Nàng Thật Xinh Đẹp
-
Chương 14: TG1: Nữ Minh Tinh Thành Danh Sau Một Đêm (14)
Edit: Sữa Mật Ong
Banner: The June Team
Thời gian đình chỉ, yên tĩnh như chết, cả phòng chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô.
Hai cha con ánh mắt đối diện nhau phát ra từng vòng tia lửa điện.
Vài giây sau. Trầm Phùng An vẻ mặt không thay đổi vẫy tay gọi Trần Dần, Trần Dần giả vờ bình tĩnh đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Sân thượng.
Gió vù vù thổi, thổi đến lòng người sợ hãi, lạnh run.
Trầm Phùng An lấy điếu thuốc ra đốt lên: "Gan rất lớn, chơi người chơi đến trên đầu ba của mày."
Trần Dần không có bất kỳ do dự nào, phịch một tiếng quỳ xuống: "Ba, con sai rồi."
Trầm Phùng An đem phật châu trên cổ tay cho vào túi, phun một ngụm khói trắng, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc chỉ vào Trần Dần: "Chính mày tự nói, khi nào thì bắt đầu có tâm tư?"
Trần Dần quỳ gối nhích tới, tê tâm liệt phế hô: "Ba, người hiểu lầm, con thấy trên miệng mẹ nhỏ có sữa nên muốn thay mẹ lau."
Trầm Phùng An ném đi điếu thuốc, một đôi giày da cừu cao cấp làm bằng thủ công đạp lên trên nghiền vài cái, con ngươi híp lại: "Trần Dần, đến lúc bù vào thời gian mấy năm kia tao đối với mày thiếu sót tình thương của cha rồi."
Trần Dần sau lưng đông cứng, tranh thủ trước khi Trầm Phùng An gọi điện, không muốn sống tiến lên ôm lấy bắp đùi Trầm Phùng An: "Không không không, không cần, ba đối với con tình thương cao như núi, con vẫn luôn hiểu rất rõ, vô cùng cảm động."
Trầm Phùng An vẫy vẫy chân, không thoát ra được, bị Trần Dần quấn quá sít sao. Anh nhăn đầu lông mày, trầm giọng nói: "Chuyện giống như ngày hôm nay, từng phát sinh mấy lần?"
Nhưng kì thật không cần Trần Dần trả lời.
Vô luận từng có mấy lần, đều là cây gai, nhổ không được, chỉ có thể tiêu diệt toàn bộ.
Cô gái nhỏ tướng mạo tính tình đều là tốt nhất, là anh ngây thơ, cho rằng Trần Dần không có lá gan này. Nào nghĩ tới, Trần Dần thú tính ngập trời, đã đích thân xông lên rồi.
Trầm Phùng An lúc này tinh thần trở lại, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, trừng Trần Dần, suy nghĩ nên đem thằng con bất hiếu này ném đến nơi hoang sơn dã lĩnh nào mài giũa.
Trần Dần nước mắt nước mũi đầy mặt, không hề phủ nhận: "Ba, ngày hôm nay lúc này đây, mẹ nhỏ dáng dấp thật xinh đẹp, người nào thấy không thích a, hơn nữa..." Hắn chớp chớp con ngươi đen bóng, mở ra chiêu bài tỏ vẻ bản thân vô tội: "Ba, người biết rõ hôm nay là ngày gì sao?"
Trầm Phùng An sững sờ, bị Trần Dần đột nhiên chuyển sang thần sắc bi thương dọa cho có chút mơ màng: "Ngày gì?"
Trần Dần khóc càng thương tâm: "Hôm nay là sinh nhật con, toàn thế giới chỉ có một người là mẹ nhỏ thay con mua bánh kem tổ chức sinh nhật, cô ấy xem con và con trai không hề khác nhau, con thật sự quá cảm động, cho nên mới thừa dịp cô ấy ngủ...Ba, người có nghe nói qua tình tiết luyến mẫu chưa, con chính là..."
Trầm Phùng An tát qua một cái, tát đến Trần Dần trời đất quay cuồng.
Trầm Phùng An lôi điện thoại ra: "Chuẩn bị sẵn máy bay, đêm nay sẽ đưa Trần Dần đi đảo biệt lập, không có tôi dặn dò, ai cũng không được phép đón nó đi ra."
Trần Dần thân hình cứng lại: "Ba, người đúng là lòng dạ độc ác." Hắn vốn còn muốn nói: "Không phải chỉ là một người phụ nữ sao." Lời đến bên miệng, đúng lúc ngừng lại.
Hắn trong lòng mình cũng biết, người phụ nữ này, không thể đánh đồng cùng với những thứ dong chi tục phấn khác. Đáng tiếc bây giờ mới hiểu được đạo lý này, mọi thứ đã quá trễ.
Trầm Phùng An khuôn mặt thờ ơ: "Còn có gì muốn nói không?"
Trần Dần cúi đầu, mím mím môi, đến chết vẫn mạnh miệng: "Không có."
Lúc vừa bị Trầm Phùng An phát hiện, Trần Dần vốn muốn nói ra hắn cùng Nguyễn Nhu lúc trước có quan hệ, thế nhưng bị gió thổi qua, đầu óc liền thanh tỉnh. Không thể nói, nói cũng vô ích, hắn lại không có biện pháp đoạt phụ nữ từ trong tay của ba hắn.
Tất cả mạch máu kinh tế của hắn đều bị ba nắm giữ trong lòng bàn tay. Ba hắn cho hắn làm cái gì, hắn được quyền làm cái gì.
Trần Dần trong lòng chua xót nghĩ, đây có lẽ là năng lực duy nhất hắn có thể làm vì Nguyễn Nhu.
Làm tròn mộng mẹ nhỏ của cô.
Từ sân thượng rời đi, Trầm Phùng An bỏ lại một câu: "Sau khi ra đảo rèn luyện trở về, tao cho mày đi cảm nhận tình cảm nhân gian, về sau nếu dám làm cái gì giống như vừa rồi, tao liền cho đi ăn mày."
Trần Dần run rẩy quay lưng lại, lặng lẽ xoa môi của mình.
Chỉ hôn có hai cái, quá lỗ vốn!
Trầm Phùng An một lần nữa quay về phòng nghỉ ngơi, rút từng điếu thuốc hút không ngừng, ngồi ở ghế sofa nhìn Nguyễn Nhu ngủ.
Anh trong lòng rất loạn, vừa khó chịu lại tức tối.
Cô vừa mở mắt ra, trông thấy là anh, khóe miệng cười nhẹ, yêu kiều gọi: "Chú Trầm, sao anh lại tới đây?"
Cô đang muốn đứng dậy, bị Trầm Phùng An đè lên cổ tay áp trở về, anh không có lời thừa thãi, cúi đầu hôn một cái, động tác nhanh chóng lưu loát.
Nụ hôn mạnh mẽ ập tới, mỗi một cái đều chuẩn xác bao phủ lấy cô, không cho lùi bước.
Lòng bàn tay chạm lên khóe môi của cô, chính là nơi Trần Dần vừa chạm qua, lau nhiều lần, sau đó cúi đầu khẽ cắn, âm thanh khàn khàn, nhiều tiếng trầm ngâm: "Nếu anh không đến, em đã bị người khác ăn sạch sẽ."
Nguyễn Nhu hai má ửng đỏ, bị anh hôn đến không thở nổi, vừa định giãy dụa, hai tay đã bị kéo lên đỉnh đầu.
Người đàn ông một đôi mắt sâu thẳm như hồ, chăm chú nhìn thiên hạ hương hương nhuyễn nhuyễn, hô hấp dồn dập cực nóng.
Nguyễn Nhu vặn vẹo một cái, rất nhanh thích ứng hôm nay hắn không giống ngày thường, cô giương đôi mắt ướt át đào hoa, xấu hổ nói: "Chú Trầm, lẽ nào tối hôm qua không có cho anh ăn no? Nhìn hôm nay anh gấp gáp như vậy, cùng một đứa con nít giống hệt nhau, thanh xuân hồi quang phản chiếu sao?"
Trầm Phùng An cởi cà vạt, rầu rĩ: "Không có ăn no, cho nên ngày hôm nay nghĩ đến tìm một chút, nhìn xem tôi giống lão nam nhân hơn hay vẫn là giống đứa con nít nhiều hơn?"
Nguyễn Nhu mềm một tiếng gọi: "Chỉ cần là chú Trầm, em đều thích."
Dục hỏa lấn át lửa giận. Trầm Phùng An ôm lấy mặt cô một lần nữa hôn lên.
Đốt một lần mất hai giờ. Trong lúc gọi điện thoại hủy bỏ tiết mục, trên cửa treo dòng chữ "Không làm phiền", sofa chật hẹp không đủ, hoàn hảo còn có một tấm gương lớn, khác thêm một phen tình thú.
Trầm Phùng An nhớ tới chuyện của Trần Dần, đặc biệt phá bỏ khóa cửa, ra hiệu cho Nguyễn Nhu biết tùy thời sẽ có người xông vào, thong thả nói: "Ngày mai anh sẽ đổi người đại diện cho em."
Cô tò mò trừng lớn mắt, ánh mắt ngây thơ: "Vì sao vậy, Trần Dần không làm nữa à?" Cô nghĩ đến cái gì, thần sắc trở nên ưu thương, giọng nói ủy khuất: "Hắn vẫn không chịu chấp nhận cho em là mẹ nhỏ sao? Hay là phần trăm em chia cho quá thấp?"
Trầm Phùng An ngưng mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng thở dài, đưa tay ôm cô vào lòng thật chặt: "Chuyện không liên quan đến em, là nó quá làm càn, anh lo lắng nó đối xử không tốt với em."
Cô dán vào người anh cọ cọ, thân mật hôn một cái lên lỗ tai anh, không hỏi thêm gì nữa.
Trầm Phùng An tâm như bị lấy mất một khối, nghĩ như thế nào cũng không yên tâm, không thể làm gì khác hơn là một lần nữa tìm kiếm an ủi trên người cô.
Anh cũng muốn hỏi chuyện của Trần Dần, lời đến khóe miệng lại cảm thấy không cần thiết.
Cha lại ăn dấm chua của con trai, truyền đi chắc bị cười đến rụng răng.
Anh không thể làm gì khác hơn là cắn cô hỏi: "Ngoại trừ anh, bên ngoài em còn câu dẫn người nào?"
Nguyễn Nhu nhu nhu nhược nhược thâm tình như biển, mắt óng ánh lệ quang: "Chỉ có một kim chủ là anh, không có người khác."
Anh chặn môi cô: "Kim chủ?"
Nguyễn Nhu ngửa đầu hô hấp, nhu thuận đổi giọng: "Là bạn trai."
Trầm Phùng An buông lỏng tâm tình.
Trước khi mất hết lý trí, anh si mê nhìn cô, trong lòng cảm thán, yêu tinh như vậy, cũng chỉ có Trầm Phùng An anh có thể chịu đựng nổi.
Anh sơ sót một lần, tuyệt sẽ không có lần hai.
Sân thượng.
Trần Dần đứng ngoài gió lạnh hai tiếng, không ngừng cảm thụ được cảnh kinh tế bị chế tài sau khi Trầm Phùng An rời đi.
Một cái lại một cái tin nhắn từ ngân hàng gửi tới.
Đúng là con số cát tường.
Vừa vặn 888.
Nếu muốn khôi phục lại thời gian phú quý trước kia, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra đảo hoang sống.
Hắn lướt điện thoại, trong lúc vô tình mở ra một album ảnh, bên trong đều là ảnh hậu trường của Nguyễn Nhu. Tất cả đều là hắn chụp.
Trần Dần mở ra coi nhiều lần, là tấm ảnh Nguyễn Nhu lần trước tức giận cầm gối đập đầu hắn.
Người phụ nữ này, ngay cả khi giận dữ cũng đẹp mắt như vậy.
Lúc quen nhau hắn không có bất kì tấm ảnh nào của cô, chia tay lại không kịp đợi mà muốn cùng cô lưu lại từng thời khắc.
Thật mẹ nó nhục!
Trần Dần đứng trên sân thượng, nhìn lên mây đen giăng đầy trời.
Đứng trên phương diện tốt mà nói, không chừng nửa năm sau hắn về, Nguyễn Nhu cùng ba hắn đã chia tay. Khi đó hắn một lần nữa thu lại được quyền kinh tế, lúc đó có thể theo đuổi cô.
Trần Dần trước đây không phải là chưa từng đoạt nữ nhân của người khác, hắn biết rõ, tình yêu mà không có vật chất, gió thổi qua là tan biến.
Đàn ông có mặt có tiền có công việc, mới có thể cho phụ nữ hạnh phúc. Coi như muốn cướp người, cũng phải cân nhắc chính mình một chút.
Trần Dần nhìn qua căn nhà cao tầng trước mắt, giọng nói tiếc nuối: "Sương mù ngày mai, về sau không thể nhìn thấy nữa rồi."
Ngay tại lúc hắn chuẩn bị tiếp nhận vận mệnh vô tình đày đọa, một cuộc điện thoại gọi tới.
Trần Dần bất mãn nhận: "Ông nội."
Trầm lão gia tử: "Trần Dần a, sinh nhật vui vẻ, ông nội chuẩn bị cho con quà sinh nhật, đã nhận được chưa?"
Trần Dần: "Lễ vật gì thế?"
Trầm lão gia tử: "Lý luật sư không có liên hệ cho con? Con trai Trầm gia chúng ta, tuổi tròn hai mươi, là có thể tự do điều khiển ngân sách, ba con mặc dù không nhận con, thế nhưng ông nội nhận con, từ lúc con trở về Trầm gia năm bốn tuổi, ông nội liền chuẩn bị tốt cho con một khoản quỹ ủy thác, sợ con một bộ dạng hoa thiên hồ* giống như ba của con vậy, cho nên vẫn không có nói cùng con...aiz...Trần Dần...Trần Dần..."
*hoa thiên hồ: dạng ăn chơi phong lưu đào hoa
Trần Dần một đường chạy xuống dưới lầu.
Tự động quên tấm thẻ "Không làm phiền" treo trên phòng nghỉ ngơi, bất chấp thở dốc, một cước đá tung cửa ra.
Hai người trên ghế sofa đồng loạt ngẩng đầu.
Trần Dần đứng đó, mười phần phấn khích chỉ vào Trầm Phùng An la lên: "Ba, thỉnh người ngừng gian dâm bạn gái cũ của con ngay lập tức!"
__
Báo trước chương kế tiếp:
Trần Dần kéo Nguyễn Nhu không chịu buông tay: "Trong bụng của cô ấy từng có con của con!"
Trầm Phùng An dại ra một chút, kéo Nguyễn Nhu qua chôn vào lòng: "Vậy được, chúng ta bây giờ liền sinh đứa em trai cho mày chơi."
Banner: The June Team
Thời gian đình chỉ, yên tĩnh như chết, cả phòng chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô.
Hai cha con ánh mắt đối diện nhau phát ra từng vòng tia lửa điện.
Vài giây sau. Trầm Phùng An vẻ mặt không thay đổi vẫy tay gọi Trần Dần, Trần Dần giả vờ bình tĩnh đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Sân thượng.
Gió vù vù thổi, thổi đến lòng người sợ hãi, lạnh run.
Trầm Phùng An lấy điếu thuốc ra đốt lên: "Gan rất lớn, chơi người chơi đến trên đầu ba của mày."
Trần Dần không có bất kỳ do dự nào, phịch một tiếng quỳ xuống: "Ba, con sai rồi."
Trầm Phùng An đem phật châu trên cổ tay cho vào túi, phun một ngụm khói trắng, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc chỉ vào Trần Dần: "Chính mày tự nói, khi nào thì bắt đầu có tâm tư?"
Trần Dần quỳ gối nhích tới, tê tâm liệt phế hô: "Ba, người hiểu lầm, con thấy trên miệng mẹ nhỏ có sữa nên muốn thay mẹ lau."
Trầm Phùng An ném đi điếu thuốc, một đôi giày da cừu cao cấp làm bằng thủ công đạp lên trên nghiền vài cái, con ngươi híp lại: "Trần Dần, đến lúc bù vào thời gian mấy năm kia tao đối với mày thiếu sót tình thương của cha rồi."
Trần Dần sau lưng đông cứng, tranh thủ trước khi Trầm Phùng An gọi điện, không muốn sống tiến lên ôm lấy bắp đùi Trầm Phùng An: "Không không không, không cần, ba đối với con tình thương cao như núi, con vẫn luôn hiểu rất rõ, vô cùng cảm động."
Trầm Phùng An vẫy vẫy chân, không thoát ra được, bị Trần Dần quấn quá sít sao. Anh nhăn đầu lông mày, trầm giọng nói: "Chuyện giống như ngày hôm nay, từng phát sinh mấy lần?"
Nhưng kì thật không cần Trần Dần trả lời.
Vô luận từng có mấy lần, đều là cây gai, nhổ không được, chỉ có thể tiêu diệt toàn bộ.
Cô gái nhỏ tướng mạo tính tình đều là tốt nhất, là anh ngây thơ, cho rằng Trần Dần không có lá gan này. Nào nghĩ tới, Trần Dần thú tính ngập trời, đã đích thân xông lên rồi.
Trầm Phùng An lúc này tinh thần trở lại, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, trừng Trần Dần, suy nghĩ nên đem thằng con bất hiếu này ném đến nơi hoang sơn dã lĩnh nào mài giũa.
Trần Dần nước mắt nước mũi đầy mặt, không hề phủ nhận: "Ba, ngày hôm nay lúc này đây, mẹ nhỏ dáng dấp thật xinh đẹp, người nào thấy không thích a, hơn nữa..." Hắn chớp chớp con ngươi đen bóng, mở ra chiêu bài tỏ vẻ bản thân vô tội: "Ba, người biết rõ hôm nay là ngày gì sao?"
Trầm Phùng An sững sờ, bị Trần Dần đột nhiên chuyển sang thần sắc bi thương dọa cho có chút mơ màng: "Ngày gì?"
Trần Dần khóc càng thương tâm: "Hôm nay là sinh nhật con, toàn thế giới chỉ có một người là mẹ nhỏ thay con mua bánh kem tổ chức sinh nhật, cô ấy xem con và con trai không hề khác nhau, con thật sự quá cảm động, cho nên mới thừa dịp cô ấy ngủ...Ba, người có nghe nói qua tình tiết luyến mẫu chưa, con chính là..."
Trầm Phùng An tát qua một cái, tát đến Trần Dần trời đất quay cuồng.
Trầm Phùng An lôi điện thoại ra: "Chuẩn bị sẵn máy bay, đêm nay sẽ đưa Trần Dần đi đảo biệt lập, không có tôi dặn dò, ai cũng không được phép đón nó đi ra."
Trần Dần thân hình cứng lại: "Ba, người đúng là lòng dạ độc ác." Hắn vốn còn muốn nói: "Không phải chỉ là một người phụ nữ sao." Lời đến bên miệng, đúng lúc ngừng lại.
Hắn trong lòng mình cũng biết, người phụ nữ này, không thể đánh đồng cùng với những thứ dong chi tục phấn khác. Đáng tiếc bây giờ mới hiểu được đạo lý này, mọi thứ đã quá trễ.
Trầm Phùng An khuôn mặt thờ ơ: "Còn có gì muốn nói không?"
Trần Dần cúi đầu, mím mím môi, đến chết vẫn mạnh miệng: "Không có."
Lúc vừa bị Trầm Phùng An phát hiện, Trần Dần vốn muốn nói ra hắn cùng Nguyễn Nhu lúc trước có quan hệ, thế nhưng bị gió thổi qua, đầu óc liền thanh tỉnh. Không thể nói, nói cũng vô ích, hắn lại không có biện pháp đoạt phụ nữ từ trong tay của ba hắn.
Tất cả mạch máu kinh tế của hắn đều bị ba nắm giữ trong lòng bàn tay. Ba hắn cho hắn làm cái gì, hắn được quyền làm cái gì.
Trần Dần trong lòng chua xót nghĩ, đây có lẽ là năng lực duy nhất hắn có thể làm vì Nguyễn Nhu.
Làm tròn mộng mẹ nhỏ của cô.
Từ sân thượng rời đi, Trầm Phùng An bỏ lại một câu: "Sau khi ra đảo rèn luyện trở về, tao cho mày đi cảm nhận tình cảm nhân gian, về sau nếu dám làm cái gì giống như vừa rồi, tao liền cho đi ăn mày."
Trần Dần run rẩy quay lưng lại, lặng lẽ xoa môi của mình.
Chỉ hôn có hai cái, quá lỗ vốn!
Trầm Phùng An một lần nữa quay về phòng nghỉ ngơi, rút từng điếu thuốc hút không ngừng, ngồi ở ghế sofa nhìn Nguyễn Nhu ngủ.
Anh trong lòng rất loạn, vừa khó chịu lại tức tối.
Cô vừa mở mắt ra, trông thấy là anh, khóe miệng cười nhẹ, yêu kiều gọi: "Chú Trầm, sao anh lại tới đây?"
Cô đang muốn đứng dậy, bị Trầm Phùng An đè lên cổ tay áp trở về, anh không có lời thừa thãi, cúi đầu hôn một cái, động tác nhanh chóng lưu loát.
Nụ hôn mạnh mẽ ập tới, mỗi một cái đều chuẩn xác bao phủ lấy cô, không cho lùi bước.
Lòng bàn tay chạm lên khóe môi của cô, chính là nơi Trần Dần vừa chạm qua, lau nhiều lần, sau đó cúi đầu khẽ cắn, âm thanh khàn khàn, nhiều tiếng trầm ngâm: "Nếu anh không đến, em đã bị người khác ăn sạch sẽ."
Nguyễn Nhu hai má ửng đỏ, bị anh hôn đến không thở nổi, vừa định giãy dụa, hai tay đã bị kéo lên đỉnh đầu.
Người đàn ông một đôi mắt sâu thẳm như hồ, chăm chú nhìn thiên hạ hương hương nhuyễn nhuyễn, hô hấp dồn dập cực nóng.
Nguyễn Nhu vặn vẹo một cái, rất nhanh thích ứng hôm nay hắn không giống ngày thường, cô giương đôi mắt ướt át đào hoa, xấu hổ nói: "Chú Trầm, lẽ nào tối hôm qua không có cho anh ăn no? Nhìn hôm nay anh gấp gáp như vậy, cùng một đứa con nít giống hệt nhau, thanh xuân hồi quang phản chiếu sao?"
Trầm Phùng An cởi cà vạt, rầu rĩ: "Không có ăn no, cho nên ngày hôm nay nghĩ đến tìm một chút, nhìn xem tôi giống lão nam nhân hơn hay vẫn là giống đứa con nít nhiều hơn?"
Nguyễn Nhu mềm một tiếng gọi: "Chỉ cần là chú Trầm, em đều thích."
Dục hỏa lấn át lửa giận. Trầm Phùng An ôm lấy mặt cô một lần nữa hôn lên.
Đốt một lần mất hai giờ. Trong lúc gọi điện thoại hủy bỏ tiết mục, trên cửa treo dòng chữ "Không làm phiền", sofa chật hẹp không đủ, hoàn hảo còn có một tấm gương lớn, khác thêm một phen tình thú.
Trầm Phùng An nhớ tới chuyện của Trần Dần, đặc biệt phá bỏ khóa cửa, ra hiệu cho Nguyễn Nhu biết tùy thời sẽ có người xông vào, thong thả nói: "Ngày mai anh sẽ đổi người đại diện cho em."
Cô tò mò trừng lớn mắt, ánh mắt ngây thơ: "Vì sao vậy, Trần Dần không làm nữa à?" Cô nghĩ đến cái gì, thần sắc trở nên ưu thương, giọng nói ủy khuất: "Hắn vẫn không chịu chấp nhận cho em là mẹ nhỏ sao? Hay là phần trăm em chia cho quá thấp?"
Trầm Phùng An ngưng mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng thở dài, đưa tay ôm cô vào lòng thật chặt: "Chuyện không liên quan đến em, là nó quá làm càn, anh lo lắng nó đối xử không tốt với em."
Cô dán vào người anh cọ cọ, thân mật hôn một cái lên lỗ tai anh, không hỏi thêm gì nữa.
Trầm Phùng An tâm như bị lấy mất một khối, nghĩ như thế nào cũng không yên tâm, không thể làm gì khác hơn là một lần nữa tìm kiếm an ủi trên người cô.
Anh cũng muốn hỏi chuyện của Trần Dần, lời đến khóe miệng lại cảm thấy không cần thiết.
Cha lại ăn dấm chua của con trai, truyền đi chắc bị cười đến rụng răng.
Anh không thể làm gì khác hơn là cắn cô hỏi: "Ngoại trừ anh, bên ngoài em còn câu dẫn người nào?"
Nguyễn Nhu nhu nhu nhược nhược thâm tình như biển, mắt óng ánh lệ quang: "Chỉ có một kim chủ là anh, không có người khác."
Anh chặn môi cô: "Kim chủ?"
Nguyễn Nhu ngửa đầu hô hấp, nhu thuận đổi giọng: "Là bạn trai."
Trầm Phùng An buông lỏng tâm tình.
Trước khi mất hết lý trí, anh si mê nhìn cô, trong lòng cảm thán, yêu tinh như vậy, cũng chỉ có Trầm Phùng An anh có thể chịu đựng nổi.
Anh sơ sót một lần, tuyệt sẽ không có lần hai.
Sân thượng.
Trần Dần đứng ngoài gió lạnh hai tiếng, không ngừng cảm thụ được cảnh kinh tế bị chế tài sau khi Trầm Phùng An rời đi.
Một cái lại một cái tin nhắn từ ngân hàng gửi tới.
Đúng là con số cát tường.
Vừa vặn 888.
Nếu muốn khôi phục lại thời gian phú quý trước kia, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra đảo hoang sống.
Hắn lướt điện thoại, trong lúc vô tình mở ra một album ảnh, bên trong đều là ảnh hậu trường của Nguyễn Nhu. Tất cả đều là hắn chụp.
Trần Dần mở ra coi nhiều lần, là tấm ảnh Nguyễn Nhu lần trước tức giận cầm gối đập đầu hắn.
Người phụ nữ này, ngay cả khi giận dữ cũng đẹp mắt như vậy.
Lúc quen nhau hắn không có bất kì tấm ảnh nào của cô, chia tay lại không kịp đợi mà muốn cùng cô lưu lại từng thời khắc.
Thật mẹ nó nhục!
Trần Dần đứng trên sân thượng, nhìn lên mây đen giăng đầy trời.
Đứng trên phương diện tốt mà nói, không chừng nửa năm sau hắn về, Nguyễn Nhu cùng ba hắn đã chia tay. Khi đó hắn một lần nữa thu lại được quyền kinh tế, lúc đó có thể theo đuổi cô.
Trần Dần trước đây không phải là chưa từng đoạt nữ nhân của người khác, hắn biết rõ, tình yêu mà không có vật chất, gió thổi qua là tan biến.
Đàn ông có mặt có tiền có công việc, mới có thể cho phụ nữ hạnh phúc. Coi như muốn cướp người, cũng phải cân nhắc chính mình một chút.
Trần Dần nhìn qua căn nhà cao tầng trước mắt, giọng nói tiếc nuối: "Sương mù ngày mai, về sau không thể nhìn thấy nữa rồi."
Ngay tại lúc hắn chuẩn bị tiếp nhận vận mệnh vô tình đày đọa, một cuộc điện thoại gọi tới.
Trần Dần bất mãn nhận: "Ông nội."
Trầm lão gia tử: "Trần Dần a, sinh nhật vui vẻ, ông nội chuẩn bị cho con quà sinh nhật, đã nhận được chưa?"
Trần Dần: "Lễ vật gì thế?"
Trầm lão gia tử: "Lý luật sư không có liên hệ cho con? Con trai Trầm gia chúng ta, tuổi tròn hai mươi, là có thể tự do điều khiển ngân sách, ba con mặc dù không nhận con, thế nhưng ông nội nhận con, từ lúc con trở về Trầm gia năm bốn tuổi, ông nội liền chuẩn bị tốt cho con một khoản quỹ ủy thác, sợ con một bộ dạng hoa thiên hồ* giống như ba của con vậy, cho nên vẫn không có nói cùng con...aiz...Trần Dần...Trần Dần..."
*hoa thiên hồ: dạng ăn chơi phong lưu đào hoa
Trần Dần một đường chạy xuống dưới lầu.
Tự động quên tấm thẻ "Không làm phiền" treo trên phòng nghỉ ngơi, bất chấp thở dốc, một cước đá tung cửa ra.
Hai người trên ghế sofa đồng loạt ngẩng đầu.
Trần Dần đứng đó, mười phần phấn khích chỉ vào Trầm Phùng An la lên: "Ba, thỉnh người ngừng gian dâm bạn gái cũ của con ngay lập tức!"
__
Báo trước chương kế tiếp:
Trần Dần kéo Nguyễn Nhu không chịu buông tay: "Trong bụng của cô ấy từng có con của con!"
Trầm Phùng An dại ra một chút, kéo Nguyễn Nhu qua chôn vào lòng: "Vậy được, chúng ta bây giờ liền sinh đứa em trai cho mày chơi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook