Nàng Thật Xinh Đẹp
-
Chương 21: TG2: Mỹ Nhân Như Hoa Cách Tầng Mây (3)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Sữa Mật Ong
Banner: The June Team
Bọn họ rời khỏi hoa viên, hắn gấp không chờ nổi muốn chứng thực suy nghĩ trong lòng, hướng về thư phòng, ý bảo nàng đi theo.
Càng đi về phía trước, thì càng lo nghĩ. Lo lắng không phải là nàng, lại phải tiếp tục chịu giày vò.
Nàng nhắm mắt theo đuôi đi cạnh hắn, an tĩnh cực kì, không biết là đang sợ hay khẩn trương, không hề gây ra một chút động tĩnh nào. Hắn nhịn không được liếc một cái, đôi mắt rũ xuống, thoáng nhìn đôi giày thấp thoáng dưới làn váy kia, khéo léo tinh xảo, tư thế đi phiên nhược khinh vân*, bộ bộ sinh liên**.
*nhẹ nhàng như mây
**mỗi bước đi qua như hoa sen nở rộ
Nữ tử rừng trúc cũng có dáng người thướt tha như vậy, tú lý di hương, nhu tình xước thái***.
***tú lý di hương: mỗi bước đi như để lại hương thơm, nhu tình xước thái: thần thái ôn nhu
Thiếu nữ cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình của hắn, ánh mắt hắn tràn đầy muốn thử cùng hưng phấn, tuy vẫn là dáng dấp thanh nhã như trước, thế nhưng giữa hai hàng lông mày không che giấu được sự chờ đợi.
Nàng cố ý thả nhẹ bước chân, bất động thanh sắc mà rời khỏi giữa tầm mắt hắn. Hắn vốn đang ngồi nghiêm chỉnh, liền nâng cằm, liếc qua nàng, bây giờ nương theo động tác của nàng, xoay qua, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi sao lại đi ngày càng chậm?"
Nàng uyển chuyển nhỏ nhẹ, dứt khoát lui ra sau lưng hắn: "Ta muốn hầu hạ đại ca."
Hầu hạ.
Hắn lập tức nhớ tới đêm đó, hắn dùng ngàn lượng hoàng kim làm mồi, lại bị thiếu nữ rừng trúc cự tuyệt.
Trong đầu tràn đầy tư vị ngọt ngào thơm ngon của thiếu nữ, hắn không khỏi nuốt một ngụm, ngơ ngẩn nhìn sang nói một câu: "Hầu hạ như thế nào?"
Nói xong, lại cảm thấy không thích hợp. Trong lời nói quá ám muội, mặc kệ tầng ý tứ nào, đều làm người quẫn bách.
Thiếu nữ cười khẽ, thần tình ngây thơ thuần khiết, tay vỗ trên xe đẩy, đẩy hắn về phía trước: "Là giống như vậy."
Ngôn Dụ Chi nghe vậy liền thở phào, thuận thế nói theo: "Động tác nhanh lên, ta có việc gấp muốn cùng ngươi thương lượng."
Thiếu nữ đáp ứng: "Vâng."
Hắn nói đi nhanh chút, nàng liền thực sự tăng nhanh tốc độ, một người kiều kiều nhược nhược, lại đẩy xe nhanh như bay. Chờ đến cửa thư phòng, nàng bất chợt dừng lại, hắn suýt chút nữa bị nàng đổ ra ngoài, hoàn hảo bắt lại hai bên tay vịn đúng lúc, mới không bị quá mức thất thố.
Tất cả gian phòng của Ngôn phủ cánh cửa đều được thiết kế đặc biệt, để thuận tiện cho Ngôn Dụ Chi ra vào, không đợi hắn lên tiếng, nàng đã trước một bước mở cửa ra: "Đại ca, mời."
Thư phòng bố trí mộc mạc, giống như chủ nhân của nó, bất hiển sơn lộ thủy*.
*những người kín đáo, không thích bộc lộ ra quá nhiều
Ngôn Dụ Chi chỉ chiếc ghế bên cạnh: "Ngươi ngồi đi."
Nàng không dám ngồi, thắt lưng yêu kiều mềm mại như liễu, phúc thân với hắn, giọng nói trong trẻo mềm mại: "A Uyển khó có được cơ hội trình diện đại ca một lần, trong lòng khẩn trương, nghe thấy đại ca có chuyện gấp, càng là nôn nóng bất an."
Nàng nói thẳng ra như vậy, vừa lúc bớt giúp hắn thời gian hỏi han khách sáo.
Hắn hiện tại, chỉ nghĩ đến uống thuốc. Uống được thuốc ngon.
Ngôn Dụ Chi thưởng thức nhẫn ngọc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt xung quanh, thong thả ung dung nói: "Đại ca có chuyện, muốn nhờ ngươi giúp một tay, không biết ngươi có bằng lòng không?"
Thiếu nữ lập tức trả lời: "Ta nguyện ý."
Ngôn Dụ Chi khóe miệng cười mỉm: "Ngươi đáp ứng nhanh như vậy, không hỏi xem ta muốn ngươi giúp một tay, là chuyện gì sao?"
Nàng cúi đầu, lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn tinh tế, thanh âm vừa nhu vừa mềm: "Huynh trưởng như cha, đại ca là trời của Ngôn phủ, tự nhiên cũng là trời của A Uyển, vô luận đại ca nhờ A Uyển làm chuyện gì, A Uyển đều sẽ làm."
Ngôn Dụ Chi vỗ ống tay áo của nàng: "A Uyển tốt."
Hắn trước đây ít cùng người thân cận, sát phạt quyết đoán đã quen, cơ hồi quên cách cùng người ôn nhu ở chung là như thế nào.
Hôm nay tận lực làm ra bộ dáng huynh trưởng hòa ái, ngược lại có chút không được tự nhiên. Nếu như hắn có thể nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình, liền có thể thấy được bản thân giống như một con mãnh thú chỉ chờ con mồi mắc câu, âm thầm vươn ra móng vuốt sắc bén.
Hắn không để ý xoa một bên tay áo thêu hoa của nàng, giọng nói nhu hòa: "A Uyển, chuyện đại ca làm tiếp theo, có thể khiến ngươi cảm thấy có chút khó có thể tiếp thu..."
Thiếu nữ ân cần hướng về trước, đôi mắt to trong suốt, kiều kiều sợ sệt: "Đại ca sao lại nói như vậy?"
Hắn hạ mắt liền trông thấy khuôn mặt tựa như mẫu đơn trong tuyết, phấn bạch đại lục (?), tiên tư ngọc sắc*.
*đẹp như tiên nữ
Những thân sinh muội muội khác của hắn, không có một ai có thể so sánh với nàng.
Ngôn gia nổi danh gia tộc mỹ mạo, trong nhà con cháu, vô luận nam nữ, mỗi người dung nhan thanh lệ. Nhưng tất cả trước mặt nàng, đều giống như bị biến thành lá rách trong bùn.
Hắn không khỏi phỏng đoán phụ mẫu thân sinh của nàng rốt cuộc là nhân vật nào, có thể sinh ra một nữ nhi tuyệt thế vô song như vậy.
Mỹ nhân ở bên, người luôn luôn cao ngạo hung ác nham hiểm cũng không nhịn được thấp giọng dụ dỗ: "Đại ca sẽ nhẹ nhàng, tận lực không làm ngươi quá đau nhức."
Nàng mím cặp môi đỏ mọng, bả vai run lên: "A Uyển sợ đau nhất, tuy nhiên không biết đại ca đến tột cùng là muốn làm gì, nhưng là A Uyển sẽ cố gắng chịu đựng."
Ngôn Dụ Chi thỏa mãn gật đầu, tỏ vẻ trấn an, trìu mến vươn tay gõ một cái lên đầu nàng: "A Uyển thật hiểu chuyện."
Một giây kế tiếp.
Hắn lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai lấy ra dao nhỏ, cắt qua ngón tay nàng, huyết châu lập tức chảy ra, trái tim hắn liền không ngừng phù phù phù nhảy lên.
Theo bản năng liền muốn đến gần thử một chút.
Khi môi sắp đụng phải, lập tức nhớ đến chuyện nam nữ thụ thụ bất tương thân.
Không thể làm gì khác hơn là nhịn đau dừng lại, ánh mắt quét xung quanh, hi vọng tìm được một chiếc bát sạch tiếp được. Nhưng nơi nào có bát, hắn gặp nàng ở hoa viên, chỉ muốn tìm người, căn bản không nghĩ tới chuẩn bị gì.
Mắt thấy máu kia sắp rớt xuống, Ngôn Dụ Chi liếm khóe miệng, nhẹ giọng dặn dò: "A Uyển, ngươi nhắm mắt lại."
Thiếu nữ nghe lời làm theo.
Nàng vừa nhắm mắt, hắn liền hé miệng, đem tay của nàng nâng cao, vừa vặn tiếp được giọt máu chảy ra kia.
Chớp mắt khi máu chạm môi, Ngôn Dụ Chi trợn to mắt.
Chính là vị này.
Thơm ngọt ngon miệng, tươi đẹp cực kì. Bao nhiêu ngày đêm, hắn ăn ngủ không yên, chính là vì thuốc giải giống như quỳnh lộ này.
Hai mươi năm hắn bị khổ dược tra tấn, hôm nay cuối cùng cũng được giải thoát rồi. Chỉ cần là hương vị này, để hắn mỗi ngày đều uống thuốc cũng được.
Hắn đem tất cả máu chảy ra kia tất cả đều uống hết, mãi đến khi không còn nữa, lúc này mới buông tay ra.
Thiếu nữ từ đầu đến cuối không nói gì lui về phía sau, vẫn còn nhắm hai mắt, ngữ khí run rẩy, hỏi: "Đại ca, xong chưa?"
Ngôn Dụ Chi thu hồi biểu tình, che giấu cảm xúc hưng phấn khi thưởng dược lúc nãy, trầm giọng nói: "Quả nhiên là ngươi."
Thiếu nữ thân hình cứng ngắc, ngữ khí ngày càng yếu: "Đại ca nói gì vậy, A Uyển nghe không hiểu."
Hắn nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc, giọng điệu ép buộc: "Người xuất hiện vào hai buổi tối ở rừng trúc, là ngươi, có đúng hay không?"
Thiếu nữ sững sờ mấy giây.
Nàng đại khái cũng sớm đoán được, nên cũng không phủ nhận, ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Đại ca thật là lợi hại, vậy mà lại thử huyết."
Tầng sa mỏng bị chọc thủng, hai người cũng sẽ không tiếp tục giả vờ giả vịt.
Hắn không chút hoang mang hỏi: "A Uyển, đại ca có một chuyện chưa rõ, còn thỉnh ngươi giải đáp nghi hoặc."
Nàng tự nhiên biết hắn muốn hỏi gì. Người đem triều chính đùa giỡn trong lòng bàn tay, quen thuộc nắm giữ toàn cục, sao cho phép trong lòng có nghi hoặc.
Thiếu nữ chủ động nói ra: "Buổi chiều đầu tiên xuất hiện ở rừng trúc, là bởi vì ta nhớ phụ thân, năm ấy ta vào phủ, phụ thân từng mang ta đến rừng trúc, chỉ vào cảnh rừng xanh biếc, nói cho ta, về sau bất luận gặp phải khó khăn gì, đều phải giống như trúc xanh, dù bị vạn lần giày vò đều kiên cường, mặc kệ đông tây nam bắc phong*."
*bất kể ra sao
Hắn nghe ra trong lời nàng nói có oan ức, hỏi: "Làm sao, ở trong phủ trải qua không tốt sao? Có người khinh bạc ngươi?"
Nàng cúi đầu không nói.
Hắn vốn không để ý chuyện hậu trạch, thấy nàng không chịu nói, cũng không truy hỏi nữa, mà là đem đề tài chuyển sang đêm thứ hai: "Lá gan ngươi cũng rất lớn, ở rừng trúc gặp phải chuyện như vậy, còn dám tiếp tục đi, ngươi liền tưởng niệm cha đến vậy sao?"
Thiếu nữ khẽ nâng đầu, một đôi mắt sáng như sao nhìn qua, nàng nhìn hắn, ánh mắt cực nóng, môi đỏ khẽ mở: "Bởi vì lo lắng cho đại ca, cho nên mới ở rừng trúc chờ."
Hắn hô hấp nhất thời ngưng lại: "Ngươi không sợ sao?"
Dáng dấp khi khởi phát bệnh của hắn, liền chính hắn cũng không dám nhìn, huống chi là nàng.
Thiếu nữ ngữ khí kiều nhuyễn, thành khẩn chân thành: "Ban đầu là sợ, nhưng so với sợ sệt, càng nhiều chính là lo lắng, ta thấy đại ca ở trong phủ tìm người, vừa sợ vừa vội, một mặt sợ đại ca trách tội ta, một mặt lại lo lắng đại ca phát bệnh lần nữa, vì lẽ đó chỉ có thể lấy khăn che mặt, ở rừng trúc chờ đợi."
Hắn tinh tế thưởng thức từng chữ trong lời nói của nàng, hỏi: "Sau đó sao lại không giống vậy? Không chờ nữa?"
Thiếu nữ ủy khuất nói: "Đại ca cường lưu ta ở lại, ta giẫm đại ca vài cái, vì vậy nên không dám đi nữa."
Hắn mím mím khóe môi, một lần nữa đánh giá người trước mắt.
Nàng nhu cực kì, vòng eo nhu, mặt mày nhu, mềm mại như nước đến thế, lúc này lại len lén nhìn hắn, ánh mắt cô đơn bất lực, chạm đến tầm mắt hắn, run lên một cái, lập tức cúi thấp đầu.
Hắn yên lòng: "A Uyển, chuyện đêm đó, đại ca không truy cứu."
"Cảm tạ đại ca." Nàng nói chuyện, thanh âm hạ thấp, hai tay kéo ống tay áo, lo sợ bất an: "Đại ca, ta cũng không còn chuyện giấu ngươi, hiện tại ta có thể trở về rồi sao?"
Hắn sáng tỏ nói cho nàng: "Không thể."
Nàng quýnh lên, đại khái là sợ hắn: "Tại sao vậy?"
Ngôn Dụ Chi: "Vì đại ca không muốn tiếp tục uống khổ dược."
- -
Lời editor: Xin lỗi mọi người vì biến mất quá lâu, mùa dịch này ta được nghỉ, sẽ cố gắng ra chương bù cho mọi người nha ^^ Mọi người vote và cmt cho mình có động lực nè yêu mọi người nhiều lắm vì vẫn luôn ủng hộ mình trong suốt thời gian qua ~
Edit: Sữa Mật Ong
Banner: The June Team
Bọn họ rời khỏi hoa viên, hắn gấp không chờ nổi muốn chứng thực suy nghĩ trong lòng, hướng về thư phòng, ý bảo nàng đi theo.
Càng đi về phía trước, thì càng lo nghĩ. Lo lắng không phải là nàng, lại phải tiếp tục chịu giày vò.
Nàng nhắm mắt theo đuôi đi cạnh hắn, an tĩnh cực kì, không biết là đang sợ hay khẩn trương, không hề gây ra một chút động tĩnh nào. Hắn nhịn không được liếc một cái, đôi mắt rũ xuống, thoáng nhìn đôi giày thấp thoáng dưới làn váy kia, khéo léo tinh xảo, tư thế đi phiên nhược khinh vân*, bộ bộ sinh liên**.
*nhẹ nhàng như mây
**mỗi bước đi qua như hoa sen nở rộ
Nữ tử rừng trúc cũng có dáng người thướt tha như vậy, tú lý di hương, nhu tình xước thái***.
***tú lý di hương: mỗi bước đi như để lại hương thơm, nhu tình xước thái: thần thái ôn nhu
Thiếu nữ cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình của hắn, ánh mắt hắn tràn đầy muốn thử cùng hưng phấn, tuy vẫn là dáng dấp thanh nhã như trước, thế nhưng giữa hai hàng lông mày không che giấu được sự chờ đợi.
Nàng cố ý thả nhẹ bước chân, bất động thanh sắc mà rời khỏi giữa tầm mắt hắn. Hắn vốn đang ngồi nghiêm chỉnh, liền nâng cằm, liếc qua nàng, bây giờ nương theo động tác của nàng, xoay qua, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi sao lại đi ngày càng chậm?"
Nàng uyển chuyển nhỏ nhẹ, dứt khoát lui ra sau lưng hắn: "Ta muốn hầu hạ đại ca."
Hầu hạ.
Hắn lập tức nhớ tới đêm đó, hắn dùng ngàn lượng hoàng kim làm mồi, lại bị thiếu nữ rừng trúc cự tuyệt.
Trong đầu tràn đầy tư vị ngọt ngào thơm ngon của thiếu nữ, hắn không khỏi nuốt một ngụm, ngơ ngẩn nhìn sang nói một câu: "Hầu hạ như thế nào?"
Nói xong, lại cảm thấy không thích hợp. Trong lời nói quá ám muội, mặc kệ tầng ý tứ nào, đều làm người quẫn bách.
Thiếu nữ cười khẽ, thần tình ngây thơ thuần khiết, tay vỗ trên xe đẩy, đẩy hắn về phía trước: "Là giống như vậy."
Ngôn Dụ Chi nghe vậy liền thở phào, thuận thế nói theo: "Động tác nhanh lên, ta có việc gấp muốn cùng ngươi thương lượng."
Thiếu nữ đáp ứng: "Vâng."
Hắn nói đi nhanh chút, nàng liền thực sự tăng nhanh tốc độ, một người kiều kiều nhược nhược, lại đẩy xe nhanh như bay. Chờ đến cửa thư phòng, nàng bất chợt dừng lại, hắn suýt chút nữa bị nàng đổ ra ngoài, hoàn hảo bắt lại hai bên tay vịn đúng lúc, mới không bị quá mức thất thố.
Tất cả gian phòng của Ngôn phủ cánh cửa đều được thiết kế đặc biệt, để thuận tiện cho Ngôn Dụ Chi ra vào, không đợi hắn lên tiếng, nàng đã trước một bước mở cửa ra: "Đại ca, mời."
Thư phòng bố trí mộc mạc, giống như chủ nhân của nó, bất hiển sơn lộ thủy*.
*những người kín đáo, không thích bộc lộ ra quá nhiều
Ngôn Dụ Chi chỉ chiếc ghế bên cạnh: "Ngươi ngồi đi."
Nàng không dám ngồi, thắt lưng yêu kiều mềm mại như liễu, phúc thân với hắn, giọng nói trong trẻo mềm mại: "A Uyển khó có được cơ hội trình diện đại ca một lần, trong lòng khẩn trương, nghe thấy đại ca có chuyện gấp, càng là nôn nóng bất an."
Nàng nói thẳng ra như vậy, vừa lúc bớt giúp hắn thời gian hỏi han khách sáo.
Hắn hiện tại, chỉ nghĩ đến uống thuốc. Uống được thuốc ngon.
Ngôn Dụ Chi thưởng thức nhẫn ngọc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt xung quanh, thong thả ung dung nói: "Đại ca có chuyện, muốn nhờ ngươi giúp một tay, không biết ngươi có bằng lòng không?"
Thiếu nữ lập tức trả lời: "Ta nguyện ý."
Ngôn Dụ Chi khóe miệng cười mỉm: "Ngươi đáp ứng nhanh như vậy, không hỏi xem ta muốn ngươi giúp một tay, là chuyện gì sao?"
Nàng cúi đầu, lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn tinh tế, thanh âm vừa nhu vừa mềm: "Huynh trưởng như cha, đại ca là trời của Ngôn phủ, tự nhiên cũng là trời của A Uyển, vô luận đại ca nhờ A Uyển làm chuyện gì, A Uyển đều sẽ làm."
Ngôn Dụ Chi vỗ ống tay áo của nàng: "A Uyển tốt."
Hắn trước đây ít cùng người thân cận, sát phạt quyết đoán đã quen, cơ hồi quên cách cùng người ôn nhu ở chung là như thế nào.
Hôm nay tận lực làm ra bộ dáng huynh trưởng hòa ái, ngược lại có chút không được tự nhiên. Nếu như hắn có thể nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình, liền có thể thấy được bản thân giống như một con mãnh thú chỉ chờ con mồi mắc câu, âm thầm vươn ra móng vuốt sắc bén.
Hắn không để ý xoa một bên tay áo thêu hoa của nàng, giọng nói nhu hòa: "A Uyển, chuyện đại ca làm tiếp theo, có thể khiến ngươi cảm thấy có chút khó có thể tiếp thu..."
Thiếu nữ ân cần hướng về trước, đôi mắt to trong suốt, kiều kiều sợ sệt: "Đại ca sao lại nói như vậy?"
Hắn hạ mắt liền trông thấy khuôn mặt tựa như mẫu đơn trong tuyết, phấn bạch đại lục (?), tiên tư ngọc sắc*.
*đẹp như tiên nữ
Những thân sinh muội muội khác của hắn, không có một ai có thể so sánh với nàng.
Ngôn gia nổi danh gia tộc mỹ mạo, trong nhà con cháu, vô luận nam nữ, mỗi người dung nhan thanh lệ. Nhưng tất cả trước mặt nàng, đều giống như bị biến thành lá rách trong bùn.
Hắn không khỏi phỏng đoán phụ mẫu thân sinh của nàng rốt cuộc là nhân vật nào, có thể sinh ra một nữ nhi tuyệt thế vô song như vậy.
Mỹ nhân ở bên, người luôn luôn cao ngạo hung ác nham hiểm cũng không nhịn được thấp giọng dụ dỗ: "Đại ca sẽ nhẹ nhàng, tận lực không làm ngươi quá đau nhức."
Nàng mím cặp môi đỏ mọng, bả vai run lên: "A Uyển sợ đau nhất, tuy nhiên không biết đại ca đến tột cùng là muốn làm gì, nhưng là A Uyển sẽ cố gắng chịu đựng."
Ngôn Dụ Chi thỏa mãn gật đầu, tỏ vẻ trấn an, trìu mến vươn tay gõ một cái lên đầu nàng: "A Uyển thật hiểu chuyện."
Một giây kế tiếp.
Hắn lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai lấy ra dao nhỏ, cắt qua ngón tay nàng, huyết châu lập tức chảy ra, trái tim hắn liền không ngừng phù phù phù nhảy lên.
Theo bản năng liền muốn đến gần thử một chút.
Khi môi sắp đụng phải, lập tức nhớ đến chuyện nam nữ thụ thụ bất tương thân.
Không thể làm gì khác hơn là nhịn đau dừng lại, ánh mắt quét xung quanh, hi vọng tìm được một chiếc bát sạch tiếp được. Nhưng nơi nào có bát, hắn gặp nàng ở hoa viên, chỉ muốn tìm người, căn bản không nghĩ tới chuẩn bị gì.
Mắt thấy máu kia sắp rớt xuống, Ngôn Dụ Chi liếm khóe miệng, nhẹ giọng dặn dò: "A Uyển, ngươi nhắm mắt lại."
Thiếu nữ nghe lời làm theo.
Nàng vừa nhắm mắt, hắn liền hé miệng, đem tay của nàng nâng cao, vừa vặn tiếp được giọt máu chảy ra kia.
Chớp mắt khi máu chạm môi, Ngôn Dụ Chi trợn to mắt.
Chính là vị này.
Thơm ngọt ngon miệng, tươi đẹp cực kì. Bao nhiêu ngày đêm, hắn ăn ngủ không yên, chính là vì thuốc giải giống như quỳnh lộ này.
Hai mươi năm hắn bị khổ dược tra tấn, hôm nay cuối cùng cũng được giải thoát rồi. Chỉ cần là hương vị này, để hắn mỗi ngày đều uống thuốc cũng được.
Hắn đem tất cả máu chảy ra kia tất cả đều uống hết, mãi đến khi không còn nữa, lúc này mới buông tay ra.
Thiếu nữ từ đầu đến cuối không nói gì lui về phía sau, vẫn còn nhắm hai mắt, ngữ khí run rẩy, hỏi: "Đại ca, xong chưa?"
Ngôn Dụ Chi thu hồi biểu tình, che giấu cảm xúc hưng phấn khi thưởng dược lúc nãy, trầm giọng nói: "Quả nhiên là ngươi."
Thiếu nữ thân hình cứng ngắc, ngữ khí ngày càng yếu: "Đại ca nói gì vậy, A Uyển nghe không hiểu."
Hắn nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc, giọng điệu ép buộc: "Người xuất hiện vào hai buổi tối ở rừng trúc, là ngươi, có đúng hay không?"
Thiếu nữ sững sờ mấy giây.
Nàng đại khái cũng sớm đoán được, nên cũng không phủ nhận, ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Đại ca thật là lợi hại, vậy mà lại thử huyết."
Tầng sa mỏng bị chọc thủng, hai người cũng sẽ không tiếp tục giả vờ giả vịt.
Hắn không chút hoang mang hỏi: "A Uyển, đại ca có một chuyện chưa rõ, còn thỉnh ngươi giải đáp nghi hoặc."
Nàng tự nhiên biết hắn muốn hỏi gì. Người đem triều chính đùa giỡn trong lòng bàn tay, quen thuộc nắm giữ toàn cục, sao cho phép trong lòng có nghi hoặc.
Thiếu nữ chủ động nói ra: "Buổi chiều đầu tiên xuất hiện ở rừng trúc, là bởi vì ta nhớ phụ thân, năm ấy ta vào phủ, phụ thân từng mang ta đến rừng trúc, chỉ vào cảnh rừng xanh biếc, nói cho ta, về sau bất luận gặp phải khó khăn gì, đều phải giống như trúc xanh, dù bị vạn lần giày vò đều kiên cường, mặc kệ đông tây nam bắc phong*."
*bất kể ra sao
Hắn nghe ra trong lời nàng nói có oan ức, hỏi: "Làm sao, ở trong phủ trải qua không tốt sao? Có người khinh bạc ngươi?"
Nàng cúi đầu không nói.
Hắn vốn không để ý chuyện hậu trạch, thấy nàng không chịu nói, cũng không truy hỏi nữa, mà là đem đề tài chuyển sang đêm thứ hai: "Lá gan ngươi cũng rất lớn, ở rừng trúc gặp phải chuyện như vậy, còn dám tiếp tục đi, ngươi liền tưởng niệm cha đến vậy sao?"
Thiếu nữ khẽ nâng đầu, một đôi mắt sáng như sao nhìn qua, nàng nhìn hắn, ánh mắt cực nóng, môi đỏ khẽ mở: "Bởi vì lo lắng cho đại ca, cho nên mới ở rừng trúc chờ."
Hắn hô hấp nhất thời ngưng lại: "Ngươi không sợ sao?"
Dáng dấp khi khởi phát bệnh của hắn, liền chính hắn cũng không dám nhìn, huống chi là nàng.
Thiếu nữ ngữ khí kiều nhuyễn, thành khẩn chân thành: "Ban đầu là sợ, nhưng so với sợ sệt, càng nhiều chính là lo lắng, ta thấy đại ca ở trong phủ tìm người, vừa sợ vừa vội, một mặt sợ đại ca trách tội ta, một mặt lại lo lắng đại ca phát bệnh lần nữa, vì lẽ đó chỉ có thể lấy khăn che mặt, ở rừng trúc chờ đợi."
Hắn tinh tế thưởng thức từng chữ trong lời nói của nàng, hỏi: "Sau đó sao lại không giống vậy? Không chờ nữa?"
Thiếu nữ ủy khuất nói: "Đại ca cường lưu ta ở lại, ta giẫm đại ca vài cái, vì vậy nên không dám đi nữa."
Hắn mím mím khóe môi, một lần nữa đánh giá người trước mắt.
Nàng nhu cực kì, vòng eo nhu, mặt mày nhu, mềm mại như nước đến thế, lúc này lại len lén nhìn hắn, ánh mắt cô đơn bất lực, chạm đến tầm mắt hắn, run lên một cái, lập tức cúi thấp đầu.
Hắn yên lòng: "A Uyển, chuyện đêm đó, đại ca không truy cứu."
"Cảm tạ đại ca." Nàng nói chuyện, thanh âm hạ thấp, hai tay kéo ống tay áo, lo sợ bất an: "Đại ca, ta cũng không còn chuyện giấu ngươi, hiện tại ta có thể trở về rồi sao?"
Hắn sáng tỏ nói cho nàng: "Không thể."
Nàng quýnh lên, đại khái là sợ hắn: "Tại sao vậy?"
Ngôn Dụ Chi: "Vì đại ca không muốn tiếp tục uống khổ dược."
- -
Lời editor: Xin lỗi mọi người vì biến mất quá lâu, mùa dịch này ta được nghỉ, sẽ cố gắng ra chương bù cho mọi người nha ^^ Mọi người vote và cmt cho mình có động lực nè yêu mọi người nhiều lắm vì vẫn luôn ủng hộ mình trong suốt thời gian qua ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook