang rồi!_Vy Vy òa khóc
- Sao cậu lại làm thế?_Đan Đan hỏi
- Tớ…._Vy Vy định nói gì đó nhưng:
Phịch
- Vy Vy à!Cậu sao thế_Đan Đan hoảng hốt
- Tỉnh lại đi.Vy Vy_Tiểu Tuyết lo lắng
- Ư..ư…_Vy Vy bắt đầu mở mắt, cô thấy đầu mình đâu như búa bổ
- Cậu tỉnh rồi!_Đan Đan mừng rỡ
- Cậu sao vậy, khóc đấy à!_Vy Vy cố cười, cô đưa tay lau nước mắt trên má Đan Đan
- Hức..cậu có biết..hức là bọn tớ sợ thế nào …hức…không hả?_Đan Đan nức nở
- Tớ xin lỗi_Vy Vy mỉm cười nói
- Cậu không sao chứ?_Tiểu Phong lo lắng hỏi
- Không sao.Chỉ bị ốm nhẹ thôi_Vy Vy lại cười.
- Đừng cố cười khi cậu không muốn_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai mỏng manh của nhỏ bạn
- Tớ hiểu nhưng đừng lo lắng quá cho tớ, tớ chỉ ốm nhẹ thôi, mai khỏi liền ấy mà_Vy Vy tiếp tục nở một nụ cười
- Không đau chứ?Chắc tớ sai rồi, có lẽ là lỗi tại tớ.Đáng ra hôm đó tớ không nên…
- Không phải lỗi của cậu đâu, Tiểu Tuyết à.Là tớ cảm thấy mệt mỏi rồi nên tớ muốn buông nó ra để sống thanh thản hơn thôi.Đừng trách mình như thế.Vả lại tớ không đau đâu, tớ còn khỏe lắm, chút đó thì nhằm nhò gì!_Vy Vy hồn nhiên nói
- Đáng ra tớ nên tìm hiểu thêm về chuyện của Diễm Thư, tớ cứ nghĩ là cô ta….ai ngờ…._Tiểu Tuyết ân hận
- Tớ không sao mà!Cậu mà còn tự trách mình nữa là tớ giận đấy_Vy Vy vờ giận dỗi
- Được rồi, cậu muốn ăn gì không tớ đi nấu_Tiểu Tuyết khẽ nói
- Cậu ốm còn hơn tớ nữa đấy.Giờ đã 0h30′ rồi mà còn ăn với uống gì nữa, tớ đâu có phải bà bầu_Vy Vy phụng phịu trách móc rồi quay sang Đan Đan:
- Đan Đan, tối nay cậu qua phòng Tiểu Tuyết ngủ được không?Tớ muốn ngủ một mình
- Ừm_Đan Đan trả lời
- Cảm ơn cậu
- Bạn bè mà!
- Thôi, cũng muộn quá rồi, các cậu đi nghĩ đi mai còn đi học_Tiểu Vy giục
- Ừ, cậu cũng nghĩ sớm đi_Tuyết, Phong, Đan đồng thanh.Tiểu Vy khẽ gật đầu.Nhận được tín hiệu đó, cả ba kéo nhau ra ngoài.Nhẹ đóng cửa phòng Vy Vy lại, cả ba thở dài
- Có lẽ cậu ấy cần thời gian._Tiểu Phong khẽ nói
- Chữa lành vết thương lớn này có vẻ sẽ khó cho cậu ấy đây_Đan Đan tiếp
- Tớ cũng nghĩ vậy.Đáng ra tớ nên điều tra mọi việc về Diễm Thư sớm hơn, trước khi Tiểu Vy quen cậu ta để kịp thời ngăn cản_Tiểu Tuyết buồn rầu nói
- Đừng trách mình nữa, có ai ngờ mọi chuyện lại như vậy_Tiểu Phong an ủi bạn
- Tớ biết rồi.Thôi, nghĩ sớm đi các cậu, ngày mai chúng ta còn phải đi học nữa_Tiểu Tuyết khẽ nói
Còn lại mình Vy Vy trong căn phòng trống trãi, nước mắt cô lăn dài, cô cảm nhận trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, cô đau, đau lắm
- Vy Vy, đừng đi.Điều anh muốn không phải thế này_Anh Khang chạy theo ôm chặt lấy Vy Vy từ phía sau
- Buông tôi ra_Vy Vy lạnh lùng nói
- Chúng ta kết thúc như thế này sao?
- Anh thật buồn cười, tôi chẳng phải đã nói là chúng ta chưa từng mở đầu và đây không thể xem là kết thúc sao_Vy Vy cười khẩy
- Tai sao chứ?Hãy cho anh biết lí do?Anh đã sai gì nào?_Anh Khang đau khổ
- Có đấy.Sự sai lầm lớn nhất của anh là đã thích tôi.Vốn dĩ anh nên biết rằng:Anh đã có vị hôn thê ngay từ nhỏ và…_Vy Vy ngưng lại
- Anh…
Rào!Rào!
- Trời mưa rồi. Buông tôi ra, về muộn bạn tôi sẽ lo lắng, tôi không muốn như thế đâu_Vy Vy lạnh nhạt nói
Cánh tay Anh Khang từ từ buông xuống, có lẽ sự tuyệt vọng trong cậu lớn quá rồi
- Hức..em xin lỗi…em biết anh sẽ…hức..rất đau.Em cũng thế nhưng…hức..anh à…giải quyết như vậy sẽ…tốt hơn cho cả hai…có lẽ như thế cả…hai sẽ bớt mệt…mỏi…._Tiếng Vy Vy nói khẽ trong nước mắt, chưa bao giờ cô cảm thấy cô đơn như thế này, căn phòng của cô lúc này sao mà rộng quá, còn cô như một vật thể nhỏ bị bỏ lại trong một xó xỉnh nào đó của bóng tối.
Sáng hôm sau
- Cái gì?Cậu muốn đến Hàn Quốc vài tháng sao?_Đan Đan ngạc nhiên hỏi lại
- Ừm, tớ muốn du lịch vài tháng cho tậm trạng tốt hơn.Tớ đã suy nghĩ kỉ rồi!_Vy Vy mỉm cười
- Nhưng…_Tiểu Phong định nói gì đó
- Cậu cứ đi nếu như du lịch có thể làm cậu trở nên tốt hơn_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng đặt tay lên vai bạn
- Cảm ơn các cậu_Vy Vy khẽ nói
- Ừm, hãy vui chơi cho thật đã nhé_Tiểu Phong cười nói
- Nhất định rồi_Vy Vy lém lĩnh.
- Sao cậu lại làm thế?_Đan Đan hỏi
- Tớ…._Vy Vy định nói gì đó nhưng:
Phịch
- Vy Vy à!Cậu sao thế_Đan Đan hoảng hốt
- Tỉnh lại đi.Vy Vy_Tiểu Tuyết lo lắng
- Ư..ư…_Vy Vy bắt đầu mở mắt, cô thấy đầu mình đâu như búa bổ
- Cậu tỉnh rồi!_Đan Đan mừng rỡ
- Cậu sao vậy, khóc đấy à!_Vy Vy cố cười, cô đưa tay lau nước mắt trên má Đan Đan
- Hức..cậu có biết..hức là bọn tớ sợ thế nào …hức…không hả?_Đan Đan nức nở
- Tớ xin lỗi_Vy Vy mỉm cười nói
- Cậu không sao chứ?_Tiểu Phong lo lắng hỏi
- Không sao.Chỉ bị ốm nhẹ thôi_Vy Vy lại cười.
- Đừng cố cười khi cậu không muốn_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai mỏng manh của nhỏ bạn
- Tớ hiểu nhưng đừng lo lắng quá cho tớ, tớ chỉ ốm nhẹ thôi, mai khỏi liền ấy mà_Vy Vy tiếp tục nở một nụ cười
- Không đau chứ?Chắc tớ sai rồi, có lẽ là lỗi tại tớ.Đáng ra hôm đó tớ không nên…
- Không phải lỗi của cậu đâu, Tiểu Tuyết à.Là tớ cảm thấy mệt mỏi rồi nên tớ muốn buông nó ra để sống thanh thản hơn thôi.Đừng trách mình như thế.Vả lại tớ không đau đâu, tớ còn khỏe lắm, chút đó thì nhằm nhò gì!_Vy Vy hồn nhiên nói
- Đáng ra tớ nên tìm hiểu thêm về chuyện của Diễm Thư, tớ cứ nghĩ là cô ta….ai ngờ…._Tiểu Tuyết ân hận
- Tớ không sao mà!Cậu mà còn tự trách mình nữa là tớ giận đấy_Vy Vy vờ giận dỗi
- Được rồi, cậu muốn ăn gì không tớ đi nấu_Tiểu Tuyết khẽ nói
- Cậu ốm còn hơn tớ nữa đấy.Giờ đã 0h30′ rồi mà còn ăn với uống gì nữa, tớ đâu có phải bà bầu_Vy Vy phụng phịu trách móc rồi quay sang Đan Đan:
- Đan Đan, tối nay cậu qua phòng Tiểu Tuyết ngủ được không?Tớ muốn ngủ một mình
- Ừm_Đan Đan trả lời
- Cảm ơn cậu
- Bạn bè mà!
- Thôi, cũng muộn quá rồi, các cậu đi nghĩ đi mai còn đi học_Tiểu Vy giục
- Ừ, cậu cũng nghĩ sớm đi_Tuyết, Phong, Đan đồng thanh.Tiểu Vy khẽ gật đầu.Nhận được tín hiệu đó, cả ba kéo nhau ra ngoài.Nhẹ đóng cửa phòng Vy Vy lại, cả ba thở dài
- Có lẽ cậu ấy cần thời gian._Tiểu Phong khẽ nói
- Chữa lành vết thương lớn này có vẻ sẽ khó cho cậu ấy đây_Đan Đan tiếp
- Tớ cũng nghĩ vậy.Đáng ra tớ nên điều tra mọi việc về Diễm Thư sớm hơn, trước khi Tiểu Vy quen cậu ta để kịp thời ngăn cản_Tiểu Tuyết buồn rầu nói
- Đừng trách mình nữa, có ai ngờ mọi chuyện lại như vậy_Tiểu Phong an ủi bạn
- Tớ biết rồi.Thôi, nghĩ sớm đi các cậu, ngày mai chúng ta còn phải đi học nữa_Tiểu Tuyết khẽ nói
Còn lại mình Vy Vy trong căn phòng trống trãi, nước mắt cô lăn dài, cô cảm nhận trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, cô đau, đau lắm
- Vy Vy, đừng đi.Điều anh muốn không phải thế này_Anh Khang chạy theo ôm chặt lấy Vy Vy từ phía sau
- Buông tôi ra_Vy Vy lạnh lùng nói
- Chúng ta kết thúc như thế này sao?
- Anh thật buồn cười, tôi chẳng phải đã nói là chúng ta chưa từng mở đầu và đây không thể xem là kết thúc sao_Vy Vy cười khẩy
- Tai sao chứ?Hãy cho anh biết lí do?Anh đã sai gì nào?_Anh Khang đau khổ
- Có đấy.Sự sai lầm lớn nhất của anh là đã thích tôi.Vốn dĩ anh nên biết rằng:Anh đã có vị hôn thê ngay từ nhỏ và…_Vy Vy ngưng lại
- Anh…
Rào!Rào!
- Trời mưa rồi. Buông tôi ra, về muộn bạn tôi sẽ lo lắng, tôi không muốn như thế đâu_Vy Vy lạnh nhạt nói
Cánh tay Anh Khang từ từ buông xuống, có lẽ sự tuyệt vọng trong cậu lớn quá rồi
- Hức..em xin lỗi…em biết anh sẽ…hức..rất đau.Em cũng thế nhưng…hức..anh à…giải quyết như vậy sẽ…tốt hơn cho cả hai…có lẽ như thế cả…hai sẽ bớt mệt…mỏi…._Tiếng Vy Vy nói khẽ trong nước mắt, chưa bao giờ cô cảm thấy cô đơn như thế này, căn phòng của cô lúc này sao mà rộng quá, còn cô như một vật thể nhỏ bị bỏ lại trong một xó xỉnh nào đó của bóng tối.
Sáng hôm sau
- Cái gì?Cậu muốn đến Hàn Quốc vài tháng sao?_Đan Đan ngạc nhiên hỏi lại
- Ừm, tớ muốn du lịch vài tháng cho tậm trạng tốt hơn.Tớ đã suy nghĩ kỉ rồi!_Vy Vy mỉm cười
- Nhưng…_Tiểu Phong định nói gì đó
- Cậu cứ đi nếu như du lịch có thể làm cậu trở nên tốt hơn_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng đặt tay lên vai bạn
- Cảm ơn các cậu_Vy Vy khẽ nói
- Ừm, hãy vui chơi cho thật đã nhé_Tiểu Phong cười nói
- Nhất định rồi_Vy Vy lém lĩnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook