Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!
-
Chương 88: Món quà tốt nhất
Mọi người bắt đầu xôn xao khi Yên Phi ngất xỉu trước cả hoàng cung, một buổi yến tiệc trọng đại thế này lại bị hoãn lại, thái y trong triều hối hả chạy đến chuẩn mạch, hoàng thái hậu xốt ruột lo lắng cho Yên Phi, Lâm Thế Ngư cũng lo lắng không kém, đi qua đi lại rất lâu.
"Thái y, ngươi mau nói xem Yên Phi đã bị gì?"
Sở Dĩ An lên tiếng, thái y đã chuẩn mạch xong liền vui mừng quỳ xuống lên tiếng.
"Chúc mừng hoàng thượng bệ hạ, Yên Phi nương nương đã mang long thai! Vì làm việc quá sức trong mấy ngày nay nên đã suy nhược, thần sẽ kê thuốc an thai cho Yên Phi ạ"
Thái y cung kinh trả lời, hoàng thái hậu vui mừng, chạy đến gần Yên Phi, Sở Dĩ An bất động khi nghe thái y thốt ra những lời nói đó. Nàng như ngơ người... Thời gian mang thai của Yên Phi không phải ngày hôm đó sao... Nàng lặng lẽ rời đi, để lại khoảng không gian vui mừng của mọi người. Nam Bỉ Huyên liền tức giận bỏ đi vì ganh tị, chưa ngày nào được lập phi, vậy mà Yên Phi lại có thể mang long thai nhanh đến vậy...
"An nhi, con còn mau đứng đó làm gì, Yên nhi đang mang long thai đó, từ nay con phải chăm sóc Yên nhi thật tốt!"
Hoàng thái hậu vui mừng nói một tràn, vui mừng mỉm cười.
"A Phi, ta cho ngươi theo hầu hạ Yên Phi, tại sao lại để Yên Phi suy nhược đến vậy?"
Lâm Thế Ngư tức giận trách tội Liễu A Phi, đứa con gái của người tại sao lại là việc đến ngất xỉu.
"Xin người tha tội, là do A Phi không tốt đã không khuyên nhũ được Yên Phi nương nương, Yên Phi dạo gần đây đã cố gắng thêu trọn bức tranh để kịp ngày dâng tặng đại lễ của hoàng thái hậu, nô tỳ..."
Liễu A Phi diễn trọn vẹn xuất sắc phần diễn, mọi người đều xót xa lo lắng cho Yên Phi. Yên Phi từ từ mở mắt, tay đưa lên trán.
"Là do Yên nhi không tốt... Có chút làm quà cho thái hậu vẫn không tốt đã là mọi người lo lắng, mong mọi người thứ tội"
Yên Phi lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ thì thào mệt mỏi, ánh mắt mơ hồ mờ ảo.
" con thật là, đứa cháu trong bụng của con đã là món quà tốt nhất của con đến với mọi người"
Hoàng thái hậu trách yêu, nhanh chóng kêu người thu xếp mọi thứ chuẩn bị cho hoàng tử này ra đời.
Liễu A Phi nhân lúc mọi người vui mừng liền lẽn đi tiễn thái y, cùng với việc đi lấy đơn thuốc và dặn do.
"Ngươi làm tốt lắm, đây là của ngươi!"
Số vàng bạc được đút vào tay áo của thái y, lão thái y mỉm cười đắc ý, đón nhận số vàng lớn. Chỉ với vài câu nói, đã có thể thu được bộn tiền.
"Nên nhớ, ngươi hãy trốn thoát khỏi hoàng cung này, số tiền đó có thể giúp ngươi an dưỡng tuổi gia cùng phu nhân!"
"Nô tài tuân lệnh, tuyệt đối giữ bí mật"
"Nếu để lộ mạng của ngươi sẽ không thể giữ!"
Liễu A Phi đưa lời đe doạ, ánh mắt hung dữ hiện rõ khiến lão thái y vội vàng thu xếp vì sức già yếu nên sinh về quê sinh sống.
...
Yên Phi nắm lấy bàn tay của hoàng thượng, đôi mắt đượm tình chứa đựng yêu thương, nũng nịu lên tiếng.
"Hoàng thượng, người thật xấu... Từ nay phải chăm sóc thần thiếp đó nha"
"..."
Thấy hoàng thượng không lên tiếng, ánh mắt mơ hồ nhìn về hướng khác lập tức nổi giận.
"Bệ hạ không muốn giữ đứa con này...thần thiếp sẽ bỏ nó "
Giọng nói yếu đuối vang lên, những giọt nước mắt rơi xuống ướt đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp. Sở Dĩ An lúc này mới trở về hiện thực bởi tiếng khóc thút thích từ Yên Phi, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay Yên Phi an ủi.
"Nàng đừng khóc, dưỡng thai cho tốt, trẫm có việc khi khác sẽ đến thăm nàng!"
"Hoàng thượng... Hoàng thượng!"
Sở Dĩ An rời đi, Yên Phi tức giận hét toáng cả lên, Liễu A Phi nhanh chóng chạy đến ra hiệu im lặng.
"Ngươi có con đã là lợi thế, cần mềm mỏng dịu dàng tuyệt đối đừng kích động hỏng chuyện!"
Liễu A Phi đưa ra lời căn dặn, chuyện khó khăn lừa người đã đạt được mục đích, tiếp theo chính là kế hoạch của ả ta sắp dự tính.
...
Sở Dĩ Ân cả mấy ngày nay đã chăm chỉ giải quyết việc ở chấn thủ biên cương, biên cương này từ lâu đã như ngôi nhà nhỏ thứ hai, quân lính đều rât thâm tình, khiến Sở Dĩ Ân cũng có tình cảm. Chấn thủ bây lâu cũng coi như là bá chủ của một vùng rộng lớn này, hắn ta đang sửa soạn quần áo, định leo lên ngựa trở về kinh thành gặp mẫu hậu, cùng nữ nhân kia, liên bắt gặp hậu vệ thân cận hối hả bẩm báo.
"Báo!!! Vương gia! Có chuyện lớn"
"Nói!"
"Yên Phi nương nương đã mang long thai, mọi người đều rất vui mừng, còn chuẩn bị mở tiệc lớn..."
"Cút!"
Chưa kịp nói dứt câu, Sở Dĩ Ân đã hô lệnh đuổi hắn đi, lập tức phi ngựa trở về... Sở Dĩ Ân chưa đi được bao lâu, lòng nàng ta đã thay lòng đổi dạ? Nữ nhân thật là người đáng kinh tởm đến như vậy sao? Trái tim Sở Dĩ Ân tan nát, hắn lập tức điên cuồng phi ngựa trở về!
"Vương gia, người không được như vậy, Yên Phi không tốt không đáng để ngài quan tâm"
"Ngươi dám?"
Sở Dĩ Ân dừng ngựa khi nghe thuộc hạ nói xấu về yên Phi, đôi mắt căm phẫn giận dữ.
"Ngày người đi, Yên Phi không một lời từ biệt, nô tỳ thân cận của Yên Phi đã nói chính Yên Phi muốn cắt đứt quan hệ với người!"
"Thái y, ngươi mau nói xem Yên Phi đã bị gì?"
Sở Dĩ An lên tiếng, thái y đã chuẩn mạch xong liền vui mừng quỳ xuống lên tiếng.
"Chúc mừng hoàng thượng bệ hạ, Yên Phi nương nương đã mang long thai! Vì làm việc quá sức trong mấy ngày nay nên đã suy nhược, thần sẽ kê thuốc an thai cho Yên Phi ạ"
Thái y cung kinh trả lời, hoàng thái hậu vui mừng, chạy đến gần Yên Phi, Sở Dĩ An bất động khi nghe thái y thốt ra những lời nói đó. Nàng như ngơ người... Thời gian mang thai của Yên Phi không phải ngày hôm đó sao... Nàng lặng lẽ rời đi, để lại khoảng không gian vui mừng của mọi người. Nam Bỉ Huyên liền tức giận bỏ đi vì ganh tị, chưa ngày nào được lập phi, vậy mà Yên Phi lại có thể mang long thai nhanh đến vậy...
"An nhi, con còn mau đứng đó làm gì, Yên nhi đang mang long thai đó, từ nay con phải chăm sóc Yên nhi thật tốt!"
Hoàng thái hậu vui mừng nói một tràn, vui mừng mỉm cười.
"A Phi, ta cho ngươi theo hầu hạ Yên Phi, tại sao lại để Yên Phi suy nhược đến vậy?"
Lâm Thế Ngư tức giận trách tội Liễu A Phi, đứa con gái của người tại sao lại là việc đến ngất xỉu.
"Xin người tha tội, là do A Phi không tốt đã không khuyên nhũ được Yên Phi nương nương, Yên Phi dạo gần đây đã cố gắng thêu trọn bức tranh để kịp ngày dâng tặng đại lễ của hoàng thái hậu, nô tỳ..."
Liễu A Phi diễn trọn vẹn xuất sắc phần diễn, mọi người đều xót xa lo lắng cho Yên Phi. Yên Phi từ từ mở mắt, tay đưa lên trán.
"Là do Yên nhi không tốt... Có chút làm quà cho thái hậu vẫn không tốt đã là mọi người lo lắng, mong mọi người thứ tội"
Yên Phi lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ thì thào mệt mỏi, ánh mắt mơ hồ mờ ảo.
" con thật là, đứa cháu trong bụng của con đã là món quà tốt nhất của con đến với mọi người"
Hoàng thái hậu trách yêu, nhanh chóng kêu người thu xếp mọi thứ chuẩn bị cho hoàng tử này ra đời.
Liễu A Phi nhân lúc mọi người vui mừng liền lẽn đi tiễn thái y, cùng với việc đi lấy đơn thuốc và dặn do.
"Ngươi làm tốt lắm, đây là của ngươi!"
Số vàng bạc được đút vào tay áo của thái y, lão thái y mỉm cười đắc ý, đón nhận số vàng lớn. Chỉ với vài câu nói, đã có thể thu được bộn tiền.
"Nên nhớ, ngươi hãy trốn thoát khỏi hoàng cung này, số tiền đó có thể giúp ngươi an dưỡng tuổi gia cùng phu nhân!"
"Nô tài tuân lệnh, tuyệt đối giữ bí mật"
"Nếu để lộ mạng của ngươi sẽ không thể giữ!"
Liễu A Phi đưa lời đe doạ, ánh mắt hung dữ hiện rõ khiến lão thái y vội vàng thu xếp vì sức già yếu nên sinh về quê sinh sống.
...
Yên Phi nắm lấy bàn tay của hoàng thượng, đôi mắt đượm tình chứa đựng yêu thương, nũng nịu lên tiếng.
"Hoàng thượng, người thật xấu... Từ nay phải chăm sóc thần thiếp đó nha"
"..."
Thấy hoàng thượng không lên tiếng, ánh mắt mơ hồ nhìn về hướng khác lập tức nổi giận.
"Bệ hạ không muốn giữ đứa con này...thần thiếp sẽ bỏ nó "
Giọng nói yếu đuối vang lên, những giọt nước mắt rơi xuống ướt đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp. Sở Dĩ An lúc này mới trở về hiện thực bởi tiếng khóc thút thích từ Yên Phi, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay Yên Phi an ủi.
"Nàng đừng khóc, dưỡng thai cho tốt, trẫm có việc khi khác sẽ đến thăm nàng!"
"Hoàng thượng... Hoàng thượng!"
Sở Dĩ An rời đi, Yên Phi tức giận hét toáng cả lên, Liễu A Phi nhanh chóng chạy đến ra hiệu im lặng.
"Ngươi có con đã là lợi thế, cần mềm mỏng dịu dàng tuyệt đối đừng kích động hỏng chuyện!"
Liễu A Phi đưa ra lời căn dặn, chuyện khó khăn lừa người đã đạt được mục đích, tiếp theo chính là kế hoạch của ả ta sắp dự tính.
...
Sở Dĩ Ân cả mấy ngày nay đã chăm chỉ giải quyết việc ở chấn thủ biên cương, biên cương này từ lâu đã như ngôi nhà nhỏ thứ hai, quân lính đều rât thâm tình, khiến Sở Dĩ Ân cũng có tình cảm. Chấn thủ bây lâu cũng coi như là bá chủ của một vùng rộng lớn này, hắn ta đang sửa soạn quần áo, định leo lên ngựa trở về kinh thành gặp mẫu hậu, cùng nữ nhân kia, liên bắt gặp hậu vệ thân cận hối hả bẩm báo.
"Báo!!! Vương gia! Có chuyện lớn"
"Nói!"
"Yên Phi nương nương đã mang long thai, mọi người đều rất vui mừng, còn chuẩn bị mở tiệc lớn..."
"Cút!"
Chưa kịp nói dứt câu, Sở Dĩ Ân đã hô lệnh đuổi hắn đi, lập tức phi ngựa trở về... Sở Dĩ Ân chưa đi được bao lâu, lòng nàng ta đã thay lòng đổi dạ? Nữ nhân thật là người đáng kinh tởm đến như vậy sao? Trái tim Sở Dĩ Ân tan nát, hắn lập tức điên cuồng phi ngựa trở về!
"Vương gia, người không được như vậy, Yên Phi không tốt không đáng để ngài quan tâm"
"Ngươi dám?"
Sở Dĩ Ân dừng ngựa khi nghe thuộc hạ nói xấu về yên Phi, đôi mắt căm phẫn giận dữ.
"Ngày người đi, Yên Phi không một lời từ biệt, nô tỳ thân cận của Yên Phi đã nói chính Yên Phi muốn cắt đứt quan hệ với người!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook