Nàng Thật Xinh Đẹp
-
Chương 16: TG1: Nữ Minh Tinh Thành Danh Sau Một Đêm (16)
Edit: Sữa Mật Ong
Banner: The June Team
Thời gian lặng yên không tiếng động chảy xuôi, chớp mắt một tháng đã là quá khứ.
Trong thời gian này, Trầm Phùng An vẫn ở tại biệt thự Tây giao. Anh như thường lệ như thế nào thì giờ vẫn như thế đó, nên chơi cứ chơi, nên đi sòng bài liền đi sòng bài, không lộ nửa điểm đầu mối tâm tình, chỉ là buổi tối lúc trở lại biệt thự, ở trên lầu ngoài phòng ngủ đứng một hồi lâu.
Không đi vào, chỉ đứng nhìn chăm chú cánh cửa kia.
Anh cũng không ở trong phòng ngủ, nhiều phòng như vậy, đột nhiên tất cả đều trở thành phần mộ hoang vu, làm thế nào cũng không ngủ yên được.
Anh không thể làm gì khác hơn là ngủ trên ghế sofa trong phòng khách.
Phòng khách bị đập nát sớm đã khôi phục nguyên dạng, cửa lớn đã thay thành dạng trong suốt, chỉ cần anh mở mắt, có thể nhìn thấy có ai từ bên ngoài đi tới.
Có lúc nửa đêm tỉnh lại, hoảng hốt nhìn thấy bóng đen lóe lên nơi cửa sổ, lập tức tỉnh táo, giày cũng không kịp mang, đi tới bên cửa sổ mới phát hiện, hóa ra là cành cây bên ngoài bị gió thổi rơi.
Trầm Phùng An đứng ở phía trước cửa sổ, trông thấy cái bóng của mình hắt trên pha lê. Anh tầm này trên mặt hăng hái, ít đi thường ngày tùy ý du ngoạn nhân gian, có thêm chút không dám xa đồ vật.
Anh yêu thích phụ nữ, yêu thích hoan ái, yêu thích tất cả đồ vật có thể mang lại vui sướng cho mình.
Chỉ không thích một thứ, chính là lưu luyến.
Trầm Phùng An nhìn chằm chằm pha lê hồi lâu, nhìn thấy là chính mình, nghĩ đến lại là Nguyễn Nhu.
Cô gái trẻ tuổi, làm việc cũng rất nhanh nhẹn. Ngày thứ hai sau khi chia tay, cho người đem phòng làm việc thuộc về cô toàn bộ chuyển ra ngoài, cố ý chọn thời điểm không có anh, chuyển xong lại cho người để lại chìa khóa.
Cô không chỉ trả lại chìa khóa biệt thự, hơn nữa còn chủ động giải tán phòng làm việc anh vì cô thành lập.
Người trong nghề nghe tin lập tức hành động, ngay cả người không quan tâm tin tức giới giải trí như anh cũng nghe nói, mấy công ty lớn cướp người cướp đến vỡ đầu chảy máu, dùng tất cả mọi thủ đoạn, chỉ vì một chữ ký của cô.
Cô so với trước danh tiếng càng tăng lên.
Dù sao cũng là một người mới chưa đứng vững, sau lưng không có ai làm chỗ dựa, không thể tránh khỏi bị người kiềm chế. Quy củ trong vòng anh cũng biết ít nhiều. Từ trước không quan tâm, chỉ bởi vì tất cả quy củ ở trước mặt anh, đều không phải là quy củ.
Trầm Phùng An điều chỉnh điếu thuốc, ở sòng bài càng ngày càng trở nên trầm mặc ít nói, người chung quanh cẩn thận từng li từng tí một hầu hạ, chỉ lo vừa mới mất tập trung liền dẫn đến địa lôi.
Trầm Phùng An người này, bình thường nhìn âm trầm, nhưng nếu như bị động đến, hủy thiên diệt địa, không đem người chỉnh cho đến khi vào chỗ chết quyết không bỏ qua.
Lúc này mọi người liền ước ao Trần Dần đến. Đặc biệt có người thân cận với Trầm gia, biết Trần Dần là đứa con trai mà Trầm Phùng An tiện nghi có được, người khác có chuyện không dám làm, Trần Dần mọi thứ đều làm. Gần đây Trầm Phùng An tâm trạng thấp cực điểm, đầu kia Trần Dần liền rất vui vẻ mỗi ngày phát tin tức.
"Hì hì, ngày hôm nay lại tới đón người yêu rồi." Hình minh họa là ảnh Nguyễn Nhu ở sân bay.
"Ngày hôm nay cô ấy không cao hứng, cầu vấn mọi người làm sao dỗ dành." Hình minh họa là ảnh Nguyễn Nhu ngủ trong xe hơi.
Mọi người ở phía dưới dồn dập bàn tán.
Có người nhìn ra điểm không đúng, hỏi ở phía dưới: "Góc độ bức ảnh này, đều là chụp trộm sao?"
Trần Dần lấy điện thoại di động nhìn một giây, lập tức đem người phát ngôn bừa bãi này vào danh sách đen.
Hắn ngồi bên trong chiếc Rolls Royce mới mua nhìn ra ngoài, gọi điện thoại hỏi vệ sĩ: "An toàn không?"
Vệ sĩ: "An toàn."
Trần Dần lúc này mới dám xuống xe. Thời điểm xuống xe không dám quá lộ liễu, một thân áo khoác đen kín mít, xuất phát từ bản năng sinh tồn, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Quả nhiên như vệ sĩ nói, chưa từng xuất hiện đại đội đuổi bắt của cha hắn.
Lần trước sau khi rời khỏi phòng nghỉ ngơi, Trầm Phùng An nói là làm, thề phải đem Trần Dần ném ra đảo biệt lập. Trần Dần mỗi ngày trốn đằng đông nấp đằng tây, đổi phòng đổi xe, không dám trùng nhau, chỉ sợ bị người của Trầm Phùng An tóm lại.
Chỉ là loại thủ đoạn vặt vãnh này, căn bản sống không qua nổi mấy ngày. Cũng còn tốt hắn có Trầm lão gia tử làm chỗ dựa. Trần Dần phát huy quá khứ hai mươi năm bản lĩnh cầu yêu thương của hắn, thành công khai thông công năng bảo vệ của Trầm lão gia tử.
Tuy rằng như vậy, Trần Dần như trước vẫn không dám thư giãn. Chỉ sợ Trầm Phùng An mang theo người đến bắt lấy hắn.
Trần Dần kéo căng áo khoác, thân cao mét tám, thanh tú anh tuấn, đứng trong đám người xô bồ, đặc biệt dễ thấy.
Ngày hôm nay hắn đến là vì Nguyễn Nhu.
Nguyễn Nhu kí kết với công ty mới, công việc trở nên nhiều một cách đặc biệt. Sau khi phòng làm việc giải tán, cô cũng không dùng hắn làm người đại diện. Liền ngay cả một ngày gặp mặt vài lần, cũng biến thành rất hiếm thấy.
Hắn cho rằng cô đang tức giận, không thể chờ được muốn lấy lòng cô, cho dù không lại làm người đại diện, cũng như thường lệ vì cô chung quanh bôn ba. Giống như trước đây vì cô cướp tài nguyên cướp hạng mục, cho dù cô cũng không trả lời hắn, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Tiểu tử hai mươi tuổi, phấn chấn phồn thịnh, tinh lực dồi dào, muốn cái gì, liền làm ngay.
Trần Dần mỗi ngày gánh đại pháo truy Nguyễn Nhu, từ người đại diện thân thiết trở thành fans trạm thứ nhất, vẻn vẹn chỉ hai tháng.
Có lúc Trần Dần cùng fans đồng thời đứng ở lề đường ăn cơm hộp, không ai nhìn ra được hắn là con nhà giàu phong quang vô hạn. Mọi người thân thiết gọi hắn là "Anh Trần".
Mới vừa lộ diện thì có người tới chào hỏi: "Ồ, anh Trần ngày hôm nay không tung pháo à?"
Trần Dần cười đến cảnh xuân xán lạn: "Ngày hôm nay không phải đến truy."
Rốt cục Nguyễn Nhu cho hắn hồi âm.
"Gặp mặt đi."
Hắn nhắn cho cô vô số lần, cô đều không phản ứng qua, mãi đến tận buổi tối hừng đông ngày hôm qua, đột nhiên nhắn cho hắn một tin.
Hắn xem xong tin nhắn, kích động đến nỗi mời triệu người tới nhà mở party, mỗi người một cái ipad, đại chiến cùng các diễn đàn bôi đen.
Ở bên ngoài chậu hoa đợi một hồi, thu được giấy thông hành điện tử, thuận lợi tiến vào tầng trệt nhà cô.
Hắn nhận ra người đại diện mới của cô, là Trần tỷ trước đây từng làm nhà sản xuất. Hắn từ bên ngoài lấy được hợp đồng, tất cả đều đưa tới tay cô ta, do cô chuyển giao cho Nguyễn Nhu lựa chọn.
Trần tỷ chỉ chỉ cửa, ra hiệu người đã ở bên trong chờ, chỉ có thời gian mười lăm phút.
Trần Dần đi vào, liền trông thấy Nguyễn Nhu thanh lệ cười, cô mềm mại hướng hắn phất tay: "Con trai ngoan, đã lâu không gặp."
Hắn bỗng sốt sắng đi đến, ánh mắt dính ở trên người cô, nhìn như thế nào cũng thấy không đủ.
Cô so với trước càng đẹp hơn. Màn ảnh bắt giữ không đủ linh khí, giờ khắc này toàn bộ tỏa ra, cô chỉ là cùng hắn nở một nụ cười trong chớp mắt, cũng đủ để cho hắn dâng hết thảy linh hồn.
Đại khái là làm fans đã lâu, giờ khắc này nhìn thấy người thật, hắn càng không biết phải làm sao, thật giống như lần đầu được gặp cô, cả người vừa ngốc vừa lăng.
Nguyễn Nhu nằm nghiêng bên cạnh gối, thanh âm kiều mị: "Mau tới đây nha."
Trần Dần lấy lại tinh thần, bước nhanh xông lên trước, suýt chút nữa lảo đảo một cái quỳ gối trước gót chân cô.
Hắn cùng cô cách một cái bàn trà, ánh mắt chằm chằm, như có thiên ngôn vạn ngữ. Hắn sớm đã bị cô thuần phục, thời gian hai tháng qua đi mới gặp mặt, càng theo bản năng hô lên: "Mẹ nhỏ."
Vừa nói xong, hắn đỏ mặt đứng dậy, vô cùng quẫn bách, lặng lẽ nhìn cô, cô cười khanh khách đến vui vẻ.
Trần Dần cũng theo tiếng cười đứng dậy.
Cô cười nhìn hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Trần Dần, trở lại làm hoa hoa công tử của anh đi, đừng suốt ngày lẽo đẽo theo tôi, tôi cũng không thiếu một cái fans."
Trần Dần đang ngập trong hưng phấn bỗng ngừng lại. Hắn nâng mặt, ngôn từ đường đường chính chính: "Anh chính là thích theo đuổi em."
"Nhưng tôi không thích nhai lại."
Trần Dần bực bội: "Vậy anh đi sửa mặt. Giải phẫu toàn bộ, liền biến thành người mới."
Cô lười biếng đưa tay ra, chưa đụng tới hắn, hắn liền chính mình đưa tới, cầm trượt lòng bàn tay của Nguyễn Nhu, liền trưng ra ánh mắt ấm ức nhìn cô.
Cô thuận thế xoa mặt hắn: "Đừng phóng điện với tôi, chiêu này đối với tôi vô dụng."
Hắn lập tức hỏi: "Vậy phải làm thế nào mới có thể hữu dụng?"
Bầu không khí trầm mặc xuống.
Hồi lâu, thanh âm cô gái lần nữa vang lên, ôn nhu như tơ lụa lướt qua lỗ tai: "Trần Dần, nghe nói qua câu một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng chưa?"
Hắn tự nhiên biết, thế nhưng không thể nói biết, chỉ có thể nỗ lực dùng chính chân tâm của mình để cứu vãn: "Anh trong quá khứ không phải là người, hiện tại đã nghĩ kỹ muốn làm một người tốt, không cầu em tiếp nhận, chỉ cầu em đừng từ chối."
Hắn rõ ràng chính mình có bao nhiêu vô liêm sỉ. Trên thực tế, hắn căn bản không có tư cách chỉ trích cha hắn hoa thiên hồ.
Hắn từ nhỏ đã không có mẹ, duy nhất chỉ có tiền, quen làm giống như cha hắn vậy, dùng tiền để giải quyết vấn đề. Sau đó lớn rồi, học cái bộ dáng kia của cha hắn, mỗi ngày đều hướng về phụ nữ để mua vui.
Không có ai quản hắn, cũng không có ai từng dạy hắn nên làm gì để đáp lại một tấm chân tình. Bây giờ hối hận rồi, chỉ có thể hận chính mình còn trẻ tùy tiện.
Nhưng hắn đã chuẩn bị tốt cách trả nợ. Hắn không giống cha hắn, bày ra bộ dáng vững vàng như Thái sơn chỉ vì sĩ diện. Hắn hoàn toàn có thể không biết xấu hổ.
Trần Dần vò vò mũi, trong mắt có lệ, run rẩy đem tay của cô nắm tại trong lòng bàn tay, cẩn thận từng li từng tí một nói với cô: "Nguyễn Nhu, anh nghĩ kĩ rồi, cảm thấy em không thể buông tha anh như thế, em phải thỏa thích dằn vặt anh, như vậy, em gả cho anh, hai chúng ta sống ẩn, mỗi ngày anh sẽ nằm yên mặc cho em đánh."
Cô mỉm cười nhìn hắn: "Trần Dần, đừng nháo."
Trần Dần: "Anh không nháo."
Cô tiến lên trước, ôn nhu chỉ trán hắn: "Tôi từng là người phụ nữ của cha anh, không thể gả cho anh."
Cô nói tới quyết tuyệt, hắn cũng không nhịn được nữa, nước mắt theo mi tràn ra, cổ họng nghẹn lại cầu cô: "Anh yêu mẹ, anh biến thái, anh chính là thích tình yêu cấm kị."
Cô khẽ cười thành tiếng, một đôi tay trắng nõn tựa ngọc từ gò má hắn lướt xuống, tinh tế mà đem lời thật nói cho hắn nghe: "Trần Dần, tôi không yêu anh, cho dù anh có là ai trên cõi đời này, giữa chúng ta cũng tuyệt không thể nào..."
Trần Dần không dám nghe tiếp nữa, chưa kịp đợi cô nói xong, xoay người lao ra khỏi gian phòng.
Tại hành lang, người đàn ông trẻ tuổi dựa lưng vào tường khóc đến thương tâm, hai vai run rẩy không ngừng, điện thoại trong túi không ngừng rung lên, đến cuộc gọi thứ hai, hắn mới tiếp.
Video đầu bên kia, Trầm lão gia tử hiếu kì hỏi: "Trần Dần, con làm sao khóc thành như vậy? Ai đánh con?"
Trần Dần gào khóc: "Ông nội...không ai...không ai...đánh con." Hắn nghĩ đến cái gì, giương một đôi mắt to đen bóng, ướt át đối với bên kia khẩn cầu: "Ông nội, con muốn cưới vợ, ông có thể giúp con mạnh mẽ đoạt người không?"
Vừa dứt lời, bỗng dưng bên cạnh Trầm lão gia tử lộ ra một gương mặt.
Trầm Phùng An đoạt lấy điện thoại di động của Trầm lão gia tử: "Trần Dần, tao con mẹ nó đánh không ngừng cái chân chó của mày!"
Tác giả báo chương kế tiếp:
Anh ngơ ngác nhìn cô chăm chú, bỗng buông tay ra, quay đầu nhìn ra phía ngoài, vẻ mặt nghiêm nghị hòa vào đêm đen.
"Tiểu Nguyễn, chú Trầm của em gần đây cùng đường, rất thiếu tiền, công khai để giá năm trăm hai, có thể thử một chút không?"
- -
Lời editor:
Có ai giống mình không, cứ thấy Trần Dần là buồn cười, tiểu tra nam manh manh a~
Xin chào các tình yêu, đã lâu không gặp, thực sự xin lỗi mọi người. Mình thú nhận khi edit mà gặp chỗ nào không hiểu, mình sẽ ngẫm rất lâu có khi chán xong không có hứng thú edit tiếp luôn, nói chung mình cứ kiểu làm việc theo cảm tính, rất không trách nhiệm a:< Hy vọng mọi người có thể thứ lỗi hic, sẽ cố gắng hoàn thế giới một trong tuần này, còn 2 chương nữa thôi, mọi người nhớ vote và cmt ủng hộ em ^^
Banner: The June Team
Thời gian lặng yên không tiếng động chảy xuôi, chớp mắt một tháng đã là quá khứ.
Trong thời gian này, Trầm Phùng An vẫn ở tại biệt thự Tây giao. Anh như thường lệ như thế nào thì giờ vẫn như thế đó, nên chơi cứ chơi, nên đi sòng bài liền đi sòng bài, không lộ nửa điểm đầu mối tâm tình, chỉ là buổi tối lúc trở lại biệt thự, ở trên lầu ngoài phòng ngủ đứng một hồi lâu.
Không đi vào, chỉ đứng nhìn chăm chú cánh cửa kia.
Anh cũng không ở trong phòng ngủ, nhiều phòng như vậy, đột nhiên tất cả đều trở thành phần mộ hoang vu, làm thế nào cũng không ngủ yên được.
Anh không thể làm gì khác hơn là ngủ trên ghế sofa trong phòng khách.
Phòng khách bị đập nát sớm đã khôi phục nguyên dạng, cửa lớn đã thay thành dạng trong suốt, chỉ cần anh mở mắt, có thể nhìn thấy có ai từ bên ngoài đi tới.
Có lúc nửa đêm tỉnh lại, hoảng hốt nhìn thấy bóng đen lóe lên nơi cửa sổ, lập tức tỉnh táo, giày cũng không kịp mang, đi tới bên cửa sổ mới phát hiện, hóa ra là cành cây bên ngoài bị gió thổi rơi.
Trầm Phùng An đứng ở phía trước cửa sổ, trông thấy cái bóng của mình hắt trên pha lê. Anh tầm này trên mặt hăng hái, ít đi thường ngày tùy ý du ngoạn nhân gian, có thêm chút không dám xa đồ vật.
Anh yêu thích phụ nữ, yêu thích hoan ái, yêu thích tất cả đồ vật có thể mang lại vui sướng cho mình.
Chỉ không thích một thứ, chính là lưu luyến.
Trầm Phùng An nhìn chằm chằm pha lê hồi lâu, nhìn thấy là chính mình, nghĩ đến lại là Nguyễn Nhu.
Cô gái trẻ tuổi, làm việc cũng rất nhanh nhẹn. Ngày thứ hai sau khi chia tay, cho người đem phòng làm việc thuộc về cô toàn bộ chuyển ra ngoài, cố ý chọn thời điểm không có anh, chuyển xong lại cho người để lại chìa khóa.
Cô không chỉ trả lại chìa khóa biệt thự, hơn nữa còn chủ động giải tán phòng làm việc anh vì cô thành lập.
Người trong nghề nghe tin lập tức hành động, ngay cả người không quan tâm tin tức giới giải trí như anh cũng nghe nói, mấy công ty lớn cướp người cướp đến vỡ đầu chảy máu, dùng tất cả mọi thủ đoạn, chỉ vì một chữ ký của cô.
Cô so với trước danh tiếng càng tăng lên.
Dù sao cũng là một người mới chưa đứng vững, sau lưng không có ai làm chỗ dựa, không thể tránh khỏi bị người kiềm chế. Quy củ trong vòng anh cũng biết ít nhiều. Từ trước không quan tâm, chỉ bởi vì tất cả quy củ ở trước mặt anh, đều không phải là quy củ.
Trầm Phùng An điều chỉnh điếu thuốc, ở sòng bài càng ngày càng trở nên trầm mặc ít nói, người chung quanh cẩn thận từng li từng tí một hầu hạ, chỉ lo vừa mới mất tập trung liền dẫn đến địa lôi.
Trầm Phùng An người này, bình thường nhìn âm trầm, nhưng nếu như bị động đến, hủy thiên diệt địa, không đem người chỉnh cho đến khi vào chỗ chết quyết không bỏ qua.
Lúc này mọi người liền ước ao Trần Dần đến. Đặc biệt có người thân cận với Trầm gia, biết Trần Dần là đứa con trai mà Trầm Phùng An tiện nghi có được, người khác có chuyện không dám làm, Trần Dần mọi thứ đều làm. Gần đây Trầm Phùng An tâm trạng thấp cực điểm, đầu kia Trần Dần liền rất vui vẻ mỗi ngày phát tin tức.
"Hì hì, ngày hôm nay lại tới đón người yêu rồi." Hình minh họa là ảnh Nguyễn Nhu ở sân bay.
"Ngày hôm nay cô ấy không cao hứng, cầu vấn mọi người làm sao dỗ dành." Hình minh họa là ảnh Nguyễn Nhu ngủ trong xe hơi.
Mọi người ở phía dưới dồn dập bàn tán.
Có người nhìn ra điểm không đúng, hỏi ở phía dưới: "Góc độ bức ảnh này, đều là chụp trộm sao?"
Trần Dần lấy điện thoại di động nhìn một giây, lập tức đem người phát ngôn bừa bãi này vào danh sách đen.
Hắn ngồi bên trong chiếc Rolls Royce mới mua nhìn ra ngoài, gọi điện thoại hỏi vệ sĩ: "An toàn không?"
Vệ sĩ: "An toàn."
Trần Dần lúc này mới dám xuống xe. Thời điểm xuống xe không dám quá lộ liễu, một thân áo khoác đen kín mít, xuất phát từ bản năng sinh tồn, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Quả nhiên như vệ sĩ nói, chưa từng xuất hiện đại đội đuổi bắt của cha hắn.
Lần trước sau khi rời khỏi phòng nghỉ ngơi, Trầm Phùng An nói là làm, thề phải đem Trần Dần ném ra đảo biệt lập. Trần Dần mỗi ngày trốn đằng đông nấp đằng tây, đổi phòng đổi xe, không dám trùng nhau, chỉ sợ bị người của Trầm Phùng An tóm lại.
Chỉ là loại thủ đoạn vặt vãnh này, căn bản sống không qua nổi mấy ngày. Cũng còn tốt hắn có Trầm lão gia tử làm chỗ dựa. Trần Dần phát huy quá khứ hai mươi năm bản lĩnh cầu yêu thương của hắn, thành công khai thông công năng bảo vệ của Trầm lão gia tử.
Tuy rằng như vậy, Trần Dần như trước vẫn không dám thư giãn. Chỉ sợ Trầm Phùng An mang theo người đến bắt lấy hắn.
Trần Dần kéo căng áo khoác, thân cao mét tám, thanh tú anh tuấn, đứng trong đám người xô bồ, đặc biệt dễ thấy.
Ngày hôm nay hắn đến là vì Nguyễn Nhu.
Nguyễn Nhu kí kết với công ty mới, công việc trở nên nhiều một cách đặc biệt. Sau khi phòng làm việc giải tán, cô cũng không dùng hắn làm người đại diện. Liền ngay cả một ngày gặp mặt vài lần, cũng biến thành rất hiếm thấy.
Hắn cho rằng cô đang tức giận, không thể chờ được muốn lấy lòng cô, cho dù không lại làm người đại diện, cũng như thường lệ vì cô chung quanh bôn ba. Giống như trước đây vì cô cướp tài nguyên cướp hạng mục, cho dù cô cũng không trả lời hắn, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Tiểu tử hai mươi tuổi, phấn chấn phồn thịnh, tinh lực dồi dào, muốn cái gì, liền làm ngay.
Trần Dần mỗi ngày gánh đại pháo truy Nguyễn Nhu, từ người đại diện thân thiết trở thành fans trạm thứ nhất, vẻn vẹn chỉ hai tháng.
Có lúc Trần Dần cùng fans đồng thời đứng ở lề đường ăn cơm hộp, không ai nhìn ra được hắn là con nhà giàu phong quang vô hạn. Mọi người thân thiết gọi hắn là "Anh Trần".
Mới vừa lộ diện thì có người tới chào hỏi: "Ồ, anh Trần ngày hôm nay không tung pháo à?"
Trần Dần cười đến cảnh xuân xán lạn: "Ngày hôm nay không phải đến truy."
Rốt cục Nguyễn Nhu cho hắn hồi âm.
"Gặp mặt đi."
Hắn nhắn cho cô vô số lần, cô đều không phản ứng qua, mãi đến tận buổi tối hừng đông ngày hôm qua, đột nhiên nhắn cho hắn một tin.
Hắn xem xong tin nhắn, kích động đến nỗi mời triệu người tới nhà mở party, mỗi người một cái ipad, đại chiến cùng các diễn đàn bôi đen.
Ở bên ngoài chậu hoa đợi một hồi, thu được giấy thông hành điện tử, thuận lợi tiến vào tầng trệt nhà cô.
Hắn nhận ra người đại diện mới của cô, là Trần tỷ trước đây từng làm nhà sản xuất. Hắn từ bên ngoài lấy được hợp đồng, tất cả đều đưa tới tay cô ta, do cô chuyển giao cho Nguyễn Nhu lựa chọn.
Trần tỷ chỉ chỉ cửa, ra hiệu người đã ở bên trong chờ, chỉ có thời gian mười lăm phút.
Trần Dần đi vào, liền trông thấy Nguyễn Nhu thanh lệ cười, cô mềm mại hướng hắn phất tay: "Con trai ngoan, đã lâu không gặp."
Hắn bỗng sốt sắng đi đến, ánh mắt dính ở trên người cô, nhìn như thế nào cũng thấy không đủ.
Cô so với trước càng đẹp hơn. Màn ảnh bắt giữ không đủ linh khí, giờ khắc này toàn bộ tỏa ra, cô chỉ là cùng hắn nở một nụ cười trong chớp mắt, cũng đủ để cho hắn dâng hết thảy linh hồn.
Đại khái là làm fans đã lâu, giờ khắc này nhìn thấy người thật, hắn càng không biết phải làm sao, thật giống như lần đầu được gặp cô, cả người vừa ngốc vừa lăng.
Nguyễn Nhu nằm nghiêng bên cạnh gối, thanh âm kiều mị: "Mau tới đây nha."
Trần Dần lấy lại tinh thần, bước nhanh xông lên trước, suýt chút nữa lảo đảo một cái quỳ gối trước gót chân cô.
Hắn cùng cô cách một cái bàn trà, ánh mắt chằm chằm, như có thiên ngôn vạn ngữ. Hắn sớm đã bị cô thuần phục, thời gian hai tháng qua đi mới gặp mặt, càng theo bản năng hô lên: "Mẹ nhỏ."
Vừa nói xong, hắn đỏ mặt đứng dậy, vô cùng quẫn bách, lặng lẽ nhìn cô, cô cười khanh khách đến vui vẻ.
Trần Dần cũng theo tiếng cười đứng dậy.
Cô cười nhìn hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Trần Dần, trở lại làm hoa hoa công tử của anh đi, đừng suốt ngày lẽo đẽo theo tôi, tôi cũng không thiếu một cái fans."
Trần Dần đang ngập trong hưng phấn bỗng ngừng lại. Hắn nâng mặt, ngôn từ đường đường chính chính: "Anh chính là thích theo đuổi em."
"Nhưng tôi không thích nhai lại."
Trần Dần bực bội: "Vậy anh đi sửa mặt. Giải phẫu toàn bộ, liền biến thành người mới."
Cô lười biếng đưa tay ra, chưa đụng tới hắn, hắn liền chính mình đưa tới, cầm trượt lòng bàn tay của Nguyễn Nhu, liền trưng ra ánh mắt ấm ức nhìn cô.
Cô thuận thế xoa mặt hắn: "Đừng phóng điện với tôi, chiêu này đối với tôi vô dụng."
Hắn lập tức hỏi: "Vậy phải làm thế nào mới có thể hữu dụng?"
Bầu không khí trầm mặc xuống.
Hồi lâu, thanh âm cô gái lần nữa vang lên, ôn nhu như tơ lụa lướt qua lỗ tai: "Trần Dần, nghe nói qua câu một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng chưa?"
Hắn tự nhiên biết, thế nhưng không thể nói biết, chỉ có thể nỗ lực dùng chính chân tâm của mình để cứu vãn: "Anh trong quá khứ không phải là người, hiện tại đã nghĩ kỹ muốn làm một người tốt, không cầu em tiếp nhận, chỉ cầu em đừng từ chối."
Hắn rõ ràng chính mình có bao nhiêu vô liêm sỉ. Trên thực tế, hắn căn bản không có tư cách chỉ trích cha hắn hoa thiên hồ.
Hắn từ nhỏ đã không có mẹ, duy nhất chỉ có tiền, quen làm giống như cha hắn vậy, dùng tiền để giải quyết vấn đề. Sau đó lớn rồi, học cái bộ dáng kia của cha hắn, mỗi ngày đều hướng về phụ nữ để mua vui.
Không có ai quản hắn, cũng không có ai từng dạy hắn nên làm gì để đáp lại một tấm chân tình. Bây giờ hối hận rồi, chỉ có thể hận chính mình còn trẻ tùy tiện.
Nhưng hắn đã chuẩn bị tốt cách trả nợ. Hắn không giống cha hắn, bày ra bộ dáng vững vàng như Thái sơn chỉ vì sĩ diện. Hắn hoàn toàn có thể không biết xấu hổ.
Trần Dần vò vò mũi, trong mắt có lệ, run rẩy đem tay của cô nắm tại trong lòng bàn tay, cẩn thận từng li từng tí một nói với cô: "Nguyễn Nhu, anh nghĩ kĩ rồi, cảm thấy em không thể buông tha anh như thế, em phải thỏa thích dằn vặt anh, như vậy, em gả cho anh, hai chúng ta sống ẩn, mỗi ngày anh sẽ nằm yên mặc cho em đánh."
Cô mỉm cười nhìn hắn: "Trần Dần, đừng nháo."
Trần Dần: "Anh không nháo."
Cô tiến lên trước, ôn nhu chỉ trán hắn: "Tôi từng là người phụ nữ của cha anh, không thể gả cho anh."
Cô nói tới quyết tuyệt, hắn cũng không nhịn được nữa, nước mắt theo mi tràn ra, cổ họng nghẹn lại cầu cô: "Anh yêu mẹ, anh biến thái, anh chính là thích tình yêu cấm kị."
Cô khẽ cười thành tiếng, một đôi tay trắng nõn tựa ngọc từ gò má hắn lướt xuống, tinh tế mà đem lời thật nói cho hắn nghe: "Trần Dần, tôi không yêu anh, cho dù anh có là ai trên cõi đời này, giữa chúng ta cũng tuyệt không thể nào..."
Trần Dần không dám nghe tiếp nữa, chưa kịp đợi cô nói xong, xoay người lao ra khỏi gian phòng.
Tại hành lang, người đàn ông trẻ tuổi dựa lưng vào tường khóc đến thương tâm, hai vai run rẩy không ngừng, điện thoại trong túi không ngừng rung lên, đến cuộc gọi thứ hai, hắn mới tiếp.
Video đầu bên kia, Trầm lão gia tử hiếu kì hỏi: "Trần Dần, con làm sao khóc thành như vậy? Ai đánh con?"
Trần Dần gào khóc: "Ông nội...không ai...không ai...đánh con." Hắn nghĩ đến cái gì, giương một đôi mắt to đen bóng, ướt át đối với bên kia khẩn cầu: "Ông nội, con muốn cưới vợ, ông có thể giúp con mạnh mẽ đoạt người không?"
Vừa dứt lời, bỗng dưng bên cạnh Trầm lão gia tử lộ ra một gương mặt.
Trầm Phùng An đoạt lấy điện thoại di động của Trầm lão gia tử: "Trần Dần, tao con mẹ nó đánh không ngừng cái chân chó của mày!"
Tác giả báo chương kế tiếp:
Anh ngơ ngác nhìn cô chăm chú, bỗng buông tay ra, quay đầu nhìn ra phía ngoài, vẻ mặt nghiêm nghị hòa vào đêm đen.
"Tiểu Nguyễn, chú Trầm của em gần đây cùng đường, rất thiếu tiền, công khai để giá năm trăm hai, có thể thử một chút không?"
- -
Lời editor:
Có ai giống mình không, cứ thấy Trần Dần là buồn cười, tiểu tra nam manh manh a~
Xin chào các tình yêu, đã lâu không gặp, thực sự xin lỗi mọi người. Mình thú nhận khi edit mà gặp chỗ nào không hiểu, mình sẽ ngẫm rất lâu có khi chán xong không có hứng thú edit tiếp luôn, nói chung mình cứ kiểu làm việc theo cảm tính, rất không trách nhiệm a:< Hy vọng mọi người có thể thứ lỗi hic, sẽ cố gắng hoàn thế giới một trong tuần này, còn 2 chương nữa thôi, mọi người nhớ vote và cmt ủng hộ em ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook