Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!
-
Chương 51: Ta thật sự bị nàng thu phục
Nàng cọ cọ vào người hắn, cảm giác ấm áp lan tỏa xung quanh cơ thể của nàng, nàng dường như thấy một bóng đen ngoài cửa, vẻ mặt nàng bỗng biến sắc, dường như có ai đó quen thuộc đang quan sát hành động của nàng hay đó là ma....
"Nàng sao vậy?"
"Không...không sao, ta buồn ngủ rồi. Dĩ An đi ra cho ta ngủ."
Nàng không muốn nói cho hắn biết, với tính cách của Sở Dĩ An, hắn ta sẽ làm ầm ĩ cả lên, tìm ra tên nào dám nhìn trộm, theo dõi nàng. Nhưng nếu đó không phải mà là... Nàng lắc đầu, không dám nghĩ tới. Nàng đẩy hắn sang một bên, muốn trốn tránh đi ngủ. Hắn quá gần gũi nàng, không thể để hắn tiếp tục được nữa. Cảm giác này khiến nàng lâng lâng niềm hạnh phúc nhưng thoáng chốc lại rất khó chịu, vì nàng luôn cho rằng nàng không hề yêu hắn...
"Nàng cứ ngủ đi, ta ôm nàng ngủ."
"Xì, ai cần?"
"Ta cần là đủ rồi."
Hắn mặt dày không buông nàng ra, vẫn khư khư ôm nàng, hắn đổi tư thế cho nàng thoải mái, đặt đầu nàng gối lên đùi hắn, vỗ vỗ nhẹ mông nàng cưng chiều. Nàng nhạy cảm đỏ ửng cả mặt, cơ thể mềm mại run rẩy.
"Này, làm như vậy ai ngủ được cơ chứ?"
Hắn nghe thế ngưng động tác đang làm, bàn tay đáng ghét hư hỏng của hắn chuyển lên phía lưng nàng, khẽ vuốt ve. Bàn tay hắn như có lửa, chạm vào cơ thể nàng khiến nàng không ngừng run rẩy, rõ ràng là hắn không hề có ý tốt... Nàng nhớ lúc nhỏ, mẫu thân muốn nàng ngủ ngon, thường vuốt ve lưng, hoặc xoa đầu nàng. Cảm giác mà mẫu thân đem đến cho nàng rất dễ chịu, còn bây giờ cảm giác hắn mang đến cho nàng là sự khiêu khích... Nàng mím môi, đẩy tay hắn ra khỏi cơ thể mình, nhắm tịt mắt lại giả vờ ngủ say. Hắn nhếch mép, rõ ràng nàng đang chống đối, còn giả vờ như đã ngủ. Hắn đương nhiên biết rõ nàng đang giả vờ, làm sao có thể run rẩy thế kia? Đôi mắt nhắm tịt lại, nhưng lông mi nàng luôn rung chuyển...
Hắn thuận đà chuyển tay lên đôi gò má của nàng, vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, khuôn ngực căng tròn khi mang thai của nàng đập vào mắt hắn, dục vọng không ngừng thôi thúc hắn. Ánh mắt hắn chứa cơ thể nàng đang nằm ngoan ngoãn, từ khi nàng mang thai, nàng thường rất bức rức vì nóng, hắn đã sai người may, thêu thùa những y phục có chất liệu tơ tằm tốt nhất để khiến nàng dễ chịu khi ngủ, lớp y phục của nàng đang mặc thật quá nóng, chắc chắn vì lúc dạo chơi nàng đã thay nó. Hắn vớ tay lấy bộ y phục trên khay y phục mà A Mẫn đã để sẵn. Bàn tay hắn thành thục cởi bỏ lớp y phục của nàng ra, nàng cảm nhận được, càng run rẩy hơn...
Hắn mỉm cười, cởi từng lớp y phục, đến khi chiếc yếm màu đỏ lộ ra trước mặt hắn, đôi gò bồng căng tròn mịn màng đang đập vào tầm mắt hắn, cơ thể nàng mềm mại như cánh hoa, hắn dịu dàng vuốt ve, hắn cực kì thích thú xoa nắn đôi gò bồng, hắn biết rõ nàng đang giả vờ ngủ,đáng nàng phải tỉnh dậy mở mắt to quát hắn, nhưng vì nàng sợ thua hắn nên vẫn cố gắng nhắm tịt mắt...
Hắn vuốt ve cơ thể mịn màng của nàng, làn da hết sức mịn màng, đôi môi đỏ mọng khiến hắn muốn cắn, cơ thể mềm mại cuộn tròn trước mặt hắn làm hắn nổi dục vọng, to gan, cơ thể nàng dám quyến rũ hắn. Hắn cắn răng, từ từ tháo bỏ yếm đào xuống, cơ thể trắng trẻo ẩn hiện đã được lộ rõ hơn. Hắn không cưỡng lại được mà vuốt ve, hắn cúi xuống ngậm mút nụ hoa đã sớm căng cứng nghênh đón hắn.
"Lục Hỏa to gan, là nàng quyến rũ trẫm!"
"Ưm..."
Nàng khẽ rên một tiếng, hắn thật quá đáng! Làm chuyện đồ bại với nàng còn vu oan nàng làm sai, mê hoặc hắn? Thật biến thái...
"Lục Hỏa nhi... Ta yêu nàng chết đi được. "
Hắn lưu luyến cắn mút đôi gò bồng của nàng, vật tượng trưng nam nhi đã từ lâu trổi dậy, hắn gồng mình kiềm chế, hắn không thể làm tổn thương nàng, không thể tổn thương đứa con của hắn. Hắn mím môi thành một đường thẳng. Bàn tay nhẹ nhàng mặc lại y phục cho nàng cho nàng thoải mái khi ngủ, hắn cúi xuống hôn trán nàng một cái, vuốt ve nàng như một món trân báo... Nàng như một tiểu hồ ly tinh khiến hắn đê mê say đắm.
"Ta thật sự bị nàng thu phục!"
Hắn bế nàng lên, đặt nàng trên giường ngay ngắn, động tác hết sức nhẹ nhàng... Hắn lẳng lặng rời đi, hắn sợ chỉ cần ở đây giây phút nào hắn sẽ không kiềm chế được mà muốn nàng...lúc này hắn mới thật sự biết cảm giác chăm sóc nương tử hạnh phúc như thế nào, hắn cười mỉm hài lòng bước ra ngoài cửa để nàng có giấc ngủ ngon.
Hắn rời đi, nàng vội vàng bật dậy mồ hôi không ngừng chảy lấm tấm trên trán, mọi cơn buồn ngủ bị hắn dập tắt hết rồi!
...
Yên Phi đang nằm ngủ say trên giường, cả ngày hôm nay khá mệt mỏi, nàng ta đã khóc rất nhiều khi nhìn thấy cảnh ân ái của Sở Dĩ An và Lục Hỏa. Họ đã là phu thê, Lục Hỏa đáng ghét kia đã mang long thai cho hắn, họ ân ái là đúng nhưng có thể đừng ân ái trước mặt ta không? Dù sao cũng nên giữ tôn nghiêm cho ta một chút?
Mồ hôi trên trán Yên Phi lấm tấm, môi Yên Phi không ngừng mấp máy, hình ảnh đáng ghê gớm của đôi nam nhân và nữ nhân kia hiện ra... Yên Phi lắc đầu liên tục...
"Không!!!!"
Yên Phi tỉnh dậy, thoát khỏi giấc mơ đáng sợ kia...
"Yên Phi, người gặp ác mộng?"
Yên Phi không trả lời, cả cơ thể ướt sũng bởi mồ hôi, A Phi tặc lưỡi lắc đầu ngao ngán cất giọng chanh chua.
"Yên Phi, thua keo này thì bày keo khác... Nô tì đã nói rồi người không quyến rũ được hoàng thượng thì có nên nghĩ đến Sở Dĩ Ân không?"
"Ngươi to gan! Ta làm sao có thể?"
"Nô tì chỉ là muốn tốt cho Yên Phi, người phải nhanh ra tay... Nếu không sớm muốn gì cũng bị cướp đoạt ngôi vị hoàng hậu quyền quý, còn nữa, Lâm lão gia rất thích cháu..."
Những lời nói của A Phi như đòn chí mạng khiến Yên Phi thức tỉnh, Yên Phi hất mạnh tất cả xuống đất, cắn chặt răng, lộ đầy vẻ phẫn nộ...
"Cút, cút xéo cho ta."
"Nàng sao vậy?"
"Không...không sao, ta buồn ngủ rồi. Dĩ An đi ra cho ta ngủ."
Nàng không muốn nói cho hắn biết, với tính cách của Sở Dĩ An, hắn ta sẽ làm ầm ĩ cả lên, tìm ra tên nào dám nhìn trộm, theo dõi nàng. Nhưng nếu đó không phải mà là... Nàng lắc đầu, không dám nghĩ tới. Nàng đẩy hắn sang một bên, muốn trốn tránh đi ngủ. Hắn quá gần gũi nàng, không thể để hắn tiếp tục được nữa. Cảm giác này khiến nàng lâng lâng niềm hạnh phúc nhưng thoáng chốc lại rất khó chịu, vì nàng luôn cho rằng nàng không hề yêu hắn...
"Nàng cứ ngủ đi, ta ôm nàng ngủ."
"Xì, ai cần?"
"Ta cần là đủ rồi."
Hắn mặt dày không buông nàng ra, vẫn khư khư ôm nàng, hắn đổi tư thế cho nàng thoải mái, đặt đầu nàng gối lên đùi hắn, vỗ vỗ nhẹ mông nàng cưng chiều. Nàng nhạy cảm đỏ ửng cả mặt, cơ thể mềm mại run rẩy.
"Này, làm như vậy ai ngủ được cơ chứ?"
Hắn nghe thế ngưng động tác đang làm, bàn tay đáng ghét hư hỏng của hắn chuyển lên phía lưng nàng, khẽ vuốt ve. Bàn tay hắn như có lửa, chạm vào cơ thể nàng khiến nàng không ngừng run rẩy, rõ ràng là hắn không hề có ý tốt... Nàng nhớ lúc nhỏ, mẫu thân muốn nàng ngủ ngon, thường vuốt ve lưng, hoặc xoa đầu nàng. Cảm giác mà mẫu thân đem đến cho nàng rất dễ chịu, còn bây giờ cảm giác hắn mang đến cho nàng là sự khiêu khích... Nàng mím môi, đẩy tay hắn ra khỏi cơ thể mình, nhắm tịt mắt lại giả vờ ngủ say. Hắn nhếch mép, rõ ràng nàng đang chống đối, còn giả vờ như đã ngủ. Hắn đương nhiên biết rõ nàng đang giả vờ, làm sao có thể run rẩy thế kia? Đôi mắt nhắm tịt lại, nhưng lông mi nàng luôn rung chuyển...
Hắn thuận đà chuyển tay lên đôi gò má của nàng, vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, khuôn ngực căng tròn khi mang thai của nàng đập vào mắt hắn, dục vọng không ngừng thôi thúc hắn. Ánh mắt hắn chứa cơ thể nàng đang nằm ngoan ngoãn, từ khi nàng mang thai, nàng thường rất bức rức vì nóng, hắn đã sai người may, thêu thùa những y phục có chất liệu tơ tằm tốt nhất để khiến nàng dễ chịu khi ngủ, lớp y phục của nàng đang mặc thật quá nóng, chắc chắn vì lúc dạo chơi nàng đã thay nó. Hắn vớ tay lấy bộ y phục trên khay y phục mà A Mẫn đã để sẵn. Bàn tay hắn thành thục cởi bỏ lớp y phục của nàng ra, nàng cảm nhận được, càng run rẩy hơn...
Hắn mỉm cười, cởi từng lớp y phục, đến khi chiếc yếm màu đỏ lộ ra trước mặt hắn, đôi gò bồng căng tròn mịn màng đang đập vào tầm mắt hắn, cơ thể nàng mềm mại như cánh hoa, hắn dịu dàng vuốt ve, hắn cực kì thích thú xoa nắn đôi gò bồng, hắn biết rõ nàng đang giả vờ ngủ,đáng nàng phải tỉnh dậy mở mắt to quát hắn, nhưng vì nàng sợ thua hắn nên vẫn cố gắng nhắm tịt mắt...
Hắn vuốt ve cơ thể mịn màng của nàng, làn da hết sức mịn màng, đôi môi đỏ mọng khiến hắn muốn cắn, cơ thể mềm mại cuộn tròn trước mặt hắn làm hắn nổi dục vọng, to gan, cơ thể nàng dám quyến rũ hắn. Hắn cắn răng, từ từ tháo bỏ yếm đào xuống, cơ thể trắng trẻo ẩn hiện đã được lộ rõ hơn. Hắn không cưỡng lại được mà vuốt ve, hắn cúi xuống ngậm mút nụ hoa đã sớm căng cứng nghênh đón hắn.
"Lục Hỏa to gan, là nàng quyến rũ trẫm!"
"Ưm..."
Nàng khẽ rên một tiếng, hắn thật quá đáng! Làm chuyện đồ bại với nàng còn vu oan nàng làm sai, mê hoặc hắn? Thật biến thái...
"Lục Hỏa nhi... Ta yêu nàng chết đi được. "
Hắn lưu luyến cắn mút đôi gò bồng của nàng, vật tượng trưng nam nhi đã từ lâu trổi dậy, hắn gồng mình kiềm chế, hắn không thể làm tổn thương nàng, không thể tổn thương đứa con của hắn. Hắn mím môi thành một đường thẳng. Bàn tay nhẹ nhàng mặc lại y phục cho nàng cho nàng thoải mái khi ngủ, hắn cúi xuống hôn trán nàng một cái, vuốt ve nàng như một món trân báo... Nàng như một tiểu hồ ly tinh khiến hắn đê mê say đắm.
"Ta thật sự bị nàng thu phục!"
Hắn bế nàng lên, đặt nàng trên giường ngay ngắn, động tác hết sức nhẹ nhàng... Hắn lẳng lặng rời đi, hắn sợ chỉ cần ở đây giây phút nào hắn sẽ không kiềm chế được mà muốn nàng...lúc này hắn mới thật sự biết cảm giác chăm sóc nương tử hạnh phúc như thế nào, hắn cười mỉm hài lòng bước ra ngoài cửa để nàng có giấc ngủ ngon.
Hắn rời đi, nàng vội vàng bật dậy mồ hôi không ngừng chảy lấm tấm trên trán, mọi cơn buồn ngủ bị hắn dập tắt hết rồi!
...
Yên Phi đang nằm ngủ say trên giường, cả ngày hôm nay khá mệt mỏi, nàng ta đã khóc rất nhiều khi nhìn thấy cảnh ân ái của Sở Dĩ An và Lục Hỏa. Họ đã là phu thê, Lục Hỏa đáng ghét kia đã mang long thai cho hắn, họ ân ái là đúng nhưng có thể đừng ân ái trước mặt ta không? Dù sao cũng nên giữ tôn nghiêm cho ta một chút?
Mồ hôi trên trán Yên Phi lấm tấm, môi Yên Phi không ngừng mấp máy, hình ảnh đáng ghê gớm của đôi nam nhân và nữ nhân kia hiện ra... Yên Phi lắc đầu liên tục...
"Không!!!!"
Yên Phi tỉnh dậy, thoát khỏi giấc mơ đáng sợ kia...
"Yên Phi, người gặp ác mộng?"
Yên Phi không trả lời, cả cơ thể ướt sũng bởi mồ hôi, A Phi tặc lưỡi lắc đầu ngao ngán cất giọng chanh chua.
"Yên Phi, thua keo này thì bày keo khác... Nô tì đã nói rồi người không quyến rũ được hoàng thượng thì có nên nghĩ đến Sở Dĩ Ân không?"
"Ngươi to gan! Ta làm sao có thể?"
"Nô tì chỉ là muốn tốt cho Yên Phi, người phải nhanh ra tay... Nếu không sớm muốn gì cũng bị cướp đoạt ngôi vị hoàng hậu quyền quý, còn nữa, Lâm lão gia rất thích cháu..."
Những lời nói của A Phi như đòn chí mạng khiến Yên Phi thức tỉnh, Yên Phi hất mạnh tất cả xuống đất, cắn chặt răng, lộ đầy vẻ phẫn nộ...
"Cút, cút xéo cho ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook