Nàng Rùa Đanh Đá
-
1: Osin Bất Đắc Dĩ
Hôm nay là ngày vô cùng trọng đại, ngày mà Tôn Vũ Kỳ chính thức trở thành nhân viên ở trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Giang.
Tòa nhà cao lớn nằm hiên ngang giữ tuyến đường chính, người ra kẻ vào đông đúc.
Tôn Vũ Kỳ khoác trên người một bộ vest chỉnh tề, tóc dài búi gọn gàng sau gáy, gương mặt xinh đẹp, nổi bật nhất chính là đôi mắt to tròn với đôi mi dài cong vút, còn có cả đôi môi đỏ mọng.
Tất cả đều khiến cho gương mặt xinh đẹp nay lại càng lộng lẫy hơn.
-"Trợ Lý Tôn, chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?"
Quản lý Ngô từ đằng xa đi đến, mỉm cười hỏi.
Tôn Vũ Kỳ không ngờ bản thân mình lại trúng tuyển, càng không ngờ đến việc mình một bước lên mây, trở thành trợ lý của tổng giám đốc mà không cần phải vượt qua vòng phỏng vấn giống như trước đây cô vẫn hay làm.
Giờ phút này, cô lại thấy ngưỡng mộ chính bản thân mình.
-"Vâng, tôi sẵn sàng rồi ạ."
Ngô Thiên Tuyết nhìn sơ lược cô từ trên xuống dưới, khẽ gật hài lòng.
-"Vậy được, cô mau theo tôi."
Đây là giây phút mà cô mong chờ nhất, nhưng tình huống bây giờ làm cô vô cùng khó hiểu.
Ngồi trên xe cùng quản lí Ngô, đi được mười phút thì xe cũng rất nhanh đỗ vào hầm, theo chân Ngô Thiên Tuyết tiến vào một con đường nhỏ trải đầy đá cuội, xung quanh còn có rất nhiều loài hoa cỏ khác nhau...!Nhìn thôi cũng đủ làm người ta cảm giác rất trong lành, yên ả.
Cô đang rất thắc mắc, rõ ràng là ứng tuyển làm trợ lý, Chẳng phải nên lên tầng cao nhất của tòa nhà gặp tổng giám đốc sao? Sao tự nhiên lại lạc vào nơi hoang dã này?
Đi thêm vài bước, cuối cùng cũng dừng lại ở căn phòng 307.
Ngô Thiên Tuyết thuần thục dùng tấm thẻ phòng để mở cửa, không quên dùng ánh mắt ra hiệu gọi cô vào trong.
Tôn Vũ Kỳ do dự, chân vẫn không cử động.
Sao lại đến phòng riêng rồi? Không phải chứ, muốn lên cấp bậc cao phải đánh đổi bằng chuyện này sao? Cô đâu phải loại người đó!
-"Cô còn ngay ra đó làm gì? Mau vào trong đi."
Quản lý Ngô trừng mắt, giọng điệu thúc giục gọi cô.
-"Không, không được đâu.
Tôi đến đây để xin việc chân chính đấy, sao có thể làm loại chuyện lén lút đi cửa sau như này.
Tôi không phải loại người nhân phẩm kém cỏi vậy.
Tôi không làm nữa, phiền chị tìm người....a!"
-"Ây dô, suy nghĩ vớ vẩn gì thế không biết."
Còn chưa trình bày hết quan điểm, ngay lập tức cô cũng bị quản lý Ngô kéo vào trong.
Nội thất bên trong căn nhà này vô cùng sang trọng, nhìn sơ qua chỉ toàn đồ đắt tiền, cách bày trí cũng rất đơn giản.
Nhưng có điều, dường như chưa có người đến ở, bể cá trống rỗng chỉ toàn là nước, ánh sáng được bật đầy đủ.
Không có chậu hoa, càng không có hoa tươi trang trí.
-"Từ giờ cô sẽ phụ trách dọn dẹp, nấu nướng, cho căn phòng này."
Tôn Vũ Kỳ còn tưởng bản thân nghe lầm, cô nở nụ cười gượng gạo kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.
-"Quản lý Ngô, chị có nhầm lẫn gì hay không?.
Tôi đến đây ứng tuyển vị trí trợ lý, là trợ lý bên cạnh tổng giám đốc đấy! Sao có thể..."
Ngô Thiên Tuyết đưa tay nắm lấy bả vai của vô, không quên vỗ vỗ lên nó tiếp thêm động lực.
-"Cô không nghe nhầm đâu, đây chính là công việc mà chúng tôi tuyển.
Nói cho cô biết, mức lương cô nhận, so với làm nhân viên chính thức hơn gấp hai lần đấy!"
-"Tôi không làm!"
Tôn Vũ Kỳ lập tức gạt bỏ tay quản lý Ngô ra khỏi người mình.
Cô là ai chứ? làm sao lại có thể làm chuyện này.
Vậy chẳng khác gì đem bằng cấp mà bốn năm qua học được chế nhạo hay sao? Đúng là quá đáng, đám người này lại có thể treo đầu dê bán thịt chó...
Quản lý Ngô vẫn không bỏ cuộc, ra sức thuyết phục.
-"Đây là phòng của Tần tổng đấy.
Cô làm tốt việc, biết đâu lại được thăng tiến.
Nói cho cô biết, tìm khắp Thành phố Giang này cũng không tìm được công việc nhẹ nhàng, mức lương cao, cơ hội thăng tiến mở rộng vậy đâu."
Tôn Vũ Kỳ nhìn quản lý Ngô, ánh mắt hiện lên vài phần khiêu khích.
-"Vậy sao cô không làm? Nhất định bám lấy tôi làm gì?"
-"Yo, bà cô của tôi ơi! Tôi đang làm quản lý, hà cớ gì phải từ quản lý chuyển xuống công việc này chứ! Não tôi cũng đâu bị úng nước."
Cô không thèm tranh luận với cô ta nữa, công việc này nhất định không làm, cho dù có trả lương cao đến đâu cô cũng không làm.
-"Vậy thì phiền quản lý Ngô tiếp tục tìm kiếm nhân tài khác đi, tôi...!Không...làm!"
Nói rồi cô lập tức bỏ đi không một chút suy nghĩ.
Bằng cấp của cô tốt nghiệp loại giỏi, tại sao lại phải chui đầu vào làm công việc chẳng khác gì lao công này, chính xác là phí phạm một nhân tài.
-"Đúng là không biết thức thời! Này, Tôn Vũ Kỳ lần sau nếu như cô suy nghĩ lại thì cũng không còn cơ hội đâu đấy!"
Ngô Thiên Tuyết thở dài bất lực, vậy là cô ta phải tìm kiếm người mới.
Căn phòng này rốt cuộc dính phải lời nguyền không thể gỡ gì vậy? Tôn Vũ Kỳ đã là người thứ năm ứng tuyển, kết quả cũng như bốn cô gái trước, đều từ chối không một chút do dự.
Suốt cả một ngày trời lang thang tìm việc.
Cuối cùng, cô cũng chịu lê lết thân xác đầy uể oải này về đến nhà.
-"Mình nghe đây Giai Giai."
Đầu dây bên kia tò mò hỏi chuyện.
-"Sao rồi, cậu làm trợ lý ở đó tốt chứ?"
-"Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Trợ lý gì chứ, đến đó để làm ôsin thì đúng hơn."
Cô bực dọc kể lại chuyện khi sáng cho cô bạn Giai Giai nghe.
-"Hả! Vậy bây giờ cậu tiếp tục tháng ngày thất nghiệp.
Vũ Kỳ à, hay là cậu suy nghĩ lại một chút..."
Còn chưa nghe hết câu, Tôn Vũ Kỳ đã vội vã lên tiếng.
-"Suy nghĩ cái gì mà suy nghĩ, mình tốt nghiệp thủ khoa đấy! Ai lại đi làm công việc đó hạ thấp bằng cấp của mình.
Không làm, tuyệt đối không làm!"
Nghe xong cuộc gọi thoại, còn tưởng sẽ được ngủ một giấc thoải mái, hôm sau lại ra ngoài tìm việc.
Không ngờ, một mớ hóa đơn điện nước đã được chuyển đến điện thoại.
Đã nghèo lại còn mắc cái eo
Cô thở dài kiểm tra lại tài khoản một lúc, sắc mặt cũng trở nên ủ dột.
Nhất định trong vòng ngày mai phải tìm kiếm được công việc!
Tôn Vũ Kỳ là một cô gái xuất thân trong gia đình bình thường ở Hồ Sơn.
Ba, mẹ là một giáo viên dạy cấp tiểu học.
Năm cô 18 tuổi phải tự thân một mình đến thành phố Giang để theo học chuyên ngành quản trị ở đại học Thanh An, tại đây cô gặp được cô bạn Lâm Giai Giai.
Đến bây giờ, một người thì đã có gia đình.
Kẻ còn lại thì ngày ngày tất bật tìm kiếm công việc, làm được ít hôm lại quyết định nhảy việc.
Hết chê công ty bốc lột sức lao động, thì lại chê đường đến đó vào mỗi sáng lại kẹt xe, đến giờ nghỉ trưa cũng không có...!Nói chung, những gì có thể đem ra làm lý do đều mang ra tất.
Kết quả, đến bây giờ vẫn đang điên cuồng tìm việc mới.
Theo đúng như dự định, hôm nay Tôn Vũ Kỳ lại phải ra đường tìm công việc.
Đôi chân dài thoăn thoắt lại vô tình đến trung tâm thương mại, dù sao cũng đã đến, chi bằng vào trong mua cho ba mẹ một ít đồ, lâu rồi cũng không về Hồ Sơn thăm họ.
A!!
Trong lúc sơ ý nhìn lại hóa đơn thanh toán, cô bất cẩn va phải một gã đàn ông đang đi theo hướng ngược chiều.
Kết quả, những túi đồ vừa xách ra khỏi cửa hàng chưa được bao lâu đã nằm ngổn ngang trên sàn gạch.
Gã đàn ông luống cuống tháo bỏ cặp kính đen to tướng trên gương mặt, mắc lại vào túi áo.
Luôn tiện giúp cô gái nhặt lại đồ rơi trên sàn gạch.
-"Xin lỗi, cô không sao chứ!"
Người đàn ông dáng dấp cao lớn, da dẻ trắng trẻo, gương mặt điển trai, từng chi tiết đều vô cùng hoàn mỹ.
Bộ tây trang trên người toát lên một khí chất khó ai sánh bằng.
Tôn Vũ Kỳ vẻ mặt bực dọc, đáp:
-"Mắt anh để ở đâu vậy hả?"
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc.
Rõ ràng là cô đi đứng cẩu thả, đụng phải hắn.
Vậy mà bây giờ lại ngang nhiên trở thành nạn nhân, còn dám dùng thái độ đó.
Xem ra là muốn ăn vạ đây mà!
-"Này cô, rõ ràng cô đi đứng không nhìn đường.
Bây giờ lại đổ hết cho tôi? Cô đúng là không nói lý lẽ đó!"
Cô gái trừng to hai mắt, giật lấy túi đồ trên tay hắn, trả lời.
-"Người không nói lý lẽ là anh thì đúng hơn!"
Hắn thở dài bất lực nhìn cô.
Một vài âm thanh nghe như tiếng gốm bị vỡ.
Tôn Vũ Kỳ cũng nhanh chóng mở ra kiểm tra sơ lược.
Đúng như những gì cô nghĩ, bộ tách trà bằng gốm mà cô vừa mua đã bị lực tác động khi nãy làm cho vỡ toang.
-"Đi thôi, tôi bồi thường cho cô một cái mới.
Xem như lời xin lỗi của tôi."
Cô liếc mắt nhìn gã.
Rõ ràng là do hắn làm bể, chuyện bồi thường cũng là điều hiển nhiên.
Vậy mà còn dám nói với giọng nhân nghĩa, đúng là giả tạo.
Cô theo chân hắn quay trở lại cửa hàng gốm xứ khi nãy.
Cô nhân viên cũng thân thiện chào hỏi.
Vừa nhìn thấy hắn đến, cô nhân viên lập tức cúi đầu, miệng còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi đã bị hắn đưa tay ra hiệu giữ im lặng.
Người đàn ông cứ như thế mà lặng lẽ theo sau Tôn Vũ Kỳ , kiên nhẫn chờ cô lựa chọn lại sản phẩm.
Chọn được bộ tách trà mới, cô mới hài lòng rời đi.
Ra khỏi cửa hàng, hắn ta cũng lập tức lên tiếng.
-"Được rồi, chúng ta không ai nợ ai nhé."
-"Xem như anh cũng còn có chút lương tâm."
Cô miễn cưỡng đáp lời.
-"Lần sau nhớ chú ý, không phải ai cũng dễ bị đổ oan ức, và cũng không phải dễ bồi thường như tôi đâu."
Hắn nở nụ cười đầy ẩn ý, bỏ lại một câu rồi dõng dạc sải bước bỏ đi mất.
-"Anh cho rằng mình là ai hả! Cái tên kia...!Đừng để tôi gặp lại anh đấy, đồ bệnh hoạn."
Cô giận dữ quát mắng, nói hết công suất chỉ mong hắn có thể nghe thấy.
-"May cho anh là hôm nay bổn cô nương đây cực kỳ vội.
Không rảnh chấp nhặt với loại tiểu nhân giống như anh."
Tôn Vũ Kỳ còn đang lẩm bẩm càu nhàu, thì bất chợt đằng xa quản lý Ngô cũng đang đi hướng đến.
Ngô Thiên Tuyết đang bận rộn khảo sát xung quanh cùng một vài nhân viên, cô ta không để tâm mấy đến người quen cũ trước mắt.
-"Chị Ngô!"
Nghe tiếng gọi, Ngô Thiên Tuyết thuận mắt nhìn xem.
Còn tưởng là ai, hóa ra là con thiên nga cao ngạo hôm trước.
Cô ta dặn dò nhân viên một chút rồi đi đến chỗ cô đang đứng.
-"Có chuyện gì?"
Ngô Thiên Tuyết hỏi.
-"Lần trước chúng ta đúng là có chút hiểu lầm.
Chi bằng qua kia uống một chút caffe, từ từ nói chuyện."
Tôn Vũ Kỳ mỉm cười, giọng nói cũng trở nên dịu ngọt hẳn.
Ngô Thiên Tuyết liếc mắt nhìn cô một cái, hời hợt trả lời.
-"Tôi không uống caffe."
-"Vậy thì uống cái khác, ở đó cũng đâu chỉ có mỗi caffe."
Cô lập tức trả lời.
-"Tôi không muốn uống, nói chính xác là tôi rất bận, bận vô cùng, nói khó nghe hơn là tôi và cô không có thân thiết đến mức xơi nước từ từ nói chuyện."
Người này đúng là khó khăn, bụng dạ cũng nhỏ nhen quá rồi! Chuyện hôm đó cũng là bất đắc dĩ, tâm lý chung cả thôi, vậy mà đến hôm nay vẫn còn ghi oán.
Tôn Vũ Kỳ lập tức đi đến khoác lấy tay cô ta, mỉm cười nói.
-"Đừng vậy mà quản lý Ngô.
Hôm nay tôi đến đây cũng là muốn xin lỗi chị."
Ngô Thiên Tuyết vội vã gỡ bỏ tay đang bám lấy mình, bất lực trả lời.
-"Được rồi được rồi, mau bỏ tay ra đi.
Nói một chút chuyện thôi đúng không? Được, đi thôi.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook