Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!
-
Chương 22: Bỏ trốn thất bại
Nàng quyết định là luôn không ai có thể ngăn cản. Nàng nhìn đám cung nữ đang canh gác ở ngoài cửa không cho nàng rời khỏi phòng này. Khẽ nhíu mày, nàng cảm thấy bực bội quá, trong người bứt rứt khó chịu. Đôi mắt nàng bỗng dưng sáng lên, nàng khẽ nhăn mặt bước lại phía cung nữ kia.
"Ọe...ọe..."
Nàng vờ ói mửa, một tay nàng đặt trên cái cổ trắng tinh kia, một tay nàng ôm bụng, vẻ mặt tái xanh, nhợt nhạt.
"Lục Phi, Lục Phi nương nương, người sao vậy? Cung nữ rất lo người bị gì vậy?"
Các cung nữ sợ hãi, cuống cuồng cả lên, chạy ngay đến nàng. Nàng vẫn giữ sắc thái đó. Ói mửa ngày càng nhiều hơn. Nàng ôm bụng, choáng váng, đi đứng liêu xiêu, không vững nữa. Càng cung nữ hối nhau gọi thái y, người nào người đó mặt tái bệch, nếu nàng có chuyện gì. Hoàng thượng sẽ chém đầu phận cung nữ này mất.
" Lục Phi nương nương, người uống chút trà đi cho mau khỏe. "
Một cung nữ còn ở lại, khẽ dâng tách trà đến cho nàng, nàng muốn cười nhưng lại không dám cười. Bàn tay quờ quạng như không nhìn rõ.
"Xoảng!"
Chiếc tách trà rơi xuống, cung nữ kia giật thót cả tim, lúng tung. Mặt càng tái xanh hơn, đôi tay cuống cuồng ôm nàng.
"Lục Phi Nương Nương, người có chuyện gì.? Người ăn trúng gì nên đau bụng rồi sao? Tiểu nữ...."
"A Mẫn, muội hãy mau dọn dẹp chỗ này. Ta không sao cả. "
A Mẫn khẽ nhìn sắc thái của nàng, lòng dân lên nổi lo lắng. Nàng đưa tay ra hiệu không sao rồi bảo A Mẫn rời khỏi. Căn phong trống rãi không còn ai cả, chỉ còn lại mình nàng. Nàng đắc ý, cười tít mắt. Một số đang chuẩn bị nước, khăn, giúp nàng rửa mặt. Một số gọi thái y? A Mẫn cũng đã rời khỏi. Vậy thì nàng quyết định thực hiện cho nhanh.
Nàng bước lại gần giường, bỏ y phục vào tay nải, cột chặt nó, nàng rón rén thân hình nhỏ nhắn này rời khỏi phòng. Không quên mặc y phục của cung nữ, rồi lấy khăn che mặt. Bước đi nhẹ nhàng, mọi người đều đang làm việc riêng của mình, không ai chú ý vì nàng mặc y phục ấy.
"Tên kia, đứng lại cho trẫm!"
Có tiếng của một nam nhi vang lên, nàng giật thót cả tim, không dám quay đầu lại, tay khư khư vẫn giữ chiếc khăn lụa trắng trên mặt.
Trẫm? Không lẽ là hoàng thượng sao? Giờ này, hoàng thượng đang ở cùng thái hậu để lo đại hỷ cơ mà? Sao lại có mặt ngay sau hoa viên của triều đình? Hừ... tức chết mà.
"Hoàng thượng kêu nô tỳ ạ?"
"Ngươi là ai sao lại trốn khỏi đây? Tay đeo nải? Mặt thì che băng vải trắng? Rốt cuộc ngươi tính làm chuyện mờ ám gì? "
Nghe những lời nghiêm nghị từ hắn, nàng hơi lo lắng, những vẫn giữ sắc thái lạnh lùng, cứng rắn. Quay mặt lại đối diện với hắn, tay phải nàng giữ tấm vải trắng kia thật chặt, miệng không trả lời, cố gằn giọng để trở thành tiếng nói khác.
"Nô tỳ bị bệnh truyền nhiễm, người nổi ban khắp cả cơ thể. Thái y bó tay, nên đành cho nô tỳ về quê nhà lẫn tránh, sợ lây nhiễm mọi người thì mang tội nặng ạ!"
"Bệnh truyền nhiễm sao? Lục Hỏa đang mang thai, nhất định ngươi hãy tránh xa nàng ấy. Ngươi lại đây, ta sẽ cho ngươi chút bạc để đi đường và cho cha mẹ dưỡng già.!"
"Không...không cần."
"Hử?"
Hắn nhướng mắt, không bình thường ở chỗ này chút nào cả. Bệnh truyền nhiễm cả triều phải biết chứ? Nếu không, cũng phải truyền đơn để trẫm duyệt chứ? Tại sao lại đi ngõ sau? Lại còn trốn tránh. Cung nữ này, quả thật bất bình thường. Khả nghi.!
Hắn bước lại gần hơn, khẽ giật mạnh tấm lụa trắng kia, trong lúc nàng vô ý nhìn sắc thần của hắn. Khuôn mặt của nàng lộ ra sau mảnh lụa mỏng kia. Hắn giật mình, đưa tay lên mặt nàng.
"Lục Hỏa Nhi?"
"Không phải. Ta...đâu phải?"
"Nàng còn dám nói! Nổi mẫn đỏ? Truyền nhiễm? Được rồi! Ta sẽ tự kiểm tra xem cơ thể của nàng có mẫn đỏ hay không. "
"Ơ... không được. Ngươi không được, nam nữ thọ thọ bất tương thân.!"
"Không cần biết, ta sẽ kiểm tra nàng. Nàng dám lừa trẫm."
Hắn cười gian, tiến lại gần nàng, khuôn mặt khôi ngô ấy áp sát làn da nàng, nàng nhạy cảm mà đỏ ửng má. Hắn không nhiều lời, bế nàng lên, khẽ cắn vào tai của nàng, thì thầm.
"Nàng đang mang long thai? Lại còn muốn kích tình trẫm sao?"
"Ọe...ọe..."
Nàng vờ ói mửa, một tay nàng đặt trên cái cổ trắng tinh kia, một tay nàng ôm bụng, vẻ mặt tái xanh, nhợt nhạt.
"Lục Phi, Lục Phi nương nương, người sao vậy? Cung nữ rất lo người bị gì vậy?"
Các cung nữ sợ hãi, cuống cuồng cả lên, chạy ngay đến nàng. Nàng vẫn giữ sắc thái đó. Ói mửa ngày càng nhiều hơn. Nàng ôm bụng, choáng váng, đi đứng liêu xiêu, không vững nữa. Càng cung nữ hối nhau gọi thái y, người nào người đó mặt tái bệch, nếu nàng có chuyện gì. Hoàng thượng sẽ chém đầu phận cung nữ này mất.
" Lục Phi nương nương, người uống chút trà đi cho mau khỏe. "
Một cung nữ còn ở lại, khẽ dâng tách trà đến cho nàng, nàng muốn cười nhưng lại không dám cười. Bàn tay quờ quạng như không nhìn rõ.
"Xoảng!"
Chiếc tách trà rơi xuống, cung nữ kia giật thót cả tim, lúng tung. Mặt càng tái xanh hơn, đôi tay cuống cuồng ôm nàng.
"Lục Phi Nương Nương, người có chuyện gì.? Người ăn trúng gì nên đau bụng rồi sao? Tiểu nữ...."
"A Mẫn, muội hãy mau dọn dẹp chỗ này. Ta không sao cả. "
A Mẫn khẽ nhìn sắc thái của nàng, lòng dân lên nổi lo lắng. Nàng đưa tay ra hiệu không sao rồi bảo A Mẫn rời khỏi. Căn phong trống rãi không còn ai cả, chỉ còn lại mình nàng. Nàng đắc ý, cười tít mắt. Một số đang chuẩn bị nước, khăn, giúp nàng rửa mặt. Một số gọi thái y? A Mẫn cũng đã rời khỏi. Vậy thì nàng quyết định thực hiện cho nhanh.
Nàng bước lại gần giường, bỏ y phục vào tay nải, cột chặt nó, nàng rón rén thân hình nhỏ nhắn này rời khỏi phòng. Không quên mặc y phục của cung nữ, rồi lấy khăn che mặt. Bước đi nhẹ nhàng, mọi người đều đang làm việc riêng của mình, không ai chú ý vì nàng mặc y phục ấy.
"Tên kia, đứng lại cho trẫm!"
Có tiếng của một nam nhi vang lên, nàng giật thót cả tim, không dám quay đầu lại, tay khư khư vẫn giữ chiếc khăn lụa trắng trên mặt.
Trẫm? Không lẽ là hoàng thượng sao? Giờ này, hoàng thượng đang ở cùng thái hậu để lo đại hỷ cơ mà? Sao lại có mặt ngay sau hoa viên của triều đình? Hừ... tức chết mà.
"Hoàng thượng kêu nô tỳ ạ?"
"Ngươi là ai sao lại trốn khỏi đây? Tay đeo nải? Mặt thì che băng vải trắng? Rốt cuộc ngươi tính làm chuyện mờ ám gì? "
Nghe những lời nghiêm nghị từ hắn, nàng hơi lo lắng, những vẫn giữ sắc thái lạnh lùng, cứng rắn. Quay mặt lại đối diện với hắn, tay phải nàng giữ tấm vải trắng kia thật chặt, miệng không trả lời, cố gằn giọng để trở thành tiếng nói khác.
"Nô tỳ bị bệnh truyền nhiễm, người nổi ban khắp cả cơ thể. Thái y bó tay, nên đành cho nô tỳ về quê nhà lẫn tránh, sợ lây nhiễm mọi người thì mang tội nặng ạ!"
"Bệnh truyền nhiễm sao? Lục Hỏa đang mang thai, nhất định ngươi hãy tránh xa nàng ấy. Ngươi lại đây, ta sẽ cho ngươi chút bạc để đi đường và cho cha mẹ dưỡng già.!"
"Không...không cần."
"Hử?"
Hắn nhướng mắt, không bình thường ở chỗ này chút nào cả. Bệnh truyền nhiễm cả triều phải biết chứ? Nếu không, cũng phải truyền đơn để trẫm duyệt chứ? Tại sao lại đi ngõ sau? Lại còn trốn tránh. Cung nữ này, quả thật bất bình thường. Khả nghi.!
Hắn bước lại gần hơn, khẽ giật mạnh tấm lụa trắng kia, trong lúc nàng vô ý nhìn sắc thần của hắn. Khuôn mặt của nàng lộ ra sau mảnh lụa mỏng kia. Hắn giật mình, đưa tay lên mặt nàng.
"Lục Hỏa Nhi?"
"Không phải. Ta...đâu phải?"
"Nàng còn dám nói! Nổi mẫn đỏ? Truyền nhiễm? Được rồi! Ta sẽ tự kiểm tra xem cơ thể của nàng có mẫn đỏ hay không. "
"Ơ... không được. Ngươi không được, nam nữ thọ thọ bất tương thân.!"
"Không cần biết, ta sẽ kiểm tra nàng. Nàng dám lừa trẫm."
Hắn cười gian, tiến lại gần nàng, khuôn mặt khôi ngô ấy áp sát làn da nàng, nàng nhạy cảm mà đỏ ửng má. Hắn không nhiều lời, bế nàng lên, khẽ cắn vào tai của nàng, thì thầm.
"Nàng đang mang long thai? Lại còn muốn kích tình trẫm sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook