Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc
-
Quyển 2 - Chương 9-1: Thái tử thổ lộ (1)
Editor: Puck -
Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh đều ngủ đến buổi trưa mới dậy.
Vân Phi Thành đã ở ngoài sảnh trước chờ một hai canh giờ rồi, người Thái hậu phái tới cũng khổ sờ chờ thật lâu. Nghe nói tối hôm qua bọn họ ở trong phòng đèn sáng đến sau nửa đêm, cũng không biết hai người đang giằng co chuyện gì, cũng chỉ có thể ở đây ngây ngốc đợi.
Khi Quý Du Nhiên nghe được Lục Ý báo lại, không khỏi đỏ bừng cả mặt, vội vàng kéo chăn bọc lấy thân thể trải rộng dấu vết của mình.
Tối ngày hôm qua, đơn giản chính là một bộ sử máu và nước mắt, bây giờ nghĩ lại nàng vẫn còn kích động muốn rơi lệ.
Vốn tưởng rằng Phượng Dục Minh đã có phản ứng nên có, cũng có kích động nên có, cộng thêm xuân cung đồ và người nhỏ bằng bạch ngọc trợ giúp dù sao cũng sẽ không có sơ sẩy chứ? Nhưng mà, chàng ngốc kia... Nàng phải mắng to hắn một trăm lần chàng ngốc! Rõ ràng hiểu chuyện như thế, hắn lại thở hổn hển giày vò trên người nàng hồi lâu, vẫn không biết cửa mà vào! Cuối cùng còn xin sự trợ giúp chỗ nàng!
Làm ơn, nàng là một nữ nhi gia, nào biết nhiều như vậy?
Hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là hai người cùng nhau thăm dò.
Lộ trình thăm dò tất nhiên gian khổ, bọn họ cũng giày vò đến nửa đêm, mới rốt cuộc cho ra điểm tâm đắc nhất. Nhưng mà, khi đó hai người đã chơi đùa đến kiệt sức, thêm với mấy ngày trước vốn không nghỉ ngơi tốt, cuối cùng hai người nhắm mắt lại, ngả đầu đi nằm ngủ.
Chỉ có điều, khóe miệng nàng khẽ câu. Cho dù như thế nào, bọn họ thành công! Sự thật chứng minh, chàng ngốc nhà nàng cũng là nam nhân chân chính, nàng có thể sinh con dưỡng cái với hắn!
Chịu đựng cảm giác không thoải mái trên thân thể, nàng thay đổi cách ăn mặc một phen, rồi cùng Phượng Dục Minh đi ra ngoài.
Phúc công công do Thái hậu phái tới chờ bọn họ ở trong sân. Nhìn thấy nàng sống sờ sờ đi ra, Phúc công công vẫn có vẻ hơi không tin; “Dật Vương phi, ngài... Thật sự không sao?” Chiều hôm qua vốn do Thái hậu nghe được tin tức liền phái hắn tới đây hỏi thăm, nhưng sau khi hắn tới đây nghe nói bọn họ ngủ thiếp đi, đợi đến khi trời sắp tối còn chưa tỉnh lại, hắn chỉ đành phải không công mà lui. Do đó, sáng sớm hôm nay Thái hậu lại thúc giục hắn tới đây hỏi thăm, hắn liền ngây ngốc ở trong sân chờ thật lâu.
“Đúng, ta còn sống.” Quý Du Nhiên cười nói,”Làm phiền Phúc công công đợi lâu.”
Phúc công công vội vàng xua tay, “Không sao không sao! Chỉ cần Dật Vương phi ngài bình yên vô sự, vậy chúng ta yên tâm. Ngài không biết chứ, nghe nói ngài... Từ đó về sau, Thái hậu nương nương thiếu chút nữa bị dọa ngất đi, sau lại ngồi trên ghế mà thầm khóc thật lâu. Sau đó lại nghe nói ngài không có chuyện gì, Thái hậu vô cùng mừng rỡ, kêu chúng ta nhanh chóng tuyên ngài vào cung nhìn một chút!”
Lão nhân gia ngài chủ yếu vẫn đau lòng sau khi nàng chết Phượng Dục Minh không ai trông nom mới đúng chứ? Quý Du Nhiên cười nói: “Đa tạ Hoàng tổ mẫu quan tâm. Mời Phúc công công sang sảnh bên dùng trà, ta còn có chút chuyện nhỏ cần giải quyết rồi mới vào cung với công công.”
“Được rồi! Chỉ có điều, Dật Vương phi ngài cần nhanh lên một chút, tối ngày hôm qua Thái hậu nương nương đã mong đợi ngài.”
“Ta biết rõ.”
Trước ứng phó đơn giản với người này, Quý Du Nhiên liền cùng Phượng Dục Minh đến sảnh trước. [email protected]
Vân Phi Thành đã chờ ở đây từ lâu rồi. Chỉ có điều, khi Quý Du Nhiên bước qua ngưỡng cửa, xuất hiện trước tiên trước mặt nàng không phải là Vân Phi Thành, mà là khuôn mặt cười hì hì của Sở Túc Lương.
Trong tay còn cầm một cây quạt giả bộ phong lưu, hắn dùng sức phẩy mấy cái, cố làm vẻ tao nhã mà nói: “Dật Vương phi, tối hôm qua ngươi và Dật Vương gia làm cái gì, vì sao chờ tới giờ mới dậy? Cô và Phi Thành chờ hai người thật khổ đó!”
“Viên phòng.” Quý Du Nhiên trả lời ngắn gọn.
Phụt!
Sở Túc Lương thiếu chút nữa phun ra ngoài, đôi mắt trừng thật lớn: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, ta và Vương gia nhà ta, tối hôm qua làm phu thê chi lễ ấy. Nhất thời vui mừng, giày vò trễ. Thái tử điện hạ nước Phong Lịch, ngài có hài lòng với câu trả lời này của ta không?” Cằm khẽ nâng, Quý Du Nhiên gằn từng chữ một.
Sở Túc Lương sững sờ nhìn nàng hồi lâu, mới lui về sau mấy bước, nhìn nàng giống như nhìn quái vật: “Ngươi nói thật?”
Quý Du Nhiên nghiêng đầu sang, cho hắn nhìn thấy dấu vết cho dù là son phấn cũng không che giấu được –– đó là do tối hôm qua Phượng Dục Minh lưu lại, lúc ấy nàng đau đến chảy nước mắt rồi.
Sự thật thắng hùng biện, Sở Túc Lương không nói ra lời nữa.
Vân Phi Thành nghe vậy, trong lòng cũng phát rét: “Du Nhiên, muội quả thật cùng với hắn...”
“Ca ca, muội và Vương gia nhà muội vốn là phu thê. Muội là nữ nhân, chàng ấy là nam nhân, tụi muội làm phu thê chi lễ cũng là chuyện đương nhiên mà?” Quý Du Nhiên cười nói, dáng vẻ tự nhiên thanh thản, một chút cũng không hề ngượng ngùng vì nói tới chuyện khuê phòng trước mặt mọi người.
Vân Phi Thành hạ rèm mắt xuống, tức giận nhất thời cuồn cuộn trên ngực: Hắn đương nhiên biết Quý Du Nhiên nói như vậy là rất rõ ràng nói cho hắn biết –– hiện giờ nàng đã chân chân chính chính là người của Phượng Dục Minh, cũng đã thành nữ nhân thứ thiệt. Nếu như nàng nói là sự thật, vậy việc nàng sinh con dưỡng cái cũng không phải là việc khó, nửa đời sau cũng có chỗ dựa vào.
Chỉ có điều...
Cho dù nói như thế nào, tâm trí nam nhân này không đầy đủ, đi theo hắn có thể có cuộc sống tốt đẹp gì? Muội muội này, tại sao lại ngu ngốc như vậy chứ?
“Ha ha ha.” Phát hiện hai người này hiện giờ còn dính lấy nhau hơn trước kia, trên mặt Quý Du Nhiên cũng có vẻ phong tình trước kia chưa từng có, lại có dáng vẻ càng thêm mê người hơn trước. Sở Túc Lương cười gượng hai tiếng, “Như thế xem ra, vẫn là cô và Phi Thành thúc đẩy chuyện tốt cho các ngươi.” [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
“Đúng vậy. Đúng rồi, chúng ta còn phải đa tạ ca ca và Thái tử điện hạ trợ giúp!” Quý Du Nhiên cười, thản nhiên hành lễ với bọn họ.
Sở Túc Lương vội vàng hoàn lễ, Vân Phi Thành lại tỏ vẻ mờ mịt, “Du Nhiên, muội thật sự quyết định?”
Quý Du Nhiên không nhịn được quay đầu sang, “Ca ca, quyết định của muội đã sớm nói rất rõ ràng với huynh từ tám trăm năm trước rồi. Bây giờ muội cũng đã lấy ra hành động thực tế tới cho huynh nhìn, sao huynh còn phải quyết giữ ý mình?”
Ngực Vân Phi Thành đau đớn buồn bực một trận.
Hắn biết, nàng quả nhiên làm cho hắn xem. Rất rõ ràng nói cho hắn biết, để cho hắn không thể không tiếp nhận thực tế tàn khốc. Mà bây giờ... Hắn trừ tiếp nhận thực tế ra, còn có thể như thế nào?
Vô lực nhắm mắt lại, hắn nhỏ giọng nói: “Ai có chí nấy. Đã như vậy, ta tôn trọng sự lựa chọn của muội. Bây giờ thời gian không còn sớm rồi, ta còn phải trở về dịch quán thu dọn đồ đạc, cũng không dừng lại ở chỗ này nhiều hơn.”
“Ca ca đi thong thả, Thái tử điện hạ đi thong thả.” Quý Du Nhiên cũng không lưu bọn họ lại.
Nghe vậy, Sở Túc Lương rất bất đắc dĩ, “Cô chưa nói cô muốn đi mà?”
Không đi, còn lưu lại làm gì? Quý Du Nhiên cười lạnh, mặc kệ hai người này, chỉ gọi Bình công công vào tiễn bọn họ ra ngoài, mình và Phượng Dục Minh trở lại hậu viện dọn dẹp một chút, rồi cùng Phúc công công và cung.
Thái hậu nương nương đã sớm chờ ở đó.
Nhìn thấy Quý Du Nhiên chậm rãi đi tới, bà dường như không kịp chờ đợi chủ động chạy tới, kéo tay của nàng, nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng một phen, “Hài tử ngoan, con không sao chứ? Ai gia nghe nói ngày hôm qua con đột nhiên tỉnh lại, cũng có mạch tượng rồi, đã hù chết ai gia rồi? Ai gia rõ là... Nghe nói thuốc kia có thể làm cho người ta giả chết sao? Có phải tác dụng của thuốc rất lớn không? Ai gia nhìn con hiện giờ đi đường cũng rất không ổn.”
Ặc, cái đó...
Mặt Quý Du Nhiên lại không nhịn được mà đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu. Phượng Dục Minh lại dùng giọng nói khó nghe như tiếng thanh la kêu lên: “Hoàng tổ mẫu, ái phi nàng không phải do tác dụng của thuốc, nàng bị mệt! Tối ngày hôm qua, nhi thần và nàng cùng nhau nghiên cứu hai người nhỏ bằng bạch ngọc do ngài cho nhi thần, nghiên cứu hơn nửa đêm, mệt chết đi được!”
Trời!
“Vương gia!” Quý Du Nhiên thật sự dở khóc dở cười. Chuyện riêng tư như vậy, lúc trước nàng dám lớn mật nói ra ở trước mặt Vân Phi Thành và Sở Túc Lương. Nhưng bây giờ, ở trong cung Thái hậu còn có nhiều người không liên quan như vậy ở đây! Hắn sao lại tùy tùy tiện tiện nói ra chuyện này rồi?
May mà người nhỏ bằng bạch ngọc này chỉ có mấy người thân cận biết chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều một đám cung nữ bên cạnh Thái hậu từng người đều đỏ mặt, Thái hậu cũng ngẩn ra, rồi sau đó trên mặt dâng đầy mừng rỡ, “Dật Vương, ý của con là, tối ngày hôm qua, các con đã thành rồi?”
Phượng Dục Minh chớp mắt mấy cái, “Thành cái gì?”
Thái hậu sửng sốt, “Thành sao?”
Phượng Dục Minh vẫn vẻ mặt ngây thơ trong sáng. Quý Du Nhiên vô lực xoay đầu đi, Thái hậu liền nhìn thấy dấu vết trên cổ nàng, nhất thời vui mừng đến nhướn mày, vội vàng kéo Quý Du Nhiên đến ngồi xuống bên cạnh, lại kêu mấy người khác đi, chỉ để lại vài tâm phúc hầu hạ, rồi lại hỏi Quý Du Nhiên, “Tối hôm qua thành sao?” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Quý Du Nhiên đỏ mặt đến có thể nhỏ ra máu. Khó khăn lắm mới nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Thì ra là như vậy. Thái hậu thoải mái cười cười: “Khó trách hôm nay ai gia nhìn tư thế đi tới của con không đúng lắm!”
Khóe miệng Quý Du Nhiên giật giật, nói không ra lời.
Thái hậu càng nghĩ càng vui vẻ, nắm tay của nàng lẩm bẩm nói: “Tốt, tốt! Hơn một năm, xem như các con được việc rồi. Vậy tiếp theo, các con có thể phải không ngừng cố gắng, nhanh chóng sinh một tiểu tằng tôn cho ai gia mới được!”
“Hoàng tổ mẫu yên tâm, nhi thần nhất định cố gắng!” Phượng Dục Minh vội vàng kêu to.
Quý Du Nhiên thật hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Vương gia ngốc của nàng, chuyện như vậy không thể đồng ý loạn có được không? Chúng ta vẫn còn trong giai đoạn thăm dò!
Mà nghe được lời Phượng Dục Minh nói, Thái hậu cười đến híp cả mắt, vội vàng kêu cung nữ lấy hộp đồ trang sức của mình ra, chọn lựa mấy bộ quý giá đưa cho Quý Du Nhiên, cũng nửa sáng nửa ngầm ám chỉ một khi nàng có thai, còn có thưởng nhiều hơn, Quý Du Nhiên chỉ có thể lúng ta lúng túng đón lấy.
Lần này, Thái hậu ngược lại nói nhiều với nàng.
Bất đắc dĩ nghe Thái hậu dạy cho nàng rất nhiều biện pháp dễ dàng mang thai, Quý Du Nhiên yên lặng ghi nhớ, lại được Thái hậu lưu lại dùng cơm trưa. Rồi sau đó, Thái hậu nương nương đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, vừa mới bắt đầu không phải chúng ta đang nói tới chuyện con bị bỏ thuốc giả chết sao? Thuốc kia là ai hạ cho con?”
Tim Quý Du Nhiên nhảy mạnh mẽ.
Thái hậu nương nương đã giận tái mặt: “Dật Vương phi, con biết không?”
Nàng dĩ nhiên biết. Nhưng mà, làm sao có thể nói ra khỏi miệng?
Suy nghĩ khẽ chuyển, trong lòng hiện lên một chủ ý. Quý Du Nhiên vội vàng lắc đầu: “Nhi thần không biết. Ngày hôm qua sau khi nhi thần tỉnh lại cảm thấy rất mệt mỏi, nên đã ngủ mê man, buổi tối lại cùng Vương gia... Cho nên, thiếu chút nữa thậm chí đã quên đi tra xét.”
“Việc này phải tra! Con đường đường là một Vương phi, lại bị người trong chính Vương phủ mình hạ thuốc, thiếu chút nữa bị người ta chẩn nhầm nhịp tim không có qua đời. Nếu không phải Dật Vương sống chết ôm con không buông, con sẽ bị đưa vào trong quan tài rồi! Rốt cuộc là ai ác tâm như vậy, thế nhưng lại muốn chôn sống con?”
Chôn sống sao? Ca ca chính là định thừa dịp hỗn loạn treo đầu dê bán thịt chó, âm thầm đưa nàng ra, sau đó mượn đoàn xe nước Phong Lịch trở về nước len lén chở nàng ra ngoài! Nhưng mà, kế hoạch này không khỏi hơi quá hiểm, một khi người của bọn họ thất bại, nàng thật sự có thể bị đưa vào trong quan tài!
“Việc này, nhi thần thật sự không rõ. Nhi thần nhớ trước kia nhi thần đã từng thanh tẩy Vương phủ rồi, phần lớn người bên trong đều là người nhi thần tin được.”
“Con cũng nói là đa số. Con còn trẻ, sao có thể nhận rõ toàn bộ mọi người được! Con đã quên chuyện mấy lần trước?” Thái hậu nói xong, trong đầu bất giác xẹt qua chuyện con chó của Phượng Dục Minh bị giết chết khi trước, cùng với phu thê bọn họ suýt chút nữa bị vu tang hãm hại trong Ngự hoa viên, chân mày lập tức nhíu chặt lại.
Quý Du Nhiên đương nhiên cũng biết lão nhân gia ngài suy nghĩ đi đâu, dĩ nhiên cũng không định ngăn cản bà suy nghĩ tới phương diện kia. Thậm chí, đây chính là mong đợi của nàng!
Vội vàng run lên, nàng chui vào trong ngực Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, ngài cũng đừng hù dọa nhi thần! Nhi thần cũng đã quét sạch Vương phủ một lần! Sao có thể có người lớn gan làm bậy như vậy, hạ thuốc ác như vậy cho nhi thần?”
“Ai biết được? Có lẽ biết huynh trưởng của con trở lại, hiện giờ địa vị cực cao, chỉ sợ kết phường trả thù hai huynh muội các con đi!” Vỗ vỗ sau lưng nàng, Thái hậu trầm giọng nói.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh đều ngủ đến buổi trưa mới dậy.
Vân Phi Thành đã ở ngoài sảnh trước chờ một hai canh giờ rồi, người Thái hậu phái tới cũng khổ sờ chờ thật lâu. Nghe nói tối hôm qua bọn họ ở trong phòng đèn sáng đến sau nửa đêm, cũng không biết hai người đang giằng co chuyện gì, cũng chỉ có thể ở đây ngây ngốc đợi.
Khi Quý Du Nhiên nghe được Lục Ý báo lại, không khỏi đỏ bừng cả mặt, vội vàng kéo chăn bọc lấy thân thể trải rộng dấu vết của mình.
Tối ngày hôm qua, đơn giản chính là một bộ sử máu và nước mắt, bây giờ nghĩ lại nàng vẫn còn kích động muốn rơi lệ.
Vốn tưởng rằng Phượng Dục Minh đã có phản ứng nên có, cũng có kích động nên có, cộng thêm xuân cung đồ và người nhỏ bằng bạch ngọc trợ giúp dù sao cũng sẽ không có sơ sẩy chứ? Nhưng mà, chàng ngốc kia... Nàng phải mắng to hắn một trăm lần chàng ngốc! Rõ ràng hiểu chuyện như thế, hắn lại thở hổn hển giày vò trên người nàng hồi lâu, vẫn không biết cửa mà vào! Cuối cùng còn xin sự trợ giúp chỗ nàng!
Làm ơn, nàng là một nữ nhi gia, nào biết nhiều như vậy?
Hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là hai người cùng nhau thăm dò.
Lộ trình thăm dò tất nhiên gian khổ, bọn họ cũng giày vò đến nửa đêm, mới rốt cuộc cho ra điểm tâm đắc nhất. Nhưng mà, khi đó hai người đã chơi đùa đến kiệt sức, thêm với mấy ngày trước vốn không nghỉ ngơi tốt, cuối cùng hai người nhắm mắt lại, ngả đầu đi nằm ngủ.
Chỉ có điều, khóe miệng nàng khẽ câu. Cho dù như thế nào, bọn họ thành công! Sự thật chứng minh, chàng ngốc nhà nàng cũng là nam nhân chân chính, nàng có thể sinh con dưỡng cái với hắn!
Chịu đựng cảm giác không thoải mái trên thân thể, nàng thay đổi cách ăn mặc một phen, rồi cùng Phượng Dục Minh đi ra ngoài.
Phúc công công do Thái hậu phái tới chờ bọn họ ở trong sân. Nhìn thấy nàng sống sờ sờ đi ra, Phúc công công vẫn có vẻ hơi không tin; “Dật Vương phi, ngài... Thật sự không sao?” Chiều hôm qua vốn do Thái hậu nghe được tin tức liền phái hắn tới đây hỏi thăm, nhưng sau khi hắn tới đây nghe nói bọn họ ngủ thiếp đi, đợi đến khi trời sắp tối còn chưa tỉnh lại, hắn chỉ đành phải không công mà lui. Do đó, sáng sớm hôm nay Thái hậu lại thúc giục hắn tới đây hỏi thăm, hắn liền ngây ngốc ở trong sân chờ thật lâu.
“Đúng, ta còn sống.” Quý Du Nhiên cười nói,”Làm phiền Phúc công công đợi lâu.”
Phúc công công vội vàng xua tay, “Không sao không sao! Chỉ cần Dật Vương phi ngài bình yên vô sự, vậy chúng ta yên tâm. Ngài không biết chứ, nghe nói ngài... Từ đó về sau, Thái hậu nương nương thiếu chút nữa bị dọa ngất đi, sau lại ngồi trên ghế mà thầm khóc thật lâu. Sau đó lại nghe nói ngài không có chuyện gì, Thái hậu vô cùng mừng rỡ, kêu chúng ta nhanh chóng tuyên ngài vào cung nhìn một chút!”
Lão nhân gia ngài chủ yếu vẫn đau lòng sau khi nàng chết Phượng Dục Minh không ai trông nom mới đúng chứ? Quý Du Nhiên cười nói: “Đa tạ Hoàng tổ mẫu quan tâm. Mời Phúc công công sang sảnh bên dùng trà, ta còn có chút chuyện nhỏ cần giải quyết rồi mới vào cung với công công.”
“Được rồi! Chỉ có điều, Dật Vương phi ngài cần nhanh lên một chút, tối ngày hôm qua Thái hậu nương nương đã mong đợi ngài.”
“Ta biết rõ.”
Trước ứng phó đơn giản với người này, Quý Du Nhiên liền cùng Phượng Dục Minh đến sảnh trước. [email protected]
Vân Phi Thành đã chờ ở đây từ lâu rồi. Chỉ có điều, khi Quý Du Nhiên bước qua ngưỡng cửa, xuất hiện trước tiên trước mặt nàng không phải là Vân Phi Thành, mà là khuôn mặt cười hì hì của Sở Túc Lương.
Trong tay còn cầm một cây quạt giả bộ phong lưu, hắn dùng sức phẩy mấy cái, cố làm vẻ tao nhã mà nói: “Dật Vương phi, tối hôm qua ngươi và Dật Vương gia làm cái gì, vì sao chờ tới giờ mới dậy? Cô và Phi Thành chờ hai người thật khổ đó!”
“Viên phòng.” Quý Du Nhiên trả lời ngắn gọn.
Phụt!
Sở Túc Lương thiếu chút nữa phun ra ngoài, đôi mắt trừng thật lớn: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, ta và Vương gia nhà ta, tối hôm qua làm phu thê chi lễ ấy. Nhất thời vui mừng, giày vò trễ. Thái tử điện hạ nước Phong Lịch, ngài có hài lòng với câu trả lời này của ta không?” Cằm khẽ nâng, Quý Du Nhiên gằn từng chữ một.
Sở Túc Lương sững sờ nhìn nàng hồi lâu, mới lui về sau mấy bước, nhìn nàng giống như nhìn quái vật: “Ngươi nói thật?”
Quý Du Nhiên nghiêng đầu sang, cho hắn nhìn thấy dấu vết cho dù là son phấn cũng không che giấu được –– đó là do tối hôm qua Phượng Dục Minh lưu lại, lúc ấy nàng đau đến chảy nước mắt rồi.
Sự thật thắng hùng biện, Sở Túc Lương không nói ra lời nữa.
Vân Phi Thành nghe vậy, trong lòng cũng phát rét: “Du Nhiên, muội quả thật cùng với hắn...”
“Ca ca, muội và Vương gia nhà muội vốn là phu thê. Muội là nữ nhân, chàng ấy là nam nhân, tụi muội làm phu thê chi lễ cũng là chuyện đương nhiên mà?” Quý Du Nhiên cười nói, dáng vẻ tự nhiên thanh thản, một chút cũng không hề ngượng ngùng vì nói tới chuyện khuê phòng trước mặt mọi người.
Vân Phi Thành hạ rèm mắt xuống, tức giận nhất thời cuồn cuộn trên ngực: Hắn đương nhiên biết Quý Du Nhiên nói như vậy là rất rõ ràng nói cho hắn biết –– hiện giờ nàng đã chân chân chính chính là người của Phượng Dục Minh, cũng đã thành nữ nhân thứ thiệt. Nếu như nàng nói là sự thật, vậy việc nàng sinh con dưỡng cái cũng không phải là việc khó, nửa đời sau cũng có chỗ dựa vào.
Chỉ có điều...
Cho dù nói như thế nào, tâm trí nam nhân này không đầy đủ, đi theo hắn có thể có cuộc sống tốt đẹp gì? Muội muội này, tại sao lại ngu ngốc như vậy chứ?
“Ha ha ha.” Phát hiện hai người này hiện giờ còn dính lấy nhau hơn trước kia, trên mặt Quý Du Nhiên cũng có vẻ phong tình trước kia chưa từng có, lại có dáng vẻ càng thêm mê người hơn trước. Sở Túc Lương cười gượng hai tiếng, “Như thế xem ra, vẫn là cô và Phi Thành thúc đẩy chuyện tốt cho các ngươi.” [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
“Đúng vậy. Đúng rồi, chúng ta còn phải đa tạ ca ca và Thái tử điện hạ trợ giúp!” Quý Du Nhiên cười, thản nhiên hành lễ với bọn họ.
Sở Túc Lương vội vàng hoàn lễ, Vân Phi Thành lại tỏ vẻ mờ mịt, “Du Nhiên, muội thật sự quyết định?”
Quý Du Nhiên không nhịn được quay đầu sang, “Ca ca, quyết định của muội đã sớm nói rất rõ ràng với huynh từ tám trăm năm trước rồi. Bây giờ muội cũng đã lấy ra hành động thực tế tới cho huynh nhìn, sao huynh còn phải quyết giữ ý mình?”
Ngực Vân Phi Thành đau đớn buồn bực một trận.
Hắn biết, nàng quả nhiên làm cho hắn xem. Rất rõ ràng nói cho hắn biết, để cho hắn không thể không tiếp nhận thực tế tàn khốc. Mà bây giờ... Hắn trừ tiếp nhận thực tế ra, còn có thể như thế nào?
Vô lực nhắm mắt lại, hắn nhỏ giọng nói: “Ai có chí nấy. Đã như vậy, ta tôn trọng sự lựa chọn của muội. Bây giờ thời gian không còn sớm rồi, ta còn phải trở về dịch quán thu dọn đồ đạc, cũng không dừng lại ở chỗ này nhiều hơn.”
“Ca ca đi thong thả, Thái tử điện hạ đi thong thả.” Quý Du Nhiên cũng không lưu bọn họ lại.
Nghe vậy, Sở Túc Lương rất bất đắc dĩ, “Cô chưa nói cô muốn đi mà?”
Không đi, còn lưu lại làm gì? Quý Du Nhiên cười lạnh, mặc kệ hai người này, chỉ gọi Bình công công vào tiễn bọn họ ra ngoài, mình và Phượng Dục Minh trở lại hậu viện dọn dẹp một chút, rồi cùng Phúc công công và cung.
Thái hậu nương nương đã sớm chờ ở đó.
Nhìn thấy Quý Du Nhiên chậm rãi đi tới, bà dường như không kịp chờ đợi chủ động chạy tới, kéo tay của nàng, nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng một phen, “Hài tử ngoan, con không sao chứ? Ai gia nghe nói ngày hôm qua con đột nhiên tỉnh lại, cũng có mạch tượng rồi, đã hù chết ai gia rồi? Ai gia rõ là... Nghe nói thuốc kia có thể làm cho người ta giả chết sao? Có phải tác dụng của thuốc rất lớn không? Ai gia nhìn con hiện giờ đi đường cũng rất không ổn.”
Ặc, cái đó...
Mặt Quý Du Nhiên lại không nhịn được mà đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu. Phượng Dục Minh lại dùng giọng nói khó nghe như tiếng thanh la kêu lên: “Hoàng tổ mẫu, ái phi nàng không phải do tác dụng của thuốc, nàng bị mệt! Tối ngày hôm qua, nhi thần và nàng cùng nhau nghiên cứu hai người nhỏ bằng bạch ngọc do ngài cho nhi thần, nghiên cứu hơn nửa đêm, mệt chết đi được!”
Trời!
“Vương gia!” Quý Du Nhiên thật sự dở khóc dở cười. Chuyện riêng tư như vậy, lúc trước nàng dám lớn mật nói ra ở trước mặt Vân Phi Thành và Sở Túc Lương. Nhưng bây giờ, ở trong cung Thái hậu còn có nhiều người không liên quan như vậy ở đây! Hắn sao lại tùy tùy tiện tiện nói ra chuyện này rồi?
May mà người nhỏ bằng bạch ngọc này chỉ có mấy người thân cận biết chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều một đám cung nữ bên cạnh Thái hậu từng người đều đỏ mặt, Thái hậu cũng ngẩn ra, rồi sau đó trên mặt dâng đầy mừng rỡ, “Dật Vương, ý của con là, tối ngày hôm qua, các con đã thành rồi?”
Phượng Dục Minh chớp mắt mấy cái, “Thành cái gì?”
Thái hậu sửng sốt, “Thành sao?”
Phượng Dục Minh vẫn vẻ mặt ngây thơ trong sáng. Quý Du Nhiên vô lực xoay đầu đi, Thái hậu liền nhìn thấy dấu vết trên cổ nàng, nhất thời vui mừng đến nhướn mày, vội vàng kéo Quý Du Nhiên đến ngồi xuống bên cạnh, lại kêu mấy người khác đi, chỉ để lại vài tâm phúc hầu hạ, rồi lại hỏi Quý Du Nhiên, “Tối hôm qua thành sao?” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Quý Du Nhiên đỏ mặt đến có thể nhỏ ra máu. Khó khăn lắm mới nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Thì ra là như vậy. Thái hậu thoải mái cười cười: “Khó trách hôm nay ai gia nhìn tư thế đi tới của con không đúng lắm!”
Khóe miệng Quý Du Nhiên giật giật, nói không ra lời.
Thái hậu càng nghĩ càng vui vẻ, nắm tay của nàng lẩm bẩm nói: “Tốt, tốt! Hơn một năm, xem như các con được việc rồi. Vậy tiếp theo, các con có thể phải không ngừng cố gắng, nhanh chóng sinh một tiểu tằng tôn cho ai gia mới được!”
“Hoàng tổ mẫu yên tâm, nhi thần nhất định cố gắng!” Phượng Dục Minh vội vàng kêu to.
Quý Du Nhiên thật hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Vương gia ngốc của nàng, chuyện như vậy không thể đồng ý loạn có được không? Chúng ta vẫn còn trong giai đoạn thăm dò!
Mà nghe được lời Phượng Dục Minh nói, Thái hậu cười đến híp cả mắt, vội vàng kêu cung nữ lấy hộp đồ trang sức của mình ra, chọn lựa mấy bộ quý giá đưa cho Quý Du Nhiên, cũng nửa sáng nửa ngầm ám chỉ một khi nàng có thai, còn có thưởng nhiều hơn, Quý Du Nhiên chỉ có thể lúng ta lúng túng đón lấy.
Lần này, Thái hậu ngược lại nói nhiều với nàng.
Bất đắc dĩ nghe Thái hậu dạy cho nàng rất nhiều biện pháp dễ dàng mang thai, Quý Du Nhiên yên lặng ghi nhớ, lại được Thái hậu lưu lại dùng cơm trưa. Rồi sau đó, Thái hậu nương nương đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, vừa mới bắt đầu không phải chúng ta đang nói tới chuyện con bị bỏ thuốc giả chết sao? Thuốc kia là ai hạ cho con?”
Tim Quý Du Nhiên nhảy mạnh mẽ.
Thái hậu nương nương đã giận tái mặt: “Dật Vương phi, con biết không?”
Nàng dĩ nhiên biết. Nhưng mà, làm sao có thể nói ra khỏi miệng?
Suy nghĩ khẽ chuyển, trong lòng hiện lên một chủ ý. Quý Du Nhiên vội vàng lắc đầu: “Nhi thần không biết. Ngày hôm qua sau khi nhi thần tỉnh lại cảm thấy rất mệt mỏi, nên đã ngủ mê man, buổi tối lại cùng Vương gia... Cho nên, thiếu chút nữa thậm chí đã quên đi tra xét.”
“Việc này phải tra! Con đường đường là một Vương phi, lại bị người trong chính Vương phủ mình hạ thuốc, thiếu chút nữa bị người ta chẩn nhầm nhịp tim không có qua đời. Nếu không phải Dật Vương sống chết ôm con không buông, con sẽ bị đưa vào trong quan tài rồi! Rốt cuộc là ai ác tâm như vậy, thế nhưng lại muốn chôn sống con?”
Chôn sống sao? Ca ca chính là định thừa dịp hỗn loạn treo đầu dê bán thịt chó, âm thầm đưa nàng ra, sau đó mượn đoàn xe nước Phong Lịch trở về nước len lén chở nàng ra ngoài! Nhưng mà, kế hoạch này không khỏi hơi quá hiểm, một khi người của bọn họ thất bại, nàng thật sự có thể bị đưa vào trong quan tài!
“Việc này, nhi thần thật sự không rõ. Nhi thần nhớ trước kia nhi thần đã từng thanh tẩy Vương phủ rồi, phần lớn người bên trong đều là người nhi thần tin được.”
“Con cũng nói là đa số. Con còn trẻ, sao có thể nhận rõ toàn bộ mọi người được! Con đã quên chuyện mấy lần trước?” Thái hậu nói xong, trong đầu bất giác xẹt qua chuyện con chó của Phượng Dục Minh bị giết chết khi trước, cùng với phu thê bọn họ suýt chút nữa bị vu tang hãm hại trong Ngự hoa viên, chân mày lập tức nhíu chặt lại.
Quý Du Nhiên đương nhiên cũng biết lão nhân gia ngài suy nghĩ đi đâu, dĩ nhiên cũng không định ngăn cản bà suy nghĩ tới phương diện kia. Thậm chí, đây chính là mong đợi của nàng!
Vội vàng run lên, nàng chui vào trong ngực Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, ngài cũng đừng hù dọa nhi thần! Nhi thần cũng đã quét sạch Vương phủ một lần! Sao có thể có người lớn gan làm bậy như vậy, hạ thuốc ác như vậy cho nhi thần?”
“Ai biết được? Có lẽ biết huynh trưởng của con trở lại, hiện giờ địa vị cực cao, chỉ sợ kết phường trả thù hai huynh muội các con đi!” Vỗ vỗ sau lưng nàng, Thái hậu trầm giọng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook