Nàng Thật Xinh Đẹp
-
Chương 5: Tg1: nữ minh tinh thành danh sau một đêm (5)
Edit: Sữa Mật Ong
Qua một tháng, Nguyễn Nhu vô tình gặp Trần tỷ ở ngoài trường học. Trần tỷ đến trường chọn diễn viên, vừa vặn hẹn cô ra ăn cơm.
Hai người đi ăn lẩu, mới lên bàn Trần tỷ liền hỏi chuyện sau khi rời khỏi họp mặt, giọng điệu dè dặt: "Nghe nói em để quên túi xách tại hội sở, sau khi ra ngoài đi vệ sinh xong thì không trở về nữa, người khác đều cho rằng là em bị làm sao, gọi điện thoại đến đây hỏi chị."
Nguyễn Nhu ăn lẩu như không có chuyện gì xảy ra: "Đúng lúc gặp được Trầm tổng, cùng anh ấy đi ra ngoài chơi. Đêm đó say quá, nên không có quay lại để chào mọi người, là em không đúng."
Trần tỷ chủ động gắp thịt dê cho vào bát của cô, trong lòng bất ổn không rõ nguyên do.
Lúc trước có người nói với cô Tiểu Nguyễn có quan hệ cùng Trầm Phùng An, cô còn không mấy tin tưởng, hiện tại Tiểu Nguyễn chính miệng thừa nhận, cô ngược lại sợ hãi.
Cô tuy là mang Tiểu Nguyễn đi họp mặt, nhưng không nghĩ qua là Tiểu Nguyễn sẽ thành công câu được Trầm Phùng An. Đây chính là Trầm Phùng An, không được tùy tiện chọc đến. Lỡ như Tiểu Nguyễn không biết nặng nhẹ...
Trần tỷ càng nghĩ càng lo lắng, thăm dò hỏi: "Trầm tổng thế nào?"
Nguyễn Nhu đem rau cải trắng xé thành hai nửa bỏ vào nồi lẩu, thuận miệng nói: "Người rất tốt, chỉ là có chút cao lãnh, thần thần bí bí, gửi tin nhắn cho anh ấy, mười câu thì chỉ trả lời lại có một câu."
Trần tỷ một lòng nhắc tới: "Mỗi ngày em đều gửi tin nhắn cho anh ta?"
Nguyễn Nhu gật đầu, đưa màn hình điện thoại ra, chỉ vào hộp thoại tin nhắn cùng Trầm Phùng An, phía trên tất cả đều là cô gửi tới icon biểu cảm, một câu cuối cùng là: "Chú Trầm, ngày hôm nay có chút nhớ chú nha~"
Đúng lúc Trầm Phùng An gửi tin nhắn trở lại: "Em có chút phiền."
Trần tỷ bị hù dọa, cá viên trong tay rầm một tiếng rơi vào nồi lẩu cay uyên ương: "Tiểu Nguyễn, em quyến rũ ai cũng được, thế nào lại đi quyến rũ hắn, nghe chị khuyên một câu, về sau ngàn vạn lần đừng để Trầm tổng gửi tin nhắn."
Trầm Phùng An là hạng người gì, bọn họ trong cái vòng này người nào không biết, nổi danh là một cành hoa cao lãnh, được anh nhìn trúng thì tốt, nếu như không lọt mắt, thì phải tự hiểu bước sang một bên, nếu không thì đồng nghĩa với tự tìm đường chết.
Trần tỷ rất thích Nguyễn Nhu, một cô bé hiểu chuyện, không sĩ diện không giả tạo, không giống một số người, đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Ngày đó đi họp mặt, Nguyễn Nhu nói với cô: "Trần tỷ. em chính là muốn trở nên nổi bật, vòng tròn này vàng thau lẫn lộn, em một thân một mình không có bối cảnh nếu muốn ra lăn lộn, khẳng định phải trả giá một chút."
Tìm chỗ dựa vững chắc, rất bình thường. Mỗi người đều có con đường mình muốn đi, nghĩ kĩ, cũng không có gì quá to tát.
Tam quan* thứ này, ai cũng có, ai cũng đừng nói người khác đúng hay sai.
*Tam quan: có thể xem như là thế giới quan, nhân sinh quan của con người
Trần tỷ uống một ngụm nước mơ chua, tận tình khuyên Nguyễn Nhu: "Tiểu Nguyễn, người không thể trêu chọc cũng đừng trêu chọc, chị tìm cho em một đối tượng, độc thân chưa kết hôn, trong nhà cũng rất có thực lực, sau đó phải xem bản lĩnh của em."
Cô bị cay đến hai gò má phiếm hồng, cách một màn khói trắng của nồi lẩu, dung mạo tinh tế như được che lấp bởi một tầng sa mỏng của ánh trăng, mờ ảo, phong lưu linh xảo.
Trần tỷ cảm thán trong lòng, nhiều năm như vậy gặp qua biết bao cô gái, vẫn là Nguyễn Nhu xinh đẹp nhất.
Vừa đúng thanh thuần cùng quyến rũ. Nếu như Nguyễn Nhu còn ăn ảnh, khẳng định chắc chắn sẽ được công chúng yêu thích.
Sau khi cùng Nguyễn Nhu ăn xong nồi lẩu, Trần tỷ như bị đổ thuốc mê một lòng nghĩ đến chuyện của Nguyễn Nhu, vận dụng quan hệ trong vòng, chuẩn bị đi gặp Trầm Phùng An thỉnh tội.
Theo như giọng điệu của Tiểu Nguyễn, đại khái là đã ngủ qua rồi, nhưng ngủ qua cũng không có ý nghĩa gì, ngộ nhỡ Trầm Phùng An tâm huyết dâng trào muốn ngủ cùng em gái học sinh thì sao?
Giống như Tiểu Nguyễn vậy, chỉ muốn tìm người nâng đỡ, không ngờ tìm một phát lại tìm trúng một cây to. Nhờ Trầm Phùng An nâng, có khi cuối cùng ăn trộm gà không thành ngược lại còn mất một nắm gạo. Thái độ của Trầm Phùng An cô cũng nhìn thấy, chê Tiểu Nguyễn phiền.
Cô cũng chưa từng nghĩ Tiểu Nguyễn có thể quan hệ lâu dài với Trầm Phùng An.
Gia đình Trần tỷ buôn bán lốp xe*, cô làm nhà sản xuất phim chằng qua để làm phương tiện theo đuổi các minh tinh. Một người phụ nữ đã ngoài ba mươi, nói chuyện vô cùng khéo léo, nói tới nói lui ý tứ rõ ràng, không thể bắt lỗi được câu nào.
*Lốp xe: nguyên văn là luân thai, mình tra baidu cũng ra hình bánh xe
Trầm Phùng An vừa nghe, cau mày nói: "Cái này là ý tứ của cô ấy, hay là của cô?"
Trần tỷ trợn tròn mắt hỏi: "Có ý gì?"
Trầm Phùng An không hỏi tiếp nữa, anh không có thời gian, không rảnh ở nơi này tranh luận, nhàn nhạt ném một câu: "Không ai cần nhận sai, cô đừng ngạc nhiên, cô ấy vô cùng tốt."
Anh nhớ tới cái gì, đứng ở cạnh cửa quay đầu lại hỏi: "Cô có nói cho cô ấy biết tôi là ai không?"
Trần tỷ vội vàng nói: "Không có. Em ấy chỉ nghĩ anh là một thiếu gia* bình thường."
*phú nhị đại: con trai của những nhà giàu có
Trầm Phùng An gật đầu: "Vậy cô trước đừng nói, ngày nào đó tôi tự mình nói với cô ấy."
Người đi rồi, tinh thần của Trần tỷ vẫn chưa trở lại. Đoạn đối thoại vừa rồi thoáng hiện lên, tròng mắt nhất thời trừng lớn.
Trầm Phùng An...Thật sự coi trọng Nguyễn Nhu rồi?
Ngày đó sau khi Trần tỷ tới, liên tiếp ba ngày, Trầm Phùng An chưa từng nhận được tin nhắn của Nguyễn Nhu.
Cô thích dùng biểu tình: "Trời giá rét nhà ai lại nên phá sản đây ~"* để trêu chọc anh, hơn nữa mỗi lần còn khen thưởng 520.
*nguyên văn: Thiên lương liễu thùy gia hựu cai phá sản liễu = thiên lương vương phá: trong vài cuốn tiểu thuyết ngôn tình/ đam mỹ cho nam chính não tàn nói là: "Trời lạnh rồi làm cho Vương thị phá sản đi" (tác giả muốn thể hiện nhân vật chính quyền lợi lớn tới mức nói nhẹ nhàng như vậy là có thể làm cho một cái tập đoàn tài chính phá sản, ps: muốn biểu đạt thời cơ đã đến, nên làm cho Vương thị phá sản mà không biết nên dùng lý do gì nên nói bừa lý do này). Về sau cụm từ này hot trên MXH Trung, rồi nhiều truyện cũng dùng cụm từ này như một kiểu nói hài hước.
Mấy ngày nay chưa nhận được tin nhắn của cô, anh lại có chút không quen.
Đại khá là bởi vì tiểu Trần sợ phiền phức, cho rằng cô gái nhỏ thích dính người, chọc hắn không cao hứng.
Trầm Phùng An không nhận được gì, anh chủ động nhắn tin cho cô, tiếc chữ như vàng: "Bận bịu sao?"
Điện thoại di động lập tức rung lên.
Cô gọi điện tới, giọng nói nhẹ nhàng mềm nhũn, bên đầu dây kia làm nũng: "Sao thế, chú Trầm, muốn kim chủ rồi?"
Trầm Phùng An lần chuỗi phật châu trơn nhẵn tinh tế ở giữa ngón tay, vuốt phẳng từng viên một, thanh âm trầm thấp khó chịu nổi lên.
Nguyễn Nhu a một tiếng: "Anh nói gì, thanh âm quá nhỏ, em không nghe rõ."
Sau chốc lát trầm mặc.
Trầm Phùng An đè nặng âm điệu: "Bắn pháo không*? Không lấy tiền."
*Nguyên văn "đả pháo": Thuật ngữ trong ngành mại d*m, ý hỏi là có muốn làm 1 lần không
Sau một tiếng.
Trầm Phùng An đứng ở biệt thự Tây giao, trong bóng đêm mịt mờ, như có ánh sao mạnh tựa vũ bão ập tới, chính là Nguyễn Nhu đang chạy về hướng của anh.
Anh một tay cầm điếu thuốc, một tay vỗ phật châu, thần sắc trên mặt ẩn trong bóng đêm, thanh âm vô tình không dư thừa, chỉ có khóe mắt hơi cong lên là đầu mối: "Tới nhanh như vậy? Trên đường không kẹt xe?"
"Một đường như gió mới tới được."
Cô cầm lấy điếu thuốc trong tay anh, không có hút, kẹp ở giữa ngón tay chơi. Trầm Phùng An rũ xuống đôi mắt: "Muốn hút thuốc?"
Cô tùy ý đem thuốc bỏ vào cổ áo của anh, nghiêm trang nói: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe."
Trầm Phùng An cười cười, dùng tay dí trán của cô nói: "Đứa nhỏ này thật là."
Cô che mình lại không cho anh động, ánh mắt từ dưới người anh vượt qua, cười hỏi: "Đêm nay chú Trầm muốn giả làm gì? Sài lang mãnh thú hay là chó con mèo con?"
Trầm Phùng An thu hồi chuỗi phật châu trên tay.
Anh tiến lên một bước, cằm đặt trên đỉnh đầu của cô, thân thể cao lớn áp chế, thanh âm liên tục không có cách nào kiềm chế bởi vì khoảng cách gần mà trở nên hung hăng: "Đêm nay chơi Tây Môn Khánh đại chiến Phan Kim Liên."
Một hồi vật lộn, sảng khoái tận hứng.
Lần trước xong việc, Trầm Phùng An thấy quá mức tiếc nuối, lúc này đây xong việc, Trầm Phùng An vênh vang đắc ý.
Tâm tình của anh rất tốt, thậm chí ôm cô cùng tắm. Tắm, lại làm thêm một tiếng. Cuối cùng hai người từ trong nước đi ra, đều hết hơi hết sức.
Ngoài cửa sổ, cảnh đêm rực rỡ.
Cô mềm mại nằm úp sấp trong ngực anh, tiểu hồ ly trong nháy mắt hóa thân làm con cừu nhỏ, ỏn à ỏn ẻn sai bảo anh: "Mỏi eo đau lưng, xoa xoa cho em."
Trầm Phùng An vô ý thức liền vươn tay, sau đó treo ở giữa không trung, dừng lại: "Yếu ớt."
Cô nghiêm túc nhìn anh: "Em bao anh, đừng nói để anh xoa bóp cho em, chính là nửa đêm chạy đi ra ngoài mua đồ ăn khuya cũng là nên làm."
Anh phối hợp diễn, tính toán nói: "Mỗi ngày 520, tổng cộng chỉ có 15,000. Có người bao nuôi như em sao?"
Cô tiến tới hôn hôn môi mỏng của anh, giọng nói dí dỏm: "Cái này gọi là loại hình bao dưỡng theo kiểu bảo vệ môi trường."
Trầm Phùng An thuận thế chế trụ cái ót của cô, cúi đầu hôn: "Ha, tôi sẽ để em học hỏi một chút, cái gì gọi là bao nuôi xa xỉ."
Anh lấy ra hợp đồng của một bộ phim điện ảnh. Có tiền có thể ma xui quỷ khiến, ngắn ngủi một tháng, tất cả đều chuẩn bị đầy đủ hết, còn thiếu mỗi nữ chính. Vì để nổi bật vai diễn nữ chính, anh cố ý giao phó cho đạo diễn cùng biên kịch, người nào cũng không thể đoạt danh tiếng của nữ chính.
Cô trợn to mắt, đem hợp đồng lật đi lật lại nhìn mười lượt, cuối cùng nhảy lên trên người anh, vẻ mặt hung phấn, nhìn như có nhiều chuyện muốn hỏi anh, cuối cùng đến miệng liền chỉ nói một câu: "Anh không phải quỷ cùng đường à?"
Trầm Phùng An giọng nói bình thản: "Không phải."
Cô: "Nhiều tiền sao?"
Trầm Phùng An suy nghĩ một chút: "Tạm được."
Cô khẽ nhếch lấy cái miệng nhỏ nhắn, bỗng nghĩ đến cái gì, ngón tay chỉ anh: "Còn có yêu cầu gì thêm không?"
Trầm Phùng An hứng thú nhìn chòng chọc cô, phun ra hai chữ: "Không có."
"Anh cho em xài nhiều tiền như vậy, không đề cập tới nửa điểm yêu cầu?"
Trầm Phùng An cong môi cười nhạt, lòng bàn tay ấm áp mơn trớn cái mũi cao thanh tú của cô: "Mua một việc vui mà thôi."
Cô giơ tay kí hiệu "Ok", từ trong ngực anh ngồi dậy, trịnh trọng khom lưng 90 độ cúi mình, thái độ đoan chính, giống như học sinh đoạt giải lên đài phát biểu: "Em lần đầu tiên được người bao, kinh nghiệm không đủ, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn."
Nét mặt cô lộ ra nụ cười giáo hoạt, chếch mâu ngạo nghễ. Tóc đen da như tuyết, môi đỏ mọng đôi mắt sáng, sáng loáng mê hoặc.
Trầm Phùng An nuốt một ngụm.
Anh không do dự, một tay kéo cô qua, tư thế ưu nhã, liếm liếm gò má cô, sâu xa nói: "Kêu chú."
"Đừng nói kêu chú, kêu ba ba đều được."
"Khẩu vị tôi không nặng như vậy."
"Vậy anh thích khẩu vị gì."
Trầm Phùng An bưng mặt cô, dọc theo cằm trở xuống chậm rãi vuốt ve: "Khẩu vị của tôi, phải dựa vào em đến tìm hiểu, không có bọ cánh cam, cũng đừng ôm đồ sứ sống*, em tự mà nghĩ rõ ràng."
* không có bọ cánh cam, cũng đừng ôm đồ sứ sống: Ngạn ngữ Trung Quốc, đại khái là làm việc gì trước nghĩ kĩ chính mình, nếu như thể lực có hạn cũng đừng đi làm những việc mình không thể làm giống như điển "Ngu Công dời núi".
Cô khuôn mặt yêu kiều tươi cười: "Anh vừa có tiền còn có sống, em còn phải suy nghĩ cái gì, dù cho anh có là tên biến thái, em cũng nhận."
Trầm Phùng An nâng cô lên hướng bên giường đi tới.
Một đêm nghỉ ngơi, thẳng đến sáng sớm thì bị tiếng điện thoại đánh thức. Trầm Phùng An buồn ngủ mắt mông lung, mò lấy điện thoại di động ở tủ đầu giường, hơi mất kiên nhẫn, ánh mắt chạm tới người bên gối, chân mày trong nháy mắt giãn ra.
Cô lông mi cong cong môi anh đào khéo léo, tiếng vù vù rất nhỏ phát ra, đang ngủ say.
Trầm Phùng An bóp bóp mặt cô, không dùng nhiều lực, ngón tay giữa mân mê nhào nặn, một bên đè xuống nút nhận, thanh âm băng lãnh: "Chuyện gì?"
Trần Dần ở bên kia âm thanh cẩn thận từng li từng tí: "Ba, ngày hôm nay sinh nhật ông nội, ba có đi cùng con không?"
Qua một tháng, Nguyễn Nhu vô tình gặp Trần tỷ ở ngoài trường học. Trần tỷ đến trường chọn diễn viên, vừa vặn hẹn cô ra ăn cơm.
Hai người đi ăn lẩu, mới lên bàn Trần tỷ liền hỏi chuyện sau khi rời khỏi họp mặt, giọng điệu dè dặt: "Nghe nói em để quên túi xách tại hội sở, sau khi ra ngoài đi vệ sinh xong thì không trở về nữa, người khác đều cho rằng là em bị làm sao, gọi điện thoại đến đây hỏi chị."
Nguyễn Nhu ăn lẩu như không có chuyện gì xảy ra: "Đúng lúc gặp được Trầm tổng, cùng anh ấy đi ra ngoài chơi. Đêm đó say quá, nên không có quay lại để chào mọi người, là em không đúng."
Trần tỷ chủ động gắp thịt dê cho vào bát của cô, trong lòng bất ổn không rõ nguyên do.
Lúc trước có người nói với cô Tiểu Nguyễn có quan hệ cùng Trầm Phùng An, cô còn không mấy tin tưởng, hiện tại Tiểu Nguyễn chính miệng thừa nhận, cô ngược lại sợ hãi.
Cô tuy là mang Tiểu Nguyễn đi họp mặt, nhưng không nghĩ qua là Tiểu Nguyễn sẽ thành công câu được Trầm Phùng An. Đây chính là Trầm Phùng An, không được tùy tiện chọc đến. Lỡ như Tiểu Nguyễn không biết nặng nhẹ...
Trần tỷ càng nghĩ càng lo lắng, thăm dò hỏi: "Trầm tổng thế nào?"
Nguyễn Nhu đem rau cải trắng xé thành hai nửa bỏ vào nồi lẩu, thuận miệng nói: "Người rất tốt, chỉ là có chút cao lãnh, thần thần bí bí, gửi tin nhắn cho anh ấy, mười câu thì chỉ trả lời lại có một câu."
Trần tỷ một lòng nhắc tới: "Mỗi ngày em đều gửi tin nhắn cho anh ta?"
Nguyễn Nhu gật đầu, đưa màn hình điện thoại ra, chỉ vào hộp thoại tin nhắn cùng Trầm Phùng An, phía trên tất cả đều là cô gửi tới icon biểu cảm, một câu cuối cùng là: "Chú Trầm, ngày hôm nay có chút nhớ chú nha~"
Đúng lúc Trầm Phùng An gửi tin nhắn trở lại: "Em có chút phiền."
Trần tỷ bị hù dọa, cá viên trong tay rầm một tiếng rơi vào nồi lẩu cay uyên ương: "Tiểu Nguyễn, em quyến rũ ai cũng được, thế nào lại đi quyến rũ hắn, nghe chị khuyên một câu, về sau ngàn vạn lần đừng để Trầm tổng gửi tin nhắn."
Trầm Phùng An là hạng người gì, bọn họ trong cái vòng này người nào không biết, nổi danh là một cành hoa cao lãnh, được anh nhìn trúng thì tốt, nếu như không lọt mắt, thì phải tự hiểu bước sang một bên, nếu không thì đồng nghĩa với tự tìm đường chết.
Trần tỷ rất thích Nguyễn Nhu, một cô bé hiểu chuyện, không sĩ diện không giả tạo, không giống một số người, đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Ngày đó đi họp mặt, Nguyễn Nhu nói với cô: "Trần tỷ. em chính là muốn trở nên nổi bật, vòng tròn này vàng thau lẫn lộn, em một thân một mình không có bối cảnh nếu muốn ra lăn lộn, khẳng định phải trả giá một chút."
Tìm chỗ dựa vững chắc, rất bình thường. Mỗi người đều có con đường mình muốn đi, nghĩ kĩ, cũng không có gì quá to tát.
Tam quan* thứ này, ai cũng có, ai cũng đừng nói người khác đúng hay sai.
*Tam quan: có thể xem như là thế giới quan, nhân sinh quan của con người
Trần tỷ uống một ngụm nước mơ chua, tận tình khuyên Nguyễn Nhu: "Tiểu Nguyễn, người không thể trêu chọc cũng đừng trêu chọc, chị tìm cho em một đối tượng, độc thân chưa kết hôn, trong nhà cũng rất có thực lực, sau đó phải xem bản lĩnh của em."
Cô bị cay đến hai gò má phiếm hồng, cách một màn khói trắng của nồi lẩu, dung mạo tinh tế như được che lấp bởi một tầng sa mỏng của ánh trăng, mờ ảo, phong lưu linh xảo.
Trần tỷ cảm thán trong lòng, nhiều năm như vậy gặp qua biết bao cô gái, vẫn là Nguyễn Nhu xinh đẹp nhất.
Vừa đúng thanh thuần cùng quyến rũ. Nếu như Nguyễn Nhu còn ăn ảnh, khẳng định chắc chắn sẽ được công chúng yêu thích.
Sau khi cùng Nguyễn Nhu ăn xong nồi lẩu, Trần tỷ như bị đổ thuốc mê một lòng nghĩ đến chuyện của Nguyễn Nhu, vận dụng quan hệ trong vòng, chuẩn bị đi gặp Trầm Phùng An thỉnh tội.
Theo như giọng điệu của Tiểu Nguyễn, đại khái là đã ngủ qua rồi, nhưng ngủ qua cũng không có ý nghĩa gì, ngộ nhỡ Trầm Phùng An tâm huyết dâng trào muốn ngủ cùng em gái học sinh thì sao?
Giống như Tiểu Nguyễn vậy, chỉ muốn tìm người nâng đỡ, không ngờ tìm một phát lại tìm trúng một cây to. Nhờ Trầm Phùng An nâng, có khi cuối cùng ăn trộm gà không thành ngược lại còn mất một nắm gạo. Thái độ của Trầm Phùng An cô cũng nhìn thấy, chê Tiểu Nguyễn phiền.
Cô cũng chưa từng nghĩ Tiểu Nguyễn có thể quan hệ lâu dài với Trầm Phùng An.
Gia đình Trần tỷ buôn bán lốp xe*, cô làm nhà sản xuất phim chằng qua để làm phương tiện theo đuổi các minh tinh. Một người phụ nữ đã ngoài ba mươi, nói chuyện vô cùng khéo léo, nói tới nói lui ý tứ rõ ràng, không thể bắt lỗi được câu nào.
*Lốp xe: nguyên văn là luân thai, mình tra baidu cũng ra hình bánh xe
Trầm Phùng An vừa nghe, cau mày nói: "Cái này là ý tứ của cô ấy, hay là của cô?"
Trần tỷ trợn tròn mắt hỏi: "Có ý gì?"
Trầm Phùng An không hỏi tiếp nữa, anh không có thời gian, không rảnh ở nơi này tranh luận, nhàn nhạt ném một câu: "Không ai cần nhận sai, cô đừng ngạc nhiên, cô ấy vô cùng tốt."
Anh nhớ tới cái gì, đứng ở cạnh cửa quay đầu lại hỏi: "Cô có nói cho cô ấy biết tôi là ai không?"
Trần tỷ vội vàng nói: "Không có. Em ấy chỉ nghĩ anh là một thiếu gia* bình thường."
*phú nhị đại: con trai của những nhà giàu có
Trầm Phùng An gật đầu: "Vậy cô trước đừng nói, ngày nào đó tôi tự mình nói với cô ấy."
Người đi rồi, tinh thần của Trần tỷ vẫn chưa trở lại. Đoạn đối thoại vừa rồi thoáng hiện lên, tròng mắt nhất thời trừng lớn.
Trầm Phùng An...Thật sự coi trọng Nguyễn Nhu rồi?
Ngày đó sau khi Trần tỷ tới, liên tiếp ba ngày, Trầm Phùng An chưa từng nhận được tin nhắn của Nguyễn Nhu.
Cô thích dùng biểu tình: "Trời giá rét nhà ai lại nên phá sản đây ~"* để trêu chọc anh, hơn nữa mỗi lần còn khen thưởng 520.
*nguyên văn: Thiên lương liễu thùy gia hựu cai phá sản liễu = thiên lương vương phá: trong vài cuốn tiểu thuyết ngôn tình/ đam mỹ cho nam chính não tàn nói là: "Trời lạnh rồi làm cho Vương thị phá sản đi" (tác giả muốn thể hiện nhân vật chính quyền lợi lớn tới mức nói nhẹ nhàng như vậy là có thể làm cho một cái tập đoàn tài chính phá sản, ps: muốn biểu đạt thời cơ đã đến, nên làm cho Vương thị phá sản mà không biết nên dùng lý do gì nên nói bừa lý do này). Về sau cụm từ này hot trên MXH Trung, rồi nhiều truyện cũng dùng cụm từ này như một kiểu nói hài hước.
Mấy ngày nay chưa nhận được tin nhắn của cô, anh lại có chút không quen.
Đại khá là bởi vì tiểu Trần sợ phiền phức, cho rằng cô gái nhỏ thích dính người, chọc hắn không cao hứng.
Trầm Phùng An không nhận được gì, anh chủ động nhắn tin cho cô, tiếc chữ như vàng: "Bận bịu sao?"
Điện thoại di động lập tức rung lên.
Cô gọi điện tới, giọng nói nhẹ nhàng mềm nhũn, bên đầu dây kia làm nũng: "Sao thế, chú Trầm, muốn kim chủ rồi?"
Trầm Phùng An lần chuỗi phật châu trơn nhẵn tinh tế ở giữa ngón tay, vuốt phẳng từng viên một, thanh âm trầm thấp khó chịu nổi lên.
Nguyễn Nhu a một tiếng: "Anh nói gì, thanh âm quá nhỏ, em không nghe rõ."
Sau chốc lát trầm mặc.
Trầm Phùng An đè nặng âm điệu: "Bắn pháo không*? Không lấy tiền."
*Nguyên văn "đả pháo": Thuật ngữ trong ngành mại d*m, ý hỏi là có muốn làm 1 lần không
Sau một tiếng.
Trầm Phùng An đứng ở biệt thự Tây giao, trong bóng đêm mịt mờ, như có ánh sao mạnh tựa vũ bão ập tới, chính là Nguyễn Nhu đang chạy về hướng của anh.
Anh một tay cầm điếu thuốc, một tay vỗ phật châu, thần sắc trên mặt ẩn trong bóng đêm, thanh âm vô tình không dư thừa, chỉ có khóe mắt hơi cong lên là đầu mối: "Tới nhanh như vậy? Trên đường không kẹt xe?"
"Một đường như gió mới tới được."
Cô cầm lấy điếu thuốc trong tay anh, không có hút, kẹp ở giữa ngón tay chơi. Trầm Phùng An rũ xuống đôi mắt: "Muốn hút thuốc?"
Cô tùy ý đem thuốc bỏ vào cổ áo của anh, nghiêm trang nói: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe."
Trầm Phùng An cười cười, dùng tay dí trán của cô nói: "Đứa nhỏ này thật là."
Cô che mình lại không cho anh động, ánh mắt từ dưới người anh vượt qua, cười hỏi: "Đêm nay chú Trầm muốn giả làm gì? Sài lang mãnh thú hay là chó con mèo con?"
Trầm Phùng An thu hồi chuỗi phật châu trên tay.
Anh tiến lên một bước, cằm đặt trên đỉnh đầu của cô, thân thể cao lớn áp chế, thanh âm liên tục không có cách nào kiềm chế bởi vì khoảng cách gần mà trở nên hung hăng: "Đêm nay chơi Tây Môn Khánh đại chiến Phan Kim Liên."
Một hồi vật lộn, sảng khoái tận hứng.
Lần trước xong việc, Trầm Phùng An thấy quá mức tiếc nuối, lúc này đây xong việc, Trầm Phùng An vênh vang đắc ý.
Tâm tình của anh rất tốt, thậm chí ôm cô cùng tắm. Tắm, lại làm thêm một tiếng. Cuối cùng hai người từ trong nước đi ra, đều hết hơi hết sức.
Ngoài cửa sổ, cảnh đêm rực rỡ.
Cô mềm mại nằm úp sấp trong ngực anh, tiểu hồ ly trong nháy mắt hóa thân làm con cừu nhỏ, ỏn à ỏn ẻn sai bảo anh: "Mỏi eo đau lưng, xoa xoa cho em."
Trầm Phùng An vô ý thức liền vươn tay, sau đó treo ở giữa không trung, dừng lại: "Yếu ớt."
Cô nghiêm túc nhìn anh: "Em bao anh, đừng nói để anh xoa bóp cho em, chính là nửa đêm chạy đi ra ngoài mua đồ ăn khuya cũng là nên làm."
Anh phối hợp diễn, tính toán nói: "Mỗi ngày 520, tổng cộng chỉ có 15,000. Có người bao nuôi như em sao?"
Cô tiến tới hôn hôn môi mỏng của anh, giọng nói dí dỏm: "Cái này gọi là loại hình bao dưỡng theo kiểu bảo vệ môi trường."
Trầm Phùng An thuận thế chế trụ cái ót của cô, cúi đầu hôn: "Ha, tôi sẽ để em học hỏi một chút, cái gì gọi là bao nuôi xa xỉ."
Anh lấy ra hợp đồng của một bộ phim điện ảnh. Có tiền có thể ma xui quỷ khiến, ngắn ngủi một tháng, tất cả đều chuẩn bị đầy đủ hết, còn thiếu mỗi nữ chính. Vì để nổi bật vai diễn nữ chính, anh cố ý giao phó cho đạo diễn cùng biên kịch, người nào cũng không thể đoạt danh tiếng của nữ chính.
Cô trợn to mắt, đem hợp đồng lật đi lật lại nhìn mười lượt, cuối cùng nhảy lên trên người anh, vẻ mặt hung phấn, nhìn như có nhiều chuyện muốn hỏi anh, cuối cùng đến miệng liền chỉ nói một câu: "Anh không phải quỷ cùng đường à?"
Trầm Phùng An giọng nói bình thản: "Không phải."
Cô: "Nhiều tiền sao?"
Trầm Phùng An suy nghĩ một chút: "Tạm được."
Cô khẽ nhếch lấy cái miệng nhỏ nhắn, bỗng nghĩ đến cái gì, ngón tay chỉ anh: "Còn có yêu cầu gì thêm không?"
Trầm Phùng An hứng thú nhìn chòng chọc cô, phun ra hai chữ: "Không có."
"Anh cho em xài nhiều tiền như vậy, không đề cập tới nửa điểm yêu cầu?"
Trầm Phùng An cong môi cười nhạt, lòng bàn tay ấm áp mơn trớn cái mũi cao thanh tú của cô: "Mua một việc vui mà thôi."
Cô giơ tay kí hiệu "Ok", từ trong ngực anh ngồi dậy, trịnh trọng khom lưng 90 độ cúi mình, thái độ đoan chính, giống như học sinh đoạt giải lên đài phát biểu: "Em lần đầu tiên được người bao, kinh nghiệm không đủ, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn."
Nét mặt cô lộ ra nụ cười giáo hoạt, chếch mâu ngạo nghễ. Tóc đen da như tuyết, môi đỏ mọng đôi mắt sáng, sáng loáng mê hoặc.
Trầm Phùng An nuốt một ngụm.
Anh không do dự, một tay kéo cô qua, tư thế ưu nhã, liếm liếm gò má cô, sâu xa nói: "Kêu chú."
"Đừng nói kêu chú, kêu ba ba đều được."
"Khẩu vị tôi không nặng như vậy."
"Vậy anh thích khẩu vị gì."
Trầm Phùng An bưng mặt cô, dọc theo cằm trở xuống chậm rãi vuốt ve: "Khẩu vị của tôi, phải dựa vào em đến tìm hiểu, không có bọ cánh cam, cũng đừng ôm đồ sứ sống*, em tự mà nghĩ rõ ràng."
* không có bọ cánh cam, cũng đừng ôm đồ sứ sống: Ngạn ngữ Trung Quốc, đại khái là làm việc gì trước nghĩ kĩ chính mình, nếu như thể lực có hạn cũng đừng đi làm những việc mình không thể làm giống như điển "Ngu Công dời núi".
Cô khuôn mặt yêu kiều tươi cười: "Anh vừa có tiền còn có sống, em còn phải suy nghĩ cái gì, dù cho anh có là tên biến thái, em cũng nhận."
Trầm Phùng An nâng cô lên hướng bên giường đi tới.
Một đêm nghỉ ngơi, thẳng đến sáng sớm thì bị tiếng điện thoại đánh thức. Trầm Phùng An buồn ngủ mắt mông lung, mò lấy điện thoại di động ở tủ đầu giường, hơi mất kiên nhẫn, ánh mắt chạm tới người bên gối, chân mày trong nháy mắt giãn ra.
Cô lông mi cong cong môi anh đào khéo léo, tiếng vù vù rất nhỏ phát ra, đang ngủ say.
Trầm Phùng An bóp bóp mặt cô, không dùng nhiều lực, ngón tay giữa mân mê nhào nặn, một bên đè xuống nút nhận, thanh âm băng lãnh: "Chuyện gì?"
Trần Dần ở bên kia âm thanh cẩn thận từng li từng tí: "Ba, ngày hôm nay sinh nhật ông nội, ba có đi cùng con không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook